Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
-
Chương 38: Ngoài Ý Muốn, Đều Là Ngoài Ý Muốn 1
Lục thiếu soái bĩu môi, nói thẳng: “Cha em sợ gọi thẳng đến đây mà em lại nghe mà không chịu nổi cầm dao đến chém Phùng Kiêu, nên mới để tôi sang đây nhìn xem, cũng giúp ông giảm xóc. Nếu em ở đây rồi chắc là cha em cũng thả lỏng….Ừm, mặc kệ ông có thả lỏng được hay không, tóm lại em biết là được. Hai người nhanh nhanh lên, tôi qua nhà em trước đây.”
Tối nay nhà họ Bạch tổ chức tiệc, anh ta cũng là một trong những vị khách được mời, nhưng bây giờ có vẻ như bữa tối có thể, có lẽ, chắc là….sẽ không được bình yên và diễn ra suôn sẻ rồi.
Anh ta dứt khoát nói: “Tóm lại, em bảo lão ngũ tự cầu trời khấn phật đi.”
Nói xong liền quay đầu đi luôn.
Bạch Khởi La nhìn bóng lưng của Lục thiếu soái với vẻ nghi ngờ, không biết người này muốn làm gì đây.
Dường như cô nghĩ tới điều gì và gọi với theo: “Anh họ!”
Lục thiếu soái dừng lại và quay đầu nhìn cô: “Hả?”
Là không muốn anh ta nói ra chuyện của hai người họ à?
Bạch Khởi La: “Anh đến nhà tôi có chuyện gì à?”
Đôi mắt to tròn của cô rất sáng, tươi tắn và dễ chịu, ánh mắt của Lục thiếu soái chợt lóe nhưng bình tĩnh trả lời: “Tối nay nhà em tổ chức tiệc, tôi cũng được mời tham gia.”
Bạch Khởi La nắm bắt được điểm mấu chốt: “Còn ai nữa không?”
“Tiệc gia đình nên không có người ngoài. Anh rể cả đến trước, có hai vợ chồng chị cả; còn có dì họ và chồng sắp cưới là sở trưởng Chương nữa, ngoài ra còn có chú Tám nhà họ Lương và chú Năm nhà họ Tống.” Anh ta đếm từng người và hỏi: “Còn gì nữa không?”
Bạch Khởi La mỉm cười: “Cảm ơn anh họ.”
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Lục thiếu soái đứng trên hành lang một lúc lâu không nhúc nhích, mặc dù ở thành phố Phụng Thiên có nhiều cô gái khá táo bạo, nhưng giống như cô thì chưa thấy bao giờ. Rõ ràng cô và lão Ngũ chơi đùa giữa ban ngày ban mặt nhưng lại rất tự nhiên và bĩnh tĩnh.
Cô, không hề né tránh hay lo lắng gì cả.
Lục thiếu soái cũng không biết mình đứng đó bao lâu, mãi sau đó mới tỉnh táo lại và đi xuống tầng dưới lầu.
Tóm lại, chuyện của bọn họ không liên quan gì đến anh ta.
Bạch Khởi La cũng không biết Lục thiếu soái đã hiểu lầm tới tận Thái Bình Dương, bây giờ trong đầu cô đều là sở trưởng Chương.
Gã chó này còn dám sđến nhà mình làm khách à!
Bạch Khởi La bóp tay, đi đi lại lại trong phòng giống như con côn trùng.
“A La!”Trong lúc Bạch Khởi La đang buồn bực thì Phùng Kiêu lên tiếng.
“Làm sao!” Cô tỏ ra khó chịu.
Phùng Kiêu tỏ ra rất đáng thương: “Tôi quên lấy quần áo, em có thể giúp tôi được không?”
Bạch Khởi La: “!!!”
Cô hít một hơi thật sâu và gào lên: “Phùng lão ngũ, anh đang cố tình làm như vậy hả!”
Phùng Kiêu còn tỏ ra đáng thương: “Không đâu mà! Một mình tôi quen rồi, cứ tắm xong là không mặc gì cứ thế đi ra ngoài...thay quần áo thôi!”
Anh vội vàng dừng lại không nói những từ bậy bạ.
“Đây là thói quen không có phụ nữ bên cạnh mà? Em giúp tôi một lần thôi? Ở ngay trong tủ đấy, em lấy cái túi nào cũng được, tôi thật sự không cố ý mà.”
“Tôi mặc kệ” Bạch Khởi La lạnh lùng.
“Vậy tôi quấn khăn tắm rồi đi thẳng ra ngoài nhé, đến lúc đó em cũng đừng ra tay đấy, nếu không cẩn thận kéo xuống thì người xấu hổ cũng không phải là tôi đâu!” Anh nhắc nhở một cách ân cần.
Phùng Kiêu đứng dựa vào cửa phòng tắm, giọt nước từ từ rơi xuống, khóe miệng cười như có như không.
Bạch Khởi La: “!!!”
Tối nay nhà họ Bạch tổ chức tiệc, anh ta cũng là một trong những vị khách được mời, nhưng bây giờ có vẻ như bữa tối có thể, có lẽ, chắc là….sẽ không được bình yên và diễn ra suôn sẻ rồi.
Anh ta dứt khoát nói: “Tóm lại, em bảo lão ngũ tự cầu trời khấn phật đi.”
Nói xong liền quay đầu đi luôn.
Bạch Khởi La nhìn bóng lưng của Lục thiếu soái với vẻ nghi ngờ, không biết người này muốn làm gì đây.
Dường như cô nghĩ tới điều gì và gọi với theo: “Anh họ!”
Lục thiếu soái dừng lại và quay đầu nhìn cô: “Hả?”
Là không muốn anh ta nói ra chuyện của hai người họ à?
Bạch Khởi La: “Anh đến nhà tôi có chuyện gì à?”
Đôi mắt to tròn của cô rất sáng, tươi tắn và dễ chịu, ánh mắt của Lục thiếu soái chợt lóe nhưng bình tĩnh trả lời: “Tối nay nhà em tổ chức tiệc, tôi cũng được mời tham gia.”
Bạch Khởi La nắm bắt được điểm mấu chốt: “Còn ai nữa không?”
“Tiệc gia đình nên không có người ngoài. Anh rể cả đến trước, có hai vợ chồng chị cả; còn có dì họ và chồng sắp cưới là sở trưởng Chương nữa, ngoài ra còn có chú Tám nhà họ Lương và chú Năm nhà họ Tống.” Anh ta đếm từng người và hỏi: “Còn gì nữa không?”
Bạch Khởi La mỉm cười: “Cảm ơn anh họ.”
Cạch một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Lục thiếu soái đứng trên hành lang một lúc lâu không nhúc nhích, mặc dù ở thành phố Phụng Thiên có nhiều cô gái khá táo bạo, nhưng giống như cô thì chưa thấy bao giờ. Rõ ràng cô và lão Ngũ chơi đùa giữa ban ngày ban mặt nhưng lại rất tự nhiên và bĩnh tĩnh.
Cô, không hề né tránh hay lo lắng gì cả.
Lục thiếu soái cũng không biết mình đứng đó bao lâu, mãi sau đó mới tỉnh táo lại và đi xuống tầng dưới lầu.
Tóm lại, chuyện của bọn họ không liên quan gì đến anh ta.
Bạch Khởi La cũng không biết Lục thiếu soái đã hiểu lầm tới tận Thái Bình Dương, bây giờ trong đầu cô đều là sở trưởng Chương.
Gã chó này còn dám sđến nhà mình làm khách à!
Bạch Khởi La bóp tay, đi đi lại lại trong phòng giống như con côn trùng.
“A La!”Trong lúc Bạch Khởi La đang buồn bực thì Phùng Kiêu lên tiếng.
“Làm sao!” Cô tỏ ra khó chịu.
Phùng Kiêu tỏ ra rất đáng thương: “Tôi quên lấy quần áo, em có thể giúp tôi được không?”
Bạch Khởi La: “!!!”
Cô hít một hơi thật sâu và gào lên: “Phùng lão ngũ, anh đang cố tình làm như vậy hả!”
Phùng Kiêu còn tỏ ra đáng thương: “Không đâu mà! Một mình tôi quen rồi, cứ tắm xong là không mặc gì cứ thế đi ra ngoài...thay quần áo thôi!”
Anh vội vàng dừng lại không nói những từ bậy bạ.
“Đây là thói quen không có phụ nữ bên cạnh mà? Em giúp tôi một lần thôi? Ở ngay trong tủ đấy, em lấy cái túi nào cũng được, tôi thật sự không cố ý mà.”
“Tôi mặc kệ” Bạch Khởi La lạnh lùng.
“Vậy tôi quấn khăn tắm rồi đi thẳng ra ngoài nhé, đến lúc đó em cũng đừng ra tay đấy, nếu không cẩn thận kéo xuống thì người xấu hổ cũng không phải là tôi đâu!” Anh nhắc nhở một cách ân cần.
Phùng Kiêu đứng dựa vào cửa phòng tắm, giọt nước từ từ rơi xuống, khóe miệng cười như có như không.
Bạch Khởi La: “!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook