Xuyên Sách Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
-
C99: Ký ức đau buồn
Tạ Vi Ninh ngẩn ngơ giây lát, ngập ngừng chạm vào khóe mắt, dường như trên mắt vẫn còn vương lại cảm giác khó mà phớt lờ. Sau khi nhận ra, hai má nàng dần nóng lên, trái tim đập thình thịch, vừa nhìn sang Phong Thầm liền bất giác dời mắt, đôi mắt chớp chớp liên tục.
“Sao, sao chàng……” Nàng lắp bắp, “Đột nhiên lại như vậy?”
“Đột nhiên?” Phong Thầm nghe thấy chữ này liền tối mắt, thân thể căng chặt không nén nổi lo lắng, cất tiếng hỏi, “Nàng khó chịu à?”
Tạ Vi Ninh che nửa mặt thẹn thùng, đôi mắt chớp nhanh: “Cũng, cũng không phải. Ta chỉ là không ngờ, chàng… còn biết làm trò này.”
Phong Thầm: “?”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên nguy hiểm, khóe miệng giật giật như sắp bật cười to: “Còn biết?”
“Tạ Vi Ninh.” Hắn gằn từng chữ một, “Nàng nghĩ ta là loại người gì?”
Cảm giác nguy hiểm ập tới trong chớp mắt.
Tạ Vi Ninh giữ thẳng lưng, vội vàng xoa dịu: “Không có không có, ta không có ý đó. Chẳng phải trước đây chàng hay xấu hổ… À không, là kiềm chế, là quân tử đường hoàng đứng đắn! Nên ta mới cảm thấy lạ.”
Phong Thầm nghe cái cớ của nàng, chợt ồ lên một tiếng.
Tạ Vi Ninh thấy thế liền biết chắc hắn không tin, bấm bụng nói: “Cũng do trước đây lão già nhà ngài làm chuyện gì cũng đòi ‘giữ lễ tiết’, gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Nên ta mới không nghĩ chàng biết… Như thế đó.”
Nàng khẽ thì thầm: “Không thể trách ta.”
“……”
Lão, già, nhà, ngài.
Ý của nàng rõ ràng không phải là “không ngờ”, mà là “nghi ngờ”.
Thử hỏi có ai chịu được bản thân có hình tượng kém cỏi trong mắt người thương chứ?
Mặt Phong Thầm đen như đít nồi, trầm giọng giải thích: “Trước kia chúng ta chỉ là bạn bè, sao ta có thể làm chuyện vượt quá giới hạn? Hiện giờ nàng nguyện ý làm Ma hậu của ta, thân phận quan hệ khác biệt, đương nhiên ta có thể làm những chuyện trước đây không thể làm.”
Làm những chuyện trước đây không thể làm.
Làm những chuyện không thể làm.
Từng chữ lẩn quẩn trong đầu như tiếng vọng của từng đợt sóng.
Trong đầu Tạ Vi Ninh bỗng hiện lên mấy thứ linh ta linh tinh, sức nóng trên mặt càng tăng thêm.
Đúng lúc này, nàng thấy người trước mặt mình bỗng nhiên tới gần và cúi đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Tạ Vi Ninh càng đập nhanh hơn, bất giác dâng trào cảm xúc xấu hổ.
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn lại muốn?
Nàng nhắm mắt theo tiếng gọi con tim, đợi cả buổi trời chỉ cảm giác được mỗi sự xoa dịu xung quanh mắt.
“Khóc sưng mắt rồi.”
Giọng nói trầm vang lên bên tai.
Tạ Vi Ninh mở mắt ra ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phát hiện đối phương chỉ muốn xoa mắt giúp nàng, nàng hận không thể đào cái lỗ chui xuống ngay, rồi vỗ mặt mấy cái cho tỉnh táo lại.
Đừng nghĩ ba cái chuyện tào lao nữa, đứng đắn lên! Làm chuyện ngay thẳng!
“Không sao.” Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng nói, “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Phong Thầm nhướng mày: “Nàng muốn gặp người ngoài với cái mặt này?”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh, suýt thì quên bên ngoài đang loạn lạc, nàng chỉ rơi vào giấc mơ, sau khi tỉnh lại phải mau chóng trở về vị trí của mình.
Nàng vội hỏi: “Chàng đã đưa Hắc Tẫn Chu và Hắc Thạch chưa?”
“Đưa tới từ lâu rồi.” Phong Thầm bình ổn nói, “Tiên quan đã tới, họ nói với các đội ở phàm giới rằng một khi Yêu giới ra tay sẽ lập tức tóm gọn. Chúng ta đi trước Yêu giới một bước, đại cục đã định, nàng không cần lo lắng.”
Tạ Vi Ninh: “Chủ yếu là không biết trăm năm qua họ đã nuôi dưỡng bao nhiêu Ma vật… Còn nữa, yêu tu có thể lấy cấp bậc huyết mạch để thống lĩnh yêu thú cùng tộc, các yêu thú ở phàm giới chắc chắn sẽ không có khả năng phản kháng. Đến lúc đó số lượng tăng cao, ta lo lắng sẽ rơi vào thế giằng co.”
“Bọn họ kéo phàm giới vào chỉ để phân tán lực lượng của chúng ta.” Phong Thầm nói, “Suy cho cùng chiến tranh Tứ giới là chuyện của thượng giới, hạ giới không thể ảnh hưởng tới kết quả ở thượng giới.”
Hắn ra vẻ sắp đứng dậy: “Ta bảo Kiếp Sát lấy vài linh dược giảm sưng cho nàng, bên ngoài vẫn ổn, nhân cơ hội này nàng nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Vi Ninh gật đầu, sau đó nhận ra hắn đứng dậy nhưng vẫn đứng yên trước giường, hiếm khi thấy hắn nói muốn làm chuyện gì đó mà không làm ngay.
Nàng thắc mắc ngẩng đầu, sau đó chìm vào đôi mắt đen láy của hắn, tựa như một lực hấp dẫn thần kỳ khiến người ta vừa nhìn vào liền mất khống chế.
Bầu không khí dường như trở nên ẩm ướt nhờn dính một cách khó hiểu.
Thời gian ngắn tun hủn như được kéo dài ra, khó chia xa, khó dứt bỏ, khó mà kiềm chế.
“Mau đi đi.” Tạ Vi Ninh căng thẳng thúc giục, nói ra xong mới phát hiện âm thanh của mình nhẹ đến mức hơi mơ hồ khó mà kiểm soát.
“Ừm.”
Cất tiếng giống như trả lời qua loa.
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng với cảm xúc cuồn cuộn, cúi người áp sát đến, hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau.
Hắn nhẹ nhàng vuốt v e má nàng, khàn khàn nói: “Nghe Phù Ngạn nói nàng không được chợp mắt. Chạy quãng đường dài tới đây, vất vả rồi.”
Có chợp mắt hay không chỉ là chuyện nhỏ đối với bọn họ, nhưng khi hắn nói đến lại tựa như là chuyện cực kỳ quan trọng.
Trái tim Tạ Vi Ninh sắp nhảy thẳng ra ngoài, kết quả lại nghe thấy lời này, không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng. Nàng lắc đầu nói: “Bởi vì ta lo lắng Phong Hành sẽ gây chuyện với chàng mới sốt ruột tới đây, ta không sao đâu.”
Nàng thấy Phong Thầm sắp rời tay có vẻ như muốn đứng thẳng, bèn thở ra một hơi. Nàng cúi đầu dường như không vui lắm.
Bỗng nhiên, lúc bàn tay kia chỉ cách một đoạn ngắn hạ xuống, bất ngờ nâng cằm của nàng lên, rồi bóng đen ập xuống bao phủ.
Nụ hôn chạm lên môi, chỉ nhẹ phớt qua.
Tạ Vi Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Thầm đã đứng lên nhìn nàng, yết hầu lên xuống liên tục: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Truyện Khác
Một người mặt đỏ tai hồng, một người đỏ bừng vành tai.
Đến khi đẩy cửa ra, không khí tươi mới ùa vào, gió nhẹ luồn qua mới xua tan được hơi nóng trong phòng.
Ngoài phòng.
Phong Thầm nhíu chặt mày, lẩm bẩm: “Quả thực sai thời điểm rồi.”
Chuyện vốn dĩ nên từ từ mưu tính một khi bị đánh vỡ sẽ thủng một lỗ lớn, không thể nào kiểm soát được nữa.
Hắn trầm giọng tự kiểm điểm: “Phải tu luyện thêm.”
Xưa kia ẩn nhẫn nhiều năm, mưu đồ trăm năm chỉ để đánh hạ Tiên giới.
Hiện tại đã là Ma chủ, nhưng khả năng tự khống chế lại chẳng bằng trước.
Phong Thầm nhíu mày trăn trở.
Hắn ra ngoài gọi Kiếp Sát để phân phó, sau khi cầm lấy linh dược, hắn đột nhiên nói: “Kiếp Sát, ngươi tự đi lĩnh thưởng đi.”
Kiếp Sát ngẩn ra: “Loại thượng phẩm?”
Phong Thầm gật đầu.
Hắn nói tiếp: “Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi hễ gặp được Đế Nữ phải đối đãi với nàng như Ma hậu.”
Kiếp Sát sửng sốt rồi chợt hiểu ra, nở nụ cười biết tuốt: “Chủ thượng yên tâm, bọn ta luôn tôn kính Đế Nữ, về sau sẽ càng thêm kính trọng.”
Nàng lôi mấy quyển sách ra từ Thần phủ rồi xếp chúng thành hàng trên không, hàm ý sâu xa: “Chủ thượng, đây là sách tốt mà thuộc hạ đã chuẩn bị cho ngài, đúng vào giai đoạn hiện tại ngài nên đọc và học tập. Thuộc hạ đã đọc hết tất cả, chọn lựa kỹ càng mới được nhiêu đây đó.”
“……”
Phong Thầm hờ hững cầm một quyển trong đó, tên sách: Ngõ Ngô Đồng.
Hắn mở trang đầu tiên.
Tình cảm mãnh liệt khó tự kiềm chế là chuyện thường tình.
Môi lưỡi hai người quấn quýt cả một nén nhang, bất tri bất giác y phục rơi đầy đất, để lộ đôi vai ngọc ngà quyến rũ…
Hắn khép sách “bụp” một tiếng to.
Sắc mặt Phong Thầm u ám: “Kiếp Sát, ngươi càng ngày càng suồng sã rồi!”
Kiếp Sát lập tức cất hết sách, nói nhanh: “Chủ thượng, tiên quan có chuyện muốn báo với Đế Nữ, sau khi Phong Hành Tiên Tôn bị giam, phụ mẫu hắn vừa nghe liền có động thái lạ, sắc mặt hoảng loạn, vội chạy khỏi Tiên Vân Phù Cư. Hiện tại họ đã bị bắt và nhốt vào địa lao Tiên giới để tra khảo nghiêm ngặt. Ngài và Đế Nữ cứ an tâm bên nhau, nếu có chuyện bọn ta sẽ báo cáo kịp thời!”
Nói xong, nàng cong đít chạy trốn để bảo toàn cái mạng nhỏ.
Khi Phong Thầm về phòng, Tạ Vi Ninh vừa đặt Thông Lục Nghi xuống.
Nàng hào hứng nói: “Thật tốt quá, phụ… Phong Vũ và Phù Ngưng lén chạy trốn đã bị bắt, Tiên giới cũng nhận ra sự nghiêm trọng đằng sau, muốn thẩm vấn bọn họ nói ra sự thật. Cuối cùng có thể công bố với thiên hạ mọi chuyện họ làm với chàng rồi! Kẻ như thế không xứng được gọi là tiên nhân!”
Phong Thầm: “Trốn chạy là chuyện họ thường làm mà.”
Hắn đưa thuốc cho nàng.
Thấy Tạ Vi Ninh xuống giường tự bôi thuốc, để tránh lãng phí thời gian, hắn mở mật thất trong phòng, chuẩn bị cất toàn bộ đồ đạc trong phòng vào Thần phủ.
“Chàng định làm gì thế?” Tạ Vi Ninh xoa mắt, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, đoán chừng sẽ khỏi nhanh thôi.
“Mấy thứ này không dễ có được, phải mang sang chủ thành mới.”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh, ngắm nhìn rồi tò mò hỏi: “Nhắc mới nhớ, vì sao chàng còn giữ tiên kiếm mà chàng hay luyện lúc nhỏ thế? Trước kia chàng rất nhớ Tiên giới sao?”
“Tiên kiếm?”
Giọng nói của hắn đầy hoang mang.
Tạ Vi Ninh ngạc nhiên: “Là tiên kiếm kia… Chàng không biết hay đã quên rồi?”
“Không biết.” Sắc mặt Phong Thầm nặng nề, “Ta chưa từng đặt tiên kiếm trong mật thất.”
“Không thể nào!”
Tạ Vi Ninh lập tức vọt vào tìm chiếc rương gỗ cũ kỹ ở trong góc, xách ra ngoài rồi mở ra trước mặt hắn.
Tiếp đó, tiên kiếm mà nàng nói hiện rõ trước mắt hai người.
“Chàng xem, ta nhớ rõ mà. Đây là thanh kiếm mà chàng luyện lúc nhỏ, kích cỡ vừa y lúc đó.”
Tạ Vi Ninh vừa nói xong liền thấy Phong Thầm thất thần nhìn tiên kiếm, thân hình bước tới trong vô thức. Dù nàng gọi to thế nào, hắn cũng không đáp lại, nét mặt có vẻ như rất đau khổ. Sau khi chạm vào tiên kiếm, hắn nhắm mắt lại rồi ngã xuống.
Tạ Vi Ninh hoảng sợ vội vã đỡ lấy lưng hắn, để hắn dựa vào một bên.
Cảnh tượng lạ thường này dường như nói lên điều gì đó, trong đầu nàng lóe lên chuyện liên quan đến phong ấn ký ức. Tạ Vi Ninh nghiến răng nắm chặt tay Phong Thầm và nhắm mắt lại, cơn choáng váng ập đến rồi cả người cũng yếu ớt ngã xuống, nàng tiến vào Thần phủ của hắn một cách thuận lợi.
……
“Ngươi tới đây làm gì?”
Giọng nói quen thuộc của thiếu niên.
“Ngươi…”
“Ngươi muốn luyện kiếm à?”
Là giọng nói lúc nhỏ của nàng.
Lần này Tạ Vi Ninh thành người đứng xem, còn Phong Thầm hãm sâu vào trong.
Nàng xem cảnh tượng liên tục thay đổi: Lần đầu bọn họ gặp gỡ, sau khi nàng đi, thiếu niên lại gặp Đế Nữ nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng mất kiên nhẫn của nàng ta, sau đó hắn nhíu mày rời đi; mấy lần sau đó hắn bị Đế Nữ lạnh nhạt, trong lòng không chịu nổi nữa, bèn tức giận cho rằng mình bị lừa.
Sau đó nàng và Phong Thầm gặp nhau lần thứ hai, lần thứ ba, và lần nào sau khi nàng rời khỏi, thiếu niên gặp lại Đế Nữ cũng bị đối đãi lạnh nhạt.
Nàng nhìn cảnh thiếu niên mềm lòng với nàng nhiều lần, miễn cưỡng chơi với nàng, rồi lại tức giận bởi Đế Nữ của cốt truyện, sau đó còn là sự thất vọng, buồn bực, không vui, tự trào phúng, chế giễu bản thân chỉ là món đồ chơi mà Đế Nữ nhất thời hứng thú.
Thiếu niên quyết tâm lần sau sẽ không bị lừa gạt bởi chiêu trò của Đế Nữ nữa. Tu luyện mới là chuyện quan trọng.
Kết quả tới lúc nàng bước vào nở nụ cười chủ động, thiếu niên lại dằn vặt rồi đành nhượng bộ.
Tạ Vi Ninh nhìn mà trái tim đau nhói.
Cuối cùng là cảnh nàng xuyên tới lần cuối, nàng bị Thần tộc mang đi, thiếu niên cũng bị phụ mẫu đưa tới Ma giới. Trước khi hắn sắp bị đưa đi, dường như có điều suy nghĩ, suy yếu trầm thấp nói lời cầu xin phụ mẫu để lại tiên kiếm cho hắn.
Bởi vì chỉ là tiên kiếm cơ bản, để lại cho hắn cũng không quá đáng, phụ mẫu bèn giao cho hắn. Lúc bị đẩy vào Ma giới, con đường phía trước nguy hiểm khó lường, nhưng hắn lại nở một nụ cười.
Thời gian như thoi đưa, mấy năm qua đi.
Mọi người đã trưởng thành.
Ban đầu thiếu niên ở Ma giới chờ mong phụ mẫu sẽ đến thăm hắn, ngóng trông Đế Nữ sẽ thực hiện lời hứa.
Nhưng mà không một ai đến đây, mọi kỳ vọng của hắn đã bị dập tắt.
Ma giới lan truyền rất nhiều tin tức từ Tiên giới.
Hầu như chủ đề thảo luận của mọi người trên bàn trà đều là: Đường đường là Đế Nữ lại cứ như một con chó theo đuôi.
Sau này, mọi người đều biết Đế Nữ thích Phong Hành Nhất đến mức nào, và thiên phú tu luyện của hắn ta đáng ngưỡng mộ khâm phục đến thế nào.
Khi đó, cảnh giới mà người khác khen ngợi Phong Hành Nhất là thứ thiếu niên đã đạt tới từ khi rất nhỏ, nhưng hắn chỉ có thể lấy thân phận ma tu để tu luyện lại từ đầu. Hắn chỉ là một Tu La, sự đối lập với cảnh giới trước đây cứ như giữa bầu trời và mặt đất.
Thiếu niên thường hay ngồi một mình trầm mặc mà nghe: chuyện Đế Nữ sống rất vui vẻ tự tại, chuyện nàng ta đã làm những gì cho đệ đệ của hắn.
Hắn che giấu từng chút chờ mong, đoán rằng tình hình hiện giờ lại giống như trước.
Có lẽ, sau khi nàng nhớ tới hắn vẫn còn cảm thấy thú vị, rồi lại phấn khích tới tìm hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ lời mà nàng từng nói, tuy là ma tu nhưng không phải kẻ ác, thế là sau đó hắn trở thành ma tu hành xử khác thường nhất.
Chẳng lâu sau, thiếu niên trải qua một kiếp nạn lớn, hắn tiến vào ma quật một mình để tu luyện nhưng xui xẻo gặp phải Ma vật, khó mà ngăn cản, chỉ đành tìm cách chạy thoát; trong lúc sơ sẩy lại hấp dẫn yêu thú!
Trùng hợp phụ mẫu lại tới tìm hắn, sự bất an nhiều năm thôi thúc bọn họ đến xem hắn trở nên như thế nào, nhưng có lẽ lúc hỏi thăm tin tức đã chậm một bước, vốn chỉ muốn nhìn từ xa, lại thấy thiếu niên đang huyết chiến với yêu thú. Lúc ấy gương mặt hắn dữ tợn, ra tay tàn nhẫn, ma khí tràn ngập cơ thế, đôi mắt đỏ tươi khiến bọn họ chùn bước, không dám tiến lên.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ thiếu niên như vậy, từ một tiên nhân rơi vào kiếp ma khát máu!
Thiếu niên dư quang thoáng nhìn hai người cách đó không xa, sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng vừa nảy lên, không chú ý nên đã lạc vào giữa đàn yêu thú, đằng xa còn có Ma vật mon men mò tới.
Hắn bị đè phía dưới, dùng kiếm chống đỡ. Yêu thú bao vây bốn phương tám hướng hoàn toàn không nhìn ra một kẽ hở, nhưng bọn chúng không giết nổi hắn, Ma vật cũng chỉ ngoạm được yêu thú.
Giằng co một lúc lâu, toàn thân hắn run rẩy, mồ hôi ướt đẫm.
Không biết đã qua bao lâu, hắn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bên ngoài.
Bởi vì quá quen thuộc, quá hoài niệm, nên cho dù âm thanh không lớn, hắn vẫn nghe rất chăm chú.
“Chết rồi à? Hình như không có tiếng nữa.”
“Đối đầu với nhiều yêu thú như vậy, chắc không sống nổi đâu, nó chỉ là Tu La, không tài giỏi đến thế. Chúng ta cũng mau rời khỏi đây để tránh gièm pha, nếu nhiều yêu thú đuổi theo chúng ta, dù rời khỏi Ma giới cũng chưa chắc qua mặt được người ngoài.”
Thiếu niên sốc hoàn toàn.
Lời nói này lại đến từ phụ mẫu của hắn ư?! Hóa ra bọn họ mong hắn chết?
Vậy vì sao còn ra vẻ không nhẫn tâm đưa hắn tới Ma giới? Thật nực cười!
Yêu thú bên trong nhân cơ hội này nhào về phía hắn, tiếng cắn xé vang lên. Có thêm âm thanh này, hai người bên ngoài không nghi ngờ nữa.
“May thật, trong thân thể nó có ma hạch, nếu cứ sống tiếp mới khiến chúng ta khó xử. Lúc trước thật sai lầm, sau khi đưa nó vào Ma giới, ngày nào ta cũng sầu lo bất an không thể nghỉ ngơi yên ổn được.”
“Không sai, chết đi cũng là một chuyện tốt, tránh làm hại Tiên giới và kéo đến phiền toái cho chúng ta. Chết đi trái lại rất sảng khoái, mà ta thấy ma hạch có vẻ như cũng không mấy đáng sợ nhỉ…”
Tiếng nói dần dần đi xa.
Thiếu niên tức khắc rơi vào tĩnh mịch không nhúc nhích, yêu thú vẫn cắn xé hắn, như thể cơn đau nhức trên cơ thể có thể giảm bớt sự khổ đau trong lòng.
Đột nhiên, lời mà Đế Nữ từng nói lại hiện ra.
Hắn nhớ nàng, nhớ rằng còn có một người kiên quyết bảo hắn đừng nghe mấy lời tào lao của người khác. Hắn nháy mắt bừng tỉnh, rút kiếm phá vỡ lồ ng giam yêu thú, sức mạnh bùng nổ một kiếm đâm xuyên Ma vật.
Thiếu niên lê lết cơ thể tổn thương trở về khu vực tương đối an toàn, cơ thể nhếch nhác máu thịt lẫn lộn khiến người ở quán trà ven đường Ma giới sợ hãi.
Hắn gọi một ly trà, dự định tĩnh dưỡng một thời gian mới rời khỏi Ma giới và đi tìm Đế Nữ.
Hiện tại hắn rất muốn gặp nàng, muốn nghe lại những lời nói của nàng.
Nhưng lại nghe người ngồi bên cạnh lớn tiếng nói: “Nghe tin gì chưa, Đế Nữ đã quyết định lập khế ước đấy! Người đó chính là Phong Hành, tiểu tử kia trông còn trẻ hơn ta đã trở thành Kim Tiên, nghe nói sắp lên Thượng Tiên rồi. Với tốc độ này, chẳng phải Tiên giới sẽ nhanh chóng có thêm một đại tướng sao?!”
Thiếu niên nghe thấy mà ong ong cả đầu.
Hắn cũng không biết vì sao, thế là nhanh chóng thanh toán tiền trà, tìm y tu trị liệu rồi vội vàng chạy đến Tiên giới, không kịp báo với Đoạn Tùng một tiếng.
Nhiều ngày đi đường, suy nghĩ của hắn vẫn cứ rối bời rồi dần bình tĩnh lại.
Tới bên ngoài Bất Ngự Môn, thiếu niên lại chợt hơi nhút nhát khó hiểu, hắn nhanh chóng dằn lại.
Đúng lúc Đế Nữ muốn ra ngoài tìm vài bảo vật có giá trị làm quà sinh nhật cho Phong Hành.
Thiếu niên bất giác đi theo nàng ta, đến lúc dừng ở một tòa thành gần đó để tạm thời nghỉ ngơi.
Hiện giờ hắn là ma tu, chắc chắn Hộ Thiên Vệ sẽ không cho phép hắn tới gần Đế Nữ trong vòng năm trượng, sợ rằng khoảng cách gần sẽ bị bọn họ chú ý. Hắn trầm tư một lát rồi dùng giấy viết thư, nhờ một tiểu hài tử đưa cho Đế Nữ.
Thiếu niên ở cách đó không xa, nhìn giấy viết thư được đưa đến, Đế Nữ mở giấy viết thư ra nhưng chỉ nhìn sơ từ trên xuống dưới, sau đó nét mặt hoảng sợ ném tờ giấy xuống đất.
“Đây là cái gì?!” Đế Nữ kêu lên, “Ma tu từ đâu ra viết thư cho ta thế?! Hắn viết từng gặp ta, hỏi ta thế nào, còn chúc ta và Phong Hành ngày sau sẽ bình an. Hắn bị điên à! Bản Đế Nữ cần một ma tu chúc phúc ư? Mau xem thử giúp ta bên trên có giấu độc hay không! Đám ma tu kia toàn kẻ hiểm ác, chẳng lẽ hắn cố ý tới mưu hại bản Đế Nữ?! Hộ Thiên Vệ! Còn không mau điều tra cho ta!”
Hộ Thiên Vệ nói giấy viết thư không có vấn đề, nàng ta vẫn cảm thấy đen đủi, co giò giẫm đạp lên giấy viết thư đến khi xám đen mới thôi: “Vứt đi! Vứt thật xa cho ta! Thế mà còn có ma tu chơi trò này, tức cười, bản Đế Nữ dễ gì mắc mưu?”
Mỗi một lời nói hành động đều tràn ngập ghét bỏ và căm hận ma tu.
Thị nữ hơi chần chừ nói: “Nhưng bức thư đó rất chân thành, liệu có phải thật sự là ma tu mà Đế Nữ quen biết không? Còn đề tên nữa mà.”
Đế Nữ: “Buồn cười, đề tên của ai? Bản Đế Nữ quen biết ma tu à? Ngươi nói chuyện xài não tí đi, sao ta có thể quen biết thứ ti tiện đó! Có lẽ tên ma tu này cố ý kiếm chuyện với ta, mau vứt đi!”
Đến khi nhóm người không điều tra ra được và rời đi, thiếu niên mới vào thành lục tìm tờ giấy bẩn thỉu đã bị bọn họ vứt bỏ.
Hắn cứ nhìn mãi, từ từ siết chặt rồi nghiền nát tờ giấy, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo, căm hận, lệ khí dày đặc tỏa ra khắp cơ thể.
Ma khí tuôn trào khiến người xung quanh kinh ngạc né xa ba thước, ngay sau đó liền nghe thấy thiếu niên cất tiếng cười to khiến sống lưng rét run, càng thêm cách xa.
Tờ giấy rời khỏi tay, nhẹ nhàng rơi xuống vũng nước, rồi bị hắn giẫm lên.
Hắn cụp mắt nhìn, ánh mắt hung ác: “Tất cả đều là kẻ lừa đảo.”
Tiên giới là thứ chó má gì chứ.
Giả dối, xảo trá.
Nàng đã quên hắn hoàn toàn, trở nên không khác đám người đó, vậy hắn kiên trì làm gì nữa?! Đoạn ký ức đó không có càng tốt!
Phụ mẫu muốn hắn chết, không muốn gặp hắn, hắn càng làm trái!
Từ đây hắn chỉ còn là một ma tu, một ma tu chân chính.
Một Ma Tôn kh ủng bố giết người như ma trong tương lai đã ra đời như thế đó.
……
Hai người chậm rãi mở mắt ra.
Trăm ngàn cú sốc trong lòng khó mà diễn tả.
Phong Thầm cúi đầu ngơ ngẩn nhìn nàng, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: “Là nàng.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn mà tim nhói đau, nàng đứng lên ôm hắn vào lòng, khẽ nói: “Ta ở đây.”
“Sao, sao chàng……” Nàng lắp bắp, “Đột nhiên lại như vậy?”
“Đột nhiên?” Phong Thầm nghe thấy chữ này liền tối mắt, thân thể căng chặt không nén nổi lo lắng, cất tiếng hỏi, “Nàng khó chịu à?”
Tạ Vi Ninh che nửa mặt thẹn thùng, đôi mắt chớp nhanh: “Cũng, cũng không phải. Ta chỉ là không ngờ, chàng… còn biết làm trò này.”
Phong Thầm: “?”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên nguy hiểm, khóe miệng giật giật như sắp bật cười to: “Còn biết?”
“Tạ Vi Ninh.” Hắn gằn từng chữ một, “Nàng nghĩ ta là loại người gì?”
Cảm giác nguy hiểm ập tới trong chớp mắt.
Tạ Vi Ninh giữ thẳng lưng, vội vàng xoa dịu: “Không có không có, ta không có ý đó. Chẳng phải trước đây chàng hay xấu hổ… À không, là kiềm chế, là quân tử đường hoàng đứng đắn! Nên ta mới cảm thấy lạ.”
Phong Thầm nghe cái cớ của nàng, chợt ồ lên một tiếng.
Tạ Vi Ninh thấy thế liền biết chắc hắn không tin, bấm bụng nói: “Cũng do trước đây lão già nhà ngài làm chuyện gì cũng đòi ‘giữ lễ tiết’, gì mà nam nữ thụ thụ bất thân. Nên ta mới không nghĩ chàng biết… Như thế đó.”
Nàng khẽ thì thầm: “Không thể trách ta.”
“……”
Lão, già, nhà, ngài.
Ý của nàng rõ ràng không phải là “không ngờ”, mà là “nghi ngờ”.
Thử hỏi có ai chịu được bản thân có hình tượng kém cỏi trong mắt người thương chứ?
Mặt Phong Thầm đen như đít nồi, trầm giọng giải thích: “Trước kia chúng ta chỉ là bạn bè, sao ta có thể làm chuyện vượt quá giới hạn? Hiện giờ nàng nguyện ý làm Ma hậu của ta, thân phận quan hệ khác biệt, đương nhiên ta có thể làm những chuyện trước đây không thể làm.”
Làm những chuyện trước đây không thể làm.
Làm những chuyện không thể làm.
Từng chữ lẩn quẩn trong đầu như tiếng vọng của từng đợt sóng.
Trong đầu Tạ Vi Ninh bỗng hiện lên mấy thứ linh ta linh tinh, sức nóng trên mặt càng tăng thêm.
Đúng lúc này, nàng thấy người trước mặt mình bỗng nhiên tới gần và cúi đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Tạ Vi Ninh càng đập nhanh hơn, bất giác dâng trào cảm xúc xấu hổ.
Hắn muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn lại muốn?
Nàng nhắm mắt theo tiếng gọi con tim, đợi cả buổi trời chỉ cảm giác được mỗi sự xoa dịu xung quanh mắt.
“Khóc sưng mắt rồi.”
Giọng nói trầm vang lên bên tai.
Tạ Vi Ninh mở mắt ra ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phát hiện đối phương chỉ muốn xoa mắt giúp nàng, nàng hận không thể đào cái lỗ chui xuống ngay, rồi vỗ mặt mấy cái cho tỉnh táo lại.
Đừng nghĩ ba cái chuyện tào lao nữa, đứng đắn lên! Làm chuyện ngay thẳng!
“Không sao.” Tạ Vi Ninh nuốt nước miếng nói, “Một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Phong Thầm nhướng mày: “Nàng muốn gặp người ngoài với cái mặt này?”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh, suýt thì quên bên ngoài đang loạn lạc, nàng chỉ rơi vào giấc mơ, sau khi tỉnh lại phải mau chóng trở về vị trí của mình.
Nàng vội hỏi: “Chàng đã đưa Hắc Tẫn Chu và Hắc Thạch chưa?”
“Đưa tới từ lâu rồi.” Phong Thầm bình ổn nói, “Tiên quan đã tới, họ nói với các đội ở phàm giới rằng một khi Yêu giới ra tay sẽ lập tức tóm gọn. Chúng ta đi trước Yêu giới một bước, đại cục đã định, nàng không cần lo lắng.”
Tạ Vi Ninh: “Chủ yếu là không biết trăm năm qua họ đã nuôi dưỡng bao nhiêu Ma vật… Còn nữa, yêu tu có thể lấy cấp bậc huyết mạch để thống lĩnh yêu thú cùng tộc, các yêu thú ở phàm giới chắc chắn sẽ không có khả năng phản kháng. Đến lúc đó số lượng tăng cao, ta lo lắng sẽ rơi vào thế giằng co.”
“Bọn họ kéo phàm giới vào chỉ để phân tán lực lượng của chúng ta.” Phong Thầm nói, “Suy cho cùng chiến tranh Tứ giới là chuyện của thượng giới, hạ giới không thể ảnh hưởng tới kết quả ở thượng giới.”
Hắn ra vẻ sắp đứng dậy: “Ta bảo Kiếp Sát lấy vài linh dược giảm sưng cho nàng, bên ngoài vẫn ổn, nhân cơ hội này nàng nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Vi Ninh gật đầu, sau đó nhận ra hắn đứng dậy nhưng vẫn đứng yên trước giường, hiếm khi thấy hắn nói muốn làm chuyện gì đó mà không làm ngay.
Nàng thắc mắc ngẩng đầu, sau đó chìm vào đôi mắt đen láy của hắn, tựa như một lực hấp dẫn thần kỳ khiến người ta vừa nhìn vào liền mất khống chế.
Bầu không khí dường như trở nên ẩm ướt nhờn dính một cách khó hiểu.
Thời gian ngắn tun hủn như được kéo dài ra, khó chia xa, khó dứt bỏ, khó mà kiềm chế.
“Mau đi đi.” Tạ Vi Ninh căng thẳng thúc giục, nói ra xong mới phát hiện âm thanh của mình nhẹ đến mức hơi mơ hồ khó mà kiểm soát.
“Ừm.”
Cất tiếng giống như trả lời qua loa.
Phong Thầm rũ mắt nhìn nàng với cảm xúc cuồn cuộn, cúi người áp sát đến, hơi thở hai người gần như hòa quyện vào nhau.
Hắn nhẹ nhàng vuốt v e má nàng, khàn khàn nói: “Nghe Phù Ngạn nói nàng không được chợp mắt. Chạy quãng đường dài tới đây, vất vả rồi.”
Có chợp mắt hay không chỉ là chuyện nhỏ đối với bọn họ, nhưng khi hắn nói đến lại tựa như là chuyện cực kỳ quan trọng.
Trái tim Tạ Vi Ninh sắp nhảy thẳng ra ngoài, kết quả lại nghe thấy lời này, không rõ là thở phào nhẹ nhõm hay có chút thất vọng. Nàng lắc đầu nói: “Bởi vì ta lo lắng Phong Hành sẽ gây chuyện với chàng mới sốt ruột tới đây, ta không sao đâu.”
Nàng thấy Phong Thầm sắp rời tay có vẻ như muốn đứng thẳng, bèn thở ra một hơi. Nàng cúi đầu dường như không vui lắm.
Bỗng nhiên, lúc bàn tay kia chỉ cách một đoạn ngắn hạ xuống, bất ngờ nâng cằm của nàng lên, rồi bóng đen ập xuống bao phủ.
Nụ hôn chạm lên môi, chỉ nhẹ phớt qua.
Tạ Vi Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Thầm đã đứng lên nhìn nàng, yết hầu lên xuống liên tục: “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Dứt lời, hắn xoay người rời đi. Truyện Khác
Một người mặt đỏ tai hồng, một người đỏ bừng vành tai.
Đến khi đẩy cửa ra, không khí tươi mới ùa vào, gió nhẹ luồn qua mới xua tan được hơi nóng trong phòng.
Ngoài phòng.
Phong Thầm nhíu chặt mày, lẩm bẩm: “Quả thực sai thời điểm rồi.”
Chuyện vốn dĩ nên từ từ mưu tính một khi bị đánh vỡ sẽ thủng một lỗ lớn, không thể nào kiểm soát được nữa.
Hắn trầm giọng tự kiểm điểm: “Phải tu luyện thêm.”
Xưa kia ẩn nhẫn nhiều năm, mưu đồ trăm năm chỉ để đánh hạ Tiên giới.
Hiện tại đã là Ma chủ, nhưng khả năng tự khống chế lại chẳng bằng trước.
Phong Thầm nhíu mày trăn trở.
Hắn ra ngoài gọi Kiếp Sát để phân phó, sau khi cầm lấy linh dược, hắn đột nhiên nói: “Kiếp Sát, ngươi tự đi lĩnh thưởng đi.”
Kiếp Sát ngẩn ra: “Loại thượng phẩm?”
Phong Thầm gật đầu.
Hắn nói tiếp: “Truyền lệnh xuống, từ hôm nay trở đi hễ gặp được Đế Nữ phải đối đãi với nàng như Ma hậu.”
Kiếp Sát sửng sốt rồi chợt hiểu ra, nở nụ cười biết tuốt: “Chủ thượng yên tâm, bọn ta luôn tôn kính Đế Nữ, về sau sẽ càng thêm kính trọng.”
Nàng lôi mấy quyển sách ra từ Thần phủ rồi xếp chúng thành hàng trên không, hàm ý sâu xa: “Chủ thượng, đây là sách tốt mà thuộc hạ đã chuẩn bị cho ngài, đúng vào giai đoạn hiện tại ngài nên đọc và học tập. Thuộc hạ đã đọc hết tất cả, chọn lựa kỹ càng mới được nhiêu đây đó.”
“……”
Phong Thầm hờ hững cầm một quyển trong đó, tên sách: Ngõ Ngô Đồng.
Hắn mở trang đầu tiên.
Tình cảm mãnh liệt khó tự kiềm chế là chuyện thường tình.
Môi lưỡi hai người quấn quýt cả một nén nhang, bất tri bất giác y phục rơi đầy đất, để lộ đôi vai ngọc ngà quyến rũ…
Hắn khép sách “bụp” một tiếng to.
Sắc mặt Phong Thầm u ám: “Kiếp Sát, ngươi càng ngày càng suồng sã rồi!”
Kiếp Sát lập tức cất hết sách, nói nhanh: “Chủ thượng, tiên quan có chuyện muốn báo với Đế Nữ, sau khi Phong Hành Tiên Tôn bị giam, phụ mẫu hắn vừa nghe liền có động thái lạ, sắc mặt hoảng loạn, vội chạy khỏi Tiên Vân Phù Cư. Hiện tại họ đã bị bắt và nhốt vào địa lao Tiên giới để tra khảo nghiêm ngặt. Ngài và Đế Nữ cứ an tâm bên nhau, nếu có chuyện bọn ta sẽ báo cáo kịp thời!”
Nói xong, nàng cong đít chạy trốn để bảo toàn cái mạng nhỏ.
Khi Phong Thầm về phòng, Tạ Vi Ninh vừa đặt Thông Lục Nghi xuống.
Nàng hào hứng nói: “Thật tốt quá, phụ… Phong Vũ và Phù Ngưng lén chạy trốn đã bị bắt, Tiên giới cũng nhận ra sự nghiêm trọng đằng sau, muốn thẩm vấn bọn họ nói ra sự thật. Cuối cùng có thể công bố với thiên hạ mọi chuyện họ làm với chàng rồi! Kẻ như thế không xứng được gọi là tiên nhân!”
Phong Thầm: “Trốn chạy là chuyện họ thường làm mà.”
Hắn đưa thuốc cho nàng.
Thấy Tạ Vi Ninh xuống giường tự bôi thuốc, để tránh lãng phí thời gian, hắn mở mật thất trong phòng, chuẩn bị cất toàn bộ đồ đạc trong phòng vào Thần phủ.
“Chàng định làm gì thế?” Tạ Vi Ninh xoa mắt, cảm nhận hơi ấm lan tỏa, đoán chừng sẽ khỏi nhanh thôi.
“Mấy thứ này không dễ có được, phải mang sang chủ thành mới.”
Tạ Vi Ninh bừng tỉnh, ngắm nhìn rồi tò mò hỏi: “Nhắc mới nhớ, vì sao chàng còn giữ tiên kiếm mà chàng hay luyện lúc nhỏ thế? Trước kia chàng rất nhớ Tiên giới sao?”
“Tiên kiếm?”
Giọng nói của hắn đầy hoang mang.
Tạ Vi Ninh ngạc nhiên: “Là tiên kiếm kia… Chàng không biết hay đã quên rồi?”
“Không biết.” Sắc mặt Phong Thầm nặng nề, “Ta chưa từng đặt tiên kiếm trong mật thất.”
“Không thể nào!”
Tạ Vi Ninh lập tức vọt vào tìm chiếc rương gỗ cũ kỹ ở trong góc, xách ra ngoài rồi mở ra trước mặt hắn.
Tiếp đó, tiên kiếm mà nàng nói hiện rõ trước mắt hai người.
“Chàng xem, ta nhớ rõ mà. Đây là thanh kiếm mà chàng luyện lúc nhỏ, kích cỡ vừa y lúc đó.”
Tạ Vi Ninh vừa nói xong liền thấy Phong Thầm thất thần nhìn tiên kiếm, thân hình bước tới trong vô thức. Dù nàng gọi to thế nào, hắn cũng không đáp lại, nét mặt có vẻ như rất đau khổ. Sau khi chạm vào tiên kiếm, hắn nhắm mắt lại rồi ngã xuống.
Tạ Vi Ninh hoảng sợ vội vã đỡ lấy lưng hắn, để hắn dựa vào một bên.
Cảnh tượng lạ thường này dường như nói lên điều gì đó, trong đầu nàng lóe lên chuyện liên quan đến phong ấn ký ức. Tạ Vi Ninh nghiến răng nắm chặt tay Phong Thầm và nhắm mắt lại, cơn choáng váng ập đến rồi cả người cũng yếu ớt ngã xuống, nàng tiến vào Thần phủ của hắn một cách thuận lợi.
……
“Ngươi tới đây làm gì?”
Giọng nói quen thuộc của thiếu niên.
“Ngươi…”
“Ngươi muốn luyện kiếm à?”
Là giọng nói lúc nhỏ của nàng.
Lần này Tạ Vi Ninh thành người đứng xem, còn Phong Thầm hãm sâu vào trong.
Nàng xem cảnh tượng liên tục thay đổi: Lần đầu bọn họ gặp gỡ, sau khi nàng đi, thiếu niên lại gặp Đế Nữ nhưng chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng mất kiên nhẫn của nàng ta, sau đó hắn nhíu mày rời đi; mấy lần sau đó hắn bị Đế Nữ lạnh nhạt, trong lòng không chịu nổi nữa, bèn tức giận cho rằng mình bị lừa.
Sau đó nàng và Phong Thầm gặp nhau lần thứ hai, lần thứ ba, và lần nào sau khi nàng rời khỏi, thiếu niên gặp lại Đế Nữ cũng bị đối đãi lạnh nhạt.
Nàng nhìn cảnh thiếu niên mềm lòng với nàng nhiều lần, miễn cưỡng chơi với nàng, rồi lại tức giận bởi Đế Nữ của cốt truyện, sau đó còn là sự thất vọng, buồn bực, không vui, tự trào phúng, chế giễu bản thân chỉ là món đồ chơi mà Đế Nữ nhất thời hứng thú.
Thiếu niên quyết tâm lần sau sẽ không bị lừa gạt bởi chiêu trò của Đế Nữ nữa. Tu luyện mới là chuyện quan trọng.
Kết quả tới lúc nàng bước vào nở nụ cười chủ động, thiếu niên lại dằn vặt rồi đành nhượng bộ.
Tạ Vi Ninh nhìn mà trái tim đau nhói.
Cuối cùng là cảnh nàng xuyên tới lần cuối, nàng bị Thần tộc mang đi, thiếu niên cũng bị phụ mẫu đưa tới Ma giới. Trước khi hắn sắp bị đưa đi, dường như có điều suy nghĩ, suy yếu trầm thấp nói lời cầu xin phụ mẫu để lại tiên kiếm cho hắn.
Bởi vì chỉ là tiên kiếm cơ bản, để lại cho hắn cũng không quá đáng, phụ mẫu bèn giao cho hắn. Lúc bị đẩy vào Ma giới, con đường phía trước nguy hiểm khó lường, nhưng hắn lại nở một nụ cười.
Thời gian như thoi đưa, mấy năm qua đi.
Mọi người đã trưởng thành.
Ban đầu thiếu niên ở Ma giới chờ mong phụ mẫu sẽ đến thăm hắn, ngóng trông Đế Nữ sẽ thực hiện lời hứa.
Nhưng mà không một ai đến đây, mọi kỳ vọng của hắn đã bị dập tắt.
Ma giới lan truyền rất nhiều tin tức từ Tiên giới.
Hầu như chủ đề thảo luận của mọi người trên bàn trà đều là: Đường đường là Đế Nữ lại cứ như một con chó theo đuôi.
Sau này, mọi người đều biết Đế Nữ thích Phong Hành Nhất đến mức nào, và thiên phú tu luyện của hắn ta đáng ngưỡng mộ khâm phục đến thế nào.
Khi đó, cảnh giới mà người khác khen ngợi Phong Hành Nhất là thứ thiếu niên đã đạt tới từ khi rất nhỏ, nhưng hắn chỉ có thể lấy thân phận ma tu để tu luyện lại từ đầu. Hắn chỉ là một Tu La, sự đối lập với cảnh giới trước đây cứ như giữa bầu trời và mặt đất.
Thiếu niên thường hay ngồi một mình trầm mặc mà nghe: chuyện Đế Nữ sống rất vui vẻ tự tại, chuyện nàng ta đã làm những gì cho đệ đệ của hắn.
Hắn che giấu từng chút chờ mong, đoán rằng tình hình hiện giờ lại giống như trước.
Có lẽ, sau khi nàng nhớ tới hắn vẫn còn cảm thấy thú vị, rồi lại phấn khích tới tìm hắn.
Hắn vẫn nhớ rõ lời mà nàng từng nói, tuy là ma tu nhưng không phải kẻ ác, thế là sau đó hắn trở thành ma tu hành xử khác thường nhất.
Chẳng lâu sau, thiếu niên trải qua một kiếp nạn lớn, hắn tiến vào ma quật một mình để tu luyện nhưng xui xẻo gặp phải Ma vật, khó mà ngăn cản, chỉ đành tìm cách chạy thoát; trong lúc sơ sẩy lại hấp dẫn yêu thú!
Trùng hợp phụ mẫu lại tới tìm hắn, sự bất an nhiều năm thôi thúc bọn họ đến xem hắn trở nên như thế nào, nhưng có lẽ lúc hỏi thăm tin tức đã chậm một bước, vốn chỉ muốn nhìn từ xa, lại thấy thiếu niên đang huyết chiến với yêu thú. Lúc ấy gương mặt hắn dữ tợn, ra tay tàn nhẫn, ma khí tràn ngập cơ thế, đôi mắt đỏ tươi khiến bọn họ chùn bước, không dám tiến lên.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ thiếu niên như vậy, từ một tiên nhân rơi vào kiếp ma khát máu!
Thiếu niên dư quang thoáng nhìn hai người cách đó không xa, sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng vừa nảy lên, không chú ý nên đã lạc vào giữa đàn yêu thú, đằng xa còn có Ma vật mon men mò tới.
Hắn bị đè phía dưới, dùng kiếm chống đỡ. Yêu thú bao vây bốn phương tám hướng hoàn toàn không nhìn ra một kẽ hở, nhưng bọn chúng không giết nổi hắn, Ma vật cũng chỉ ngoạm được yêu thú.
Giằng co một lúc lâu, toàn thân hắn run rẩy, mồ hôi ướt đẫm.
Không biết đã qua bao lâu, hắn lại nghe thấy giọng nói quen thuộc ở bên ngoài.
Bởi vì quá quen thuộc, quá hoài niệm, nên cho dù âm thanh không lớn, hắn vẫn nghe rất chăm chú.
“Chết rồi à? Hình như không có tiếng nữa.”
“Đối đầu với nhiều yêu thú như vậy, chắc không sống nổi đâu, nó chỉ là Tu La, không tài giỏi đến thế. Chúng ta cũng mau rời khỏi đây để tránh gièm pha, nếu nhiều yêu thú đuổi theo chúng ta, dù rời khỏi Ma giới cũng chưa chắc qua mặt được người ngoài.”
Thiếu niên sốc hoàn toàn.
Lời nói này lại đến từ phụ mẫu của hắn ư?! Hóa ra bọn họ mong hắn chết?
Vậy vì sao còn ra vẻ không nhẫn tâm đưa hắn tới Ma giới? Thật nực cười!
Yêu thú bên trong nhân cơ hội này nhào về phía hắn, tiếng cắn xé vang lên. Có thêm âm thanh này, hai người bên ngoài không nghi ngờ nữa.
“May thật, trong thân thể nó có ma hạch, nếu cứ sống tiếp mới khiến chúng ta khó xử. Lúc trước thật sai lầm, sau khi đưa nó vào Ma giới, ngày nào ta cũng sầu lo bất an không thể nghỉ ngơi yên ổn được.”
“Không sai, chết đi cũng là một chuyện tốt, tránh làm hại Tiên giới và kéo đến phiền toái cho chúng ta. Chết đi trái lại rất sảng khoái, mà ta thấy ma hạch có vẻ như cũng không mấy đáng sợ nhỉ…”
Tiếng nói dần dần đi xa.
Thiếu niên tức khắc rơi vào tĩnh mịch không nhúc nhích, yêu thú vẫn cắn xé hắn, như thể cơn đau nhức trên cơ thể có thể giảm bớt sự khổ đau trong lòng.
Đột nhiên, lời mà Đế Nữ từng nói lại hiện ra.
Hắn nhớ nàng, nhớ rằng còn có một người kiên quyết bảo hắn đừng nghe mấy lời tào lao của người khác. Hắn nháy mắt bừng tỉnh, rút kiếm phá vỡ lồ ng giam yêu thú, sức mạnh bùng nổ một kiếm đâm xuyên Ma vật.
Thiếu niên lê lết cơ thể tổn thương trở về khu vực tương đối an toàn, cơ thể nhếch nhác máu thịt lẫn lộn khiến người ở quán trà ven đường Ma giới sợ hãi.
Hắn gọi một ly trà, dự định tĩnh dưỡng một thời gian mới rời khỏi Ma giới và đi tìm Đế Nữ.
Hiện tại hắn rất muốn gặp nàng, muốn nghe lại những lời nói của nàng.
Nhưng lại nghe người ngồi bên cạnh lớn tiếng nói: “Nghe tin gì chưa, Đế Nữ đã quyết định lập khế ước đấy! Người đó chính là Phong Hành, tiểu tử kia trông còn trẻ hơn ta đã trở thành Kim Tiên, nghe nói sắp lên Thượng Tiên rồi. Với tốc độ này, chẳng phải Tiên giới sẽ nhanh chóng có thêm một đại tướng sao?!”
Thiếu niên nghe thấy mà ong ong cả đầu.
Hắn cũng không biết vì sao, thế là nhanh chóng thanh toán tiền trà, tìm y tu trị liệu rồi vội vàng chạy đến Tiên giới, không kịp báo với Đoạn Tùng một tiếng.
Nhiều ngày đi đường, suy nghĩ của hắn vẫn cứ rối bời rồi dần bình tĩnh lại.
Tới bên ngoài Bất Ngự Môn, thiếu niên lại chợt hơi nhút nhát khó hiểu, hắn nhanh chóng dằn lại.
Đúng lúc Đế Nữ muốn ra ngoài tìm vài bảo vật có giá trị làm quà sinh nhật cho Phong Hành.
Thiếu niên bất giác đi theo nàng ta, đến lúc dừng ở một tòa thành gần đó để tạm thời nghỉ ngơi.
Hiện giờ hắn là ma tu, chắc chắn Hộ Thiên Vệ sẽ không cho phép hắn tới gần Đế Nữ trong vòng năm trượng, sợ rằng khoảng cách gần sẽ bị bọn họ chú ý. Hắn trầm tư một lát rồi dùng giấy viết thư, nhờ một tiểu hài tử đưa cho Đế Nữ.
Thiếu niên ở cách đó không xa, nhìn giấy viết thư được đưa đến, Đế Nữ mở giấy viết thư ra nhưng chỉ nhìn sơ từ trên xuống dưới, sau đó nét mặt hoảng sợ ném tờ giấy xuống đất.
“Đây là cái gì?!” Đế Nữ kêu lên, “Ma tu từ đâu ra viết thư cho ta thế?! Hắn viết từng gặp ta, hỏi ta thế nào, còn chúc ta và Phong Hành ngày sau sẽ bình an. Hắn bị điên à! Bản Đế Nữ cần một ma tu chúc phúc ư? Mau xem thử giúp ta bên trên có giấu độc hay không! Đám ma tu kia toàn kẻ hiểm ác, chẳng lẽ hắn cố ý tới mưu hại bản Đế Nữ?! Hộ Thiên Vệ! Còn không mau điều tra cho ta!”
Hộ Thiên Vệ nói giấy viết thư không có vấn đề, nàng ta vẫn cảm thấy đen đủi, co giò giẫm đạp lên giấy viết thư đến khi xám đen mới thôi: “Vứt đi! Vứt thật xa cho ta! Thế mà còn có ma tu chơi trò này, tức cười, bản Đế Nữ dễ gì mắc mưu?”
Mỗi một lời nói hành động đều tràn ngập ghét bỏ và căm hận ma tu.
Thị nữ hơi chần chừ nói: “Nhưng bức thư đó rất chân thành, liệu có phải thật sự là ma tu mà Đế Nữ quen biết không? Còn đề tên nữa mà.”
Đế Nữ: “Buồn cười, đề tên của ai? Bản Đế Nữ quen biết ma tu à? Ngươi nói chuyện xài não tí đi, sao ta có thể quen biết thứ ti tiện đó! Có lẽ tên ma tu này cố ý kiếm chuyện với ta, mau vứt đi!”
Đến khi nhóm người không điều tra ra được và rời đi, thiếu niên mới vào thành lục tìm tờ giấy bẩn thỉu đã bị bọn họ vứt bỏ.
Hắn cứ nhìn mãi, từ từ siết chặt rồi nghiền nát tờ giấy, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo, căm hận, lệ khí dày đặc tỏa ra khắp cơ thể.
Ma khí tuôn trào khiến người xung quanh kinh ngạc né xa ba thước, ngay sau đó liền nghe thấy thiếu niên cất tiếng cười to khiến sống lưng rét run, càng thêm cách xa.
Tờ giấy rời khỏi tay, nhẹ nhàng rơi xuống vũng nước, rồi bị hắn giẫm lên.
Hắn cụp mắt nhìn, ánh mắt hung ác: “Tất cả đều là kẻ lừa đảo.”
Tiên giới là thứ chó má gì chứ.
Giả dối, xảo trá.
Nàng đã quên hắn hoàn toàn, trở nên không khác đám người đó, vậy hắn kiên trì làm gì nữa?! Đoạn ký ức đó không có càng tốt!
Phụ mẫu muốn hắn chết, không muốn gặp hắn, hắn càng làm trái!
Từ đây hắn chỉ còn là một ma tu, một ma tu chân chính.
Một Ma Tôn kh ủng bố giết người như ma trong tương lai đã ra đời như thế đó.
……
Hai người chậm rãi mở mắt ra.
Trăm ngàn cú sốc trong lòng khó mà diễn tả.
Phong Thầm cúi đầu ngơ ngẩn nhìn nàng, hốc mắt ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: “Là nàng.”
Tạ Vi Ninh nhìn hắn mà tim nhói đau, nàng đứng lên ôm hắn vào lòng, khẽ nói: “Ta ở đây.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook