Xuyên Không Về Năm 1965
-
Chương 46: Cô Không Nhận Ra Anh?
nhóm dịch: bánh bao
“Chồng cô thuộc bộ phận nào?”
“Bộ đội đóng quân rời đảo.”
Khương Vãn cả người đều đang nhỏ giọt, cô vắt khô tóc, ngồi trên mặt đất đổ hết nước trong hai đôi giày cao su, nghĩ thầm người đàn ông này cũng không tệ lắm, tuy rằng vừa rồi ôm cô lên, lúc tiếp xúc với cơ thể cô còn rất tức giận, lúc này cởi quần áo che xấu hổ cho cô, tức giận trong lòng cô liền tiêu tan.
Có thể là vừa rồi anh cảm thấy mình không có sức lực đi lên bờ.
Sĩ quan tướng quân trẻ tuổi lấy quân trang đưa cho cô, trên người mặc một chiếc áo may ô, Khương Vãn luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi rực rỡ mà sáng quắc, lúc nhìn khiến trong lòng cô có phần hoảng hốt.
Cô quay mặt đi, “Đồng chí, quân phục của anh cho tôi mượn một chút, tôi ở nhà khách 401 gần bến tàu, buổi tối anh tới tìm tôi đi, tôi giặt sạch quần áo trả lại cho anh.”
Cố Bắc Xuyên khẽ cụp mắt, mấy ngày trước mới nhận được điện tín của Cố Vệ Quốc, vợ anh muốn đi bộ đội tìm anh ly hôn, nhưng hôm nay gặp mặt cô lại hoàn toàn không đề cập tới, mới năm năm đã quên anh trông như thế nào rồi à? Xem tình hình này có lẽ vợ không nhận ra anh thật, nhưng lại muốn đi bộ đội hành quân, theo người nhà nào đây?
Là tìm anh ly hôn trước rồi mới lập gia đình?
Trong lòng anh rất chua xót, phía sau đều là các chiến sĩ chiến đấu, hiện tại anh không đi được, chờ buổi tối xuống đê phòng lũ sẽ đi tìm cô nói chuyện cẩn thận..
“Được.” Cố Bắc Xuyên nói: “Buổi tối tôi đi tìm cô.”
***
Khương Vãn trở lại nhà khách, ba đứa nhỏ cởi giày ở trên giường xem sách truyện tranh, mấy thứ này là phục vụ thấy Tiểu Hắc Ngư đáng yêu nên mới cho bọn nhỏ mượn.
“Thím, sao thím lại mặc quân phục trở về?” Tiểu Hắc Ngư chớp chớp mắt hỏi.
“Một người chú quân giải phóng tốt bụng cho thím mượn.”
Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu, gột rửa bùn đất cả người, bộ quân phục kia cũng được giặt sạch sẽ, sau khi vắt khô, cô cẩn thận là phẳng nếp gấp lại, như vậy sau khi quần áo khô mới phẳng phiu.
“Chồng cô thuộc bộ phận nào?”
“Bộ đội đóng quân rời đảo.”
Khương Vãn cả người đều đang nhỏ giọt, cô vắt khô tóc, ngồi trên mặt đất đổ hết nước trong hai đôi giày cao su, nghĩ thầm người đàn ông này cũng không tệ lắm, tuy rằng vừa rồi ôm cô lên, lúc tiếp xúc với cơ thể cô còn rất tức giận, lúc này cởi quần áo che xấu hổ cho cô, tức giận trong lòng cô liền tiêu tan.
Có thể là vừa rồi anh cảm thấy mình không có sức lực đi lên bờ.
Sĩ quan tướng quân trẻ tuổi lấy quân trang đưa cho cô, trên người mặc một chiếc áo may ô, Khương Vãn luôn cảm thấy ánh mắt người đàn ông trẻ tuổi rực rỡ mà sáng quắc, lúc nhìn khiến trong lòng cô có phần hoảng hốt.
Cô quay mặt đi, “Đồng chí, quân phục của anh cho tôi mượn một chút, tôi ở nhà khách 401 gần bến tàu, buổi tối anh tới tìm tôi đi, tôi giặt sạch quần áo trả lại cho anh.”
Cố Bắc Xuyên khẽ cụp mắt, mấy ngày trước mới nhận được điện tín của Cố Vệ Quốc, vợ anh muốn đi bộ đội tìm anh ly hôn, nhưng hôm nay gặp mặt cô lại hoàn toàn không đề cập tới, mới năm năm đã quên anh trông như thế nào rồi à? Xem tình hình này có lẽ vợ không nhận ra anh thật, nhưng lại muốn đi bộ đội hành quân, theo người nhà nào đây?
Là tìm anh ly hôn trước rồi mới lập gia đình?
Trong lòng anh rất chua xót, phía sau đều là các chiến sĩ chiến đấu, hiện tại anh không đi được, chờ buổi tối xuống đê phòng lũ sẽ đi tìm cô nói chuyện cẩn thận..
“Được.” Cố Bắc Xuyên nói: “Buổi tối tôi đi tìm cô.”
***
Khương Vãn trở lại nhà khách, ba đứa nhỏ cởi giày ở trên giường xem sách truyện tranh, mấy thứ này là phục vụ thấy Tiểu Hắc Ngư đáng yêu nên mới cho bọn nhỏ mượn.
“Thím, sao thím lại mặc quân phục trở về?” Tiểu Hắc Ngư chớp chớp mắt hỏi.
“Một người chú quân giải phóng tốt bụng cho thím mượn.”
Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu, gột rửa bùn đất cả người, bộ quân phục kia cũng được giặt sạch sẽ, sau khi vắt khô, cô cẩn thận là phẳng nếp gấp lại, như vậy sau khi quần áo khô mới phẳng phiu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook