Xuyên Qua Hoang Dã
-
Chương 65
“Trạm, ta đã trưởng thành rồi. Ngươi chừng nào mới tỉnh lại? Ta không có chết a.” Bội La giúp Văn Trạm chà lau cơ thể, mát xa xong thì nó cũng nằm lên giường, ôm Văn Trạm vào lòng, áp sát bên tai hắn nói: “Nếu ngươi không tỉnh lại ta thực tức giận.”
Những năm gần đây, mấy câu này Bội La không biết đã nói biết bao lần, chính là vẫn không có tác dụng. Văn Trạm vẫn chấp nhất rơi vào giấc ngủ sâu, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Hiện giờ Bội La càng lúc càng mất kiên nhẫn, nó muốn lập tức làm Văn Trạm tỉnh lại, để hắn thấy mình đã trưởng thành. Nó đã không còn là đứa nhỏ trước kia nữa, nó đã trở thành người lớn.
Thực sự nếu không tỉnh có thể dùng biện pháp của con nghê.
Cái gọi là biện pháp của con nghê chính là tiến vào không gian ý thức của Văn Trạm, lúc trước Văn Trạm lâm vào tuyệt vọng, ý thức đã chìm vào không gian ý thức, không chịu đi ra, hiện giờ muốn hắn tỉnh lại chỉ có thể tiến vào đó gọi hắn ra.
Chính là làm vậy rất nguy hiểm, nếu không thông qua được thì cả hai người đều biến thành ngu ngốc.
Minh Phong vẫn không cho Bội La dùng cách này, dù sao Văn Trạm không phải không thể tự mình thức tỉnh. Hơn nữa, cho dù lúc đó làm Văn Trạm tỉnh lại thì Bội La vẫn chỉ là một đứa nhỏ, điều này bất lợi cho tình cảm của bọn họ phát triển. Không bằng chờ Bội La trưởng thành rồi, nếu Văn Trạm vẫn chưa tỉnh thì sẽ dùng phương pháp kia.
Hiện giờ Bội La đã trưởng thành, hơn nữa còn thành công hoàn thành lần bế quan đầu tiên của mình.
Bội La hiện giờ là ma pháp sư hệ phong hỏa.
“Trạm a, con nghê nói phương pháp kia rất nguy hiểm nga. Nếu dùng rồi có thể ta sẽ biến thành ngu ngốc, ngươi nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao, khẳng định luyến tiếc đi, vậy ngươi phải tự mình tỉnh lại a. Tỉnh lại có thể nhìn thấy Bội La nga, Bội La không chết, vẫn còn sống rất tốt. Không tin ngươi mở mắt ra nhìn xem.”
Một bên thì thầm những lời mình đã nói qua rất nhiều lần, Bội La nắm lấy ngón tay Trạm ngắm nghía. Ngón tay hắn thon dài nhỏ gọn, rất đẹp.
Sau đó, chỉ loáng một chút, ngón giữa của Văn Trạm tựa hồ hơi giật giật. Nếu không phải Bội La đang ngắm nhìn ngón tay hắn thì nhất định không thể phát hiện.
Bội La ngây ngẩn cả người, mừng như điên mà nhìn gương mặt im lặng say ngủ của Văn Trạm.
“Trạm, ngươi nghe thấy lời ta nói đúng không. Là ta a, Bội La. Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại có thể nhìn thấy ta.”
Chính là Văn Trạm vẫn không phản ứng, làm Bội La hoài nghi vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không.
Bội La ôm lấy Văn Trạm, lao thẳng tới phòng ở của Minh Phong cùng Phong Hổ. Tới nơi thì trực tiếp lao vào: “Minh Phong, vừa rồi hình như Trạm mới cử động.” Biểu tình mừng đi điên trên gương mặt vẫn chưa rút đi.
Minh Phong đang ngồi tu luyện liền kinh hỉ đứng lên, đi tới bên người bọn họ, cầm cổ tay Văn Trạm, giúp hắn bắt mạch—— mấy năm nay, Minh Phong một mực học đông y, gần hai mươi năm cũng học được không ít.
“Mạch tượng dường như không có gì biến hóa, ngươi xác định hắn động?”
Bội La gật mạnh đầu, vừa rồi tuyệt đối không phải nó ảo giác.
“Lúc ấy ngươi đang làm gì?”
“Không làm gì cả a, ôm hắn, nói chuyện với hắn, còn nghịch ngón tay hắn.”
“Vậy cứ tiếp tục làm vậy đi, nếu ta không đoán sai, nhưng chuyện này có thể là mấu chốt làm Văn Trạm tỉnh lại.”
Bội La gật mạnh đầu, sau đó vui sướng ôm Văn Trộm trở về nhà.
Vài ngày liên tiếp sau đó hệt như cố ý muốn tra tấn Bội La, Văn Trạm không có thêm nửa điểm phản ứng.
Bội La gấp tới độ xoay vòng như cố tình lại không có biện pháp.
“Trạm, sao ngươi còn không tỉnh lại? Ta là Bội La a, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta?” Không có cách nào, Bội La vừa giúp Trạm chà lau cơ thể, vừa thì thào, những lời này mấy ngày nay nó đã nói hết lần này tới lần khác.
Bàn tay chà lau bắt đầu không thành thật, sờ tới sờ lui trên cơ thể tái nhợt gầy yếu của Văn Trạm, tuy gầy đến mức làm người ta đau lòng, bất quá da dẻ Trạm sờ vẫn tốt như vậy a. Sờ sờ một hồi Bội La bắt đầu bốc hỏa, nơi nào đó bắt đầu trướng lớn, đau đớn.
Bội La đưa tay sờ phân thân màu phấn hồng của Văn Trạm, bắt đầu cọ xát, không ngừng xoa nắn, chính là một hồi lâu Văn Trạm vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Đúng vậy, bộ dáng hiện giờ của hắn mà có phản ứng mới làm người ta thấy kì quái!
Nhìn Văn Trạm vẫn im lặng ngủ say, Bội La đột nhiên cảm thấy hứng thú tan biến hết.
Bội La bổ nhào lên nằm bên cạnh Văn Trạm, đặt thân hình đã cao lớn hơn hắn ở bên cạnh: “Trạm, ta càng lúc càng mất kiên nhẫn. Ngươi sao vẫn chưa chịu tỉnh lại a. Ta rất nhớ ngươi, ngươi mở mắt ra nhìn ta được không?”
Bội La chôn đầu vào cổ Văn Trạm nên không thấy mí mắt hắn hơi giật giật, giống như đang giãy giụa muốn tỉnh lại. Chốc lát sau, lúc Bội La ngẩng đầu lên, Văn Trạm đã khôi phục im lặng như vũ.
Hôm nay, Bội La được phân công ra ngoài săn bắn.
Minh Phong tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố Văn Trạm, cậu thực cẩn thận giúp Văn Trạm mát xa cơ thể có chút cứng ngắc vì nằm một thời gian dài. Sau đó, Minh Phong phát hiện ngón tay Văn Trạm hơi động vài cái, cậu giật mình ngẩng đầu, mí mắt Văn Trạm khẽ động vài cái, sau đó mở ra.
Văn Trạm tựa hồ có chút mê mang mở mắt, nhìn thấy Minh Phong, hắn há miệng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh.
Minh Phong lấy một chén nước, nâng Văn Trạm dậy, uy hắn uống mấy ngụm.
“Minh Phong?” Văn Trạm cảm thấy mình dường như đã có một giấc mộng rất dài, có ai đó luôn thì thầm bên tai hắn, từ giọng trẻ con non nớt đến âm thanh nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc đầu hắn không nghe rõ người kia nói gì, thẳng đến gần nhất mới nghe được, người kia nói mình là Bội La, Bội La không có chết?! Sao có thể, hắn tận mắt nhìn thấy trái tim Bội La bị xuyên thủng, vết thương như vậy sao có thể sống được, hắn không thể tin được. Chính là âm thanh kia thành khẩn như vậy, chân thành tha thiết như vậy, làm hắn không khỏi có chút tin tưởng.
Có lẽ, người này nói thật, Bội La thực sự không chết. Vì thế hắn giãy giụa tỉnh lại, liền thấy Minh Phong ở bên cạnh.
“Ân, là ta. Ngươi rốt cuộc tỉnh, Bội La luôn một mực chờ ngươi.” Minh Phong lộ ra một nụ cười thật tươi, cao hứng nhìn Văn Trạm tỉnh lại. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới, Bội La mới vừa đi Văn Trạm đã tỉnh, lúc nó về khẳng định rất không cam tâm, nó cư nhiên không phải người đầu tiên Văn Trạm nhìn thấy khi tỉnh lại!
Bất quá, này không quan trọng, quan trọng là… Văn Trạm rốt cuộc đã tỉnh lại.
“Bội La——”
“Nó không có việc gì, đã sớm tốt lắm. Ngươi thì đã ngủ suốt mười lăm năm.”
Minh Phong mỉm cười giải thích.
Văn Trạm há to miệng, mười lăm năm?! Điều này sao có thể!
“Chính là mười lăm năm, ngươi không nghe nhầm. Hiện giờ Bội La đã là một nam nhân xuất sắc, ngươi có lẽ nên suy nghĩ một chút về chuyện của các ngươi.”
Văn Trạm vẫn còn chìm trong rung động, không nghe thấy Minh Phong nói gì.
“Cái gì?”
“Không có gì.” Minh Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cứ để bọn họ tự giải quyết thì tốt hơn. Cậu lấy ra một chén cháo trắng: “Ăn một chút đi, ngươi ngủ một thời gian dài như vậy, cơ thể phải hảo hảo hồi phục mới được.”
Bên Bội La, Minh Phong đã sớm dùng thiết bị liên lạc báo tin, lúc này phỏng chừng đang vội vàng chạy về.
“Bội La đang đi săn, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Im lặng ăn cháo một chốc, không được mấy ngụm, Văn Trạm đã cảm thấy to, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo mình no rồi. Minh Phong cũng không miễn cưỡng.
“Ngươi đã sớm biết chuyện của ta cùng Bội La?” Ăn chút cháo, Văn Trạm cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hắn dựa vào giường, lúc này đã phản ứng được lúc nãy Minh Phong nói có ý gì.
“Ân.”
“Ta đối với Bội La không phải loại cảm giác này.” Đối với Minh Phong, Văn Trạm thẳng thắn nói.
“Ta biết, nó chỉ là một đứa nhỏ, nếu ngươi thực sự có cảm giác thì ta mới thấy kỳ quái.” Minh Phong cũng thực thẳng thắn nói: “Nhưng hiện giờ Bội La đã trưởng thành, ấn tượng đứa nhỏ trong lòng ngươi khác biệt rất nhiều, vì thế ta mới nói ngươi nên suy nghĩ một chút.”
“Ta muốn hỏi ngươi một việc.” Văn Trạm trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, gương mặt tái nhợt nổi lên một vệt đỏ ửng thản nhiên.
“Nói đi.” Minh Phong khó có dịp cảm thấy tò mò.
“Lúc ngươi cùng Phong Hổ làm việc kia cũng rất thống khổ sao?” Văn Trạm thực ngượng ngùng mở miệng, với cá tính của hắn thực sự không thể nào hỏi được chuyện này. Chính là Minh Phong luôn làm người ta có cảm giác an toàn, có thể yên tâm nói ra bất cứ chuyện gì.
Minh Phong giật mình, xem ra lần đó Bội La ngu ngốc đã lưu lại ấn tượng khá tệ,
“Sao lại thống khổ chứ, ta vẫn thực hưởng thụ cùng làm tình sự với Phong Hổ.”
Minh Phong gọn gàng dứt khoát nói.
“Bội La có nói cho ta biết chuyện ngươi cùng nó lần đó, ta chỉ có thể nói, lần đó vì Bội La không có kinh nghiệm nên làm hỏng chuyện. Thực tế đó là một chuyện rất thoải mái.”
Văn Trạm kinh ngạc ngẩng đầu.
“Kỳ thực, ta cùng Phong Hổ lúc đầu cũng không phải thực thoải mái, bởi vì lúc đó cơ thể ta vẫn chưa thích ứng, Phong Hổ cũng không có kinh nghiệm, y luôn rất thô lỗ nên cơ hồ mỗi lần làm xong ta đều bị thương, cũng rất đau. Bất quá sau này thì tốt hơn, hiện giờ thì cơ bản hoàn toàn là hưởng thụ.”
“Nga.” Văn Trạm đỏ mặt cúi đầu.
“Rầm——” Cửa bị người ta mạnh mẽ mở ra, Bội La thở hổn hển xuất hiện.
“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước.”
Bội La đứng ở cửa, dùng ánh mắt gần như là không biết chán mà gắt gao nhìn chằm chằm Văn Trạm.
“Bội La?”
Văn Trạm có chút không xác định gọi một tiếng, hắn cơ hồ không nhận thức được Bội La có bộ dáng rất tương tự Minh Phong lúc này, nếu không phải ánh mắt vẫn còn rất giống trước kia thì hắn thực sự không dám khẳng định người này là Bội La.
Bội La đi vào, ôm lấy cổ Văn Trạm, cúi đầu chôn bên cổ hắn, hít sâu một hơi: “Trời ạ, ngươi rốt cuộc tỉnh lại. Ta rất nhớ ngươi, Trạm.”
Văn Trạm chần chờ nâng tay, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên tấm lưng rộng thực rắn chắc của Bội La, Bội La như vậy làm hắn có chút không thích ứng. Da dẻ mẫn cảm làm hắn dễ dàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của Bội La đang phun bên cổ mình.
“Ta lúc ấy nghĩ rằng——” ngươi đã chết.
Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, trong lòng Văn Trạm vẫn còn sợ hãi.
“Nào có, ta sống rất tốt. Nhưng thật ra ngươi thì lại cứ ngủ mãi không chịu tỉnh lại, rõ ràng cơ thể đã sớm lành lặn, làm ta chờ ngươi lâu như vậy.”
Bội La vươn cánh tay rắn chắc, khoe cơ thể mình cho Văn Trạm xem, chứng minh lời mình vừa nói.
Sống là tốt rồi, Văn Trạm có chút vô lực ôm lấy Bội La, cảm nhận nhịp đập trái tim mạnh liệt cùng cơ thể cường tráng của người này.
“Sau này ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi.”
Bội La kiên quyết nói, trải qua nhiều năm như vậy, tình yêu của nó đã xâm nhập tới tận xương tủy, muốn bỏ cũng không được, vì thế nó chỉ có thể bám chặt lấy Văn Trạm, để hắn không thể trốn được nữa. Nếu Trạm không chịu thương nó, nó sẽ phát điên.
Văn Trạm cười cười, tiếp tục dựa vào lòng Bội La, trước kia hắn đối với Bội La thực sự không phải tình yêu, nhưng tầm quan trọng của Bội La trong lòng hắn hơn hẳn tất cả mọi người.
Hiện giờ, đứa nhỏ kia đã trưởng thành thành một nam nhân, lồng ngực rộng lớn làm người ta cảm thấy thực an hoàn. Tầm quan trọng của Bội La hiện giờ đối với Văn Trạm vẫn vượt xa những người khác, hắn cảm thấy có lẽ đời này hắn cũng không thể coi trọng ai như vậy. Như vậy, có lẽ yêu Bội La là một lựa chọn không tồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là biểu hiện của Bội La phải đủ tốt để có thể rung động hắn.
Cơ hội Văn Trạm đã cho Bội La, về phần Bội La có nắm chắc hay không thì phải xem chính bản thân nó.
“Mấy năm nay có phát sinh chuyện gì không?”
Không tiếp tục chủ đề Bội La nói khi nãy, Văn Trạm làm như không có việc gì nói lãng sang chuyện khác.
Hiểu ý tứ của Văn Trạm, Bội La lập tức phối hợp.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện a. Hiện giờ trong bộ lạc có rất nhiều đứa nhỏ, ngày ngày đều náo nhiệt vô cùng, tiểu tử Phong Hiên kia cũng thành niên rồi, hiện giờ còn đang bế quan. Còn có vài người khác cũng đang bế quan. Nhân tộc bắt đầu giao dịch với rất nhiều chủng tộc khác, thu hoạch không tồi. Ta mới trở lại bộ lạc vài ngày, trước đó đã hoàn thành lần bế quan đầu tiên, là ma pháp sư hệ phong hỏa——”
Bội La không ngừng lải nhải, Văn Trạm chỉ mỉm cười lắng nghe.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người tràn ngập bầu không khí ấm áp, tựa hồ có thứ gì đó đang nẩy mầm.
Hoàn chương 65.
Những năm gần đây, mấy câu này Bội La không biết đã nói biết bao lần, chính là vẫn không có tác dụng. Văn Trạm vẫn chấp nhất rơi vào giấc ngủ sâu, không hề có dấu hiệu thức tỉnh.
Hiện giờ Bội La càng lúc càng mất kiên nhẫn, nó muốn lập tức làm Văn Trạm tỉnh lại, để hắn thấy mình đã trưởng thành. Nó đã không còn là đứa nhỏ trước kia nữa, nó đã trở thành người lớn.
Thực sự nếu không tỉnh có thể dùng biện pháp của con nghê.
Cái gọi là biện pháp của con nghê chính là tiến vào không gian ý thức của Văn Trạm, lúc trước Văn Trạm lâm vào tuyệt vọng, ý thức đã chìm vào không gian ý thức, không chịu đi ra, hiện giờ muốn hắn tỉnh lại chỉ có thể tiến vào đó gọi hắn ra.
Chính là làm vậy rất nguy hiểm, nếu không thông qua được thì cả hai người đều biến thành ngu ngốc.
Minh Phong vẫn không cho Bội La dùng cách này, dù sao Văn Trạm không phải không thể tự mình thức tỉnh. Hơn nữa, cho dù lúc đó làm Văn Trạm tỉnh lại thì Bội La vẫn chỉ là một đứa nhỏ, điều này bất lợi cho tình cảm của bọn họ phát triển. Không bằng chờ Bội La trưởng thành rồi, nếu Văn Trạm vẫn chưa tỉnh thì sẽ dùng phương pháp kia.
Hiện giờ Bội La đã trưởng thành, hơn nữa còn thành công hoàn thành lần bế quan đầu tiên của mình.
Bội La hiện giờ là ma pháp sư hệ phong hỏa.
“Trạm a, con nghê nói phương pháp kia rất nguy hiểm nga. Nếu dùng rồi có thể ta sẽ biến thành ngu ngốc, ngươi nhẫn tâm nhìn ta như vậy sao, khẳng định luyến tiếc đi, vậy ngươi phải tự mình tỉnh lại a. Tỉnh lại có thể nhìn thấy Bội La nga, Bội La không chết, vẫn còn sống rất tốt. Không tin ngươi mở mắt ra nhìn xem.”
Một bên thì thầm những lời mình đã nói qua rất nhiều lần, Bội La nắm lấy ngón tay Trạm ngắm nghía. Ngón tay hắn thon dài nhỏ gọn, rất đẹp.
Sau đó, chỉ loáng một chút, ngón giữa của Văn Trạm tựa hồ hơi giật giật. Nếu không phải Bội La đang ngắm nhìn ngón tay hắn thì nhất định không thể phát hiện.
Bội La ngây ngẩn cả người, mừng như điên mà nhìn gương mặt im lặng say ngủ của Văn Trạm.
“Trạm, ngươi nghe thấy lời ta nói đúng không. Là ta a, Bội La. Ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại có thể nhìn thấy ta.”
Chính là Văn Trạm vẫn không phản ứng, làm Bội La hoài nghi vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không.
Bội La ôm lấy Văn Trạm, lao thẳng tới phòng ở của Minh Phong cùng Phong Hổ. Tới nơi thì trực tiếp lao vào: “Minh Phong, vừa rồi hình như Trạm mới cử động.” Biểu tình mừng đi điên trên gương mặt vẫn chưa rút đi.
Minh Phong đang ngồi tu luyện liền kinh hỉ đứng lên, đi tới bên người bọn họ, cầm cổ tay Văn Trạm, giúp hắn bắt mạch—— mấy năm nay, Minh Phong một mực học đông y, gần hai mươi năm cũng học được không ít.
“Mạch tượng dường như không có gì biến hóa, ngươi xác định hắn động?”
Bội La gật mạnh đầu, vừa rồi tuyệt đối không phải nó ảo giác.
“Lúc ấy ngươi đang làm gì?”
“Không làm gì cả a, ôm hắn, nói chuyện với hắn, còn nghịch ngón tay hắn.”
“Vậy cứ tiếp tục làm vậy đi, nếu ta không đoán sai, nhưng chuyện này có thể là mấu chốt làm Văn Trạm tỉnh lại.”
Bội La gật mạnh đầu, sau đó vui sướng ôm Văn Trộm trở về nhà.
Vài ngày liên tiếp sau đó hệt như cố ý muốn tra tấn Bội La, Văn Trạm không có thêm nửa điểm phản ứng.
Bội La gấp tới độ xoay vòng như cố tình lại không có biện pháp.
“Trạm, sao ngươi còn không tỉnh lại? Ta là Bội La a, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta?” Không có cách nào, Bội La vừa giúp Trạm chà lau cơ thể, vừa thì thào, những lời này mấy ngày nay nó đã nói hết lần này tới lần khác.
Bàn tay chà lau bắt đầu không thành thật, sờ tới sờ lui trên cơ thể tái nhợt gầy yếu của Văn Trạm, tuy gầy đến mức làm người ta đau lòng, bất quá da dẻ Trạm sờ vẫn tốt như vậy a. Sờ sờ một hồi Bội La bắt đầu bốc hỏa, nơi nào đó bắt đầu trướng lớn, đau đớn.
Bội La đưa tay sờ phân thân màu phấn hồng của Văn Trạm, bắt đầu cọ xát, không ngừng xoa nắn, chính là một hồi lâu Văn Trạm vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Đúng vậy, bộ dáng hiện giờ của hắn mà có phản ứng mới làm người ta thấy kì quái!
Nhìn Văn Trạm vẫn im lặng ngủ say, Bội La đột nhiên cảm thấy hứng thú tan biến hết.
Bội La bổ nhào lên nằm bên cạnh Văn Trạm, đặt thân hình đã cao lớn hơn hắn ở bên cạnh: “Trạm, ta càng lúc càng mất kiên nhẫn. Ngươi sao vẫn chưa chịu tỉnh lại a. Ta rất nhớ ngươi, ngươi mở mắt ra nhìn ta được không?”
Bội La chôn đầu vào cổ Văn Trạm nên không thấy mí mắt hắn hơi giật giật, giống như đang giãy giụa muốn tỉnh lại. Chốc lát sau, lúc Bội La ngẩng đầu lên, Văn Trạm đã khôi phục im lặng như vũ.
Hôm nay, Bội La được phân công ra ngoài săn bắn.
Minh Phong tiếp nhận nhiệm vụ chiếu cố Văn Trạm, cậu thực cẩn thận giúp Văn Trạm mát xa cơ thể có chút cứng ngắc vì nằm một thời gian dài. Sau đó, Minh Phong phát hiện ngón tay Văn Trạm hơi động vài cái, cậu giật mình ngẩng đầu, mí mắt Văn Trạm khẽ động vài cái, sau đó mở ra.
Văn Trạm tựa hồ có chút mê mang mở mắt, nhìn thấy Minh Phong, hắn há miệng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh.
Minh Phong lấy một chén nước, nâng Văn Trạm dậy, uy hắn uống mấy ngụm.
“Minh Phong?” Văn Trạm cảm thấy mình dường như đã có một giấc mộng rất dài, có ai đó luôn thì thầm bên tai hắn, từ giọng trẻ con non nớt đến âm thanh nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc đầu hắn không nghe rõ người kia nói gì, thẳng đến gần nhất mới nghe được, người kia nói mình là Bội La, Bội La không có chết?! Sao có thể, hắn tận mắt nhìn thấy trái tim Bội La bị xuyên thủng, vết thương như vậy sao có thể sống được, hắn không thể tin được. Chính là âm thanh kia thành khẩn như vậy, chân thành tha thiết như vậy, làm hắn không khỏi có chút tin tưởng.
Có lẽ, người này nói thật, Bội La thực sự không chết. Vì thế hắn giãy giụa tỉnh lại, liền thấy Minh Phong ở bên cạnh.
“Ân, là ta. Ngươi rốt cuộc tỉnh, Bội La luôn một mực chờ ngươi.” Minh Phong lộ ra một nụ cười thật tươi, cao hứng nhìn Văn Trạm tỉnh lại. Trong lòng đột nhiên nghĩ tới, Bội La mới vừa đi Văn Trạm đã tỉnh, lúc nó về khẳng định rất không cam tâm, nó cư nhiên không phải người đầu tiên Văn Trạm nhìn thấy khi tỉnh lại!
Bất quá, này không quan trọng, quan trọng là… Văn Trạm rốt cuộc đã tỉnh lại.
“Bội La——”
“Nó không có việc gì, đã sớm tốt lắm. Ngươi thì đã ngủ suốt mười lăm năm.”
Minh Phong mỉm cười giải thích.
Văn Trạm há to miệng, mười lăm năm?! Điều này sao có thể!
“Chính là mười lăm năm, ngươi không nghe nhầm. Hiện giờ Bội La đã là một nam nhân xuất sắc, ngươi có lẽ nên suy nghĩ một chút về chuyện của các ngươi.”
Văn Trạm vẫn còn chìm trong rung động, không nghe thấy Minh Phong nói gì.
“Cái gì?”
“Không có gì.” Minh Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cứ để bọn họ tự giải quyết thì tốt hơn. Cậu lấy ra một chén cháo trắng: “Ăn một chút đi, ngươi ngủ một thời gian dài như vậy, cơ thể phải hảo hảo hồi phục mới được.”
Bên Bội La, Minh Phong đã sớm dùng thiết bị liên lạc báo tin, lúc này phỏng chừng đang vội vàng chạy về.
“Bội La đang đi săn, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Cám ơn.”
“Không cần.”
Im lặng ăn cháo một chốc, không được mấy ngụm, Văn Trạm đã cảm thấy to, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo mình no rồi. Minh Phong cũng không miễn cưỡng.
“Ngươi đã sớm biết chuyện của ta cùng Bội La?” Ăn chút cháo, Văn Trạm cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, hắn dựa vào giường, lúc này đã phản ứng được lúc nãy Minh Phong nói có ý gì.
“Ân.”
“Ta đối với Bội La không phải loại cảm giác này.” Đối với Minh Phong, Văn Trạm thẳng thắn nói.
“Ta biết, nó chỉ là một đứa nhỏ, nếu ngươi thực sự có cảm giác thì ta mới thấy kỳ quái.” Minh Phong cũng thực thẳng thắn nói: “Nhưng hiện giờ Bội La đã trưởng thành, ấn tượng đứa nhỏ trong lòng ngươi khác biệt rất nhiều, vì thế ta mới nói ngươi nên suy nghĩ một chút.”
“Ta muốn hỏi ngươi một việc.” Văn Trạm trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, gương mặt tái nhợt nổi lên một vệt đỏ ửng thản nhiên.
“Nói đi.” Minh Phong khó có dịp cảm thấy tò mò.
“Lúc ngươi cùng Phong Hổ làm việc kia cũng rất thống khổ sao?” Văn Trạm thực ngượng ngùng mở miệng, với cá tính của hắn thực sự không thể nào hỏi được chuyện này. Chính là Minh Phong luôn làm người ta có cảm giác an toàn, có thể yên tâm nói ra bất cứ chuyện gì.
Minh Phong giật mình, xem ra lần đó Bội La ngu ngốc đã lưu lại ấn tượng khá tệ,
“Sao lại thống khổ chứ, ta vẫn thực hưởng thụ cùng làm tình sự với Phong Hổ.”
Minh Phong gọn gàng dứt khoát nói.
“Bội La có nói cho ta biết chuyện ngươi cùng nó lần đó, ta chỉ có thể nói, lần đó vì Bội La không có kinh nghiệm nên làm hỏng chuyện. Thực tế đó là một chuyện rất thoải mái.”
Văn Trạm kinh ngạc ngẩng đầu.
“Kỳ thực, ta cùng Phong Hổ lúc đầu cũng không phải thực thoải mái, bởi vì lúc đó cơ thể ta vẫn chưa thích ứng, Phong Hổ cũng không có kinh nghiệm, y luôn rất thô lỗ nên cơ hồ mỗi lần làm xong ta đều bị thương, cũng rất đau. Bất quá sau này thì tốt hơn, hiện giờ thì cơ bản hoàn toàn là hưởng thụ.”
“Nga.” Văn Trạm đỏ mặt cúi đầu.
“Rầm——” Cửa bị người ta mạnh mẽ mở ra, Bội La thở hổn hển xuất hiện.
“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước.”
Bội La đứng ở cửa, dùng ánh mắt gần như là không biết chán mà gắt gao nhìn chằm chằm Văn Trạm.
“Bội La?”
Văn Trạm có chút không xác định gọi một tiếng, hắn cơ hồ không nhận thức được Bội La có bộ dáng rất tương tự Minh Phong lúc này, nếu không phải ánh mắt vẫn còn rất giống trước kia thì hắn thực sự không dám khẳng định người này là Bội La.
Bội La đi vào, ôm lấy cổ Văn Trạm, cúi đầu chôn bên cổ hắn, hít sâu một hơi: “Trời ạ, ngươi rốt cuộc tỉnh lại. Ta rất nhớ ngươi, Trạm.”
Văn Trạm chần chờ nâng tay, nhẹ nhàng vỗ hai cái lên tấm lưng rộng thực rắn chắc của Bội La, Bội La như vậy làm hắn có chút không thích ứng. Da dẻ mẫn cảm làm hắn dễ dàng cảm nhận được hơi thở nóng rực của Bội La đang phun bên cổ mình.
“Ta lúc ấy nghĩ rằng——” ngươi đã chết.
Nghĩ tới tình cảnh lúc ấy, trong lòng Văn Trạm vẫn còn sợ hãi.
“Nào có, ta sống rất tốt. Nhưng thật ra ngươi thì lại cứ ngủ mãi không chịu tỉnh lại, rõ ràng cơ thể đã sớm lành lặn, làm ta chờ ngươi lâu như vậy.”
Bội La vươn cánh tay rắn chắc, khoe cơ thể mình cho Văn Trạm xem, chứng minh lời mình vừa nói.
Sống là tốt rồi, Văn Trạm có chút vô lực ôm lấy Bội La, cảm nhận nhịp đập trái tim mạnh liệt cùng cơ thể cường tráng của người này.
“Sau này ta sẽ một mực ở bên cạnh ngươi.”
Bội La kiên quyết nói, trải qua nhiều năm như vậy, tình yêu của nó đã xâm nhập tới tận xương tủy, muốn bỏ cũng không được, vì thế nó chỉ có thể bám chặt lấy Văn Trạm, để hắn không thể trốn được nữa. Nếu Trạm không chịu thương nó, nó sẽ phát điên.
Văn Trạm cười cười, tiếp tục dựa vào lòng Bội La, trước kia hắn đối với Bội La thực sự không phải tình yêu, nhưng tầm quan trọng của Bội La trong lòng hắn hơn hẳn tất cả mọi người.
Hiện giờ, đứa nhỏ kia đã trưởng thành thành một nam nhân, lồng ngực rộng lớn làm người ta cảm thấy thực an hoàn. Tầm quan trọng của Bội La hiện giờ đối với Văn Trạm vẫn vượt xa những người khác, hắn cảm thấy có lẽ đời này hắn cũng không thể coi trọng ai như vậy. Như vậy, có lẽ yêu Bội La là một lựa chọn không tồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là biểu hiện của Bội La phải đủ tốt để có thể rung động hắn.
Cơ hội Văn Trạm đã cho Bội La, về phần Bội La có nắm chắc hay không thì phải xem chính bản thân nó.
“Mấy năm nay có phát sinh chuyện gì không?”
Không tiếp tục chủ đề Bội La nói khi nãy, Văn Trạm làm như không có việc gì nói lãng sang chuyện khác.
Hiểu ý tứ của Văn Trạm, Bội La lập tức phối hợp.
“Đã xảy ra rất nhiều chuyện a. Hiện giờ trong bộ lạc có rất nhiều đứa nhỏ, ngày ngày đều náo nhiệt vô cùng, tiểu tử Phong Hiên kia cũng thành niên rồi, hiện giờ còn đang bế quan. Còn có vài người khác cũng đang bế quan. Nhân tộc bắt đầu giao dịch với rất nhiều chủng tộc khác, thu hoạch không tồi. Ta mới trở lại bộ lạc vài ngày, trước đó đã hoàn thành lần bế quan đầu tiên, là ma pháp sư hệ phong hỏa——”
Bội La không ngừng lải nhải, Văn Trạm chỉ mỉm cười lắng nghe.
Trong khoảng thời gian ngắn, giữa hai người tràn ngập bầu không khí ấm áp, tựa hồ có thứ gì đó đang nẩy mầm.
Hoàn chương 65.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook