Trần Thanh Phong là người cẩn thận, chuyên tâm giải thích với Khương Điềm Điềm lý do vì sao lại tiêu hết phiếu.

Khương Điềm Điềm gật đầu: “Anh làm đúng lắm.”

Cô lẩm bẩm tính: “Anh còn ba đồng tám, em còn hai đồng bảy. Chúng ta có sáu đồng rưỡi.”

Ban đầu cô mang theo một đồng để dự phòng, vừa rồi còn lấy thêm một đồng bảy tiền lãi. Cộng gộp hết lại thì được sáu đồng rưỡi.

Cô đem tiền đưa cho Trần Thanh Phong, sau đó cất đống giấy tờ vào cặp của hắn, cũng chưa nói là vừa rồi mình đi đâu làm gì.

Trần Thanh Phong sâu kín nhìn Khương Điềm Điềm một cái, chớp chớp mắt.

Khương Điềm Điềm “thâm trầm” nói: “Đây là bí mật của em!”

Cô lại suy nghĩ thêm, sau đó bổ sung: “Bí mật của một mỹ nhân rất có sức thu hút.”

Trần Thanh Phong phì cười một tiếng, hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Đừng có mà ảo tưởng!”

Hắn tươi cười lộ ra chân thành: “Yên tâm đi, nếu em không muốn nói, thì anh cũng sẽ không hỏi bất cứ điều gì. Nhưng mà, cho dù làm chuyện gì cũng phải chú ý cẩn thận một chút, xã hội bây giờ rất loạn.”

Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu: “Em biết rồi.”

Cô bĩu môi, nói: “Anh cảm thấy em có thể làm gì chứ? Em không chỉ là một đứa nhát gan, mà còn rất sợ phiền phức cùng rắc rối.”



Trần Thanh Phong lại bật cười: “Cũng có lý.”

Hai bàn tay nhỏ của Khương Điềm Điềm không chút do dự bóp má hắn, liên tục day day.

Khuôn mặt Trần Thanh Phong liền biến dạng: “…… Aww.”

Hắn uốn éo lấy lòng cô, Khương Điềm Điềm ngửa đầu nhìn lên, có chút kiêu ngạo nói: “Được rồi, đi thôi.”

Trần Thanh Phong nhanh chân đuổi kịp, đây là lần đầu tiên hai người đi tới Cung Tiêu Xã trong huyện. Nếu thời điểm hai người đi ngoài đường được xem như đồ nhà quê, thì hiện tại chính là siêu cấp nhà quê. Vừa bước vào cửa, hai người lập tức ngó trái ngó phải xem xét đủ thứ, biểu hiện như thể được mở mang thêm mười phần của cuộc sống.

Những người như vậy, nhân viên bán hàng đã thấy rất nhiều, nhếch miệng một cái, vẻ mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ.

Thế nhưng Khương Điềm Điềm và Trần Thanh Phong không vì bị người khác coi thường mà cảm thấy xấu hổ. Hai người kéo nhau đi xung quanh, sau đó dừng lại trước quầy vải dệt, màu đen, màu xám, màu xanh đen,… toàn những màu sắc tối tăm vô cùng thâm trầm.

Khương Điềm Điềm: “Mấy màu sắc này trầm quá, không thích hợp với những cô gái trẻ trung một chút nào.”

Trần Thanh Phong gật đầu: “Còn không phải là như thế sao!”

Nhân viên bán hàng: “!!!” Cô ta đang muốn trả lời một cách mỉa mai, thì hai cái đồ nhà quê này đã chuyển tới gian hàng khác. Bọn họ đứng trước quầy vật dụng hàng ngày, mấy sản phẩm được bày bán ở đây cũng không khác biệt lắm so với đồ ở công xã. Nếu muốn nói đến sự khác biệt thật sự, thì có lẽ là số lượng các loại mặt hàng ở đây nhiều hơn một chút.

Khương Điềm Điềm: “Em còn tưởng rằng, vật dụng trên huyện sẽ tốt hơn so với công xã chứ, xem ra cũng không khá hơn là mấy.”

Trần Thanh Phong tiếp tục gật đầu: “Còn không phải là như thế sao!”

Nhân viên của quầy hàng này trợn trừng đôi mắt, chưa kịp nói gì đã thấy hai người lại lẻn đến nơi khác!



Khương Điềm Điềm: “Cái đồng hồ này, cũng không xịn lắm.”

Ở thời hiện đại, cô có một chiếc của hãng Patek Philippe luôn đấy!

Trần Thanh Phong vẫn như cũ gật đầu rồi lặp lại câu thoại quen thuộc: “Còn không phải là như thế sao!”

Khoé miệng của người bán hàng chợt run rẩy.

Khương Điềm Điềm: “Chúng ta qua bên kia đi, ở đó có bán đồ ăn.”

Không có gì quan trọng bằng việc ăn uống.

Ăn còn chưa đủ no, làm gì có tâm trạng mà nghĩ tới việc khác.

Hai người tiếp tục bước đi thật nhanh, tới quầy thực phẩm, Khương Điềm Điềm: “Chúng ta có nên mua kẹo……”

Tuy lời nói phát là như vậy, nhưng đôi mắt của cô lại dính chặt vào chiếc bánh kem. Mặc dù hình dáng và cách trang trí không thể đẹp bằng thời hiện đại, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn cảm thấy, bản thân mình không thể rời được mắt.

Cô ngửi được mùi thơm lan toả, nhất định ăn sẽ rất ngon.

Trần Thanh Phong dứt khoát hỏi: “Bánh kem này bán thế nào?”

“Một đồng hai một cân, mua nửa cân mới bán.” Thái độ vẫn còn có thể chấp nhận được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương