Wp: D301203

Chương 239: Xử lý Alpha (20) (đã beta)

Lúc xong chuyện, sắc trời bên ngoài đã tờ mờ sáng.

Ánh nắng sớm mai xuyên qua bức màn trắng mỏng tiến vào phòng, thanh niên tóc đen ngồi nơi mép giường, dùng ngón tay trắng nõn cài lại cúc áo từng chút một, giấu đi hết những dấu vết dưới cổ. Sau khi làm xong, hắn xoay người lại, nhìn người đang còn nằm trên giường.

"Ngài chocolate." Thanh niên cúi người, nhẹ nhàng dùng tay tản phần tóc mái của đối phương, hôn xuống nơi hình xăm, "Tôi có buổi tập sáng, phải đi trước rồi."

Lúc này, Thân Giác mỏi mệt bất kham, nghe được âm thanh nhưng không mở mắt nổi, chỉ có thể ậm ừ phát ra một chút giọng mũi "Ừm."

Một tiếng "Ừm" này thành công chọc cười đối phương.

Thân Giác cảm nhận được mặt mình bị sờ soạng một chút, sau đó, có gì đó dừng lại trên môi cậu, vừa chạm vào đã nhanh chóng rời đi.

"Mơ đẹp." Đây là câu cuối cùng mà Thân Giác nghe được trước khi ngủ mất.

.......

Tư Vũ vừa ra khỏi phòng liền đối mặt với một cặp mắt. Hắn không có chút phản ứng kinh ngạc nào, chỉ trở tay đem cửa phòng đóng lại nhẹ nhàng, xong liền xoay người muốn rời đi.

"Anh đứng lại!" Thương Già Dư một đêm không ngủ, không khỏi có chút khó chịu. Y không ngủ được, y cũng biết người trước mặt y cũng không ngủ. Bọn họ... Bọn họ ở trong phòng của khách sạn này làm... loại chuyện này, còn làm rất lâu.

Thương Già Dư nghĩ đến đây, gần như không thể thở được, y phảng phất trở lại thời niên thiếu của mình.

Khi đó, y đứng trước cửa phòng, nhìn bạn học của mình tụ lại một chỗ nhìn lén Thương Diễn Vũ. Rõ ràng họ có khuôn mặt giống nhau như đúc, tại sao tất cả mọi người đều thích Thương Diễn Vũ hơn?

Thương Già Dư đi đến trước mặt Tư Vũ, trong mắt đều là tơ máu, "Tại sao anh cứ như âm hồn không tan vậy hả?" Y gằn từng câu từng chữ, khớp hàm như muốn run lên.

Thương Diễn Vũ chính là ác mộng cả đời của y, không chỉ vì Thương Diễn Vũ cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người, quan trọng hơn là, trước khi ba chết, ba chỉ nhớ rõ mỗi Thương Diễn Vũ, ba y đã nhìn y mà gọi Tiểu Vũ, còn đỏ mắt cầu xin hắn tha thứ cho ông, nói bản thân có lỗi với Thương Diễn Vũ, với mẹ Thương Diễn Vũ.

Ba nói, là vì đêm đó ông uống say, nhìn sai người. Một cái sai này liền sai thêm vì sau này, mẹ Thương Già Dư đã mang thai, ông đã không thể nào quay đầu được nữa. Ông thật sự rất hối hận, nói rằng ông không còn mặt mũi nào để xuống đó gặp lại mẹ của Thương Diễn Vũ.

Nhưng chính mẹ đã nói: "Rõ ràng là tôi biết anh ấy trước chị cơ mà, tại sao tôi lại trở thành tiểu tam? Rõ ràng chị mới là tiểu tam!"

Ánh mắt Tư Vũ không chút gợn sóng, "Tránh ra."

Lãnh đạm đến mức hai chữ lãnh đạm cũng không bằng, điều này càng khiến cho Thương Già Dư nhớ đến lúc trước, khi y ngây ngốc đi tìm anh trai chơi cùng, nhưng trong lòng anh trai vẫn luôn xem y là một tiện chủng.

Trước mặt những người khác đoạt đi ba, đoạt đi những người chú người dì kia, sau lại đoạt đi những bạn học của y, hiện tại lại đến đây đoạt lấy Thân Giác khỏi y. Sợi dây trong lòng của Thương Già Dư lập tức đứt đoạn, y cắn răng, nâng tay hướng về gương mặt của Tư Vũ đánh tới.

"Chát--"

Tư Vũ bắt lấy tay Thương Già Dư, đánh ngược trở lại, sức lực của hắn Thương Già Dư không thể so được. Một cái tát này trực tiếp đánh Thương Già Dư ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn nắm lấy tóc của người trên mặt đất, cưỡng chế đối phương nhìn vào chính mình. Thương Già Dư bị đánh đến mức khóe môi tụ máu, gương mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, ửng đỏ như đang muốn sưng vù lên.

"Tiểu tiện chủng, này cũng chỉ là khởi đầu mà thôi." Thanh âm Tư Vũ rất nhẹ, "Đúng rồi, em ấy chỉ vừa mới ngủ thôi, cậu không cần phải đánh thức em ấy đâu."

"Tôi đánh thức anh ấy?" Thương Già Dư cười lớn, y cảm thấy cực kỳ hoang đường, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, "Anh có lẽ rất vui đúng không, anh trai? Mẹ tôi đã đoạt đi ba, cho nên hiện tại anh đến đây cướp người của tôi."

Trong mắt Tư Vũ hiện lên vẻ căm ghét, hắn buông lỏng tay, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn giấy, tỉ mỉ lau bàn tay vừa chạm vào Thương Già Dư, "Cậu đừng gọi tôi là anh trai, tôi thấy ghê tởm."

Hắn đem khăn giấy ném lên mặt Thương Già Dư, trực tiếp bước qua người của đối phương.

Hàng mi dài của Thương Già Dư hơi run, bàn tay đang đặt trên mặt đất nắm chặt thành quyền. Trong nháy mắt khi cửa phòng khách sạn mở ra, y mở miệng, "Vậy thì chúng ta chờ xem." Y quay đầu lại nhìn về phía Tư Vũ, lộ ra một mạt cười, hàm trăng trắng tinh nghiến chặt, sau lại tách ra, "Khi xưa mẹ tôi và dì cả tranh đoạt, cuối cùng người ở lại bên cạnh ba chính là mẹ của tôi. Hiện tại, nhìn xem, chúng ta ai lợi hại hơn ai."

Thanh niên đứng ở cửa nghe được câu nói như vậy, bước chân không hề dừng lại, cửa phòng vừa mở liền rời đi.

Thương Già Dư thấy đối phương rời đi, ánh mắt trở nên âm u hơn hẳn, y dùng lòng bàn tay lau đi máu vương trên khóe môi, đau đớn khiến y nhịn không được mà hít vào một hơi, nhưng y cũng không dừng tay, phảng phất như chỉ cần lau đi vết máu này thì tất cả sự tình từ đêm qua cho đến hiện tại có thể coi như chưa từng phát sinh, hết thảy chỉ là y nằm mơ thấy được.

Không biết qua bao lâu, y mới bò dậy từ mặt đất. Y mở ra cửa phòng của Thân Giác, nhẹ nhàng bước vào. Người trong phòng vẫn còn đang ngủ, làn gió thổi vào từ cửa sổ nhẹ lay bức màn, ánh sáng phản chiếu qua màn che, như ẩn như hiện.


Thương Già Dư đi đến bên mép giường, nhìn người đang nằm trên giường.

Thanh niên trên giường bởi vì buồn ngủ nên ngủ rất sâu, ngay cả khi có người tiến vào cũng không phát hiện ra. Làn da nơi cổ bị lộ ra ngoài có những dấu vết cực kỳ chói mắt, cánh môi Thương Già Dư thoáng rung động, nửa ngày sau, y bò lên giường, nằm xuống bên cạnh thanh niên. Y nhẹ nhàng dùng mặt dán lên bả vai của đối phương, đôi mắt phủ kín tơ máu mệt mỏi chớp nháy.

Vào thời điểm ba y sinh bệnh, y gần như dành hết cả hai mươi tư tiếng ở bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay ba, nhưng ba chưa từng gọi tên y, ba chỉ kêu tên hắn, Tiểu Vũ.

Tuy tên y và Thương Diễn Vũ đều là âm "yu", nhưng ba y chưa từng kêu y là Tiểu Dư. Lúc bệnh trở nặng ba đã gọi tên ai, không cần nói cũng biết.

Đúng, là y đê tiện, không biết xấu hổ, vốn y còn muốn sống chung một cách tốt đẹp với Thương Diễn Vũ, cũng phi thường nỗ lực, khi y nghĩ bản thân được đối đãi công bằng thì trước sau y vẫn luôn bị người khác coi là tiện chủng, ngay cả ba cũng cảm thấy y chính là một sự tồn tại đầy trơ trẽn.

Y vốn dĩ chưa từng phạm phải một sai lầm nào, nhưng từ khi được sinh ra, y căn bản chính là một sai lầm.

Y từng ảo tưởng vô số lần, nếu Thương Diễn Vũ và y có thể chỉ có một trong hai thì tốt rồi, giống như mẹ y với dì cả vậy. Từ thời niên thiếu, y đã hiểu được vì sao mẹ vẫn luôn thích cầm ảnh chụp của dì cả mà mắng mỏ.

Rõ ràng đều là một gương mặt giống nhau, nhưng tại sao tất cả mọi người đều thích người kia chứ không phải là mình?

Thương Già Dư nghĩ đến đây thì hơi ngước mắt, nhìn về phía người bên cạnh. Thân Giác ngủ rất say, cho dù bị người khác dựa vào cũng không phát hiện ra.

Là y quen biết Thân Giác trước, nhưng Thân Giác đối xử lạnh nhạt với y bao nhiêu thì lại đối xử nhiệt tình với Thương Diễn Vũ bấy nhiêu. Bọn họ mới quen biết được bao lâu đâu? Vậy mà ngay cả quan hệ cũng đã làm với nhau rồi?

Đêm qua, y đứng trước cửa phòng tắm, nghe được âm thanh bên trong, cảm thấy vừa hoang đường lại vừa tuyệt vọng. Y muốn vọt vào bên trong tách hai người ra, nhưng chính y lại không dám. Y sợ rằng, sau khi mình tiến vào lại bị Thân Giác đuổi ra ngoài, rồi cậu sẽ lại tiếp tục với Thương Diễn Vũ, nếu vậy thì y sẽ giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát hiện, cái gì cũng chưa nghe thấy.

Nhưng thật sự khó lắm!

Đối với Thương Già Dư mà nói, Thân Giác tựa như một con búp bê xinh đẹp nằm trong chiếc tủ kính tối thượng trên kia, khiến cho y nhớ thương, dùng tất cả mọi cách để bắt được trong tay. Nhưng còn chưa kịp giành lấy đã phải trơ mắt nhìn con búp bê kia chủ động nhảy vào lòng ngực của người sau lưng y.

Rõ ràng y chính là người nhìn thấy con búp bê này trước.

Thân Giác đối xử với y lạnh nhạt như vậy, sao có thể chịu ở bên cạnh một người lớn lên giống y như đúc? Cậu còn đem Thương Diễn Vũ về nơi này để làm tình, rõ ràng cậu biết y cũng đang ở đây.

Thương Già Dư nghiêng mặt qua, há mồm cắn lên bả vai Thân Giác. Y nhẹ nhàng cắn lấy, nửa ngày sau, ánh mắt y trở nên tăm tối, dùng sức cắn xuống.

Nhưng dù cho y có dùng sức để cắn đi chăng nữa thì người bên cạnh cũng chỉ khẽ nhíu mi, vẫn không thể tỉnh lại từ trong mộng.

Đúng rồi, đối phương hẳn là rất mệt nhọc, bị Thương Diễn Vũ làm cả một đêm, gần như là không ngừng nghỉ, làm sao có thể không mệt được?

Thương Già Dư nhả ra, nở một cười nhẹ. Y ngẩng đầu, đầu ngón tay mơn trớn giữa hai chân mày đang nhíu chặt của người bên cạnh, cuối cùng dừng lại nơi hình xăm bên thái dương của đối phương.

Y nhìn chằm chằm vào hình xăm một lúc lâu, cuối cùng dán môi mình lên trên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương