Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?
-
Chương 26
Edit: Lily_Carlos
”A a a a.... Thật sao!” Phòng kín của một nhà hàng truyền ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Song Hee Eun cười giống như một đứa bé, cô che miệng cười đến mức đỏ bừng hết cả mặt.
Kim Jun Seok đang kể những chuyện mà mình đã trải qua khi ở nước Mỹ, nhất là lúc hắn mới đến Mỹ, không hiểu tiếng anh, lại là một cái tiểu mập mạp, nên gặp phải không ít trắc trở.
Đột nhiên nụ cười trên mặt Song Hee Eun thu lại, đtặ hai tay lên mặt bàn ra vẻ chững chạc nói: “Vậy anh đến Mỹ nhiều năm như vậy không có bạn gái Mỹ nào sao?”
Kim Jun Seok cười, lại nhìn cô chằm chằm: “Em cảm thấy thế nào?”
Giống như hắn sẽ không tiếp tục trả lời, bất quá, chỉ cần đoán một chút là biết câu trả lời thôi, Song Hee Eun cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao cũng không phải là chuyện gì gấp gáp lắm.
”Vậy còn em, em có bạn trai hay không?” Kim Jun Seok cười như không cười, vuốt tờ giấy ăn nhỏ hình chữ nhật trong tay, nhìn bộ dạng như là không quá để ý.
Song Hee Eun nhanh chóng lắc đầu, bạn trai? Đối với cô mà nói cái từ này có vẻ rất xa xôi, với bé trai thì tạm được nhưng với con trai thì cô không có duyên, thế là cô dứt khoát nói thật, cũng không phải giống như hồi còn nhỏ.
”Làm gì có chứ, còn chưa chạm vào tay con trai thì làm gì có bạn trai chứ, làm sao, anh muốn giới thiệu cho em một người à?”
Kim Jun Seok dừng động tác trong tay lại, trên mặt đều là vẻ không thể tin: “Anh không tin... Hee Eun của chúng ta xinh đẹp thông minh như vậy, chẳng lẽ không có đứa con trai nào theo đuổi sao, bọn họ mù hết cả rồi à.”
Ha ha, bọn hắn đều mù hết cả rồi, nghe thấy câu nói này Song Hee Eun rất vui vẻ thầm tán thưởng trong lòng.
Kỳ thật chỉ có thể trách bản thân không có duyên với bạn trai, trong mắt những người đó cô là đồng loại, kỳ thật từng có con gái theo đuổi cô, nhưng mà cô là thẳng rất thẳng, mà cái này cũng không nên nói ra đi.
Song Hee Eun bất đắc dĩ cười cười, đồng thời biểu thị cô cũng không có cách, loại chuyện này, không cầu được.
Kim Jun Seok đột nhiên đùa với cô: “Về sau, nếu em không gả ra ngoài được thì anh sẽ cưới em.” Mặc dù vừa nghe là biết hắn đang đùa nhưng Song Hee Eun vẫn muốn hỏi: “Nói như vậy thì có vẻ anh chịu thiệt thòi rồi, người khác đều không cần em thì anh lại muốn lấy em.”
”Tuyệt không thiệt thòi, có thể lấy được em thì rất hạnh phúc.” Cái người này đột nhiên ra vẻ thâm tình, Song Hee Eun có chút không quen liền la hét muốn đi ra ngoài.
Mắt nhìn đồng hồ đã rạng sáng, bọn họ yên lặng đi bộ trên đường, kỳ thật khi còn bé bọn hắn cũng làm như vậy, đi dưới ánh đèn đường, giẫm lên cái bóng của nhau, vì trốn sự trách mắng của phụ huynh mà cứ đi lại vô thức như vậy, tự do đi trên đường phố giống như không có điểm đích.
Bây giờ cả hai người bọn họ đều an tĩnh không nói một lời nào, bởi vì cả hai đều không hẹn mà nhớ đến những chuyện ngày bé.
Những chuyện đó không ai quên dù cho thời gian đã qua rất lâu, cứ như đã được khắc vào trong xương tủy.
Không biết đi bao lâu, Song Hee Eun có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị quay về con đường để về nhà thì cô chợt phát hiện cô đang đứng trước cửa bệnh viện mình nằm lúc trước.
”Đây không phải là bệnh viện lúc trước tôi nằm hay sao!”
”Đây không phải là bệnh viện lúc trước em nằm hay sao?”
Hai người đồng thanh nói một câu, lập tức nhìn nhau cười một tiếng, Kim Jun Seok nói: “Đã muộn rồi, em có buồn ngủ hay không, để anh đưa em về nha?”
Song Hee Eun gật nhẹ đầu, cô quay đầu nhìn về phía cửa bệnh viện thì thấy một bóng người đang lảo đảo bước ra.
Cô càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, Kim Jun Seok cũng theo ánh mắt của cô nhìn qua bên đó.
Kwon Ji Yong đội mũ đeo khẩu trang đi ra từ trong bệnh viện, giờ phút này hắn cũng có chút thanh tỉnh, đi đến vị trí cách Song Hee Eun cùng Kim Jun Seok hai mét thì dừng lại nhìn chằm chằm cô.
Song Hee Eun cũng kinh ngạc nhìn hắn, đây không phải Kwon Ji-Yong sao, cô không thể nhầm được, chiếm dụng cơ thể hắn nửa năm ít nhiều sẽ quen thuộc với dáng người, cách ăn mặc của hắn.
”Hee Eun, em biết người này sao?” Hiển nhiên là Kim Jun Seok không nhận ra Kwon Ji Yong.
Song Hee Eun nhìn hắn mấy giây, mới trả lời: “Không biết.”
”Vậy chúng ta trở về đi.” Nói xong, Kim Jun Seok đưa tay khoác lên vai của cô, đi qua Kwon Ji Yong về nhà.
Song Hee Eun không dám quay đầu nhìn hắn, sở dĩ cô nói không biết hắn cũng là vì hắn là nghệ nhân nếu bị lộ ra sẽ không tốt, hơn nữa cô cũng không biết siêu sao Kwon Ji Yong có muốn có quan hệ với một tiểu bối vô danh tiểu tốt như cô không.
Kwon Ji-Yong nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng đang đi xa dần của hai người, nắm chặt tay lại.
”A a a a.... Thật sao!” Phòng kín của một nhà hàng truyền ra tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, Song Hee Eun cười giống như một đứa bé, cô che miệng cười đến mức đỏ bừng hết cả mặt.
Kim Jun Seok đang kể những chuyện mà mình đã trải qua khi ở nước Mỹ, nhất là lúc hắn mới đến Mỹ, không hiểu tiếng anh, lại là một cái tiểu mập mạp, nên gặp phải không ít trắc trở.
Đột nhiên nụ cười trên mặt Song Hee Eun thu lại, đtặ hai tay lên mặt bàn ra vẻ chững chạc nói: “Vậy anh đến Mỹ nhiều năm như vậy không có bạn gái Mỹ nào sao?”
Kim Jun Seok cười, lại nhìn cô chằm chằm: “Em cảm thấy thế nào?”
Giống như hắn sẽ không tiếp tục trả lời, bất quá, chỉ cần đoán một chút là biết câu trả lời thôi, Song Hee Eun cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao cũng không phải là chuyện gì gấp gáp lắm.
”Vậy còn em, em có bạn trai hay không?” Kim Jun Seok cười như không cười, vuốt tờ giấy ăn nhỏ hình chữ nhật trong tay, nhìn bộ dạng như là không quá để ý.
Song Hee Eun nhanh chóng lắc đầu, bạn trai? Đối với cô mà nói cái từ này có vẻ rất xa xôi, với bé trai thì tạm được nhưng với con trai thì cô không có duyên, thế là cô dứt khoát nói thật, cũng không phải giống như hồi còn nhỏ.
”Làm gì có chứ, còn chưa chạm vào tay con trai thì làm gì có bạn trai chứ, làm sao, anh muốn giới thiệu cho em một người à?”
Kim Jun Seok dừng động tác trong tay lại, trên mặt đều là vẻ không thể tin: “Anh không tin... Hee Eun của chúng ta xinh đẹp thông minh như vậy, chẳng lẽ không có đứa con trai nào theo đuổi sao, bọn họ mù hết cả rồi à.”
Ha ha, bọn hắn đều mù hết cả rồi, nghe thấy câu nói này Song Hee Eun rất vui vẻ thầm tán thưởng trong lòng.
Kỳ thật chỉ có thể trách bản thân không có duyên với bạn trai, trong mắt những người đó cô là đồng loại, kỳ thật từng có con gái theo đuổi cô, nhưng mà cô là thẳng rất thẳng, mà cái này cũng không nên nói ra đi.
Song Hee Eun bất đắc dĩ cười cười, đồng thời biểu thị cô cũng không có cách, loại chuyện này, không cầu được.
Kim Jun Seok đột nhiên đùa với cô: “Về sau, nếu em không gả ra ngoài được thì anh sẽ cưới em.” Mặc dù vừa nghe là biết hắn đang đùa nhưng Song Hee Eun vẫn muốn hỏi: “Nói như vậy thì có vẻ anh chịu thiệt thòi rồi, người khác đều không cần em thì anh lại muốn lấy em.”
”Tuyệt không thiệt thòi, có thể lấy được em thì rất hạnh phúc.” Cái người này đột nhiên ra vẻ thâm tình, Song Hee Eun có chút không quen liền la hét muốn đi ra ngoài.
Mắt nhìn đồng hồ đã rạng sáng, bọn họ yên lặng đi bộ trên đường, kỳ thật khi còn bé bọn hắn cũng làm như vậy, đi dưới ánh đèn đường, giẫm lên cái bóng của nhau, vì trốn sự trách mắng của phụ huynh mà cứ đi lại vô thức như vậy, tự do đi trên đường phố giống như không có điểm đích.
Bây giờ cả hai người bọn họ đều an tĩnh không nói một lời nào, bởi vì cả hai đều không hẹn mà nhớ đến những chuyện ngày bé.
Những chuyện đó không ai quên dù cho thời gian đã qua rất lâu, cứ như đã được khắc vào trong xương tủy.
Không biết đi bao lâu, Song Hee Eun có chút mệt mỏi, đang chuẩn bị quay về con đường để về nhà thì cô chợt phát hiện cô đang đứng trước cửa bệnh viện mình nằm lúc trước.
”Đây không phải là bệnh viện lúc trước tôi nằm hay sao!”
”Đây không phải là bệnh viện lúc trước em nằm hay sao?”
Hai người đồng thanh nói một câu, lập tức nhìn nhau cười một tiếng, Kim Jun Seok nói: “Đã muộn rồi, em có buồn ngủ hay không, để anh đưa em về nha?”
Song Hee Eun gật nhẹ đầu, cô quay đầu nhìn về phía cửa bệnh viện thì thấy một bóng người đang lảo đảo bước ra.
Cô càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, Kim Jun Seok cũng theo ánh mắt của cô nhìn qua bên đó.
Kwon Ji Yong đội mũ đeo khẩu trang đi ra từ trong bệnh viện, giờ phút này hắn cũng có chút thanh tỉnh, đi đến vị trí cách Song Hee Eun cùng Kim Jun Seok hai mét thì dừng lại nhìn chằm chằm cô.
Song Hee Eun cũng kinh ngạc nhìn hắn, đây không phải Kwon Ji-Yong sao, cô không thể nhầm được, chiếm dụng cơ thể hắn nửa năm ít nhiều sẽ quen thuộc với dáng người, cách ăn mặc của hắn.
”Hee Eun, em biết người này sao?” Hiển nhiên là Kim Jun Seok không nhận ra Kwon Ji Yong.
Song Hee Eun nhìn hắn mấy giây, mới trả lời: “Không biết.”
”Vậy chúng ta trở về đi.” Nói xong, Kim Jun Seok đưa tay khoác lên vai của cô, đi qua Kwon Ji Yong về nhà.
Song Hee Eun không dám quay đầu nhìn hắn, sở dĩ cô nói không biết hắn cũng là vì hắn là nghệ nhân nếu bị lộ ra sẽ không tốt, hơn nữa cô cũng không biết siêu sao Kwon Ji Yong có muốn có quan hệ với một tiểu bối vô danh tiểu tốt như cô không.
Kwon Ji-Yong nguyên tại chỗ, nhìn bóng dáng đang đi xa dần của hai người, nắm chặt tay lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook