Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
-
C100: Nàng là phi tử trong cung
Đây là lần đầu tiên Tạ Vi Ninh nhìn thấy vẻ yếu đuối của Phong Thầm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt hắn ướt sũng. Nàng nhìn mọi chuyện hắn đã trải qua thời thiếu niên, trái tim cảm giác thổn thức xót xa. Khi nàng thấy dáng vẻ này của Phong Thầm nỗi đau liền tăng gấp bội, nhưng nàng không màng đau buồn nữa, chỉ muốn khuyên hắn mau bước ra khỏi ký ức u ám đó.
Một người ngồi dựa vào, một người đang ngồi quỳ, nàng ôm đầu hắn ấn vào ngực mình, chống cằm lên đ ỉnh đầu hắn. Một tay nàng xoa đầu, một tay ôm bả vai hắn dỗ dành: “Ngoan ngoan, đừng khóc. Chàng xem hai ta có rất nhiều duyên phận, lúc bé gặp nhau rồi chia xa, nhưng đi một vòng lớn vẫn gặp lại cũng xem như là khổ tận cam lai, sau này sẽ càng tốt hơn đúng chứ?”
Phong Thầm ngước lên nhìn nàng, vẫn giữ im lặng, ánh mắt như đang tỉ mỉ phác họa hình dáng của nàng, cũng như không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt mình một khắc nào. Chỉ nhìn vào hốc mắt ửng đỏ kia, cảm xúc tuôn trào mãnh liệt đã làm lay động trái tim nàng.
Tạ Vi Ninh thấy thế lại cúi đầu, nâng mặt Phong Thầm lên bằng hai tay. Dưới sự kinh ngạc không kịp phản ứng của hắn trong phút chốc, nàng vừa véo vừa nắn hai má của hắn, rồi vừa kéo vừa bóp làm biến dạng khuôn mặt tuấn tú kia.
Vốn dĩ nàng định trêu đùa để hắn vui vẻ hơn một chút, kết quả chơi một hồi, nàng lại vui hơn cả người bị ghẹo.
“Xem nè, Ma chủ đại nhân bạo ngược lạnh lùng trong mắt người ngoài giờ đây lại thành món đồ chơi trong tay ta.”
Tạ Vi Ninh vểnh môi mỉm cười, đôi mắt đảo quanh, bỗng nghĩ ra một trò mới. Nàng gác khuỷu tay lên bả vai hắn, tay còn lại vòng qua khoác lên vai, trong mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm, âm điệu nhỏ nhẹ mà giương cao: “Hiện giờ đại nhân đang trong vòng tay nô gia mà còn nghĩ đến chuyện gì khác ư? Ngài bỏ mặc nô gia thế này, xem ra nô gia chưa đủ cố gắng rồi ~”
“……”
Bầu không khí đau thương nháy mắt bị phá vỡ bởi giọng điệu cà dẹo này.
Phong Thầm hồi thần lại, khàn giọng chất vấn: “Tạ Vi Ninh, thường ngày nàng không tu luyện mà học mấy thứ linh tinh gì thế?”
Tạ Vi Ninh thấy hắn đã thả lỏng cảm xúc cũng thích thú mà làm tới. Nàng lập tức thay đổi tư thế, dựa sát vào hắn giống phi tử quyến rũ, tay phải vòng qua cổ, đầu ngón tay trái gảy cằm của hắn, ra vẻ ngả ngớn: “Sao quân chủ gọi nô gia như thế? Thật là xa lạ quá, xem ra nô gia vẫn chưa đủ cố gắng, ngài không thèm gọi cả nhũ danh của nô gia nữa cơ. Quân chủ lạnh lùng với nô gia như vậy, là do ngài không hiểu chuyện yêu đương trai gái hay là không hài lòng với nô gia?”
“……”
Phong Thầm co rút khóe miệng.
“Quân chủ ơi ~!” Tạ Vi Ninh gọi nũng nịu, “Rốt cuộc là phi tử nào trong cung đã mê hồn ngài rồi, nửa tháng trời không tới chỗ nô gia, làm nô gia cô đơn biết bao. Chẳng lẽ quân chủ đã quên trước đây hai ta đã quen biết nhau thế nào ư? Ngài bắt nô gia phải múa một điệu mới yêu thương lại nô gia sao?”
“…………”
Phong Thầm ung dung nói: “Vậy nàng múa đi.”
Tạ Vi Ninh đứng hình. Nàng biết múa mới lạ đó?
Phong Thầm nhướng mày, cười khẩy: “Không chơi nữa à?”
Tạ Vi Ninh lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, trừng mắt nói: “Chẳng phải ta đang làm chàng vui à, vừa rồi còn đau buồn giờ đây lại vui vẻ rồi đấy sao? Chàng không còn miên man suy nghĩ nữa rồi đó? Thế mà chẳng những không cảm ơn ta còn phá sân khấu, làm gì có người như chàng chứ?”
Hiển nhiên Phong Thầm đã bình tĩnh lại, dáng ngồi như đế vương ôm phi tử, bình thản nói: “Ta đang phối hợp với nàng.”
“Ồ, cảm ơn chàng nhé.” Tạ Vi Ninh ngắm nghía, “Chàng còn nói ta, mắt của chàng cũng sưng lên rồi.”
Nàng đang định lấy linh dược giảm sưng ra thì thấy sắc mặt Phong Thầm đột nhiên hầm hầm, hắn hỏi: “Sao nàng lại biết rõ chuyện trong hoàng cung phàm giới như thế?”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Giọng điệu Phong Thầm đầy nguy hiểm: “Nàng là phi tử trong cung?”
Cái mặt thối hoắc như hận không thể rút kiếm đi chém người ta.
Tạ Vi Ninh chớp mắt, vội vàng giải thích: “Ta đọc thoại bản thôi, ta là một dân thường thật thà chất phác ở trấn trên, sao có thể nhìn thấy người của gia đình đế vương chứ?”
Phong Thầm vẫn nghi ngờ: “Phàm giới còn có thoại bản về hoàng gia?”
Tạ Vi Ninh gật đầu như gà con mổ thóc: “Giống như quán trà Tiên giới kể chuyện về Đế Nữ đấy, chúng đều được biên soạn, người đọc sẽ hình dung với những câu chuyện mang tính chất tham khảo.”
Phong Thầm “Ồ” một tiếng, vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tạ Vi Ninh giơ 3 ngón tay lên trời: “Thật mà, ta thề với trời đấy. Bây giờ chàng hỏi ta cấp bậc trong hoàng cung phàm giới gì đó đó, đại thần quan viên tên gì,… thì ta cũng chẳng biết được đâu.”
Phong Thầm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rồi miễn cưỡng gật đầu.
Tạ Vi Ninh thấy hắn không hỏi tiếp nữa, liền như được sống lại, cầm linh dược cười tủm tỉm: “Nào, đừng để người ngoài nhìn thấy Ma chủ đại nhân sưng hết mắt, ta bôi thuốc giúp chàng.”
Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, muốn cầm lấy: “Ta tự làm…”
“Không được.” Tạ Vi Ninh đưa tay về sau tránh đi, “Chàng xem lại bản thân đi, nhiều năm cách xa ta từ lúc nhỏ, chịu nhiều khổ cực như vậy, ta muốn chăm sóc chàng mà lại đòi tự làm. Chàng tinh tế lên xíu được không?”
Phong Thầm sững sờ, từ từ thả tay ra. Hắn thấy nàng ngồi dậy, bất giác đặt tay lên eo nàng.
Tạ Vi Ninh cảm nhận độ ấm trên eo liền khựng lại, sau đó chấm tay vào nước thuốc: “Nhắm mắt.”
Phong Thầm thuận theo nhắm mắt lại.
Nước thuốc thấm đẫm trên mí mắt, chớp mắt liền biến mất, chỉ để lại sự ấm áp lan tỏa.
“Xong rồi.”
Phong Thầm mở mắt ra liền thấy Tạ Vi Ninh cất linh dược, đột nhiên cúi đầu đến sát gần hắn.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, hắn đình trệ hơi thở, bất giác tăng sức trên bàn tay, thuận thế ôm nàng tới gần hơn.
Tạ Vi Ninh cọ mũi lên chóp mũi của hắn, vuốt tóc mái lòa xòa trên trán của hắn một cách tự nhiên: “Hơi rối.”
Vuốt xong, nàng chống tay xuống để đứng lên: “Xong rồi, hết chuyện. Nếu chàng đã tìm được ký ức, hiện tại chúng ta là hai người hoàn chỉnh, trái tim ta cũng đã cân bằng. Lúc chàng ra ngoài, tiên quan đến đây giao Thông Lục Nghi cho ta vẫn còn chờ ở ngoài viện đấy, ta phải ra trả đồ cho người ta. Chàng dọn dẹp xong cũng ra ngoài đi, nghỉ ngơi đã lâu nên làm chính sự rồi.”
Phong Thầm trơ mắt nhìn nàng rời khỏi người mình, không chút do dự hay dừng lại hay luyến tiếc mà quay ngoắt đi ngay, bóng dáng khuất khỏi tầm mắt.
Hắn c**ng cứng cơ thể một lúc lâu mới đứng lên, chỉnh lại y phục nhăn nheo vì bị nàng ngồi lên, rồi trầm mặt vung tay cất hết đồ đạc trong phòng vào Thần phủ.
Mọi thứ trong phòng đều được hắn và Tạ Vi Ninh chạm vào, ngồi chung và ngủ chung.
Gian phòng bị lấy hết đồ, nháy mắt trở nên trống rỗng chỉ còn lại cái vỏ.
Tạ Vi Ninh vội vàng ra ngoài viện, cảm thấy gương mặt hơi nóng, quạt tay liên tục để xua tan hơi nóng, thầm nói: “Người khác yêu đương cũng như ta sao?”
Tại sao sau khi xác định quan hệ, ngay cả thời gian làm quen, ngại ngùng hai người cũng không có, thậm chí còn muốn dính lấy nhau hơn nữa.
Nàng hơi bất thường đúng không?
“Quả nhiên.” Tạ Vi Ninh khẽ thở dài, “Đẹp trai dáng ngon cũng không tốt lắm.”
Làm người ta không có chút kiềm chế nào.
Huống chi nàng đã thấy cả cơ thể của hắn từ đầu đến chân, tất nhiên nàng biết hắn mặc y phục trông gầy nhưng cởi ra lại có thịt thà đầy đủ dáng ngon chuẩn đét.
Nhưng lúc trước hoán đổi thân thể nàng rất lịch sự, ban đầu chỉ tò mò chọc vào cơ bụng, sau đó khi tắm gội mới lướt nhìn mấy cái chứ không chọc nữa, tắm xong thì dùng pháp thuật tan hơi nước rồi mặc y phục vào.
Trước đây nàng là người chính trực đến mức đó đấy!
Bây giờ hai người quen thuộc, người này cũng là của nàng rồi, sao đáy lòng nàng lại trở nên xấu xa và vô liêm sỉ như thế nhỉ?
Lẽ nào nàng không biết trong tiềm thức của bản thân đã thèm muốn hắn từ lâu?
Không được không được.
Không được hủy thiết lập nhân vật, cũng không thể để hắn biết mình đang nghĩ gì.
Tiên quan lẳng lặng chờ ở ngoài tường viện nhìn thấy Đế Nữ ra ngoài lập tức hành lễ.
Tạ Vi Ninh hắng giọng, đưa Thông Lục Nghi cho hắn, nghiêm mặt nói: “Ta biết Phong Vũ đã bị bắt, phần còn lại cần các ngươi cạy miệng họ ra để làm rõ sự thật. Hai người này giấu tâm tư rất sâu, nhưng đều là kẻ ích kỷ, vừa sĩ diện vừa tham sống sợ chết, tách họ ra rồi thẩm vấn thì sẽ nhanh hơn.”
Tiên quan tức khắc hiểu ra: “Vâng, hạ quan đã rõ.”
Sau đó hắn ta cười nói: “Sau khi hỏi rõ ràng sẽ giao cho Đế Nữ điện hạ phân phó nên xử trí thế nào.”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc hỏi: “Ta xử trí sao?”
Tiên quan nói: “Chẳng lẽ ban nãy người Tiên cung không nói gì với người ư? Họ truyền tin đến, Tiên Đế và Tiên Hậu đều nói giao việc này cho điện hạ toàn quyền xử trí.”
Ể, Tiên Đế Tiên Hậu đang từ từ trao quyền cho nàng sao?
Tạ Vi Ninh ngẫm nghĩ tự hỏi.
Tiên quan nói: “Điện hạ, bọn ta sắp xử lý xong ma vật bên ngoài, khoảng tầm nửa ngày sau sẽ tiến vào khu vực gần Yêu giới. Hành động lần này không thể rình rang nên chỉ có thể đi đường nhỏ hẻo lánh, tránh Yêu giới phát hiện mà cảnh giác trước.”
“Tốt.” Tạ Vi Ninh nói, “Ngươi bảo người chuẩn bị đi. Chuyến này Ma giới sẽ cùng chúng ta tấn công Yêu giới, các ngươi tăng cường giao lưu với họ, đừng giấu những gì có thể giúp ích cho nhau.”
Tiên quan lĩnh mệnh.
“Đúng rồi.”
Tạ Vi Ninh chợt nhớ ra: “Yêu Chủ nhiều con cái, lão không quan tâm Nhị công chúa, vậy thái độ với Thái Tử thế nào?”
Tiên quan nghĩ rồi nói: “Thái Tử là đứa con lão vừa lòng nhất, hơn nữa cũng là kẻ sẽ kế vị quản lý Yêu giới sau này. Nếu không thì Yêu Chủ cũng sẽ không dẫn dắt Thái Tử mọi chuyện và chẳng ngó ngàng tới mấy đứa khác.”
Phong Thầm ra khỏi phòng, im lặng đến bên cạnh Tạ Vi Ninh.
Tạ Vi Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt tự nhiên mà nói với tiên quan: “Ừm… Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiên quan nhìn nàng rồi lại nhìn Ma chủ, cảm thấy dường như không khí giữa hai người này rất khác trước.
Hắn ta đột nhiên giật thót, giờ mới phát hiện sao lại cảm thấy bọn họ không đúng rồi.
Trước đây, dù hai người có quan hệ thân thiết nhưng vẫn giữ khoảng cách nên có, sao hôm nay Ma chủ dựa gần Đế Nữ thế?
Lưng của Đế Nữ sắp dính lên ngực Ma chủ cả rồi!
Tiên quan nhìn chằm chằm Ma chủ với ánh mắt cực kỳ đề phòng.
Đúng lúc này, Hộ Thiên Vệ biến hình vọt ra từ cách đó không xa: “Quả thực đúng như điện hạ đã đoán, yêu thú và yêu tu còn có ma vật ở Yêu giới đã xuống phàm giới rồi! May mà chúng ta chuẩn bị từ sớm nên đã ngăn lại, không tạo thành thảm họa! Nhưng mà…”
Hắn ta nuốt nước miếng, vội nói: “Vị trí vào phàm giới của họ quá nhiều và hỗn tạp, bọn ta tìm ra một vài nơi trong số đó nhưng chúng vẫn tràn ra ở nhiều nơi. Tuy chúng ta có thể ngăn lại nhưng không đóng được ngọn nguồn, vấn đề vẫn không được giải quyết triệt để! Yêu giới thấy chúng ta ngăn lại, thế là phái đàn ma vật nhiều không đếm xuể xuống dưới! Đám yêu chết tiệt, cách thức sinh sản thật đáng sợ!”
Tạ Vi Ninh cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Thầm: “Đi tìm Chử Vũ! Ta không tin thân là hoàng tộc mà nàng ta không có chút tin tức nào, ít nhất cũng nhớ được vài chuyện bất bình thường nhỉ?”
Phong Thầm trầm giọng nói: “Giao cho Kiếp Sát và Đoạt Kiêu đi.”
Ba canh giờ sau, Kiếp Sát báo cáo: “Chủ thượng, Đế Nữ điện hạ, ban đầu bọn ta dùng vô số cách nhưng Chử Vũ đều nói không biết, bọn ta thấy có vẻ nàng ta không giống giả vờ. Sau đó dùng nhiều hình thức tra tấn, hiện giờ hơi thở yếu ớt, nàng ta vẫn nói không biết. Nàng ta nói rằng mình là công chúa Yêu giới, không thể phản bội tộc nhân và Yêu giới. Từ điều này, bọn ta phát hiện nàng ta đã nhớ ra chuyện gì đó.”
“Thị nữ bên cạnh nàng ta nhiều nhất chỉ biết Yêu Chủ ảnh hưởng bởi sức mạnh Thần tộc nên sinh ra yêu độc mới, chính là độc mưu hại Đế Nữ điện hạ. Trước đây tổng cộng có ba loại yêu độc, một loại trong đó dùng cho chủ thượng để k1ch thích tâm ma của ngài.”
“Hơn nữa, nàng ta chỉ biết trăm năm qua Yêu Chủ, Thái Tử và Phó Liên Dao ở trong phòng bày mưu gì đó, sau đó Phó Liên Dao trở về Tiên giới không tới nữa, và các nàng không được vào gian phòng đó. Có điều, nàng ta nói từng thấy Nhị công chúa tò mò bước vào, rồi bị Yêu Chủ tức giận đuổi ra.”
“Kết hợp hai lời khai, bọn ta xác định chắc chắn Chử Vũ biết chuyện.”
Đoạt Kiêu cũng nhăn mặt nói: “Yêu giới phiền phức nhất là điều này, họ buộc chặt giai cấp với huyết mạch, hoàn cảnh sinh ra ràng buộc họ với nhau, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không có ai phản kháng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của huyết mạch cấp cao. Điều này còn nghiêm ngặt hơn ở hoàng tộc.”
Tạ Vi Ninh: “… Không thể dùng hình thì dùng tâm.”
Nàng nhìn về phía Phong Thầm: “Ta và chàng qua đấy đi.”
Trong địa lao tối tăm vang lên tiếng bước chân.
Một lát sau, lá chắn trên không trung hơi hơi gợn sóng, vài người bước vào.
Xiềng xích dưới đất bắt đầu tự động thắt chặt, trận pháp bắt đầu hoạt động, nâng người lên giữa không trung không thể nhúc nhích.
Chử Vũ nâng mí mắt nhìn người tới, rồi lại cụp xuống, yếu ớt nói: “Cho dù các ngươi tới đây, ta cũng không biết.”
Hai người đã bàn bạc trước khi tới, Tạ Vi Ninh sẽ hỏi, Phong Thầm canh giữ phía sau để hăm dọa kẻ địch.
Tạ Vi Ninh hỏi: “Yêu giới đã bỏ tánh mạng của Nhị công chúa, vì sao ngươi còn cứng miệng giấu giếm cho họ như vậy?”
Chử Vũ trầm mặc một lúc, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Sao ta biết được phụ hoàng… đã làm gì, ngài muốn đi tìm bí cảnh nào đó. Chiến tranh Tứ giới vốn dĩ rất bình thường, không ai bảo đảm được sự thái bình mãi mãi, các ngươi chấp nhất như vậy mới là điều khiến ta khó hiểu. Yêu giới muốn tranh Đế vị, thì có gì sai chứ?”
Tạ Vi Ninh lạnh giọng nói: “Phải! Yêu giới tranh Đế vị không sai! Nhưng các ngươi không nên liên lụy đến người phàm giới!”
Chử Vũ chấn động, ngẩng đầu: “Cái gì?”
Tạ Vi Ninh giơ tay, tiên quan phía sau lập tức phóng ra Lưu Ảnh Thạch chiếu cảnh tượng xảy ra ở phàm giới.
Tuy họ đã cố gắng hết sức, chiến tranh vẫn có vô số người bị thương ở những nơi không rõ, núi rừng, thành trấn đều bị phá hủy, người thì bị cắn xé gào thét thảm thiết, người thì bị nuốt chửng, tiểu hài tử khóc kêu cứu lại bị cắn làm hai,… Tu sĩ phàm giới ra sức ngăn cản nhưng vẫn không giữ được phòng tuyến, đến khi Hộ Thiên Vệ tới rồi, cho dù sống sót sau thảm họa cũng không xóa được sự đau đớn, bi thương tuyệt vọng của họ.
Chử Vũ co rụt con ngươi, trông thấy một cổng thành quen thuộc, một tu sĩ dũng cảm lao lên trước, nghiến răng chiến đấu với yêu thú cấp cao. Hắn ta kích động muốn phá vỡ xiềng xích nhưng lại bị bao vây chặt chẽ, chỉ có thể trừng mắt nhìn với sắc mặt trắng bệch.
Tạ Vi Ninh thấy thế liền nhíu mày, cảm thấy lạ lùng.
Nàng quay sang nhìn Phong Thầm, mặt cả hai đều lộ vẻ kỳ lạ.
Vốn dĩ đầu tiên là lấy tình lay động và giảng lý lẽ để nàng ta hiểu, sau đó dùng lý do thực lực hai bên chênh lệch để khuyên bảo nàng ta muốn tốt cho Yêu giới thì nên làm gì. Nhưng không ngờ nhìn thấy tình cảnh này, Chử Vũ quen biết tu sĩ phàm giới kia à?
Lúc này họ mới chú ý hơn về hình ảnh trên Lưu Ảnh Thạch, yêu thú vừa tấn công đột nhiên biến hóa ra hình người, nói mấy câu với yêu tu bên cạnh. Dường như hai kẻ đó đang bàn bạc về nhân tu, âm thanh bị át bởi tiếng sụp đổ và tiếng gào thảm thiết nên có vẻ khá nhỏ. Tiếp đó, hai yêu tu cười chế giễu, biến ra móng vuốt móc trái tim của nam tử đang bất lực giãy giụa kia.
Một tay bóp nát, máu tươi bắn tứ tung.
Âm thanh nhỏ bé mơ hồ lộ ra, đối chiếu với khẩu hình, như đang nói: Cũng tốt, giải quyết được chuyện bê bối của Yêu tộc.
“Không ——!!”
Tiếng gào thét đau xé ruột gan chợt vang lên trong địa lao, nghe mà thót tim.
Chử Vũ thét to: “Không thể có chuyện này!! Rõ ràng bọn ta mong cầu Đế vị, sao lại ra tay với phàm giới! Các ngươi gạt ta!”
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, liên tục vùng vẫy xiềng xích, gào khóc: “Không thể nào, không thể nào! Sao họ, họ lại biết… Ta không nói gì cả, ta chỉ muốn sau này được dạo chơi phàm giới thỏa thích mà thôi, sao họ lại biết… Tại sao, tại sao…”
Tạ Vi Ninh chớp lấy thời cơ: “Ta biết bản tính ngươi lương thiện, thị nữ của ngươi cũng nói, những năm qua ngươi ở bên cạnh Ma chủ chỉ để truyền tin cho Yêu giới. Cho dù Ma chủ hợp tác chặt chẽ với Yêu giới, nhưng ngươi ham chơi quá lâu không làm nên chuyện gì mới bị Yêu giới ghét bỏ.”
“Thị nữ của ngươi rất tốt với ngươi, không đành lòng để ngươi biết chuyện này. Mỗi khi Yêu giới đưa đồ tới bảo ngươi ra tay, bao gồm lần bỏ thuốc cuối cùng cho Ma chủ cũng không hề báo với ngươi cụ thể là gì, chỉ nói là dược vật.”
“Nàng ta biết rõ cục diện, chủ động nói ra mọi việc mấy năm nay, bao gồm yêu độc mới của Yêu Chủ, chỉ vì muốn để ngươi sống tiếp.”
Tạ Vi Ninh dừng một chút rồi nói: “Cũng vì cứu ngươi mà nàng ta ôm hết tội lỗi. Nhưng nàng ta không biết mưu đồ cụ thể của Yêu giới, không nói được tin tức có ích để chuộc tội. Nếu mọi chuyện ở Ma giới đổ hết lên đầu nàng ta, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng cái chết, còn phải phá vỡ thần hồn không được luân hồi.”
Chử Vũ ngơ ngác ngẩng đầu.
Tạ Vi Ninh tiếp tục nói: “Yêu giới phong tỏa, cầm tù 3 vạn người của các giới. Bọn ta muốn giữ mạng cho họ bèn lấy ngươi trao đổi, cho dù chỉ đổi được 1 vạn hay mấy ngàn người cũng được. Nhưng Yêu giới không đồng ý, thậm chí mặc kệ sống chết của ngươi, nói chỉ có Đế vị mới đổi được.”
“Tuy Yêu giới đông đảo, nhưng chung quy chỉ có một giới, họ tự biết không thể chống nổi hai giới Tiên Ma bèn kéo phàm giới vào cuộc với ý đồ tạo thêm gánh nặng cho bọn ta.”
Tạ Vi Ninh từ tốn nói: “Phó Liên Dao có sức mạnh Thần tộc, hai giới Tiên Ma không có ư? Đừng quên, Tiên giới có vài pháp bảo Thần tộc, mà Ma chủ… có ma hạch của Thần tộc đọa ma trong thân thể, sức mạnh đó không so được với sức mạnh Thần tộc à?”
“Cuối cùng bọn ta vẫn sẽ thắng.” Tạ Vi Ninh nói, “Hiện giờ thẩm vấn ngươi, chỉ muốn biết có bao nhiêu bí cảnh thông xuống phàm giới để giảm bớt tổn thất ở phàm giới, tránh tăng thêm người vô tội bị thương.”
Nàng nhìn Lưu Ảnh Thạch, rồi nói: “Nhưng ngươi vẫn cứng miệng, bây giờ cũng không chịu nói mới khiến Tiên giới chậm trễ cứu người.”
Chử Vũ nghe nửa câu sau cùng như bị sang chấn tâm lý, siết chặt ngón tay đến rướm máu, cắn rách môi nước mắt chảy ròng.
“Bỏ đi.”
Phong Thầm hờ hững nói: “Nàng ta không chịu nói cũng không sao, sau trận chiến chúng ta xây lại phàm giới là được. Chỉ hy vọng các thần hồn của phàm nhân không bị Yêu giới xé nát, như vậy còn có thể chuyển thế.”
Dứt lời, hắn kéo Tạ Vi Ninh xoay người, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn nói lời này đã tạo ra sát thương cực lớn.
Kẻ lạnh nhạt vô tình, bạo ngược hung ác nói ra những lời vô cảm sẽ khiến lòng người căng thẳng, tin rằng hắn thật sự không quan trọng chuyện đó.
Hai người thay phiên nói như cứa từng nhát dao thật sâu vào tim Chử Vũ.
Đến khi thấy họ dần rời đi, nàng ta mới rít lên: “Chờ đã! Ta nói!”
Phong Thầm xoay người, cười khinh: “Bây giờ ngươi nói thì có ích gì?”
“Ta nói, ta thật sự sẽ nói.” Chử Vũ run giọng nói, “Nhưng ta nhìn thấy không nhiều lắm, chưa chắc là toàn bộ nhưng chắc chắn có thể giúp được các ngươi! Ta khẩn cầu các ngươi nể mặt mà giúp ta… Giúp ta cứu thần hồn của nam tử vừa rồi.”
Tạ Vi Ninh thấy mục đích đã đạt thành, kéo Phong Thầm tiến lên nói: “Người đâu, chuẩn bị giấy bút ghi chép và Lưu Ảnh Thạch.”
Nàng nói: “Ngươi nói đi.”
Nửa ngày sau, bọn họ xuất phát đến Yêu giới.
Cùng lúc đó, yêu tu phàm giới cũng bắt đầu hỗn loạn, bọn họ không hiểu vì sao mình vất vả lắm mới xuống phàm giới, còn chưa kịp trị thương trên người đã bị đám Hộ Thiên Vệ túm đầu.
Còn về đám yêu thú bị bắt bởi Thông Thiên Tiên Võng và bị nhốt dưới hố sâu mà kêu ụt ịt.
Còn về ma vật, không bắt được chúng thì dùng phấn hoa Hắc Tẫn Chu để thu hút và gom lại một chỗ giết hết.
“Bụp!”
Trong cung điện Yêu giới, hình như lại có thứ gì đó bị quăng xuống đất.
Một người ngồi dựa vào, một người đang ngồi quỳ, nàng ôm đầu hắn ấn vào ngực mình, chống cằm lên đ ỉnh đầu hắn. Một tay nàng xoa đầu, một tay ôm bả vai hắn dỗ dành: “Ngoan ngoan, đừng khóc. Chàng xem hai ta có rất nhiều duyên phận, lúc bé gặp nhau rồi chia xa, nhưng đi một vòng lớn vẫn gặp lại cũng xem như là khổ tận cam lai, sau này sẽ càng tốt hơn đúng chứ?”
Phong Thầm ngước lên nhìn nàng, vẫn giữ im lặng, ánh mắt như đang tỉ mỉ phác họa hình dáng của nàng, cũng như không muốn để nàng rời khỏi tầm mắt mình một khắc nào. Chỉ nhìn vào hốc mắt ửng đỏ kia, cảm xúc tuôn trào mãnh liệt đã làm lay động trái tim nàng.
Tạ Vi Ninh thấy thế lại cúi đầu, nâng mặt Phong Thầm lên bằng hai tay. Dưới sự kinh ngạc không kịp phản ứng của hắn trong phút chốc, nàng vừa véo vừa nắn hai má của hắn, rồi vừa kéo vừa bóp làm biến dạng khuôn mặt tuấn tú kia.
Vốn dĩ nàng định trêu đùa để hắn vui vẻ hơn một chút, kết quả chơi một hồi, nàng lại vui hơn cả người bị ghẹo.
“Xem nè, Ma chủ đại nhân bạo ngược lạnh lùng trong mắt người ngoài giờ đây lại thành món đồ chơi trong tay ta.”
Tạ Vi Ninh vểnh môi mỉm cười, đôi mắt đảo quanh, bỗng nghĩ ra một trò mới. Nàng gác khuỷu tay lên bả vai hắn, tay còn lại vòng qua khoác lên vai, trong mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm, âm điệu nhỏ nhẹ mà giương cao: “Hiện giờ đại nhân đang trong vòng tay nô gia mà còn nghĩ đến chuyện gì khác ư? Ngài bỏ mặc nô gia thế này, xem ra nô gia chưa đủ cố gắng rồi ~”
“……”
Bầu không khí đau thương nháy mắt bị phá vỡ bởi giọng điệu cà dẹo này.
Phong Thầm hồi thần lại, khàn giọng chất vấn: “Tạ Vi Ninh, thường ngày nàng không tu luyện mà học mấy thứ linh tinh gì thế?”
Tạ Vi Ninh thấy hắn đã thả lỏng cảm xúc cũng thích thú mà làm tới. Nàng lập tức thay đổi tư thế, dựa sát vào hắn giống phi tử quyến rũ, tay phải vòng qua cổ, đầu ngón tay trái gảy cằm của hắn, ra vẻ ngả ngớn: “Sao quân chủ gọi nô gia như thế? Thật là xa lạ quá, xem ra nô gia vẫn chưa đủ cố gắng, ngài không thèm gọi cả nhũ danh của nô gia nữa cơ. Quân chủ lạnh lùng với nô gia như vậy, là do ngài không hiểu chuyện yêu đương trai gái hay là không hài lòng với nô gia?”
“……”
Phong Thầm co rút khóe miệng.
“Quân chủ ơi ~!” Tạ Vi Ninh gọi nũng nịu, “Rốt cuộc là phi tử nào trong cung đã mê hồn ngài rồi, nửa tháng trời không tới chỗ nô gia, làm nô gia cô đơn biết bao. Chẳng lẽ quân chủ đã quên trước đây hai ta đã quen biết nhau thế nào ư? Ngài bắt nô gia phải múa một điệu mới yêu thương lại nô gia sao?”
“…………”
Phong Thầm ung dung nói: “Vậy nàng múa đi.”
Tạ Vi Ninh đứng hình. Nàng biết múa mới lạ đó?
Phong Thầm nhướng mày, cười khẩy: “Không chơi nữa à?”
Tạ Vi Ninh lật mặt còn nhanh hơn bánh tráng, trừng mắt nói: “Chẳng phải ta đang làm chàng vui à, vừa rồi còn đau buồn giờ đây lại vui vẻ rồi đấy sao? Chàng không còn miên man suy nghĩ nữa rồi đó? Thế mà chẳng những không cảm ơn ta còn phá sân khấu, làm gì có người như chàng chứ?”
Hiển nhiên Phong Thầm đã bình tĩnh lại, dáng ngồi như đế vương ôm phi tử, bình thản nói: “Ta đang phối hợp với nàng.”
“Ồ, cảm ơn chàng nhé.” Tạ Vi Ninh ngắm nghía, “Chàng còn nói ta, mắt của chàng cũng sưng lên rồi.”
Nàng đang định lấy linh dược giảm sưng ra thì thấy sắc mặt Phong Thầm đột nhiên hầm hầm, hắn hỏi: “Sao nàng lại biết rõ chuyện trong hoàng cung phàm giới như thế?”
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Giọng điệu Phong Thầm đầy nguy hiểm: “Nàng là phi tử trong cung?”
Cái mặt thối hoắc như hận không thể rút kiếm đi chém người ta.
Tạ Vi Ninh chớp mắt, vội vàng giải thích: “Ta đọc thoại bản thôi, ta là một dân thường thật thà chất phác ở trấn trên, sao có thể nhìn thấy người của gia đình đế vương chứ?”
Phong Thầm vẫn nghi ngờ: “Phàm giới còn có thoại bản về hoàng gia?”
Tạ Vi Ninh gật đầu như gà con mổ thóc: “Giống như quán trà Tiên giới kể chuyện về Đế Nữ đấy, chúng đều được biên soạn, người đọc sẽ hình dung với những câu chuyện mang tính chất tham khảo.”
Phong Thầm “Ồ” một tiếng, vẫn nửa tin nửa ngờ.
Tạ Vi Ninh giơ 3 ngón tay lên trời: “Thật mà, ta thề với trời đấy. Bây giờ chàng hỏi ta cấp bậc trong hoàng cung phàm giới gì đó đó, đại thần quan viên tên gì,… thì ta cũng chẳng biết được đâu.”
Phong Thầm nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rồi miễn cưỡng gật đầu.
Tạ Vi Ninh thấy hắn không hỏi tiếp nữa, liền như được sống lại, cầm linh dược cười tủm tỉm: “Nào, đừng để người ngoài nhìn thấy Ma chủ đại nhân sưng hết mắt, ta bôi thuốc giúp chàng.”
Phong Thầm rũ mắt nhìn lướt qua, muốn cầm lấy: “Ta tự làm…”
“Không được.” Tạ Vi Ninh đưa tay về sau tránh đi, “Chàng xem lại bản thân đi, nhiều năm cách xa ta từ lúc nhỏ, chịu nhiều khổ cực như vậy, ta muốn chăm sóc chàng mà lại đòi tự làm. Chàng tinh tế lên xíu được không?”
Phong Thầm sững sờ, từ từ thả tay ra. Hắn thấy nàng ngồi dậy, bất giác đặt tay lên eo nàng.
Tạ Vi Ninh cảm nhận độ ấm trên eo liền khựng lại, sau đó chấm tay vào nước thuốc: “Nhắm mắt.”
Phong Thầm thuận theo nhắm mắt lại.
Nước thuốc thấm đẫm trên mí mắt, chớp mắt liền biến mất, chỉ để lại sự ấm áp lan tỏa.
“Xong rồi.”
Phong Thầm mở mắt ra liền thấy Tạ Vi Ninh cất linh dược, đột nhiên cúi đầu đến sát gần hắn.
Khoảng cách giữa hai người dần rút ngắn, hắn đình trệ hơi thở, bất giác tăng sức trên bàn tay, thuận thế ôm nàng tới gần hơn.
Tạ Vi Ninh cọ mũi lên chóp mũi của hắn, vuốt tóc mái lòa xòa trên trán của hắn một cách tự nhiên: “Hơi rối.”
Vuốt xong, nàng chống tay xuống để đứng lên: “Xong rồi, hết chuyện. Nếu chàng đã tìm được ký ức, hiện tại chúng ta là hai người hoàn chỉnh, trái tim ta cũng đã cân bằng. Lúc chàng ra ngoài, tiên quan đến đây giao Thông Lục Nghi cho ta vẫn còn chờ ở ngoài viện đấy, ta phải ra trả đồ cho người ta. Chàng dọn dẹp xong cũng ra ngoài đi, nghỉ ngơi đã lâu nên làm chính sự rồi.”
Phong Thầm trơ mắt nhìn nàng rời khỏi người mình, không chút do dự hay dừng lại hay luyến tiếc mà quay ngoắt đi ngay, bóng dáng khuất khỏi tầm mắt.
Hắn c**ng cứng cơ thể một lúc lâu mới đứng lên, chỉnh lại y phục nhăn nheo vì bị nàng ngồi lên, rồi trầm mặt vung tay cất hết đồ đạc trong phòng vào Thần phủ.
Mọi thứ trong phòng đều được hắn và Tạ Vi Ninh chạm vào, ngồi chung và ngủ chung.
Gian phòng bị lấy hết đồ, nháy mắt trở nên trống rỗng chỉ còn lại cái vỏ.
Tạ Vi Ninh vội vàng ra ngoài viện, cảm thấy gương mặt hơi nóng, quạt tay liên tục để xua tan hơi nóng, thầm nói: “Người khác yêu đương cũng như ta sao?”
Tại sao sau khi xác định quan hệ, ngay cả thời gian làm quen, ngại ngùng hai người cũng không có, thậm chí còn muốn dính lấy nhau hơn nữa.
Nàng hơi bất thường đúng không?
“Quả nhiên.” Tạ Vi Ninh khẽ thở dài, “Đẹp trai dáng ngon cũng không tốt lắm.”
Làm người ta không có chút kiềm chế nào.
Huống chi nàng đã thấy cả cơ thể của hắn từ đầu đến chân, tất nhiên nàng biết hắn mặc y phục trông gầy nhưng cởi ra lại có thịt thà đầy đủ dáng ngon chuẩn đét.
Nhưng lúc trước hoán đổi thân thể nàng rất lịch sự, ban đầu chỉ tò mò chọc vào cơ bụng, sau đó khi tắm gội mới lướt nhìn mấy cái chứ không chọc nữa, tắm xong thì dùng pháp thuật tan hơi nước rồi mặc y phục vào.
Trước đây nàng là người chính trực đến mức đó đấy!
Bây giờ hai người quen thuộc, người này cũng là của nàng rồi, sao đáy lòng nàng lại trở nên xấu xa và vô liêm sỉ như thế nhỉ?
Lẽ nào nàng không biết trong tiềm thức của bản thân đã thèm muốn hắn từ lâu?
Không được không được.
Không được hủy thiết lập nhân vật, cũng không thể để hắn biết mình đang nghĩ gì.
Tiên quan lẳng lặng chờ ở ngoài tường viện nhìn thấy Đế Nữ ra ngoài lập tức hành lễ.
Tạ Vi Ninh hắng giọng, đưa Thông Lục Nghi cho hắn, nghiêm mặt nói: “Ta biết Phong Vũ đã bị bắt, phần còn lại cần các ngươi cạy miệng họ ra để làm rõ sự thật. Hai người này giấu tâm tư rất sâu, nhưng đều là kẻ ích kỷ, vừa sĩ diện vừa tham sống sợ chết, tách họ ra rồi thẩm vấn thì sẽ nhanh hơn.”
Tiên quan tức khắc hiểu ra: “Vâng, hạ quan đã rõ.”
Sau đó hắn ta cười nói: “Sau khi hỏi rõ ràng sẽ giao cho Đế Nữ điện hạ phân phó nên xử trí thế nào.”
Tạ Vi Ninh kinh ngạc hỏi: “Ta xử trí sao?”
Tiên quan nói: “Chẳng lẽ ban nãy người Tiên cung không nói gì với người ư? Họ truyền tin đến, Tiên Đế và Tiên Hậu đều nói giao việc này cho điện hạ toàn quyền xử trí.”
Ể, Tiên Đế Tiên Hậu đang từ từ trao quyền cho nàng sao?
Tạ Vi Ninh ngẫm nghĩ tự hỏi.
Tiên quan nói: “Điện hạ, bọn ta sắp xử lý xong ma vật bên ngoài, khoảng tầm nửa ngày sau sẽ tiến vào khu vực gần Yêu giới. Hành động lần này không thể rình rang nên chỉ có thể đi đường nhỏ hẻo lánh, tránh Yêu giới phát hiện mà cảnh giác trước.”
“Tốt.” Tạ Vi Ninh nói, “Ngươi bảo người chuẩn bị đi. Chuyến này Ma giới sẽ cùng chúng ta tấn công Yêu giới, các ngươi tăng cường giao lưu với họ, đừng giấu những gì có thể giúp ích cho nhau.”
Tiên quan lĩnh mệnh.
“Đúng rồi.”
Tạ Vi Ninh chợt nhớ ra: “Yêu Chủ nhiều con cái, lão không quan tâm Nhị công chúa, vậy thái độ với Thái Tử thế nào?”
Tiên quan nghĩ rồi nói: “Thái Tử là đứa con lão vừa lòng nhất, hơn nữa cũng là kẻ sẽ kế vị quản lý Yêu giới sau này. Nếu không thì Yêu Chủ cũng sẽ không dẫn dắt Thái Tử mọi chuyện và chẳng ngó ngàng tới mấy đứa khác.”
Phong Thầm ra khỏi phòng, im lặng đến bên cạnh Tạ Vi Ninh.
Tạ Vi Ninh nghiêng đầu nhìn hắn, nét mặt tự nhiên mà nói với tiên quan: “Ừm… Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Tiên quan nhìn nàng rồi lại nhìn Ma chủ, cảm thấy dường như không khí giữa hai người này rất khác trước.
Hắn ta đột nhiên giật thót, giờ mới phát hiện sao lại cảm thấy bọn họ không đúng rồi.
Trước đây, dù hai người có quan hệ thân thiết nhưng vẫn giữ khoảng cách nên có, sao hôm nay Ma chủ dựa gần Đế Nữ thế?
Lưng của Đế Nữ sắp dính lên ngực Ma chủ cả rồi!
Tiên quan nhìn chằm chằm Ma chủ với ánh mắt cực kỳ đề phòng.
Đúng lúc này, Hộ Thiên Vệ biến hình vọt ra từ cách đó không xa: “Quả thực đúng như điện hạ đã đoán, yêu thú và yêu tu còn có ma vật ở Yêu giới đã xuống phàm giới rồi! May mà chúng ta chuẩn bị từ sớm nên đã ngăn lại, không tạo thành thảm họa! Nhưng mà…”
Hắn ta nuốt nước miếng, vội nói: “Vị trí vào phàm giới của họ quá nhiều và hỗn tạp, bọn ta tìm ra một vài nơi trong số đó nhưng chúng vẫn tràn ra ở nhiều nơi. Tuy chúng ta có thể ngăn lại nhưng không đóng được ngọn nguồn, vấn đề vẫn không được giải quyết triệt để! Yêu giới thấy chúng ta ngăn lại, thế là phái đàn ma vật nhiều không đếm xuể xuống dưới! Đám yêu chết tiệt, cách thức sinh sản thật đáng sợ!”
Tạ Vi Ninh cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn Phong Thầm: “Đi tìm Chử Vũ! Ta không tin thân là hoàng tộc mà nàng ta không có chút tin tức nào, ít nhất cũng nhớ được vài chuyện bất bình thường nhỉ?”
Phong Thầm trầm giọng nói: “Giao cho Kiếp Sát và Đoạt Kiêu đi.”
Ba canh giờ sau, Kiếp Sát báo cáo: “Chủ thượng, Đế Nữ điện hạ, ban đầu bọn ta dùng vô số cách nhưng Chử Vũ đều nói không biết, bọn ta thấy có vẻ nàng ta không giống giả vờ. Sau đó dùng nhiều hình thức tra tấn, hiện giờ hơi thở yếu ớt, nàng ta vẫn nói không biết. Nàng ta nói rằng mình là công chúa Yêu giới, không thể phản bội tộc nhân và Yêu giới. Từ điều này, bọn ta phát hiện nàng ta đã nhớ ra chuyện gì đó.”
“Thị nữ bên cạnh nàng ta nhiều nhất chỉ biết Yêu Chủ ảnh hưởng bởi sức mạnh Thần tộc nên sinh ra yêu độc mới, chính là độc mưu hại Đế Nữ điện hạ. Trước đây tổng cộng có ba loại yêu độc, một loại trong đó dùng cho chủ thượng để k1ch thích tâm ma của ngài.”
“Hơn nữa, nàng ta chỉ biết trăm năm qua Yêu Chủ, Thái Tử và Phó Liên Dao ở trong phòng bày mưu gì đó, sau đó Phó Liên Dao trở về Tiên giới không tới nữa, và các nàng không được vào gian phòng đó. Có điều, nàng ta nói từng thấy Nhị công chúa tò mò bước vào, rồi bị Yêu Chủ tức giận đuổi ra.”
“Kết hợp hai lời khai, bọn ta xác định chắc chắn Chử Vũ biết chuyện.”
Đoạt Kiêu cũng nhăn mặt nói: “Yêu giới phiền phức nhất là điều này, họ buộc chặt giai cấp với huyết mạch, hoàn cảnh sinh ra ràng buộc họ với nhau, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không có ai phản kháng, chỉ nghe theo mệnh lệnh của huyết mạch cấp cao. Điều này còn nghiêm ngặt hơn ở hoàng tộc.”
Tạ Vi Ninh: “… Không thể dùng hình thì dùng tâm.”
Nàng nhìn về phía Phong Thầm: “Ta và chàng qua đấy đi.”
Trong địa lao tối tăm vang lên tiếng bước chân.
Một lát sau, lá chắn trên không trung hơi hơi gợn sóng, vài người bước vào.
Xiềng xích dưới đất bắt đầu tự động thắt chặt, trận pháp bắt đầu hoạt động, nâng người lên giữa không trung không thể nhúc nhích.
Chử Vũ nâng mí mắt nhìn người tới, rồi lại cụp xuống, yếu ớt nói: “Cho dù các ngươi tới đây, ta cũng không biết.”
Hai người đã bàn bạc trước khi tới, Tạ Vi Ninh sẽ hỏi, Phong Thầm canh giữ phía sau để hăm dọa kẻ địch.
Tạ Vi Ninh hỏi: “Yêu giới đã bỏ tánh mạng của Nhị công chúa, vì sao ngươi còn cứng miệng giấu giếm cho họ như vậy?”
Chử Vũ trầm mặc một lúc, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Sao ta biết được phụ hoàng… đã làm gì, ngài muốn đi tìm bí cảnh nào đó. Chiến tranh Tứ giới vốn dĩ rất bình thường, không ai bảo đảm được sự thái bình mãi mãi, các ngươi chấp nhất như vậy mới là điều khiến ta khó hiểu. Yêu giới muốn tranh Đế vị, thì có gì sai chứ?”
Tạ Vi Ninh lạnh giọng nói: “Phải! Yêu giới tranh Đế vị không sai! Nhưng các ngươi không nên liên lụy đến người phàm giới!”
Chử Vũ chấn động, ngẩng đầu: “Cái gì?”
Tạ Vi Ninh giơ tay, tiên quan phía sau lập tức phóng ra Lưu Ảnh Thạch chiếu cảnh tượng xảy ra ở phàm giới.
Tuy họ đã cố gắng hết sức, chiến tranh vẫn có vô số người bị thương ở những nơi không rõ, núi rừng, thành trấn đều bị phá hủy, người thì bị cắn xé gào thét thảm thiết, người thì bị nuốt chửng, tiểu hài tử khóc kêu cứu lại bị cắn làm hai,… Tu sĩ phàm giới ra sức ngăn cản nhưng vẫn không giữ được phòng tuyến, đến khi Hộ Thiên Vệ tới rồi, cho dù sống sót sau thảm họa cũng không xóa được sự đau đớn, bi thương tuyệt vọng của họ.
Chử Vũ co rụt con ngươi, trông thấy một cổng thành quen thuộc, một tu sĩ dũng cảm lao lên trước, nghiến răng chiến đấu với yêu thú cấp cao. Hắn ta kích động muốn phá vỡ xiềng xích nhưng lại bị bao vây chặt chẽ, chỉ có thể trừng mắt nhìn với sắc mặt trắng bệch.
Tạ Vi Ninh thấy thế liền nhíu mày, cảm thấy lạ lùng.
Nàng quay sang nhìn Phong Thầm, mặt cả hai đều lộ vẻ kỳ lạ.
Vốn dĩ đầu tiên là lấy tình lay động và giảng lý lẽ để nàng ta hiểu, sau đó dùng lý do thực lực hai bên chênh lệch để khuyên bảo nàng ta muốn tốt cho Yêu giới thì nên làm gì. Nhưng không ngờ nhìn thấy tình cảnh này, Chử Vũ quen biết tu sĩ phàm giới kia à?
Lúc này họ mới chú ý hơn về hình ảnh trên Lưu Ảnh Thạch, yêu thú vừa tấn công đột nhiên biến hóa ra hình người, nói mấy câu với yêu tu bên cạnh. Dường như hai kẻ đó đang bàn bạc về nhân tu, âm thanh bị át bởi tiếng sụp đổ và tiếng gào thảm thiết nên có vẻ khá nhỏ. Tiếp đó, hai yêu tu cười chế giễu, biến ra móng vuốt móc trái tim của nam tử đang bất lực giãy giụa kia.
Một tay bóp nát, máu tươi bắn tứ tung.
Âm thanh nhỏ bé mơ hồ lộ ra, đối chiếu với khẩu hình, như đang nói: Cũng tốt, giải quyết được chuyện bê bối của Yêu tộc.
“Không ——!!”
Tiếng gào thét đau xé ruột gan chợt vang lên trong địa lao, nghe mà thót tim.
Chử Vũ thét to: “Không thể có chuyện này!! Rõ ràng bọn ta mong cầu Đế vị, sao lại ra tay với phàm giới! Các ngươi gạt ta!”
Đôi mắt nàng ta đỏ bừng, liên tục vùng vẫy xiềng xích, gào khóc: “Không thể nào, không thể nào! Sao họ, họ lại biết… Ta không nói gì cả, ta chỉ muốn sau này được dạo chơi phàm giới thỏa thích mà thôi, sao họ lại biết… Tại sao, tại sao…”
Tạ Vi Ninh chớp lấy thời cơ: “Ta biết bản tính ngươi lương thiện, thị nữ của ngươi cũng nói, những năm qua ngươi ở bên cạnh Ma chủ chỉ để truyền tin cho Yêu giới. Cho dù Ma chủ hợp tác chặt chẽ với Yêu giới, nhưng ngươi ham chơi quá lâu không làm nên chuyện gì mới bị Yêu giới ghét bỏ.”
“Thị nữ của ngươi rất tốt với ngươi, không đành lòng để ngươi biết chuyện này. Mỗi khi Yêu giới đưa đồ tới bảo ngươi ra tay, bao gồm lần bỏ thuốc cuối cùng cho Ma chủ cũng không hề báo với ngươi cụ thể là gì, chỉ nói là dược vật.”
“Nàng ta biết rõ cục diện, chủ động nói ra mọi việc mấy năm nay, bao gồm yêu độc mới của Yêu Chủ, chỉ vì muốn để ngươi sống tiếp.”
Tạ Vi Ninh dừng một chút rồi nói: “Cũng vì cứu ngươi mà nàng ta ôm hết tội lỗi. Nhưng nàng ta không biết mưu đồ cụ thể của Yêu giới, không nói được tin tức có ích để chuộc tội. Nếu mọi chuyện ở Ma giới đổ hết lên đầu nàng ta, chắc chắn sẽ phải trả giá bằng cái chết, còn phải phá vỡ thần hồn không được luân hồi.”
Chử Vũ ngơ ngác ngẩng đầu.
Tạ Vi Ninh tiếp tục nói: “Yêu giới phong tỏa, cầm tù 3 vạn người của các giới. Bọn ta muốn giữ mạng cho họ bèn lấy ngươi trao đổi, cho dù chỉ đổi được 1 vạn hay mấy ngàn người cũng được. Nhưng Yêu giới không đồng ý, thậm chí mặc kệ sống chết của ngươi, nói chỉ có Đế vị mới đổi được.”
“Tuy Yêu giới đông đảo, nhưng chung quy chỉ có một giới, họ tự biết không thể chống nổi hai giới Tiên Ma bèn kéo phàm giới vào cuộc với ý đồ tạo thêm gánh nặng cho bọn ta.”
Tạ Vi Ninh từ tốn nói: “Phó Liên Dao có sức mạnh Thần tộc, hai giới Tiên Ma không có ư? Đừng quên, Tiên giới có vài pháp bảo Thần tộc, mà Ma chủ… có ma hạch của Thần tộc đọa ma trong thân thể, sức mạnh đó không so được với sức mạnh Thần tộc à?”
“Cuối cùng bọn ta vẫn sẽ thắng.” Tạ Vi Ninh nói, “Hiện giờ thẩm vấn ngươi, chỉ muốn biết có bao nhiêu bí cảnh thông xuống phàm giới để giảm bớt tổn thất ở phàm giới, tránh tăng thêm người vô tội bị thương.”
Nàng nhìn Lưu Ảnh Thạch, rồi nói: “Nhưng ngươi vẫn cứng miệng, bây giờ cũng không chịu nói mới khiến Tiên giới chậm trễ cứu người.”
Chử Vũ nghe nửa câu sau cùng như bị sang chấn tâm lý, siết chặt ngón tay đến rướm máu, cắn rách môi nước mắt chảy ròng.
“Bỏ đi.”
Phong Thầm hờ hững nói: “Nàng ta không chịu nói cũng không sao, sau trận chiến chúng ta xây lại phàm giới là được. Chỉ hy vọng các thần hồn của phàm nhân không bị Yêu giới xé nát, như vậy còn có thể chuyển thế.”
Dứt lời, hắn kéo Tạ Vi Ninh xoay người, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn nói lời này đã tạo ra sát thương cực lớn.
Kẻ lạnh nhạt vô tình, bạo ngược hung ác nói ra những lời vô cảm sẽ khiến lòng người căng thẳng, tin rằng hắn thật sự không quan trọng chuyện đó.
Hai người thay phiên nói như cứa từng nhát dao thật sâu vào tim Chử Vũ.
Đến khi thấy họ dần rời đi, nàng ta mới rít lên: “Chờ đã! Ta nói!”
Phong Thầm xoay người, cười khinh: “Bây giờ ngươi nói thì có ích gì?”
“Ta nói, ta thật sự sẽ nói.” Chử Vũ run giọng nói, “Nhưng ta nhìn thấy không nhiều lắm, chưa chắc là toàn bộ nhưng chắc chắn có thể giúp được các ngươi! Ta khẩn cầu các ngươi nể mặt mà giúp ta… Giúp ta cứu thần hồn của nam tử vừa rồi.”
Tạ Vi Ninh thấy mục đích đã đạt thành, kéo Phong Thầm tiến lên nói: “Người đâu, chuẩn bị giấy bút ghi chép và Lưu Ảnh Thạch.”
Nàng nói: “Ngươi nói đi.”
Nửa ngày sau, bọn họ xuất phát đến Yêu giới.
Cùng lúc đó, yêu tu phàm giới cũng bắt đầu hỗn loạn, bọn họ không hiểu vì sao mình vất vả lắm mới xuống phàm giới, còn chưa kịp trị thương trên người đã bị đám Hộ Thiên Vệ túm đầu.
Còn về đám yêu thú bị bắt bởi Thông Thiên Tiên Võng và bị nhốt dưới hố sâu mà kêu ụt ịt.
Còn về ma vật, không bắt được chúng thì dùng phấn hoa Hắc Tẫn Chu để thu hút và gom lại một chỗ giết hết.
“Bụp!”
Trong cung điện Yêu giới, hình như lại có thứ gì đó bị quăng xuống đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook