Cùng ngày, Lê Diệu Nam liền phái người đi thúc giục quản sự, ngày mai nhất định phải dẫn người môi giới đến, hạ nhân trong viện một ngày không đổi, hắn ngủ cũng không an lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Nam vừa dùng qua điểm tâm đã có người tiến vào thông báo, nói là Vương Tiểu Hổ cầu kiến. Lê Diệu Nam sửng sốt, Vương Tiểu Hổ là ai? Nghĩ nghĩ rồi nói: “Truyền vào.”

“Thỉnh an nhị thiếu gia.” Vương Tiểu Hổ vào cửa liền hành đại lễ dập đầu.

Lê Diệu Nam vui vẻ, nhận ra người này chính là gia đinh hôm qua hắn tuỳ tay sai khiến. “Đứng lên đi!” Lê Diệu Nam thản nhiên trả lời, cảm thấy mình thật hủ bại, đối với chuyện cổ nhân hơi tý là quỳ thế mà thấy đương nhiên.

“Nhị... nhị thiếu gia.” Vương Tiểu Hổ câu nệ đứng ở kia, hai tay không ngừng xoa xoa quần áo, cả người thoạt nhìn lúng túng bất an.

Lê Diệu Nam nhíu mày: “Nói cho rõ ràng, nhị cái gì mà nhị, ngươi nói lắp sao?”

“Ta… Ta…” Vương Tiểu Hổ hít sâu một hơi, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu, thanh âm to rõ đáp: “Hồi nhị thiếu gia, ta không nói lắp.”

Lê Diệu Nam bật cười, cảm thấy đùa người này rất vui, gật đầu nói: “Vậy mới đúng, ngươi tới có chuyện gì?”

Vương Tiểu Hổ có lần đầu đối đáp, lúc này tựa hồ thả lỏng hơn nhiều, vội nói: “Hôm qua tiểu nhân đã bẩm báo quản sự, ít ngày nữa sẽ phái người đến xây tiểu trù phòng.”

“Ngươi tới là vì chuyện này?” Lê Diệu Nam thờ ơ hỏi, hơi híp mắt, tìm một tư thế thoải mái, lười biếng tựa vào lưng ghế.

Vương Tiểu Hổ xấu hổ, chẳng lẽ chuyện làm xong không cần lại đây hồi bẩm chủ tử sao? Hắn ta vừa mới vào phủ không lâu, không hiểu quy củ lắm.

Lê Diệu Nam nhìn bộ dạng trung thực của hắn ta, trong lòng vừa động: “Ngươi là hài tử người trong phủ?”

“Đúng vậy.” Vương Tiểu Hổ bất an liếc nhìn nhị thiếu gia một cái, lại vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy nhị thiếu gia giờ khắc này rất có uy nghiêm.

Lê Diệu Nam nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, thẳng đến khi đầu Vương Tiểu Hổ sắp dính vào ngực mới nở nụ cười: “Trong nhà ngươi có những ai? Sao lại bị phân công đến đây?”

“Phụ thân ta làm việc ở thôn trang. Nương vất vả lắm mới có thể đưa tiểu nhân vào phủ, tiểu nhân vô dụng, không được chủ tử yêu thích. Tiểu nhân còn có hai đệ đệ và một tiểu muội.”

Lê Diệu Nam suy tư một khắc, rất nhanh đã đưa ra quyết định: “Được rồi, ngươi đi nói với quản sự một tiếng, về sau đến hầu hạ bên người ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, gia thích nô tài nghe lời, ngươi mà dám phản bội chủ tử, cẩn thận da của ngươi.”

Vương Tiểu Hổ ngây ngốc, nửa ngày cũng không phản ứng lại được, chỉ cảm thấy một miếng bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống đập vào đầu hắn ta, vội vàng quỳ xuống, kích động đến nói năng lộn xộn: “Nhị... nhị thiếu gia yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt, chỉ nghe mệnh lệnh của ngài.”

Lê Diệu Nam nở nụ cười, hắn không cần nô tài thông minh nhưng nhất định phải nghe lời, Vương Tiểu Hổ phù hợp yêu cầu này của hắn, nhưng thân phận hài tử trong phủ có chút khó khăn, hắn thích phòng bị chuyện chưa xảy ra, nếu là người của hắn thì không cần có liên lụy với trong phủ

“Mấy ngày nữa đưa người nhà ngươi đến cho ta nhìn, nếu dùng được, gia sẽ phân công việc cho bọn họ.” Vừa lúc thu hồi sản nghiệp của Trương thị, hắn chỉ cần lấy khế thân từ tay Mã Ngọc Liên, người nhà này liền hoàn toàn nằm trong tay hắn.

“Tạ nhị thiếu gia.” Vương Tiểu Hổ không nghĩ tới còn có vui vẻ kinh ngạc càng lớn hơn, lần thứ hai dập đầu bái tạ, cả người như ở trong mây mù, thề son thề sắt cam đoan: “Tiểu nhân nhất định sẽ không phản bội chủ tử, nếu không liền bị thiên lôi đánh, khiến tiểu nhân cả đời không cưới được tức phụ.”

Lê Diệu Nam cười cười, cũng không để trong lòng, cái gọi là không phản bội chẳng qua là không đủ lợi thế. Hắn bây giờ không có người để dùng nên mới xuất hạ sách này, người nhà này rốt cuộc như thế nào phải quan sát mới nói được.

Sau đó, Thuý Liễu đỏ vành mắt tiến vào, từ hôm qua nàng ta đã là cái bộ dáng này, ai oán nhìn Lê Diệu Nam, ánh mắt như khóc như tố cáo: “Nhị thiếu gia, Lưu quản sự dẫn người môi giới đến, mời ngài đi qua chọn người.”

Lê Diệu Nam lười nhìn cô ta, chỉ thấy phiền, quay đầu nói với Vương Tiểu Hổ: “Vừa lúc, ngươi cũng đi cùng đi, nói luôn với quản sự.”

“Dạ---” Vương Tiểu Hổ rất có tư thế, lập tức tự cho mình là nô tài của nhị thiếu gia, đứng phía sau Lê Diệu Nam, chuẩn một bộ chó săn.

Quản sự đứng ở ngoài viện, thời điểm Lê Diệu Nam tới, người môi giới vừa dẫn mười mấy cô nương vào phòng. Lê Diệu Nam vừa vào đã hoa cả mắt, không nhìn thấy tiểu nha đầu quần manh áo rách như trong tưởng tượng, mỗi cô nương đều xinh đẹp lanh lợi, không xanh xao vàng vọt cũng chẳng có da bọc xương.

Mã Ngọc Liên có tính toán gì, trong lòng hắn nhất thời sáng tỏ.

Lê Diệu Nam bình tĩnh ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt, hắn vẫn là xem thường người xưa.

Lưu quản sự cười tươi rói: “Nhị thiếu gia, đây chính là đám nha đầu tốt nhất trong tay Vương bà tử, nghe nói ngài muốn đổi người, hôm nay liền mang toàn bộ đến, ngài cảm thấy thế nào?”

Lê Diệu Nam mặt không đổi sắc, điểu chỉnh tâm tình thật nhanh, thản nhiên quét mắt nhìn các cô một lượt: “Nói xem mình biết làm những gì? Trước kia làm việc ở đâu?”

Mười ba nha đầu từng người trả lời. Ngoại trừ mấy người là hạ nhân từ nhà giàu đuổi ra, còn có mấy người là gia quyến phạm quan. Niên đại này, nha hoàn bị đuổi đi cơ hồ không ai dám lấy, huống chi các cô mỗi người đều xinh đẹp, nhìn bọn họ ai cũng sẽ đoán thử rốt cuộc các cô phạm phải sai lầm gì, chỉ cần là đương gia chủ mẫu sẽ không muốn loại nha đầu này làm nô tài. Về phần gia quyến phạm quan, thôi đi, nhà ai sẽ dùng mấy cô nương xinh đẹp suốt ngày chỉ biết bi xuân thương thu, hoài niệm vãng tích, đương nhiên, trừ mấy lão gia thiếu gia muốn nạp thiếp. Mã Ngọc Liên thật đúng là dụng tâm lương khổ.

Lê Diệu Nam lúc này là khổ không nói nên lời, tuyển nha đầu là hắn nói, người môi giới cũng dẫn người đến, nếu hắn tiếp tục không hài lòng, đó chính là hắn được một tấc muốn tiến một thước.

Nhưng ngư ông mất ngựa không biết là phúc hay hoạ, vốn tưởng rằng tuyển vài cái nha hoàn còn phải mất một đoạn thời gian dạy dỗ rồi mới dùng được, hiện tại thì đúng lúc, không cần huấn luyện, mang về là có thể dùng.

Nha hoàn đẹp mắt ai chả thích, Lê Diệu Nam không phải tiểu thư khuê các, tuyển người cũng không cố kỵ nhiều như vậy. Nếu Mã Ngọc Liên muốn chụp lên đầu hắn cái danh háo sắc, hắn thành toàn cho thị cũng không ngại. Lê Diệu Nam hơi hơi nheo mắt, cẩn thận đánh giá các cô rồi tuyển sáu nha đầu thoạt nhìn lanh lẹ có năng lực. Mấy cái ánh mắt mơ hồ, mềm mại suy nhược thì xin lỗi, hắn thật sự không thương cảm được bạch liên hoa.

“Ánh mắt nhị thiếu gia rất tốt.” Lưu quản sự chớp mắt, cười đến ý vị sâu xa.

“Lấy khế bán mình đến đây.” Lê Diệu Nam biểu tình thản nhiên, sau đó chỉ Vương Tiểu Hổ: “Thêm một tiểu tư bên người ta.”

Lưu quản sử đáp: “Được, đợi ta đi thông báo phu nhân, cho bọn họ đăng ký danh sách, nhưng khế bán mình… nếu không để ở công trung thì không thể lĩnh lương từ công trung.”

Lê Diệu Nam sớm đã có chuẩn bị, cười nói: “Không sao! Trừ vào tiền tiêu vặt hằng tháng của ta là được.” Dù sao tiền tiêu vặt cũng chưa bao giờ vào tay hắn, so với để Lý ma ma được tiện nghi, không bằng cho mấy nha đầu đó.

Lưu quản sự không phản bác, lời Lê Diệu Nam nói mặc dù không hợp quy củ nhưng cũng không phải không được, dù sao đều là người ở Lạc Thu các, Lý ma ma có bất mãn gì cũng chỉ có thể nói với nhị thiếu gia, mặc kệ bọn họ nháo đi, Lưu quản sự trong lòng nghĩ như vậy liền đồng ý.

Lê Diệu Nam âm thầm cười lạnh, muốn đoạt miếng ăn từ miệng Lý ma ma, mấy nha đầu này cũng phải thông minh, tuyệt đối sẽ không hùa thành một nhóm với Lý ma ma, này chính là kết quả hắn muốn.

Trở lại Lạc Thu các, Lê Diệu Nam cũng không nói gì, chỉ để các cô ở trong sân. Các cô có chút lo sợ bất an nhưng rốt cuộc cũng từ nhà giàu đi ra, mỗi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt một chút cũng không biểu hiện, duyên dáng yêu kiều an tĩnh chờ ở sân.

Lê Diệu Nam đối với chuyện này tỏ vẻ vừa lòng, hắn thích người biết quy củ. Chỉ cần các cô không tự tìm đường chết, không có tiểu tâm tư linh tinh, hắn cũng sẽ không bạc đãi các cô. Xoay người, Lê Diệu Nam trực tiếp đuổi Lạc Hà, Thuý Liễu đi, để mấy cô trở về chờ gả, cũng mặc kệ các cô khóc trời gào đất.

Ban đầu, nha đầu trong viện, hắn chỉ để lại ba người thành thật, những người còn lại thì đợi hắn thành hôn rồi tính! Nha đầu mới tới bị doạ, Lê Diệu Nam ra oai phủ đầu thực thành công.

Vẫy lui đám người trong viện, Vương Tiểu Hổ lấy một cái ghế cho hắn, Lê Diệu Nam nghêng ngang ngồi xuống, bộ dáng rõ ràng thực tuỳ ý lại làm cho các cô thấy rất có khí thế.

“Gia không thích nha đầu muốn bò lên giường, trước tiên nói cho các ngươi một tiếng, miễn cho về sau có người phạm vào kiêng kỵ, đừng trách gia hạ thủ không lưu tình.”

Bọn nha hoàn mặt đỏ tai hồng, không nghĩ tới nhị thiếu gia vừa lên tiếng đã nói lời này, xấu hổ muốn chết. Thất vọng có, may mắn có, nỗi lòng bọn nha hoàn phức tạp, Lê Diệu Nam cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Gia không thích nha đầu đâm chọc sau lưng chủ nhân, các ngươi nhớ kỹ cho gia, chỉ cần các ngươi thật tâm hầu hạ, đến hai mươi gia liền thả các ngươi đi thành hôn, muốn làm lương dân hay tiếp tục ở trong phủ cũng được, gia hứa cho các ngươi mỗi người một phần đồ cưới.”

Một nha đầu nhanh trí quỳ xuống: “Tạ chủ tử, nô tỳ nhất định thật tâm hầu hạ.”

Lê Diệu Nam tâm tình sung sướng, thực thích một tiếng chủ tử này của cô ta, cười nhìn nha đầu kia: “Ngươi gọi là Tuyết Trản đúng không, tên rất hay.”

Tuyết Trản mỉm cười thoải mái: “Đây là tên chủ tử trước ban cho, nô tỳ từ nhỏ đã không có người thân, hiện giờ vào Lê phủ, mong chủ tử ban tên.”

“Không cần ban tên, Tuyết Trản rất êm tai, về sau ngươi chính là đại nha hoàn trong phòng của gia, gia thích người thông minh nhưng không thích người tự cho là thông minh, ngươi phải nhớ kỹ.”

Lê Diệu Nam nói nhẹ nhàng, rõ ràng không có lời nào uy hiếp lại làm cho Tuyết Trản căng thẳng, đắc ý vừa rồi nháy mắt tan biến, càng thêm cẩn thận: “Dạ, nô tỳ nhận mệnh.”

Lê Diệu Nam vừa lòng gật đầu, đột nhiên cảm thấy Mã Ngọc Liên kỳ thật đã làm chuyện tốt. Lại dạy dỗ trong chốc lát, Lê Diệu Nam chỉ một nha đầu tương đối yên lặng đến trợ giúp Tuyết Trản, sau đó cho các cô lui xuống, nên làm gì thì làm.

Xế chiều hôm đó, sau khi dàn xếp tốt, dưới chỉ huy của Tuyết Trản, Lạc Thu các dần dần đi vào nề nếp.

Chờ Lý ma ma từ Cảnh Lan viện trở về, tất cả đã là bụi trần lắng đọng, mụ không nghĩ tới nhị thiếu gia sẽ nhẫn tâm như vậy, người ở Lạc Thu các thế mà bị đổi hơn một nửa, nhất thời hối hận đến ruột cũng xanh, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sớm biết vậy liền không tham mấy cái tiểu tiện nghi đó. Vừa rồi nếu có mụ ở đây, như thế nào cũng không đến mức để nhị thiếu gia đuổi hết người đi, chỉ để lại ba cái vô dụng.

Vốn mụ muốn thừa dịp nhị thiếu gia còn chưa vào ở, vớt vài cái đồ tốt ở Cảnh Lan viện, kết quả nhị thiếu gia lại đổi hết cả hang ổ của mụ, tuy rằng mụ vẫn là ma ma đứng đầu, nhưng bên cạnh một người nghe lời cũng không có, vậy khác gì bị yếu thế đây.

Đêm đó, Lý ma ma liền đi chỗ phu nhân một chuyến. Mã Ngọc Liên là không thèm để ý, thị đã sớm biết từ chỗ Lưu quản sự, Lê Diệu Nam chọn sáu cái mỹ nhân, thị cao hứng còn không kịp, sao có thể ngăn cản, biết Lý ma ma không cam lòng nhưng thế thì sao. Mã Ngọc Liên cũng nghĩ giống Lưu quản sự, Lý ma ma càng làm ầm ĩ, thị càng thích, nháo đến Lạc Thu các lộn xộn mới tốt!

Lý ma ma lau nước mắt mà về, liên tục vài ngày sắc mặt đều tăm tối, không phải không đi gây phiền toái cho Tuyết Trản nhưng một đám nha đầu, ai cũng tinh, đứa nào cũng trơn hơn trạch.

Lê Diệu Nam nhìn mà buồn cười, trong lòng càng cảm thấy mấy nha đầu này chọn không sai. Về phần Lý ma ma, Lê Diệu Nam không thèm nhìn, coi như trong viện nuôi thêm người rảnh rỗi.

Không quá hai ngày, tiểu trù phòng ở Cảnh Lan viện đã xây xong, sản nghiệp đồ cưới của Trương thị, như lời Mã Ngọc Liên, ba ngày sau cũng về đến tay.

Chọn một ngày đẹp trời, Lê Diệu Nam dọn vào Cảnh Lan viện, đợi cho tất cả dàn xếp xong, cách hôn kỳ chỉ còn ba ngày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương