Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
-
C4292: Số liệu thống kê
Theo tiếng gọi trên loa, công nhân tự phát lao ra khỏi nhà với các loại vũ khí như dao làm bếp lao về phía các công xưởng lớn.
Trước đây khi cướp biển đến Đại Khang cướp làng chài, về cơ bản ngư dân ở đó đều bị chúng khống chế, nhưng Đông Hải này không phải là làng chài.
Một làng chài giỏi lắm thì được hơn một ngàn người, nhưng hiện tại ở Đông Hải có có hàng trăm ngàn người sinh sống. Trong số đó, dù chỉ có 1/5 là thanh niên trai tráng trẻ tuổi thì vẫn thừa sức đè bẹp bọn cướp.
Nếu là ở trên biển, ngư dân có thể không làm gì được nhưng giờ bọn chúng đã lên bờ và tấn công nhà xưởng.
Khi nhìn thấy biển công nhân đến gần, bọn cướp biển cuối cùng cũng hoảng sợ, nhưng đến lúc này thì đã quá muộn để trốn thoát.
Đêm hôm đó, giữa công nhân và bọn cướp biển xảy ra xung đột vũ trang gay gắt. Chỉ có khoảng 1/10 số cướp biển ban đầu lên bờ là trốn thoát được về tàu, còn lại hầu hết đều bị công nhân và đội hộ tống, đội an ninh đánh chết.
Tuy số lượng công nhân đông nhưng lại không được huấn luyện kỹ thuật chiến đấu và kỷ luật chiến đấu nên số thương vong còn nhiều hơn cả cướp biển. Nếu đội hộ tống và đội an ninh không đến kịp thời thì thương vong sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Qua trận chiến này, Từ Cương và công nhân Đông Hải đã nhận ra tầm quan trọng của việc huấn luyện. Cho nên bắt đầu từ ngày hôm sau, mỗi công xưởng đều tiến hành huấn luyện quân sự cơ bản trong thời gian rảnh rỗi. Trong các hoạt động chống cướp biển sau đó, công nhân Đông Hải đóng vai trò rất lớn.
Tất nhiên, chuyện này sẽ nói sau. Kim Phi đặt báo cáo chiến đấu xuống, bình tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía mật thám: “Lúc trở về ngươi có gặp được Lương ca không?”
“Ta có gặp”, mật thám trả lời: “Ta gặp Trương đại soái tại quận An Điền. Sau khi biết tin Đông Hải bị đánh úp, ngài ấy đã hạ lệnh cho thuyền chạy hết tốc lực tiến về phía trước nhanh nhất có thể, có lẽ sẽ tới nơi trước tối ngày hôm nay!"
Khi xuôi dòng, tốc độ của thuyền lầu sẽ rất nhanh, vì lý do an toàn nên động cơ hơi nước thường không chạy hết tốc lực.
Khi biết biển Đông Hải đang bị tấn công, Trương Lương trở nên lo lắng và trực tiếp ra lệnh cho ca nô cắm cờ của tiêu cục Trấn Viễn đi trước dọn đường, sau đó cho động cơ hơi nước trên thuyền lầu chạy hết tốc lực và lao tới biển Đông Hải càng nhanh càng tốt.
“Số liệu thống kê thương vong cụ thể ở Đông Hải đã được công bố chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Vẫn chưa", mật thám trả lời: “Sau trận chiến, Cục trưởng Hàn ra lệnh cho ta và một số đồng đội khác lái ca nô về để báo cáo. Khi ta rời đi thì trận chiến vừa kết thúc, ta chỉ thấy các huynh đệ công nhân đang chống lại bọn cướp, còn con số thương vong cụ thể thì chưa biết”.
“Những nơi như xưởng đóng tàu và xưởng phát điện có bị bọn cướp biển phá hoại không?” Kim Phi lại hỏi.
“Không”, mật thám nói: “Sự hỗ trợ của công nhân rất kịp thời, bọn cướp biển cũng chưa kịp xông vào nhà máy".
"Vậy thì tốt", Kim Phi khẽ gật đầu.
Các công xưởng đều có pháo đài. Sau khi đội hộ tống do Trương Lương dẫn đầu tới, cộng thêm sự trợ giúp của pháo đài, súng trường và sự giúp đỡ của rất nhiều công nhân, bọn cướp biển này trừ khi có gấp mười lần quân lực hiện tại thì đừng mơ có thể tiếp cận nhà xưởng.
Cho dù bọn cướp biển có tàu hơi nước, việc huy động hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn quân từ đất liền để tấn công Đông Hải vẫn là chuyện viển vông.
Kim Phi đang suy nghĩ về điều này thì đột nhiên nghe thấy Cửu công chúa hỏi: "Tình hình của khu trồng rong biển và đội đánh bắt thế nào rồi?"
Kim Phi nghe xong câu hỏi thì tim không khỏi đập nhanh hơn vài nhịp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook