Edit:Lily_Carlos

Song Hee Eun nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, có thể xem như thanh tỉnh một chút, Song Hee Eun cô lại trở lại thành một người phụ nữ có tính cách như đàn ông, lúc ngồi còn mở chân lớn hơn cả đàn ông chân chính, ngồi gặm dưa mà chẳng có chút hình tượng nào, ăn khoai tây chiên, xem phim truyền hình cẩu huyết, tất cả đều khôi phục như bình thường.

Vào một buổi sáng cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, một chuỗi âm báo vang lên làm cho buổi sáng sớm trở nên buồn bực, lo lắng không thôi, Song Hee Eun mơ mơ màng màng tỉnh lại xuống giường, đi dép, đầu tiên cô kéo rèm cửa sổ ra hít thỏ bầu không khì trong lành buổi sáng, mặt trời vừa mới mọc, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây trước cửa sổ vào trong phòng cô. Lúc này cô mới chậm rãi đi qua bên đó lấy điện thoại, nhanh chóng rút dây sạc ra, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

Mang theo nghi vấn cùng tò mò, Song Hee Eun nhận điện thoại.

”Alo, tôi là Song Hee Eun.”

Đầu bên kia điện thoại có động tĩnh, nhưng người kia lại trầm mặc hồi lâu, Song Hee Eun chờ mãi không thấy người kia phản ứng cô liền không kiên nhẫn định cúp máy.

”Có thật là Hee Eun không?” Giọng nói của người kia vang lên có chút kích động.

Song Hee Eun gãi gãi mũi, tiếng nói của người này nghe ra vô cùng xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc, rất mâu thuẫn: “Anh là ai, chúng ta có quen sao?”

”Tôi là Kim Jun Seok, em còn nhớ tôi không, Hee Eun...” Một tiếng Hee Eun, đều cảm giác được vô cùng thân thiết, đại não Song Hee Eun nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng dừng lại là than ảnh của tiểu mập mạp năm đó.

”Anh là Kim Jun Seok, tôi nhớ ra rồi.” Song Hee Eun duỗi ngón tay ra chỉ vào khoảng không như đang đối diện với người thật vậy: “Tôi nói này tiểu mập mạp, sao anh lại nghĩ đến chuyện gọi điện cho tôi, làm sao, cuộc sống ở Mỹ không vui vẻ hay là muốn về nước phát triển?”

Cô nghe thấy được người bên kia cười to một tiếng mới nói: “Hee Eun à, em vẫn giống như trước, nói chuyện thẳng như vậy, sau khi anh về nước thì nhận được tin em bị tai nạn xe cộ nên vội vàng chạy đến thăm, gầy đây anh lại nghe được em đã tỉnh dậy, hơn nữa đã về nhà rồi, khi anh biết được tin tức như vậy anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.”

”Ha ha, không chùng tôi đại nạ không chết sau này sẽ có nhiều phúc, hơn nữa tiểu tử mập còn biết đường trở về nha!” Song Hee Eun không đứng đắn cười nói, trong lời nói lại mang theo chút trách cứ.

”Ha ha ha, đương nhiên muốn trở về...” Kim Jun Seok dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Hee Eun, Anh rất nhớ em, rất muốn gặp em.”

”A?” Khó có được nha tiểu mập mập lại chững chạc đường hoàng nói rất nhớ cô, trong lúc nhất thời, Song Hee Eun cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Muốn gặp tôi à, tôi cũng muốn gặp anh, thật uốn biết bây giờ anh thế nào rồi, có gầy hơn không hay là vẫn béo nhu vậy.”

Kim Jun Seok lại cười một tiếng, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà tự tin nói:“Lúc em gặp được thì biết.”

Bọn họ hen nhau gặp ở bên bờ sông hàn, khó được Song Hee Eun trang điểm nhẹ một lần, trước khi ra cửa, Song Seung Yeom còn chê cười cô, vạn niên lão ma nữ lại có thể ra ngoài hẹn hò, kết quả cũng không cần phải nghĩ tất nhiên là hắn bị đánh cho một trận, Song Hee Eun bĩu môi, tiểu tử này cứ mở miệng nói là lại không muốn cô làm thục nữ đây mà.

Cô đến chỗ hẹn trước năm phút, mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Song Hee Eun có chút đứng không yên, nhịp tim lại tăng tốc một cách đáng ngờ mà trước giờ chưa từng có, vì sao gặp tiể mập mạp bạn chơi lúc nhỏ thôi mà cô lại khẩn trương như vậy.

Đến thời gian, cũng không nhìn thấy một bóng người, Song Hee Eun vừa lấy điện thoại ra, liền nhận được điện thoại của Kim Jun Seok: “Hee Eun, em tới rồi sao?”

”Tôi đã đến, thế nhưng không nhìn thấy anh.” Song Hee Eun vừa nói vừa nhìn xung quanh.

Một giây sau, Kim Jun Seok nói: “Anh nhìn thấy em rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Song Hee Eun còn đang tò mò thì thấy một anh đẹp trai đi đến chỗ cô, cô còn không tin tưởng lắm dụi mắt, xác định mình không có nhìn lầm.

”Hee Eun!” Kim Jun Seok ngạc nhiên đi đến trước mặt cô.

Song Hee Eun lại cảm thấy giống như đang nằm mơ, còn không chịu tin hỏi lại thêm một lần: “Anh thật là cái tiểu mập mạp Kim Jun Seok kia?”

Kim Jun Seok nhẹ gật đầu cười nói: “Em nhìn anh bây giờ xem, cũng không nên gọi là mập mạp nữa đúng không.”

Song Hee Eun đánh giá hắn một phen, quả nhiên, không chỉ có không mập, dáng người cũng là rèn luyện rất tốt, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Kim Jun Seok thấy cô nhìn hắn một cách chăm chú như vậy, lại còn không có ý định quay mặt đi chỗ khác, hắn chưa từng bị người khác phái nhìn chằm chằm như vậy.

”Chúng ta đi timg một chỗ ăn cơm trước đi, lâu rồi không gặp, tôi có rất nhiều điều muốn nói với anh.”

Song Hee Eun gật nhẹ đầu, sảng khoái đáp ứng: “Vậy chúng ta vừa đi vừa nói.”

Hôm nay Kwon Ji Yong cũng không rảnh, thật vất vả mới có thể trở lại thân thể của mình sao hắn có thể ở yên trong nhà, buổi tối khi bắt đầu cuộc sống về đêm, hắn gọi một đám bạn đi uống rượu ăn cơm, tất nhiên hắn phải ăn mừng một trận cuối cùng mình cũng không phải là một con mèo nữa, hắn cảm thấy con mèo đó rất đần, không thể nào thông minh như hắn.

Kết quả, hắn là người uống nhiều nhất, đêm đó hắn cũng không biết mình bị làm sao nữa, từ chối ý muốn đưa hắn về nhà của mọi người, lảo đảo đi ra ngoài, bây giờ là hai giờ sáng, không có lái xe, cũng không có đi về nhà, thân thể không nghe hắn sai bào, lại theo bản năng đi về một hướng.

Lảo đảo, hắn xem như đến nơi, thế nhưng là đây là đâu, Kwon Ji-Yong đã sớm uống đến mức thần chí không rõ, chỗ này là bệnh viện mà Song Hee Eun đã nằm khi còn hôn mê bất tỉnh.

Đêm đó y tá trực ban đang ngủ gật, không để ý, liền để Kwon Ji Yong đang say khướt đi vào trong phòng bệnh của Song Hee Eun, rõ ràng chỉ đi cùng người phụ nữ kia đến đây có một lần, nhưng hắn lại tự động nhớ kĩ trong lòng.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, bên trong không có một ai, Song Hee Eun vừa dọn đi mấy ngày, cũng không có bệnh nhân mới vào ở, một khắc này, Kwon Ji-Yong tựa như tựa như phát điên, ừm cũng không đến nỗi ném đồ, chỉ chỉ vào cái giường bệnh trống không giận dữ nói: “Cái người phụ nữ này cô là cái gì chứ... Song Hee Eun, cô là phụ nữ sao? A a a a a... Vì sao lại bắt tôi ăn đồ ăn cho mèo, tôi là Kwon Ji Yong là ca sĩ có hơn tỷ fan hâm mộ!”

Hắn đứng trong phòng bệnh cả người lung lay như sắp ngã xuống, cơ hồ một giây sau liền có thể ngã trên mặt đất, rất nhanh hắn lại tự nhủ: “Kỳ thật đồ ăn cho mèo không hề ngon, lần sau gặp tôi cũng phải để cô ăn một chút, a a a a... Vì cái gì, rõ ràng cô đã đi ra khỏi thế giới của tôi mà tôi vẫn không thể quên được... Rõ ràng chúng ta chưa từng gặp mặt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương