Wp: D301203

Chương 240: Xử lý Alpha (21) (đã beta)

Một giấc này Thân Giác ngủ thẳng cho đến bốn giờ chiều, lúc tỉnh dậy còn cảm thấy cả người khó chịu. Cậu nhìn chằm chằm vào trần nhà tuyết trắng phía trên mà ngẩn người một lúc, sau mới chậm rãi ngồi dậy. Lúc ngồi lên, cậu nhịn không được mà hít sâu một hơi, sắc mặt trắng đi vài phần.

Cậu hòa hoãn một lúc lâu mới có sức lực với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường. Nhưng lúc mở khóa điện thoại, trong đầu cậu lại nghĩ về một chút chuyện không nên nghĩ đến.

Đêm qua, Tư Vũ nói cho cậu biết số điện thoại di động của hắn, nhưng lại dùng một phương thức cực kỳ thẹn thùng để nói.

Đâm bao nhiêu lần thì chính là số đó.

Đối phương còn cười khẽ, hỏi cậu đã nhỡ kỹ hay chưa, nếu cậu đáp sai thì lại làm lại một lần nữa. Vài lần như vậy, số điện thoại của đối phương và cảm giác thẹn thùng đồng thời nảy lên ở trong lòng.

Lúc này Thân Giác nghĩ lại, sắc mặt không tốt lắm, cậu cắn răng lưu lại số di động của Tư Vũ, lại nhắn tin cho trợ lý của cậu ở công ty con.

Với trạng thái hiện tại của cậu, ngày mai cũng không cách nào đi làm được, chỉ có thể xin nghỉ. Bất quá, hôm sau cậu phải về nước rồi.

Sau khi nhắn xong, cậu miễn cưỡng xuống được giường, chỉ là bước một bước cũng cảm thấy đau. Chờ đến khi đi đến cửa phòng, trên trán cậu chảy ra không ít mồ hôi lạnh. Thân Giác vừa mở cửa đã nghe được tiếng phim truyền hình được mở rất nhỏ truyền đến từ bên ngoài.

Cậu nhìn thoáng qua phòng khách bên kia, TV được mở, nhưng không có ai xem cả.

Chờ đến khi Thân Giác tắm xong mới phát hiện Thương Già Dư không có ở khách sạn, cậu cũng không quản đối phương đi đâu, nấu một nồi cháo cho chính mình.

Ban ngày ngủ nhiều quá, đã 10 giờ tối rồi nhưng vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, Thương Già Dư thì vẫn chưa quay về. Thân Giác ngồi trước cửa sổ sát đất ở ban công để xử lý công việc, đột nhiên cậu nghe được tiếng gõ cửa.

Thương Già Dư có thẻ phòng, căn bản không cần gõ cửa.

Thân Giác mở cửa, quả nhiên người đứng bên ngoài chính là Tư Vũ. Hôm nay Tư Vũ mặc một chiếc áo sơ mi thuần trắng, thời điểm nhìn thấy Thân Giác, gương mặt tuấn mỹ lập tức xuất hiện một mạt cười. Thân Giác nhìn đối phương thêm vài lần. Bình thường Tư Vũ hoặc là mặc diễn phục, hoặc là mặc những quần áo có màu đen, rất ít khi thấy hắn mặc đồ trắng như thế này. Nhưng không thể không nói, Tư Vũ mặc đồ trắng nhìn qua càng thêm ôn nhu dễ gần.

"Tôi mua cho em một chút đồ." Tư Vũ bước vào, "Em đã ăn tối chưa?" Thân Giác nhường một lối đi, quay mặt sang nơi khác, "Đã ăn rồi."

Tư Vũ đóng cửa lại, hắn liếc mắt nhìn Thân Giác một cái, duỗi tay bắt lấy tay Thân Giác, "Tôi đi rửa tay đã, sau đó sẽ bôi thuốc cho em nhé?"

Những lời này khiến sắc mặt Thân Giác trở nên có chút khó coi, cậu nhịn rồi lại nhịn mới không rút tay mình ra, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi bôi thuốc, Tư Vũ lại rửa tay một lần nữa. Chờ đến khi hắn ra tới thì Thân Giác đã mặc xong quần áo, ngồi ở mép giường. Tấm màn trong phòng đã được kéo ra, còn người thì đang ngồi nhìn cảnh đêm bên ngoài.

"Đã khá trễ rồi, nếu không thì ngủ đi nhé?" Tư Vũ đi đến trước mặt Thân Giác, ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Thân Giác đang đặt trên đùi, nhẹ giọng nói, "Tôi chờ em ngủ, sau đó sẽ rời đi."

Không thể phủ nhận, trong một trình độ nhất định, Tư Vũ chính là một người yêu cực kỳ dịu dàng. Nhưng nếu không do hắn, lúc này Thân Giác cũng đã không khó chịu đến vậy, lúc đứng dậy cũng phải khẽ cắn môi kìm nén.

Thân Giác cúi đầu nhìn đối phương, cặp mắt xinh đẹp kia của Tư Vũ ôn hòa mà chăm chú nhìn về phía cậu, phảng phất như bản thân cậu chính là người mà hắn yêu đậm sâu. Nhưng thực tế, bọn họ quen biết cũng chưa được mấy ngày, cũng chỉ mới lăn giường với nhau được một lần mà thôi.

Phát triển giữa bọn họ tựa như một loại truyện đô thị thức ăn nhanh vậy. Thâm tình rồi ôn nhu, bất quá cũng chỉ là ngụy trang trong thời kỳ mới mẻ mà thôi, thậm chí cậu và Tư Vũ cũng không tính là thời kỳ mới mẻ gì cho cam.

Cậu không thật lòng, khả năng cao đối phương cũng không phải như vậy.

Mấy kiếp trước, sau khi Tư Vũ khôi phục lại thân phận liền cướp đi Diêu Triển bên người Thương Già Dư, vậy thì hiện tại có lẽ cậu cũng không khác mấy với Diêu Triển cho lắm. Cũng chỉ vì cậu chính là người đang ở bên cạnh Thương Già Dư ở hiện tại, cho nên Tư Vũ mới chủ động thân mật với cậu. Nếu đổi lại là một người khác, phỏng chừng Tư Vũ cũng sẽ như thế.

Nói đến cũng rất buồn cười, cả hai người không một ai thật lòng, nhưng lại làm loại chuyện thân mật nhất trên đời này.

"Một lát nữa anh muốn đi đâu?" Thân Giác hỏi.

Tư Vũ đáp rất nhanh, "Cũng không có chuyện gì, chỉ trực tiếp về nhà mà thôi. Ngày mai tôi được nghỉ."

"Vậy đêm nay anh ở lại đi." Lời nói vừa dứt, Thân Giác liền thấy Tư Vũ nhấp môi cười, cậu không khỏi chêm thêm một câu, "Nhưng cái gì cũng không được làm."

"Chuyện gì cũng không được làm sao? Có thể uống nước hay không? Còn có thở nữa?" Tư Vũ biết rõ còn hỏi cố, trong mắt vẫn luôn đong đầy ý cười. Giữa mày Thân Giác nhảy liên tục, có chút bực bội, tóm lấy gối đầu bên cạnh đập vào mặt Tư Vũ, "Tất cả đều không được, tôi ngủ đây."

Cậu cũng không đợi đối phương trả lời, trực tiếp nằm xuống. Mà qua được một lúc, đèn phòng được tắt, cậu nghe được tiếng loạt xoạt bên cạnh, là Tư Vũ lên giường.

"Tôi vừa tắm xong." Giọng nói hắn rất nhẹ, "Ngủ đi."

Đã trải qua nhiều kiếp như vậy rồi, Thân Giác đã sớm tạo thành thói quen có người ở bên cạnh. Chỉ là không biết tại sao đêm nay cậu lại có chút không ngủ được, rõ ràng là cơ thể đã rất mệt mỏi rồi.

Có lẽ Tư Vũ phát hiện ra, hắn dựa sát người vào một chút, "Sao vậy? Không ngủ được?"


Thân Giác mở to mắt nhìn tấm màn trước mặt.

"Vậy tôi kể cho em nghe chuyện xưa trước khi ngủ nhé." Có vẻ Tư Vũ nổi lên hứng thú, còn khẽ hôn lên bên tai Thân Giác.

Thân Giác nghe được lời này thì xoay người qua, ánh sáng trong phòng tối tăm, nhưng cặp mắt của Tư Vũ vẫn sáng rực. Khi hắn nhìn về phía người nào thì người đó đều có một cảm giác rằng mình chính là tình nhân trong mộng của đối phương.

"Kể chuyện xưa gì?" Thân Giác hỏi.

Tư Vũ duỗi tay chỉnh lại phần tóc trên trán Thân Giác, "Em muốn nghe chuyện gì?"

Thân Giác nói: "Gì cũng được, nhưng tôi muốn nghe chuyện xưa có thật."

Tư Vũ nghe được câu nói kia thì trầm mặc một lúc mới nói: "Tôi thì thật sự không có chuyện xưa gì để kể cả, nhưng tôi biết rất nhiều mẩu chuyện, hoặc là xem từ trong sách, hoặc là nghe được qua lời kẻ của người khác."

Thân Giác nhấp môi, "Vậy thì không nghe nữa, tôi đi ngủ." Cậu lại một lần nữa xoay người đi.

Tư Vũ bật cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của Thân Giác, "Sao lại giận dỗi nữa rồi? Được rồi, vậy tôi kể em nghe chuyện xưa có thật."

Tư Vũ kể về một câu chuyện xưa cũ, câu chuyện nói về một đôi song sinh Omega, hai chị em lớn lên giống nhau như đúc, từ nhà trẻ cho đến đại học, bọn họ đều học chung một lớp, thậm chí là ngồi cùng một bàn. Sau đó, bọn họ đều quen biết với một vị học trưởng Alpha nọ. Vị học trưởng đó gia cảnh giàu có, tướng mạo anh tuấn, có rất nhiều người thích anh ta. Không lâu sau, người chị yêu đương với vị học trưởng kia, cho đến sau khi tốt nghiệp, bọn họ nhanh chóng bước vào lâu đài hôn nhân.

Những cuốn đồng thoại chỉ luôn đề cập đến câu chuyện trước khi hoàng tử và công chúa ở bên nhau. Còn sau khi ở bên nhau, cuộc sống sinh hoạt liền không còn là một câu chuyện đồng thoại nữa.

Vào lúc người chị đang mang thai, vị học trưởng kia ngoại tình. Đối tượng mà anh ta ngoại tình vậy là lại là người em. Sau khi người chị biết được chuyện này thì đã tức giận đến mức sinh non, sau khi xuất viện vẫn luôn buồn bực không vui. Nàng không thể nào giao tiếp bình thường với những người xung quanh nữa, chỉ có thể ngồi trong hoa viên mỗi ngày, ngắm nhìn những bông hoa được chăm sóc tỉ mỉ , cứ như vậy, sáu năm cũng trôi qua.

Sau sáu năm, nàng đã mất.

Cho đến trước khi chết, nàng không hề nói một lời nào với người chồng của mình, chỉ nói một câu cuối cùng với con trai của mình khi nàng đang nằm trên giường bệnh.

"Đừng học theo mẹ con, biết chưa?"

.......

Tư Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Thân Giác, ngữ khí bình tĩnh, "Tôi kể xong rồi, em nên ngủ đi."


Thân Giác ừ một tiếng, câu chuyện này có vẻ là chuyện xưa của mẹ Tư Vũ, cậu vẫn luôn cảm thấy việc ngoại hình của Tư Vũ và Thương Già Dư giống nhau có chút kỳ lạ, nhưng nếu mẹ của Tư Vũ và mẹ của Thương Già Dư là một cặp song sinh, thì lập tức có thể giải thích được rồi.

Nhưng tại sao Thương Già Dư lại sợ Tư Vũ đến vậy? Sợ đến mức chỉ cần nhìn thấy ảnh chụp đã run rẩy toát mồ hôi lạnh.

Thân Giác đột nhiên nghĩ đến mẹ của Thương Già Dư. Đối phương vừa quen biết ba cậu được bảy ngày đã nhanh chóng kết hôn, tốc độ này có phải quá nhanh rồi không?

Những chuyện này vẫn còn là một bí ẩn, thân là người trong kiếp này, Thân Giác tạm thời không thể nào biết được. Mà hiện tại cảm tình của cậu với Tư Vũ vẫn chưa sâu đậm, nếu mạo muội hỏi thì sợ sẽ chọc giận đối phương.

Dù sao thì có một số chuyện không thể tùy ý đề cập đến được, đó là một vết sẹo lòng, mỗi lần nhắc đến chính là một lần xé mở lại vết thương cũ.

........

Hôm sau, thời điểm Thân Giác tỉnh lại Tư Vũ đã rời đi trước. Hắn có đặt trên tủ đầu giường một cốc nước kèm theo một mảnh giấy, trên tờ giấy có viết –

"Xin lỗi, nhà hát tạm thời có chút việc cần tôi phải qua đó, cho nên không thể không rời đi trước. Sáng dậy em uống chút nước trước, trong bếp tôi có nấu một ít cháo đậu đỏ. Nếu có thể thì em ăn một chút. Đúng rồi, thuốc ở trong ngăn tủ, nếu còn đau thì em thoa thuốc, đừng ngại ngùng."

Nghỉ ngơi hết một ngày, lại thoa thuốc đầy đủ, cơ thể của Thân Giác tốt hơn rất nhiều. Lúc này, khi cậu vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Thương Già Dư. Thương Già Dư ngồi trên sô pha phòng khách, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn lại.

"Anh trai, anh dậy rồi." Thương Già Dư đứng lên, bước vài bước liền đi đến trước mặt Thân Giác, cũng giống như lúc trước, khi y vừa nhìn thấy Thân Giác thì phải dính lên người Thân Giác cho bằng được, tay tự động quấn lên cổ Thân Giác, "Anh trai ơi, ngày mai chúng ta phải về nước rồi đúng không?"

"Ừm." Thân Giác kéo tay Thương Già Dư kéo xuống, "Ngày hôm qua cậu đi đâu?"

Thương Già Dư chớp mắt, "Anh ơi, anh lo lắng cho em à?"

Những lời như thế này chỉ nhận lại một ánh mắt lạnh nhạt mà thôi, có vẻ Thương Già Dư cảm thấy có chút không vui, y chẹp miệng, "Không đi đâu hết, em chỉ đi mua thật nhiều thứ thôi. Lúc chờ xe đến phải chờ rất lâu mới có xe, cho nên buổi tối quay về có chút trễ. Vì em thấy đèn phòng anh hình như tắt rồi cho nên không nói cho anh biết." Y nói xong, lại nhảy chân sáo, "Anh trai ơi, anh đến xem đồ em mua nè."

Y chạy vào phòng, kéo một chiếc vali ra, sau khi mở ra, tất cả bên trong đều là búp bê.

"Cậu mua nhiều búp bê như vậy để làm gì?" Thân Giác có chút ngốc lăng.

Thương Già Dư ngồi xổm bên cạnh vali, tay hết sờ con này đến sờ con khác, "Em thích búp bê lắm nha, nhiều như vậy thì mất một con cũng không sợ nha." Y ngẩng đầu nhìn Thân Giác, trên mặt là một bộ dáng ngây thơ vô tội, "Anh ơi, anh thấy em nói có đúng không?"

Thân Giác đối diện với ánh mắt của Thương Già Dư, không hiểu sao lại cảm thấy có chút kỳ quái. Cậu không biết Thương Già Dư vậy mà lại thích búp bê, những kiếp trước Thương Già Dư chưa từng mua một con búp bê nào, nhưng nếu đối phương thích thì hắn cũng không thể ngăn cản được.

"Cậu thích là được." Thân Giác xoay người đi rửa mặt.

Chờ đến khi cậu rửa mặt xong, lúc đi vào bếp, Thương Già Dư trong phòng khách đột nhiên nói: "Anh ơi, cháo đậu đỏ trong bếp, em không cẩn thận lỡ làm đổ rồi. Anh ơi, em thật sự xin lỗi. Nhưng mà em có lấy sữa đậu nành với bánh mì ở nhà hàng dưới lầu, anh tạm thời ăn chút nhé."

Bước chân Thân Giác thoáng khựng lại, nhưng cái gì cậu cũng không nói.

Cả ba người đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng cả ba đều giữ kín không nói ra. Giống như nếu không nói, thì có một số chuyện sẽ không nhanh chóng bại lộ dưới ánh mặt trời.

.......

Trước khi Thân Giác về nước, cậu nhắn cho Tư Vũ một tin, nội dung đại khái là cậu sẽ về nước. Cậu cũng không nói khi nào cậu quay lại, Thân Giác nhận được tin nhắn của Tư Vũ gửi đến sau khi cậu đã xuống máy bay và khởi động lại máy.

"Đã biết, nghỉ ngơi thật tốt, đừng mãi tăng ca."

Hắn cũng không hỏi khi nào Thân Giác quay lại.

Còn Thương Già Dư thì vẫn ầm ĩ trước sau như một, đoạn đường từ sân bay về nhà, y mạnh mẽ ôm lấy cánh tay Thân Giác mà ngân nga. Thân Giác muốn rút lại cánh tay về thì y liền giả vờ khóc lóc, âm thanh y giả khóc rất lớn, khiến cho trợ lý ngồi ở đằng trước không nhịn được mà nhìn lén qua kính chiếu hậu.

Thân Giác không muốn quấy rầy người khác, đành cau mày để cho Thương Già Dư ôm.

Sau khi Thương Già Dư ôm được tay cậu thì lại muốn được một tấc tiến một thước, dựa vào bả vai của Thân Giác, y lẩm ba lẩm bẩm, từ đầu đến đuôi đều đang ngân nga cùng một giai điệu.

Trợ lý ngồi phía trước thấy không khí trong xe có chút cứng ngắc, muốn hòa hoãn lại không khí một chút, "Thương tiểu thiếu gia, ngài là đang hát bài nào vậy? Nghe cũng khá hay."

Thương Già Dư nghe được lời này thì mắt hạnh nhẹ chớp một cái, môi đỏ giật giật.

"Ai giết chết chim cổ đỏ."

----------

D: Ai giết chết chim cổ đỏ - Who killed Cock Robin – Đồng dao Anh

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương