“Nơi này có 89 đồng ba mao, còn kém mấy chục nữa, sau này em sẽ lấy nó về.

” Nói đến đây, anh không nhịn được lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô ấy.

89 đồng đã là cực hạn của anh, là khoản tiền anh đi bán gà mái già, bán trứng gà tích cóp từng chút một gom lại.

Phần còn thiếu kia, sau này anh sẽ nghĩ biện pháp mang trở về nhà.

Lục Tần không chờ đến lúc Lục Xuân Nùng tỏ thái độ, bởi vì lúc này, hành lang bên cạnh đã vang lên tiếng bước chân.

Lục Xuân Nùng không nói có được hay không, cô ấy trực tiếp trích ra 47 đồng từ xấp tiền trong tay.

Lục Tần nhìn cô ấy đi về phía trước, anh cũng nhanh chóng đi theo sau.

Ngay sau đó, Lục Xuân Nùng bước vào một gian phòng.

Lục Tần còn chưa đi vào, đã nghe được giọng nói của một người phụ nữ: “Ai đó? Là người nhà của Tôn Lai Muội và Khổng Đông Ninh đúng không? Vừa lúc tôi đang muốn đi tìm cô đây, thời gian đóng viện phí của cô đã tới rồi.


”Sau đó tiếng xin lỗi vang lên: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

Bây giờ tôi đóng ngay đây.

Xin lỗi vì đã mang thêm phiền toái cho mọi người.

”Lục Xuân Nùng lấy ra số tiền đã chuẩn bị xong đưa cho người phụ nữ nọ, sau đó cô ấy ký tên lên tờ hóa đơn, từ đầu đến cuối, vành tai lộ ra ngoài mái tóc luôn đỏ bừng bừng.

Lục Tần vốn đang muốn đi vào lại lập tức ngừng chân lại, đôi tay anh nhét vào túi quần, dựa lưng vào tường, hồi ức lại một chút chuyện trong đầu.

Lần này, nếu anh cũng xử sự như cốt truyện, Lục Xuân Nùng không lấy được tiền, vậy giữa trưa ngày hôm nay cô ấy sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? Sẽ ăn nói khép nép đến mức nào đây?Không bao lâu, tiếng nói chuyện đã lại gần phía cửa, Lục Tần vội đứng dậy.

Chỉ thấy trên mặt Lục Xuân Nùng vẫn còn lại nụ cười đầy hối lỗi, sau khi cô ấy rời khỏi căn phòng nọ, nhìn thấy Lục Tần đang chờ ở bên ngoài nhưng không nói tiếng nào chỉ đi thẳng về phía phòng bệnh của Tôn Lai Muội.

Lục Tần lập tức thành thành thật thật đi theo.

Tôn Lai Muội và Chu Quế Hương ở trong phòng chờ, mà cảm giác đã đợi hai chị em kia cả một thế kỷ.


Lúc này hai người nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng nhìn về phía cửa.

Lục Tần vừa bước vào phòng đã cảm thấy tầm mắt gắt gao của ai đó dừng trên người mình.

Cũng may Lục Xuân Nùng không chờ Chu Quế Hương mở miệng, đã nhanh nhẹn móc ra năm đồng bảy mao từ trong túi đưa cho bà ấy, còn chân thành nói: “Cảm ơn thím.

”Chu Quế Hương vừa nhận ra thứ chàng trai kia đưa cho mình, trên mặt bà ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn cái gì, đừng khách khí như vậy.

”Rốt cuộc trái tim treo lơ lửng của bà ấy cũng hạ xuống rồi, không thể không nói, qua một màn trả nợ vô cùng dứt khoát này, Chu Quế Hương lại phải đưa mắt nhìn Lục Tần nhiều hơn hai cái.

Đây là lần đầu tiên bà ấy cảm thấy anh đáng tin cậy.

Tôn Lai Muội hướng ánh mắt quét tới quét lui trên người bọn họ, nhưng trước sau vẫn không hiểu ra sao.

Nhưng không chờ bà ấy nghĩ nhiều, con dâu đã đi tới trước mặt bà ấy, nhẹ giọng nói: “Mẹ, thứ này nhẹ, mẹ chịu khó ôm nhé.

Bây giờ chúng ta xuất viện.

”Ngay sau đó cô ấy quay đầu lại nói: “Làm phiền thím dắt Đông Đông giùm cháu.

”Lục Tần đang là người vô hình đứng đó, lại lặng lẽ rút đôi tay từ trong túi ra.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương