"Được rồi, việc này con không cần quan tâm, cứ giao cho ta và di trượng của con đi."

"Nếu chuyện có thể thành, còn phải xem cuối cùng bệ hạ sẽ sắp xếp Bùi Mặc đi chỗ nào. Nếu là ở lại Vân Kinh, di mẫu sẽ khiến con xuất giá một cách phong quang vô hạn. Nếu hắn phải quay về Tây Bắc, cách chúng ta gần, có di mẫu ở đây chăm sóc con."

Trên thế gian này, chỉ sợ cũng chỉ có một mình di mẫu là sẽ suy nghĩ cho nàng chu toàn như vậy.

"Di mẫu." Triệu Vân Liên bổ nhào vào lồ ng ngực Trịnh Diệu ngữ, giấu đi hốc mắt đã ửng đỏ.

Trịnh Diệu Ngữ ôm chặt chất nữ, yêu thương vỗ về.

Nhân dịp trước khi về kinh, La Chấn Bắc lại mời một mình Bùi Mặc tới phủ, trong tối ngoài sáng ám chỉ chuyện quý phủ có một cô nương tốt muốn kết giao cùng hắn.

Trong lòng Bùi Mặc hơn khựng lại.

Trong La phủ chỉ có đích tử và thứ tử, không có nữ nhi.

Vị cô nương trong miệng La Tổng binh chắc chắn là Triệu Vân Liên.

Chuyện này...


Bùi Mặc nhíu mày, che đi ánh sáng đang tỏa ra trong mắt. Hắn rụt rè cung kính đáp ứng ý tứ của La Chấn Bắc.

La Chấn Bắc khoái chí vuốt râu cười ha hả, càng nhìn càng vừa lòng đối với nữ tế trước mắt này. Vì thế ông lại lôi kéo Bùi Mặc ăn uống no say thống khoái một phen.

Ngày thứ hai, Bùi Mặc cất bước phiêu diêu nhẹ nhàng quay về phòng.

Tiêu Thái đang chỉnh lý lại mấy thứ mà hắn mua tặng người trong nhà. Hắn nhìn thấy tâm tình Bùi Mặc đang cực kỳ tốt, tùy ý hỏi: "Đại ca có chuyện gì mà vui vẻ thế?"

"Ai nói ta vui vẻ?" Bùi Mặc dừng chân.

Tiêu Thái quay đầu nhìn về phía người đang không kiềm nén được mà khóe miệng đang cong lên kia, cảm thấy nghi hoặc. Người này vui mừng đến choáng váng rồi à? Ai cũng có thể nhìn ra hiện giờ tâm trạng Bùi Tham tướng đang rất tốt đấy nhé.

Hôn sự hai nhà còn chưa định ra, nếu chính miệng hắn nhắc tới thì có thể sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nhà gái. Bùi Mặc không muốn thông báo quá sớm ra bên ngoài.

Hắn lấy mấy món đồ mà hắn đã tự mình chuẩn bị để tặng cho Phó Nguyệt và Nhu Nhu rồi đưa cho Tiêu Thái: "Đây là mấy món đồ ta mới mua để tặng cho muội muội và Nhu Nhu, làm phiền muội phu sắp xếp một chút."

Tuy rằng có thể giao cho thân vệ sửa soạn, nhưng nếu có thể bắt muội phu làm thay thì hắn vẫn muốn để hắn ta làm. Đúng là đại cữu ca lòng dạ hẹp hòi mà.


Tiêu Thái có chút mờ mịt ôn lấy đống đồ vật, nhìn Bùi Mặc cất bước ra ngoài.

Tiêu Thái hô to giọng: "Vừa mới trở về mà ngươi còn muốn đi đâu?"

"Ta quay về Trịnh gia." Bùi Mặc tiêu sái phất tay, bước nhanh ra ngoài.

"Sáng mới ngày mai chúng ta phải khởi hành quay về kinh đấy!"

"Biết! Buổi tối ta sẽ trở về."

Hắn phải về nhà nói với cha mẹ một tiếng về chuyện của muội muội cùng hôn sự. Đến lúc đó, cho dù là ở lại Vân Kinh, phải đưa cha mẹ và đệ đệ lên đó, hay là quay về Tây Bắc thì cũng cần cha mẹ ra mặt lo liệu chuyện hôn sự.

Khi đại quân vừa xuất phát, bên Vân Kinh cũng vừa thu được tin tức.

Phó Nguyệt kích động đến mức khóe mắt ẩm ướt, vẻ mặt nàng khó tin nhìn về phía Tề Đồng hỏi: "Công chúa nói thật sao? A Thái ca, bọn họ đã chiến thắng và quay về kinh ư?"

Tề Đồng và Diệp Thiên Linh đều hiểu sự kích động của nàng, các nàng cũng đang vô cùng trông ngóng.

Tề Đồng gật đầu, kiên nhẫn cười nói: "Hoàng hậu nương nương đã tự mình nói cho ta biết, chuyện này còn có thể giả sao? Nhưng đại quân quay về kinh, hành trình chậm, có lẽ phải đến tháng sáu mới có thể vào kinh."

Phó Nguyệt ôm chặt nữ nhi vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Đến bây giờ cũng đã chờ hơn một năm rồi, hai ba tháng nữa thì tính là gì chứ.

Chỉ cần bọn họ có thể bình an trở về là nàng an tâm rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương