Tân khách tiền viện trải khắp sảnh đường, vô cùng náo nhiệt, Lê Diệu Nam vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cái gọi là chi lan ngọc thụ, mặt như quan ngọc đại khái chính là như vậy, chẳng qua tân lang quan thoạt nhìn có chút mỏng manh, chỉ cần đứng ở nơi đó đã tạo cho người cảm giác yếu không ra gió.

“Ngươi đi ra làm gì?” Lê Thái An vừa thấy hắn liền đen mặt, trước kia quen nóng giận, lần này cũng không để ý nơi chốn.

Lê Diệu Nam rũ mi mắt xuống, che giấu một tia nghiền ngẫm bên môi, vẻ mặt uỷ khuất nói: “Hài nhi biết phụ thân muốn tốt cho hài nhi nên không muốn hài nhi đi ra mời rượu. Nhưng hôm nay rốt cuộc là ngày mừng của hài nhi, các vị nếu đã nể mặt đến, hài nhi há có thể thất lễ.”

Đại đường đột nhiên yên tĩnh trong chốc lát, đường đường nguyên phối đích tử thế mà không cho phép ra ngoài tiếp khách, đến tột cùng là có ý gì? Trong lòng mỗi người đều có phỏng đoán, ánh mắt nhìn về phía Lê Thái An cũng dẫn theo một tia tìm tòi nghiên cứu. Nhưng đây rốt cuộc là chuyện nhà người ta, nữ tế thượng thư với ca tế hầu phủ, bọn họ cũng không phân được ai nặng ai nhẹ, trước khi làm rõ phân lượng của Lê Diệu Nam, dù có phát hiện cái gì cũng sẽ không có người xuất đầu. Huống chi Lê Thái An nói thế nào cũng là trưởng bối, Lê Diệu Tổ lại là Cử nhân, vị nhị tử này nghe nói chỉ là mọt sách, khoa cử nhiều lần không trúng, không đủ ích lợi ai sẽ quản chuyện một người không có tiếng tăm?

Lê Diệu Nam cũng không cần có người xuất đầu, hắn chỉ cần phô ra ngoài vẻ giả nhân giả nghĩa của Lê gia là được.

Lê Thái An thực xấu hổ, nhất thời không biết tiếp lời như thế nào, trong lòng lại hận chết tiểu súc sinh kia, sớm biết thế không nên sinh ra cái đồ vật như vậy.

Vương Thạch cười ha ha, một bộ huynh đệ tốt cười nói: “Thái An huynh, thì ra ngươi còn có một nhi tử xuất chúng như vậy, đáng lẽ nên sớm mang ra cho chúng ta nhìn.”

“Đúng vậy! Thái An huynh, cũng không phải khuê nữ, ngươi giấu kín thế.”

Thấy có người đứng ra giải vây, đại đường nháy mắt lại náo nhiệt trở lại, Lê Thái An thuận thế, hơi tỏ vẻ hổ thẹn mà nói: “Khuyển tử ngang bướng, để các vị chê cười.”

“Thái An huynh khách sáo.”

“Ai chẳng biết hiện giờ trưởng tử của ngươi đã khảo đậu Cử nhân, còn cưới nữ nhi của Hộ bộ thượng thư, thứ tử lại làm thông gia với Cảnh Dương hầu phủ. Thái An huynh phúc khí thật tốt, chúng ta đều rất hâm mộ.”

“Vẫn là Thái An huynh biết cách dạy tử.”

Tiếng chúc mừng một mảnh, Lê Diệu Nam rõ ràng bị mấy người nói vài lời liền gạt sang một bên.

Lê Diệu Nam thờ ơ, cũng không để ý bị xem nhẹ, hắn đi ra chủ yếu là để quen mặt, tiện cho làm việc sau này, cũng không có động tác gì nhiều, tránh bị người phát hiện có khi còn mất nhiều hơn được. Ánh mắt quét một vòng xung quanh, Lê Diệu Nam ngắm chuẩn mục tiên liền tiến đến: “Hữu Tín huynh, sớm nghe qua đại danh của ngươi, chỉ tiếc vô duyên chưa gặp, tiểu đệ mời huynh một ly.”

Lê Hữu Tín kinh ngạc nhìn hắn, trên mặt lại không hiện, chỉ cười nói: “Diệu Nam nói gì vậy, hôm nay là ngày mừng của ngươi, nên là vi huynh mời ngươi mới đúng.”

“Hữu Tín huynh khách khí, sớm nghe nói ngươi văn chương phong lưu, tiểu đệ tâm sinh kính ngưỡng, ngày khác rảnh rỗi không biết có thể nhờ ngươi chỉ điểm một phần?” Lê Diệu Nam lời này hạ tư thái xuống rất thấp, người bên ngoài thấy cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, dù sao Lê Diệu Nam chính là con mọt sách.

“Diệu Nam nếu có chút nghi vấn, vi huynh tuỳ thời xin đợi, thỉnh.” Lê Hữu Tín uống một hơi cạn sạch, ấn tượng đối với Lê Diệu Nam cũng thay đổi, phát hiện tiểu tử này tuyệt đối không giống đồn đại bên ngoài.

Hai người còn nói thêm mấy câu, rất nhanh đã thân quen. Hẹn tốt ngày gặp lại, Lê Diệu Nam yên tâm đi mời rượu bàn khác, phát huy hoàn toàn sở trường tung hoành bàn rượu đời trước, ngươi khen ta, ta thổi phồng người, ngươi khiêm tốn, ta liền vuốt mông ngựa, chỉ chốc lát sau đã hoà mình cùng tân khách. Lời nói tuy giả nhưng tâm tình người nghe đều vui.

Câu khuyển tử ngang bướng lúc trước của Lê Thái An hoàn toàn trở thành lời nói xa vời.

Nói túm lại, Lê Diệu Nam lần này ra mặt rất thành công. Khiêm tốn, hiểu lễ, yêu thích đọc sách, là ấn tượng hắn lưu lại cho người khác.

Nhưng hắn vẫn đánh giá cao chính mình, quên thân thể hiện tại đã không còn là ngàn chén không say của đời trước. Mấy ly rượu phạt xuống bụng, cả người liền hoa mắt chóng mặt, thẳng đến khi bị đưa vào động phòng, ngay cả phương hướng cũng phân không rõ, chỉ có thể để mặc Vương Tiểu Hổ nâng đỡ.

Vừa bước vào cửa lớn Cảnh Lan viện, hỉ bà tử liền hô to: “Tân cô gia đến.”

Bọn nha đầu nhanh chóng tiến lên, nào lau mặt cho hắn, nào chỉnh lý quần áo, mà còn không quên bưng lên một ly trà giải rượu.

“Tân phu lang đang chờ trong phòng, nhị thiếu gia mời!”

Vài bà tử đẩy hắn vào phòng, Lâm Dĩ Hiên lúc này đã lẳng lặng ngồi trên giường, khăn voan đỏ thẫm trên đầu, ánh nến bập bùng chiếu lên người y một thân đỏ tươi, có vẻ đặc biệt cô đơn.

Bọn nha hoàn đưa hiên can cho Lê Diệu Nam rồi toàn bộ lui ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người.

Lê Diệu Nam uống đến say khướt, ngắm nghía hiên can trong tay, cũng không vội nhìn tân phu lang, chỉ đặt mông lên ghế, không hình tượng mà bắt chéo chân, rót cho mình ly trà chậm rãi nhấm nháp.

Ghế cách giường không xa, ánh mắt Lê Diệu Nam chuyển một vòng quanh phòng, từ hỉ đường điểm tâm trên bàn đến đồ đạc bày biện trong phòng, sau khi đánh giá đủ một thân trang phục của tân phu lang và đồ dùng, phát hiện không có cái gì đặc biệt xong, lúc này mới không chút để ý mà giơ tay khơi mào khăn voan đỏ thẫm. Nói thật, hắn sợ nhìn thấy một cái nương C*.

(*Nương C: C chắc là viết tắt của cơ aka gay, nương là nữ tính.)

Tân phu lang rất xinh đẹp, mặt mày như họa khí chất như lan, mái tóc đen dài thả xuống, sau đầu chỉ buộc một sợi dây đỏ, da thịt lại càng trong suốt như tuyết, trơn bóng không có tỳ vết nào, bảo thạch giữa trán càng khiến y mỹ diễm tuyệt luân, đúng là tạo cho người một loại ảo giác xinh đẹp nhưng lại không có chút nữ khí nào.

Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, mắt say lờ đờ mông lung nhìn chằm chằm Lâm Dĩ Hiên, trái tim nhảy bùm bùm, hắn cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, nhưng chỉ chốc lát lại than thở, vì sao đây không phải là nữ nhân.

Trong lúc hắn đánh giá Lâm Dĩ Hiên, Lâm Dĩ Hiên kỳ thật cũng đánh giá hắn. Lạnh lùng thầm nghĩ, người này sao có thể không quy củ như vậy, ngồi cũng không xong, vẻ mặt háo sắc, vừa thấy chỉ biết không phải người tốt, mà thân thể còn thật đơn bạc, y đoán quả không sai, người này chính là một cái quỷ đoản mệnh.

Lâm Dĩ Hiên thực rối rắm, tuy y đã sớm quyết định muốn sinh một hài tử của riêng mình, bù lại tiếc nuối của kiếp trước, nhưng khi nhìn thấy người say mèm trước mắt, y lại khó nghĩ. Thật sự muốn để người này làm phụ thân đứa nhỏ sao, trong ánh mắt Lâm Dĩ Hiên bất giác hiện lên một tia ghét bỏ.

Lê Diệu Nam nhất thời không vui, lửa giận hiện lên trên mặt, trước giờ chỉ có hắn ghét bỏ người khác, ai dám ghét bỏ hắn.

Mặt Lâm Dĩ Hiên không đổi sắc, thấy sắc mặt Lê Diệu Nam không tốt, cả người bắt đầu đề phòng, hai tay nắm chặt, chuẩn bị tuỳ lúc phản kích: “Ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây.”

Lê Diệu Nam hừ một tiếng, có thể là mấy ngày nay nghẹn khuất đủ, cũng có thể là vì say rượu, khinh thường liếc nhìn Lâm Dĩ Hiên một cái, xoi mói nói: “Ngươi cho ngươi là ai, cũng không phải đại mỹ nhân, không ngực, không mông, sờ vào ta còn ngại, ngươi nghĩ gia muốn làm gì, còn thật coi mình quý giá lắm.”

Lâm Dĩ Hiên khó thở, không nghĩ tới người này còn vô lại như vậy, nói ra những lời như thế quả thực không khác lưu manh nơi phố phường, y đời trước tuy rằng sống đến thê thảm nhưng nào thấy qua người như vậy. Lâm Dĩ Hiên rốt cuộc giữ không được lạnh lùng trên mặt, cả giận nói: “Chính ngươi thì tốt đấy, con la gầy, đồ quỷ lùn, con mọt sách, xứng đáng ngươi cả đời không tiền đồ.”

“A!” Lê Diệu Nam bị tức đến trợn mắt, Lâm Dĩ Hiên hiển nhiên đạp trúng chỗ đau của hắn, trong lòng vạn phần ảo não, hắn sao lại quên, hắn hiện tại đã không còn dáng người hoàng kim 1m87 của đời trước.

Lê Diệu Nam nổi giận đùng đùng đứng lên, ánh mắt sắc bén quét về phía Lâm Dĩ Hiên, phát hiện bộ dáng ra vẻ trấn định của y hiện tại thoạt nhìn còn rất đáng thương, thật giống như hắn là ác ôn khi nam bá nữ vậy.

“Ngươi muốn làm gì?” Lâm Dĩ Hiên lạnh mặt, mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia sáng lệ.

Lê Diệu Nam bĩu môi, đột nhiên cảm thấy không thú vị, đừng nhìn Lâm Dĩ Hiên một bộ hung tợn nhưng hắn vẫn cảm thấy trên nét mặt y lộ ra một cỗ yếu ớt.

“Gia không so đo với nữ nhân.” Lê Diệu Nam khoát tay, tự nhận là người hào phóng, hơn nữa hắn cũng quá say rồi, ném những lời này xong, cởi ngoại sam, lăn lên giường ngả đầu liền ngủ.

Lâm Dĩ Hiên tức muốn nổ mũi, cái gì gọi là không so đo với nữ nhân, Lê Diệu Nam coi y là gì? Nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu không y cũng không biết, người này mà muốn động phòng thì mình sẽ làm ra chuyện gì. Hiện tại, y đối với Lê Diệu Nam một tia hảo cảm cũng không có.

Lâm Dĩ Hiên nghĩ, kỳ thật y sớm đã chuẩn bị tâm lý, không phải sao? Ít nhất Cảnh Dương hầu phủ không đưa y cho một lão già. Cứ như vậy đi! Cho y thêm một chút thời gian, y liền có thể tiếp thu nam nhân này, y muốn một hài tử, một hài tử của chính mình.

Hồi tưởng lại quá khứ, Lâm Dĩ Hiên lạnh mặt, nghĩ tới hài tử, toàn bộ sự tình trước kia lại nổi lên trong lòng. Còn nhớ đêm trước khi tiến vào Thái tử phủ, nhị bá mẫu đưa tới một chén tổ yến, thật sự là một chén tổ yến tốt, từ đó về sau đoạn tuyệt tư cách làm phụ thân của y. Đơn giản là nếu y sinh hạ hài tử thì sẽ tạo thành uy hiếp với tứ tỷ, nhị bá mẫu sợ, sợ Cảnh Dương hầu phủ lắc lư bất định, sợ Cảnh Dương hầu phủ duy trì Thái tử nên muốn dùng mọi biện pháp chặt đứt hết thảy đường lui của y, nhưng y là người vô tội!

Thẳng đến khi đứng vững gót chân trong Thái tử phủ, thẳng đến khi trải qua các loại âm mưu thủ đoạn, y mới biết, cả đời mình đều bị nhị bá mẫu làm hỏng.

Lâm Dĩ Hiên nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đời này y sẽ có một hài tử huyết mạch tương liên, y sẽ che chở cho nó lớn lên. Y sẽ không đi tính kế trả thù ai, y không có năng lực kia, cũng sẽ không lấy trứng chọi đá. Y sẽ chờ, chờ nhìn tương lai của những kẻ đó đến tột cùng sẽ như thế nào, thời điểm tất yếu, y không ngại bỏ đá xuống giếng. Đời này, y chỉ cần bảo vệ tốt ca ca, mẫu thân, tiểu biểu đệ, cả hài tử của y là được!

Lại nói, lúc này còn chưa có hài tử đâu, Lâm Dĩ Hiên không hề nghĩ đến chuyện Lê Diệu Nam không thích song nhi thì làm sao bây giờ? Trong mắt của y, trên đời này sẽ không có mèo không ăn mỡ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương