Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70
-
Chương 35: Thèm Nhỏ Dãi
Thái độ của nhân viên bán hàng trong Cung Tiêu Xã trên huyện có thể tốt mới là lạ. Nhưng mà cô ta đã thấy… hai cái đồ nhà quê kia từ nãy đến giờ ngó trái ngó phải chỗ nào cũng tỏ thái độ ghét bỏ, ngược lại khi đi đến gian hàng của mình thì lại bày ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi. Hình như là có gì đó sai sai.
Giống như là, quầy hàng của cô ta tốt hơn, cao cấp hơn, quan trọng hơn so với những quầy hàng khác.
Bởi vì có cảm giác như vậy, nên thái độ của cô ta cũng tốt hơn một chút.
“Xưởng thực phẩm hôm nay mới đưa hàng tới, bánh kem chuẩn vị kinh đô, dùng trứng gà và đường trắng để làm. Không cần dùng đến phiếu.”
Người bán hàng bổ sung thêm một câu. Nhưng trong lòng cô ta lại nghĩ rằng hai cái đồ nhà quê này sẽ không thể mua nổi. Một đồng hai một cân, thật sự không hề rẻ chút nào.
Phải biết rằng, một cân thịt cũng chỉ có giá tám hào.
Tuy là bánh kem ăn rất ngon, nhưng lại đắt hơn cả thịt!
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thanh Phong, hai người trăm miệng một lời: “Mua một cân.”
Người bán hàng: “...” ???
Khương Điềm Điềm lại chỉ vào quầy hàng hỏi: “Thế loại kẹo này bán thế nào?”
“Một hào một gói, mười viên kẹo.”
Khương Điềm Điềm suy nghĩ, lại nói: “Bán cho chúng tôi mười gói, một đồng.”
Hai đồng hai, không kịp phòng bị đột nhiên cứ như vậy mà rớt xuống.
Người bán hàng: “Hai người muốn kết hôn sao?”
Nếu không phải là kết hôn, chẳng có ai lại mua nhiều kẹo như vậy.
Trần Thanh Phong nở nụ cười: “Đang chuẩn bị.”
Thấy bọn họ không chút do dự mà mua bánh kem đắt tiền, lại thấy Trần Thanh Phong đang ngắm nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng hạ giọng nói vài câu với Khương Điềm Điềm: “Cửa hàng áo ngực trên lầu hai mới nhập hàng về đấy.”
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô thật sự rất muốn mua!
Khương Điềm Điềm lập tức cười tủm tỉm: “Cảm ơn chị nha!”
Cô giữ chặt tay Trần Thanh Phong, chạy như bay lên lầu. Khương Điềm Điềm: “Anh đưa tiền và phiếu cho em đi!”
Trần Thanh Phong: “Của em đây.”
Khương Điềm Điềm: “Đứng ở chỗ này chờ em!”
Sắc mặt cô có chút ửng hồng, như một quả táo nhỏ mùa thu.
Trần Thanh Phong đi theo cũng thấy hơi đỏ mặt, hắn thấp giọng: “Được.”
Tuy rằng không biết Khương Điềm Điềm định mua cái gì, nhưng cũng ngờ ngợ đoán được, đó là đồ dùng của phụ nữ.
Trần Thanh Phong ngoan ngoãn đứng chờ ở đó, không hề nhúc nhích. Khương Điềm Điềm lập tức đi tới quầy hàng. Áo ngực và quần lót của cô, toàn là mấy thứ chẳng ra gì, không bị nhăn nhúm thì cũng bị lộ mông. Cô vẫn luôn muốn thay đồ mới, nhưng lại không có cơ hội, lần này xem như là đúng lúc.
Thực ra thì ở trong huyện, áo ngực, quần lót nhỏ và mấy thứ đồ linh tinh cũng không phải là đồ tốt. Người dân rất ít khi đi mua quần áo, hầu như đều đi mua vải dệt về sau đó tự may. Nhưng cửa hàng này đối với Khương Điềm Điềm mà nói, thật giống như trời mưa đúng lúc gặp ô.
Đúng vậy, cô chính là một phế nhân được xuyên tới đây.
Không biết nấu cơm, không biết may quần áo, không biết làm gì cả.
Một thiếu nữ năm hai cao trung không biết làm mà chỉ biết ăn.
Khương Điềm Điềm dùng hai đồng tiền và hai tấm phiếu, đổi lấy hai cái áo ngực trắng tinh thuần khiết và hai chiếc quần lót size lớn. Lúc này mới biết người gầy mới là tốt nhất, nếu như thế thì đã đủ phiếu để mua đồ rồi.
Khương Điềm Điềm mang khuôn mặt đỏ bừng rời đi, thần thần bí bí mà trở về, từ khuôn mặt đến lỗ tai của cô đều đỏ hồng vì xấu hổ.
Túi của Trần Thanh Phong cũng không tính là nhỏ, mặc dù ngại ngùng nhưng Khương Điềm Điềm vẫn quyết định đem nội y của mình nhét vào một bên. Chẳng qua là, có thể đoán được, đến khi về đến nhà có lẽ anh cũng không biết gì, nhưng mấy thứ đồ như là nội y đồ lót này, vẫn nên giấu kín một chút.
Khương Điềm Điềm nói: “Em lại tiêu thêm hai đồng, chúng ta còn lại…… Hai đồng ba.”
Trần Thanh Phong: “Em còn muốn mua gì nữa không? Dù sao cũng đã tới đây rồi.”
Khương Điềm Điềm có chút do dự, cô chần chừ nhìn Trần Thanh Phong, nói: “Em muốn mua một bánh xà phòng, nhưng mà chúng ta không có phiếu xà phòng.”
Trần Thanh Phong: “Chuyện này đơn giản, em cứ chờ ở đây.”
Khương Điềm Điềm ôm cặp của Trần Thanh Phong đứng ở một bên, chỉ nhìn thấy Trần Thanh Phong thoáng cái hỏi người này, thoáng cái lại hỏi người kia. Chỉ một lát sau đã nhanh chóng quay lại: “Đổi được rồi.”
Giống như là, quầy hàng của cô ta tốt hơn, cao cấp hơn, quan trọng hơn so với những quầy hàng khác.
Bởi vì có cảm giác như vậy, nên thái độ của cô ta cũng tốt hơn một chút.
“Xưởng thực phẩm hôm nay mới đưa hàng tới, bánh kem chuẩn vị kinh đô, dùng trứng gà và đường trắng để làm. Không cần dùng đến phiếu.”
Người bán hàng bổ sung thêm một câu. Nhưng trong lòng cô ta lại nghĩ rằng hai cái đồ nhà quê này sẽ không thể mua nổi. Một đồng hai một cân, thật sự không hề rẻ chút nào.
Phải biết rằng, một cân thịt cũng chỉ có giá tám hào.
Tuy là bánh kem ăn rất ngon, nhưng lại đắt hơn cả thịt!
Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thanh Phong, hai người trăm miệng một lời: “Mua một cân.”
Người bán hàng: “...” ???
Khương Điềm Điềm lại chỉ vào quầy hàng hỏi: “Thế loại kẹo này bán thế nào?”
“Một hào một gói, mười viên kẹo.”
Khương Điềm Điềm suy nghĩ, lại nói: “Bán cho chúng tôi mười gói, một đồng.”
Hai đồng hai, không kịp phòng bị đột nhiên cứ như vậy mà rớt xuống.
Người bán hàng: “Hai người muốn kết hôn sao?”
Nếu không phải là kết hôn, chẳng có ai lại mua nhiều kẹo như vậy.
Trần Thanh Phong nở nụ cười: “Đang chuẩn bị.”
Thấy bọn họ không chút do dự mà mua bánh kem đắt tiền, lại thấy Trần Thanh Phong đang ngắm nhìn xung quanh, nhân viên bán hàng hạ giọng nói vài câu với Khương Điềm Điềm: “Cửa hàng áo ngực trên lầu hai mới nhập hàng về đấy.”
Khương Điềm Điềm: “!!!”
Cô thật sự rất muốn mua!
Khương Điềm Điềm lập tức cười tủm tỉm: “Cảm ơn chị nha!”
Cô giữ chặt tay Trần Thanh Phong, chạy như bay lên lầu. Khương Điềm Điềm: “Anh đưa tiền và phiếu cho em đi!”
Trần Thanh Phong: “Của em đây.”
Khương Điềm Điềm: “Đứng ở chỗ này chờ em!”
Sắc mặt cô có chút ửng hồng, như một quả táo nhỏ mùa thu.
Trần Thanh Phong đi theo cũng thấy hơi đỏ mặt, hắn thấp giọng: “Được.”
Tuy rằng không biết Khương Điềm Điềm định mua cái gì, nhưng cũng ngờ ngợ đoán được, đó là đồ dùng của phụ nữ.
Trần Thanh Phong ngoan ngoãn đứng chờ ở đó, không hề nhúc nhích. Khương Điềm Điềm lập tức đi tới quầy hàng. Áo ngực và quần lót của cô, toàn là mấy thứ chẳng ra gì, không bị nhăn nhúm thì cũng bị lộ mông. Cô vẫn luôn muốn thay đồ mới, nhưng lại không có cơ hội, lần này xem như là đúng lúc.
Thực ra thì ở trong huyện, áo ngực, quần lót nhỏ và mấy thứ đồ linh tinh cũng không phải là đồ tốt. Người dân rất ít khi đi mua quần áo, hầu như đều đi mua vải dệt về sau đó tự may. Nhưng cửa hàng này đối với Khương Điềm Điềm mà nói, thật giống như trời mưa đúng lúc gặp ô.
Đúng vậy, cô chính là một phế nhân được xuyên tới đây.
Không biết nấu cơm, không biết may quần áo, không biết làm gì cả.
Một thiếu nữ năm hai cao trung không biết làm mà chỉ biết ăn.
Khương Điềm Điềm dùng hai đồng tiền và hai tấm phiếu, đổi lấy hai cái áo ngực trắng tinh thuần khiết và hai chiếc quần lót size lớn. Lúc này mới biết người gầy mới là tốt nhất, nếu như thế thì đã đủ phiếu để mua đồ rồi.
Khương Điềm Điềm mang khuôn mặt đỏ bừng rời đi, thần thần bí bí mà trở về, từ khuôn mặt đến lỗ tai của cô đều đỏ hồng vì xấu hổ.
Túi của Trần Thanh Phong cũng không tính là nhỏ, mặc dù ngại ngùng nhưng Khương Điềm Điềm vẫn quyết định đem nội y của mình nhét vào một bên. Chẳng qua là, có thể đoán được, đến khi về đến nhà có lẽ anh cũng không biết gì, nhưng mấy thứ đồ như là nội y đồ lót này, vẫn nên giấu kín một chút.
Khương Điềm Điềm nói: “Em lại tiêu thêm hai đồng, chúng ta còn lại…… Hai đồng ba.”
Trần Thanh Phong: “Em còn muốn mua gì nữa không? Dù sao cũng đã tới đây rồi.”
Khương Điềm Điềm có chút do dự, cô chần chừ nhìn Trần Thanh Phong, nói: “Em muốn mua một bánh xà phòng, nhưng mà chúng ta không có phiếu xà phòng.”
Trần Thanh Phong: “Chuyện này đơn giản, em cứ chờ ở đây.”
Khương Điềm Điềm ôm cặp của Trần Thanh Phong đứng ở một bên, chỉ nhìn thấy Trần Thanh Phong thoáng cái hỏi người này, thoáng cái lại hỏi người kia. Chỉ một lát sau đã nhanh chóng quay lại: “Đổi được rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook