Wp: D301203

Chương 241: Xử lý Alpha (22) (đã beta)

là một bài đồng dao kinh dị cực kỳ nổi tiếng. Vì Thương Già Dư chỉ luôn ngân nga, cho nên ba người khác trong xe không ai nghe ra được. Cho đến khi y nói ra tên bài hát, bên trong xe lập tức an tĩnh, cuối cùng vẫn là trợ lý cười mở miệng trước.

"Không ngờ Thương tiểu thiếu gia lại có thể hát đồng dao được. Tôi lớn đến tầm này, đồng dao cũng quên hết rồi, hiện tại chỉ biết hát một vài bài được yêu thích mà thôi."

Thương Già Dư nghe vậy thì trên gương mặt môi hồng răng trắng lộ ra một biểu tình kỳ quái, như đang tức giận nhưng vẫn cố ý nói đùa, "Tại sao cậu vẫn luôn gọi tôi là Thương tiểu thiếu gia? Chẳng lẽ còn có Thương đại thiếu gia nào sao?"

Trợ lý lập tức giải thích: "Không phải, là do tôi cảm thấy ngài vẫn còn nhỏ tuổi, cho nên mới gọi ngài như vậy thôi. Nếu ngài không thích xưng hô như vậy thì tôi sẽ đổi thành... ngài Thương, vậy được không?"

Nhưng Thương Già Dư không nói gì cả, y chỉ nhìn trợ lý mà thôi.

Thân Giác ngẩng đầu gọi trợ lý một tiếng, đánh gãy sự giằng co trong xe, "Cậu không cần phải để ý đến y, một lát nữa khi đến công ty rồi thì đem toàn bộ những mẫu thiết kế mới của quý này đưa đến văn phòng của tôi."

Thương Già Dư quay đầu nhìn về phía Thân Giác, không vui mà hừ một tiếng, "Anh trai vẫn luôn nói giúp người khác chứ không bao giờ nói giúp em."

Thân Giác không thèm để ý đến y, có vẻ y cảm thấy có chút mất mặt. Sau đó lại vì mệt mỏi do ngồi máy bay trong nhiều giờ, y dựa vào Thân Giác ngủ mất.

Chờ đến khi xe dừng lại, Thân Giác đẩy nhẹ y thì y mới tỉnh dậy.

"Về đến nhà rồi sao?" Thương Già Dư mơ mơ màng màng mở mắt ra.

"Không, đến công ty, tôi sẽ kêu Tiểu Trương đưa cậu trở về." Thân Giác thấy người đã tỉnh thì rút tay lại, bị Thương Già Dư gối lên cả một đường, cánh tay của cậu đã tê rần lên.

Thương Già Dư giơ tay xoa mắt, y đã từng ngồi đợi Thân Giác làm việc, tất nhiên sẽ không nguyện ý đợi Thân Giác ở công ty nữa, cho nên nghe lời mà gật gật đầu. Có điều khi Thân Giác đang muốn mở cửa ra ngoài, y đột nhiên duỗi tay kéo lấy Thân Giác, "Anh ơi, anh trở về sớm nhé, em ở nhà chờ anh về."

Thân Giác nhìn y một cái, dùng chút lực để tránh đi tay của đối phương, gì cũng không nói mà trực tiếp xuống xe.

Tầm mắt của Thương Già Dư đuổi theo thân ảnh của Thân Giác, cho đến khi nhìn thấy người đã đi vào cửa công ty, cuối cùng cũng không nhìn thấy được nữa thì y mới thu lại tầm mắt của mình.

Tài xế đang ngồi phía trước chính là tài xế được công ty điều xuống, phụ trách đưa đón cả Thân Giác và Sở Hách. Hắn ta nhìn Thương Già Dư qua kính chiếu hậu, mỉm cười nói: "Ngài Thương, bây giờ chúng ta xuất phát."

"Xuất phát đi." Thương Già Dư hứng thú rã rời nói, vừa nói xong, y lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số. Cuộc gọi thành công, biểu tình của y lập tức thay đổi, ngữ khí từ đang lãnh đạm biến thành nũng nịu, "Triển ca."

.....

Lúc Thân Giác đang vội vàng xử lý công việc, điện thoại đột nhiên nhận được một tin nhắn. Cậu cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện là Tư Vũ nhắn cho cậu.

Hắn gửi cậu ảnh chụp gương mặt đang hóa trang dở dang cho cậu, còn hỏi Thân Giác có thấy đẹp hay không.

Thân Giác nghiêm túc nhìn một lúc, nhắn lại hai chữ --

"Không đẹp."

Tư Vũ bên kia nhắn lại rất nhanh, "Oa, đúng là thẳng Beta sắt thép."

Là có ý gì?

Thân Giác phát hiện bản thân có chút không hiểu tin nhắn kia, cậu cân nhắc một lúc, khi nhìn thấy trợ lý tiến vào đưa cà phê, nhịn không được hỏi đối phương, "Ừm, thẳng Beta sắt thép là có ý gì?"

Trợ lý suy nghĩ một chút mới nói: "Đại khái là đang nói người kia không hiểu phong tình, tác phong lúc nói chuyện hay làm việc đều đặc biệt thẳng thắn, không chút lưu tình."

Thân Giác nghe vậy thì trầm mặc, trợ lý nhìn sắc mặt Thân Giác, cực kỳ cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc, tôi... tôi nói sai rồi ạ?"

"Không." Thân Giác cúi đầu, tiếp tục xử lý công việc, "Đi ra ngoài đi."

Chờ đến khi trợ lý rời đi, Thân Giác lại cầm điện thoại lên, cậu một lần nữa click mở ảnh chụp của Tư Vũ, nghiêm túc nhìn lại một hồi lâu. Vẫn không đẹp, hóa trang biểu diễn mới được một nửa, thoạt nhìn xấu như quỷ vậy. Cậu là ăn ngay nói thật, có gì sai sao?

Cậu suy nghĩ một chút, cầm di động chụp một bức.

Góc độ cực kỳ tùy tiện, chụp thẳng vào khuôn mặt, còn ngược sáng. Có thể nói là mười phần đẹp mà có thể chụp ra được một hoặc hai phần thì đã không tồi rồi.

Thân Giác gửi bức ảnh này cho Tư Vũ, cũng hỏi đối phương một câu hỏi tương tự. Tư Vũ vẫn trả lời nhanh như cũ.

"Quả nhiên ngài chocolate của tôi hôm nay vẫn đẹp như mọi ngày nha."

Ghê tởm.

Thân Giác bỏ điện thoại qua một bên, tạm thời không có hứng thú nói chuyện phiếm với Tư Vũ. Cũng may là đối phương phải lên sân khấu rồi, không tiếp tục nhắn tin nữa.

Hôm nay Thân Giác bận rộn đến 8 giờ tối mới xong, đến khi tan làm mới phát hiện, vào lúc 6 giờ Thương Già Dư có nhắn cho cậu một tin.

"Anh ơi, em ra ngoài chơi với bạn, đêm nay có lẽ sẽ trở về trễ một chút, anh trai phải ăn cơm đầy đủ nha."

Hai anh em Thương Diễn Vũ và Thương Già Dư này, trừ bỏ ngoại hình tương tự, ngay cả cách nhắn tin cũng có chút tương đồng, đều khiến người khác phát nổi một thân đầy da gà.

Thân Giác lái xe về nhà, vì không có gì để ăn nên cậu cũng không ăn tối. Lại tiếp tục làm việc thêm một tiếng đồng hồ nữa mới đi tắm. Lúc cậu chuẩn bị lên giường đi ngủ, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Là một số điện thoại xa lạ.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia một lúc mới nhận, "Alo."

"Là anh, Diêu Triển." Có lẽ Diêu Triển sợ Thân Giác sẽ ngắt điện thoại, ngữ khí có chút gấp gáp, "Em đừng vội cúp điện thoại, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Thân Giác ừ một tiếng.

Diêu Triển tựa hồ vì Thân Giác không trực tiếp ngắt điện thoại cho nên thở phào nhẹ nhõm, "Tiểu Dư đến chỗ anh, em ấy.... uống rất nhiều rượu, em muốn đến đón em ấy về hay không?"

"Nếu y đến chỗ anh thì anh chăm sóc cho y đi." Thân giác nói, "Còn có chuyện gì không?"

Diêu Triển nói: "Không phải, chỉ là anh cảm thấy em ấy nhìn qua có vẻ không ổn cho lắm, bọn em đã xảy ra chuyện gì sao?" Gã dừng một chút, "Tiểu Giác, kỳ thật anh vẫn luôn lo lắng cho em, em không phải như Tiểu Dư, chuyện gì em cũng giấu trong lòng, vui hay không vui đều không nói ra, em như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Anh... Anh muốn gặp em, có được không? Em đến đón Tiểu Dư đi, rồi chúng ta nói chuyện."

"Không cần." Thân Giác cắt đứt điện thoại.

Sau khi ngắt máy, cậu giơ tay nhẹ ấn giữa chân mày, thần sắc mỏi mệt. Thương Già Dư vậy mà lại qua chỗ Diêu Triển, y lại một lần nữa nổi lên hứng thú với Diêu Triển ư?

Kỳ thật lúc Thương Già Dư gọi cho Diêu Triển cuộc gọi kia, Thân Giác liền biết bọn họ không thể cắt đứt được. Con người của Diêu Triển cực kỳ đa tình, đa tình đến mức sau khi chia tay vẫn có thể nhiều lần đảm nhiệm chức danh bạn bè với người yêu cũ, thậm chí còn có thể lâu lâu gặp mặt một lần.


Những kiếp trước, vì việc này mà Thân Giác thường xuyên cãi nhau với Diêu Triển. Diêu Triển xin lỗi thì xin lỗi, nhưng vẫn mãi không thay đổi được điểm này. Sau này, khi Diêu Triển và Thương Già Dư ở bên nhau, kỳ thật gã vẫn gọi điện thoại cho Thân Giác. Nhưng về sau gã không còn gọi nữa, nếu so thời gian thì đại khái là sau đó Diêu Triển hẳn là đang cùng với Tư Vũ, cũng chính là Thương Diễn Vũ ở bên nhau thì mới không còn liên hệ với bạn trai cũ nữa.

Đa tình cũng giống như vô tình, cho đến khi kẻ đa tình kia dành hết tất cả cảm tình của mình cho một người thì hai chữ đa tình kia mới không còn nữa.

Nếu Thương Già Dư và Diêu Triển ở bên nhau, vậy thì Tư Vũ sẽ làm sao đây? Hắn sẽ lập tức đổi mục tiêu sao?

Thân Giác nghĩ đến việc này liền cảm thấy đau đầu. Cậu không khỏi ôm lấy đầu mình, chân mày gần như là nhăn thành một đoàn. Những ngày này cậu vẫn luôn tăng ca, điên cuồng mà làm việc, dù cho ngẫu nhiên có một hai ngày nghỉ thì cũng đều là vì thân thể cậu thật sự không thể nào đi đến công ty nổi nữa, nhưng cậu vẫn sẽ xử lý công việc ở nhà.

Dưới cường độ làm việc cao ngất như vậy, cậu còn phải nghĩ cách để có thể phá kiếp, vì tinh thần vẫn luôn ở trong tình trạng khẩn trương cao độ, đầu cậu đã bắt đầu đau lên.

Thân Giác cắn môi, tựa hồ như muốn dùng sự đau đớn trên môi để phân tán cơn đau trên đầu, nhưng lúc này, điện thoại cậu lại bắt đầu đổ chuông.

Lần này không còn là một số lạ, mà chính là Tư Vũ gọi điện đến.

Thân Giác thở ra một hơi dài rồi mới run rẩy nhận điện thoại, không đợi cậu nói chuyện, Tư Vũ bên kia đã nói trước.

"Alo, tôi mới rời khỏi nhà hát, em chuẩn bị ngủ rồi sao?"

"Ừm." Thân Giác cúi đầu, chân mày vẫn nhíu như cũ.

Nghe ngữ khí của hắn, có vẻ tâm tình của Tư Vũ đang rất không tồi, "Chuẩn bị ngủ là tốt, tôi sợ em hôm nay lại thức khuya tăng ca nữa. Thế nào? Hôm nay em có ngủ được không? Nếu ngủ không được thì tôi lại kể chuyện cho em nghe."

Hình như Tư Vũ đang bắt xe, bên này Thân Giác có thể loáng thoáng nghe được thanh âm hắn nói địa chỉ cho một người khác.

"Anh muốn kể cho tôi nghe chuyện xưa nào?" Thân Giác hỏi.

Tư Vũ trầm mặc một lúc mới nói: "Truyện cổ tích? Chuyện tình cảm? Em muốn nghe chuyện nào?"

Thân Giác bình tĩnh nói: "Chuyện tình cảm đi, của anh."

Nhưng Tư Vũ bên kia lại khẽ cười, hắn ừ dài một tiếng mới nói: "Hiện tại không thể kể cho em được, chờ đến khi tôi về đến nhà thì sẽ chậm rãi nói cho em biết. Nửa tiếng nữa đi, lúc đó khẳng định là tôi đã về đến nhà rồi, nếu nửa tiếng sau em vẫn còn chưa ngủ thì gửi tin nhắn cho tôi nhé. Tôi tùy thời đều có thể nhận lệnh kể chuyện cho em nghe."

Thân Giác ừ một tiếng, "Vậy tôi cúp máy đây."

"Từ từ." Ngữ khí của Tư Vũ cực kỳ dịu dàng, "Cháo đậu đỏ ăn có ngon không?"

Thân Giác nghe được câu nói đó, do dự một chút mới nói: "Ăn rất ngon."

Âm thanh cười khẽ của đối phương qua điện thoại truyền vào tai cậu, Thân Giác chờ một lúc, thấy đối phương không nói gì nữa nhưng lại không cúp máy thì ngắt máy trước.

Cúp điện thoại, cậu nằm xuống, tắt đi đèn ngủ đầu giường.

Cuối cùng thì Tư Vũ đang ôm tâm tư gì với cậu đây? Cậu có chút không đoán ra được tâm tư của đối phương. Nhìn qua, Tư Vũ là kiếp chủ dễ dàng tiếp cận nhất, thậm chí lúc nãy, khi bọn họ nói chuyện với nhau, ngữ khí của đối phương thân mật đến mức bọn họ thật sự là một đôi tình lữ. Nhưng càng dễ tiếp cận, thì cũng đồng nghĩa với việc đối phương càng thêm thâm tàng bất lộ.

Cậu và Tư Vũ, đại khái bọn họ đều mang theo ý xấu giống nhau, ai cũng không thể chỉ trích đối phương được, nhưng Thương Già Dư lúc này lại tiếp cận Diêu Triển...

Thân Giác suy nghĩ một chút, lại ngồi dậy mở đèn đầu giường, gọi lại cho dãy số vừa nãy Diêu Triển sử dụng để gọi cậu.

Diêu Triển đầu bên kia bắt máy rất nhanh.

"Thân Giác, có chuyện gì sao?"

Thân Giác siết chặt điện thoại trong tay, "Diêu Triển, anh và Thương Già Dư lúc này đang ở đâu?"

Diêu Triển báo cho cậu tên của một hội sở, sau lại nói: "Tiểu Giác, em muốn đến đây sao? Anh đến đón em nhé."

"Không cần, tự tôi lái xe đến được." Thân Giác xoay người xuống giường, vừa mang giày vừa đi ra ngoài, "Thương Già Dư đâu? Đã say rồi sao?"

Đột nhiên, người nghe điện thoại bên kia lại đổi thành người khác.

Là Thương Già Dư.

ThươngGià Dư có vẻ đã say, mồm miệng nói chuyện không rõ ràng, "Anh ơi... Anh, anhtrai muốn đến đây đón em sao? Em đang...." Y nấc một tiếng, "Anh ơi, anh đếnnhanh nha, em chờ anh đấy, anh nhất định phải đến...."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương