Dư đạo trưởng dọa đến nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra, liên tục gật đầu, “Đúng, đúng, ta không phải đạo sĩ, ta chỉ học chút da lông, hỗn khẩu cơm ăn.
Tự thú, ta đi tự thú.”
Tô Lăng Húc kinh ngạc nhìn Tô Nguyên Dữu, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, tại sao tên giả đạo sĩ này đột nhiên lại sợ nàng như vậy? Và tiên sư là cái gì?
Không lâu sau, Dư đạo trưởng bị cảnh sát dẫn đi.
“Tô Bạc Dương, xem ngươi làm chuyện tốt.
Ngươi muốn cho toàn bộ Hải thị cười vào mặt Tô gia chúng ta sao?” Tô lão gia tử sắc mặt âm trầm nhìn Tô Bạc Dương, hắn thật muốn tát cho hắn một cái.
Trong đầu toàn là cát sao?
Cảnh sát đã đến, chuyện này không ra một ngày thời gian, chắc chắn Hải thị toàn bộ giới thượng lưu đều sẽ biết.
Tô Giảo Giảo cúi đầu, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của mình, nàng thật không nghĩ ba mời đến đạo trưởng lại là giả.
Tô Bạc Dương sắc mặt xấu hổ, xoa tay, “Ba, chuyện này là lỗi của con, con đã không thẩm tra đối chiếu kỹ lưỡng thân phận của đạo sĩ giả này.”
Tô lão gia tử lạnh lùng liếc Tô Giảo Giảo, “Là ý của ngươi hay của nàng?”
Tô Giảo Giảo trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, “Gia gia...”
“Câm miệng.” Tô lão gia tử giận dữ, “Không hỏi ngươi.”
Tô Giảo Giảo hốc mắt đỏ lên, trước nay gia gia tuy rằng đối với nàng không nóng không lạnh, nhưng chưa từng quát lớn nàng.
Bây giờ Tô Nguyên Dữu đã trở lại, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Có thể nào một ngày ba mẹ, các anh trai và Hành Chu ca ca cũng sẽ bị Tô Nguyên Dữu cướp đi?
Không, sẽ không.
Tô Giảo Giảo cúi đầu xuống.
Nàng sẽ không để ngày đó xảy ra!
Tô Bạc Dương do dự một lát, nói, “Đúng là Giảo Giảo đề xuất trước, nhưng Giảo Giảo không sai.
Tư liệu của Tô Nguyên Dữu ở cô nhi viện chúng ta đã tra kỹ, tính cách của nàng trước đây khác xa với bây giờ, làm sao ta có thể không nghi ngờ nàng?”
Tô lão gia tử thở dài một hơi, Tô Bạc Dương và Tô Giảo Giảo nghĩ được điều đó, làm sao ông có thể không nghĩ ra.
Hắn suy đoán, nàng hẳn là vô tình có được đại cơ duyên hoặc đã bái sư, nên mới có sự thay đổi tính cách lớn như vậy.
Về lánh đời gia tộc cùng tiên sư những việc này, Tô lão gia tử không thể nói với Tô Bạc Dương.
Dù có nói, hắn cũng sẽ không tin tưởng.
Tô lão gia tử bùi ngùi thở dài nói, “Tô Bạc Dương, ngươi nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình ngươi thông minh sao? Chuyện này, hãy để dừng lại ở đây.”
Tô Bạc Dương nhấp môi, không cam lòng.
“Muội muội!” Tô Giảo Giảo đột nhiên tiến lên, kéo lấy tay Tô Nguyên Dữu, giọng nói khẽ khàng, “Là ta hiểu lầm ngươi.
Ta muốn biết ngươi thích gì, muốn đối xử tốt với ngươi, nên đã đi hỏi viện trưởng ở cô nhi viện về chuyện của ngươi.
Ngươi không nên trách ba ba, tất cả đều là lỗi của ta.”
Tô Nguyên Dữu vừa chạm vào Tô Giảo Giảo thì cảm nhận được sự khác thường trong cơ thể, linh lực ở đan điền đang từ từ tiêu tán.
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Giảo Giảo, đồng tử co rút lại.
Tô Giảo Giảo mở to đôi mắt vô tội nhìn nàng.
Tô Nguyên Dữu nhướng mày, đưa tay còn lại tát vào mặt Tô Giảo Giảo.
Tô Giảo Giảo buông tay, ngã xuống đất, sau đó mắt đỏ hoe đứng lên, “Muội muội, nếu đánh ta có thể làm ngươi bớt giận, ta để ngươi đánh.”
Tô Nguyên Dữu không nói gì, tiến lên nắm lấy cánh tay nàng.
Tô Giảo Giảo run rẩy, nghĩ rằng Tô Nguyên Dữu sẽ bẻ gãy tay mình, nhưng nàng chỉ nắm lấy tay, không làm gì thêm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook