“Hắt xì! Hắt xì!” Trên đường trở về, Lê Diệu Nam đánh hai cái hắt hơi liền, hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc mà cau mày, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bị người tính kế.

Trở lại Lạc Thu các, còn chưa bước vào sân, Lạc Hà và Thuý Liễu đã nhiệt tình vạn phần tiến lên đón. Lạc Hà vừa giúp hắn chỉnh lý quần áo, vừa tha thiết quạt cho hắn. Giữa trưa tháng tám, mặt trời chói chang, Lê Diệu Nam ra ngoài đi một vòng, trên người đã ướt mồ hôi. “Nhị thiếu gia vừa mới đi đâu, sao không gọi nô tỳ, bên cạnh ngài không có người hầu hạ là không được. Minh Hạ, Chí Đông quá lười biếng rồi, lát nữa ta nhất định phải dạy dỗ bọn họ.”

Lê Diệu Nam được yêu thương mà hoảng sợ, nhưng cũng đã quen với mấy cảnh này, không cảm thấy câu nệ mà thoải mái để các nàng hầu hạ.

Vào trong phòng, Thuý Liễu vội trước vội sau, bừng trà, rót nước, bày điểm tâm: “Nhị thiếu gia, mời dùng trà.”

Lê Diệu Nam nhướn mày, trong lòng vui vẻ, lúc này các nàng mới biết sốt ruột. Hai nha đầu tuy rằng như hoa như ngọc nhưng đối với loại nô tài đâm chọc sau lưng chủ nhân, hắn thật sự không dậy nổi bất kỳ thương tiếc nào: “Được rồi, đi xuống đi, ta cũng không dám làm phiền.”

Hốc mắt Lạc Hà đỏ bừng, quỳ xuống trước mặt Lê Diệu Nam: “Nhị thiếu gia, ngài có bất mãn gì với nô tỳ thì cứ việc đánh chửi trách cứ, nô tỳ nhất định sẽ sửa. Vì sao lại muốn đuổi nô tỳ đi, nô tỳ về sau biết sống thế nào, cầu nhị thiếu gia khai ân.”

Thuý Liễu cũng nhanh chóng quỳ xuống đất, nức nở: “Nhị thiếu gia, van cầu ngài, đừng gả nô tỳ ra ngoài.”

Lê Diệu Nam tuỳ tay cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, hương vị không tệ lắm. Trong trí nhớ của nguyên chủ, từ sau khi bà vú rời khỏi phủ, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ loại đãi ngộ này, cười tủm tỉm nhìn các nàng: “Gia cũng là muốn tốt cho các ngươi, cô nương lớn tất nhiên phải thành thân. Yên tâm đi, phu nhân nhất định sẽ tìm cho các ngươi một hôn phu tốt.”

Lạc Hà và Thuý Liễu vừa nghe thế, trong lòng phát lạnh, bọn họ là nô tỳ hầu hạ nhị thiếu gia, phu nhân làm sao thật sự để bụng các nàng, không bị gả cho cái loại béo lùn ngu ngốc đã là tốt lắm rồi.

“Nhị thiếu gia, nô tỳ hầu hạ ngài mấy năm nay, không có công lao cũng có khổ lao, ngài sinh bệnh vẫn là nô tỳ một ngày một đêm hầu hạ bên giường, ngài sao có thể nhẫn tâm như vậy, đấy không phải muốn cho nô tỳ tìm chết sao?” Giọng nói của Lạc Hà ngọt ngào, khóc đến nơi nơi đều động lòng người, thấy thế nào cũng xinh đẹp.

Lê Diệu Nam bĩu môi, lúc hắn sinh bệnh quả thật là nha đầu kia chăm sóc nhưng tiền đề là có bạc, không bạc ai quản hắn sống chết. Bạc từ đồ cưới Trương thị lưu lại cũng chính là bị nguyên chủ cứ thế từng chút từng chút ném ra ngoài, còn muốn nói ân tình với hắn, ta phi!

Lê Diệu Nam tuy là hoa hoa công tử nhưng đối với nữ nhân lại chẳng có cái gì thương tiếc, ưu tiên hay mềm lòng linh tinh. Đời trước mẹ kế của hắn chình là một bạch liên hoa, bộ dáng mềm mềm yếu yếu nhưng tâm ngoan thủ lạt, thủ đoạn ùn ùn, có cái hoa ăn thịt người trước mặt, Lê Diệu Nam rút ra bài học, nữ nhân với hắn mà nói có thể là tiêu khiển, có thể là đồ chơi, cũng có thể là thơm thơm tiểu tình nhân, vừa lòng thì đùa giỡn, không hài lòng thì chia tay, nhưng tuyệt đối sẽ không có nhường nhịn. Ai phạm đến hắn thì ăn tát, hắn cũng không phải cái loại sẽ không đánh nữ nhân.

Thuý Liễu than thở khóc lóc: “Nhị thiếu gia, nô tỳ rốt cuộc có chỗ nào sai, ngài lại không có lý do mà đuổi nô tỳ đi, mấy năm nay không có chuyện nào của ngài không do nô tỳ xử lý, nô tỳ luyến tiếc rời khỏi ngài!”

Lê Diệu Nam tươi cười không đổi, lấy một cái khăn đưa qua: “Nhìn ngươi kìa, khóc đến sưng cả mắt, cẩn thận không gả đi được!”

“Nhị thiếu gia!” Thuý Liễu đỏ mặt, ấp úng kêu một tiếng, trái tim bùm bùm nhảy loạn, lần đầu cảm thấy nhị thiếu gia là một người dịu dàng.

Trong mắt Lạc Hà chợt loé ghen tị, giây lát lại khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Cầu nhị thiếu gia khai ân, ngài không đáp ứng thì nô tỳ liền không đứng dậy.”

“Nô tỳ cũng thế!” Thuý Liễu tự thấy nhị thiếu gia đối với mình không giống người khác, hai mắt đưa tình liếc qua, giọng nóiuyển chuyển êm tai, yểu điệu kêu: “Nhị thiếu gia.”

Lê Diệu Nam nhếch môi cười nhạt, thật tốt một bức mỹ nữ rơi lệ, quả nhiên mỗi người một vẻ, cười hỏi: “Các ngươi thật muốn quỳ?”

Hai nha hoàn vội vàng gật đầu, chỉ bằng hiểu biết của các nàng về nhị thiếu gia, nhị thiếu gia khẳng định sẽ mềm lòng.

“Qua bên kia đi!” Lê Diệu Nam chỉ sương phòng bên cạnh nhà chính, khó có khi có ý tốt giải thích cho các nàng: “Quỳ ở đây không dễ nhìn.” Miễn cho người ngoài nói hắn khắt khe hạ nhân.

Hai nha đầu nhất tề hoa dung thất sắc, kinh hoảng kêu: “Nhị thiếu gia---”

Lê Diệu Nam mặc kệ, mắt điếc tai ngơ đi về phía thư phòng, nếu các nàng muốn quỳ thì cứ quỳ đi!

Lạc Hà và Thuý Liễu lúc này là khóc thật, vì sao nhị thiếu gia không giống với tưởng tượng của các nàng!

Đẩy cửa thư phòng ra, trong phòng thực sạch sẽ, rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn đến đây nhưng đối với thư phòng lại có một loại quen thuộc khó hiểu, quyển sách nào đặt ở đâu, căn bản không cần suy nghĩ, giống như tự nhiên đã biết.

Mở ra một tờ giấy, Lê Diệu Nam mài mực đề bút, xoẹt xoẹt xoẹt vài chữ to “Bình tâm tĩnh khí” xuất hiện trên giấy.

Khác với Nhan thể của nguyên chủ, chữ hắn viết là Sấu Kim thể. Lúc viết tiêu sái không kiềm chế, tạo cho người một loại cảm giác phóng túng.

Lê Diệu Nam khá vừa lòng, bằng bản lĩnh của nguyên chủ, không nghĩ tới chữ hắn viết ra thế mà không chút thoái hoá. Đời trước, hắn từ nhỏ lớn lên bên người ông nội, ông không có yêu thích gì khác ngoài thi hoạ, vì thế hắn cũng bị bắt học không ít, nhưng từ khi ông nội qua đời, hắn không còn luyện tập nữa, không nghĩ tới lần thứ hai nhấc lên bút lông lại chính là ở cổ đại.

Đầu tiên lật xem chút sách luận nguyên chủ viết, vẻ mặt Lê Diệu Nam rối rắm, không phải hắn không hiểu mà là rất hiểu, văn tự trên giấy thiên mã hành không, giữa những câu chữ dâng trào khảng khái, nhưng nội dung lại ấu trĩ đến buồn cười, khó trách nguyên chủ thi hai lần đều rớt, thật không thể trách quan giám khảo.

Lê Diệu Nam tuỳ tay lật lật Tứ thư Ngũ kinh, âm thầm nghĩ, chỉ sợ phúc lợi duy nhất của việc hắn xuyên qua là có thể đọc hiểu cổ văn, về phần tri thức của nguyên chủ, Lê Diệu Nam bất đắc dĩ buông tay. Đừng làm rộn, nếu mà dùng tri thức của nguyên chủ thì cá cũng có thể bay, nếu muốn dùng bốn chữ để hình dung thì phải là -- vô cùng thê thảm!

Nhớ lại phu tử của nguyên chủ, nháy mắt Lê Diệu Nam hiểu rõ, một lão cổ hủ như vậy, có thể dạy được đệ tử tốt mới là lạ. Trước đây hắn vẫn luôn tự hỏi, tương lai nên đi con đường nào mới có thể tiếp tục vô tư làm nhị thế tổ của hắn.

Niên đại này sĩ nông công thương, kinh thương khẳng định không được. Địa vị của thương nhân rất thấp, làm không tốt còn bị quan viên lừa đảo. Huống chi hắn còn có trưởng bối ở trên đầu, nếu trong tay có tiền, muốn rời khỏi Lê gia khẳng định không có khả năng, không ép khô nước trên người hắn, người Lê gia há có thể từ bỏ.

Công, hắn biết sửa xe thể thao, biết đánh máy tính thì có tính không? Nghĩ lại lúc trước, xe thể thao của hắn chính là do hắn tự mình nâng cấp, cái tốc độ kia biết bao người mơ ước muốn chết.

Nông, Lê Diệu Nam buồn, làm một đại thiếu gia không phân biệt nổi ngũ cốc, hắn tỏ vẻ thật sự bất lực với việc nhà nông, mà hắn cũng ăn không nổi cái khổ kia.

Dư lại một đường, chỉ có sĩ, nếu không muốn bị quản chế, đường ra duy nhất chính là khoa cử.

Lê Diệu Nam đã suy nghĩ sâu xa, căn bản của nguyên chủ không tồi, chính là bị dạy hỏng, chỉ cần mời một tiên sinh khác, việc học hẳn là không thành vấn đề. Vấn đề hiện tại là hắn đi đâu mời tiên sinh, Mã Ngọc Liên khẳng định không đáp ứng, nguyên chủ lại không giỏi giao tế, không biết tý gì tình huống bên ngoài, cho dù hắn muốn nhờ người bên ngoài hỗ trợ thì cũng phải quen biết người mới được nha!

Thôi! Từng bước từng bước, từ từ rồi sẽ đến, cứ chăm lo trước mắt rồi nói sau. Lê Diệu Nam mở sách ra, bắt đầu chăm chú đọc, hắn định trước tiên phải thông hiểu học thức hữu dụng của nguyên chủ, chỉ có biến tri thức thành của mình thì mới có thể chân chính nắm giữ, mới không bị tư duy cổ hủ của nguyên chủ ảnh hưởng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lê Diệu Nam ở thư phòng cả một buổi chiều. Hạ nhân đối với chuyện này đã tập mãi thành quen, nếu hôm nào Lê Diệu Nam không đi thư phòng, bọn họ ngược lại sẽ thấy quái dị.

“Nhị thiếu gia, dùng cơm.” Xuân Hương cười khẽ, bưng đồ ăn đi đến.

Lê Diệu Nam ngẩng đầu, nhìn canh giờ hiện tại, cảm thấy có chút khó tin, đối với sách vở buồn tẻ, hắn thế mà đọc lâu như vậy. Hắn quả nhiên là bị nguyên chủ mọt sách ảnh hưởng rồi. Lê Diệu Nam không có bất kỳ bất mãn nào với chuyện này, ảnh hưởng cũng tốt, hắn cứ đọc sách như vậy, chắc chắn sẽ làm ít công to.

Mặt Xuân Hương mang ý cười, bày thức ăn lên bàn.

Lê Diệu Nam thật cao hứng, sáu món một canh đúng là phân lệ chủ tử nên có, mấy cái cẩu nô tài phản ứng cũng nhanh, hắn còn chưa động thủ, các nàng đã có tự giác.

Ăn cơm xong, Lê Diệu Nam tiếp dụng vùi đầu vào sách vở, Xuân Hương muốn nói lại thôi.

Lê Diệu Nam nhớ rõ nha hoàn này, hôm qua chính là nha hoàn này hầu hạ hắn dùng cơm, buông quyển sách trên tay xuống: “Làm sao vậy?”

“Lạc Hà tỷ tỷ và Thuý Liễu tỷ tỷ…” Vẻ mặt Xuân Hương khó xử, nói chuyện chỉ nói một nửa, nhìn như đang vì hai người kia cầu tình, ai biết nhỡ cô muốn mượn chuyện này khơi mào lửa giận của mình.

“A!” Lê Diệu Nam gật đầu: “Bọn họ quỳ cũng lâu rồi, bảo bọn họ về phòng đi.”

“Tạ nhị thiếu gia, Lạc Hà tỷ tỷ và Thuý Liễu tỷ tỷ không có ở đây, để nô tỳ hầu hạ bên người ngài đi.” Xuân Hương mềm nhẹ nói, mặt mày ẩn tình, hai gò má ửng hồng nhàn nhạt.

Lê Diệu Nam lúc này mới biết, nha đầu kia đang quyến rũ mình, khó trách từ hôm qua hắn đã thấy nha đầu kia không thích hợp. Thật sự không nên trách hắn phản ứng chậm mà là cổ nhân rất hàm súc, đỏ mặt một cái, liếc mắt một cái, hắn làm sao mà hiểu hàm nghĩa trong đó.

“Đi xuống đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ.” Lê Diệu Nam khoát tay, hắn tuy phong lưu nhưng cũng có nguyên tắc, đối với nữ nhân tự mình đưa lên cửa, cho tới bây giờ cũng không dám nảy hứng thú, huống chi đây là ngọn cỏ gần hang.

“Nhị thiếu gia.” Xuân Hương u oán nhìn hắn, đột nhiên tiến lên ôm cổ Lê Diệu Nam, bờ ngực mềm mại dính sát vào lưng hắn: “Nhị thiếu gia, nô tỳ hâm mộ ngài, đừng đuổi nô tỳ được không, để nô tỳ hầu hạ ngài.”

Lê Diệu Nam nhất thời không để ý bị phác lên, vô cùng tức giận, một tay ném Xuân Hương xuống đất: “Cút!”

“Nhị thiếu gia---” Xuân Hương quyết tâm, kéo quần áo mình ra, biểu tình bất cứ giá nào: “Nhị thiếu gia, ngài nhất định sẽ thích, không tin ngài thử nhìn xem.”

“Tiện nhân!” Lê Diệu Nam giận không kìm được, chỉ cảm thấy ghê tởm hơn cả ăn phải ruồi bọ, mặc dù có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ là chuyện tốt nhưng này cũng không có nghĩa là hắn thích bị người tính kế.

“Rầm!” Cửa phòng bị người phá mở. Lý ma ma dẫn một đám người xông vào: “Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”

Xuân Hương gắt gao túm chặt quần áo, vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau, khóc đến tê tâm liệt phế.

“Nhị thiếu gia, ngươi sao có thể như vậy?” Lý ma ma vừa sợ vừa giận, giống như Lê Diệu Nam đã làm chuyện gì không thể tha thứ.

“Ta làm sao? Một cái nha đầu muốn bò lên giường mà thôi, đuổi ra ngoài!” Lê Diệu Nam cười lạnh, tâm tình khó chịu tới cực điểm. Lê phủ này xem ra không thể tiếp tục ở, mỗi bước đi đều có cạm bẫy, không nháo ra chút chuyện là không chịu được.

“Oa---” Xuân Hương lớn tiếng khóc rống, không biết còn tưởng Lê Diệu Nam làm gì cô ta. Những người khác hiển nhiên đều cho là như vậy, trừ bỏ Lý ma ma!

Thời gian Lý ma ma xông vào quá trùng hợp, thấy Xuân Hương khóc cũng không giật mình, ngược lại mở miệng liền quở trách Lê Diệu Nam, bảo trong đó không có quỷ, Lê Diệu Nam có đánh chết cũng không tin.

“Liền cái bộ dáng này?” Lê Diệu Nam khinh thường đánh giá Xuân Hương, ánh mắt soi mói như nhìn hàng hoá treo trên giá: “Chân vòng kiềng, ngực dẹt, mắt gà chọi, miệng rộng, mặt như bánh quả hồng, mũi hếch, liền cái bộ dáng này mà muốn bò lên giường của gia, khóc cho ai nhìn, kéo tiện tỳ này ra ngoài bán cho gia, đưa cho tiểu tư cũng là huỷ hoại người ta.”

Lời của Lê Diệu Nam quá ác độc, Xuân Hương bị nói như thế đừng bảo là thành hôn, ngay cả làm người đều khó.

Xuân Hương bị doạ sợ, cũng không dám khóc tiếp, không đánh đã khai: “Nhị thiếu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ không dám thế nữa, đừng bán nô tỳ đi.”

Lý ma ma lộ vẻ chán ghét, không hoà nhã với Xuân Hương nhưng cũng không muốn cứ như vậy mà xử trí cô ta, chần chừ nói: “Dù sao cũng từng hầu hạ ngài, đây cũng không phải tội gì lớn, kéo ra ngoài bán quá mức nghiêm trọng, có phải nên giao cho phu nhân xử lý hay không.”

Lê Diệu Nam nhướn mày cười khẽ: “Như vậy còn không phải tội lớn? Vậy đưa cho lão gia đi, nhi tử hiếu kính phụ thân là thiên kinh địa nghĩa.”

“Này… chỉ sợ không tốt lắm!” Lý ma ma hơi bẽ mặt, cũng không định cầu tình, chỉ trách Xuân Hương vô dụng, nhị thiếu gia nói mấy câu đã hù doạ được cô ta, nếu mà nháo đến chỗ phu nhân, thế nào cũng có thể cho cô ta làm thông phòng.

Một trò khôi hài bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh, Lý ma ma cùng một nha đầu bà tử kéo Xuân Hương ra khỏi thư phòng.

Lê Diệu Nam thực phiền não, ngày nào cũng căng thẳng như vậy, có để cho người sống không. Hôm nay nếu hắn không lớn tiếng doạ người, tội danh chiếm đoạt nô tỳ liền định rồi. Lý ma ma đây là trả thù buổi sáng hắn bất kính, muốn bắt được nhược điểm của hắn mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương