Mẹ của chúng có thể hôn tụi nhỏ, nhưng anh thì không thể.

Sau khi ăn xong chiếc bánh sinh nhật ba tuổi, cả ba đứa lớn đều không chịu để anh hôn, thậm chí còn không cần anh ôm.

Cho nên, không phải Chu Lâm đối xử với cậu khác biệt, mà là cậu nhóc này giỏi nhất là làm nũng.

Ừ thì cũng có chút giống anh, hồi nhỏ anh cũng như thế này.

“Chú họ.”

“Chú Lâm.”

Niệm Sinh và Lý Đa đều làm “dê”, mà những đứa trẻ khác cũng được gọi là “dê”.

Chu Lâm mỉm cười gật đầu, bé tư đưa dải vải cho Niệm Sinh: “Các cậu chơi đi.”

Đám người Niệm Sinh lại tiếp tục chơi, chúng chơi kéo búa bao để tìm ra người bị bịt mắt tiếp theo, trò chơi mới đi được nửa đường.

Chu Lâm ôm bé tư về nhà.

Cậu cả và cậu hai đang làm bài tập về nhà.

Bởi vì trong học kỳ mới này hai anh em sẽ học lớp bốn.

Tất nhiên, nhiệm vụ bài tập về nhà và các khía cạnh khác cũng tăng nhiều hơn, phải hoàn thành bài tập về nhà trước rồi muốn làm gì thì làm.

Năm nay bé ba và bé tư mới học lớp một, bài tập về nhà không nhiều, đã làm xong bài tập về nhà, bé ba đang quan sát một hòn đá thô, là cha nuôi nhờ người mang đến cho cậu quan sát, để cậu tìm ra mười chỗ có giá trị.

Cho đến bây giờ thì bé ba đã tìm được sáu điểm, và vẫn còn bốn nơi nữa cần tìm.

Tất cả bọn chúng đều rất vui khi nhìn thấy cha chúng trở về và đang bế bé tư trên tay.

Mặc dù cảm xúc của chúng tương đối biết kìm chế nhưng chắc chắn chúng rất vui vì cha mình đã trở về an toàn nên ba đứa nhanh chóng lao về phía Chu Lâm.

“Ừm.” Chu Lâm vui vẻ đáp lời các con.

Còn điều gì khiến cho người đàn ông cảm thấy tự hào và hạnh phúc hơn cảnh tượng này?

“Cha, lần này cha ra ngoài lâu quá, cha bận việc gì thế?” Cậu con trai thứ hai vừa rót nước vừa hỏi.

“Bởi vì lần này có rất nhiều việc phải làm, cha mới bận lâu, nhưng tiếp theo cha sẽ không làm nữa.” Chu Lâm đặt bé tư xuống, rồi cười nhận lấy nước.

“Chị Đại Ni, lấy thêm đồ ăn vào!” Bé hai nói với Lý Đại Ni.

Lý Đại Ni đang bận rộn trong nhà bếp nghe vậy thì đáp lại.

Vốn dĩ đã chuẩn bị bốn món ăn và một món canh: ức bò hầm cà chua, khoai tây thái, cá hầm, xương ống hầm đậu, và cuối cùng là canh rong biển.

Nhưng bây giờ Chu Lâm đã trở về, Lý Đại Ni lại làm thêm một món gà xào dưa cải.

Nửa con gà còn lại lần trước đã xào rồi, vì xào cả con thì quá nhiều nên chỉ xào một nửa thôi, còn một nửa thì cất vào trong ngăn đông tủ lạnh, khi ăn thì lấy ra thái nhỏ, sau đó bỏ dưa cải ra là có thể trực tiếp xào được rồi.

Bạch Minh Châu còn chưa về, bây giờ mới có năm giờ, cô sẽ về nhà trước năm giờ ba mươi hoặc sáu giờ.

Cho nên Lý Đại Ni chuẩn bị món hầm trước, còn món xào thì đơn giản, cô bé sẽ đợi đến khoảng 5 giờ 30 mới bắt đầu nấu, để khi trở về thì Bạch Minh Châu có thể rửa tay và ăn đồ nóng.

Chu Lâm thấy vẫn còn thời gian nên gọi các con ra nhà tắm tắm rửa.

Khi anh đưa bọn trẻ đi tắm rửa trở về, Bạch Minh Châu đã ở nhà, cậu út Cố cũng ở đây.

Mợ út vẫn chưa về nên phải đợi một lát, vì việc kinh doanh ngoài rạp lúc này rất tốt, tan sở cũng có rất nhiều bạn trẻ đến xem phim.

Không nên quá bận với mẹ Thái Sơn.

“Dạo này cháu làm gì vậy? Sao mặt cháu đen như thế?” Cậu út Cố hỏi.

Cậu vừa từ bên ngoài trở về cùng Kế Kế và Tiểu Ngư, sau đó giao lại cho mẹ của hai đứa, nghe được tin cháu trai đã về đương nhiên cậu phải tới đây liền.

Vừa nhìn thấy mặt cháu trai liền nhận ra là đã đen đi không ít.

Đương nhiên Bạch Minh Châu nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được anh đen đi rất nhiều, vừa mới trở về, lần này cũng không biết anh lăn lộn ở đâu, mà nhìn người ngợm giống như một cục than vậy.

“Đây không phải là vì bận sao.” Chu Lâm cười nói: “Cứ rảnh rỗi thì sẽ trắng lên thôi, lúc bận rộn thì phơi nắng phơi mưa, làm sao có thể không đen được.”

“Thế cũng phải dành thời gian chăm sóc bản thân chứ, tiền thì cứ kiếm từ từ, đừng nóng vội.”

Chu Lâm cười nói: “Cậu út nói lời này thì nên nói với mợ của cháu thì hơn, mợ vẫn chưa về sao?”

Bạch Minh Châu cười nói: “Cậu út là quan tâm cho anh thôi, vậy mà anh còn đổ cho cậu út.”

“Anh nào dám chứ, nào dám nói gì cậu út đâu, nếu để cậu út tức giận thì cậu út sẽ dùng gậy trực tiếp đánh anh mất.” Chu Lâm cười nói.

Cậu út Cố cười nói: “Được rồi, mấy đứa mau vào ăn cơm đi, ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho tốt.”

“Cậu út, cậu đang làm gì thế, cậu ở lại ăn cơm đi.”

“Chị dâu của cháu đã nấu xong rồi.” Cậu út Cố xua tay.

Đồ ăn ở nhà con dâu thứ hai chắc chắn không thể so sánh với đồ ăn của cháu trai rồi, nhưng cũng không sao, no bụng là vui rồi, cần gì phiền phức nữa?

Hai ông bà sẽ không quên quá khứ chỉ vì họ sống với cháu trai đã lâu và đồ ăn rất ngon.

Ăn ngon thì tốt, nhưng no bụng bằng những bữa ăn đơn giản thì chưa chắc đã không tốt.

Mợ út và mẹ Thái Sơn bận việc đến gần 7 rưỡi tối mới về đến nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-297.html.]

Sau khi biết cháu đã về, mợ út ăn cơm xong liền tới đây.

“Ôi, sao cháu tôi lại đen đi nhiều như vậy?” Mợ út vừa thấy cháu ngoại liền nói.

“Thật sự đen như vậy sao?” Chu Lâm sờ lên mặt mình, sau đó lại thở dài, nói: “Nhưng mà cũng không còn cách nào khác cả, bên đó nắng nóng quá.”

“Không che ô thì cũng phải đội lấy cái mũ chứ, phơi nắng thành như vậy, nhỡ bị cảm nắng thì phải làm sao?”

“Không đến mức bị cảm nắng đâu, lúc ở quê làm nhiều như vậy mà cháu cũng chưa từng bị cảm nắng.” Chu Lâm cười nói rồi hỏi về công việc của mợ út: “Bây giờ mợ làm ăn lớn nhỉ, bận việc đến giờ này mới về sao?”

Mợ út cười trừng mắt nhìn anh một cái: “Làm sao có thể so với ông chủ lớn như cháu được.”

Buổi sáng mợ út và mẹ Thái Sơn chuẩn bị bán hàng, giữa trưa thì ngủ một giấc, khoảng hai tiếng sau mới ra ngoài.

Hai người bán hết hàng xong đã gần bảy giờ, đi bộ từ đó về cũng đã gần bảy giờ rưỡi.

Một ngày thật sự rất bận rộn nhưng hai người thực sự rất vui vẻ, không hề vất vả chút nào và tràn đầy động lực.

Bởi vì kiếm tiền quả thực rất dễ dàng, nhưng thật sự không thể làm quá lâu, nửa tháng qua, có rất nhiều người bán những món ăn vặt này trước rạp chiếu phim, hơn nữa còn có nhiều chiêu trò hơn bọn họ rất nhiều.

Nếu hai người họ không tham gia bán buôn hay gì đó, thì họ sẽ thực sự không thể so sánh với những người bán hàng khác.

Chu Lâm mỉm cười, anh cũng biết mợ út rất mệt mỏi, nhìn thấy đã gần đến giờ, liền mời mợ về nghỉ ngơi.

Chu Lâm cùng các con xem TV trò chuyện một lát, sau đó cũng để cho chúng đi ngủ, tắt đèn rồi dẫn chúng về phòng.

Bạch Minh Châu đang giả vờ ngủ, nhưng Chu Lâm còn không hiểu vợ mình sao?

Cuối tháng 9 trời đã có chút se lạnh, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn chăn mỏng nên khi anh chui vào trong, Bạch Minh Châu cũng không thể giả vờ nữa.

“Anh đừng có làm phiền em, ngày mai em còn có lớp.”

“Vợ à, hãy để cho người đàn ông của em làm đi mà, anh không đòi hỏi nhiều lắm đâu, đảm bảo ngày mai nhất định em có vẫn có thể đến lớp.”

Kết quả là sáng ngày hôm sau Bạch Minh Châu không thể đi đến trường được, phải đến buổi chiều hôm sau cô mới đến được.

Bạn cùng bàn của cô là Lý Tiêu Tiêu vẫn không hiểu tại sao: “Chị Bạch, sao đang yên đang lành chị lại nghỉ học thế?”

Hai người bạn cùng bàn đã kết hôn nhìn đôi môi hồng răng trắng của Bạch Minh Châu, trông thanh tú hơn cả hoa, liền trêu chọc: “Không cần hỏi, kiểu này chắc chắn là cha của mấy đứa nhỏ đã trở về rồi.”

Lý Tiêu Tiêu và hai người bạn khác chưa lập gia đình lập tức tỏ vẻ: Họ thật sự không muốn trở thành những cô gái hiểu chuyện trong nháy mắt đâu.

Bạch Minh Châu bị mấy người trêu chọc, nhưng cô vẫn bình tĩnh chuyển chủ đề khác, chờ buổi tối về đến nhà sẽ xử lý Chu Lâm.

Chu Lâm đánh không được, cãi cũng không lại, bị đánh mà còn hỏi vợ có đau không, để anh thổi cho em nhé?

Bạch Minh Châu không thể làm gì hơn ngoài việc nhẹ nhàng đánh anh vài cái.

“Anh còn không mau nói, hai tháng qua anh và Niên Viễn Phương đã làm gì mà để mình phơi nắng thành như thế này?”

Sở dĩ tối hôm qua cô không hỏi, là vì cô biết rõ người này, đã lâu không gặp nên cô không thể mong đợi anh nói chuyện gì mà không ăn mấy lần để thỏa mãn bản thân, quay về với cô sau một thời gian dài vắng bóng, trong tâm trí anh chỉ còn lại một điều.

Ăn thịt cô trước, phần còn lại thì dù trời có sập cũng để nói sau.

Sở dĩ Bạch Minh Châu biết anh đi cùng Niên Viễn Phương đương nhiên là bởi vì cô nghe được Cố Quảng Thu nói.

Lần trước không phải đã gọi điện cho Ngô nhị gia và nhờ Ngô nhị gia quay về tiện thể nhắn tin sao?

Phía nam xảy ra chuyện gì, cho dù Bạch Minh Châu không đích thân tới đó, thì cô cũng biết chắc sẽ không mất nhiều thời gian như vậy.

Vì vậy, cô tranh thủ thời gian ra ngoài gọi điện về phía nam và nhờ Cố Quảng Thu đến trả lời.

Cố Quảng Thu cũng không giấu giếm cô, nói rằng anh và Niên Viễn Phương rời đi, cũng không biết anh bận rộn làm cái gì.

Tất nhiên Bạch Minh Châu biết điều này.

Chu Lâm sẽ không giấu vợ nên đã kể cho cô nghe về chuyện anh và Niên Viễn Phương đi về phía Tây Bắc để kinh doanh mua than đá, trong đó cũng bao gồm cả chuyện về Cơ tứ gia.

Lúc trước Bạch Minh Châu đang suy nghĩ một việc.

Cốt truyện ban đầu không mô tả nhiều về cách anh làm giàu mà chỉ có một đoạn mô tả lại cảnh anh được phỏng vấn vài năm sau đó khi đã trở thành người giàu nhất.

Nhưng sau khi đến Bắc Kinh, mọi việc Chu Lâm làm đều chỉ là buôn bán nhỏ, còn việc kinh doanh ở phía nam nhất định là nhờ mối quan hệ của Ngô nhị gia, nếu không anh cũng không thuận lợi như vậy.

Nhưng nếu cô không thi đỗ vào thủ đô, không sinh ra con trai của anh là bé ba rồi để Ngô nhị gia làm cha đỡ đầu thì làm sao Ngô nhị gia quen biết Chu Lâm được?

Vậy anh đã làm giàu bằng cách nào?

Cô cũng suy đoán, cô chưa từng gặp mặt cha chồng và người thân vẫn còn sống trên đời, chẳng lẽ Chu Lâm đã mượn thế lực của họ sao?

Mãi đến tận hôm nay cô mới thực sự chạm tới sự thật.

Trong cốt truyện gốc viết về đoạn anh và Niên Viễn Phương làm cùng nhau, chính là điểm khởi đầu để anh kiếm bộn tiền và trở thành người giàu nhất trong tương lai.

Bởi vì trong cốt truyện gốc, mối quan hệ giữa Hứa Nhã, Sở Sương và Dương Nhược Tình vẫn ổn.

Hứa Nhã và Niên Viễn Phương với tư cách là nhân vật phụ nên cũng có một chút bút tích.

Vì vậy, trong cốt truyện gốc có đề cập đến việc Niên Viễn Phương tham gia vào việc kinh doanh than đá.

Chỉ dựa vào Niên Viễn Phương làm sao có thể đứng vững gót chân ở bên đó được?

Còn phải có người anh trai nuôi trong trại cải tạo lao động của Chu Lâm nữa.

Nằm trên cùng một chiếc giường, Bạch Minh Châu biết rõ Chu Lâm có mối quan hệ ở bên kia như vậy, thì nhất định có thể thuận gió mà lên, phải nói là lên như diều gặp gió.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương