Xuyên Thành Cô Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Chính
-
C20: Chương 19
Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Yoichi
Tiết Giai Duyệt ngủ một giấc tỉnh dậy, bây giờ đã muộn, cô quyết định đứng dậy đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Đi vào phòng bếp, Tiết Giai Duyệt mở tủ lạnh ra nhìn thử, bên trong vẫn còn chút thức ăn, nhớ rằng Hứa Ngạn Văn vẫn còn bị bệnh, nên quyết định làm món cháo trắng, còn vài món ăn đơn giản.
Nguyên liệu nấu ăn đều có đủ. Tiết Giai Duyệt nhanh nhẹ vo gạo nấu cháo, sau đó liền rửa rau thái thịt, xào bắp cải với thịt, một sợi khoai tây, cùng miếng ngó sen tẩm giấm đường.
Ở bên này, Tiết Giai Duyệt vừa đặt đồ ăn lên bàn. Hứa Ngạn Văn từ thư phòng bước ra.
Đi ra rất đúng lúc, Tiết Giai Duyệt nghĩ thầm, cô đỡ phải mất công đi ra gọi anh. Có thể vì anh ngửi thấy mùi đồ ăn nên mới đi ra ngoài.
Tiết Giai Duyệt lên tiếng: "Ăn cơm."
Ánh mắt của Hứa Ngạn Văn lướt qua khuôn mặt cô, lại nhìn thức ăn được cô bày sẵn trên bàn, bước tới, kéo ghế ra ngồi xuống.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiết Giai Duyệt vang lên, cô vội đặt bát đũa xuống nghe điện thoại.
"Alo."
"Ngài có phải tiểu thư Tiết Giai Duyệt không?" Đối phương hỏi.
"Vâng, là tôi." Tiết Giai Duyệt nhanh chóng nói.
Đối phương nói tiếp: "Tôi là người phụ trách phòng làm việc X.W, tôi đã đọc qua sơ yếu lý lịch cô gửi trên mạng. Cảm thấy cô rất phù hợp với phòng làm việc của chúng tôi. Muốn mời cô gia nhập phòng làm việc."
"Thật... thật sao?" Tiết Giai Duyệt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
"Đương nhiên là thật." Đối phương còn nói: "Lúc đầu tôi nhìn thấy sơ yếu lý lịch cùng tác phẩm của cô. Tôi mời cô về làm việc. Nhưng tôi nghĩ gặp mặt trực tiếp sẽ tốt hơn. Như vậy mọi người có thể hiểu rõ nhau hơn. Nên gọi điện đến muốn mời cô đến phòng làm việc phỏng vấn."
Tiết Giai Duyệt quả thực vì được sủng ái mà lo sợ, vội vàng trả lời: "Vâng. Ngày mai tôi nhất định đến đúng giờ."
Đầu dây bên kia nói: "Vậy thì tốt rồi. Tí nữa tôi gửi địa chỉ phỏng vấn cùng thời gian cho cô. Cô nhớ xem thật kỹ."
"Vâng, cảm ơn."
Tiết Giai Duyệt vui vẻ dập máy. Khoảng tầm 2 phút sau cô nhận tin nhắn đối phương, rất có thành ý.
Hứa Ngạn Văn quay đầu lại nhìn cô: "Có công ty mời em đến phỏng vấn?"
"Vâng." Tiết Giai Duyệt phấn kích, quên luôn bầu không khí lúng túng giữa hai người, hào hứng nói: "Đối phương nói đã xem qua sơ yếu lý lịch cùng tác phẩm của em. Thực ra họ định ký hợp đồng với em luôn, nhưng muốn gặp mặt nhau để tìm hiểu rõ hơn. Ngày mai em đi đến phỏng vấn."
Hứa Ngạn Văn nói: "Nói theo cách khác, đối phương vừa ý em. Nên lần này cơ hội thành công rất lớn?"
Tiết Giai Duyệt khẽ gật đầu, đưa tay ra nắm chặt ống tay áo của Hứa Ngạn Văn, "Em nghĩ ngày mai mình chắc chắn thành công. Vì vậy nên em rất vui."
Hứa Ngạn Văn cúi đầu xuống, cặp mắt đen nháy lóe lên một tia sáng, hiệu suất làm việc trợ lý Phùng rất cao, đáng được khen ngợi!
"Địa chỉ phòng làm việc rất gần với nhà chúng ta." Tiết Giai Duyệt nhìn địa chỉ đối phương vừa mới gửi đến, nói: "Từ nhà chúng ta lái xe đi đến đó mất tầm khoảng 20 phút."
Cô đưa điện thoại cho Hứa Ngạn Văn xem thử, Hứa Ngạn Văn đọc lướt qua nội dung tin nhắn, giả vờ như không biết gì, cố tình nói: "Hình như phòng làm việc này mới được thành lập? Trước kia chưa nghe qua? Địa chỉ phòng làm việc, hình như ở tòa nhà cao tầng mới được xây dựng? Không biết có vị khách hàng nào đến đặt hàng không?"
"Anh nói ra những điều tốt đẹp được không?" Tiết Giai Duyệt lườm anh, ánh mắt ám chỉ rất rõ "anh không nói không ai bảo anh câm đâu"!
Hứa Ngạn Văn có vẻ đang suy nghĩ cho cô, đàng hoàng nói: "Anh đang suy nghĩ dưới góc độ một thương nhân, phòng làm việc mới mở tốt nhất nên chọn nơi đông đúc? Em lần đầu tiên đi làm, nhỡ bị người lừa thì sao?"
Tiết Giai Duyệt hơi sững sờ. Tuy lời nói của Hứa Ngạn Văn rất khó nghe, nhưng cũng rất có lý. Anh là thương nhân, lúc nhìn nhận vấn đề thường đứng trên phương diện kinh doanh. Còn cô vì muốn tìm việc làm, tìm được công việc đương nhiên rất vui vẻ. Vì quá phấn kích nên thường xem nhẹ các yếu tố khác. Hứa Ngạn Văn so với cô thì tỉnh táo hơn nhiều, lại còn kinh nghiệm, dễ dàng phát hiện ra các vấn đề đang tồn tại.
"Vậy theo lời anh nói, em không nên đi phỏng vấn sao?" Tiết Giai Duyệt vừa nghĩ liền cảm thấy không cam tâm, vất vả lắm mới có một phòng làm việc muốn mời cô về làm việc. Cô thực sự muốn đi tìm công việc, tích lũy thêm kinh nghiệm, mỗi ngày ở nhà chờ đợi lại đánh mất niềm tin, cuối cùng thì từ bỏ, không đi làm nữa.
"Không hẳn." Hứa Ngạn Văn phân tích cho Tiết Giai Duyệt nghe: "Anh chỉ mới nói phòng làm việc này mới thành lập, không biết rõ tiềm năng phát triển của nó, lúc em đi đến phỏng vấn, nhất định phải quan sát thật kỹ và tìm hiểu cẩn thận, nếu cảm thấy có gì đó không ổn, nhớ gọi điện thông báo cho anh, anh giúp em đi tìm hiểu thử."
Hứa Ngạn Văn không biết vì sao lại nói với Tiết Giai Duyệt như vậy, rõ ràng phòng làm việc này anh sai trợ lý Phùng mở.
Mặc dù địa điểm phòng làm việc là do trợ lý Phùng chọn, tên của phòng làm việc cũng do trợ lý Phùng chọn. Nhân viên phòng làm việc cũng do trợ lý Phùng tuyển. Nhưng mục tiêu cuối cùng anh đề ra, trợ lý Phùng hoàn thành xuất xắc. Cậu ấy sắp xếp nhân viên thông báo cho Tiết Giai Duyệt đi phỏng vấn. Vì phòng làm việc được mở ra để Tiết Giai Duyệt sử dụng.
Nhưng bây giờ anh lại dạy Tiết Giai Duyệt quan sát thật kỹ phòng làm việc? Cẩn thẩn lại dọa cho Tiết Giai Duyệt sợ không đi làm ở đó nữa? Nếu cô không đi làm nữa, chẳng phải anh phí công vô ích sao?
Vì Tiết Giai Duyệt không biết được suy nghĩ trong đầu anh, cảm thấy lời anh nói rất đúng, "Em thấy anh nói rất đúng. Phòng làm việc đó mới được thành lập. Vẫn chưa tuyển đủ nhân viên, và không rõ tình hình bên trong như thế nào? Tốt nhất nên quan sát thêm."
Hứa Ngạn Văn nhìn cô hỏi: "Vậy ngày mai em có đi phỏng vấn không?"
"Đi chứ, tại sao lại không đi?" Tiết Giai Duyệt đối với chuyện này vẫn có động lực rất lớn, "Đi xem thử còn hơn không đi. Nếu đi đến đó thấy không ổn, em sẽ từ chối, em chẳng bị tổn thất gì. Nếu em đến đó xem thấy không tệ, vừa hay hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng cũng tìm được công việc mình thích."
Hứa Ngạn Văn nghe thấy vậy khẽ gật đầu: "Vậy cũng được."
"Anh cảm thấy làm như vậy rất ổn đúng không? Tiết Giai Duyệt mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ" một tiếng, nghĩ thầm trong lòng phòng làm việc của anh mở, cho dù cô đi đến xem cũng không phát hiện có gì bất thường. Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không biết gì, cẩn thận dặn dò cô: "Em cứ đi đến đó xem thử, nếu cảm thấy có gì không ổn, em hãy gọi điện thoại cho anh, đừng tùy tiện đưa ra quyết định."
Tiết Giai Duyệt ra dấu hiệu "ok", cười híp mắt nói: "Không thành vấn đề. Em biết mình nên làm gì."
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, có vẻ như rất mong chờ buổi phỏng vấn ngày mai. Hứa Ngạn Văn bật cười, chỉ cần Tiết Giai Duyệt vui, không uổng phí công sức của anh.
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy nụ cười của anh, liền đưa tay lên chỉ: "Hóa ra anh cũng biết cười!"
Hứa Ngạn Văn ngạc nhiên, nụ cười trở nên cứng đờ: "Em có ý gì?"
Tiết Giai Duyệt nhìn thấy nụ cười anh biến mất, bĩu môi nói: "Ý của em là, anh rõ ràng nhìn đẹp trai như vậy, đừng có lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc được không? Nhìn thấy giống hệt thầy giáo chủ nhiệm nghiêm khắc! Hãy cười nhiều lên, như vậy càng đẹp trai hơn!"
Thầy chủ nhiệm? !
Hóa ra hình tượng của anh trong lòng cô là như vậy sao?
Hứa Ngạn Văn rơi vào trầm tư, trước kia Tiết Giai Duyệt chưa từng nói như vậy!
Tiết Giai Duyệt thấy anh im lặng, cẩn thận quan sát nét mặt của anh, gương mặt không biểu cảm, nghĩ thầm trong lòng "toi rồi". Vừa nãy cô lỡ lời, cô muốn vả miệng mình một cái thật đau. Vì quá phấn kích không để ý tình hình. Lỡ nói điều không nên nói. Nếu Hứa Ngạn Văn muốn tính toán với cô, cô sẽ rất thảm á!
Vào thời khắc này, Tiết Giai Duyệt muốn bàn chân được bôi dầu định chuồn đi, cười híp mắt nói: "Em... em đi. . ."
"Định đi đâu?" Không đợi Tiết Giai Duyệt nói hết, Hứa Ngạn Văn đi trước một bước chặt đứt suy nghĩ của cô.
"Em. . ."
"Anh hỏi em định đi đâu?" Hứa Ngạn Văn lặp lại câu hỏi.
Tiết Giai Duyệt đảo mắt, cười khúc khích nói: "Em... em định chuẩn bị tài liệu để ngày mai phỏng vấn."
"Ăn cơm xong rồi đi chuẩn bị."
"Nhưng. . ."
"Đồ ăn đã nguội hết rồi. Ăn cơm xong rồi đi chuẩn bị." Hứa Ngạn Văn chỉ mấy đĩa thức ăn trên bàn.
"Ừ. Được rồi." Tiết Giai Duyệt vội vàng di chuyển đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Cầm bát đũa lên bắt đầu ăn cơm. Nghĩ thầm Hứa Ngạn Văn chuyện cô dám ví anh là thầy chủ nhiệm, có vẻ như anh không thèm chấp cô.
"Ăn đi." Hứa Ngạn Văn dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào bát của cô.
Tiết Giai Duyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, vội vàng cúi đầu xuống, ăn hết miếng thức ăn anh vừa gắp cho, nghĩ thầm trong lòng, nhìn anh bây giờ giống thầy chủ nhiệm á á á!
. . .
Cơm nước xong xuôi, Tiết Giai Duyệt đi chuẩn bị tài liệu phỏng vấn, vừa viết xong sơ yếu lý lịch, từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Tiết Giai Duyệt đứng dậy đi ra mở cửa, thấy Hứa Ngạn Văn đứng ở bên ngoài.
"Có chuyện gì vậy?" Tiết Giai Duyệt không biết vì sao vào giờ này rồi anh còn đi sang tìm cô.
Hứa Ngạn Văn nói: "Em đưa sơ yếu lý lịch của em cho anh xem thử."
Tiết Giai Duyệt chớp chớp mắt, không hiểu vì sao anh muốn xem sơ yếu lý lịch của cô.
Hứa Ngạn Văn liền nói: "Em sẽ giúp em nhìn thể. Nhỡ người ta không hài lòng, trả hồ sơ về."
Ha ha, anh không thể nói điều gì tốt đẹp sao? Cô bị trả hồ sơ về, anh đâu kiếm được lợi ích gì? Đúng thật là!
Tiết Giai Duyệt trong lòng mắng chửi Hứa Ngạn Văn, không dám biểu lộ ra ngoài. Cô quay người lại đi về phía bàn, cầm bộ hồ sơ cô chuẩn bị kỹ lưỡng đưa cho Hứa Ngạn Văn xem.
Hứa Ngạn Văn lấy tư cách tổng giám đốc xem xét bộ hồ sơ xin việc của Tiết Giai Duyệt, chỉ cô một vài điểm cần sửa lại, Cuối cùng đưa ra đánh giá: "Sơ yếu lý lịch phải rõ ràng. Để đối phương nhìn thấy rõ thông tin cần thiết, và giúp họ có thêm ấn tượng về em."
Phải công nhận rằng, tổng giám đốc chính là tổng giám đốc, ánh mắt của tổng giám đốc người bình thường không thể sánh bằng. Tiết Giai Duyệt làm theo đúng lời anh dặn. Ngày hôm sau cầm theo hồ sơ đi phỏng vấn, người phụ trách của phòng làm việc X.W nhìn hồ sơ của cô còn khen rất tốt, nội dung rõ ràng, vừa nhìn đã tìm thấy được các thông tin quan trọng.
Người phụ trách của phòng làm việc X. W họ Hà, Hà tổng đọc xong bộ hồ sơ của Tiết Giai Duyệt, bật cười nói: "Thực ra trước đó tôi đã đọc hồ sơ của cô trên mạng. Cảm thấy cô rất phù hợp với phòng làm việc của chúng tôi. Hôm nay gọi cô đi đến phỏng vấn, để cô cho hiểu rõ thêm phong cách làm việc của phòng làm việc. Điều kiện của Tiết tiểu thư thực sự phù hợp với yêu cầu chúng tôi. Bây giờ, tôi đại diện X.W chào mừng cô gia nhập X.W."
"Cảm ơn Hà tổng." Tiết Giai Duyệt phấn kích. Mặc dù cô biết buổi phỏng vấn này % thành công rất cao. Nhưng khi nghe nói mình được nhận vào làm việc, tâm trạng rất khác, cảm thấy bầu trời trong xanh hơn, tâm trạng giống như ánh sáng mặt trời rực rỡ xinh đẹp.
Hà tổng lại hỏi: "Không biết Tiết tiểu thư có yêu cầu gì về tiền lương không?"
Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc nói: "Tôi người mới. Chủ yếu muốn học hỏi và tích lũy thêm kinh nghiệm. Tôi không cần tiền lương quá cao, cứ dựa theo quy định chung của phòng làm việc."
Dù sao hiện tại cô không thiếu tiền, nếu là lúc trước cô xuy sét đến vấn đề tiền nong, nhưng hiện tại cô muốn học thêm kinh nghiệm, tiền lương ít hay nhiều không quan trọng.
Hà tổng nghe thấy cô nói như vậy, liền nói: "Vậy tiền lương một tháng 1 vạn rưỡi. Còn thêm khoảng trợ cấp khác, ví dụ như tiền ăn, tiền gửi xe, tiền điện thoại v.v. Cô cảm thấy như thế nào?"
Tiết Giai Duyệt hoảng sợ, không phải phòng làm việc X.W mới được thành lập sao? Tiền lương của trợ lý thiết kế lên tới 1 vạn rưỡi? Phải biết rằng trước đó dù cô kinh nghiệm làm việc một năm, lúc ấy cũng chỉ trợ lý cho nhà thiết ký, tiền lương mỗi tháng tầm 1 vạn. So với các bạn trang lứa thì tiền lương cô cao nhất, có nhiều bạn học chỉ được tầm sáu đến bảy ngàn.
Hà tổng nhìn thấy cô do dự, còn tưởng rằng cô chê tiền lương ít, liền vội vàng nói: "Nếu Tiết tiểu thư có yêu cầu khác thì cứ nói ra. Phòng làm việc của chúng tôi vừa mới thành lập. Nhưng có rất nhiều tài nguyên, điều kiện và tiền lương sẽ tăng dần. Tôi tin trong chỉ trong thời gian ngắn, phòng làm việc của chúng ta sáng ngang phòng làm việc khác."
Rõ ràng đang ẩn ý nhắc nhở cô, tuy phòng làm việc mới thành lập, nhưng có bối cảnh và tài nguyên tốt, điều kiện không tồi, tương lai sẽ càng tốt hơn. Lựa chọn làm việc đây là quyết định đúng đắn?
Trên thực tế, từ khi Tiết Giai Duyệt bước vào phòng làm việc, căn phòng thiết kế trang chảnh quý tộc, viết rất rõ "tôi có tiền, tôi không thiếu tiền" "lựa chọn tôi là một quyết định đúng đắn".
Tuy số lượng nhân viên không nhiều, nhưng nhân viên nề nếp ngăn nắp. Bước vào làm việc, nhân viên lễ tân được đào tạo bài bản, đối xử mọi người rất chu đáo nhiệt tình.
Nhân viên bình thường làm việc tốt như vậy, chính tỏ tiền lương không hề tệ, nếu không sẽ là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Tiết Giai Duyệt thực sự rất hài lòng, cô vừa cười vừa nói: "Tiền lương công ty trả tôi thực sự hài lòng, không có yêu cầu gì thêm."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Hà tổng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác giống như đã hoàn thành nhiệm vụ lớn. Trên thực tế, ông ta sợ Tiết Giai Duyệt không hài lòng, nhỡ cô không đồng ý làm việc ở đấy. Ông ta không biết nên bẩm báo cấp trên kiểu gì.
"Hà tổng, không biết khi nào tôi bắt đầu đi làm?" Tiết Giai Duyệt hỏi.
Hà tổng đối đãi với Tiết Giai Duyệt rất nhiệt tình: "Hôm nay đã là thứ 4. Nếu không thì cô cứ về nhà chuẩn bị trước. Thứ hai bắt đầu đi làm, cô cảm thấy như thế nào?"
Tiết Giai Duyệt cảm thấy sắp xếp như vậy rất ổn, vui vẻ đáp ứng.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Tiết Giai Duyệt bước ra khỏi phòng làm việc. Phấn khích muốn gọi điện thoại cho Hứa Ngạn Văn, muốn chia sẻ niềm vui với anh.
Nhưng đầu bên kia truyền đến không phải giọng nói của Hứa Ngạn Văn, mà là giọng nói ngọt ngào nghe phát ớn của Lâm Đạt...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook