Xuyên Qua Nhà Có Tiểu Phu Lang
-
Chương 16
Đêm đã khuya, trăng trên trời sáng tỏ, tiếng ồn ào bên ngoài đã sớm tán đi, chung quanh một mảnh yên lặng.
Lâm Dĩ Hiên cũng không biết mình ngồi bao lâu, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện trong phòng chỉ có một cái giường, cả người Lê Diệu Nam đã chiếm hơn phân nửa, chẳng lẽ mình thật sự ngồi cả đêm? Nhìn Lê Diệu Nam ngủ vù vù, bỗng thấy không công bằng, vì sao mình thức mà người này lại ngủ say.
“Này! Đứng lên!” Lâm Dĩ Hiên ba bước thành hai bước đi đến trước giường, lay lay người Lê Diệu Nam.
“Ngoan, chốc nữa gia lại thương ngươi, để ta ngủ đã.” Lê Diệu Nam mơ mơ màng màng nói câu kia xong, lật người ngủ tiếp.
Lâm Dĩ Hiên tức đến ngã ngửa, người kia coi y là ai, tay lay càng dùng sức, nói cũng nghiến răng nghiến lợi: “Này! Ngươi đứng lên cho ta, đứng lên!”
“Ngươi có để người khác ngủ không hả?” Lê Diệu Nam bật dậy, cả người đều tản ra áp suất thấp, mở mắt ra lại phát hiện người trước mặt không phải mỹ nữ trong mộng, không kiên nhẫn nói: “Gia không có hứng thú với song nhi, người đừng mong làm gì với ta.”
Lâm Dĩ Hiên bị tức đến nở nụ cười, giáo dưỡng hai đời của y lúc này hoàn toàn hỏng mất. Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, kéo vạt áo Lê Diệu Nam xuống giường, oán giận nói: “Ngươi đứng lên cho ta!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lê Diệu Nam phát hoả, hắn lúc này thật sự mệt không chịu được.
Lâm Dĩ Hiên lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chỉ giường, không chút khách khí nói: “Ta muốn đi ngủ!”
Lê Diệu Nam nhướn mày, đúng lý hợp tình mà đáp: “Đây là giường của gia.”
Lâm Dĩ Hiên chán nản, khoé môi gợi lên một độ cung băng lạnh: “Ngươi không cho đúng không?”
Lê Diệu Nam hếch đầu, ý tứ thực rõ ràng, nửa bước cũng không cho.
Lâm Dĩ Hiên cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm chăn, gối đầu, vò cho nhàu nhĩ, xong rồi còn định ném xuống đất giẫm hai nhát, ai cũng đừng mong ngủ.
“Đừng---” Lê Diệu Nam hô một tiếng, cảm thấy đầu đều đau, hắn đây là cưới phải loại người gì! Do dự trong chốc lát nói: “Ngươi ngủ bên trong.”
Lâm Dĩ Hiên tất nhiên không chịu, phải cùng cái đồ vô lại này ngủ chung, vừa nghĩ liền thấy khó chịu.
Lê Diệu Nam cũng thật sự tức giận, lập tức ngồi thằng trên giường. Được rồi, không ngủ liền không ngủ, tất cả mọi người đều không ngủ, muốn hắn thoả hiệp đổi vị trí, không có cửa đâu, hắn chưa từng có cái gì mà phong độ thân sĩ ưu tiên nữ sĩ đâu.
Lâm Dĩ Hiên khó xử, bắt đầu mâu thuẫn, rối rắm giữa ngủ và không ngủ, thầm mắng Lê Diệu Nam là cái đồ vô lại, không có phong phạm quân tử. Suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn là buồn ngủ chiến thắng, hôm nay trời còn chưa sáng y đã bị Vương má má lôi dậy, buổi tối nếu không ngủ một chút, y sợ ngày mai không chịu nổi.
Vì thế, Lâm Dĩ Hiên lấy chăn làm vách ngăn giữa giường, Sở Hán phân chia đến chỉnh chỉnh tề tề, xong xuôi mới chịu ngủ, trước khi ngủ còn lạnh lùng liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, hàm nghĩa đại khái là ngươi dám vi phạm thử xem.
Lê Diệu Nam thật không còn lời gì để nói, nhưng chỉ cần Lâm Dĩ Hiên không làm ầm ĩ, hắn thấy sao cũng được. Lúc chuẩn bị đi ngủ, hắn còn muốn nói, hắn đây nào phải cưới phu lang, rõ ràng là cưới tôn đại Phật, đúng là không để người sống mà.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam theo thói quen tỉnh lại, thất thần nhìn sa trướng đỏ thẫm đầu giường, lúc này mới nhớ tới mình đã thành hôn.
Quay đầu nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên, Lê Diệu Nam không biết nói gì, phát hiện ranh giới Sở Hán tối qua không biết chạy đi đâu rồi. Lâm Dĩ Hiên bị hắn ép đến góc giường, cả người cuộn thành một cục, ngủ cực kỳ không an ổn, mày nhíu chặt, giống như u sầu đến ngay cả ngủ cũng không thể thư hoãn.
Lê Diệu Nam hơi thấy hổ thẹn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác làm ra tội ác, đều sống hai đời rồi mà còn bắt nạt một đứa nhỏ. Đừng nói, bộ dáng hiện tại của Lâm Dĩ Hiên thoạt nhìn thật sự đáng thương!
Lê Diệu Nam nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hắn không phát hiện, trong nháy mắt hắn rời giường, người trên giường tưởng như ngủ say lại đột nhiên mở mắt, ánh sáng lạnh như băng xẹt qua đáy mắt, nhìn đến tay Lâm Dĩ Hiên là một trâm gài tóc cực kỳ sắc bén.
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh một tiếng, đặt trâm gài tóc xuống dưới gối. Trải nghiệm đời trước khiến y ngủ rất nông, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức sẽ bừng tỉnh, động tác Lê Diệu Nam tự cho là an tĩnh kỳ thật đã đánh thức y từ lâu. Coi như Lê Diệu Nam có vận khí tốt, tối hôm qua ngủ rất quy củ, bằng không y cũng không dễ chọc.
Lâm Dĩ Hiên nhắm mắt lại, tính ngủ thêm một lát. Không có người vướng bận bên cạnh, có thể là tối qua mệt mỏi, cũng có thể là tinh thần đột nhiên trầm tĩnh lại, lần này y ngủ cực trầm.
Lê Diệu Nam ra cửa phòng liền có bọn nha đầu chào đón.
“Cô gia khoẻ!”
Lê Diệu Nam sửng sốt, phát hiện có vài người lạ mắt, lại nghe các cô xưng hô mới nhớ ra, đây là của hồi môn Lâm Dĩ Hiên mang tới.
“Y còn đang ngủ, các ngươi đừng ồn.” Lê Diệu Nam thản nhiên dặn dò một câu rồi lập tức đi phòng luyện công, đây là phòng hắn đặc biệt dặn người dựng lên từ khi đến Cảnh Lan viện, mỗi buổi sáng kiên trì rèn luyện nửa canh giờ. Mà ngay cả sữa hắn không thích nhất, hiện tại mỗi ngày đều phải uống mấy bát, vì thân cao, hắn nhịn.
Luyện công xong, Lê Diệu Nam tắm rửa một cái, thời gian không vừa đúng đã đến giờ thìn.
Trở lại nhà chính, Lâm Dĩ Hiên đang ngồi chờ ngay ngắn trong sảnh, bữa sáng trên bàn vừa nhìn đã biết còn chưa bị động qua.
Lê Diệu Nam nhíu mày, hơi ngạc nhiên, đơn giản nhìn biểu hiện hung hãn của Lâm Dĩ Hiên tối qua không nghĩ tới thế mà sẽ chờ mình dùng cơm.
Hai người rất ăn ý, ai cũng không nói một câu, an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng, giờ thỉnh an cũng đến.
Trên đường đi thỉnh an, nhìn bộ dạng lạnh lùng của Lâm Dĩ Hiên, không có chút nào tinh thần của tối qua (đương nhiên, tối hôm qua là bị hắn làm tức giận), Lê Diệu Nam tưởng y khẩn trương. Nhớ tới Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mặc dù không biết đã từng trải qua cái gì nhưng lẻ loi một mình gả vào Lê phủ, nói vậy cũng phải bất an, lúc này y nhất định là ra vẻ trấn định.
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Phụ thân là người đứng đắn, sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi cũng đừng quá khẩn trương, mọi chuyện ngươi chỉ cần chiếm được lý là được. Về phần lão phu nhân, bà thích thể diện, thích tỏ vẻ đại hộ nhà cao cửa rộng, thấy một thân khí thế của ngươi thì sẽ mềm đi ba phần, ngươi đừng sợ, lão phu nhân sẽ không làm gì ngươi. Còn có phu nhân, phu nhân là người tốt, khoan dung thiện lương, nếu thị hứa cho ngươi chỗ tốt gì ngươi đừng cự tuyệt, cho thì ngươi cứ lấy, phu nhân tất nhiên sẽ vui mừng.”
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên quỷ dị nhìn thoáng qua Lê Diệu Nam, hắn đây là đang nói mình không cần bận tâm Lê lão gia, dùng khí thế trấn áp lão phu nhân, rồi chiếm tiện nghi Lê phu nhân sao? Lâm Dĩ Hiên càng nhìn càng cảm thấy Lê Diệu Nam này thật xảo trá bại hoại, Cảnh Dương hầu phủ rốt cuộc chọn cho y cái vị hôn phu gì đây!
Vừa đi vừa nói, rất nhanh hai người đã đến chính viện.
“Thỉnh an nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.” Tiểu nha hoàn tươi cười tiến lên đón, cũng chưa thông truyền mà lập tức vén rèm, thỉnh hai người đi vào.
Lê Diệu Nam mỉm cười châm chọc, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Lê lão phu nhân sớm đã ngồi tại cao đường, Lê lão gia và Mã Ngọc Liên lần lượt ngồi hai bên bà, phía dưới lại là Lê Thục Trân và Lê Thục Vân. Về phần Lê Diệu Tông, thật xin lỗi, người ta còn ở thư viện chưa trở về.
“Thỉnh an lão phu nhân.”
“Tức phụ thỉnh an lão phu nhân.”
Hai người quy củ quỳ xuống dập đầu hành lễ, hạ nhân bên cạnh dâng trà lên, Lâm Dĩ Hiên nhận ly trà bằng hai tay, đưa tới trước mặt lão phu nhân, cung kính nói: “Tức phụ kính trà lão phu nhân.”
Lão phu nhân kêu một tiếng tốt, lấy ra hai hồng bao đưa cho hai người, ánh mắt thân thiết muốn bao nhiêu từ ái có bấy nhiêu từ ái: “Về sau phải sống cho tốt, Nam Nhi là một đứa không bớt lo, ngươi là tức phụ của hắn, nếu bị uỷ khuất cái gì chỉ cần nói cho lão bà tử ta biết, lão bà tử giúp ngươi hết giận.”
“Tạ lão phu nhân.” Lâm Dĩ Hiên nói tiếng tạ, biểu tình lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Lão phu nhân rõ ràng có chút thất vọng, lại không tiện nói cái gì nữa, dù sao hiện tại vẫn đang kính trà, công công bà bà đều đang chờ, bà cũng ngại nói nhiều với tôn tức phụ.
Sau đó, hai người quỳ phía trước Lê Thái An.
Sắc mặt Lê Thái An không tốt lắm, hiển nhiên ông ta còn nhớ rõ hôm qua Lê Diệu Nam ngỗ nghịch, cầm ly trà chỉ hời hợt nhấp một hơi, sai người đưa hồng bao liền tính nhận tân tức phụ.
Mã Ngọc Liên ý cười doanh doanh, đối lập tới Lê Thái An mặt lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên miễn bàn có bao nhiêu nóng bỏng.
“Thỉnh an phu nhân.”
“Kính trà phu nhân.”
“Được được được, mau đứng lên đi!” Mã Ngọc Liên uống ngụm trà tượng trưng, vội vàng bảo hai người đứng dậy, cười nói: “Nam Nhi cuối cùng cũng thành thân, về sau là đại nhân rồi, tâm của ta cũng yên, coi như có một công đạo với tỷ tỷ. Tức phụ của Nam Nhi, con về sau phải quản hắn cho tốt, đừng để hắn tiếp tục tuỳ hứng.”
"Con biết.” Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói, cảm thấy vị phu nhân này quả thật nói như hát hay, người tốt sao?
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, trong lòng có chút nghiềm ngẫm, y vẫn cảm thấy người này hôm nay sẽ không an tĩnh như vậy.
Mã Ngọc Liên cho hai người hồng bao, cười nhìn Lâm Dĩ Hiên, thân thiết nói: “Nếu có gì không quen, ngươi chỉ cần lại đây nói với ta, coi nơi này như nhà của mình, đừng tự uỷ khuất.”
Nghe thấy lời này, Lê Diệu Nam nhướn mày, nhớ tới tác phong của Lâm Dĩ Hiên tối qua, hắn cảm thấy cái từ uỷ khuất này tuyệt đối không dùng được trên người Lâm Dĩ Hiên.
“Tạ phu nhân, con vừa mới gả vào, hiện nay đối với trong phủ còn không quen, về sau nếu có yêu cầu gì, chắc chắn sẽ quấy rầy.” Lời này của Lâm Dĩ Hiên nói đến quy củ, mi mắt cụp xuống khiến người không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
“Đúng vậy.” Mã Ngọc Liên cười rất vui vẻ, trước mắt giống như hiện ra núi vàng núi bạc, thị cũng không tin, bằng vào thủ đoạn của mình còn không đối phó được một song nhi không có chỗ dựa. Ba ngày sau phải hồi môn, trước để y yên, chờ trở thành người Lâm gia rồi thì….
Mã Ngọc Liên nhớ tới những đồ cưới hôm qua liền vui vẻ ra mặt, chỉ vào Lê Thục Trân và Lê Thục Vân nói: “Nhanh đi nhận thức muội muội của ngươi đi.”
Lâm Dĩ Hiên chào các nàng, dựa theo phân chia đích thứ, đưa cho Lê Thục Trân một pho tượng ngọc Phật, Lê Thục Vân một bộ vòng tai. Ngọc Phật là dương chi ngọc tốt nhất, vòng tai cũng là được tinh chế, đều là thứ tốt, lão phu nhân và Mã Ngọc Liên được mở rộng tầm mắt, thì ra đại hộ trong kinh là như thế sao? Ngay cả tặng lễ cũng rất tinh tế, sang quý.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên càng thêm nóng bỏng, thái độ đó so với thân mẫu còn thân hơn! Lôi kéo Lâm Dĩ Hiên nói chuyện, mặc kệ sắc mặt y càng ngày càng lạnh.
Lâm Dĩ Hiên cũng không biết mình ngồi bao lâu, đợi đến lúc lấy lại tinh thần thì phát hiện trong phòng chỉ có một cái giường, cả người Lê Diệu Nam đã chiếm hơn phân nửa, chẳng lẽ mình thật sự ngồi cả đêm? Nhìn Lê Diệu Nam ngủ vù vù, bỗng thấy không công bằng, vì sao mình thức mà người này lại ngủ say.
“Này! Đứng lên!” Lâm Dĩ Hiên ba bước thành hai bước đi đến trước giường, lay lay người Lê Diệu Nam.
“Ngoan, chốc nữa gia lại thương ngươi, để ta ngủ đã.” Lê Diệu Nam mơ mơ màng màng nói câu kia xong, lật người ngủ tiếp.
Lâm Dĩ Hiên tức đến ngã ngửa, người kia coi y là ai, tay lay càng dùng sức, nói cũng nghiến răng nghiến lợi: “Này! Ngươi đứng lên cho ta, đứng lên!”
“Ngươi có để người khác ngủ không hả?” Lê Diệu Nam bật dậy, cả người đều tản ra áp suất thấp, mở mắt ra lại phát hiện người trước mặt không phải mỹ nữ trong mộng, không kiên nhẫn nói: “Gia không có hứng thú với song nhi, người đừng mong làm gì với ta.”
Lâm Dĩ Hiên bị tức đến nở nụ cười, giáo dưỡng hai đời của y lúc này hoàn toàn hỏng mất. Khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, kéo vạt áo Lê Diệu Nam xuống giường, oán giận nói: “Ngươi đứng lên cho ta!”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Lê Diệu Nam phát hoả, hắn lúc này thật sự mệt không chịu được.
Lâm Dĩ Hiên lạnh lùng nhìn hắn, chỉ chỉ giường, không chút khách khí nói: “Ta muốn đi ngủ!”
Lê Diệu Nam nhướn mày, đúng lý hợp tình mà đáp: “Đây là giường của gia.”
Lâm Dĩ Hiên chán nản, khoé môi gợi lên một độ cung băng lạnh: “Ngươi không cho đúng không?”
Lê Diệu Nam hếch đầu, ý tứ thực rõ ràng, nửa bước cũng không cho.
Lâm Dĩ Hiên cũng không nói nhiều, trực tiếp cầm chăn, gối đầu, vò cho nhàu nhĩ, xong rồi còn định ném xuống đất giẫm hai nhát, ai cũng đừng mong ngủ.
“Đừng---” Lê Diệu Nam hô một tiếng, cảm thấy đầu đều đau, hắn đây là cưới phải loại người gì! Do dự trong chốc lát nói: “Ngươi ngủ bên trong.”
Lâm Dĩ Hiên tất nhiên không chịu, phải cùng cái đồ vô lại này ngủ chung, vừa nghĩ liền thấy khó chịu.
Lê Diệu Nam cũng thật sự tức giận, lập tức ngồi thằng trên giường. Được rồi, không ngủ liền không ngủ, tất cả mọi người đều không ngủ, muốn hắn thoả hiệp đổi vị trí, không có cửa đâu, hắn chưa từng có cái gì mà phong độ thân sĩ ưu tiên nữ sĩ đâu.
Lâm Dĩ Hiên khó xử, bắt đầu mâu thuẫn, rối rắm giữa ngủ và không ngủ, thầm mắng Lê Diệu Nam là cái đồ vô lại, không có phong phạm quân tử. Suy xét nửa ngày, cuối cùng vẫn là buồn ngủ chiến thắng, hôm nay trời còn chưa sáng y đã bị Vương má má lôi dậy, buổi tối nếu không ngủ một chút, y sợ ngày mai không chịu nổi.
Vì thế, Lâm Dĩ Hiên lấy chăn làm vách ngăn giữa giường, Sở Hán phân chia đến chỉnh chỉnh tề tề, xong xuôi mới chịu ngủ, trước khi ngủ còn lạnh lùng liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, hàm nghĩa đại khái là ngươi dám vi phạm thử xem.
Lê Diệu Nam thật không còn lời gì để nói, nhưng chỉ cần Lâm Dĩ Hiên không làm ầm ĩ, hắn thấy sao cũng được. Lúc chuẩn bị đi ngủ, hắn còn muốn nói, hắn đây nào phải cưới phu lang, rõ ràng là cưới tôn đại Phật, đúng là không để người sống mà.
* * *
Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam theo thói quen tỉnh lại, thất thần nhìn sa trướng đỏ thẫm đầu giường, lúc này mới nhớ tới mình đã thành hôn.
Quay đầu nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên, Lê Diệu Nam không biết nói gì, phát hiện ranh giới Sở Hán tối qua không biết chạy đi đâu rồi. Lâm Dĩ Hiên bị hắn ép đến góc giường, cả người cuộn thành một cục, ngủ cực kỳ không an ổn, mày nhíu chặt, giống như u sầu đến ngay cả ngủ cũng không thể thư hoãn.
Lê Diệu Nam hơi thấy hổ thẹn, trong lòng dâng lên một loại cảm giác làm ra tội ác, đều sống hai đời rồi mà còn bắt nạt một đứa nhỏ. Đừng nói, bộ dáng hiện tại của Lâm Dĩ Hiên thoạt nhìn thật sự đáng thương!
Lê Diệu Nam nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hắn không phát hiện, trong nháy mắt hắn rời giường, người trên giường tưởng như ngủ say lại đột nhiên mở mắt, ánh sáng lạnh như băng xẹt qua đáy mắt, nhìn đến tay Lâm Dĩ Hiên là một trâm gài tóc cực kỳ sắc bén.
Lâm Dĩ Hiên cười lạnh một tiếng, đặt trâm gài tóc xuống dưới gối. Trải nghiệm đời trước khiến y ngủ rất nông, hơi có gió thổi cỏ lay lập tức sẽ bừng tỉnh, động tác Lê Diệu Nam tự cho là an tĩnh kỳ thật đã đánh thức y từ lâu. Coi như Lê Diệu Nam có vận khí tốt, tối hôm qua ngủ rất quy củ, bằng không y cũng không dễ chọc.
Lâm Dĩ Hiên nhắm mắt lại, tính ngủ thêm một lát. Không có người vướng bận bên cạnh, có thể là tối qua mệt mỏi, cũng có thể là tinh thần đột nhiên trầm tĩnh lại, lần này y ngủ cực trầm.
Lê Diệu Nam ra cửa phòng liền có bọn nha đầu chào đón.
“Cô gia khoẻ!”
Lê Diệu Nam sửng sốt, phát hiện có vài người lạ mắt, lại nghe các cô xưng hô mới nhớ ra, đây là của hồi môn Lâm Dĩ Hiên mang tới.
“Y còn đang ngủ, các ngươi đừng ồn.” Lê Diệu Nam thản nhiên dặn dò một câu rồi lập tức đi phòng luyện công, đây là phòng hắn đặc biệt dặn người dựng lên từ khi đến Cảnh Lan viện, mỗi buổi sáng kiên trì rèn luyện nửa canh giờ. Mà ngay cả sữa hắn không thích nhất, hiện tại mỗi ngày đều phải uống mấy bát, vì thân cao, hắn nhịn.
Luyện công xong, Lê Diệu Nam tắm rửa một cái, thời gian không vừa đúng đã đến giờ thìn.
Trở lại nhà chính, Lâm Dĩ Hiên đang ngồi chờ ngay ngắn trong sảnh, bữa sáng trên bàn vừa nhìn đã biết còn chưa bị động qua.
Lê Diệu Nam nhíu mày, hơi ngạc nhiên, đơn giản nhìn biểu hiện hung hãn của Lâm Dĩ Hiên tối qua không nghĩ tới thế mà sẽ chờ mình dùng cơm.
Hai người rất ăn ý, ai cũng không nói một câu, an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa sáng, giờ thỉnh an cũng đến.
Trên đường đi thỉnh an, nhìn bộ dạng lạnh lùng của Lâm Dĩ Hiên, không có chút nào tinh thần của tối qua (đương nhiên, tối hôm qua là bị hắn làm tức giận), Lê Diệu Nam tưởng y khẩn trương. Nhớ tới Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, mặc dù không biết đã từng trải qua cái gì nhưng lẻ loi một mình gả vào Lê phủ, nói vậy cũng phải bất an, lúc này y nhất định là ra vẻ trấn định.
Lê Diệu Nam nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Phụ thân là người đứng đắn, sẽ không làm khó dễ ngươi, ngươi cũng đừng quá khẩn trương, mọi chuyện ngươi chỉ cần chiếm được lý là được. Về phần lão phu nhân, bà thích thể diện, thích tỏ vẻ đại hộ nhà cao cửa rộng, thấy một thân khí thế của ngươi thì sẽ mềm đi ba phần, ngươi đừng sợ, lão phu nhân sẽ không làm gì ngươi. Còn có phu nhân, phu nhân là người tốt, khoan dung thiện lương, nếu thị hứa cho ngươi chỗ tốt gì ngươi đừng cự tuyệt, cho thì ngươi cứ lấy, phu nhân tất nhiên sẽ vui mừng.”
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên quỷ dị nhìn thoáng qua Lê Diệu Nam, hắn đây là đang nói mình không cần bận tâm Lê lão gia, dùng khí thế trấn áp lão phu nhân, rồi chiếm tiện nghi Lê phu nhân sao? Lâm Dĩ Hiên càng nhìn càng cảm thấy Lê Diệu Nam này thật xảo trá bại hoại, Cảnh Dương hầu phủ rốt cuộc chọn cho y cái vị hôn phu gì đây!
Vừa đi vừa nói, rất nhanh hai người đã đến chính viện.
“Thỉnh an nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân.” Tiểu nha hoàn tươi cười tiến lên đón, cũng chưa thông truyền mà lập tức vén rèm, thỉnh hai người đi vào.
Lê Diệu Nam mỉm cười châm chọc, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Lê lão phu nhân sớm đã ngồi tại cao đường, Lê lão gia và Mã Ngọc Liên lần lượt ngồi hai bên bà, phía dưới lại là Lê Thục Trân và Lê Thục Vân. Về phần Lê Diệu Tông, thật xin lỗi, người ta còn ở thư viện chưa trở về.
“Thỉnh an lão phu nhân.”
“Tức phụ thỉnh an lão phu nhân.”
Hai người quy củ quỳ xuống dập đầu hành lễ, hạ nhân bên cạnh dâng trà lên, Lâm Dĩ Hiên nhận ly trà bằng hai tay, đưa tới trước mặt lão phu nhân, cung kính nói: “Tức phụ kính trà lão phu nhân.”
Lão phu nhân kêu một tiếng tốt, lấy ra hai hồng bao đưa cho hai người, ánh mắt thân thiết muốn bao nhiêu từ ái có bấy nhiêu từ ái: “Về sau phải sống cho tốt, Nam Nhi là một đứa không bớt lo, ngươi là tức phụ của hắn, nếu bị uỷ khuất cái gì chỉ cần nói cho lão bà tử ta biết, lão bà tử giúp ngươi hết giận.”
“Tạ lão phu nhân.” Lâm Dĩ Hiên nói tiếng tạ, biểu tình lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc.
Lão phu nhân rõ ràng có chút thất vọng, lại không tiện nói cái gì nữa, dù sao hiện tại vẫn đang kính trà, công công bà bà đều đang chờ, bà cũng ngại nói nhiều với tôn tức phụ.
Sau đó, hai người quỳ phía trước Lê Thái An.
Sắc mặt Lê Thái An không tốt lắm, hiển nhiên ông ta còn nhớ rõ hôm qua Lê Diệu Nam ngỗ nghịch, cầm ly trà chỉ hời hợt nhấp một hơi, sai người đưa hồng bao liền tính nhận tân tức phụ.
Mã Ngọc Liên ý cười doanh doanh, đối lập tới Lê Thái An mặt lạnh, ánh mắt nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên miễn bàn có bao nhiêu nóng bỏng.
“Thỉnh an phu nhân.”
“Kính trà phu nhân.”
“Được được được, mau đứng lên đi!” Mã Ngọc Liên uống ngụm trà tượng trưng, vội vàng bảo hai người đứng dậy, cười nói: “Nam Nhi cuối cùng cũng thành thân, về sau là đại nhân rồi, tâm của ta cũng yên, coi như có một công đạo với tỷ tỷ. Tức phụ của Nam Nhi, con về sau phải quản hắn cho tốt, đừng để hắn tiếp tục tuỳ hứng.”
"Con biết.” Lâm Dĩ Hiên thản nhiên nói, cảm thấy vị phu nhân này quả thật nói như hát hay, người tốt sao?
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn Lê Diệu Nam một cái, trong lòng có chút nghiềm ngẫm, y vẫn cảm thấy người này hôm nay sẽ không an tĩnh như vậy.
Mã Ngọc Liên cho hai người hồng bao, cười nhìn Lâm Dĩ Hiên, thân thiết nói: “Nếu có gì không quen, ngươi chỉ cần lại đây nói với ta, coi nơi này như nhà của mình, đừng tự uỷ khuất.”
Nghe thấy lời này, Lê Diệu Nam nhướn mày, nhớ tới tác phong của Lâm Dĩ Hiên tối qua, hắn cảm thấy cái từ uỷ khuất này tuyệt đối không dùng được trên người Lâm Dĩ Hiên.
“Tạ phu nhân, con vừa mới gả vào, hiện nay đối với trong phủ còn không quen, về sau nếu có yêu cầu gì, chắc chắn sẽ quấy rầy.” Lời này của Lâm Dĩ Hiên nói đến quy củ, mi mắt cụp xuống khiến người không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
“Đúng vậy.” Mã Ngọc Liên cười rất vui vẻ, trước mắt giống như hiện ra núi vàng núi bạc, thị cũng không tin, bằng vào thủ đoạn của mình còn không đối phó được một song nhi không có chỗ dựa. Ba ngày sau phải hồi môn, trước để y yên, chờ trở thành người Lâm gia rồi thì….
Mã Ngọc Liên nhớ tới những đồ cưới hôm qua liền vui vẻ ra mặt, chỉ vào Lê Thục Trân và Lê Thục Vân nói: “Nhanh đi nhận thức muội muội của ngươi đi.”
Lâm Dĩ Hiên chào các nàng, dựa theo phân chia đích thứ, đưa cho Lê Thục Trân một pho tượng ngọc Phật, Lê Thục Vân một bộ vòng tai. Ngọc Phật là dương chi ngọc tốt nhất, vòng tai cũng là được tinh chế, đều là thứ tốt, lão phu nhân và Mã Ngọc Liên được mở rộng tầm mắt, thì ra đại hộ trong kinh là như thế sao? Ngay cả tặng lễ cũng rất tinh tế, sang quý.
Ánh mắt hai người nhìn về phía Lâm Dĩ Hiên càng thêm nóng bỏng, thái độ đó so với thân mẫu còn thân hơn! Lôi kéo Lâm Dĩ Hiên nói chuyện, mặc kệ sắc mặt y càng ngày càng lạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook