Xuyên Thành Con Gái Cưng Tận Trời Của Nam Chính
-
Chương 37: Thư Hùng Song Sát 9
Phùng Kiêu: “… Em cũng đa nghi quá? Chờ em tắm xong rồi cùng xem là được chứ gì?”
Anh xua tay: “Đi tắm nhanh lên? Em tắm xong còn đến lượt tôi nữa. Nếu đưa em về muộn thì cha em sẽ ra tay thật đấy.”
Nghĩ đến tích cách của cha vợ, anh xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu hơi đau.
Bạch Khởi La nhanh chóng bước vào phòng tắm, nhưng cô thấy khôn yên tâm mới chốt cửa lại.
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy, Phùng Kiêu nhìn túi đồ, anh do dự một lát và nhìn về phía phòng tắm, dường như xác nhận Bạch Khởi La sẽ không ra ngoài ngay mới mở túi ra, lấy hết xấp ảnh ra ngoài và nhét xuống gầm giường rồi kéo khóa lại.
Rầm một tiếng, anh lại ngã xuống giường và nằm ngủ.
Cũng không biết nằm bao lâu, cuối cùng Bạch Khởi La cũng ra ngoài, cô mặc một chiếc váy áo kiểu Âu màu vàng, vừa ra ngoài vừa lau tóc.
Phùng Kiêu thoáng nhìn, ánh mắt tối lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, yết hầu giật giật, rồi cả người ngồi dậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh đi tắm đi!” Bạch Khởi La hung hắng mắng.
“Tôi thấy em mặc bộ này rất đẹp, mắt thẩm mỹ của tôi đúng là tốt mà.”
Bạch Khởi La nhướng mày nhưng không đáp lời.
Còn Phùng Kiêu thì vẫn tiếp tục khoác lác: “Em thấy đấy, tôi chọn cỡ khéo lắm, vì vậy mới nói ánh mắt của tôi quá chuẩn, liếc mắt một cái đã nhận ra em mặc cỡ nào rồi!”
Bạch Khởi La: “Anh đang khoe mình duyệt qua rất nhiều người nên mới nắm bắt chính xác số đo của phụ nữ à?
Phùng kiêu: “... Phụ nữ đúng là động vật phức tạp nhất, ông tời ơi, tôi làm gì có! Tuy nhiên tôi cũng rất vui khi nghe em đã biết chế nhạo lại tôi.”
Bạch Khởi La cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, anh mỉm cười: “Tôi biết em đang ghen!”
Anh chớp mắt và khẽ nói: “Có phải em thấy tôi sắp xếp mọi việc quá hoàn hảo nên bắt đầu sinh ra cảm giác vượt qua tình bạn không?”
“Anh có đi tắm nữa không!” Bạch Khởi La cắt ngang lời anh nói và chỉ lên đồn hồ: “Đã 6 rưỡi rồi đấy, anh chắc chắn còn muốn nói tiếp à?”
Phùng Kiêu hét lên một tiếng“Chết rồi” và vọt ngay vào phòng tắm: “Xong rồi, cha em thật sự có thể bóp chết tôi rồi!”
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy, Bạch Khởi La bật cười, khi cô muốn đi sang cửa sổ nhìn liền nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên.
Bạch Khởi La nghi ngờ đi tới mở cửa: “Bạn tìm...”
Lục thiếu soái liền ngại, ánh mắt nhìn mái tóc ướt đẫm của cô, cuối cùng nhìn vào quần áo trên người cô, do dự một lát rồi nói: “Lão Ngũ đâu?”
Bạch Khởi La: “Anh muốn tìm anh ta à? Vậy anh chờ một lát, anh ta đang tắm rửa.”
Lục thiếu soái: “…”
Thấy cô không tỏ ra chút ngại ngùng hay xấu hổ nào cả, hơn nữa ánh mắt cô cũng không trốn tránh nên nhất thời anh ta còn không biết phải nói như thế nào.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng trở lại gương mặt vô cảm: “Không định mời tôi vào trong ngồi à?”
Bạch Khởi La nghĩ đến túi đồ còn ở trong phòng nên dứt khoát từ chối: “Không tiện lắm.”
Lục thiếu soái: “…”
Lần đầu tiên anh ta bị người khác làm cho không nói lời, mặc dù vậy anh ta vẫn cố gắng nói tiếp: “Vậy em bảo Lão Ngũ tắm nhanh lên. Lúc nãy cha em vừa gọi điện thoại đến phòng tôi đấy.”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Tìm hai người đấy, cha em bảo tôi sang đây nhìn xem có hai người ở đây không.”
Bạch Khởi La rất khó hiểu, cô mới hỏi lại: “Tìm bọn tôi thì sao lại gọi cho anh? Gọi thẳng sang đây là được mà?”
Tại sao cha cô lại làm chuyện thừa thãi này nhỉ!
Anh xua tay: “Đi tắm nhanh lên? Em tắm xong còn đến lượt tôi nữa. Nếu đưa em về muộn thì cha em sẽ ra tay thật đấy.”
Nghĩ đến tích cách của cha vợ, anh xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đầu hơi đau.
Bạch Khởi La nhanh chóng bước vào phòng tắm, nhưng cô thấy khôn yên tâm mới chốt cửa lại.
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy, Phùng Kiêu nhìn túi đồ, anh do dự một lát và nhìn về phía phòng tắm, dường như xác nhận Bạch Khởi La sẽ không ra ngoài ngay mới mở túi ra, lấy hết xấp ảnh ra ngoài và nhét xuống gầm giường rồi kéo khóa lại.
Rầm một tiếng, anh lại ngã xuống giường và nằm ngủ.
Cũng không biết nằm bao lâu, cuối cùng Bạch Khởi La cũng ra ngoài, cô mặc một chiếc váy áo kiểu Âu màu vàng, vừa ra ngoài vừa lau tóc.
Phùng Kiêu thoáng nhìn, ánh mắt tối lại, lộ ra vẻ kinh ngạc, yết hầu giật giật, rồi cả người ngồi dậy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh đi tắm đi!” Bạch Khởi La hung hắng mắng.
“Tôi thấy em mặc bộ này rất đẹp, mắt thẩm mỹ của tôi đúng là tốt mà.”
Bạch Khởi La nhướng mày nhưng không đáp lời.
Còn Phùng Kiêu thì vẫn tiếp tục khoác lác: “Em thấy đấy, tôi chọn cỡ khéo lắm, vì vậy mới nói ánh mắt của tôi quá chuẩn, liếc mắt một cái đã nhận ra em mặc cỡ nào rồi!”
Bạch Khởi La: “Anh đang khoe mình duyệt qua rất nhiều người nên mới nắm bắt chính xác số đo của phụ nữ à?
Phùng kiêu: “... Phụ nữ đúng là động vật phức tạp nhất, ông tời ơi, tôi làm gì có! Tuy nhiên tôi cũng rất vui khi nghe em đã biết chế nhạo lại tôi.”
Bạch Khởi La cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, anh mỉm cười: “Tôi biết em đang ghen!”
Anh chớp mắt và khẽ nói: “Có phải em thấy tôi sắp xếp mọi việc quá hoàn hảo nên bắt đầu sinh ra cảm giác vượt qua tình bạn không?”
“Anh có đi tắm nữa không!” Bạch Khởi La cắt ngang lời anh nói và chỉ lên đồn hồ: “Đã 6 rưỡi rồi đấy, anh chắc chắn còn muốn nói tiếp à?”
Phùng Kiêu hét lên một tiếng“Chết rồi” và vọt ngay vào phòng tắm: “Xong rồi, cha em thật sự có thể bóp chết tôi rồi!”
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy, Bạch Khởi La bật cười, khi cô muốn đi sang cửa sổ nhìn liền nghe thấy tiếng chuông cửa kêu lên.
Bạch Khởi La nghi ngờ đi tới mở cửa: “Bạn tìm...”
Lục thiếu soái liền ngại, ánh mắt nhìn mái tóc ướt đẫm của cô, cuối cùng nhìn vào quần áo trên người cô, do dự một lát rồi nói: “Lão Ngũ đâu?”
Bạch Khởi La: “Anh muốn tìm anh ta à? Vậy anh chờ một lát, anh ta đang tắm rửa.”
Lục thiếu soái: “…”
Thấy cô không tỏ ra chút ngại ngùng hay xấu hổ nào cả, hơn nữa ánh mắt cô cũng không trốn tránh nên nhất thời anh ta còn không biết phải nói như thế nào.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cuối cùng trở lại gương mặt vô cảm: “Không định mời tôi vào trong ngồi à?”
Bạch Khởi La nghĩ đến túi đồ còn ở trong phòng nên dứt khoát từ chối: “Không tiện lắm.”
Lục thiếu soái: “…”
Lần đầu tiên anh ta bị người khác làm cho không nói lời, mặc dù vậy anh ta vẫn cố gắng nói tiếp: “Vậy em bảo Lão Ngũ tắm nhanh lên. Lúc nãy cha em vừa gọi điện thoại đến phòng tôi đấy.”
Anh ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Tìm hai người đấy, cha em bảo tôi sang đây nhìn xem có hai người ở đây không.”
Bạch Khởi La rất khó hiểu, cô mới hỏi lại: “Tìm bọn tôi thì sao lại gọi cho anh? Gọi thẳng sang đây là được mà?”
Tại sao cha cô lại làm chuyện thừa thãi này nhỉ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook