Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 67: Lạc hoa động nữ
Lúc Trần Dương đang trêu chọc Đại Béo thì Dịch Vu trưởng về đến, cô còn chưa kịp mở miệng, búp bê Vu cổ trong túi cô đã nhảy ra, xoay tròn 360 độ trên cái đầu trọc lóc của Đại Béo. Nó té xuống trước mặt mèo mập, cười nhạo chói tai: "Ha ha ha há há há, Oa Oa đã nghe được Từ A Ni nói vì sao cô ả để mày chết già rồi mới luyện thành mèo quỷ, vì ả nghĩ mày béo còn lười, luyện thành mèo quỷ cũng chả có tác dụng gì còn tốn công tốn sức."
Búp bê Vu cổ vờ giả giọng già cả, ho khan nói: "Ôi chao! Sao lại nặng nề thế này? Ôi chao!! Đi không nổi nữa, khụ khụ.... Há há há, cả người Oa Oa còn không to bằng cái mặt mâm của mày..."
Đại Béo há miệng, một phát ngậm búp bê vào miệng. Trần Dương khó khăn cứu nó ra, thế là hai đứa lại bắt đầu đánh nhau. Cậu bất đắc dĩ: "Con nít không hiểu chuyện."
Dịch Vu trưởng tỏ vẻ đồng ý, sau đó kể lại hành tung của Vưu Linh Thứu: "Chúng ta đã hoàn toàn nắm rõ hành tung của Vưu Linh Thứu, sự kiện Thôn Không Người lần này đúng là trò quỷ của hắn. Hiệp hội Đạo giáo các nơi đang theo dõi và đã ép hắn chạy đến di chỉ của vương triều Cổ Cách. Ở đó có thiên sư và Đạt Lai chờ hắn từ sớm, chỉ cần chờ hắn chui đầu vào rọ."
Ở di chi Cổ Cách có một hang động mười vạn người từng bị Vưu Linh Thứu luyện chế thành cương thi thất bại. Oan hồn du đãng ở hang động khóc lóc, không chịu đầu thai. Địa Tạng Bồ Tát từng độ hóa mười vạn người, kết quả thất bại. Vì cương thi bất sinh bất tử, bị loại ra khỏi lục đạo, trừ phi oán khí nơi yết hầu tiêu tan hết mới có thể cam tâm tình nguyện đi đầu thai. Cuối cùng Phong Đô Bắc Âm đại đế đứng ra thương thuyết với mười vạn oan hồn, nhốt Vưu Linh Thứu trong địa ngục ngàn năm, ngàn năm sau oán khí của oan hồn tiêu tan sẽ tự đi đầu thai.
Kết quả Vưu Linh Thứu mới bị nhốt 700 năm đã chạy trốn, vừa lúc đuổi hắn đến di chỉ Cổ Cách, giao cho mười vạn oan hồn xử lý, sớm hóa giải oán khí của họ.
Dịch Vu trưởng nói: "Đây là kiến nghị của cục trưởng Đô, đã bàn bạc với các thiên sư và được tán đồng. Vương triều Cổ Cách là một di chỉ thần bí, rất có giá trị nghiên cứu văn hóa. Hơn nữa mấy năm gần đây được quảng bá internet, trở thành một điểm du lịch. Chỉ là trước kia lo lắng du khách không biết nặng nhẹ xông vào nơi ở của mười vạn oan hồn, hiện tại giải quyết xong thì có thể tiến hành khai phá, cải thiện kinh tế."
"Vậy là lần này Vưu Linh Thứu trốn không thoát?"
"Không thoát được. Lúc trước không biết hắn, để hắn tác quái khắp nơi. May mà lần này trong dự đoán xuất hiện ở Thôn Không Người, nắm được hành tung của hắn. Lần này hắn muốn tác quái cũng không được." Dịch Vu trưởng nói xong nhìn Trần Dương, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi nói: "Không cần lo lắng con gà ốm Vưu Linh Thứu, coi như không có mấy lão cáo già thiên sư bảo vệ thì em vẫn còn cục trưởng Độ che chở."
"Hả?" Trần Dương sửng sốt không kịp phản ứng: "Em không có lo lắng, có anh Độ ở đây, em không sợ."
Dịch Vu trưởng bị nhét một miệng thức ăn chó: "Lúc nào theo chị về Vu tộc một chuyến?"
"Có thời gian sẽ đi ạ."
"Cũng được." Dịch Vu trưởng cũng không lo lắng Trần Dương chạy mất. Cô lôi kéo cậu xem một video: "Vưu Linh Thứu đăng video quay lại Thôn Không Người, muốn lấy nó dụ dỗ tín đồ."
Trần Dương ghé lại xem, trên màn hình dày đặc bình luận chạy ngang:
"Hiệu ứng ba xu."
"Phim ma Trung Quốc... không phải phim hài hả?"
"Có thịt (H) không, không thịt không xem."
"Thịt! Có thịt! Cả núi thịt!"
"Đàng hoàng đi, đây là phim ma, không phải phim về mèo."
"Mèo hả? Mị đến đây ~~"
Trần Dương và Dịch Vu trưởng hai mặt nhìn nhau, không còn lời gì để nói.
"Này là...?"
Dịch Vu trưởng ngẩng đầu, nhìn Đại Béo đang đánh nhau "vui vẻ" với búp bê Vu cổ: "Không sai. Bọn họ nghĩ phim ma của Vưu Linh Thứu là phim về mèo, còn cắt nối biên tập rất nhiều hình về Đại Béo."
Cô dừng một chút rồi cảm thán: "Quả nhiên Đại Béo rất quan trọng, không phụ sự mong đợi của mọi người, ngồi vững ở vị trí C. Đối xử với nó tốt một chút."
Tâm trạng Trần Dương phức tạp, cảm thán hình tượng chín chắn ít nói của Đại Béo trước đây đã sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng cậu đã biết vì sao nó không nói lời nào mà viết giấy, bởi vì móng mèo viết chữ khó khăn, nó bèn viết ngắn gọn ít lời, khiến hình tượng trầm ổn vững vàng như cân nặng của nó. Thế nhưng vừa mở miệng là lộ ra bản chất xuẩn manh. Ví dụ như luôn bị búp bê Vu cổ dùng một câu chọc tức xù lông, cuối cùng đánh nhau mất hình tượng.
Đột nhiên Đại Béo như bị bóp cổ, cả người xù lông dựng đứng, nó đạp lên mặt búp bê Vu cổ rồi vọt ra ngoài cửa sổ. Trần Dương thấy thế biết ngay là Độ Sóc về. Cậu quay đầu lại xem, quả nhiên là hắn đi tới.
"Anh Độ."
Dịch Vu trưởng cũng lên tiếng: "Cục trưởng Độ."
Độ Sóc gật đầu nói với cô: "Liễu Quyền Ninh tìm cô." Dịch Vu trưởng cám ơn rồi đi tìm Liễu Quyền Ninh. Độ Sóc xoa xoa gáy Trần Dương, sau đó ôm cậu ngồi xuống ghế: "Vừa nãy nói gì đó?"
"Nhắc đến Vưu Linh Thứu."
"Không cần để ý đến hắn. Chu Khất đến đó bắt hắn rồi."
Trần Dương kinh ngạc: "Không phải Chu Khất đến Bão Độc Sơn rồi sao? Sao lại chạy đến nơi xa như vậy nữa?"
"Bình thường hắn rất rảnh rỗi, không có việc gì cứ ru rú ở Bão Độc Sơn. Phái hắn đến di chỉ Cổ Cách tiện thể du ngoạn, thả lỏng tâm trạng." Độ Sóc mặt không thay đổi nói.
Ở di chỉ Cổ Cách xa xôi, Chu Khất và mấy thiên sư đang ngồi xổm trên đống cát nhìn mặt trời lặn phía xa. Hắn mặt mày tang thương nói về sếp: "Đừng bao giờ đắc tội thủ trưởng. Thủ trưởng là một đám vừa keo kiệt vừa khó hiểu, không có việc gì cứ thích làm khó dễ người ta, ma quỷ."
"Ồ." Trần Dương nhanh chóng cười nói: "Chúng ta ở đây chơi hai ngày, sau đó quay về phân cục. Đúng rồi, mấy đứa Mao Tiểu lỵ bảo em mua đặc sản địa phương, anh xem xem ở thành phố K có đặc sản gì, có nơi nào chơi không."
Độ Sóc cười cười nhìn dáng vẻ phấn chấn của cậu, hắn nhích lại gần ngửi ngửi cổ cậu, sau đó nhìn chằm chằm cái cổ trắng muốt rồi đột nhiên lè lưỡi liếm lên. Trần Dương hơi ngứa, rụt cổ một cái: "Đừng liếm, ngứa." Cậu vừa cười vừa quay đầu nhìn hắn, người sau đột nhiên mút lấy môi lưỡi của cậu.
"Ưm..." Trần Dương ôm lấy cánh tay Độ Sóc, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng triền miên.
Búp bê Vu cổ vừa giãy dụa ngồi dậy thì thấy một màn trước mặt, nó lập tức che mắt: "Oa Oa không thể nhìn." Nói xong nó lại len lén hé mắt nhìn qua he hở ngón tay, miệng há to kinh ngạc không thôi.
Dịch Vu trưởng đi nửa đường thì phát hiện quên mang búp bê theo bèn quay lại, vừa lúc cũng thấy một màn này. Cô vội quay lưng lại, chờ hai người hôn xong mới ho khan: "Đừng khẩn trương, tôi tới lấy búp bê. Oa Oa, đến đây."
Búp bê Vu cổ nhanh chóng nhảy vào lòng bàn tay của Dịch Vu trưởng, cô nhìn Oa Oa một cái là biết nó đã nhìn lén, cô nhét búp bê vào túi, cười cười nói với Trần Dương và Độ Sóc: "Tôi đi trước. Vừa nãy tôi xoay lưng lại, không có nhìn."
Dịch Vu trưởng là một cô gái rất lịch sự, hiểu rõ phi lễ chớ nhìn.
Trần Dương lúng túng cười cười, chờ Dịch Vu trưởng đi rồi, cậu như bị lửa đốt mông nhảy ra khỏi người Độ Sóc: "Em về phòng trước."
Chờ đến khi cậu chạy về phòng rồi, Độ Sóc mới thong thả đứng lên đi vào phòng tìm Trần Tiểu Dương tự chui đầu vào lưới. Ở ngoài thân mật sẽ bị bắt gặp, trong phòng thì cứ quang minh chính đại.
Điểm đặc sắc ở thành phố K là cổ trấn lầu canh, phong cách đa dạng. Mấy lầu canh này không đáng sợ như ở trong Thôn Không Người. Địa phương được khai phá phát triển thành điểm du lịch đặc sắc nên lượng người đến đây rất đông. Thế nên nơi này rất náo nhiệt đầy sức sống.
Trần Dương và Độ Sóc nghỉ ngơi trên sân thượng một nhà nghỉ giáp biển. Sân thượng được bố trí như một quán bar, đặt bảy tám cái bàn và dù trắng. Dường như muốn nương theo kiến trúc đặc sắc của cổ trấn, nhà nghỉ được xây như lầu canh kiểu La Mã cổ, xung quanh trồng một loạt cây cọ.
Ngồi trên sân thượng có thể ngắm trời xanh mây trắng, biển rộng xanh thẳm, thuyền đánh cá cập bến trên biển.
Trước đây cư dân cổ trấn sống ven biển, thường ra biển kiếm sống. Ngày nay họ bỏ neo không ra biển nữa, có vài chiếc thuyền được du khách thuê ra ngoài khơi ngắm cảnh biển.
Trần Dương dời tầm mắt, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Liễu Quyền Ninh cũng nhìn thấy hai người, ông nói với người bên cạnh vài câu rồi đi qua: "Trần Tiểu Dương, cục trưởng Độ, đang ngắm cảnh à?"
"Không phải ngắm cảnh." Độ Sóc ngẩng đầu nói: "Hẹn hò."
Trần Dương cười híp mắt, gật đầu nói: "Đúng vậy, hẹn hò."
Liễu Quyền Ninh hết nhìn Trần Dương lại nhìn sang Độ Sóc, hoài nghi không biết việc ông đi đến chào hỏi có phải là chuyện chính xác không?! Nhưng giờ hối hận đã muộn rồi, bánh chó có cứng đến mấy cũng phải ráng mà gặm. Trần Dương thấy sau lưng Liễu Quyền Ninh còn có mấy người lấm lét nhìn qua bèn nói: "Bạn chú đang đợi kìa."
"Chú nhận một vụ làm ăn, xem phong thủy mộ huyệt cho người ta."
"Chú cũng xem phong thủy?" Trần Dương vô cùng hứng thú.
Liễu Quyền Ninh xua tay: "Phong thủy làm không tốt là gây họa ba đời, giảm thọ lại thiếu đạo đức. Chú còn không tính là *bán lộ xuất gia, không dám đề cập đến phong thủy."
*Lớn tuổi mới bắt đầu làm việc gì đó.
Ông chỉ chỉ ra sau: "Bọn họ nói bị người động phong thủy, vận số năm nay không may. Họ tìm thầy phong thủy xem, cuối cùng phát hiện phong thủy ở phần mộ tổ tiên có vấn đều, lúc tìm người dời mộ thì gặp ma."
"Gặp ma" là cách nói ở phương bắc, có nghĩa là trúng tà. Gia đình tìm Liễu Quyền Ninh dời mộ có phần mộ tổ tiên ở phía nam, nhưng cả nhà đến phương bắc lập nghiệp, bởi vậy cách nói chuyện thường dùng từ phương bắc.
"Thầy phong thủy không giải quyết được chuyện trúng tà nên tìm chú. Hiện tại mời chú ăn cơm." Trên thực tế, ngoài trừ giải quyết vụ án thông qua đơn hàng trên APP, người trúng tà thường muốn đính thân đến cửa mời thiên sư, đầu tiên là mời ăn cơm. Trên bàn cơm sẽ tìm hiểu tình huống và bàn chuyện thù lao.
Có người qua giục Liễu Quyền Ninh: "Liễu thiên sư, ông xem có thể nhìn qua tình hình trước không? Chuyện "gặp ma" nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, có thể bàn bạc trước không?"
Liễu Quyền Ninh mời Trần Dương và Độ Sóc: "Có muốn đi xem chút không?"
Cậu đang buồn chán, nghe vậy vui vẻ đồng ý. Đối với việc này, Độ Sóc không có ý kiến gì, Trần Dương đi đâu thì hắn đi theo đó, ở bên cậu là được. Khách hàng kia họ Hoàng, ông chủ Hoàng thấy Liễu Quyền Ninh mời thêm hai người bạn, nghĩ là có thêm hai thiên sư hỗ trợ thì sự tình sẽ giải quyết nhanh hơn. Ông không thiếu tiền, giải quyết được càng nhanh càng tốt.
Đoàn người từ quầy bar đi đến một nhà ăn gia đình lâu đời sát vách, đương nhiên là nhà ăn nổi tiếng ở thành phố K. Nếu không phải là người sành ăn thì sẽ không tìm được nơi này, ai mà ngờ lại mở ngay cạnh một quán bar trên sân thượng một nhà nghỉ chung. Vào ghế lô, ông Hoàng vội kể rõ tình hình, cũng nhấn mạnh tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho vợ ông là được.
Vợ cả của ông Hoàng mất sớm, ông một mình nuôi con trai con gái. Giờ đây lão thụ nở hoa, ông rơi vào bể tình với cô vợ trẻ. Tình cảm thì thuận lợi nhưng gia đình và sự nghiệp lại không quá thuận lợi. Nguyên nhân vì hai đứa con của ông nhận định cô vợ trẻ của ông Hoàng chỉ mê tiền của ông mà thôi. Khó khăn lắm mới làm quan hệ người nhà dịu lại, con gái cũng tiếp nhận người vợ trẻ của ông. Thế nhưng sự nghiệp vẫn gặp nhiều trắc trở khiến ông mệt mỏi phiền não không thôi.
Vợ ông nhìn ra vận may của ông có vấn đề bèn nhắc ông tìm thầy phong thủy xem. Ông Hoàng vốn không tin mấy thứ này, sau đó thật sự quá khó khăn bèn mời thầy phong thủy xem. Thầy phong thủy nghe kể xong, đoán là có người giở trò trên phần mộ tổ tiên. Ông Hoàng quay về thành phố K, đến phần mộ tổ tiên thì phát hiện quả thật có vấn đề nên quyết định dời mộ.
Nhưng đêm vừa dời mộ xong, lục tục có vài công nhân trúng tà, nửa đêm ông Hoàng và vợ chạy đến xem, lúc đó ông không chú ý đến cô vợ. Hai ba ngày sau thì vợ ông không khỏe, không ăn không uống, hai mắt đờ đẫn, gương mặt lại đỏ bừng, thường nhỏ giọng líu ríu như nhìn thấy tình nhân. Vừa nhìn tình huống này là biết bị trúng tà, lúc này ông Hoàng mời Liễu Quyền Ninh đến.
"Liễu thiên sư, ngài nhanh cứu vợ tôi. Cô ấy vì lo lắng cho tôi, nếu không đã không đi theo tôi đến phần mộ rồi trúng tà. Tên thầy phong thủy thiếu đạo đức nào, chặt đứt tài vận còn muốn hại người nhà tôi, sao lại ác độc như vậy?!" Quả nhiên ông Hoàng xem vợ trẻ như bảo bối, gương mặt không hề che dấu vẻ lo lắng.
Liễu Quyền Ninh lại hỏi một vài câu, ông Hoàng trả lời kỹ càng. Liễu Quyền Ninh suy tư trong chốc lát rồi đồng ý nhận vụ này, ông Hoàng vui vẻ gọi vài món ăn đặc sản địa phương. Mọi người cơm nước no nê rồi đi đến biệt thự của ông Hoàng ở thành phố K, gặp vợ ông và ba công nhân bị trúng tà.
______________
Lại vung bánh chó, ai lỡ trúng thì ráng mà chịu
Ông Hoàng nói: "Tốt xấu gì bọn họ cũng vì tôi mới bị trúng tà, tôi sắp xếp họ ở trong biệt thự để thiên sư thuận tiện cứu họ."
Trần Dương, Độ Sóc và Liễu Quyền Ninh đi đến xem xét ba công nhân trước. Ánh mắt họ đờ đẫn, không nói một lời nhưng gót chân không kiễng lên. Rõ ràng là bị uế quỷ quấn thân mà không phải bị quỷ nhập vào người.
Đang là giữa trưa dương khí đại thịnh nên dù là Trần Dương cũng không thấy được quỷ quấn thân. Cậu lén hỏi Độ Sóc: "Anh có thấy gì không?"
Độ Sóc liếc mắt nhìn ba người, uế quỷ quấn trên ba người không có ý thức, hoàn toàn dựa vào oán khí hành động nhưng chúng lại có thể cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng khi đám quỷ tìm tòi nơi phát ra nguy hiểm thì không thấy gì cả. Chúng yên tâm tiếp tục bám vào người ba công nhân hấp thu sinh khí. Những người khác chỉ thấy họ thoáng tỉnh táo nhưng lại nhanh chóng đờ đẫn lần nữa.
Độ Sóc nói: "Phía sau họ có uế quỷ, hẳn là nửa đêm trong rừng núi không cẩn thận chọc phải."
Uế quỷ khác quỷ oán và oán quỷ, thậm chí cũng không giống cô hồn dã quỷ. Chúng nó có oán khí trong ngực, oán khí tụ lại thành uế. Chúng không có thần trí, lẩn quẩn du đãng trong núi rừng. Thỉnh thoảng người đi đường ban đên đụng phải chúng sẽ bị quấn lên. Uế quỷ không nhập vào người, chỉ dựa vào lưng người hấp thu sinh khí.
Người bị quấn sẽ bị hút hết sinh khí rồi chết, uế quỷ cũng tiêu tan oán khí. Đối phó với loại uế quỷ này, chỉ cần lấy đi oán khí của chúng là được.
Liễu Quyền Ninh thấy ba công nhân không có kiễng chân liền biết họ bị quỷ quấn thân mà không phải quỷ nhập. Thứ này dễ đối phó. Ông khá yêu thích Trần Tiểu Dương, nghe Độ Sóc giảng dạy cho cậu, ông cũng góp lời: "Có rất nhiều cách hóa giải oán khí của uế quỷ, cháu có thể dùng bùa, có thể dùng kinh văn hoặc kinh lục, cũng có thể dùng vật gì đó hút oán khí, ví dụ như tử ngọc."
Trần Dương thắc mắc: "Tử ngọc?"
Liễu Quyền Ninh trả lời: "Tử ngọc là ngọc có nhiều tạp chất, không đáng tiền, mua sỉ được cả đống. Nhưng trong Đạo gia, nó là nguyên liệu phong ấn oán khí tốt nhất. Trước khi phong ấn, tử ngọc có màu xanh biếc, sau khi phong ấn sẽ biến thành màu đen. Sau đó chúng ta mang ngọc đã hóa đen về Đạo quan trấn áp tinh lọc. Nếu như tùy tiện ném đi, bị người khác nhặt được lại làm vỡ, oán khí bên trong sẽ chủ động quấn thân."
Đoàn người kiểm tra hết ba công nhân trúng tà rồi đi lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách, Độ Sóc nghỉ chân ở đó. Trần Dương hỏi: "Không đi lên à?"
Hắn xoa xoa tay cậu, lòng bàn tay cậu rất nhiều thịt, xoa nắn rất thoải mái. Hắn cười khẽ: "Anh không đi lên, em đi xem đi. Xem xong rồi xuống nói với anh cũng được."
Trần Dương cũng cười: "Được."
Liễu Quyền Ninh đứng ở bậc cầu thang chờ cậu, thỉnh thoảng vẫn lén nhìn xuống, quả thật chứng minh bốn chữ "già không đứng đắn" hết sức sinh động. Ông Hoàng xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn lén. Trần Dương chạy lên lầu thì thấy mấy người Liễu Quyền Ninh còn chưa đi, cậu thắc mắc hỏi: "Chú chưa đi ạ?"
Vẻ mặt Liễu Quyền Ninh rất bình thản: "Đang chờ cháu."
Ông Hoàng dẫn hai người vào phòng ngủ chính. Cái chăn trên giường trong phòng ngủ phồng cao lên, ông Hoàng đi đến xốc chăn ra, thận trọng nói: "Vợ à, em dậy chưa? Anh dẫn... Bà xã?" Chăn được xốc lên, không một bóng người, ông Hoàng sốt ruột: "Vợ tôi đâu rồi? Không thấy cô ấy đâu?"
Trần Dương hơi xoay người, nghe thấy tiếng động trong phòng tắm: "Bên trong."
Ông Hoàng nghe vậy vội mở cửa phòng tắm, quả nhiên trông thấy cô vợ trẻ đang ngâm nga hát thầm trong đó. Trần Dương nhìn lướt qua ông Hoàng, trong thấy vợ ông ta bên trong. Đó là một người phụ nữ chừng 25 tuổi, nhỏ hơn ông Hoàng khoảng 15 tuổi. Cô cầm khăn sạch chà lau bồn rửa mặt, miệng ngâm nga một ca khúc. Mí mắt hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên nở nụ cười quỷ dị, gương mặt ửng hồng, dường như đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Cô không nghe thấy tiếng ông Hoàng kêu, cứ tiếp tục lau chùi bồn rửa mặt. Ông Hoàng kéo cô ra khỏi phòng tắm, tuy cô có giãy dụa nhưng không tức giận. Ông Hoàng giới thiệu Trần Dương và Liễu Quyền Ninh cho vợ, cô quét mắt nhìn hai người, môi mỉm cười, nắm bím tóc không nói lời nào.
Ông Hoàng sốt ruột nói: "Hai người nhìn xem, hai ngày nay cô ấy cứ thế này. Mỉm cười quỷ dị, làm gì cũng mỉm cười, còn thắt tóc bím, trước đây cổ không thích kiểu tóc quê mùa này đâu. Tôi nói gì cô ấy cũng không nghe. Hai người xem, đây không phải là trúng tà sao?"
Liễu Quyền Ninh nói: "Trần Tiểu Dương, cháu thấy thế nào?"
"Như bị thứ gì đó yểm."
"Vậy phải tìm ra thứ gì yểm cô ấy." Liễu Quyền Ninh nói với bà Hoàng: "Cô hát thật hay, hát thêm một lần nữa đi."
Bà Hoàng nhìn Liễu Quyền Ninh nở nụ cười rồi xoay người đưa lưng về phía mọi người. Đột nhiên cô cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo uyển chuyển đầy tình cảm, cũng không phải tiếng phổ thông hay tiếng địa phương. Trần Dương hỏi Liễu Quyền Ninh: "Chú nghe được gì không?"
Ông cẩn thận lắng nghe: "Giống như tiếng địa phương ở khu vực Tương Tây. Chú xem dáng vẻ này của cô ta, có chút quen thuộc, trước đây từng gặp qua. Tương Tây à... Chú phải ngẫm lại."
*Tương Tây: Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây là một châu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở phía tây tỉnh Hồ Nam.
Bỗng nhiên trong phòng ngủ có người hét lên một tiếng sợ hãi, khiến những người khác giật mình hoảng sợ. Ông Hoàng quát lớn: "La hét cái gì, bộ nhìn thấy quỷ hả?"
Hai mắt người nọ đầy vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: "Tôi, tôi đúng là gặp quỷ rồi."
Ông Hoàng lập tức kéo cô vợ trẻ trốn sau lưng Trần Dương và Liễu Quyền Ninh: "Giữa ban ngày gặp quỷ, chắc chắn rất hung ác."
Trần Dương hỏi hắn: "Cậu gặp quỷ ở đâu? Nó có hình dáng thế nào?"
Người nọ trả lời: "Tôi, vừa nãy tôi đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy có một cô gái cầm dù, mặt bộ đồ màu đỏ, dáng người rất đẹp nên tôi nhìn lâu hơn. Cô ta đứng trước cửa, mặt hướng về phía cửa sổ. Tôi càng nhìn càng tò mò, tim đập càng lúc càng mạnh. Cô ta không ngẩng đầu lên, thế nhưng lúc vừa ngẩng đầu, tôi thấy được phía dưới cây dù... Cô ta không có đầu. Từ cổ áo trở lên không có gì cả."
Hắn thật sự bị dọa sợ, vốn tưởng là một mỹ nhân thướt tha, tuy hành vi hơi quỷ dị khiến người ta hoang mang. Ai ngờ lại chứng kiến một màn đáng sợ như vậy, dưới cây dù không có đầu. Vậy chắc chắn không phải là người rồi!
Ông Hoàng nói: "Thiên sư, có phải nó đến hại vợ tôi không?"
Liễu Quyền Ninh theo hồi ức nhớ ra, ông bừng tỉnh nói: "Chú nhớ ra rồi, dáng vẻ này của bà Hoàng là đụng phải Lạc Hoa Động Nữ, bị coi là thế thân." Ông phổ cập kiến thức cho Trần Dương: "Tương Tây có tam tà: cản thi, phóng cổ và Lạc Hoa Động Nữ. Hai loại trước thì mọi người quen thuộc rồi, loại thứ ba thì có lẽ khá xa lạ. Vì lần gần nhất Lạc Hoa Động Nữ xuất hiện là 20, 30 năm trước nên bây giờ đa số mọi người không nhớ rõ có Lạc Hoa Động Nữ."
Lạc Hoa Động Nữ là mỹ nữ chưa lập gia đình đi ngang qua vài sơn động tà môn bị mê hoặc, trở về không ăn không uống, gương mặt luôn ửng đỏ, ánh mắt vui sướng, giống như tân nương gần xuất giá. Mấy ngày sau, cô gái đó sẽ chết với khóe miệng mỉm cười, lúc này người nhà sẽ làm hôn lễ, gả cô vào sơn động.
Vì họ cho rằng Lạc Hoa Động Nữ bị động thần xem là nương tử, tử vong là động thần đến đón tân nương. Thế nên sau khi Lạc Hoa Động Nữ bị động thần chọn làm tân nương, người nhà không thể phản đối, cũng không thể gả cô gái cho người khác mà muốn đợi con gái chết rồi tiến hành hôn lễ.
"Hoang đường! Vớ vẩn!" Trần Dương vừa nghe xong lập tức phản bác: "Dù người kết hôn với thần linh hay yêu quái thì cũng sẽ không bị lấy đi tính mạng. Động thần gì đó chính là tà ma không biết từ đâu chạy tới mê hoặc người khác rồi lấy mạng họ."
Cậu và Độ Sóc kết hôn nhiều năm, chưa từng thấy hắn nói muốn mạng cậu. Động thần kia hại chết người, sau đó còn độc chiếm thi thể nạn nhân, căn bản chính là tà ma.
Liễu Quyền Ninh nói: "Không sai. Trước kia mọi người không hiểu, sau khi điều tra thì phát hiện thực tế động thần là một sơn mị vừa tu luyện thành hình mê hoặc con gái xinh đẹp đi ngang qua. Cô gái không ăn không uống vài ngày, đương nhiên sẽ chết đói. Người nhà nạn nhân dùng hình thức kết hôn đưa nạn nhân vào sơn động của sơn mị. Sơn mị chui vào thân thể nạn nhân, ăn sạch ngũ tạng lục phủ rồi sống dưới lớp da đó. Sau đó nó dùng lớp da của nạn nhân đi lại bên ngoài, nhiều lần bị người khác thấy, cho rằng thần linh hạ phàm. Lớp da đó có thể duy trì được 20 đến 30 năm, sau đó cần tìm lớp da mới. Có lẽ bà Hoàng bị nhìn trúng khi vào rừng núi dời mộ."
"Vậy là lúc nãy cô gái cầm dù không đầu chính là lớp da hỏng của Lạc Hoa Động Nữ, là thứ đã yểm bà Hoàng."
"Đúng như thế."
Ông Hoàng sốt ruột hỏi: "Vậy phải làm thế nào đây?"
"Giải quyết nó là được." Trần Dương nói thêm: "Lần cuối cùng Lạc Hoa Động Nữ xuất hiện là khoảng 20, 30 năm trước. Hiện tại mọi người không tin mấy chuyện này nữa, con gái bị yểm là đưa vào bệnh viện điều trị, tuyệt đối không ngu muội đưa con vào hang động của động thần, thế nên Lạc Hoa Động Nữ không có cách thay lớp da mới. Lúc nãy Lạc Hoa Động Nữ lén ra ngoài nhìn qua cửa số, có thể thấy nó rất sốt ruột muốn có lớp da mới, bằng không nó sẽ không chạy đến khi vừa yểm Hoàng chưa được hai ba ngày."
Liễu Quyền Ninh tán thành gật đầu: "Suy đoán đúng rồi đó."
Trần Dương xuống lầu thuật lại cho Độ Sóc rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Em đoán tối nay Lạc Hoa Động Nữ sẽ đến, chúng ta ở lại đêm nay xem sao."
"Tùy em."
Ánh trăng vừa ló dạng, Liễu Quyền Ninh dẫn Trần Dương đi đến chỗ ba công nhân trúng tà, dạy cậu cách dùng tử ngọc hấp thụ oán khí. Sau đó ông chỉ vào miếng ngọc đã hóa thành màu đen: "Không thể tùy tiện ném tử ngọc, cũng không thể chôn xuống đất mà phải mang về Đạo quán tinh lọc."
Uế quỷ mà ba công nhân gặp phải rất dễ trừ, chỉ có Lạc Hoa Động Nữ yểm bà Hoàng là hơi khó khăn. Nhưng trong mắt Liễu Quyền Ninh và Trần Dương, đó cũng không phải là việc gì khó. Hai người cứu ba công nhân xong, thậm chí còn thảnh thơi xuống bếp uống rượu. Chẳng qua lúc Trần Dương vừa mới bưng chén rượu thứ hai, Độ Sóc liếc nhìn qua một cái, cậu ngượng ngùng đặt chén rượu xuống: "Không thể uống nữa."
Liễu Quyền Ninh đang uống vui vẻ, còn rung đùi đắc ý lẩm nhẩm hát, nghe vậy nói: "Mới uống một chén nhỏ đã dừng rồi? Là đàn ông thì đừng lằng nhằng mất thời gian, uống một chén nữa đi." Ông cầm chai rượu rót vào cái bát to trước mặt Trần Dương, khích lệ cậu uống tiếp.
Độ Sóc nhìn không được nữa, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Trần Dương, ném cho Liễu Quyền Ninh một ánh mắt lạnh lẽo. Ông cúi đầu ho khan hai tiếng: "Cục trưởng Độ à, không cần quản chặt như vậy đâu. Đều là đàn ông, uống hai chén có sao đâu?"
Độ Sóc đẩy chén rượu trên bàn ra xa, lạnh nhạt nói: "Dương Dương uống say sẽ đau đầu."
"Ai uống say mà không đau đầu... Được rồi được rồi, tôi không nói, không nói nữa. Tôi uống một mình." Liễu Quyền Ninh dứt khoát ngậm miệng, ông liếc nhìn Trần Dương, không tiếng động ám chỉ, "Trần Tiểu Dương, không giúp được cháu rồi."
Trần Dương sờ sờ mũi, kỳ thật đúng là cậu không thể uống nữa. Tửu lượng của cậu rất kém, ba chén đã gục. Ngày hôm sau thức dậy sẽ khó chịu đau đầu, ít nhất khó chịu cả ngày. Lúc nghiêm trọng còn phát bệnh, thượng thổ hạ tả, vậy nên cậu không thể uống rượu, nhất là rượu mạnh. Có điều uống ít thì không sao, thế nên Độ Sóc mới cho phép cậu uống một chén rượu trắng.
Trần Dương cẩn thận kéo ống tay áo Độ Sóc, hướng hắn cười lấy lòng. Độ Sóc làm sao mà tức giận với cậu được, hắn xoa xoa cổ cậu vài cái rồi nói nhỏ: "Nếu choáng váng thì nhớ nói với anh. Đừng đi ra ngoài trúng gió, lát nữa nếu đổ mồ hôi thì tranh thủ về nhà ngâm nước nóng, đừng để bị lạnh."
Trần Dương kéo dài giọng: "Biết rồi, anh Độ."
Liễu Quyền Ninh run lẩy bẩy nổi da gà, thầm cảm thán ông cô đơn một mình mới bị bắt nạt. Ông Hoàng ở trên lầu với vợ, ông có chạy ra hành lang nhìn xuống lầu muốn nói lại thôi, cuối cùng chạy về phòng với vợ trẻ. Dù sao người cô đơn đúng là dễ bị bắt nạt, may mà ông không phải người độc thân.
Bên ngoài biệt thự có mấy người đang làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, là công nhân ông Hoàng thuê đến dời mộ, hiện tại ở lại biệt thự giúp đỡ. Bọn họ đang tuần tra bên ngoài, bỗng phát hiện một cô gái mặc quần đỏ đứng dưới cây đại thụ cạnh cửa, cô ta vẫn cầm cây dù. Mọi người tập trung nhìn kỹ, dưới tàng cây trống trơn, không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa. Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, một người đẩy đồng nghiệp: "Cậu có nhìn thấy gì không?"
"Cái gì? Cậu hoa mắt đó."
"Tôi không tin là hoa mắt, cậu cũng biết việc ông Hoàng dời mộ tà môn thế nào mà. Nghe nói đêm nay "thứ đó" sẽ đến lấy mạng bà Hoàng."
"Không phải có thiên sư sao?"
"Họ quan tâm hết chúng ta được sao?"
Mấy người càng nói càng sợ, trong đó có một người không tự chủ được cầm đèn pin chiếu về phía đại thụ. Xung quanh tối đen, chính giữa lại sáng, bầu không khí vô cùng quỷ dị. Thế nhưng không một bóng người, hắn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dời đèn pin đi thì một cô gái mặc quần đỏ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, vẫn đang cầm một cây dù rất to. Hắn sợ đến nổi trái tim vọt lên đến cổ họng, không thốt ra được tiếng nào.
Đồng nghiệp đẩy hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào bèn kỳ quái nhìn qua, hoảng hồn thấy hắn đổ mồ hôi lạnh đầy người, hai mắt trợn to như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ. Mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn về phía gốc cây, chỉ thấy cô gái mặc quần đỏ dưới gốc cây chớp mắt đã xuất hiện trong sân, cách bọn họ chỉ 3m. Cô gái giơ dù lên cao, lộ ra phần trên cổ trống không.
Không có đầu!
Mọi người sợ hãi hét lên, hoảng hốt bỏ chạy. Chỉ có người đầu tiên nhìn thấy Lạc Hoa Động Nữ là tay chân cứng ngắc, không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Hoa Động Nữ đến gần. Hắn sợ đến mắt trợn trắng, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa. Lạc Hoa Động Nữ đi xuyên qua cơ thể của hắn, một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, cô ả quỷ dị kề sát vào tai hắn cười một tiếng.
Cửa lớn bỗng bật mở, Trần Dương và Liễu Quyền Ninh đứng ở cửa, Lạc Hoa Động Nữ thấy thế kêu lên một tiếng rồi bay lên trước cửa sổ phòng của bà Hoàng. Trần Dương nói: "Cháu đi đối phó Lạc Hoa Động Nữ."
Liễu Quyền Ninh tiến lên xem xét công nhân đang sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, co quắt cả người: "Bị quỷ dọa? Ba hồn bảy vía bất ổn." Ông vội vàng dán bùa lên trán và hai vai hắn, sau đó nói: "Mang chén nước đến."
Có người vội vã chạy đi rót nước đưa đến, Liễu Quyền Ninh cầm chén nước, lập tức đốt lá bùa trong tay rồi ném vào chén nước, sau đó đổ vào miệng công nhân kia. Một lúc lâu sau, hồn phách người này mới ổn định.
Trần Dương chạy lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ chính, bên trong vang lên tiếng chuông nhỏ. Cậu đi vào liền phát hiện ông Hoàng bị đánh ngất xỉu, úp mặt vào bồn rửa mặt đầy nước. Nếu cậu đến trễ vài phút, e là ông sẽ chết đuối. Trần Dương kéo ông Hoàng ra ngoài rồi đi vào sâu trong phòng, phát hiện bà Hoàng bị Lạc Hoa Động Nữ ôm lấy, đang muốn trốn qua cửa sổ.
"Muốn chạy?" Trần Dương tháo sợi dây đỏ, hai ngón tay kẹp đồng tiền cổ bắn về phía lưng Lạc Hoa Động Nữ. Nó kêu lên thảm thiết, bỏ bà Hoàng lại nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Lạc Hoa Động Nữ vừa tiếp đất, da thịt bắt đầu nứt ra những đường hẹp dài đen như mực. Một con sơn mị cả người đầy lông đen bỏ lại túi da, chạy trốn vào bụi cây.
Trần Dương nhìn địa thế, sau đó cậu dứt khoát nhảy xuống từ lầu hai, chạy về phía một bụi cây khác. Lúc sơn mị vừa nhảy ra khỏi bụi cây định chạy vào rừng, cậu vung dây đỏ quấn lấy cổ nó rồi treo ngược lên. Sơn mị nhanh chóng thả lỏng tứ chi giả chết, Trần Dương cười nói: "Giả chết cũng giống lắm."
Liễu Quyền Ninh chạy đến, thấy thế nói: "Giao nó cho chú. Loại sơn mị hại người này phải mang về xử lý."
Con sơn mị này đã hại người, mang về phỏng chừng cũng là phế bỏ hoặc giết chết. Sơn mị cũng biết thế, nó không giả chết nữa mà bắt đầu giãy dụa, gương mặt trở nên vặn vẹo rất đáng sợ. Trần Dương nhìn sơn mị, hung hăng quăng mạnh nó xuống đất rồi trực tiếp đạp một cú, sau đó liên tục đạp mạnh cho đến khi nó ngất đi mới giao cho Liễu Quyền Ninh: "Cháu nghĩ nó không chỉ hại một mạng người."
"Đây là một con sơn mị già."
Cuối cùng Liễu Quyền Ninh mang sơn mị về Hiệp hội Đạo giáo, ông đưa thêm cho ông Hoàng một lá bùa, bà Hoàng đã không có việc gì nhưng vẫn có thể dùng để trấn tà. Về phần Trần Dương, cậu bị Độ Sóc xách cổ quay về nhà nghỉ. Lúc ngồi xe quay về cậu đã bắt đầu ngáp dài, vô cùng buồn ngủ nắm góc áo hắn.
Độ Sóc rũ mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của Trần Dương, trong lòng biết là men say của cậu đến rồi. Hắn đơn giản vòng tay ôm cả người cậu vào lòng.
Tài xế liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu, cảm thấy không được tự nhiên. Ông đưa hai người đến nơi liền cầm tiền chạy nhanh. Độ Sóc không thèm để ý, ôm Trần Dương càng chặt.
Cậu đang ngủ trong lòng hắn.
___________
Vưu Linh Thứu chạy đến Cổ Cách bị cả đám xử đẹp rồi nha, từ giờ không nhắc đến hắn nữa. Chương sau có nhân vật mới xuất hiện.
Một tin buồn là beta của tui chạy rồi, từ giờ tốc độ edit sẽ chậm hơn và lỗi type chắc sẽ đầy trời T_T
Búp bê Vu cổ vờ giả giọng già cả, ho khan nói: "Ôi chao! Sao lại nặng nề thế này? Ôi chao!! Đi không nổi nữa, khụ khụ.... Há há há, cả người Oa Oa còn không to bằng cái mặt mâm của mày..."
Đại Béo há miệng, một phát ngậm búp bê vào miệng. Trần Dương khó khăn cứu nó ra, thế là hai đứa lại bắt đầu đánh nhau. Cậu bất đắc dĩ: "Con nít không hiểu chuyện."
Dịch Vu trưởng tỏ vẻ đồng ý, sau đó kể lại hành tung của Vưu Linh Thứu: "Chúng ta đã hoàn toàn nắm rõ hành tung của Vưu Linh Thứu, sự kiện Thôn Không Người lần này đúng là trò quỷ của hắn. Hiệp hội Đạo giáo các nơi đang theo dõi và đã ép hắn chạy đến di chỉ của vương triều Cổ Cách. Ở đó có thiên sư và Đạt Lai chờ hắn từ sớm, chỉ cần chờ hắn chui đầu vào rọ."
Ở di chi Cổ Cách có một hang động mười vạn người từng bị Vưu Linh Thứu luyện chế thành cương thi thất bại. Oan hồn du đãng ở hang động khóc lóc, không chịu đầu thai. Địa Tạng Bồ Tát từng độ hóa mười vạn người, kết quả thất bại. Vì cương thi bất sinh bất tử, bị loại ra khỏi lục đạo, trừ phi oán khí nơi yết hầu tiêu tan hết mới có thể cam tâm tình nguyện đi đầu thai. Cuối cùng Phong Đô Bắc Âm đại đế đứng ra thương thuyết với mười vạn oan hồn, nhốt Vưu Linh Thứu trong địa ngục ngàn năm, ngàn năm sau oán khí của oan hồn tiêu tan sẽ tự đi đầu thai.
Kết quả Vưu Linh Thứu mới bị nhốt 700 năm đã chạy trốn, vừa lúc đuổi hắn đến di chỉ Cổ Cách, giao cho mười vạn oan hồn xử lý, sớm hóa giải oán khí của họ.
Dịch Vu trưởng nói: "Đây là kiến nghị của cục trưởng Đô, đã bàn bạc với các thiên sư và được tán đồng. Vương triều Cổ Cách là một di chỉ thần bí, rất có giá trị nghiên cứu văn hóa. Hơn nữa mấy năm gần đây được quảng bá internet, trở thành một điểm du lịch. Chỉ là trước kia lo lắng du khách không biết nặng nhẹ xông vào nơi ở của mười vạn oan hồn, hiện tại giải quyết xong thì có thể tiến hành khai phá, cải thiện kinh tế."
"Vậy là lần này Vưu Linh Thứu trốn không thoát?"
"Không thoát được. Lúc trước không biết hắn, để hắn tác quái khắp nơi. May mà lần này trong dự đoán xuất hiện ở Thôn Không Người, nắm được hành tung của hắn. Lần này hắn muốn tác quái cũng không được." Dịch Vu trưởng nói xong nhìn Trần Dương, đánh giá cậu từ trên xuống dưới rồi nói: "Không cần lo lắng con gà ốm Vưu Linh Thứu, coi như không có mấy lão cáo già thiên sư bảo vệ thì em vẫn còn cục trưởng Độ che chở."
"Hả?" Trần Dương sửng sốt không kịp phản ứng: "Em không có lo lắng, có anh Độ ở đây, em không sợ."
Dịch Vu trưởng bị nhét một miệng thức ăn chó: "Lúc nào theo chị về Vu tộc một chuyến?"
"Có thời gian sẽ đi ạ."
"Cũng được." Dịch Vu trưởng cũng không lo lắng Trần Dương chạy mất. Cô lôi kéo cậu xem một video: "Vưu Linh Thứu đăng video quay lại Thôn Không Người, muốn lấy nó dụ dỗ tín đồ."
Trần Dương ghé lại xem, trên màn hình dày đặc bình luận chạy ngang:
"Hiệu ứng ba xu."
"Phim ma Trung Quốc... không phải phim hài hả?"
"Có thịt (H) không, không thịt không xem."
"Thịt! Có thịt! Cả núi thịt!"
"Đàng hoàng đi, đây là phim ma, không phải phim về mèo."
"Mèo hả? Mị đến đây ~~"
Trần Dương và Dịch Vu trưởng hai mặt nhìn nhau, không còn lời gì để nói.
"Này là...?"
Dịch Vu trưởng ngẩng đầu, nhìn Đại Béo đang đánh nhau "vui vẻ" với búp bê Vu cổ: "Không sai. Bọn họ nghĩ phim ma của Vưu Linh Thứu là phim về mèo, còn cắt nối biên tập rất nhiều hình về Đại Béo."
Cô dừng một chút rồi cảm thán: "Quả nhiên Đại Béo rất quan trọng, không phụ sự mong đợi của mọi người, ngồi vững ở vị trí C. Đối xử với nó tốt một chút."
Tâm trạng Trần Dương phức tạp, cảm thán hình tượng chín chắn ít nói của Đại Béo trước đây đã sụp đổ hoàn toàn. Cuối cùng cậu đã biết vì sao nó không nói lời nào mà viết giấy, bởi vì móng mèo viết chữ khó khăn, nó bèn viết ngắn gọn ít lời, khiến hình tượng trầm ổn vững vàng như cân nặng của nó. Thế nhưng vừa mở miệng là lộ ra bản chất xuẩn manh. Ví dụ như luôn bị búp bê Vu cổ dùng một câu chọc tức xù lông, cuối cùng đánh nhau mất hình tượng.
Đột nhiên Đại Béo như bị bóp cổ, cả người xù lông dựng đứng, nó đạp lên mặt búp bê Vu cổ rồi vọt ra ngoài cửa sổ. Trần Dương thấy thế biết ngay là Độ Sóc về. Cậu quay đầu lại xem, quả nhiên là hắn đi tới.
"Anh Độ."
Dịch Vu trưởng cũng lên tiếng: "Cục trưởng Độ."
Độ Sóc gật đầu nói với cô: "Liễu Quyền Ninh tìm cô." Dịch Vu trưởng cám ơn rồi đi tìm Liễu Quyền Ninh. Độ Sóc xoa xoa gáy Trần Dương, sau đó ôm cậu ngồi xuống ghế: "Vừa nãy nói gì đó?"
"Nhắc đến Vưu Linh Thứu."
"Không cần để ý đến hắn. Chu Khất đến đó bắt hắn rồi."
Trần Dương kinh ngạc: "Không phải Chu Khất đến Bão Độc Sơn rồi sao? Sao lại chạy đến nơi xa như vậy nữa?"
"Bình thường hắn rất rảnh rỗi, không có việc gì cứ ru rú ở Bão Độc Sơn. Phái hắn đến di chỉ Cổ Cách tiện thể du ngoạn, thả lỏng tâm trạng." Độ Sóc mặt không thay đổi nói.
Ở di chỉ Cổ Cách xa xôi, Chu Khất và mấy thiên sư đang ngồi xổm trên đống cát nhìn mặt trời lặn phía xa. Hắn mặt mày tang thương nói về sếp: "Đừng bao giờ đắc tội thủ trưởng. Thủ trưởng là một đám vừa keo kiệt vừa khó hiểu, không có việc gì cứ thích làm khó dễ người ta, ma quỷ."
"Ồ." Trần Dương nhanh chóng cười nói: "Chúng ta ở đây chơi hai ngày, sau đó quay về phân cục. Đúng rồi, mấy đứa Mao Tiểu lỵ bảo em mua đặc sản địa phương, anh xem xem ở thành phố K có đặc sản gì, có nơi nào chơi không."
Độ Sóc cười cười nhìn dáng vẻ phấn chấn của cậu, hắn nhích lại gần ngửi ngửi cổ cậu, sau đó nhìn chằm chằm cái cổ trắng muốt rồi đột nhiên lè lưỡi liếm lên. Trần Dương hơi ngứa, rụt cổ một cái: "Đừng liếm, ngứa." Cậu vừa cười vừa quay đầu nhìn hắn, người sau đột nhiên mút lấy môi lưỡi của cậu.
"Ưm..." Trần Dương ôm lấy cánh tay Độ Sóc, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn dịu dàng triền miên.
Búp bê Vu cổ vừa giãy dụa ngồi dậy thì thấy một màn trước mặt, nó lập tức che mắt: "Oa Oa không thể nhìn." Nói xong nó lại len lén hé mắt nhìn qua he hở ngón tay, miệng há to kinh ngạc không thôi.
Dịch Vu trưởng đi nửa đường thì phát hiện quên mang búp bê theo bèn quay lại, vừa lúc cũng thấy một màn này. Cô vội quay lưng lại, chờ hai người hôn xong mới ho khan: "Đừng khẩn trương, tôi tới lấy búp bê. Oa Oa, đến đây."
Búp bê Vu cổ nhanh chóng nhảy vào lòng bàn tay của Dịch Vu trưởng, cô nhìn Oa Oa một cái là biết nó đã nhìn lén, cô nhét búp bê vào túi, cười cười nói với Trần Dương và Độ Sóc: "Tôi đi trước. Vừa nãy tôi xoay lưng lại, không có nhìn."
Dịch Vu trưởng là một cô gái rất lịch sự, hiểu rõ phi lễ chớ nhìn.
Trần Dương lúng túng cười cười, chờ Dịch Vu trưởng đi rồi, cậu như bị lửa đốt mông nhảy ra khỏi người Độ Sóc: "Em về phòng trước."
Chờ đến khi cậu chạy về phòng rồi, Độ Sóc mới thong thả đứng lên đi vào phòng tìm Trần Tiểu Dương tự chui đầu vào lưới. Ở ngoài thân mật sẽ bị bắt gặp, trong phòng thì cứ quang minh chính đại.
Điểm đặc sắc ở thành phố K là cổ trấn lầu canh, phong cách đa dạng. Mấy lầu canh này không đáng sợ như ở trong Thôn Không Người. Địa phương được khai phá phát triển thành điểm du lịch đặc sắc nên lượng người đến đây rất đông. Thế nên nơi này rất náo nhiệt đầy sức sống.
Trần Dương và Độ Sóc nghỉ ngơi trên sân thượng một nhà nghỉ giáp biển. Sân thượng được bố trí như một quán bar, đặt bảy tám cái bàn và dù trắng. Dường như muốn nương theo kiến trúc đặc sắc của cổ trấn, nhà nghỉ được xây như lầu canh kiểu La Mã cổ, xung quanh trồng một loạt cây cọ.
Ngồi trên sân thượng có thể ngắm trời xanh mây trắng, biển rộng xanh thẳm, thuyền đánh cá cập bến trên biển.
Trước đây cư dân cổ trấn sống ven biển, thường ra biển kiếm sống. Ngày nay họ bỏ neo không ra biển nữa, có vài chiếc thuyền được du khách thuê ra ngoài khơi ngắm cảnh biển.
Trần Dương dời tầm mắt, thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Liễu Quyền Ninh cũng nhìn thấy hai người, ông nói với người bên cạnh vài câu rồi đi qua: "Trần Tiểu Dương, cục trưởng Độ, đang ngắm cảnh à?"
"Không phải ngắm cảnh." Độ Sóc ngẩng đầu nói: "Hẹn hò."
Trần Dương cười híp mắt, gật đầu nói: "Đúng vậy, hẹn hò."
Liễu Quyền Ninh hết nhìn Trần Dương lại nhìn sang Độ Sóc, hoài nghi không biết việc ông đi đến chào hỏi có phải là chuyện chính xác không?! Nhưng giờ hối hận đã muộn rồi, bánh chó có cứng đến mấy cũng phải ráng mà gặm. Trần Dương thấy sau lưng Liễu Quyền Ninh còn có mấy người lấm lét nhìn qua bèn nói: "Bạn chú đang đợi kìa."
"Chú nhận một vụ làm ăn, xem phong thủy mộ huyệt cho người ta."
"Chú cũng xem phong thủy?" Trần Dương vô cùng hứng thú.
Liễu Quyền Ninh xua tay: "Phong thủy làm không tốt là gây họa ba đời, giảm thọ lại thiếu đạo đức. Chú còn không tính là *bán lộ xuất gia, không dám đề cập đến phong thủy."
*Lớn tuổi mới bắt đầu làm việc gì đó.
Ông chỉ chỉ ra sau: "Bọn họ nói bị người động phong thủy, vận số năm nay không may. Họ tìm thầy phong thủy xem, cuối cùng phát hiện phong thủy ở phần mộ tổ tiên có vấn đều, lúc tìm người dời mộ thì gặp ma."
"Gặp ma" là cách nói ở phương bắc, có nghĩa là trúng tà. Gia đình tìm Liễu Quyền Ninh dời mộ có phần mộ tổ tiên ở phía nam, nhưng cả nhà đến phương bắc lập nghiệp, bởi vậy cách nói chuyện thường dùng từ phương bắc.
"Thầy phong thủy không giải quyết được chuyện trúng tà nên tìm chú. Hiện tại mời chú ăn cơm." Trên thực tế, ngoài trừ giải quyết vụ án thông qua đơn hàng trên APP, người trúng tà thường muốn đính thân đến cửa mời thiên sư, đầu tiên là mời ăn cơm. Trên bàn cơm sẽ tìm hiểu tình huống và bàn chuyện thù lao.
Có người qua giục Liễu Quyền Ninh: "Liễu thiên sư, ông xem có thể nhìn qua tình hình trước không? Chuyện "gặp ma" nói lớn không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ, có thể bàn bạc trước không?"
Liễu Quyền Ninh mời Trần Dương và Độ Sóc: "Có muốn đi xem chút không?"
Cậu đang buồn chán, nghe vậy vui vẻ đồng ý. Đối với việc này, Độ Sóc không có ý kiến gì, Trần Dương đi đâu thì hắn đi theo đó, ở bên cậu là được. Khách hàng kia họ Hoàng, ông chủ Hoàng thấy Liễu Quyền Ninh mời thêm hai người bạn, nghĩ là có thêm hai thiên sư hỗ trợ thì sự tình sẽ giải quyết nhanh hơn. Ông không thiếu tiền, giải quyết được càng nhanh càng tốt.
Đoàn người từ quầy bar đi đến một nhà ăn gia đình lâu đời sát vách, đương nhiên là nhà ăn nổi tiếng ở thành phố K. Nếu không phải là người sành ăn thì sẽ không tìm được nơi này, ai mà ngờ lại mở ngay cạnh một quán bar trên sân thượng một nhà nghỉ chung. Vào ghế lô, ông Hoàng vội kể rõ tình hình, cũng nhấn mạnh tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho vợ ông là được.
Vợ cả của ông Hoàng mất sớm, ông một mình nuôi con trai con gái. Giờ đây lão thụ nở hoa, ông rơi vào bể tình với cô vợ trẻ. Tình cảm thì thuận lợi nhưng gia đình và sự nghiệp lại không quá thuận lợi. Nguyên nhân vì hai đứa con của ông nhận định cô vợ trẻ của ông Hoàng chỉ mê tiền của ông mà thôi. Khó khăn lắm mới làm quan hệ người nhà dịu lại, con gái cũng tiếp nhận người vợ trẻ của ông. Thế nhưng sự nghiệp vẫn gặp nhiều trắc trở khiến ông mệt mỏi phiền não không thôi.
Vợ ông nhìn ra vận may của ông có vấn đề bèn nhắc ông tìm thầy phong thủy xem. Ông Hoàng vốn không tin mấy thứ này, sau đó thật sự quá khó khăn bèn mời thầy phong thủy xem. Thầy phong thủy nghe kể xong, đoán là có người giở trò trên phần mộ tổ tiên. Ông Hoàng quay về thành phố K, đến phần mộ tổ tiên thì phát hiện quả thật có vấn đề nên quyết định dời mộ.
Nhưng đêm vừa dời mộ xong, lục tục có vài công nhân trúng tà, nửa đêm ông Hoàng và vợ chạy đến xem, lúc đó ông không chú ý đến cô vợ. Hai ba ngày sau thì vợ ông không khỏe, không ăn không uống, hai mắt đờ đẫn, gương mặt lại đỏ bừng, thường nhỏ giọng líu ríu như nhìn thấy tình nhân. Vừa nhìn tình huống này là biết bị trúng tà, lúc này ông Hoàng mời Liễu Quyền Ninh đến.
"Liễu thiên sư, ngài nhanh cứu vợ tôi. Cô ấy vì lo lắng cho tôi, nếu không đã không đi theo tôi đến phần mộ rồi trúng tà. Tên thầy phong thủy thiếu đạo đức nào, chặt đứt tài vận còn muốn hại người nhà tôi, sao lại ác độc như vậy?!" Quả nhiên ông Hoàng xem vợ trẻ như bảo bối, gương mặt không hề che dấu vẻ lo lắng.
Liễu Quyền Ninh lại hỏi một vài câu, ông Hoàng trả lời kỹ càng. Liễu Quyền Ninh suy tư trong chốc lát rồi đồng ý nhận vụ này, ông Hoàng vui vẻ gọi vài món ăn đặc sản địa phương. Mọi người cơm nước no nê rồi đi đến biệt thự của ông Hoàng ở thành phố K, gặp vợ ông và ba công nhân bị trúng tà.
______________
Lại vung bánh chó, ai lỡ trúng thì ráng mà chịu
Ông Hoàng nói: "Tốt xấu gì bọn họ cũng vì tôi mới bị trúng tà, tôi sắp xếp họ ở trong biệt thự để thiên sư thuận tiện cứu họ."
Trần Dương, Độ Sóc và Liễu Quyền Ninh đi đến xem xét ba công nhân trước. Ánh mắt họ đờ đẫn, không nói một lời nhưng gót chân không kiễng lên. Rõ ràng là bị uế quỷ quấn thân mà không phải bị quỷ nhập vào người.
Đang là giữa trưa dương khí đại thịnh nên dù là Trần Dương cũng không thấy được quỷ quấn thân. Cậu lén hỏi Độ Sóc: "Anh có thấy gì không?"
Độ Sóc liếc mắt nhìn ba người, uế quỷ quấn trên ba người không có ý thức, hoàn toàn dựa vào oán khí hành động nhưng chúng lại có thể cảm nhận được nguy hiểm. Nhưng khi đám quỷ tìm tòi nơi phát ra nguy hiểm thì không thấy gì cả. Chúng yên tâm tiếp tục bám vào người ba công nhân hấp thu sinh khí. Những người khác chỉ thấy họ thoáng tỉnh táo nhưng lại nhanh chóng đờ đẫn lần nữa.
Độ Sóc nói: "Phía sau họ có uế quỷ, hẳn là nửa đêm trong rừng núi không cẩn thận chọc phải."
Uế quỷ khác quỷ oán và oán quỷ, thậm chí cũng không giống cô hồn dã quỷ. Chúng nó có oán khí trong ngực, oán khí tụ lại thành uế. Chúng không có thần trí, lẩn quẩn du đãng trong núi rừng. Thỉnh thoảng người đi đường ban đên đụng phải chúng sẽ bị quấn lên. Uế quỷ không nhập vào người, chỉ dựa vào lưng người hấp thu sinh khí.
Người bị quấn sẽ bị hút hết sinh khí rồi chết, uế quỷ cũng tiêu tan oán khí. Đối phó với loại uế quỷ này, chỉ cần lấy đi oán khí của chúng là được.
Liễu Quyền Ninh thấy ba công nhân không có kiễng chân liền biết họ bị quỷ quấn thân mà không phải quỷ nhập. Thứ này dễ đối phó. Ông khá yêu thích Trần Tiểu Dương, nghe Độ Sóc giảng dạy cho cậu, ông cũng góp lời: "Có rất nhiều cách hóa giải oán khí của uế quỷ, cháu có thể dùng bùa, có thể dùng kinh văn hoặc kinh lục, cũng có thể dùng vật gì đó hút oán khí, ví dụ như tử ngọc."
Trần Dương thắc mắc: "Tử ngọc?"
Liễu Quyền Ninh trả lời: "Tử ngọc là ngọc có nhiều tạp chất, không đáng tiền, mua sỉ được cả đống. Nhưng trong Đạo gia, nó là nguyên liệu phong ấn oán khí tốt nhất. Trước khi phong ấn, tử ngọc có màu xanh biếc, sau khi phong ấn sẽ biến thành màu đen. Sau đó chúng ta mang ngọc đã hóa đen về Đạo quan trấn áp tinh lọc. Nếu như tùy tiện ném đi, bị người khác nhặt được lại làm vỡ, oán khí bên trong sẽ chủ động quấn thân."
Đoàn người kiểm tra hết ba công nhân trúng tà rồi đi lên lầu. Lúc đi ngang qua phòng khách, Độ Sóc nghỉ chân ở đó. Trần Dương hỏi: "Không đi lên à?"
Hắn xoa xoa tay cậu, lòng bàn tay cậu rất nhiều thịt, xoa nắn rất thoải mái. Hắn cười khẽ: "Anh không đi lên, em đi xem đi. Xem xong rồi xuống nói với anh cũng được."
Trần Dương cũng cười: "Được."
Liễu Quyền Ninh đứng ở bậc cầu thang chờ cậu, thỉnh thoảng vẫn lén nhìn xuống, quả thật chứng minh bốn chữ "già không đứng đắn" hết sức sinh động. Ông Hoàng xấu hổ, quay mặt đi không dám nhìn lén. Trần Dương chạy lên lầu thì thấy mấy người Liễu Quyền Ninh còn chưa đi, cậu thắc mắc hỏi: "Chú chưa đi ạ?"
Vẻ mặt Liễu Quyền Ninh rất bình thản: "Đang chờ cháu."
Ông Hoàng dẫn hai người vào phòng ngủ chính. Cái chăn trên giường trong phòng ngủ phồng cao lên, ông Hoàng đi đến xốc chăn ra, thận trọng nói: "Vợ à, em dậy chưa? Anh dẫn... Bà xã?" Chăn được xốc lên, không một bóng người, ông Hoàng sốt ruột: "Vợ tôi đâu rồi? Không thấy cô ấy đâu?"
Trần Dương hơi xoay người, nghe thấy tiếng động trong phòng tắm: "Bên trong."
Ông Hoàng nghe vậy vội mở cửa phòng tắm, quả nhiên trông thấy cô vợ trẻ đang ngâm nga hát thầm trong đó. Trần Dương nhìn lướt qua ông Hoàng, trong thấy vợ ông ta bên trong. Đó là một người phụ nữ chừng 25 tuổi, nhỏ hơn ông Hoàng khoảng 15 tuổi. Cô cầm khăn sạch chà lau bồn rửa mặt, miệng ngâm nga một ca khúc. Mí mắt hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên nở nụ cười quỷ dị, gương mặt ửng hồng, dường như đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Cô không nghe thấy tiếng ông Hoàng kêu, cứ tiếp tục lau chùi bồn rửa mặt. Ông Hoàng kéo cô ra khỏi phòng tắm, tuy cô có giãy dụa nhưng không tức giận. Ông Hoàng giới thiệu Trần Dương và Liễu Quyền Ninh cho vợ, cô quét mắt nhìn hai người, môi mỉm cười, nắm bím tóc không nói lời nào.
Ông Hoàng sốt ruột nói: "Hai người nhìn xem, hai ngày nay cô ấy cứ thế này. Mỉm cười quỷ dị, làm gì cũng mỉm cười, còn thắt tóc bím, trước đây cổ không thích kiểu tóc quê mùa này đâu. Tôi nói gì cô ấy cũng không nghe. Hai người xem, đây không phải là trúng tà sao?"
Liễu Quyền Ninh nói: "Trần Tiểu Dương, cháu thấy thế nào?"
"Như bị thứ gì đó yểm."
"Vậy phải tìm ra thứ gì yểm cô ấy." Liễu Quyền Ninh nói với bà Hoàng: "Cô hát thật hay, hát thêm một lần nữa đi."
Bà Hoàng nhìn Liễu Quyền Ninh nở nụ cười rồi xoay người đưa lưng về phía mọi người. Đột nhiên cô cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo uyển chuyển đầy tình cảm, cũng không phải tiếng phổ thông hay tiếng địa phương. Trần Dương hỏi Liễu Quyền Ninh: "Chú nghe được gì không?"
Ông cẩn thận lắng nghe: "Giống như tiếng địa phương ở khu vực Tương Tây. Chú xem dáng vẻ này của cô ta, có chút quen thuộc, trước đây từng gặp qua. Tương Tây à... Chú phải ngẫm lại."
*Tương Tây: Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây là một châu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, nằm ở phía tây tỉnh Hồ Nam.
Bỗng nhiên trong phòng ngủ có người hét lên một tiếng sợ hãi, khiến những người khác giật mình hoảng sợ. Ông Hoàng quát lớn: "La hét cái gì, bộ nhìn thấy quỷ hả?"
Hai mắt người nọ đầy vẻ hoảng sợ, giọng nói run rẩy: "Tôi, tôi đúng là gặp quỷ rồi."
Ông Hoàng lập tức kéo cô vợ trẻ trốn sau lưng Trần Dương và Liễu Quyền Ninh: "Giữa ban ngày gặp quỷ, chắc chắn rất hung ác."
Trần Dương hỏi hắn: "Cậu gặp quỷ ở đâu? Nó có hình dáng thế nào?"
Người nọ trả lời: "Tôi, vừa nãy tôi đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy có một cô gái cầm dù, mặt bộ đồ màu đỏ, dáng người rất đẹp nên tôi nhìn lâu hơn. Cô ta đứng trước cửa, mặt hướng về phía cửa sổ. Tôi càng nhìn càng tò mò, tim đập càng lúc càng mạnh. Cô ta không ngẩng đầu lên, thế nhưng lúc vừa ngẩng đầu, tôi thấy được phía dưới cây dù... Cô ta không có đầu. Từ cổ áo trở lên không có gì cả."
Hắn thật sự bị dọa sợ, vốn tưởng là một mỹ nhân thướt tha, tuy hành vi hơi quỷ dị khiến người ta hoang mang. Ai ngờ lại chứng kiến một màn đáng sợ như vậy, dưới cây dù không có đầu. Vậy chắc chắn không phải là người rồi!
Ông Hoàng nói: "Thiên sư, có phải nó đến hại vợ tôi không?"
Liễu Quyền Ninh theo hồi ức nhớ ra, ông bừng tỉnh nói: "Chú nhớ ra rồi, dáng vẻ này của bà Hoàng là đụng phải Lạc Hoa Động Nữ, bị coi là thế thân." Ông phổ cập kiến thức cho Trần Dương: "Tương Tây có tam tà: cản thi, phóng cổ và Lạc Hoa Động Nữ. Hai loại trước thì mọi người quen thuộc rồi, loại thứ ba thì có lẽ khá xa lạ. Vì lần gần nhất Lạc Hoa Động Nữ xuất hiện là 20, 30 năm trước nên bây giờ đa số mọi người không nhớ rõ có Lạc Hoa Động Nữ."
Lạc Hoa Động Nữ là mỹ nữ chưa lập gia đình đi ngang qua vài sơn động tà môn bị mê hoặc, trở về không ăn không uống, gương mặt luôn ửng đỏ, ánh mắt vui sướng, giống như tân nương gần xuất giá. Mấy ngày sau, cô gái đó sẽ chết với khóe miệng mỉm cười, lúc này người nhà sẽ làm hôn lễ, gả cô vào sơn động.
Vì họ cho rằng Lạc Hoa Động Nữ bị động thần xem là nương tử, tử vong là động thần đến đón tân nương. Thế nên sau khi Lạc Hoa Động Nữ bị động thần chọn làm tân nương, người nhà không thể phản đối, cũng không thể gả cô gái cho người khác mà muốn đợi con gái chết rồi tiến hành hôn lễ.
"Hoang đường! Vớ vẩn!" Trần Dương vừa nghe xong lập tức phản bác: "Dù người kết hôn với thần linh hay yêu quái thì cũng sẽ không bị lấy đi tính mạng. Động thần gì đó chính là tà ma không biết từ đâu chạy tới mê hoặc người khác rồi lấy mạng họ."
Cậu và Độ Sóc kết hôn nhiều năm, chưa từng thấy hắn nói muốn mạng cậu. Động thần kia hại chết người, sau đó còn độc chiếm thi thể nạn nhân, căn bản chính là tà ma.
Liễu Quyền Ninh nói: "Không sai. Trước kia mọi người không hiểu, sau khi điều tra thì phát hiện thực tế động thần là một sơn mị vừa tu luyện thành hình mê hoặc con gái xinh đẹp đi ngang qua. Cô gái không ăn không uống vài ngày, đương nhiên sẽ chết đói. Người nhà nạn nhân dùng hình thức kết hôn đưa nạn nhân vào sơn động của sơn mị. Sơn mị chui vào thân thể nạn nhân, ăn sạch ngũ tạng lục phủ rồi sống dưới lớp da đó. Sau đó nó dùng lớp da của nạn nhân đi lại bên ngoài, nhiều lần bị người khác thấy, cho rằng thần linh hạ phàm. Lớp da đó có thể duy trì được 20 đến 30 năm, sau đó cần tìm lớp da mới. Có lẽ bà Hoàng bị nhìn trúng khi vào rừng núi dời mộ."
"Vậy là lúc nãy cô gái cầm dù không đầu chính là lớp da hỏng của Lạc Hoa Động Nữ, là thứ đã yểm bà Hoàng."
"Đúng như thế."
Ông Hoàng sốt ruột hỏi: "Vậy phải làm thế nào đây?"
"Giải quyết nó là được." Trần Dương nói thêm: "Lần cuối cùng Lạc Hoa Động Nữ xuất hiện là khoảng 20, 30 năm trước. Hiện tại mọi người không tin mấy chuyện này nữa, con gái bị yểm là đưa vào bệnh viện điều trị, tuyệt đối không ngu muội đưa con vào hang động của động thần, thế nên Lạc Hoa Động Nữ không có cách thay lớp da mới. Lúc nãy Lạc Hoa Động Nữ lén ra ngoài nhìn qua cửa số, có thể thấy nó rất sốt ruột muốn có lớp da mới, bằng không nó sẽ không chạy đến khi vừa yểm Hoàng chưa được hai ba ngày."
Liễu Quyền Ninh tán thành gật đầu: "Suy đoán đúng rồi đó."
Trần Dương xuống lầu thuật lại cho Độ Sóc rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Em đoán tối nay Lạc Hoa Động Nữ sẽ đến, chúng ta ở lại đêm nay xem sao."
"Tùy em."
Ánh trăng vừa ló dạng, Liễu Quyền Ninh dẫn Trần Dương đi đến chỗ ba công nhân trúng tà, dạy cậu cách dùng tử ngọc hấp thụ oán khí. Sau đó ông chỉ vào miếng ngọc đã hóa thành màu đen: "Không thể tùy tiện ném tử ngọc, cũng không thể chôn xuống đất mà phải mang về Đạo quán tinh lọc."
Uế quỷ mà ba công nhân gặp phải rất dễ trừ, chỉ có Lạc Hoa Động Nữ yểm bà Hoàng là hơi khó khăn. Nhưng trong mắt Liễu Quyền Ninh và Trần Dương, đó cũng không phải là việc gì khó. Hai người cứu ba công nhân xong, thậm chí còn thảnh thơi xuống bếp uống rượu. Chẳng qua lúc Trần Dương vừa mới bưng chén rượu thứ hai, Độ Sóc liếc nhìn qua một cái, cậu ngượng ngùng đặt chén rượu xuống: "Không thể uống nữa."
Liễu Quyền Ninh đang uống vui vẻ, còn rung đùi đắc ý lẩm nhẩm hát, nghe vậy nói: "Mới uống một chén nhỏ đã dừng rồi? Là đàn ông thì đừng lằng nhằng mất thời gian, uống một chén nữa đi." Ông cầm chai rượu rót vào cái bát to trước mặt Trần Dương, khích lệ cậu uống tiếp.
Độ Sóc nhìn không được nữa, đứng dậy đi đến ngồi cạnh Trần Dương, ném cho Liễu Quyền Ninh một ánh mắt lạnh lẽo. Ông cúi đầu ho khan hai tiếng: "Cục trưởng Độ à, không cần quản chặt như vậy đâu. Đều là đàn ông, uống hai chén có sao đâu?"
Độ Sóc đẩy chén rượu trên bàn ra xa, lạnh nhạt nói: "Dương Dương uống say sẽ đau đầu."
"Ai uống say mà không đau đầu... Được rồi được rồi, tôi không nói, không nói nữa. Tôi uống một mình." Liễu Quyền Ninh dứt khoát ngậm miệng, ông liếc nhìn Trần Dương, không tiếng động ám chỉ, "Trần Tiểu Dương, không giúp được cháu rồi."
Trần Dương sờ sờ mũi, kỳ thật đúng là cậu không thể uống nữa. Tửu lượng của cậu rất kém, ba chén đã gục. Ngày hôm sau thức dậy sẽ khó chịu đau đầu, ít nhất khó chịu cả ngày. Lúc nghiêm trọng còn phát bệnh, thượng thổ hạ tả, vậy nên cậu không thể uống rượu, nhất là rượu mạnh. Có điều uống ít thì không sao, thế nên Độ Sóc mới cho phép cậu uống một chén rượu trắng.
Trần Dương cẩn thận kéo ống tay áo Độ Sóc, hướng hắn cười lấy lòng. Độ Sóc làm sao mà tức giận với cậu được, hắn xoa xoa cổ cậu vài cái rồi nói nhỏ: "Nếu choáng váng thì nhớ nói với anh. Đừng đi ra ngoài trúng gió, lát nữa nếu đổ mồ hôi thì tranh thủ về nhà ngâm nước nóng, đừng để bị lạnh."
Trần Dương kéo dài giọng: "Biết rồi, anh Độ."
Liễu Quyền Ninh run lẩy bẩy nổi da gà, thầm cảm thán ông cô đơn một mình mới bị bắt nạt. Ông Hoàng ở trên lầu với vợ, ông có chạy ra hành lang nhìn xuống lầu muốn nói lại thôi, cuối cùng chạy về phòng với vợ trẻ. Dù sao người cô đơn đúng là dễ bị bắt nạt, may mà ông không phải người độc thân.
Bên ngoài biệt thự có mấy người đang làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, là công nhân ông Hoàng thuê đến dời mộ, hiện tại ở lại biệt thự giúp đỡ. Bọn họ đang tuần tra bên ngoài, bỗng phát hiện một cô gái mặc quần đỏ đứng dưới cây đại thụ cạnh cửa, cô ta vẫn cầm cây dù. Mọi người tập trung nhìn kỹ, dưới tàng cây trống trơn, không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa. Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, một người đẩy đồng nghiệp: "Cậu có nhìn thấy gì không?"
"Cái gì? Cậu hoa mắt đó."
"Tôi không tin là hoa mắt, cậu cũng biết việc ông Hoàng dời mộ tà môn thế nào mà. Nghe nói đêm nay "thứ đó" sẽ đến lấy mạng bà Hoàng."
"Không phải có thiên sư sao?"
"Họ quan tâm hết chúng ta được sao?"
Mấy người càng nói càng sợ, trong đó có một người không tự chủ được cầm đèn pin chiếu về phía đại thụ. Xung quanh tối đen, chính giữa lại sáng, bầu không khí vô cùng quỷ dị. Thế nhưng không một bóng người, hắn thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dời đèn pin đi thì một cô gái mặc quần đỏ đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, vẫn đang cầm một cây dù rất to. Hắn sợ đến nổi trái tim vọt lên đến cổ họng, không thốt ra được tiếng nào.
Đồng nghiệp đẩy hắn một cái, thấy hắn không nói lời nào bèn kỳ quái nhìn qua, hoảng hồn thấy hắn đổ mồ hôi lạnh đầy người, hai mắt trợn to như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ. Mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn về phía gốc cây, chỉ thấy cô gái mặc quần đỏ dưới gốc cây chớp mắt đã xuất hiện trong sân, cách bọn họ chỉ 3m. Cô gái giơ dù lên cao, lộ ra phần trên cổ trống không.
Không có đầu!
Mọi người sợ hãi hét lên, hoảng hốt bỏ chạy. Chỉ có người đầu tiên nhìn thấy Lạc Hoa Động Nữ là tay chân cứng ngắc, không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lạc Hoa Động Nữ đến gần. Hắn sợ đến mắt trợn trắng, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa. Lạc Hoa Động Nữ đi xuyên qua cơ thể của hắn, một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, cô ả quỷ dị kề sát vào tai hắn cười một tiếng.
Cửa lớn bỗng bật mở, Trần Dương và Liễu Quyền Ninh đứng ở cửa, Lạc Hoa Động Nữ thấy thế kêu lên một tiếng rồi bay lên trước cửa sổ phòng của bà Hoàng. Trần Dương nói: "Cháu đi đối phó Lạc Hoa Động Nữ."
Liễu Quyền Ninh tiến lên xem xét công nhân đang sợ hãi đến mặt mày trắng bệch, co quắt cả người: "Bị quỷ dọa? Ba hồn bảy vía bất ổn." Ông vội vàng dán bùa lên trán và hai vai hắn, sau đó nói: "Mang chén nước đến."
Có người vội vã chạy đi rót nước đưa đến, Liễu Quyền Ninh cầm chén nước, lập tức đốt lá bùa trong tay rồi ném vào chén nước, sau đó đổ vào miệng công nhân kia. Một lúc lâu sau, hồn phách người này mới ổn định.
Trần Dương chạy lên lầu, đá văng cửa phòng ngủ chính, bên trong vang lên tiếng chuông nhỏ. Cậu đi vào liền phát hiện ông Hoàng bị đánh ngất xỉu, úp mặt vào bồn rửa mặt đầy nước. Nếu cậu đến trễ vài phút, e là ông sẽ chết đuối. Trần Dương kéo ông Hoàng ra ngoài rồi đi vào sâu trong phòng, phát hiện bà Hoàng bị Lạc Hoa Động Nữ ôm lấy, đang muốn trốn qua cửa sổ.
"Muốn chạy?" Trần Dương tháo sợi dây đỏ, hai ngón tay kẹp đồng tiền cổ bắn về phía lưng Lạc Hoa Động Nữ. Nó kêu lên thảm thiết, bỏ bà Hoàng lại nhảy qua cửa sổ chạy trốn. Lạc Hoa Động Nữ vừa tiếp đất, da thịt bắt đầu nứt ra những đường hẹp dài đen như mực. Một con sơn mị cả người đầy lông đen bỏ lại túi da, chạy trốn vào bụi cây.
Trần Dương nhìn địa thế, sau đó cậu dứt khoát nhảy xuống từ lầu hai, chạy về phía một bụi cây khác. Lúc sơn mị vừa nhảy ra khỏi bụi cây định chạy vào rừng, cậu vung dây đỏ quấn lấy cổ nó rồi treo ngược lên. Sơn mị nhanh chóng thả lỏng tứ chi giả chết, Trần Dương cười nói: "Giả chết cũng giống lắm."
Liễu Quyền Ninh chạy đến, thấy thế nói: "Giao nó cho chú. Loại sơn mị hại người này phải mang về xử lý."
Con sơn mị này đã hại người, mang về phỏng chừng cũng là phế bỏ hoặc giết chết. Sơn mị cũng biết thế, nó không giả chết nữa mà bắt đầu giãy dụa, gương mặt trở nên vặn vẹo rất đáng sợ. Trần Dương nhìn sơn mị, hung hăng quăng mạnh nó xuống đất rồi trực tiếp đạp một cú, sau đó liên tục đạp mạnh cho đến khi nó ngất đi mới giao cho Liễu Quyền Ninh: "Cháu nghĩ nó không chỉ hại một mạng người."
"Đây là một con sơn mị già."
Cuối cùng Liễu Quyền Ninh mang sơn mị về Hiệp hội Đạo giáo, ông đưa thêm cho ông Hoàng một lá bùa, bà Hoàng đã không có việc gì nhưng vẫn có thể dùng để trấn tà. Về phần Trần Dương, cậu bị Độ Sóc xách cổ quay về nhà nghỉ. Lúc ngồi xe quay về cậu đã bắt đầu ngáp dài, vô cùng buồn ngủ nắm góc áo hắn.
Độ Sóc rũ mắt nhìn gương mặt đỏ hồng của Trần Dương, trong lòng biết là men say của cậu đến rồi. Hắn đơn giản vòng tay ôm cả người cậu vào lòng.
Tài xế liếc nhìn hai người qua kính chiếu hậu, cảm thấy không được tự nhiên. Ông đưa hai người đến nơi liền cầm tiền chạy nhanh. Độ Sóc không thèm để ý, ôm Trần Dương càng chặt.
Cậu đang ngủ trong lòng hắn.
___________
Vưu Linh Thứu chạy đến Cổ Cách bị cả đám xử đẹp rồi nha, từ giờ không nhắc đến hắn nữa. Chương sau có nhân vật mới xuất hiện.
Một tin buồn là beta của tui chạy rồi, từ giờ tốc độ edit sẽ chậm hơn và lỗi type chắc sẽ đầy trời T_T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook