Xuyên Thành GD Làm Sao Bây Giờ?
-
Chương 27
Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, sau đó lại nghe thấy có tiếng bước chân ở ngoài phòng khách, Song Hee Eun mới từ bên ngoài trở về trùng hợp đụng phải Lee Hye In vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, bà sửng sốt một chút mới nói: “Hee Eun à!”
“Con chào mẹ, mẹ còn chưa đi ngủ sao ạ.” Song Hee Eun vừa nói vừa ngáp một cái.
Lee Hye In quay đầu nhìn cái đồng hồ trong phòng khách: “Đều đã mấy giờ rồi, sao giờ mới về.” Qua mấy giờ nữa thì trời đã sáng rồi.
“Vâng, đúng ạ.” Song Hee Eun gật gật đầu, ủ rũ cụp đầu nói: “Tại gặp con đi gặp bại sau đó nói mãi không hết chuyện nên mới có thể về muộn như vậy, được rồi mẹ, hôm nay muôn rồi mẹ cho con đi ngủ đi nha.”
Lee Hye In chú ý thấy con gái không thích hợp mới hỏi: “Con thật không có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì ạ, mẹ không cần lo lắng cho con đâu mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút!” Song Hee Eun làm cái thủ thế chứng tỏ mình không sao, mới mở của đi về phòng.
Trở lại trong phòng, ngã đầu nằm ở trên giường, trong phong tối đen như mực, cô cũng không có mở đèn, trong đầu đều là hình ảnh tình cờ đụng phải Kwon Ji Yong ở bệnh viện lúc nãy, lại suy nghĩ làm sao hắn có thể từ trong bệnh viện đi ra, chẳng lẽ hắn muốn tìm cô... nghĩ đến chỗ này Song Hee Eun lại lắc đầu, làm sao có thể có chuyện đó chứ, có lẽ hắn ước gì cả đời này đều không cần gặp lại cô thì sao có thể chủ động đi tìm cô chứ.
Song Hee Eun lật người một cái, cuối cùng lại không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
Còn một năm nữa Song Hee Eun cô có thể tốt nghiệp, bây giờ cuối cùng tất cả cũng trở về quỹ đạo vốn có của nó, chỉ bi thảm một điều bây giờ cô học kém các bạn cùng lớp một năm, nhưng may mắn một điều là không có ai quen biết cô, cô có thể lamd người, khục, làm thục nữ, có thể chơi với các bạn nữ trong lớp rồi.
Ngày khai giảng, Song Hee Eun vui vẻ đi vào sân trường đại học, nhìn thấy những gương mặt trẻ trung đang tươi cười vui vẻ ở xung quanh, đến mức bản thân mình cũng không nhịn được mà cùng bị cảm nhiễm, chuyện xảy ra năm ngoái đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Trong phòng học, Song Hee Eun nghiêm túc ghi chú lại, ngẫu nhiên cô lại không tập chung vì các bạn nữa ở phía trước đang thảo luận về những thứ yêu thích của họ.
“Nếu có thể ở cùng nhà với các oppa thì thật tốt.”
“Thôi đi, còn ở chung, chỉ cần ở sát vách thôi tớ cũng thấy hạnh phúc, đáng tiếc chúng ta nghèo như vậy không đủ tư cách làm hàng xóm với các oppa.”
“...”
Song Hee Eun chống tay lên đỡ lấy mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mấy em gái này đều theo đuổi minh tinh đến phát cuồng, nếu không cẩn thận bị các cô ấy biết chuyện cô không chỉ ở chung cùng thần tượng, mà còn chiếm đoạt giường của thần tượng, thậm chí nhìn thấy hết thân thể của hắn... Nghĩ đến mấy thứ này, Song Hee Eun cảm thấy mặt có chút nóng, cô vươn tay ra đặt ở trên mặt.
“Reng reng reng...” Theo tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, mấy người trong lớp học đều vui vẻ cố gắng chen ra ngoài, mọi người đều muốn ra khỏi phòng học trước tiên, Song Hee Eun vẫn ngồi im tại chỗ đợi đến khi mọi người ra ngoài hết mới đứng dậy, bây giờ hành lang phòng học không còn chật chội như vừa nãy nữa.
Trên đường về nhà, ngẫu nhiên gặp Song Seung Yeom, chỉ thấy hắn đang chỏ một em gái ở phía sau, nói thế nào nhỉ cô em gái này dù gầy gò không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng tinh xảo, Song Seung Yeom giật mình dừng lại trước mặt cô gọi: “Chị.”
“Ừm, hôm nay tan học sớm vậy?” Nói Song Hee Eun cố ý nhìn thoáng qua em gái phía sau, Park Seon Yeong có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Ừm, hôm nay chúng em được nghỉ sớm, Seon Yeong, đây là chị gái anh hay nhắc đến với em đó.” Song Seung Yeom vội vàng giới thiệu.
Lúc này Park Seon Yeong đã đứng xuống: “Chị.”
“Chị đây là bạn của em, cô ấy tên là Park Seon Yeog.”
Ánh mắt Song Hee Eun chỉ kém viết chữ không tin, cô nhìn 2 người một lúc mới nói: “Chị xem đây là bạn gái đúng không.”
“Chị, chị... Sẽ không nói cho ba mẹ biết chứ?”
Song Hee Eun ôm sách, mím mím môi: “Chị của em không cổ hủ như vậy, đi, các em cứ đi chơi đi, chị xem như không thấy cái gì cả... À, chờ một chút, em sắp phải thi lên cấp không được trễ nải học tập.”
Song Seung Yeom nghe thấy vậy nở nụ cười: “Em đã biết, cảm ơn chị, chúng em đi trước đây!” Hắn nói xong lại đạp xe chở Park Seon Yeong đi qua trước mặt Song Hee Eun.
Nhìn bóng lưng dần xa của bọn họ, Song Hee Eun có chút hâm mộ, tình cảm tuổi này tuy có chút ngây thơ nhưng như vậy cũng thật tốt.
Kwon Ji-Yong cũng trở về quỹ đạo vốn có của mình, hai người đều xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trở lại cong việc của chính mình, bản thân Kwon Ji-Yong cùng Song Hee Eun có khoảng cách vô cùng lớn, từ nay về sau có thể không gặp lại nữa.
Lần đó sau khi đến bệnh viên, hắn quyết định sẽ quên sạch cái kí ức nửa năm đó đi, triệt để quên đi cái người phụ nữ tên Song Hee Eun này, nam nhân này bà.
Chỉ là, bất tri bất giác điều này trở thành kiêng kị của riêng hắn.
Tỉ như nói, mấy ngày tổi chức tiệc liên hoan cùng các thành viên trong nhóm, gọi món ở cửa tiệm nổi tiếng, mọi người cùng tụ tập ở nhà Kwon Ji Yong chờ người ta mang đồ ăn tới, Seung Hyun lại mang con chó Jasmine đến, nói là mang tới chơi cùng D Ragon.
“D Ragon!” Bọn hắn gọi cái tên này, Kwon Ji-Yong theo bản năng đáp lại một tiếng: “Chuyện gì?”
Lúc này tất cả mọi người đều choáng váng, một giây sau lại không hẹn mà cùng cười to: “Ji Yong à, tôi nói là con mèo béo giống mèo Garfield kia đâu?”
“Mèo?” Khóe miệng Kwon Ji-Yong giật một cái, lập tức đen mặt: “Không có mèo, đúng rồi, lần sau đừng nói chữ mèo trước mặt tôi!”
“Con chào mẹ, mẹ còn chưa đi ngủ sao ạ.” Song Hee Eun vừa nói vừa ngáp một cái.
Lee Hye In quay đầu nhìn cái đồng hồ trong phòng khách: “Đều đã mấy giờ rồi, sao giờ mới về.” Qua mấy giờ nữa thì trời đã sáng rồi.
“Vâng, đúng ạ.” Song Hee Eun gật gật đầu, ủ rũ cụp đầu nói: “Tại gặp con đi gặp bại sau đó nói mãi không hết chuyện nên mới có thể về muộn như vậy, được rồi mẹ, hôm nay muôn rồi mẹ cho con đi ngủ đi nha.”
Lee Hye In chú ý thấy con gái không thích hợp mới hỏi: “Con thật không có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì ạ, mẹ không cần lo lắng cho con đâu mẹ đi nghỉ ngơi sớm một chút!” Song Hee Eun làm cái thủ thế chứng tỏ mình không sao, mới mở của đi về phòng.
Trở lại trong phòng, ngã đầu nằm ở trên giường, trong phong tối đen như mực, cô cũng không có mở đèn, trong đầu đều là hình ảnh tình cờ đụng phải Kwon Ji Yong ở bệnh viện lúc nãy, lại suy nghĩ làm sao hắn có thể từ trong bệnh viện đi ra, chẳng lẽ hắn muốn tìm cô... nghĩ đến chỗ này Song Hee Eun lại lắc đầu, làm sao có thể có chuyện đó chứ, có lẽ hắn ước gì cả đời này đều không cần gặp lại cô thì sao có thể chủ động đi tìm cô chứ.
Song Hee Eun lật người một cái, cuối cùng lại không cưỡng lại được cơn buồn ngủ nên cô ngủ quên lúc nào không hay.
Còn một năm nữa Song Hee Eun cô có thể tốt nghiệp, bây giờ cuối cùng tất cả cũng trở về quỹ đạo vốn có của nó, chỉ bi thảm một điều bây giờ cô học kém các bạn cùng lớp một năm, nhưng may mắn một điều là không có ai quen biết cô, cô có thể lamd người, khục, làm thục nữ, có thể chơi với các bạn nữ trong lớp rồi.
Ngày khai giảng, Song Hee Eun vui vẻ đi vào sân trường đại học, nhìn thấy những gương mặt trẻ trung đang tươi cười vui vẻ ở xung quanh, đến mức bản thân mình cũng không nhịn được mà cùng bị cảm nhiễm, chuyện xảy ra năm ngoái đã bị cô ném ra sau đầu từ lâu rồi.
Trong phòng học, Song Hee Eun nghiêm túc ghi chú lại, ngẫu nhiên cô lại không tập chung vì các bạn nữa ở phía trước đang thảo luận về những thứ yêu thích của họ.
“Nếu có thể ở cùng nhà với các oppa thì thật tốt.”
“Thôi đi, còn ở chung, chỉ cần ở sát vách thôi tớ cũng thấy hạnh phúc, đáng tiếc chúng ta nghèo như vậy không đủ tư cách làm hàng xóm với các oppa.”
“...”
Song Hee Eun chống tay lên đỡ lấy mặt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mấy em gái này đều theo đuổi minh tinh đến phát cuồng, nếu không cẩn thận bị các cô ấy biết chuyện cô không chỉ ở chung cùng thần tượng, mà còn chiếm đoạt giường của thần tượng, thậm chí nhìn thấy hết thân thể của hắn... Nghĩ đến mấy thứ này, Song Hee Eun cảm thấy mặt có chút nóng, cô vươn tay ra đặt ở trên mặt.
“Reng reng reng...” Theo tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, mấy người trong lớp học đều vui vẻ cố gắng chen ra ngoài, mọi người đều muốn ra khỏi phòng học trước tiên, Song Hee Eun vẫn ngồi im tại chỗ đợi đến khi mọi người ra ngoài hết mới đứng dậy, bây giờ hành lang phòng học không còn chật chội như vừa nãy nữa.
Trên đường về nhà, ngẫu nhiên gặp Song Seung Yeom, chỉ thấy hắn đang chỏ một em gái ở phía sau, nói thế nào nhỉ cô em gái này dù gầy gò không trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng tinh xảo, Song Seung Yeom giật mình dừng lại trước mặt cô gọi: “Chị.”
“Ừm, hôm nay tan học sớm vậy?” Nói Song Hee Eun cố ý nhìn thoáng qua em gái phía sau, Park Seon Yeong có chút thẹn thùng cúi đầu.
“Ừm, hôm nay chúng em được nghỉ sớm, Seon Yeong, đây là chị gái anh hay nhắc đến với em đó.” Song Seung Yeom vội vàng giới thiệu.
Lúc này Park Seon Yeong đã đứng xuống: “Chị.”
“Chị đây là bạn của em, cô ấy tên là Park Seon Yeog.”
Ánh mắt Song Hee Eun chỉ kém viết chữ không tin, cô nhìn 2 người một lúc mới nói: “Chị xem đây là bạn gái đúng không.”
“Chị, chị... Sẽ không nói cho ba mẹ biết chứ?”
Song Hee Eun ôm sách, mím mím môi: “Chị của em không cổ hủ như vậy, đi, các em cứ đi chơi đi, chị xem như không thấy cái gì cả... À, chờ một chút, em sắp phải thi lên cấp không được trễ nải học tập.”
Song Seung Yeom nghe thấy vậy nở nụ cười: “Em đã biết, cảm ơn chị, chúng em đi trước đây!” Hắn nói xong lại đạp xe chở Park Seon Yeong đi qua trước mặt Song Hee Eun.
Nhìn bóng lưng dần xa của bọn họ, Song Hee Eun có chút hâm mộ, tình cảm tuổi này tuy có chút ngây thơ nhưng như vậy cũng thật tốt.
Kwon Ji-Yong cũng trở về quỹ đạo vốn có của mình, hai người đều xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trở lại cong việc của chính mình, bản thân Kwon Ji-Yong cùng Song Hee Eun có khoảng cách vô cùng lớn, từ nay về sau có thể không gặp lại nữa.
Lần đó sau khi đến bệnh viên, hắn quyết định sẽ quên sạch cái kí ức nửa năm đó đi, triệt để quên đi cái người phụ nữ tên Song Hee Eun này, nam nhân này bà.
Chỉ là, bất tri bất giác điều này trở thành kiêng kị của riêng hắn.
Tỉ như nói, mấy ngày tổi chức tiệc liên hoan cùng các thành viên trong nhóm, gọi món ở cửa tiệm nổi tiếng, mọi người cùng tụ tập ở nhà Kwon Ji Yong chờ người ta mang đồ ăn tới, Seung Hyun lại mang con chó Jasmine đến, nói là mang tới chơi cùng D Ragon.
“D Ragon!” Bọn hắn gọi cái tên này, Kwon Ji-Yong theo bản năng đáp lại một tiếng: “Chuyện gì?”
Lúc này tất cả mọi người đều choáng váng, một giây sau lại không hẹn mà cùng cười to: “Ji Yong à, tôi nói là con mèo béo giống mèo Garfield kia đâu?”
“Mèo?” Khóe miệng Kwon Ji-Yong giật một cái, lập tức đen mặt: “Không có mèo, đúng rồi, lần sau đừng nói chữ mèo trước mặt tôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook