Xuyên Không Về Năm 1965
-
Chương 45: Tìm Chồng Tôi!
nhóm dịch: bánh bao
Khương Vãn nghĩ thầm người rơi xuống nước chẳng lẽ là vợ nhỏ của anh ư? Nhìn anh sợ hãi đến thế, may mắn người cứu tới, chính là không biết còn thở không thở.
Cô đẩy người phụ nữ không có khí tức dưới cánh tay về phía trước một bước, lau hạt nước trên mặt, thấy anh không đến nhận người, cô nhịn không được lên tiếng gọi anh lại.
“Đồng chí, anh giúp một tay đi.”
***
Sau khi được các chiến sĩ phía sau cán bộ trẻ đưa lên bờ cấp cứu, các chiến sĩ nhanh chóng đưa người bị rơi đến bệnh viện.
Lại nói về bờ sông, thanh niên sĩ quan kia ngăn ngang kẹp dưới cánh tay Khương Vãn, đạp lên bờ sông ngang hông, mặt Khương Vãn hướng xuống eo nhỏ bị anh siết chặt, khó khăn lắm hai chân mới rơi xuống đất.
Hồn Cố Bắc Xuyên cũng sắp bị dọa mất, nghe được có người rơi xuống bến tàu, trong lòng anh đã có dự cảm không tốt, còn chưa kịp xông lên, đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trên bến tàu quay đầu nhìn thoáng qua trên đê, anh lập tức nhận ra đó là cô vợ năm năm không gặp anh.
Sau đó, người phụ nữ lao đầu xuống sông, bám lấy những sợi dây nghiêm ngặt mà anh ta đã thực hiện trên tàu.
Lúc ấy anh thật sự tâm như tro tàn, đợi đến khi cô vợ đưa tay về phía mình, anh mới lấy lại chút tinh thần, thì ra cô nhảy xuống để cứu người, vừa rồi vì sao phải làm bộ như không biết anh chứ?
Cố Bắc Xuyên khàn giọng hỏi: “Mưa to như vậy, cô tới đây làm gì vậy?”
Khương Vãn trong lòng thầm nói anh quản tôi làm gì, anh có phải là gì của tôi đâu, dựa trên sự lễ phép văn minh cùng kính trọng quân nhân, cô thuận miệng nói một câu, “Trong nhà không sống nổi nữa, đi bộ đội tìm chồng tôi.”
“Tìm chồng... cô?” Cố Bắc Xuyên buông nghi hoặc nơi đáy mắt, ánh mắt cô vợ nhà anh rất thản nhiên, không giống như đang giận dỗi, chẳng lẽ vợ không nhận ra anh sao?
Áo sơ mi lụa phủ cô mặc bị nước sông và nước mưa thấm ướt, ướt sũng dán lên người, đường cong kỹ lưỡng một chút cũng không giấu được, Cố Bắc Xuyên vội vàng cởi bộ quân phục màu xanh lá cây trên người cho cô che lại.
Khương Vãn nghĩ thầm người rơi xuống nước chẳng lẽ là vợ nhỏ của anh ư? Nhìn anh sợ hãi đến thế, may mắn người cứu tới, chính là không biết còn thở không thở.
Cô đẩy người phụ nữ không có khí tức dưới cánh tay về phía trước một bước, lau hạt nước trên mặt, thấy anh không đến nhận người, cô nhịn không được lên tiếng gọi anh lại.
“Đồng chí, anh giúp một tay đi.”
***
Sau khi được các chiến sĩ phía sau cán bộ trẻ đưa lên bờ cấp cứu, các chiến sĩ nhanh chóng đưa người bị rơi đến bệnh viện.
Lại nói về bờ sông, thanh niên sĩ quan kia ngăn ngang kẹp dưới cánh tay Khương Vãn, đạp lên bờ sông ngang hông, mặt Khương Vãn hướng xuống eo nhỏ bị anh siết chặt, khó khăn lắm hai chân mới rơi xuống đất.
Hồn Cố Bắc Xuyên cũng sắp bị dọa mất, nghe được có người rơi xuống bến tàu, trong lòng anh đã có dự cảm không tốt, còn chưa kịp xông lên, đã nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trên bến tàu quay đầu nhìn thoáng qua trên đê, anh lập tức nhận ra đó là cô vợ năm năm không gặp anh.
Sau đó, người phụ nữ lao đầu xuống sông, bám lấy những sợi dây nghiêm ngặt mà anh ta đã thực hiện trên tàu.
Lúc ấy anh thật sự tâm như tro tàn, đợi đến khi cô vợ đưa tay về phía mình, anh mới lấy lại chút tinh thần, thì ra cô nhảy xuống để cứu người, vừa rồi vì sao phải làm bộ như không biết anh chứ?
Cố Bắc Xuyên khàn giọng hỏi: “Mưa to như vậy, cô tới đây làm gì vậy?”
Khương Vãn trong lòng thầm nói anh quản tôi làm gì, anh có phải là gì của tôi đâu, dựa trên sự lễ phép văn minh cùng kính trọng quân nhân, cô thuận miệng nói một câu, “Trong nhà không sống nổi nữa, đi bộ đội tìm chồng tôi.”
“Tìm chồng... cô?” Cố Bắc Xuyên buông nghi hoặc nơi đáy mắt, ánh mắt cô vợ nhà anh rất thản nhiên, không giống như đang giận dỗi, chẳng lẽ vợ không nhận ra anh sao?
Áo sơ mi lụa phủ cô mặc bị nước sông và nước mưa thấm ướt, ướt sũng dán lên người, đường cong kỹ lưỡng một chút cũng không giấu được, Cố Bắc Xuyên vội vàng cởi bộ quân phục màu xanh lá cây trên người cho cô che lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook