Nói đến việc hôn nhân ban đầu Triệu phủ định cho Triệu Vân Liên, bụng Trịnh Diệu Ngữ lại bốc hỏa: "Lòng trượng nghĩa của hắn đem đi giế.t chó hết rồi, làm xấu mặt người đọc sách. Lúc trước nếu như không phải cha ta thưởng thức Triệu Thanh Tùng, mới gả Ngọc Châu sang cho hắn, lại thay hắn chuẩn bị lót đường khắp nơi thì hắn có thể có được thành tựu như ngày hôm nay sao?"

Nét đỏ ửng trên mặt Triệu Vân Liên từ từ dịu lại, đôi mắt hạ xuống.

Trịnh Diệu Ngữ chú ý đến thần sắc của chất nữ, phát giác bản thân nói hơi nhiều, ngượng ngùng thu về lời chửi rủa Triệu Thanh Tùng. Thôi thôi, đều là mấy chuyện cũ lúc trẻ, nói với hài tử làm gì.

Ngược lại bà nói: "Tuy nam nhi Tây Bắc da thịt thô, tính tình thẳng thắn, nhưng bù lại phần lớn bọ họ đều rất yêu chiều phu nhân của mình. Ngươi đừng thấy di trượng của ngươi nuôi dưỡng mấy người ở hậu viện mà nhầm, không ai có thể lên mặt với ta cả! Trong hậu viện này, ta nói một, hắn không dám nói hai."


"Di mẫu nói cho con biết, các phu nhân thế gia nhà cao cửa rộng đều là như vậy. Chỉ cần lão gia kính trọng con, cuộc sống của con sẽ tốt đẹp."

Muội muội mất, Trịnh Diệu Ngữ coi Triệu Vân Liên như khuê nữ của chính mình, thật lòng dạy dỗ nàng chuyện phu thê. Triệu Vân Liên yên lặng vò chiếc khăn trong tay.

"Nhưng con cũng đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ tận lực lựa chọn cho con người tốt nhất. Ta đã hỏi thăm Tiểu Dũng rồi, cho đến nay trong phòng Bùi Mặc còn chưa có người hầu hạ. Khi bọn họ trở về thành nghỉ ngơi, hắn cũng không đi hái hoa ngắt cỏ."

"Con nhìn đi, ban đầu vốn liếng của Bùi gia không có bao nhiêu, nhưng Bùi Mặc đã dựa vào chính mình mà lấy được chức vị Tham tướng chính tam phẩm. Hơn nữa hắn đã kết bái cùng Phó tổng binh và Tiểu Dũng, đó chính là Dũng Nghị Công phủ kết giao cùng phủ chúng ta. Đợi đến khi về tới Vân Kinh luận công lĩnh thưởng, chắc chắn hắn còn phải thăng chức. Nếu không phải nghe nói hắn muốn tìm muội muội nên bây giờ không muốn thành thân, hắn chắc chắn là củ khoai lang nóng phỏng tay, không ít người muốn kết thân cùng hắn đâu. Chúng ta có thể nhờ di trượng của con hỏi thăm ý tứ của hắn trước, nếu có thể định ra việc này, vậy chúng ta không cần chậm trễ việc kết hôn nữa."

Trịnh Diệu Ngữ suy nghĩ đến những tin tức bà nghe được, nhịn không được mà khen hắn: "Nhiều năm như vậy mà vẫn đi tìm muội muội thất lạc, con xem, đây là một người trọng tình trọng nghĩa."

Bởi vì là chuyện nhà của các huynh đệ kết nghĩa, nên La Đình Dũng không kể toàn bộ chuyện của Bùi Mặc và Phó Nguyệt. Triệu Vân Liên suy nghĩ một chút, việc này chờ sau khi quay về Vân Kinh thì cũng không che dấu được, cho nên nàng liền kể đoạn duyên phận thần kỳ này cho Trịnh Diệu Ngữ nghe.

Trịnh Diệu Ngữ ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.


Sau khi nghe xong, bà xem xét thấy cửa hôn sự này cực kỳ thích hợp, không khỏi cười nói: "Chuyện này rất tốt, vậy chúng ta đều là người một nhà rồi. Gia đình chúng ta đều là người trong quân ngũ, trên có phủ Dũng Nghị Công tương giao, dưới có di trượng đệ đệ che chở cho con, cần gì phải sợ hắn khi dễ con chứ?"

"Nếu tìm được muội muội rồi, chúng ta có thể đề cập đến việc hôn sự."

Trịnh Diệu Ngữ xoay người tiến đến trước mặt Triệu Vân Liên, gương mặt tươi cười hỏi nàng: "Vân Liên, con nói cho di mẫu, con có thích người này không?"

Hai má Triệu Vân Liên, còn có lỗ tai đều đã ửng đỏ. Nàng trốn trước tránh sau nhưng cũng không trốn nổi câu hỏi của di mẫu.


Hai ngày này nàng chỉ lo chú ý đến Tiêu Thái, hỏi thăm chuyện tình của Phó Nguyệt tỷ tỷ, làm gì còn sức lưu tâm đ ến bộ dáng và chuyện hôn sự của Bùi Mặc.

Lúc này nghe di mẫu nói về ưu và khuyết điểm của Bùi Mặc, nàng không khỏi nhớ lại bộ dáng cử chỉ của hắn.

Người này, dáng vẻ là một người vô cùng tuấn lãng lại thú vị... Nghĩ đến ánh mắt đen láy hoang dã của Bùi Mặc, trong lòng Triệu Vân Liên đập liên hồi...

Nàng đỏ mặt tía tai nhỏ giọng trả lời: "Chuyện này... Vân Liên nhờ di mẫu làm chủ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương