Edit: Ngô Diệp Tử

Beta: yoichi

Tiết Giai Duyệt dáng người chuẩn, làn da trắng nõn, lả lướt quyến rũ, vừa mới tắm xong lại càng để lộ ra vẻ mềm mại hấp dẫn, dù đang mặc bộ váy ngủ rộng thùng thình cũng không che được dáng người hoàn hảo của cô.

Vào lúc này, khi bốn ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều cảm thấy xấu hổ ,cả hai vội vàng nhìn đi chỗ khác

Bị hành hạ một trận, hai người bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn tìm nơi nào để nằm xuống ngủ một giấc.

Nếu không xảy ra chuyện vừa nãy, có lẽ hai người còn thảo luận nên ngủ ở đâu . Bây giờ chuyện thành ra vậy, họ đều cảm thấy rất khó nói.

Cuối cùng, Hứa Ngạn Văn lên tiếng đánh vỡ thế im lặng: "Em đi ngủ đi."

Ý anh là để Tiết Giai Duyệt ngủ trên giường.

Tiết Giai Duyệt nhìn anh ,giật giật khóe môi, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Hứa Ngạn Văn đã tự ra quyết định.

"Anh nắm chợp mắt một lúc ở ghế sofa."

Hứa Ngạn Văn đi tới, ngồi lên chiếc ghế sofa gần cửa sổ. Định nằm chớp mắt một lúc.

Nhìn thấy vậy, Tiết Giai Duyệt im lặng không lên tiếng. Hai bàn chân mảnh khảnh di chuyển, yên lặng nằm xuống giường.

Đầu óc cô đang rất rối, cô còn tưởng mình sẽ bị mất ngủ nhưng có lẽ do quá mệt cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khung cảnh trong mơ hỗn loạn, Tiết Giai Duyệt ngủ mê man, hình như có người đang vuốt ve trán của cô, thì thầm nói với cô, nhưng cô không nghe rõ.

Đợi đến khi cô tỉnh dậy, Tiết Giai Duyệt không nhớ mình nằm mơ thấy điều gì, đầu vừa đau vừa trống rỗng.


Cô từ trên giường ngồi dậy, vừa hay nhìn thấy người phía đối diện, Hứa Ngạn Văn- dáng người cao lớn ngồi dựa lưng trên ghế sofa, nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.

Chuyện đêm qua quả thật đã làm khó anh, anh có thể nhẫn nhịn được như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nếu còn có cách khác, chắc chắn anh đã không làm như vậy.

Tiết Giai Duyệt từ trên giường ngồi dậy, cô đi đến ghế sofa, định kêu Hứa Ngạn Văn đi lên giường nằm một lúc.

Lúc đến gần, Tiết Giai Duyệt mới phát hiện sắc mặt Hứa Ngạn Văn không được ổn, vội đưa tay ra lay anh dậy, "Hứa Ngạn Văn. . ."

Hứa Ngạn Văn từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn, "Em dậy rồi à."

"Anh đi lên giường nằm ngủ." Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh ngồi trên ghế sofa thực sự có chút khó chịu.

Hứa Ngạn Văn khẽ "ừ", sau đó đứng dậy, nào ngờ mới đi hai bước, "rầm" một tiếng ngã lăn quay ra đất.

"Hứa Ngạn Văn!"

Tiết Giai Duyệt hoảng hốt, vội chạy ra đỡ anh dậy.

"Anh không sao chứ?" Tiết Giai Duyệt quan tâm hỏi.

"Có hơi đau đầu." Hứa Ngạn Văn tay đặt lên trán, khó chịu nhíu mày lại.

Tiết Giai Duyệt nhìn sắc mặt anh là biết không ổn, nhớ lại hôm qua anh ngâm mình dưới nước lạnh một lúc lâu, đưa tay chạm lên trán anh, nóng đến mức dùng có thể chiên trứng ốp la.

"Anh đang sốt." Tiết Giai Duyệt đứng dậy kéo tay anh lên nói: "Em dìu anh lên giường nằm."

"Ừ." Hứa Ngạn Văn mượn sức của Tiết Giai Duyệt để đứng dậy, đi đến giường ngồi xuống, quay lại nói với Tiết Giai Duyệt: "Cảm ơn em."


"Anh nằm ngủ một lúc đi." Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh bị bệnh có chút đau lòng.

Hứa Ngạn Văn khẽ gật đầu, đứng dậy cởi áo khoác nằm xuống giường.

Tiết Giai Duyệt nhìn thấy anh dù đã ngủ vẫn còn nhíu mày, nghĩ chắc là do sốt, nên cô đứng dậy bước vào nhà tắm, lấy chiếc khăn ướt vắt khô, đặt lên trán anh, để anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Làm xong xuôi mọi chuyện, Tiết Giai Duyệt đi về phía cửa, thử vặn nắm cửa, cạch, không ngờ lần này mở ra dễ dàng như vậy.

Cánh cửa từ từ mở ra, Tiết Giai Duyệt có hơi bất ngờ, cửa đã được mở ra từ lúc nào? Hóa ra cô cùng Hứa Ngạn Văn bị hành hạ trong phòng suốt một đêm, thực sự phí công vô ích?

Trong lòng có chút khó chịu.

Tiết Giai Duyệt buồn bực tức giận!

Một lúc sau, Tiết Giai Duyệt đi gặp Hứa lão gia tử, nói ông ấy rằng Hứa Ngạn Văn bị bệnh đang sốt, hình như rất nghiêm trọng.

Hứa lão gia tử nghe xong, vô cùng lo lắng vộisai người đi gọi bác sĩ Dương đến.

Cuộc gọi kết nối, bác sĩ Dương liền trả lời rằng 30 phút sau sẽ đến nơi.

Hứa lão gia tử vẫn rất quan tâm Hứa Ngạn Văn, dù gì cũng là cháu ruột. Ông chống gậy đứng dậy, muốn đi lên tầng xem tình hình của Hứa Ngạn Văn.

Tiết Giai Duyệt đứng ở bên cạnh, do dự một lúc mới tiến lên đỡ Hứa lão gia tử.

Hứa lão gia tử nhìn thấy sắc mặt cô không tốt, liền đoán ra được lý do cô tức giận, giơ tay lên đánh tay cô: "Duyệt Duyệt, ông hy vọng con cùng Ngạn Văn sống hạnh phúc bên nhau. Ông nội giờ đã lớn tuổi, không biết sống được bao lâu. Ông chỉ mong trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy con của hai đứa. Ông rất mãn nguyện."

Cách làm hôm qua Hứa lão gia tử không đúng, đó là vì ông ấy không biết Tiết Giai Duyệt trước mắt không còn Tiết Giai Duyệt trước kia nữa .


Ông nghĩ rằng Tiết Giai Duyệt vẫn còn hết lòng hết dạ yêu Hứa Ngạn Văn, còn Hứa Ngạn Văn thì không chịu chấp nhận Tiết Giai Duyệt, ông chỉ muốn giúp đỡ hai người bọn họ.

Đặc biệt, mấy hôm trước bác sĩ đi đến kiểm tra sức khỏe của ông ấy, mặc dù bác sĩ không nói gì cả, nhưng ông đoán ra được nhờ biểu cảm bác sĩ và cảm giác của mình. Ông cũng biết sức khỏe mình không còn được tốt như lúc trước.

Nếu một ngày nào đó ông thực sự nhắm mắt xuôi tay, ông lo lắng Tiết Giai Duyệt và Hứa Ngạn Văn sẽ chia tay. Tiết Giai Duyệt là đứa trẻ ông nuôi lớn. Ông đồng ý với ông bạn già Tiết sẽ chăm sóc cho cô, chỉ còn cách để Tiết Gia Duyệt gả cho Hứa Ngạn Văn, làm Hứa phu nhân, được hưởng cuộc sống an nhàn cả đời. Ông thực sự không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, để đền đáp ơn cứu mạng của Tiết lão gia tử.

Hứa Ngạn Văn không thể hiểu nỗi khổ tâm của ông, tại sao giờ cả Tiết Giai Duyệt cũng cứng đầu không nghe theo? Hứa lão gia tử chỉ biết thở dài trong lòng.

Tiết Giai Duyệt im lặng, trầm tư suy nghĩ, nếu người đang đứng ở đây là nguyên chủ, khi nghe được lời nói này, hẳn là cô ấy sẽ rất vui. Nhưng đáng tiếc bây giờ cô ấy không còn ở đây. Suy nghĩ của cô cũng khác. Hứa Ngạn Văn không yêu cô, cô cũng không muốn dây dưa với anh. Dù sao dưa hái xanh không ngọt!

"Ông nội, con biết ngài chỉ muốn tốt cho con." Tiết Giai Duyệt suy nghĩ một lúc quyết định nói rõ ràng với Hứa lão gia tử, "Có một số việc không thể cưỡng ép, cứ để thuận theo tự nhiên tốt hơn."

Hứa lão gia tử nhìn Tiết Giai Duyệt bằng ánh mắt khó tin, giống như đang nhìn người xa lạ, ẩn ý sâu xa: "Duyệt Duyệt. Ông cảm thấy cháu đã thay đổi nhiều. Trước kia cháu chưa từng nghĩ như vậy."

Tiết Giai Duyệt bật cười: "Bất cứ ai cũng phải thay đổi thôi ông nội . Con phải học cách trưởng thành. Không thể mãi giống như trước kia được."

Không thể giống như nguyên chủ, nguyên chủ quá cực phẩm, kết cục hại chết Hứa lão gia tử người yêu thương cô ấy nhất. Còn bản thân bị nhốt trong bệnh viện tâm thần. Cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm!

Từ khi xuyên đến đây, cô cố gắng hết sức để thay đổi kịch bản, thay đổi vận mệnh của mình. Hứa lão gia tử yêu thương và quý cô như vậy, cô nguyện ý ở bên cạnh chăm sóc ông, giống như đang chăm chăm ông nội.

Nhưng có một số việc không thể làm được, ví dụ như Hứa Ngạn Văn. Anh không phải thứ mà cô được phép đụng vào. Cuối cùng nam chính sẽ sống hạnh phúc bên nữ chính, tốt nhất cô nên yên lặng tự lo cuộc sống bản thân mình là được.

Hứa lão gia tử suy ngẫm lời nói của Tiết Giai Duyệt. Ông cũng cảm nhận được gần đây Tiết Giai Duyệt thay đổi rất nhiều, so với trước kia hoàn toàn khác. Nhưng càng làm ông cảm thấy thương cô nhiều hơn, nghiêm túc nói: "Mặc kệ cháu thay đổi như thế nào thì cháu vẫn là Duyệt Duyệt của ông. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì ông nội luôn đứng phía sau ủng hộ cháu."

Tiết Giai Duyệt khóe mắt đỏ ứng, suýt chút nữa bật khóc. Hứa lão gia tử đối xử với cô rất tốt. Cô nhất định phải trân trọng.

"Cháu biết rồi. Cảm ơn ông nội."

Hứa lão gia tử bật cười, dịu dàng xoa đầu cô.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến phòng ngủ. Hứa lão gia tử nhìn Hứa Ngạn Văn nằm trên giường cũng có chút tự trách.


May mắn, lúc bác sĩ Dương đến khám. Nói Hứa Ngạn Văn vẫn ổn, tiêm cho Hứa Ngạn Văn một mũi. Cơn sốt của Hứa Ngăn Văn nhanh chóng hạ, sau khi ngủ một giấc, cơ thể đã hồi phức. Lúc này Hứa lão tử mới yên tâm.

Hứa Ngạn Văn sau khi tỉnh dậy, cứ nhất quyết đòi quay về nhà nói công ty có việc quan trọng cần anh xử lý. Lúc đầu, Hứa lão gia tử muốn giữ anh ở lại thêm hai hôm, đỡ cơ thể khỏe hơn rồi bàn sau. Nhưng Hứa Ngạn Văn kiên quyết rời đi, bởi vì chuyện tối qua, nên Hứa lão gia tử không thể ép anh ở lại, đành phải đồng ý.

"Em có muốn theo anh về không?" Hứa Ngạn Văn chuẩn bị rời đi, quay lại hỏi Tiết Giai Duyệt.

"Con bé đương nhiên phải đi về theo cháu rồi." Không đợi Tiết Giai Duyệt lên tiếng, Hứa lão gia tử đi trước một bước: "Con bé đi về cùng cháu tiện thể còn chăm sóc cháu."

Hứa lão gia tử lên tiếng. Hứa Ngạn Văn dừng lại, nhìn Tiết Giai Duyệt, khẽ gật đầu nói: "Vậy chúng ta đi về thôi."

Mặc dù Hứa Ngạn Văn bình thản nhìn cô, nhưng Tiết Giai Duyệt có thể nhìn ra, ánh mắt vừa nãy của Hứa Ngạn Văn, có chút do dự, có thể vì chuyện kia, nên hai người có chút không được tự nhiên.

Lúc ngồi lên xe, cả Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn đều giữ im lặng, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Tiết Giai Duyệt ngồi bên trái, Hứa Ngạn Văn ngồi bên phải, khoảng cách giữa hai người có thể nhét vừa một người trưởng thành .

Tài xế ngồi phía trước cảm nhận sự kỳ lạ của hai người. Lén nhìn qua gương chiếu hậu quan sát bọn họ.

Bầu không khí quái dị, giống hệt như thời điểm mối quan hệ hai người kém nhất.

Cho đến khi về Ninh Hiên Nhã Uyển, hai người vẫn im lặng.

Hứa Ngạn Văn đi thẳng vào thư phòng, có vẻ như anh rất bận rộn, còn chưa khỏe nhưng vẫn lao đầu vào làm việc .

Tiết Giai Duyệt yên lặng đứng ở phòng khách, cuối cùng đành cầm ví quay trở về phòng ngủ.

Lúc bước vào phòng, Tiết Giai Duyệt để ví ở bên cạnh, nằm lên giường, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Không biết vì sao Hứa Ngạn Văn lại có tinh thần tốt như vậy? Dù bị bệnh nhưng vẫn rất chăm chỉ làm việc?

Tiết Giai Duyệt trở mình trên giường, kéo chăn che kín người. Cô quyết định nằm ngủ một giấc, lúc dậy suy nghĩ tiếp chuyện tiếp theo.

Thư phòng bên cạnh, người được Tiết Giai Duyệt ken tràn đầy năng lượng, dù bị bệnh vẫn chăm chỉ làm việc- Hứa Ngạn Văn. Nhìn chằm chằm văn kiện trên laptop, 10 phút trôi qua, dù chỉ một câu không lọt vào trong đầu. . .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương