Xuyên Qua Hoang Dã
-
Chương 66
“Ta đã trở về.”
Theo một tiếng hô to, Bội La xuất hiện trong phòng.
Văn Trạm ôn hòa mỉm cười: “Lần này về sớm vậy.”
Bội La đắc ý nhếch miệng cười: “Đương nhiên, có ta hiệu suất đương nhiên cao hơn rồi.”
Văn Trạm mỉm cười, tuy nghe có vẻ khá khoe khoang nhưng bất quá nó là lời nói thật, Bội La suy nghĩ linh hoạt cơ trí, có thể nghĩ ra các biện pháp đi săn vừa ít tốn sức lại có tốc độ rất nhanh. Vì thế mỗi lần đi săn đều có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ trong bộ lạc đều gọi Bội La là Minh Phong thứ hai.
Bội La không để ý tới cách nói này, đối với nó mà nói cái nhìn của người khác cơ bản không có ảnh hưởng gì cả.
Bội La đi tới trước mặt Văn Trạm đòi hôn: “Có nghĩ tới ta không?”
Văn Trạm lia mắt nhìn Bội La một lần từ đầu đến chân, sau đó gật gật đầu, sau đó lúc Bội La lộ ra thần sắc vui sướng thì nói thêm: “Nghĩ xem ngươi sẽ mang gì trở về.”
Dưới chân Bội La trượt một phát, nặng nề đè lên người Văn Trạm: “Lúc ta không ở, ngươi lại ở cùng Minh Phong?”
Văn Trạm thoái mái đón được thân hình của Bội La: “Đúng vậy, Minh Phong nói ta giúp cậu ta xử lý vài chuyện.”
Bội La ủ rũ gối đầu lên vai Văn Trạm: “Ta biết mà, nhất định lả tên kia làm hư ngươi.”
Văn Trạm không có chút thành ý nào vỗ vỗ lưng Bội La, kết quả người nọ càng uể oải hơn—— Trạm càng lúc càng giống gia hỏa Minh Phong kia. Bất quá, ha hả, Trạm có chút giảo hoạt cũng thực đáng yêu a, dù sao về phương diện này Trạm không có thiên phú, sao có thể luyện thành bản tính phúc hắc như Minh Phong, nhưng có chút xíu thì thực khả ái. Như vậy nó có thể tìm cớ, sau đó…
Sau khi Văn Trạm tỉnh lại được vài chục năm, tình cảm bọn họ dần dần phát triển. Không hấp tấp như Phong Hổ cùng Minh Phong, một lần là xong, bọn họ thong thả, bình thản như nước chảy.
Bội La thực thỏa mãn với cuộc sống như vậy, mỗi người lại có cái nhìn khác biệt về tình yêu. Bội La cùng Trạm so với Minh Phong cùng Phong Hổ là hai loại hình hoàn toàn tương phản.
Minh Phong là ngoài lạnh trong nóng, Phong Hổ thì từ trong đến ngoài đều tràn đầy nhiệt tình. Mà bọn họ không giống, Bội La là điển hình của ngoài nóng trong lạnh, người thực sự làm nó đặt trong lòng không có bao nhiêu, mà Trạm là người ôn hòa nhất, mà ôn hòa chính là đại biểu không có quá nhiều gợn sóng.
Những năm đầu Văn Trạm tỉnh lại, bọn họ dần dần ở cùng một chỗ. Đối với Bội La mà nói, Trạm vốn là bầu bạn, mà Bội La đối với Trạm mà nói vốn đã là người trọng yếu nhất, chính là hiện giờ tình yêu cùng tình thân xen lẫn, cuối cùng không thể phân biệt.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa. Nói xem lần này ngươi có thu hoạch gì?” Văn Trạm đẩy người đang đè trên người mình xuống.
“Vẫn như cũ, bất quá lần này hải sản, tôm biển khá nhiều, chúng ta có lộc ăn a.”
Ánh mắt Văn Trạm sáng ngời, hắn thực thích ăn tôm biển. Ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn Bội La một cái, người này biết hắn thích nên mới cố ý mang về nhiều một chút.
“Được rồi, hôm nay ăn tiệc tôm thôi.”
Nghĩ tới mĩ vị sắp ăn, Văn Trạm không khỏi cấp bách đẩy đẩy tay Bội La, ý bảo lấy tôm ra.
Ai ngờ Bội La ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước ôm lấy eo Văn Trạm, nhào tới hôn: “Ta làm chuyện tốt như vậy không phải nên thưởng một chút sao?”
Văn Trạm khéo léo đẩy Bội La ra, Minh Phong nói, phương diện này không thể luôn chiều ý đối phương.
“Ta đói bụng.”
Văn Trạm thực nghiêm túc nói với Bội La, thấy người nọ uể oải cúi đầu thì trái tim có chút mềm nhũn, nhưng Minh Phong nói, tuyệt đối không thể mềm lòng! Nếu không sẽ bị đối phương nắm mũi dắt đi, trời mới biết trong chuyện đó đối phương có bao nhiêu tham lam.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy biểu tình Văn Trạm, nhìn vẻ mặt hắn có chút yếu dần, Bội La vui vẻ, có đường thoát! Không ngờ tiếp đó sắc mặt Văn Trạm lại trở nên tức giận, bộ dáng thực kiên quyết. Vì thế Bội La đã biết, phỏng chừng mục đích trước khi ăn cơm không thể nào đạt được. Bất quá không sao, hừ hừ, cơm nước xong vẫn còn thời gian!
Văn Trạm đáng thương còn đang đắc chí vì mưu kế của mình thành công, căn bản không biết sắp sửa đối mặt với chuyện gì.
“Đại ca!”
Một âm thanh hoạt bát vang lên, tiếp đó một người lủi vào nhà.
“Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Không phải vừa mới về nhà sao?
“Ba ba đồng ý cho ta đi qua sa mạc bên kia.” Phong Hiên cao hứng báo chi huynh trưởng nghe tin vui mới nhất.
“Cái gì?!” Bội La không dám tin trợn to mắt.
Điều này sao có thể, nơi đó rất nguy hiểm! Nhất là gần nhất còn nghe con nghê nói kết giới bên kia có dấu hiệu mở ra, sao Minh Phong lại cho phép Hiên đi tới nơi nguy hiểm như vậy. Tuy tư chất của tiểu tử này chỉ hơn cứ không kém song thân, nhưng vẫn chưa được trăm tuổi, đi tới nơi đó rất nguy hiểm. Phải biết không nói tới kết giới của gai giới, đám sinh vật trong sa mạc cũng rất hung mãnh.
“Không có việc gì!” Phong Hiên cười hì hì nói: “Lần này người qua đó có thực lực kém nhất cũng ngang cấp bọn gia gia, mang theo ta cũng không quá phiền. Hơn nữa chỉ đi thăm dò một chút thôi, sẽ không tới quá gần.”
Phong Hiên là chiến sĩ hệ phong thổ, là đại diện cho Phong Hổ, chính là dáng người tinh tế hơn rất nhiều, da dẻ cũng trắng nõn, gương mặt lại giống Minh Phong, nhưng xét về tính cách thì đúng là khắc từ Phong Hổ mà ra. Nhiệt tình nhưng không khờ dài, tất cả trí tuệ đều che dấu dưới bề ngoài tùy tiện, từ nhỏ Phong Hiên đã biết sự tồn tại của căn cứ, những năm gần đây cũng một mực học tập các loại tri thức, thực lực tuyệt đối không kém Bội La.
“Ta chỉ đi theo xem thôi, không có việc gì đâu.”
“Phong Hổ đồng ý?”
“Thiết, ba ba đồng ý thì được rồi, ngươi nghĩ y có thể cự tuyệt ba ba sao? Còn nữa, lão đầu kia chỉ ước gì ta rời đi, để mình y độc chiếm ba ba.” Phong Hiên quá hiểu phụ thân nhà mình, hơn nữa song phương vì độc chiếm Minh Phong mà chiến đấu rất nhiều năm, làm hại Phong Hổ luôn muốn tìm bầu bạn cho đứa con. Chính là không biết vì cái gì, đám nhỏ đồng lứa, thậm chí rất nhiều người nhỏ tuổi hơn Phong Hiên đều tìm được bầu bạn, nhưng tiểu tử này không hề có chút dấu hiệu động tâm nào. Thật sự làm Phong Hổ buồn bực muốn chết. Nếu không phải biết tiểu tử này đối với Minh Phong tuyệt đối chỉ có thân tình không có nửa điểm giả dối thì y có thể đã vì đại nghĩa diệt thân.
Được rồi, nếu Minh Phong đồng ý thì nó cũng không có ý kiến. Bội La gật gật đầu: “Kia phải cẩn thận một chút.”
“Hảo.”
“Có muốn lưu lại ăn cơm không? Bữa tối chúng ta định làm tiệc tôm.” Văn Trạm nhiệt tình đón tiếp.
Bội La đứng phía sau Văn Trạm, ánh mắt hung tợn nhìn Phong Hiên.
Phong Hiên co rụt cổ, đùa gì chứ, nó mới không cần làm bóng đèn của lão ca, tuy nó cũng thực thích ăn tôm, nhưng phải có mệnh mới ăn được a. Với đức hạnh của lão ca, nếu nó dám ở lại ăn, về sau nhất định sẽ bị chỉnh chết. Nói tới thì tay nghề lão ba mình cũng tốt hơn, phụ thân so ra cũng dễ đối phó hơn đại ca.
“Không được, hôm nay ta phải về nhà ăn cơm.” Cười gượng hai tiếng, Phong Hiên vội vàng chạy đi.
Phong Hiên đi rồi, Văn Trạm vui tươi hớn hở mang số tôm biển lớn nhỏ Bội La mang về đi xử lý.
Sau đó làm tôm luộc, tôm rang, tôm phù dung… Không bao lâu sau, một bàn tiệc tôm đã hoàn thành.
Cơm nước xong, Bội La ngoan ngoãn đi thu dọn bàn ăn, Văn Trạm thỏa mãn ôm bụng—— ăn ngon ăn no. Trên cơ bản thì hắn không yêu cầu ăn uống quá cầu kỳ, chỉ đặc biệt thích ăn tôm mà thôi, lần này ăn đến thỏa mãn a.
“Thỏa mãn không?” Nhanh chân nhanh tay thu dọn xong, Bội La tiến tới phía sau Văn Trạm, áp bên tai hắn hỏi.
Văn Trạm còn đang đắm chìm trong hương vị mỹ vị của tôm biển, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, vui tươi hớn hở nói: “Ân, thực thỏa mãn.”
“Kia có phải cũng nên để ta thỏa mãn một chút?” Miệng thì hỏi nhưng hai tay đã bế bổng Văn Trạm lên, đi vào phòng trong.
“Không được, Minh Phong nói mới ăn no không thể vận động kịch liệt.” Văn Trạm quơ tay quơ chân giãy giụa. Được rồi, đến mức độ này thì đúng là hắn đã trở thành người sùng bái Minh Phong. Minh phong nói gì nghe nấy làm Bội La hảo hảo ăn dấm chua một phen.
“Sẽ không, kỳ thực mới ăn cơm xong nên làm một ít vận động vừa phải mới có lợi cho cơ thể.” Bội La mở to mắt không chớp nói dối.
Văn Trạm mới không tin, đó mà là số lượng vừa phải sao? Mỗi lần làm xong hôm sau hắn đều không đứng dậy nổi. Cơ thể lại càng giãy giụa lợi hại hơn, chính là lại bị Bội La khéo léo ngăn chặn.
Lúc bị đè trên giường, Văn Trạm vẫn còn muốn giãy giụa thì cổ tay bị Bội La kéo lên cột vào trụ giường. Lúc này Văn Trạm thực hoài niệm cái giường đá ngoại trừ da thú thì không còn gì khác lúc trước.
Sau đó, loẹt xoẹt vài tiếng, Văn Trạm khóc không ra nước mắt bị lột sạch, quần áo trên người bị xé thành mảnh vụn quăng trên mặt đất.
Nhìn ánh mắt lóe lục quang của Bội La nhìn cơ thể mình, Văn Trạm rất muốn lập tức biến mất, chính là nó không có khả năng.
Bội La chảy nước miếng nhìn cơ thể xinh đẹp của Văn Trạm, thon dài trắng nõn, da dẻ nhẵn nhụi sáng bóng, sờ lên bóng loáng hệt như tơ lụa.
Bội La vươn tay, chậm rãi du di trên cơ thể Văn Trạm.
Bàn tay to có chút mát lạnh xoa nắn cơ thể ấm áp, nhiệt độ cơ thể chênh lệch nhất thời làm Văn Trạm nhịn không được rùng mình, da gà bắt đầu nổi lên.
“Trạm, da của ngươi hảo sờ a. Trơn trơn mềm mềm.”
Giống như một đứa nhỏ, Bội La không ngừng vuốt ve trên người Văn Trạm.
Dần dần vuốt ve trở nên không còn đơn thuần, luôn hướng tới nhược điểm của Văn Trạm mà công kích.
“Bội La——” Văn Trạm kêu khẽ một tiếng, nếu trốn không thoát, phải hưởng thụ—— đây là điều Minh Phong nói với Văn Trạm, phải nhớ kỹ.
“Chuyện gì?” Bội La cúi sấp người xuống, miệng tới gần vành tai Văn Trạm, nhẹ nhàng phun khí, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm lộng, răng nanh cũng nhịn không được mà khẽ gặm cắn hai cái.
“Ân, Bội La, buông, ta không chạy——” Văn Trạm thở gấp cầu xin.
“Không.” Bội La buông vành tai Văn Trạm ra, áp người lên người Văn Trạm, sau đó ngẩng đầu, để hắn nhìn thấy nụ cười tà ác của mình: “Ngươi như vậy rất đẹp nga, ta thực thích.”
Cầm thú! Văn Trạm tức giận bất bình nhìn Bội La, người này cứ thích yêu như vậy, làm hại hắn mỗi lần làm xong trên người luôn có một đống dấu vết nhìn không ra người nữa.
“Ha hả——” Hôn cánh môi vô thức vểnh lên của Văn Trạm. Đầu lưỡi hé mở hàm răng hắn, tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp mà gây sóng gió, cuồng dã liếm mút tất cả bộ vị bên trong, quyến rũ đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của hắn cùng mình dây dưa triền miên.
Bàn tay to chuyển xuống dưới, hai ngón tay nắm lấy đầu ngực Văn Trạm, vuốt ve, nhu ấn, làm hắn không khỏi phát ra âm mũi: “Ngô—— ân, ân…”
Văn Trạm cảm thấy nơi Bội La chạm tới truyền tới cảm giác tê dại thoải mái, may mắn miệng hắn bị chiếm cứ, nếu không nhất định sẽ phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ. Nhưng mặc dù vậy, gương mặt anh tuấn cũng đã đỏ rực.
Tay kia của Bội La chuyển xuống dưới, nắm lấy phân thân Văn Trạm, di chuyển cao thấp.
“Ân——” Văn Trạm bị cầm lấy nơi yếu ớt thì âm mũi phát ra đột nhiên tăng lên một ít, hô hấp lại càng dồn dập hơn.
Bội La buông cánh môi đã sưng đỏ của Văn Trạm, thì thầm bên môi hắn: “Thế nào, thời gian dài như vậy mà vẫn còn mẫn cảm cùng thẹn thùng vậy sao?”
Nghe vậy, trên người Văn Trạm nổi lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Cơ thể trắng nõn lộ ra màu phấn hồng sáng loáng, càng thêm xinh đẹp, mê người.
Môi lưỡi nóng rực bắt đầu chuyển dần xuống dưới, một đường gặm cắn quả thực khác vẫn đang cô linh chờ đợi âu yếm. Vật nhỏ theo hô hấp của Văn Trạm mà hơi phập phồng cao thấp, đã sớm vì Bội La âu yếm mà trở nên đỏ hồng, đứng thẳng.
Bội La không chút do dự ngậm lấy, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, thoáng dùng sức một chút——
“A—— Bội La, ân——” Văn Trạm thở nhẹ ra tiếng, âm thanh luôn ôn hòa bình thường bởi vì tình cảm mãnh liệt mà hơi khàn khàn yêu mị. Cảm giác được phân thân Bội La đặt giữa hai chân mình, Văn Trạm có chút bất an hô nhỏ, thói quen muốn vòng tay ôm lấy cổ Bội La, nhưng vì cánh tay bị trói buộc mà vô lực.
Khoái cảm từ hạ thân cùng phần ngực truyền tới làm phân thân hắn nhanh chóng cứng lên, chảy ra những giọt nước trong suốt.
Bội La lại dời môi đi xuống, thẳng tới khi tiến vào giữa chân Văn Trạm. Tách đôi chân thon dài của hắn ra thật rộng, cảm thụ được hắn hơi kháng cự. Ngẩng đầu thì thấy gương mặt đỏ hồng cứ như sắp bốc lửa.
“Ngoan, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Nói xong, không để ý kháng cự của Văn Trạm, lại tách hai bắp đùi đến góc độ lớn nhất. Lấy một cái gối mềm đỡ dưới thắt lưng Văn Trạm, bộ vị bí ẩn xinh đẹp của hắn lập tức lộ ra không sót chút gì trước mắt Bội La.
“Không cần…” Văn Trạm muốn khép đùi lại, chính là Bội La sao có thể để hắn như nguyện, hai tay kiềm chặt chúng nó: “Vì sao không cần cứ, nơi này ta đã xem hết rồi, nơi này của Trạm rất xinh đẹp…” Cảm giác người bên dưới xấu hổ đến mức cả người đều run lên, bắp đùi nhẵn nhụi bóng loáng trong tay rung động rất nhỏ, Bội La thực nhân từ buông tha hắn, không dùng ngôn ngữ khiêu khích nữa.
Vùi đầu xuống, ngậm lấy phân thân Văn Trạm, tinh tế liếm mút, khẽ gặm cắn nơi mẫn cảm kia. Đưa tới từng trận hút khí cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của hắn.
Văn Trạm cảm giác phân thân mình bị vây trong khoang miệng ấm áp, cảm giác ấm áp chặt chẽ kia nhất thời làm phân thân hắn càng cứng hơn nữa, hút một hơi thật sâu, cánh môi mỏng không ngừng bật ra tiếng rên…
“Ưm, a—— ngô—— ân——”
Toàn thân trở nên nóng rực, khoái cảm từ phân thân truyền tới bắt đầu càng quét toàn thân, thần trí Văn Trạm bắt đầu mơ hồ, dần dần chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm Bội La mang tới. Phân thân truyền tới khoái cảm tầng tầng tích lũy, cuối cùng đã sắp bùng nổ, chính là trong lòng Văn Trạm hiểu rõ Bội La sẽ không dễ dàng để hắn phóng thích như vậy, người này luôn thích nhìn hắn bị dục vọng khống chế, không thể không cầu xin.
Eo nhỏ hơi ưỡn lên, phân thân đã tới cực hạn bùng nổ.
“Không được nga.” Quả nhiên, ngay một khắc chuẩn bị phóng ra, phần gốc phân thân bị bàn tay to thon dài nắm chặt, Văn Trạm hé mở ánh mắt mông lung, cầu xin nhìn Bội La.
“Bội La, cầu ngươi.”
“Chính là, ta vẫn chưa tới.” Bội La tỏ vẻ ủy khuất chỉ vào bộ vị kiêu ngạo đã đứng thẳng giữa hai chân, nơi đó đã bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
“Cầu ngươi…” Cơ thể Văn Trạm vì khoái cảm mà không ngừng run rẩy, chính là dục vọng bị người ta nắm trong tay làm thế nào cũng không thể phóng thích. Bất đắc dĩ, Văn Trạm chậm rãi di động thắt lưng, dùng nơi bí mật của mình cọ xát phân thân Bội La, cảm giác nơi đó nảy mạnh một chút, sau đó hơi đỉnh vào mình: “Bội La——”
Im lặng cầu xin nhưng vô cùng hấp dẫn.
“Ngươi, yêu tinh này.”
Bội La mạnh mẽ xoa nắn phân thân Văn Trạm, Văn Trạm vốn đã tới cực hạn lập tức run rẩy, chất lỏng màu trắng ngà bắn ra lòng bàn tay Bội La.
Thừa dịp Văn Trạm vẫn còn dư vị sau cao trào, Bội La lấy dược bôi trơn ở bên cạnh bôi một lớp dày lên phân thân mình, sau đó vói đầu ngón tay còn dính dược vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, tiểu huyệt đã sớm quen thuộc lập tức co rút lại tiếp nhận ngón tay Bội La, ngậm lấy thật chặt, xúc cảm bóng loáng, ướt át lại khít chặt ở nơi đó làm phân thân Bội La càng đau đớn hơn, Bội La cấp bách vói ngón tay thứ hai vào, rồi ngón thứ ba, thứ tư… Thẳng đến khi cảm thấy Văn Trạm sẽ không bị thương, Bội La vội vàng thu hồi ngón tay, để phân thân của mình cắm vào…
“Ân, a——” Văn Trạm còn đắm chìm trong cao trào kêu ra tiếng, cơ thể bị Bội La đâm vào lại bắn ra một chút.
Sau đó chỉ có thể vô lực tiếp nhận trừu sáp của Bội La, tiểu huyệt siết chặt vây lấy phân thân thô to, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được hình dạng nơi đó.
Phân thân của Bội La thuần thục đâm vào trong cơ thể Văn Trạm, làm hắn càng thêm điên cuồng kêu to, sau đó từng trận trừu sáp cấp tốc tiến tới làm cả hai người cùng tiến vào con sóng dục vọng…
Hoàn Chương 66.
Theo một tiếng hô to, Bội La xuất hiện trong phòng.
Văn Trạm ôn hòa mỉm cười: “Lần này về sớm vậy.”
Bội La đắc ý nhếch miệng cười: “Đương nhiên, có ta hiệu suất đương nhiên cao hơn rồi.”
Văn Trạm mỉm cười, tuy nghe có vẻ khá khoe khoang nhưng bất quá nó là lời nói thật, Bội La suy nghĩ linh hoạt cơ trí, có thể nghĩ ra các biện pháp đi săn vừa ít tốn sức lại có tốc độ rất nhanh. Vì thế mỗi lần đi săn đều có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ trong bộ lạc đều gọi Bội La là Minh Phong thứ hai.
Bội La không để ý tới cách nói này, đối với nó mà nói cái nhìn của người khác cơ bản không có ảnh hưởng gì cả.
Bội La đi tới trước mặt Văn Trạm đòi hôn: “Có nghĩ tới ta không?”
Văn Trạm lia mắt nhìn Bội La một lần từ đầu đến chân, sau đó gật gật đầu, sau đó lúc Bội La lộ ra thần sắc vui sướng thì nói thêm: “Nghĩ xem ngươi sẽ mang gì trở về.”
Dưới chân Bội La trượt một phát, nặng nề đè lên người Văn Trạm: “Lúc ta không ở, ngươi lại ở cùng Minh Phong?”
Văn Trạm thoái mái đón được thân hình của Bội La: “Đúng vậy, Minh Phong nói ta giúp cậu ta xử lý vài chuyện.”
Bội La ủ rũ gối đầu lên vai Văn Trạm: “Ta biết mà, nhất định lả tên kia làm hư ngươi.”
Văn Trạm không có chút thành ý nào vỗ vỗ lưng Bội La, kết quả người nọ càng uể oải hơn—— Trạm càng lúc càng giống gia hỏa Minh Phong kia. Bất quá, ha hả, Trạm có chút giảo hoạt cũng thực đáng yêu a, dù sao về phương diện này Trạm không có thiên phú, sao có thể luyện thành bản tính phúc hắc như Minh Phong, nhưng có chút xíu thì thực khả ái. Như vậy nó có thể tìm cớ, sau đó…
Sau khi Văn Trạm tỉnh lại được vài chục năm, tình cảm bọn họ dần dần phát triển. Không hấp tấp như Phong Hổ cùng Minh Phong, một lần là xong, bọn họ thong thả, bình thản như nước chảy.
Bội La thực thỏa mãn với cuộc sống như vậy, mỗi người lại có cái nhìn khác biệt về tình yêu. Bội La cùng Trạm so với Minh Phong cùng Phong Hổ là hai loại hình hoàn toàn tương phản.
Minh Phong là ngoài lạnh trong nóng, Phong Hổ thì từ trong đến ngoài đều tràn đầy nhiệt tình. Mà bọn họ không giống, Bội La là điển hình của ngoài nóng trong lạnh, người thực sự làm nó đặt trong lòng không có bao nhiêu, mà Trạm là người ôn hòa nhất, mà ôn hòa chính là đại biểu không có quá nhiều gợn sóng.
Những năm đầu Văn Trạm tỉnh lại, bọn họ dần dần ở cùng một chỗ. Đối với Bội La mà nói, Trạm vốn là bầu bạn, mà Bội La đối với Trạm mà nói vốn đã là người trọng yếu nhất, chính là hiện giờ tình yêu cùng tình thân xen lẫn, cuối cùng không thể phân biệt.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa. Nói xem lần này ngươi có thu hoạch gì?” Văn Trạm đẩy người đang đè trên người mình xuống.
“Vẫn như cũ, bất quá lần này hải sản, tôm biển khá nhiều, chúng ta có lộc ăn a.”
Ánh mắt Văn Trạm sáng ngời, hắn thực thích ăn tôm biển. Ánh mắt đầy ý cười liếc nhìn Bội La một cái, người này biết hắn thích nên mới cố ý mang về nhiều một chút.
“Được rồi, hôm nay ăn tiệc tôm thôi.”
Nghĩ tới mĩ vị sắp ăn, Văn Trạm không khỏi cấp bách đẩy đẩy tay Bội La, ý bảo lấy tôm ra.
Ai ngờ Bội La ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước ôm lấy eo Văn Trạm, nhào tới hôn: “Ta làm chuyện tốt như vậy không phải nên thưởng một chút sao?”
Văn Trạm khéo léo đẩy Bội La ra, Minh Phong nói, phương diện này không thể luôn chiều ý đối phương.
“Ta đói bụng.”
Văn Trạm thực nghiêm túc nói với Bội La, thấy người nọ uể oải cúi đầu thì trái tim có chút mềm nhũn, nhưng Minh Phong nói, tuyệt đối không thể mềm lòng! Nếu không sẽ bị đối phương nắm mũi dắt đi, trời mới biết trong chuyện đó đối phương có bao nhiêu tham lam.
Dư quang khóe mắt nhìn thấy biểu tình Văn Trạm, nhìn vẻ mặt hắn có chút yếu dần, Bội La vui vẻ, có đường thoát! Không ngờ tiếp đó sắc mặt Văn Trạm lại trở nên tức giận, bộ dáng thực kiên quyết. Vì thế Bội La đã biết, phỏng chừng mục đích trước khi ăn cơm không thể nào đạt được. Bất quá không sao, hừ hừ, cơm nước xong vẫn còn thời gian!
Văn Trạm đáng thương còn đang đắc chí vì mưu kế của mình thành công, căn bản không biết sắp sửa đối mặt với chuyện gì.
“Đại ca!”
Một âm thanh hoạt bát vang lên, tiếp đó một người lủi vào nhà.
“Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Không phải vừa mới về nhà sao?
“Ba ba đồng ý cho ta đi qua sa mạc bên kia.” Phong Hiên cao hứng báo chi huynh trưởng nghe tin vui mới nhất.
“Cái gì?!” Bội La không dám tin trợn to mắt.
Điều này sao có thể, nơi đó rất nguy hiểm! Nhất là gần nhất còn nghe con nghê nói kết giới bên kia có dấu hiệu mở ra, sao Minh Phong lại cho phép Hiên đi tới nơi nguy hiểm như vậy. Tuy tư chất của tiểu tử này chỉ hơn cứ không kém song thân, nhưng vẫn chưa được trăm tuổi, đi tới nơi đó rất nguy hiểm. Phải biết không nói tới kết giới của gai giới, đám sinh vật trong sa mạc cũng rất hung mãnh.
“Không có việc gì!” Phong Hiên cười hì hì nói: “Lần này người qua đó có thực lực kém nhất cũng ngang cấp bọn gia gia, mang theo ta cũng không quá phiền. Hơn nữa chỉ đi thăm dò một chút thôi, sẽ không tới quá gần.”
Phong Hiên là chiến sĩ hệ phong thổ, là đại diện cho Phong Hổ, chính là dáng người tinh tế hơn rất nhiều, da dẻ cũng trắng nõn, gương mặt lại giống Minh Phong, nhưng xét về tính cách thì đúng là khắc từ Phong Hổ mà ra. Nhiệt tình nhưng không khờ dài, tất cả trí tuệ đều che dấu dưới bề ngoài tùy tiện, từ nhỏ Phong Hiên đã biết sự tồn tại của căn cứ, những năm gần đây cũng một mực học tập các loại tri thức, thực lực tuyệt đối không kém Bội La.
“Ta chỉ đi theo xem thôi, không có việc gì đâu.”
“Phong Hổ đồng ý?”
“Thiết, ba ba đồng ý thì được rồi, ngươi nghĩ y có thể cự tuyệt ba ba sao? Còn nữa, lão đầu kia chỉ ước gì ta rời đi, để mình y độc chiếm ba ba.” Phong Hiên quá hiểu phụ thân nhà mình, hơn nữa song phương vì độc chiếm Minh Phong mà chiến đấu rất nhiều năm, làm hại Phong Hổ luôn muốn tìm bầu bạn cho đứa con. Chính là không biết vì cái gì, đám nhỏ đồng lứa, thậm chí rất nhiều người nhỏ tuổi hơn Phong Hiên đều tìm được bầu bạn, nhưng tiểu tử này không hề có chút dấu hiệu động tâm nào. Thật sự làm Phong Hổ buồn bực muốn chết. Nếu không phải biết tiểu tử này đối với Minh Phong tuyệt đối chỉ có thân tình không có nửa điểm giả dối thì y có thể đã vì đại nghĩa diệt thân.
Được rồi, nếu Minh Phong đồng ý thì nó cũng không có ý kiến. Bội La gật gật đầu: “Kia phải cẩn thận một chút.”
“Hảo.”
“Có muốn lưu lại ăn cơm không? Bữa tối chúng ta định làm tiệc tôm.” Văn Trạm nhiệt tình đón tiếp.
Bội La đứng phía sau Văn Trạm, ánh mắt hung tợn nhìn Phong Hiên.
Phong Hiên co rụt cổ, đùa gì chứ, nó mới không cần làm bóng đèn của lão ca, tuy nó cũng thực thích ăn tôm, nhưng phải có mệnh mới ăn được a. Với đức hạnh của lão ca, nếu nó dám ở lại ăn, về sau nhất định sẽ bị chỉnh chết. Nói tới thì tay nghề lão ba mình cũng tốt hơn, phụ thân so ra cũng dễ đối phó hơn đại ca.
“Không được, hôm nay ta phải về nhà ăn cơm.” Cười gượng hai tiếng, Phong Hiên vội vàng chạy đi.
Phong Hiên đi rồi, Văn Trạm vui tươi hớn hở mang số tôm biển lớn nhỏ Bội La mang về đi xử lý.
Sau đó làm tôm luộc, tôm rang, tôm phù dung… Không bao lâu sau, một bàn tiệc tôm đã hoàn thành.
Cơm nước xong, Bội La ngoan ngoãn đi thu dọn bàn ăn, Văn Trạm thỏa mãn ôm bụng—— ăn ngon ăn no. Trên cơ bản thì hắn không yêu cầu ăn uống quá cầu kỳ, chỉ đặc biệt thích ăn tôm mà thôi, lần này ăn đến thỏa mãn a.
“Thỏa mãn không?” Nhanh chân nhanh tay thu dọn xong, Bội La tiến tới phía sau Văn Trạm, áp bên tai hắn hỏi.
Văn Trạm còn đang đắm chìm trong hương vị mỹ vị của tôm biển, không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng, vui tươi hớn hở nói: “Ân, thực thỏa mãn.”
“Kia có phải cũng nên để ta thỏa mãn một chút?” Miệng thì hỏi nhưng hai tay đã bế bổng Văn Trạm lên, đi vào phòng trong.
“Không được, Minh Phong nói mới ăn no không thể vận động kịch liệt.” Văn Trạm quơ tay quơ chân giãy giụa. Được rồi, đến mức độ này thì đúng là hắn đã trở thành người sùng bái Minh Phong. Minh phong nói gì nghe nấy làm Bội La hảo hảo ăn dấm chua một phen.
“Sẽ không, kỳ thực mới ăn cơm xong nên làm một ít vận động vừa phải mới có lợi cho cơ thể.” Bội La mở to mắt không chớp nói dối.
Văn Trạm mới không tin, đó mà là số lượng vừa phải sao? Mỗi lần làm xong hôm sau hắn đều không đứng dậy nổi. Cơ thể lại càng giãy giụa lợi hại hơn, chính là lại bị Bội La khéo léo ngăn chặn.
Lúc bị đè trên giường, Văn Trạm vẫn còn muốn giãy giụa thì cổ tay bị Bội La kéo lên cột vào trụ giường. Lúc này Văn Trạm thực hoài niệm cái giường đá ngoại trừ da thú thì không còn gì khác lúc trước.
Sau đó, loẹt xoẹt vài tiếng, Văn Trạm khóc không ra nước mắt bị lột sạch, quần áo trên người bị xé thành mảnh vụn quăng trên mặt đất.
Nhìn ánh mắt lóe lục quang của Bội La nhìn cơ thể mình, Văn Trạm rất muốn lập tức biến mất, chính là nó không có khả năng.
Bội La chảy nước miếng nhìn cơ thể xinh đẹp của Văn Trạm, thon dài trắng nõn, da dẻ nhẵn nhụi sáng bóng, sờ lên bóng loáng hệt như tơ lụa.
Bội La vươn tay, chậm rãi du di trên cơ thể Văn Trạm.
Bàn tay to có chút mát lạnh xoa nắn cơ thể ấm áp, nhiệt độ cơ thể chênh lệch nhất thời làm Văn Trạm nhịn không được rùng mình, da gà bắt đầu nổi lên.
“Trạm, da của ngươi hảo sờ a. Trơn trơn mềm mềm.”
Giống như một đứa nhỏ, Bội La không ngừng vuốt ve trên người Văn Trạm.
Dần dần vuốt ve trở nên không còn đơn thuần, luôn hướng tới nhược điểm của Văn Trạm mà công kích.
“Bội La——” Văn Trạm kêu khẽ một tiếng, nếu trốn không thoát, phải hưởng thụ—— đây là điều Minh Phong nói với Văn Trạm, phải nhớ kỹ.
“Chuyện gì?” Bội La cúi sấp người xuống, miệng tới gần vành tai Văn Trạm, nhẹ nhàng phun khí, sau đó ngậm lấy, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm lộng, răng nanh cũng nhịn không được mà khẽ gặm cắn hai cái.
“Ân, Bội La, buông, ta không chạy——” Văn Trạm thở gấp cầu xin.
“Không.” Bội La buông vành tai Văn Trạm ra, áp người lên người Văn Trạm, sau đó ngẩng đầu, để hắn nhìn thấy nụ cười tà ác của mình: “Ngươi như vậy rất đẹp nga, ta thực thích.”
Cầm thú! Văn Trạm tức giận bất bình nhìn Bội La, người này cứ thích yêu như vậy, làm hại hắn mỗi lần làm xong trên người luôn có một đống dấu vết nhìn không ra người nữa.
“Ha hả——” Hôn cánh môi vô thức vểnh lên của Văn Trạm. Đầu lưỡi hé mở hàm răng hắn, tiến vào bên trong khoang miệng ấm áp mà gây sóng gió, cuồng dã liếm mút tất cả bộ vị bên trong, quyến rũ đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt của hắn cùng mình dây dưa triền miên.
Bàn tay to chuyển xuống dưới, hai ngón tay nắm lấy đầu ngực Văn Trạm, vuốt ve, nhu ấn, làm hắn không khỏi phát ra âm mũi: “Ngô—— ân, ân…”
Văn Trạm cảm thấy nơi Bội La chạm tới truyền tới cảm giác tê dại thoải mái, may mắn miệng hắn bị chiếm cứ, nếu không nhất định sẽ phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ. Nhưng mặc dù vậy, gương mặt anh tuấn cũng đã đỏ rực.
Tay kia của Bội La chuyển xuống dưới, nắm lấy phân thân Văn Trạm, di chuyển cao thấp.
“Ân——” Văn Trạm bị cầm lấy nơi yếu ớt thì âm mũi phát ra đột nhiên tăng lên một ít, hô hấp lại càng dồn dập hơn.
Bội La buông cánh môi đã sưng đỏ của Văn Trạm, thì thầm bên môi hắn: “Thế nào, thời gian dài như vậy mà vẫn còn mẫn cảm cùng thẹn thùng vậy sao?”
Nghe vậy, trên người Văn Trạm nổi lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Cơ thể trắng nõn lộ ra màu phấn hồng sáng loáng, càng thêm xinh đẹp, mê người.
Môi lưỡi nóng rực bắt đầu chuyển dần xuống dưới, một đường gặm cắn quả thực khác vẫn đang cô linh chờ đợi âu yếm. Vật nhỏ theo hô hấp của Văn Trạm mà hơi phập phồng cao thấp, đã sớm vì Bội La âu yếm mà trở nên đỏ hồng, đứng thẳng.
Bội La không chút do dự ngậm lấy, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn, thoáng dùng sức một chút——
“A—— Bội La, ân——” Văn Trạm thở nhẹ ra tiếng, âm thanh luôn ôn hòa bình thường bởi vì tình cảm mãnh liệt mà hơi khàn khàn yêu mị. Cảm giác được phân thân Bội La đặt giữa hai chân mình, Văn Trạm có chút bất an hô nhỏ, thói quen muốn vòng tay ôm lấy cổ Bội La, nhưng vì cánh tay bị trói buộc mà vô lực.
Khoái cảm từ hạ thân cùng phần ngực truyền tới làm phân thân hắn nhanh chóng cứng lên, chảy ra những giọt nước trong suốt.
Bội La lại dời môi đi xuống, thẳng tới khi tiến vào giữa chân Văn Trạm. Tách đôi chân thon dài của hắn ra thật rộng, cảm thụ được hắn hơi kháng cự. Ngẩng đầu thì thấy gương mặt đỏ hồng cứ như sắp bốc lửa.
“Ngoan, ta sẽ cho ngươi thoải mái.” Nói xong, không để ý kháng cự của Văn Trạm, lại tách hai bắp đùi đến góc độ lớn nhất. Lấy một cái gối mềm đỡ dưới thắt lưng Văn Trạm, bộ vị bí ẩn xinh đẹp của hắn lập tức lộ ra không sót chút gì trước mắt Bội La.
“Không cần…” Văn Trạm muốn khép đùi lại, chính là Bội La sao có thể để hắn như nguyện, hai tay kiềm chặt chúng nó: “Vì sao không cần cứ, nơi này ta đã xem hết rồi, nơi này của Trạm rất xinh đẹp…” Cảm giác người bên dưới xấu hổ đến mức cả người đều run lên, bắp đùi nhẵn nhụi bóng loáng trong tay rung động rất nhỏ, Bội La thực nhân từ buông tha hắn, không dùng ngôn ngữ khiêu khích nữa.
Vùi đầu xuống, ngậm lấy phân thân Văn Trạm, tinh tế liếm mút, khẽ gặm cắn nơi mẫn cảm kia. Đưa tới từng trận hút khí cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của hắn.
Văn Trạm cảm giác phân thân mình bị vây trong khoang miệng ấm áp, cảm giác ấm áp chặt chẽ kia nhất thời làm phân thân hắn càng cứng hơn nữa, hút một hơi thật sâu, cánh môi mỏng không ngừng bật ra tiếng rên…
“Ưm, a—— ngô—— ân——”
Toàn thân trở nên nóng rực, khoái cảm từ phân thân truyền tới bắt đầu càng quét toàn thân, thần trí Văn Trạm bắt đầu mơ hồ, dần dần chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm Bội La mang tới. Phân thân truyền tới khoái cảm tầng tầng tích lũy, cuối cùng đã sắp bùng nổ, chính là trong lòng Văn Trạm hiểu rõ Bội La sẽ không dễ dàng để hắn phóng thích như vậy, người này luôn thích nhìn hắn bị dục vọng khống chế, không thể không cầu xin.
Eo nhỏ hơi ưỡn lên, phân thân đã tới cực hạn bùng nổ.
“Không được nga.” Quả nhiên, ngay một khắc chuẩn bị phóng ra, phần gốc phân thân bị bàn tay to thon dài nắm chặt, Văn Trạm hé mở ánh mắt mông lung, cầu xin nhìn Bội La.
“Bội La, cầu ngươi.”
“Chính là, ta vẫn chưa tới.” Bội La tỏ vẻ ủy khuất chỉ vào bộ vị kiêu ngạo đã đứng thẳng giữa hai chân, nơi đó đã bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
“Cầu ngươi…” Cơ thể Văn Trạm vì khoái cảm mà không ngừng run rẩy, chính là dục vọng bị người ta nắm trong tay làm thế nào cũng không thể phóng thích. Bất đắc dĩ, Văn Trạm chậm rãi di động thắt lưng, dùng nơi bí mật của mình cọ xát phân thân Bội La, cảm giác nơi đó nảy mạnh một chút, sau đó hơi đỉnh vào mình: “Bội La——”
Im lặng cầu xin nhưng vô cùng hấp dẫn.
“Ngươi, yêu tinh này.”
Bội La mạnh mẽ xoa nắn phân thân Văn Trạm, Văn Trạm vốn đã tới cực hạn lập tức run rẩy, chất lỏng màu trắng ngà bắn ra lòng bàn tay Bội La.
Thừa dịp Văn Trạm vẫn còn dư vị sau cao trào, Bội La lấy dược bôi trơn ở bên cạnh bôi một lớp dày lên phân thân mình, sau đó vói đầu ngón tay còn dính dược vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, tiểu huyệt đã sớm quen thuộc lập tức co rút lại tiếp nhận ngón tay Bội La, ngậm lấy thật chặt, xúc cảm bóng loáng, ướt át lại khít chặt ở nơi đó làm phân thân Bội La càng đau đớn hơn, Bội La cấp bách vói ngón tay thứ hai vào, rồi ngón thứ ba, thứ tư… Thẳng đến khi cảm thấy Văn Trạm sẽ không bị thương, Bội La vội vàng thu hồi ngón tay, để phân thân của mình cắm vào…
“Ân, a——” Văn Trạm còn đắm chìm trong cao trào kêu ra tiếng, cơ thể bị Bội La đâm vào lại bắn ra một chút.
Sau đó chỉ có thể vô lực tiếp nhận trừu sáp của Bội La, tiểu huyệt siết chặt vây lấy phân thân thô to, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được hình dạng nơi đó.
Phân thân của Bội La thuần thục đâm vào trong cơ thể Văn Trạm, làm hắn càng thêm điên cuồng kêu to, sau đó từng trận trừu sáp cấp tốc tiến tới làm cả hai người cùng tiến vào con sóng dục vọng…
Hoàn Chương 66.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook