“À, được.
” Tôn Lai Muội nhìn chằm chằm vào cánh cửa một hồi, bàn tay vẫn đang vỗ về an ủi cháu trai.
Ai nha! Chu Quế Hương đang đứng bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến khoản tiền mình vừa cho mượn ngày hôm qua.
Đừng nói là cậu Lục Tần này nên đi lăn lộn cả đêm rồi lấy dáng vẻ khổ sở kia về lừa gạt người khác nha?Nếu vậy thì tiền của bà ấy biết làm sao bây giờ? Rất nhanh sau đó, bà ấy đã không còn tâm tư mà trêu đùa đứa nhỏ nữa.
Hai chị em Lục Xuân Nùng vừa ra cửa, lúc này vừa vặn là giữa trưa, lúc mọi người ăn cơm, trên hành lang có không ít người lui tới, cũng không biết ai nấu thịt kho tàu, hương vị đặc biệt kia xông thẳng vào đại não, thơm ngây ngất.
Lục Tần tùy ý đi ở phía sau chị mình nửa bước, khoảng cách không xa không gần, tầm mắt lướt qua đám người rồi không khỏi dừng lại trên bóng dáng mảnh khảnh phía trước.
Ở bên trong ký ức, người chị gái này luôn dựng thẳng sống lưng, tư thái bất khuất, tựa như bông hoa sen lặng lẽ giữa cơn mưa mùa hạ, luôn một mình chống đỡ, không hề sợ bất cứ đả kích nào.
Cứ như vậy, trong lúc lơ đãng , hai người đã đi đến cuối hành lang, rời xa đám người ồn ào náo động ngoài kia.
Lục Xuân Nùng dừng chân lại, ánh mắt nhìn vào bên ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ngày đông ấm áp, tia nắng hơi run rẩy một chút, khẽ chiếu qua bên này nhưng nhiệt độ ấy lại không đủ để sưởi ấm Lục Xuân Nùng, bởi vì đôi tay của cô ấy vẫn lạnh băng như cũ.
Từ sau khi chuyện hôm qua xảy đến, lại chậm rãi lên men tới tận bây giờ, tâm trạng của cô ấy luôn trong tình huống căng như dây đàn.
Tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại, sau đó âm thanh quần áo sột soạt vang lên.
Đôi tay Lục Tần thò vào trong túi, sờ đến tiền, anh do dự một chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng với tay chọc cánh tay chị gái mình, chọc một chút, không thấy Lục Xuân Nùng phản ứng, anh chưa từ bỏ ý định lại chọc thêm một chút nữa.
“Chị?”Dường như Lục Tần sợ mình sẽ làm cô ấy kinh hoảng, cũng có thể anh đã phát hiện ra cảm xúc trong lòng chị gái mình, bởi vậy giọng nói của anh hơi dè dặt vang lên, chứa đầy cẩn thận, cũng kèm theo nỗi lo lắng bất an mơ hồ.
Cuối cùng, Lục Tần không nhịn được, khẽ liếm liếm đôi môi khô nứt, dứt khoát đi đến trước mặt cô ấy, cúi đầu nói: “Cái này, cái này tiền! ”Lục Xuân Nùng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mái tóc đen tuyền ở trước mặt mình, cô ấy hạ tầm mắt xuống, lại thấy một xấp tiền được vuốt phẳng gọn gàng đang nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay cậu thanh niên ấy, thậm chí Lục Tần còn khẽ dịch chuyển nó về phía tầm mắt của cô.
Lông mi Lục Xuân Nùng khẽ run rẩy, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía anh, năm ngón tay vô ý thức co rụt lại giữa lòng bàn tay.
Lục Tần đã ngẩng đầu lên, dường như anh cũng nhận ra cô ấy đang nhìn mình, vì thế lại cười, để lộ ra hàm răng trắng.
Rất nhanh sau đó, Lục Xuân Nùng đã nhận lấy xấp tiền, nắm chặt trong lòng bàn tay, rốt cuộc cô ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi: “Nơi này có bao nhiêu tiền?”“A?” Lục Tần hơi ngoài ý muốn khi thấy cô ấy nói chuyện với mình, nhưng nội dung lại khiến anh hơi nheo mắt lại, sau đó Lục Tần có chút chột dạ, không dám đối mặt với ánh mắt của Lục Xuân Nùng, dù thật hiển nhiên, chuyện này chẳng phải do anh làm.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook