Nghe ý tứ của Chu Lâm, thì tiếp theo đội xe sẽ được mở rộng, hàng hóa bên kia có thể được họ tùy ý vận chuyển, cho dù anh ta có lấy 10% lợi nhuận thôi thì cũng có thể là nhiều hơn so với mức chia trước đó rồi.

Bởi vì lợi nhuận ở đây rất lớn, cực kỳ khổng lồ.

Lấy xưởng lò gạch ở quê nhà làm ví dụ, xưởng lò gạch do gia đình anh ta làm thầu cũng đủ khiến dân làng ghen tị phải không? Nhưng số tiền anh ta kiếm được trong một năm ở đó thực sự không sánh bằng số tiền mà anh ta kiếm được ở đây trong một tháng.

Đây chỉ là với hai chiếc xe tải lớn.

Nếu có bốn chiếc xe tải lớn và hàng hóa được vận chuyển một cách tùy ý, thì có thể tưởng tượng được đến cuối cùng lợi nhuận của nó sẽ cao như thế nào không?

Cho dù bây giờ chỉ có 10% lợi nhuận nhưng chắc chắn nó vẫn nhiều hơn so với ban đầu.

“Nói thật với anh, ngày hôm qua anh trai kết nghĩa của tôi nghe nói tôi muốn hợp tác với anh ở đây, anh ấy đã trực tiếp bảo tôi làm việc một mình, anh ấy trực tiếp sắp xếp dây chuyền cho tôi làm việc, anh ấy còn cung cấp nhân lực và những thứ khác cho tôi, mọi thứ đã sắp xếp xong, cái gì cũng không cần lo lắng, nhưng tôi sẽ không bao giờ lừa gạt người trong thôn, cũng thật sự không thể là người qua cầu rút ván được.”

Niên Viễn Phương thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy, bây giờ Chu Lâm hoàn toàn có thể tự làm một mình mà vẫn ổn.

“Nhưng tôi cũng muốn hỏi anh, anh đã bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài làm việc một mình chưa? Với sự quen biết của chúng ta, cho dù anh có ra ngoài làm việc một mình thì cũng sẽ không có ai dám ngáng đường anh vì anh có mối quan hệ với tôi.”

“Tôi không có dự định như vậy.” Niên Viễn Phương lắc đầu.

Anh ta tuyệt đối không thể làm việc một mình ở đây, và anh ta không thể tự xử lý được những việc kiểu đó.

Cho dù có mối quan hệ với Chu Lâm thì cũng như nhau thôi, bởi vì mọi chuyện không thể dựa dẫm vào Chu Lâm được, phải tự mình làm, nhưng anh ta thực sự không biết phải làm như thế nào cả.

Cho nên anh ta vẫn muốn hợp tác với Chu Lâm, cho dù là nhận được lợi nhuận ít hơn.

“Tôi tin tưởng vào tính cách của anh, khả năng của anh và hơn thế nữa là tính cách của anh. Vì vậy tôi nghĩ, nếu anh sẵn lòng thì chúng ta vẫn có thể là đối tác.”

Niên Viễn Phương nhìn anh, chờ anh nói tiếp.

Chu Lâm tiếp tục nói: “Tôi tin tưởng anh, tôi sẽ giao đội ngũ phụ trách quản lý cho anh, nhân viên phía dưới cũng giao cho anh phụ trách, dù sao anh cũng quen thuộc với bọn họ, đều là anh em cả. Mà mối quan hệ giữa các cá nhân và sự ưu ái ở đây, tôi biết anh không am hiểu về vấn đề này, cũng không thích lắm, cho nên cái này tôi sẽ phụ trách. Tôi mở đường, còn anh lái xe, chúng ta sẽ tiếp tục làm như vậy.”

“Còn những chuyện khác thì khi nào nghĩ tới sẽ bổ sung sau, anh cảm thấy thế nào?”

Chu Lâm nói xong liền chờ anh ta trả lời.

Niên Viễn Phương nói: “Chuyện này thì không thành vấn đề. Về phần chia lợi nhuận thì anh cứ nói, chúng ta nói rõ ràng rồi sau đó sẽ chấm dứt sự hỗn loạn một thể.”

Chu Lâm mỉm cười, nghĩ đến người tham gia quân ngũ có chút thẳng thắn.

Nói cách khác, nếu không gặp được một vị Bồ Tát sống có tấm lòng nhân hậu như anh, nếu đổi thành một đối tác khác thì người như Niên Viễn Phương sẽ bị ăn thịt đến nỗi không còn xương.

Nhưng Chu Lâm hài lòng với đối tác như vậy.

Anh mở miệng nói: “Vừa nãy anh nói chia một - chín là không được.”

Niên Viễn Phương mím môi.

Chu Lâm trực tiếp không để ý tới biểu cảm của anh ta rồi tiếp tục nói: “một - chín tuyệt đối không được, vốn dĩ ban đầu tôi và anh là năm - năm, nhưng bây giờ anh lại không muốn năm - năm, nếu tôi ép anh phải lấy thì cũng được, cho nên dựa trên cơ sở năm - năm thì anh lấy ra một nửa số năm, là 25%, chứ nếu anh lấy 10% thì khác nào tôi lại đối xử tệ bạc với người đồng hương là anh chứ.”

Tâm trạng của Niên Viễn Phương bắt đầu biến đổi phức tạp.

Anh còn tưởng rằng Chu Lâm nói chia một - chín không được là vì anh ta được quá nhiều, nhưng lại không nghĩ tới anh còn nhường thêm cho anh ta 15% nữa.

Trên thực tế, cho dù Chu Lâm có chèn ép hơn nữa, chỉ cho anh ta 5% cổ phần thì Niên Viễn Phương cũng bằng lòng đi theo anh làm việc.

Nhưng nếu nói rằng trong lòng anh ta không có chút ý kiến nào thì chính là nói dối.

Nhưng hôm nay Chu Lâm nói như vậy, trong lòng Niên Viễn Phương cũng chỉ có bốn chữ: Vui vẻ phục tùng!

Đây là lần đầu tiên anh ta tự mình cảm nhận được sức hấp dẫn khác biệt của Chu Lâm với những người khác.

Anh ta chỉ từng trải nghiệm loại sức hấp dẫn này từ các thủ lĩnh trong quân đội, đội trưởng của họ nói rằng đó gọi là sự hấp dẫn của nhân cách.

Nó sẽ khiến mọi người vô tình tin tưởng và đi theo anh.

Anh ta chợt nhớ đến một người: Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn thực sự không phải là một người có năng lực cao, nhưng mặc dù Lý Thái Sơn không có tương lai nhưng anh ta chỉ cần một điều.

Đó là đi theo đúng người.

Lý Thái Sơn chỉ muốn đi theo Chu Lâm, Chu Lâm làm cái gì thì cậu ta cũng sẽ làm theo phía sau.

Mới năm ngoái khi anh ta về quê thì tình cờ gặp được Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu, trạng thái của Lý Thái Sơn đã hoàn toàn thay đổi.

Đây là biến hóa sau khi đi theo Chu Lâm.

Có thể thấy, Chu Lâm đối xử không tệ với Lý Thái Sơn, người đã theo anh từ nhỏ.

Hiện tại Chu Lâm cũng không hề đối xử tệ với anh ta, thậm chí còn chia cho anh ta tới 25% lợi nhuận.

Khoản lợi nhuận 25% này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền cho anh ta, sẽ nhiều hơn anh ta mong đợi trước khi hợp tác với Chu Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-296.html.]

Chu Lâm ở lại Tây Bắc hơn nửa tháng.

Trong nửa tháng này, anh không chỉ bỏ tiền mua thêm hai chiếc xe tải lớn cho Niên Viễn Phương mà còn đưa Niên Viễn Phương đi làm quen với môi trường.

Thật ra thì vẫn có một số trao đổi xã hội và con người.

Nhưng Niên Viễn Phương không làm được, những cựu binh kia cũng không làm được, Chu Lâm không khỏi có chút nhớ Lý Thái Sơn.

Đối với việc này thì Lý Thái Sơn lại hiểu biết rất nhiều, lúc mới đầu làm cũng không quen lắm, nhưng sau khi làm mấy lần thì anh ta liền có thể tự làm một mình được.

Không giống như Niên Viễn Phương, dù đã đi theo anh học hỏi vài lần nhưng vẫn không thể học được.

Nhưng Chu Lâm cũng không quá để ý, con người chính là như vậy, bọn họ luôn có lĩnh vực chuyên môn của mình.

Dù không thể giao lưu ở trên bàn rượu nhưng Niên Viễn Phương vẫn dẫn dắt đoàn xe một cách hoàn hảo, thế là đủ rồi.

Sau khi xong việc ở đây, anh dự định sẽ trở về thăm vợ và các con!

Trước khi rời khỏi nơi này, Chu Lâm cũng để lại cho Niên Viễn Phương hai số điện thoại, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh.

Một chỗ là ở miền Nam, một chỗ là ở gia đình anh Ngô.

Nếu anh không ở đây thì thường sẽ ở hai nơi này.

Nhưng bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra, có một gia tộc giàu có ở địa phương như nhà họ Cơ làm chỗ dựa cho đội xe của mình thì có thể có chuyện gì xảy ra được chứ?

Bởi vì nửa tháng qua, anh đều đến nhà họ Cơ ăn tối.

Đầu tiên, anh được Cơ Tứ gia đưa đi gặp các ông chủ cũ trước đây của nhà họ Cơ.

Khi người bên ngoài gọi anh vào, thì Cơ Tứ gia sẽ giới thiệu anh, rồi lại bảo anh gọi là anh cả, anh hai, anh ba.

Cơ Tứ gia cũng không hề dỗ dành anh, sau khi anh được đưa về, anh ấy còn nói với bọn họ, người anh em kết nghĩa này của anh ấy luôn vì anh ấy mà tranh giành ở trong tù.

Đúng là khi điều kiện cho phép, có người đã cử người đi hỏi thăm về Chu Lâm, hy vọng sẽ gặp được anh, nhưng sau đó lại nghe nói anh đã đi ra ngoài, hơn nữa cũng quên mất tên nơi sống của anh.

Hình như gọi là đại đội Ngưu cài gì đó? Chỉ nhớ rõ chữ Ngưu, còn cái khác thì quên mất, điều này chẳng khác nào mò kim đáy biển, không có cách nào tìm được.

Lúc này cũng chẳng giải quyết được gì nữa.

Bây giờ vậy mà lại có thể tình cờ gặp lại nhau, tất nhiên phải chăm sóc anh.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết thì khó lắm, lúc trước nếu không có Chu Lâm giúp đỡ ở trong trại cải tạo lao động thì anh ấy đã bị bọn khốn đó đánh đ.ấ.m cho thành bọ rồi.

Có lẽ cả đời Cơ tứ gia cũng khó mà gặp lại phần tình nghĩa này trong đời.

Ngoài ra, cách đối xử với những người mà anh từng gặp qua ở miền nam của Chu Lâm cũng không hề thua kém Cơ Tứ gia khi được Cơ Tứ gia đưa đến gặp ba người trong nhà.

Những người đàn ông trước mặt nhà họ Cơ đều hài lòng gật đầu, đích thân nói chuyện, bảo anh cứ việc đi làm việc của mình, đừng lo lắng gì cả.

Giao tiếp với những người này chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng vẫn là câu nói đó, mỗi người đều có lĩnh vực chuyên môn riêng của mình.

Để anh xách cuốc đi cuốc ruộng, đám người Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn có thể đánh anh chạy xa mấy con phố.

Để anh đến bến tàu chở hàng, những cựu binh kia có thể đuổi anh đi.

Nhưng xét về kỹ năng giao tiếp thì những người đó không thể nào so sánh được với anh.

Bây giờ những việc này đều đã sắp xếp xong, đương nhiên Chu Lâm sẽ về nhà.

Anh đã ở đây bao lâu rồi?

Đã gần hai tháng anh không về nhà rồi.

Năm nay anh xa nhà lâu quá, năm nay lại bắt đầu như vậy nhưng anh không thể làm gì khác được, tất cả chỉ mong vợ con anh có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, anh cầm theo chiếc túi da cá sấu của mình, sau đó Chu Lâm liền xuất phát ngồi xe lửa đến Bắc Kinh.

Lần trước anh rời Bắc Kinh là vào cuối tháng 7 và lần này anh quay lại vào cuối tháng 9, thật sự mất hai tháng.

Trong hai tháng qua, Chu Lâm đã trải qua quá nhiều chuyện, mặc dù quá trình này rất gian khổ và khó khăn, nhưng kết quả cuối cùng lại mỹ mãn, những nỗ lực trước đó chắc chắn không có vấn đề.

Lúc trở về thì trời đã tối.

Trong ngõ nhỏ, bé tư đi học về đang chơi trò bịt mắt bắt dê với các bạn.

Chính là dùng que cời lửa vẽ một vòng tròn, bịt mắt và bắt người trong vòng tròn, bé là người đang đi bắt dê.

“Bắt được rồi!” Bé tư lập tức bắt được người, nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng lắm, cậu kéo tấm vải ra, nhìn thấy trước mặt là một người lớn.

Vừa ngẩng đầu lên, cậu bé lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên: “Cha!”

Chu Lâm mỉm cười, ôm lấy cái m.ô.n.g nhỏ nhắn của con trai, sau đó hôn lên mặt cậu hai cái: “Nhớ con c.h.ế.t mất.”

Đừng nghĩ rằng chỉ vì cậu là con trai nên anh không hôn, thực chất anh vẫn sẽ hôn như bình thường.

Tuy nhiên, bé tư là người duy nhất có thể hưởng thụ đãi ngộ này, không phải ba đứa còn lại không hôn, mà từ khi còn nhỏ ba đứa còn lại đã không cho anh hôn từ khi lên hai tuổi rồi, anh thò lại gần thì chúng có thể trực tiếp cau mày đến mức kẹp c.h.ế.t cả con muỗi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương