Xông Vào Ngõ Âm Dương
-
Chương 68: Dời mộ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dương từ Quảng Việt trở về phân cục, cậu cứ có cảm giác bầu không khí trong phân cục rất kỳ quái, rõ ràng cậu chỉ đi có nửa tháng thôi mà. Mao Tiểu Lỵ, Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo gần như thành thần ẩn thân, suốt ngày chạy bên ngoài. Ăn tối xong cũng vội vã chạy đi, hình như có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm.
Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo còn dễ hiểu, hai người thường nhận đơn hàng. Gần đây Mao Tiểu Lỵ rất siêng năng luyện tập Đạo thuật, vốn nên rảnh rỗi mới đúng. Nhưng thực tế lại trái ngược, ngày thường không thấy bóng dáng cô nàng đâu. Trần Dương gọi với theo Mã Sơn Phong đang định đi đến quảng trường cùng bà xã nhảy quảng trường: "Chú Mã, gần đây bọn họ nhận đơn hàng gì à? Đến cả ăn cơm cũng không có thời gian?"
Mã Sơn Phong trả lời: "Không có nhận đơn. Sắp đến rằm tháng 7 rồi, tụi nó vội về quê tế tổ. Tuy nói rằm tháng 7 địa phủ xá tội, quỷ môn mở cửa nhưng đa số hung thần lệ quỷ đều có quỷ sai trông coi, không dám náo loạn. Có người trẻ tuổi không hiểu chuyện đụng phải cô hồn dã quỷ thì đã có thiên sư và bà đồng có thể đuổi quỷ. Vậy nên rất nhiều thiên sư thế gia đều về nhà tế tổ vào rằm tháng 7. Mao Tiểu Lỵ, Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh cũng về tế tổ."
Mã Sơn Phong không nhắc đến thì Trần Dương đã suýt quên ba đồng nghiệp trong phân cục có "gốc" to đến cỡ nào. Tất cả đều xuất thân là thiên sư thế gia, gia tộc có vị trị quan trọng trong Đạo giáo, cũng từng có cống hiến quan trọng trong lịch sử phát triển của Đạo giáo. Trần Dương nói: "Tất cả đều về nhà hết ạ?"
"Ừ. Mao Tiểu Lỵ về Mao Sơn, Trương Cầu Đạo về Long Hổ Sơn, Khấu Tuyên Linh về Bình Thành. Hiện tại tụi nhóc đang chuẩn bị hành lý, đơn xin nghỉ phép đặt trên bàn chú hai ngày rồi kìa, lát nữa phiền Dương Dương đóng cái dấu." Mã Sơn Phong nói xong muốn đi, bà xã đang đợi, ông mà đến muộn, không chừng bà lại nhảy với lão Vương.
"Ối chờ đã, chú Mã, chú gọi cháu là gì?"
Mã Sơn Phong bày vẻ mặt khó hiểu, một lát sau mới phản ứng: "Dương Dương à, không thích gọi vậy thì là Trần Tiểu Dương. Cháu thích cái nào?"
Trần Dương: "???"
Mã Sơn Phong cười ha hả: "Mấy lão thiên sư cáo già đều gọi như vậy, họ biết cháu giao đấu với Vu Linh Thứu ở Thôn Không Người, dù không chính diện giao đấu nhưng thái độ và tinh thần đều rất đáng khen. Đừng để ý, họ gọi nick name cho có vẻ thân thiện đó mà." Trên thực tế mấy lão thiên sư già mà không đứng đắn kia biết quan hệ của Độ Sóc và Trần Dương, nghe Độ Sóc thường gọi cậu là "Dương Dương" hay "Trần Tiểu Dương", thế là ồn ào gọi theo.
Trần Dương vừa muốn nói Mã Sơn Phong đừng gọi như vậy nữa, ông đã chuồn ra tới cửa. Đại Béo nhảy xuống từ tường vây, trông thấy cơm thừa canh cặn trên bàn bèn nói: "Trần Tiểu Dương, cá của gia đâu?"
Vì hói đầu mà gần đây mèo mập không muốn xuất hiện trước mặt người khác, bình thường trời tối mới lén đến tìm Trần Dương chờ ăn cá.
Cậu nghe vậy khoanh tay nói: "Mày gọi ai đó? Mà mày nên giảm cân đi, Đại Béo."
Núi thịt vẫy vẫy đuôi: "Gia gầy. Đi Quảng Việt bôn ba mấy ngày, trở về phát hiện gầy đi."
Trần Dương cầm một chậu cá khô rán ra: "Gầy bao nhiêu?"
"Hai lạng."
Cậu lập tức thu hồi chậu cá, cầm đũa gắp hai con cá lớn chừng ngón tay: "Bữa tối."
Sau đó cậu bưng chậu cá rán quay vào bếp, Đại Béo ngậm hai con cá nhảy xuống đuổi theo Trần Dương: "Hai lạng không phải là gầy sao? Gầy hai lạng cũng là gầy, cậu không thể kỳ thị... Không phải khi đó cậu nói cá khô không đủ sao?"
Đại Béo cảm thấy đau khổ vì bị lừa dối. Lúc mới gặp nó chỉ có 40 cân, chẳng qua vì thức ăn của phân cục quá ngon mà nó béo lên đến 50 cân, tất cả mọi người không còn yêu nó nữa. Mỗi lần gặp mặt hay dùng cân nặng công kích nó, ép nó giảm béo. Hiện tại nó gầy rồi, không chỉ không ôm ôm hôn hôn đút cá mà còn định cắt xén thức ăn!
Trần Dương tận tình khuyên bảo: "Đại Béo, mày từng thấy con mèo nào nặng đến 50 cân chưa?"
"... Gia là mèo quỷ." Huống chi nó đã sống 1000 năm, một con mèo hoang 50 cân thì làm sao? Mới 50 cân!!!
Trần Dương suy nghĩ trong chốc lát: "Mày nói đúng." Đại Béo là mèo quỷ, còn sợ mấy vấn đề như cholesterol, huyết áp cao sao? Vì vậy cậu đặt chậu cá lại lên bàn cho nó. Mao Tiểu Lỵ vừa xuống lầu, tự động ngồi vào bàn, không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Đại Béo mà cầm cá khô lên gặm.
Cô nàng lên tiếng: "Đại Béo, uống ly rượu không?"
Mèo ú thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cùng Mao Tiểu Lỵ uống một chai rượu. Cô nàng hoàn toàn không cảm thấy ăn cá khô rán, uống rượu bạc hà của mèo thì có gì không đúng. Rượu đỏ lần trước uống hết sạch rồi, mới mua hai thùng rượu bạc hà qua mạng. Đáng sợ nhất là mấy đứa Mao Tiểu Lỵ sẽ uống cùng Đại Béo, uống xong còn chẹp miệng khen ngon.
Mao Tiểu Lỵ nói với Trần Dương: "Anh Trần, Khấu Tuyên Linh nói với em, giữa tháng Trương Cầu Đạo phải về nhà tế tổ, người lớn trong nhà mời anh đến chơi. Ba em cũng mời anh đến Mao Sơn, anh nghĩ thế nào?"
Trần Dương ngồi xuống, nghe vậy nói: "Cũng được. Giữa tháng 7 anh không có đơn hàng nào, Độ Sóc cũng bận rộn. Anh không có việc gì làm, đi thì đi."
"Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Bình Thành, anh muốn đi đâu."
"Nhất thời không quyết định được."
Cậu đang nói thì Khấu Tuyên Linh đi về, trong tay đang cầm điện thoại trò chuyện, tựa hồ lưu luyến không rời. Trần Dương kinh ngạc nhướng mày: "Không phải giờ này Khấu Tuyên Linh phải bái lạy sư tổ sao?" Nhìn gương mặt ửng hồng của hắn, cậu chần chừ rồi nói: "Lẽ nào Khấu Tuyên Linh... yêu đương?"
Mao Tiểu Lỵ nhỏ giọng thần bí nói: "Anh nhìn ra? Cả phân cục đều nhìn ra rồi, vậy mà Khấu Tuyên Linh còn phản bác là tình anh em. Chậc chậc, anh em. Người bình thường sẽ nói là bạn bè đúng không? Ha ha ha, "tình anh em". Chúng ta đều hiểu mà, chỉ có một mình ảnh là vừa đơn thuần vừa thẳng tăm tắp. Ảnh vì hẹn hò với "người anh em" kia mà hoãn việc bái lạy sư tổ."
Trần Dương mở to hai mắt: "Anh em? Nam?"
"Đúng vậy. Ngay ngày đầu tiên Khấu Tuyên Linh đã tiết lộ giới tính của đối phương." Mao Tiểu Lỵ vô cùng đau đớn: "Khấu Khấu đơn thuần thẳng nam sắt thép, đừng bị người ta lừa nha. Anh có biết đến giờ đối phương vẫn không chịu đến phân cục không? Bọn em muốn thay Khấu Tuyên Linh nhìn một cái, thế mà người kia cứ liên tục từ chối. Anh cũng biết đó, Khấu Tuyên Linh thẳng như vậy, không chừng bị lừa."
Khấu Tuyên Linh đứng sau lưng Mao Tiểu Lỵ, giơ chân đá cái ghế của cô. Mao Tiểu Lỵ như mọc con mắt sau gáy, chống tay xuống bàn rồi linh hoạt nhảy lên ngồi xổm cùng Đại Béo trên bàn: "Khấu Tuyên Linh, anh càng ngày càng xấu xa."
Khấu Tuyên Linh cười nhạt: "Cô bịa chuyện của tôi ngay trước mặt tôi, không chặt chân cô đã là tốt lắm rồi."
Mao Tiểu Lỵ làm mặt quỷ với hắn. Khấu Tuyên Linh nói với Trần Dương: "Cậu đừng nghe cô ta nói bậy, chỉ là một người anh em của tôi thôi. Hắn rất tốt, cực kỳ tốt, đối với ta cũng tốt. Chúng tôi mới quen đã thân, đừng có nghĩ xấu như Tiểu Lỵ."
Trần Dương cười ôn hòa: "Biết rồi." Chờ Khấu Tuyên Linh đi lên lầu, cậu lập tức nói với Mao Tiểu Lỵ: "Từ lúc vào đến lúc hắn lên lầu chưa từng cúp điện thoại, vừa quen đã thân... Có vấn đề."
"Đúng không, em đã nói mà, ngay cả chú Mã cũng nhìn ra, còn tươi cười thần bí. Em biết chú Mã lâu rồi, mắt nhìn người của chú là sắc bén nhất. Lúc đó em và Trương Cầu Đạo hỏi có phải Khấu Tuyên Linh yêu đương không, chú Mã không trả lời nhưng nụ cười đó y hệt lần đầu tiên chú Mã nhìn anh và anh Độ."
Trần Dương kinh ngạc: "Lúc nhìn anh và anh Độ, chú ấy cười thế nào?"
"Như vậy nè." Mao Tiểu Lỵ từ từ nở nụ cười phức tạp đầy hàm ý "không cần nói cũng hiểu", "Đừng nói, hiểu rồi", "Quan hệ bất thường". Trần Dương thấy vậy, hai mắt giật giật: "Có quá khoa trương không?"
"Thật đó. Chú Mã vậy đó, chú ấy là giản xảo nhất."
Cậu nói sang chuyện khác: "Anh thấy gần đây thân thủ của em không tệ, phản ứng rất nhanh."
Mao Tiểu Lỵ quả thật nói theo: "Phải về nhà tế tố, em tranh thủ thời gian luyện tập thân thủ và Đạo thuật. Bằng không về nhà phải nghe cô bảy dì tám càm ràm, so sánh ganh đua này nọ. Đừng nghĩ thiên sư thế gia thì không có ba cô sáu bà nhiều chuyện, đều là tục nhân. Biết rõ dòng của ba em đều phải chờ tự giác ngộ mà vẫn lải nhải suốt."
Trần Dương không có loại phiền não này. Mao Tiểu Lỵ quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi nhích lại gần nói: "Anh Trần, hay là anh đi Bình Thành? Vừa khéo đi cùng "người anh em" của Khấu Tuyên Linh. Dù sao tháng 10 này anh phải đi đến tổ đình Long Hổ Sơn, bây giờ đi không cần thiết lắm. Dứt khoát đi Bình Thành. Anh mà đi với em về Mao Sơn, mấy bà cô bà dì lại nghĩ anh là bạn trai của em. Nếu anh Độ biết, em chắc chắn... xoẹt xoẹt."
Trần Dương bị chọc cười: "Anh Độ không tàn bạo như vậy đâu."
"Chậc chậc, cả câu mà chỉ chú ý đến danh tiếng của anh Độ." Mao Tiểu Lỵ lắc lắc đầu cảm thán, ôm Đại Béo than thở: "Hai ta đều là độc thân cẩu, mỗi ngày bị nhét bánh chó mới béo như vậy."
"Ngại quá, gia ăn là bánh mèo tình yêu."
"Á, Đại Béo, mày biết nói." Mao Tiểu Lỵ sợ đến nỗi phát âm lộn xộn. Đại Béo lườm một cái, phân rõ giới tuyến: "Chú ý, cô và gia không cùng một nước. Cô độc thân. Bạn gái mèo của gia thì trải rộng toàn Trung Quốc, thuần chủng, con lai, trong nước ngoài nước đều có."
"Mèo... có thẩm mỹ bình thường không?" Mao Tiểu Lỵ cười ha hả, chỉ vào mèo mập nói: "Đám mèo cái đó nhìn trúng mày ở điểm nào?"
Trần Dương lên tiếng: "Đừng nói vậy, Tiểu Lỵ." Cậu nhìn núi thịt rồi tiếp lời: "Có lẽ là... mang đến cảm giác an toàn."
Đại Béo ngậm một con cá nhích ra xa hai người, Trần Dương vội vàng dỗ dành nó: "Không chọc mày nữa, ăn đi." Sau đó cậu quay đầu nói với Mao Tiểu Lỵ: "Khi nào mọi người xuất phát?"
"Mấy ngày nữa, ngày mốt em đi. Trương Cầu Đạo đã bắt đầu thu dọn hành lý rồi, có lẽ ngày mai ảnh sẽ đi. Nhà Trương Cầu Đạo cách thủ đô khá xa, hơn nữa trong Trương gia, so với đồng lứa ảnh là người khá có năng lực, phải sớm về gặp người lớn trong nhà. Khấu Tuyên Linh thì về trễ hơn, dù sao cũng ở tỉnh cạnh thủ đô."
Trần Dương nói: "Anh đi đóng dấu đơn xin nghỉ cho mọi người, thuận tiện nói với Khấu Tuyên Linh một tiếng."
Tối đó Khấu Tuyên Linh đi qua gõ cửa phòng Trần Dương, cậu mở cửa mời hắn vào phòng. Hắn nói người nhà mời Trần Dương đến tổ đình ở Bình Thành, cậu lập tức đồng ý. Sau đó cậu hỏi tiếp: "Anh vừa vái lạy sư tổ à?"
"Ừ. Hôm nay về hơi muộn."
Trần Dương gật đầu biểu thị đã biết, cậu không hỏi thêm gì nhiều cho đến khi hắn về phòng. Thật ra lúc nãy Mao Tiểu Lỵ đã nói cho cậu biết gần đây Khấu Tuyên Linh hay về muộn, hình như ra ngoài "hẹn hò" với vị "anh em" kia nên lùi giờ bái lạy sư tổ trễ một tiếng. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, trước đây mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ sống cả đời với sư tổ.
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Cục trưởng Độ có đồng ý không? Hay là ảnh cũng đi cùng?"
"Không, bên kia nhiều việc. Gần đến ngày địa phủ xá tội, quỷ môn mở cửa, cần phải ổn định tình hình."
Khấu Tuyên Linh là người thứ hai trong phân cục biết rõ thân phận của Độ Sóc, bởi vậy khi nghe Trần Dương nói Độ Sóc bận rộn là hắn hiểu hay. Quỷ môn mở cửa, vạn quỷ trong địa phủ sẽ lên dương gian, đương nhiên đây là thời điểm Phong Đô bận rộn nhất.
________________
Cứ tưởng tượng con mèo hói là lại buồn cười. Đoán xem "người anh em" ấy là ai nào?
Lúc tác giả viết đến đây thì bộ phim nào đó đang hót hòn họt
Vài ngày sau, Trần Dương đóng cửa phân cục. Cậu và Khấu Tuyên Linh là hai người rời khỏi phân cục trễ nhất. Trương Cầu Đạo đã đi từ sớm, sau đó là Mao Tiểu Lỵ. Ngay cả Mã Sơn Phong cũng dẫn cả nhà về quê tế tổ. Với thiên sư mà nói, rằm tháng 7 chính là thời gian về quê tế tổ, động thổ sửa sang mồ mả hoặc là dời mộ.
Duy chỉ có Trần Dương không tế tổ rằm tháng 7, cũng không hóa vàng mã, vì cậu biết người thân của cậu đã đầu thai chuyển thế rồi, ngoại trừ cụ Vu. Lại nói, đã rất lâu rồi cậu chưa trò chuyện với ông nội vu, không chừng dịp quỷ tiết rằm tháng 7 này có thể trò chuyện với ông.
Sau khi lên xe, Trần Dương phát hiện trên băng ghế phụ lái có một thanh niên. Người này không hề có cảm giác tồn tại khiến người ta chú ý, thế nhưng một khi đã chú ý đến hắn thì lại không cách nào bỏ qua. Thanh niên này khoảng chừng 25 tuổi, để tóc dài mặc đường trang cách tân màu xanh nhạt. Dù chỉ nhìn gương mặt nghiêng nhưng vẫn nhận ra hắn tuấn tú không gì sánh được, phảng phất như người bước ra từ trong tranh, mang theo một phong thái cổ xưa không phù hợp với xã hội hiện đại.
Khấu Tuyên Linh giới thiệu với Trần Dương: "Hắn là Lục Tu Chi, nhập Thiên Sư Đạo, ghi danh vào Đạo quán nhưng chỉ trên danh nghĩa, hắn tu tại gia." Sau đó hắn lại giới thiệu Trần Dương cho Lục Tu Chi rồi nói tiếp: "Tu Chi muốn theo tôi về Bình Thành."
Trần Dương mặt không thay đổi cười cười, chờ hai người băng ghế trên quay đầu đi, cậu lấy di động đang liên tục thông báo có tin nhắn ra, mở group WeChat "Quan ái chung thân đại sự của lão Khấu". Tên group là Mao Tiểu Lỵ đặt, Mã Sơn Phong lập group, Trương Cầu Đạo kéo cậu vào.
Trương thiên sư đời 67: Nghe nói lão Khấu dẫn "anh em" về Bình Thành gặp cha mẹ?
Mao đại tiên Hòa Hợp: Trương Cầu Đạo, không phải anh về Long Hổ Sơn từ sớm rồi sao?
Trương thiên sư đời 67: Chú Mã nói cho tôi biết.
Mã Sơn Phong khoan thai đến muộn – Lão gia Phật hệ: Bạn chú nói cho chú biết.
*Phật hệ nôm na mấy người không tranh với đời, không hóng hớt hóng thị không khẩu nghiệp sân si...
Bạn bè? Bạn bè của Mã Sơn Phong trải rộng khắp ngũ hồ tứ hải.
Trần Dương: Mọi người thật sự quan tâm đến chung thân đại sự của lão Khấu nha.
Cả đám về nhà tế tổ vẫn không quên hóng chuyện.
Sau một lúc lâu Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ vẫn chưa trả lời, chỉ có Mã Sơn Phong lên tiếng: Lão Khấu ấy à, về mặt tình cảm không thông suốt, dễ bị lừa, cháu phải chú ý đến người "anh em" của lão Khấu một chút đó.
Ánh mắt Mã Sơn Phong rất độc, nhìn người rất chuẩn. Ông chưa từng gặp Lục Tu Chi, chỉ dựa theo phản ứng của Khấu Tuyên Linh và cách ứng xử của Lục Tu Chi đã đoán ra đối phương có vấn đề. Hiện tại chưa thể xác định được mục đích của đối phương nhưng chú ý nhiều hơn cũng không sai.
Trần Dương trả lời một dấu OK, sau đó miêu tả ngoại hình và khí chất của Lục Tu Chi: Thoạt nhìn không giống người xấu, mặt mày thản nhiên ung dung, không giống người bạo lực. Ánh mắt bình tĩnh, không giống loại rắp tăm hại người.
Quan trọng nhất là mỗi khi Khấu Tuyên Linh nói gì đó, Lục Tu Chi đều nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt nhìn Khấu Tuyên Linh đầy ý cười. Khấu Tuyên Linh nhìn Lục Tu Chi cũng đầy ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện. Hai người này đã nhanh chóng đẩy Trần Dương ra khỏi bầu không khí của họ.
Đến sân bay, Khấu Tuyên Linh đi lấy vé, Trần Dương và Lục Tu Chi đứng trông hành lý. Cậu thử trò chuyện với Lục Tu Chi, không liên quan đến Khấu Tuyên Linh mà chỉ bàn về Đạo thuật. Bất tri bất giác càng trò chuyện càng nhập tâm, dường như hắn rất quen thuộc thuật pháp Quỷ đạo, khiến Trần Dương có chút kinh hỉ. Lúc này Khấu Tuyên Linh gọi hai người đi gửi hành lý.
Sau khi gửi hành lý xong, ba người cầm thẻ lên máy bay. Khấu Tuyên Linh đưa thẻ cho Trần Dương: "Chỗ ngồi của cậu không gần chúng tôi, cách ba bốn hàng ghế. Vốn muốn ba chỗ kế nhau nhưng chỉ có tối đa hai ghế liền nhau thôi."
Trần Dương nhận thẻ lên máy bay, nhìn Khấu Tuyên Linh không hề suy nghĩ đã quyết định ngồi cạnh Lục Tu Chi, rồi lại nhìn Lục Tu Chi nghe xong vị trí chỗ ngồi liền nở nụ cười, cậu hơi nhíu mày: "Không sao."
Trần Dương vào cabin, bùm bùm gõ chữ nhắn tin trong nhóm chat, vạch trần bản chất trọng sắc khinh bạn của lão Khấu.
Còn ai dám nói lão Khấu là thẳng nam sắt thép, rõ ràng cấp bậc rất cao.
Mọi người trong group thở dài, không ngờ lão Khấu lại là người như thế, cũng bày tỏ cần chứng cứ đầy đủ, giao trọng trách vạch trần lão Khấu cho Trần Dương. Cậu tắt điện thoại lên máy bay, phát hiện miêu tả vừa nãy của Khấu Tuyên Linh rất hàm súc, chỗ ngồi của cậu cách bọn họ há chỉ hai ba hàng ghế. Với khoảng cách này, Trần Dương không tiếp nhận cách nói chỉ là quan hệ "anh em" của Khấu Tuyên Linh.
Máy báy đáp xuống sân bay Bình Thành, sau đó ba người đổi xe đến tổ đình của Khấu gia. Bình Thành là một thành trấn cổ, có rất nhiều cổ trấn. Tổ đình Khấu gia nằm trong Đạo quán ở một thành trấn nhỏ, Đạo quán được xây dựng như một phủ đệ cổ đại, yên tĩnh nằm sâu trong thành trấn nhỏ.
*Tiểu thành trấn, chủ yếu có 4 quan điểm (trong truyện không biết kiểu nào, muốn hiểu sao thì hiểu):
(1) thành trấn nhỏ = thành phố nhỏ + xây dựng chế độ trấn + thị trấn.
(2) thành trấn nhỏ = thành phố nhỏ + xây dựng chế độ trấn.
(3) thành trấn nhỏ = xây dựng chế độ trấn.
(4) thành trấn nhỏ = xây dựng chế độ trấn + thị trấn.
*Bình Thành là tên cũ của Đại Đồng. Đại Đồng (tiếng Trung: 大同市) là một địa cấp thị (thành phố cấp đặc khu) tại tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Dân số 3,11 triệu người. Thành phố được lập với tên là Bình Thành vào năm 200 trước Công nguyên vào thời nhà Hán.
Ba người xuống xe, Khấu Tuyên Linh tiến lên gõ cửa. Có người mở từ bên trong, vừa thấy hắn liền hô: "Khấu ngũ thiếu về rồi?"
"Cháu về rồi, bác Bình." Khấu Tuyên Linh đáp lời, thấy bác Bình định dẫn bọn họ vào, hắn vội nói: "Bác cứ làm việc của bác, cháu dẫn bạn bè đi gặp cha mẹ trước."
Bác Bình cười cười gật đầu, cũng không kiên trì. Khấu Tuyên Linh dẫn hai người từ sân nhà đi vào sảnh trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Bác ấy làm việc ở nhà tôi hơn 20 năm rồi, có thói quen gọi tôi là thiếu gia, thật ra không đúng. Tôi không phải đứng thứ năm, cha mẹ tôi chỉ có hai chị em tôi thôi, nhưng tôi có rất nhiều anh em họ."
Sảnh trước là một đạo tràng, đi qua đó là đến một phòng khách nhỏ, tương đối yên tĩnh. Khấu Tuyên Linh vừa vào phòng, phát hiện toàn bộ người lớn nhà họ Khấu đều đang ở đó, gương mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng. Cha Khấu vừa thấy Khấu Tuyên Linh, vẻ mặt dịu đi không ít nhưng cũng chỉ hỏi han hai câu rồi bảo hắn đứng qua một bên. Ông hỏi thăm Trần Dương thêm vài câu, mấy anh em của ông nhìn thấy Trần Dương đều lộ vẻ ôn hòa.
Nhưng kỳ lạ là sau khi Lục Tu Chi vào phòng, không hiểu sao người ta lại quên đi sự tồn tại của hắn, cứ như hắn không hề có mặt vậy.
Sư tổ của Bắc Thiên Sư Đạo là Khấu Khiêm Chi, sau này ông không còn đệ tử nào xuất sắc, sau đó nữa vì luận pháp thua Phật đạo mà từ từ suy thoái. Bởi vậy Bắc Thiên Sư Đạo phát triển đến nay đã tách ra rất nhiều chi, mà Khấu gia được xem như là thiên sư thế gia trong dòng tộc, đại biểu cho phái Bắc Thiên Sư Đạo.
Thế nên tất cả những người có mặt ở tổ đình đều là người nhà họ Khấu.
Vì có bạn bè Khấu Tuyên Linh đến, mấy người lớn không cau mày ủ dột nữa mà nhiệt tình thiết đãi. Chẳng qua Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều nhìn ra họ đang có tâm sự nặng nề. Đây là chuyện nhà họ Khấu, Trần Dương không tiện hỏi. Đêm đó Khấu Tuyên Linh nói chuyện với cha Khấu một lúc, sau khi ra ngoài hắn cũng cau mày lo lắng.
Trần Dương tắm xong thì lên giường nằm nghỉ ngơi, như thường lệ nhắn tin cho Độ Sóc báo bình an. Nhắn tin xong cậu lại tò mò, không biết ở Phong Đô có tín hiệu hay không, Độ Sóc có nhận được tin nhắn hay không. Chắc là có nhỉ, nếu không sao Độ Sóc có thể lập tức trả lời tin nhắn?
Cậu vừa nghĩ như vậy thì tin nhắn của hắn đã đến, là một dấu chấm tròn.
Trần Dương nhận được tin nhắn trả lời thì yên tâm đặt điện thoại xuống đi ngủ, một đêm vô mộng đến hừng đông. Trời tờ mờ sáng, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Trần Dương mở mắt xuống giường rồi đi ra mở cửa. Ngay lúc đó Khấu Tuyên Linh mặt mày nghiêm trọng đi tới, bên cạnh hắn là Lục Tu Chi không hề có cảm giác tồn tại.
Trần Dương lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khấu Tuyên Linh đứng trước mặt Trần Dương: "Bút Giá Sơn xảy ra chuyện, người lớn trong nhà đã đi đến đó xem sao."
Bút Giá Sơn là phần mộ tổ tiên Khấu gia, hầu như tổ tiên nhà họ Khấu đều chôn ở đó. Bút Giá Sơn xảy ra chuyện, thảo nào vẻ mặt Khấu Tuyên Linh nghiêm trọng như vậy. Hôm qua khi cậu gặp người lớn nhà họ Khấu trong phòng khách, gương mặt ai cũng như mây đen che phủ, e rằng nguyên nhân cũng là vì việc này.
Cổ ngữ có nói: vận mệnh của người sống được định bởi việc chôn cất người đã mất. Việc quan trọng nhất trong phong thủy chính là xem phần mộ tổ tiên, huống chi phần mộ tổ tiên của một đại gia tộc như Khấu gia. Ngày nào đó phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đế, sợ rằng toàn bộ nhà họ Khấu sẽ rối loạn.
Trần Dương nói: "Tôi cũng đi nhìn xem."
"Ừ, vậy cùng đi." Khấu Tuyên Linh bước lên, nhưng vì đi quá nhanh mà suýt trẹo chân, Lục Tu Chi nhanh chóng đỡ hắn: "Cẩn thận chút, đừng sốt ruột quá." Khấu Tuyên Linh cười cười rồi đi ra ngoài.
Trần Dương nhìn theo bóng lưng Lục Tu Chi, cậu cứ có cảm giác hắn rất quen, không phải ngoại hình hay khí chất mà là cảm giác. Lục Tu Chi bỗng quay đầu đối diện với ánh mắt của cậu, hắn nở nụ cười ôn hòa nhưng có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lông mày Trần Dương nhảy một cái, cảm giác này càng lúc càng quen thuộc.
Bút Giá Sơn ở ngoại thành tiểu thành trấn, khoảng cách cũng không xa, đi nửa giờ là đến. Nhìn từ xa, Bút Giá Sơn có hình dáng như pháp sư đang bấm ngón tay làm dấu, trong phong thủy, thế núi này được gọi là Pháp Sư Bút.
Nếu như tổ tiên táng trong bố cục phong thủy Pháp Sư Bút thì trong các đời con cháu sẽ xuất hiện đạo sĩ xuất sắc hoặc cao tăng đắc đạo. Từ trước đến nay, các đời thiên sư thế gia rất thích bố cục phong thủy này.
Xung quanh Bút Giá Sơn có rất nhiều ngọn núi vây quanh, cây cỏ tươi tốt. Ở giữa có dòng thác chảy xuống, trên có thác dưới có sông, nước suối trong suốt. Đứng ở giữa sườn núi nhìn về dãy núi phía xa, dường như có sương mù bao phủ toàn bộ vùng núi xanh biếc. Minh đường rộng lớn, tàng phong tụ khí, phong thủy bảo địa. Dù Bút Giá Sơn không có hình dáng như Pháp Sư Bút thì đây cũng là vùng đất có phong thủy cực tốt.
*Minh đường trong phong thủy là chỉ nơi phía trước huyệt có núi vây quanh, nhiều nước, tụ hợp sinh khí. Minh đường nên phẳng vuông vắn, cần tránh hình dài hẹp nghiêng, núi đá lỏm chởm và loại cây bụi gai. Minh đường có thể phân thành tiểu minh đường, trung minh mường, đại minh đường, lại có cả sự phân biệt giữa nội minh đường và ngoại minh đường. Tất cả những nơi phú quý thì tất bên trong bên ngoài đều đẹp. Minh đường lấy tàng phong tụ khí làm chủ đạo thì cần có các dòng thủy triều hoặc thế không triều tụ, cũng cần phải che chắn thủy khẩu, khóa kết chặt chẽ. Sự rộng hẹp của minh đường có liên quan đến thế long. Thế long càng xa rộng, minh đường nên càng rộng, thế long càng gần, minh đường nên nhỏ. Bên trong khu vực núi non, minh đường nên rộng, nếu không chân khí khó sinh khởi. Nhưng nếu không có sự che chắn thì dù có cũng như không. Nếu ở đồng bằng, minh đường nên hẹp, nếu rộng thì sinh khí dễ lưu tán. Minh đường hẹp thì như ếch ngồi đáy giếng, con cháu khó có thể thành đạt, ngẩng cao đầu.
Ba người Trần Dương đi đến phần mộ tổ tiên của Khấu gia thì thấy hầu như tất cả người nhà họ Khấu từ lớn đến bé đều đã đến. Khấu Tuyên Linh đi đến cạnh cha Khấu. Trần Dương cũng đi theo, thoáng nhìn phần một có dấu hiệu bị sụp xuống. Cậu nhìn kỹ lại, cỏ mọc xung quanh phần mộ đã héo rũ thành màu đen, có thể thấy được sinh khí nơi đây đã bị cắt đứt, đại khí bất vượng.
Nhưng chuyện này không thể xảy ra, vì Bút Giá Sơn có phong thủy tuyệt hảo, tuyệt đối là phong bảo địa. Nhưng nơi khác trên núi vẫn bừng bừng sinh khí, ít nhất trong vòng mấy chục năm không có phát sinh tai họa lớn phá hư phong thủy. Sinh khí, đại khí trên núi tuyệt đối dồi dào. Kiểm tra kỹ lại thì chỉ có khu vực huyệt mộ mới xuất hiện tình huống cỏ xanh bị héo rũ thành màu đen, sinh khí bị cắt đứt.
Phần mộ tổ tiên vô cớ sụp xuống, cây cỏ héo rũ không bình thường, dấu hiệu không rõ.
_____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trong truyện ngoại trừ rằm tháng 7 là âm lịch, những ngày khác là dương lịch.
______________
A ha ha ha, có người hay vung bánh chó giờ sắp bị nhét bánh chó đầy miệng rồi, ai bảo tạo nghiệt làm chi
Trần Dương từ Quảng Việt trở về phân cục, cậu cứ có cảm giác bầu không khí trong phân cục rất kỳ quái, rõ ràng cậu chỉ đi có nửa tháng thôi mà. Mao Tiểu Lỵ, Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo gần như thành thần ẩn thân, suốt ngày chạy bên ngoài. Ăn tối xong cũng vội vã chạy đi, hình như có rất nhiều chuyện quan trọng cần làm.
Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo còn dễ hiểu, hai người thường nhận đơn hàng. Gần đây Mao Tiểu Lỵ rất siêng năng luyện tập Đạo thuật, vốn nên rảnh rỗi mới đúng. Nhưng thực tế lại trái ngược, ngày thường không thấy bóng dáng cô nàng đâu. Trần Dương gọi với theo Mã Sơn Phong đang định đi đến quảng trường cùng bà xã nhảy quảng trường: "Chú Mã, gần đây bọn họ nhận đơn hàng gì à? Đến cả ăn cơm cũng không có thời gian?"
Mã Sơn Phong trả lời: "Không có nhận đơn. Sắp đến rằm tháng 7 rồi, tụi nó vội về quê tế tổ. Tuy nói rằm tháng 7 địa phủ xá tội, quỷ môn mở cửa nhưng đa số hung thần lệ quỷ đều có quỷ sai trông coi, không dám náo loạn. Có người trẻ tuổi không hiểu chuyện đụng phải cô hồn dã quỷ thì đã có thiên sư và bà đồng có thể đuổi quỷ. Vậy nên rất nhiều thiên sư thế gia đều về nhà tế tổ vào rằm tháng 7. Mao Tiểu Lỵ, Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh cũng về tế tổ."
Mã Sơn Phong không nhắc đến thì Trần Dương đã suýt quên ba đồng nghiệp trong phân cục có "gốc" to đến cỡ nào. Tất cả đều xuất thân là thiên sư thế gia, gia tộc có vị trị quan trọng trong Đạo giáo, cũng từng có cống hiến quan trọng trong lịch sử phát triển của Đạo giáo. Trần Dương nói: "Tất cả đều về nhà hết ạ?"
"Ừ. Mao Tiểu Lỵ về Mao Sơn, Trương Cầu Đạo về Long Hổ Sơn, Khấu Tuyên Linh về Bình Thành. Hiện tại tụi nhóc đang chuẩn bị hành lý, đơn xin nghỉ phép đặt trên bàn chú hai ngày rồi kìa, lát nữa phiền Dương Dương đóng cái dấu." Mã Sơn Phong nói xong muốn đi, bà xã đang đợi, ông mà đến muộn, không chừng bà lại nhảy với lão Vương.
"Ối chờ đã, chú Mã, chú gọi cháu là gì?"
Mã Sơn Phong bày vẻ mặt khó hiểu, một lát sau mới phản ứng: "Dương Dương à, không thích gọi vậy thì là Trần Tiểu Dương. Cháu thích cái nào?"
Trần Dương: "???"
Mã Sơn Phong cười ha hả: "Mấy lão thiên sư cáo già đều gọi như vậy, họ biết cháu giao đấu với Vu Linh Thứu ở Thôn Không Người, dù không chính diện giao đấu nhưng thái độ và tinh thần đều rất đáng khen. Đừng để ý, họ gọi nick name cho có vẻ thân thiện đó mà." Trên thực tế mấy lão thiên sư già mà không đứng đắn kia biết quan hệ của Độ Sóc và Trần Dương, nghe Độ Sóc thường gọi cậu là "Dương Dương" hay "Trần Tiểu Dương", thế là ồn ào gọi theo.
Trần Dương vừa muốn nói Mã Sơn Phong đừng gọi như vậy nữa, ông đã chuồn ra tới cửa. Đại Béo nhảy xuống từ tường vây, trông thấy cơm thừa canh cặn trên bàn bèn nói: "Trần Tiểu Dương, cá của gia đâu?"
Vì hói đầu mà gần đây mèo mập không muốn xuất hiện trước mặt người khác, bình thường trời tối mới lén đến tìm Trần Dương chờ ăn cá.
Cậu nghe vậy khoanh tay nói: "Mày gọi ai đó? Mà mày nên giảm cân đi, Đại Béo."
Núi thịt vẫy vẫy đuôi: "Gia gầy. Đi Quảng Việt bôn ba mấy ngày, trở về phát hiện gầy đi."
Trần Dương cầm một chậu cá khô rán ra: "Gầy bao nhiêu?"
"Hai lạng."
Cậu lập tức thu hồi chậu cá, cầm đũa gắp hai con cá lớn chừng ngón tay: "Bữa tối."
Sau đó cậu bưng chậu cá rán quay vào bếp, Đại Béo ngậm hai con cá nhảy xuống đuổi theo Trần Dương: "Hai lạng không phải là gầy sao? Gầy hai lạng cũng là gầy, cậu không thể kỳ thị... Không phải khi đó cậu nói cá khô không đủ sao?"
Đại Béo cảm thấy đau khổ vì bị lừa dối. Lúc mới gặp nó chỉ có 40 cân, chẳng qua vì thức ăn của phân cục quá ngon mà nó béo lên đến 50 cân, tất cả mọi người không còn yêu nó nữa. Mỗi lần gặp mặt hay dùng cân nặng công kích nó, ép nó giảm béo. Hiện tại nó gầy rồi, không chỉ không ôm ôm hôn hôn đút cá mà còn định cắt xén thức ăn!
Trần Dương tận tình khuyên bảo: "Đại Béo, mày từng thấy con mèo nào nặng đến 50 cân chưa?"
"... Gia là mèo quỷ." Huống chi nó đã sống 1000 năm, một con mèo hoang 50 cân thì làm sao? Mới 50 cân!!!
Trần Dương suy nghĩ trong chốc lát: "Mày nói đúng." Đại Béo là mèo quỷ, còn sợ mấy vấn đề như cholesterol, huyết áp cao sao? Vì vậy cậu đặt chậu cá lại lên bàn cho nó. Mao Tiểu Lỵ vừa xuống lầu, tự động ngồi vào bàn, không thèm để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Đại Béo mà cầm cá khô lên gặm.
Cô nàng lên tiếng: "Đại Béo, uống ly rượu không?"
Mèo ú thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cùng Mao Tiểu Lỵ uống một chai rượu. Cô nàng hoàn toàn không cảm thấy ăn cá khô rán, uống rượu bạc hà của mèo thì có gì không đúng. Rượu đỏ lần trước uống hết sạch rồi, mới mua hai thùng rượu bạc hà qua mạng. Đáng sợ nhất là mấy đứa Mao Tiểu Lỵ sẽ uống cùng Đại Béo, uống xong còn chẹp miệng khen ngon.
Mao Tiểu Lỵ nói với Trần Dương: "Anh Trần, Khấu Tuyên Linh nói với em, giữa tháng Trương Cầu Đạo phải về nhà tế tổ, người lớn trong nhà mời anh đến chơi. Ba em cũng mời anh đến Mao Sơn, anh nghĩ thế nào?"
Trần Dương ngồi xuống, nghe vậy nói: "Cũng được. Giữa tháng 7 anh không có đơn hàng nào, Độ Sóc cũng bận rộn. Anh không có việc gì làm, đi thì đi."
"Mao Sơn, Long Hổ Sơn, Bình Thành, anh muốn đi đâu."
"Nhất thời không quyết định được."
Cậu đang nói thì Khấu Tuyên Linh đi về, trong tay đang cầm điện thoại trò chuyện, tựa hồ lưu luyến không rời. Trần Dương kinh ngạc nhướng mày: "Không phải giờ này Khấu Tuyên Linh phải bái lạy sư tổ sao?" Nhìn gương mặt ửng hồng của hắn, cậu chần chừ rồi nói: "Lẽ nào Khấu Tuyên Linh... yêu đương?"
Mao Tiểu Lỵ nhỏ giọng thần bí nói: "Anh nhìn ra? Cả phân cục đều nhìn ra rồi, vậy mà Khấu Tuyên Linh còn phản bác là tình anh em. Chậc chậc, anh em. Người bình thường sẽ nói là bạn bè đúng không? Ha ha ha, "tình anh em". Chúng ta đều hiểu mà, chỉ có một mình ảnh là vừa đơn thuần vừa thẳng tăm tắp. Ảnh vì hẹn hò với "người anh em" kia mà hoãn việc bái lạy sư tổ."
Trần Dương mở to hai mắt: "Anh em? Nam?"
"Đúng vậy. Ngay ngày đầu tiên Khấu Tuyên Linh đã tiết lộ giới tính của đối phương." Mao Tiểu Lỵ vô cùng đau đớn: "Khấu Khấu đơn thuần thẳng nam sắt thép, đừng bị người ta lừa nha. Anh có biết đến giờ đối phương vẫn không chịu đến phân cục không? Bọn em muốn thay Khấu Tuyên Linh nhìn một cái, thế mà người kia cứ liên tục từ chối. Anh cũng biết đó, Khấu Tuyên Linh thẳng như vậy, không chừng bị lừa."
Khấu Tuyên Linh đứng sau lưng Mao Tiểu Lỵ, giơ chân đá cái ghế của cô. Mao Tiểu Lỵ như mọc con mắt sau gáy, chống tay xuống bàn rồi linh hoạt nhảy lên ngồi xổm cùng Đại Béo trên bàn: "Khấu Tuyên Linh, anh càng ngày càng xấu xa."
Khấu Tuyên Linh cười nhạt: "Cô bịa chuyện của tôi ngay trước mặt tôi, không chặt chân cô đã là tốt lắm rồi."
Mao Tiểu Lỵ làm mặt quỷ với hắn. Khấu Tuyên Linh nói với Trần Dương: "Cậu đừng nghe cô ta nói bậy, chỉ là một người anh em của tôi thôi. Hắn rất tốt, cực kỳ tốt, đối với ta cũng tốt. Chúng tôi mới quen đã thân, đừng có nghĩ xấu như Tiểu Lỵ."
Trần Dương cười ôn hòa: "Biết rồi." Chờ Khấu Tuyên Linh đi lên lầu, cậu lập tức nói với Mao Tiểu Lỵ: "Từ lúc vào đến lúc hắn lên lầu chưa từng cúp điện thoại, vừa quen đã thân... Có vấn đề."
"Đúng không, em đã nói mà, ngay cả chú Mã cũng nhìn ra, còn tươi cười thần bí. Em biết chú Mã lâu rồi, mắt nhìn người của chú là sắc bén nhất. Lúc đó em và Trương Cầu Đạo hỏi có phải Khấu Tuyên Linh yêu đương không, chú Mã không trả lời nhưng nụ cười đó y hệt lần đầu tiên chú Mã nhìn anh và anh Độ."
Trần Dương kinh ngạc: "Lúc nhìn anh và anh Độ, chú ấy cười thế nào?"
"Như vậy nè." Mao Tiểu Lỵ từ từ nở nụ cười phức tạp đầy hàm ý "không cần nói cũng hiểu", "Đừng nói, hiểu rồi", "Quan hệ bất thường". Trần Dương thấy vậy, hai mắt giật giật: "Có quá khoa trương không?"
"Thật đó. Chú Mã vậy đó, chú ấy là giản xảo nhất."
Cậu nói sang chuyện khác: "Anh thấy gần đây thân thủ của em không tệ, phản ứng rất nhanh."
Mao Tiểu Lỵ quả thật nói theo: "Phải về nhà tế tố, em tranh thủ thời gian luyện tập thân thủ và Đạo thuật. Bằng không về nhà phải nghe cô bảy dì tám càm ràm, so sánh ganh đua này nọ. Đừng nghĩ thiên sư thế gia thì không có ba cô sáu bà nhiều chuyện, đều là tục nhân. Biết rõ dòng của ba em đều phải chờ tự giác ngộ mà vẫn lải nhải suốt."
Trần Dương không có loại phiền não này. Mao Tiểu Lỵ quan sát cậu từ trên xuống dưới rồi nhích lại gần nói: "Anh Trần, hay là anh đi Bình Thành? Vừa khéo đi cùng "người anh em" của Khấu Tuyên Linh. Dù sao tháng 10 này anh phải đi đến tổ đình Long Hổ Sơn, bây giờ đi không cần thiết lắm. Dứt khoát đi Bình Thành. Anh mà đi với em về Mao Sơn, mấy bà cô bà dì lại nghĩ anh là bạn trai của em. Nếu anh Độ biết, em chắc chắn... xoẹt xoẹt."
Trần Dương bị chọc cười: "Anh Độ không tàn bạo như vậy đâu."
"Chậc chậc, cả câu mà chỉ chú ý đến danh tiếng của anh Độ." Mao Tiểu Lỵ lắc lắc đầu cảm thán, ôm Đại Béo than thở: "Hai ta đều là độc thân cẩu, mỗi ngày bị nhét bánh chó mới béo như vậy."
"Ngại quá, gia ăn là bánh mèo tình yêu."
"Á, Đại Béo, mày biết nói." Mao Tiểu Lỵ sợ đến nỗi phát âm lộn xộn. Đại Béo lườm một cái, phân rõ giới tuyến: "Chú ý, cô và gia không cùng một nước. Cô độc thân. Bạn gái mèo của gia thì trải rộng toàn Trung Quốc, thuần chủng, con lai, trong nước ngoài nước đều có."
"Mèo... có thẩm mỹ bình thường không?" Mao Tiểu Lỵ cười ha hả, chỉ vào mèo mập nói: "Đám mèo cái đó nhìn trúng mày ở điểm nào?"
Trần Dương lên tiếng: "Đừng nói vậy, Tiểu Lỵ." Cậu nhìn núi thịt rồi tiếp lời: "Có lẽ là... mang đến cảm giác an toàn."
Đại Béo ngậm một con cá nhích ra xa hai người, Trần Dương vội vàng dỗ dành nó: "Không chọc mày nữa, ăn đi." Sau đó cậu quay đầu nói với Mao Tiểu Lỵ: "Khi nào mọi người xuất phát?"
"Mấy ngày nữa, ngày mốt em đi. Trương Cầu Đạo đã bắt đầu thu dọn hành lý rồi, có lẽ ngày mai ảnh sẽ đi. Nhà Trương Cầu Đạo cách thủ đô khá xa, hơn nữa trong Trương gia, so với đồng lứa ảnh là người khá có năng lực, phải sớm về gặp người lớn trong nhà. Khấu Tuyên Linh thì về trễ hơn, dù sao cũng ở tỉnh cạnh thủ đô."
Trần Dương nói: "Anh đi đóng dấu đơn xin nghỉ cho mọi người, thuận tiện nói với Khấu Tuyên Linh một tiếng."
Tối đó Khấu Tuyên Linh đi qua gõ cửa phòng Trần Dương, cậu mở cửa mời hắn vào phòng. Hắn nói người nhà mời Trần Dương đến tổ đình ở Bình Thành, cậu lập tức đồng ý. Sau đó cậu hỏi tiếp: "Anh vừa vái lạy sư tổ à?"
"Ừ. Hôm nay về hơi muộn."
Trần Dương gật đầu biểu thị đã biết, cậu không hỏi thêm gì nhiều cho đến khi hắn về phòng. Thật ra lúc nãy Mao Tiểu Lỵ đã nói cho cậu biết gần đây Khấu Tuyên Linh hay về muộn, hình như ra ngoài "hẹn hò" với vị "anh em" kia nên lùi giờ bái lạy sư tổ trễ một tiếng. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, trước đây mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ sống cả đời với sư tổ.
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Cục trưởng Độ có đồng ý không? Hay là ảnh cũng đi cùng?"
"Không, bên kia nhiều việc. Gần đến ngày địa phủ xá tội, quỷ môn mở cửa, cần phải ổn định tình hình."
Khấu Tuyên Linh là người thứ hai trong phân cục biết rõ thân phận của Độ Sóc, bởi vậy khi nghe Trần Dương nói Độ Sóc bận rộn là hắn hiểu hay. Quỷ môn mở cửa, vạn quỷ trong địa phủ sẽ lên dương gian, đương nhiên đây là thời điểm Phong Đô bận rộn nhất.
________________
Cứ tưởng tượng con mèo hói là lại buồn cười. Đoán xem "người anh em" ấy là ai nào?
Lúc tác giả viết đến đây thì bộ phim nào đó đang hót hòn họt
Vài ngày sau, Trần Dương đóng cửa phân cục. Cậu và Khấu Tuyên Linh là hai người rời khỏi phân cục trễ nhất. Trương Cầu Đạo đã đi từ sớm, sau đó là Mao Tiểu Lỵ. Ngay cả Mã Sơn Phong cũng dẫn cả nhà về quê tế tổ. Với thiên sư mà nói, rằm tháng 7 chính là thời gian về quê tế tổ, động thổ sửa sang mồ mả hoặc là dời mộ.
Duy chỉ có Trần Dương không tế tổ rằm tháng 7, cũng không hóa vàng mã, vì cậu biết người thân của cậu đã đầu thai chuyển thế rồi, ngoại trừ cụ Vu. Lại nói, đã rất lâu rồi cậu chưa trò chuyện với ông nội vu, không chừng dịp quỷ tiết rằm tháng 7 này có thể trò chuyện với ông.
Sau khi lên xe, Trần Dương phát hiện trên băng ghế phụ lái có một thanh niên. Người này không hề có cảm giác tồn tại khiến người ta chú ý, thế nhưng một khi đã chú ý đến hắn thì lại không cách nào bỏ qua. Thanh niên này khoảng chừng 25 tuổi, để tóc dài mặc đường trang cách tân màu xanh nhạt. Dù chỉ nhìn gương mặt nghiêng nhưng vẫn nhận ra hắn tuấn tú không gì sánh được, phảng phất như người bước ra từ trong tranh, mang theo một phong thái cổ xưa không phù hợp với xã hội hiện đại.
Khấu Tuyên Linh giới thiệu với Trần Dương: "Hắn là Lục Tu Chi, nhập Thiên Sư Đạo, ghi danh vào Đạo quán nhưng chỉ trên danh nghĩa, hắn tu tại gia." Sau đó hắn lại giới thiệu Trần Dương cho Lục Tu Chi rồi nói tiếp: "Tu Chi muốn theo tôi về Bình Thành."
Trần Dương mặt không thay đổi cười cười, chờ hai người băng ghế trên quay đầu đi, cậu lấy di động đang liên tục thông báo có tin nhắn ra, mở group WeChat "Quan ái chung thân đại sự của lão Khấu". Tên group là Mao Tiểu Lỵ đặt, Mã Sơn Phong lập group, Trương Cầu Đạo kéo cậu vào.
Trương thiên sư đời 67: Nghe nói lão Khấu dẫn "anh em" về Bình Thành gặp cha mẹ?
Mao đại tiên Hòa Hợp: Trương Cầu Đạo, không phải anh về Long Hổ Sơn từ sớm rồi sao?
Trương thiên sư đời 67: Chú Mã nói cho tôi biết.
Mã Sơn Phong khoan thai đến muộn – Lão gia Phật hệ: Bạn chú nói cho chú biết.
*Phật hệ nôm na mấy người không tranh với đời, không hóng hớt hóng thị không khẩu nghiệp sân si...
Bạn bè? Bạn bè của Mã Sơn Phong trải rộng khắp ngũ hồ tứ hải.
Trần Dương: Mọi người thật sự quan tâm đến chung thân đại sự của lão Khấu nha.
Cả đám về nhà tế tổ vẫn không quên hóng chuyện.
Sau một lúc lâu Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ vẫn chưa trả lời, chỉ có Mã Sơn Phong lên tiếng: Lão Khấu ấy à, về mặt tình cảm không thông suốt, dễ bị lừa, cháu phải chú ý đến người "anh em" của lão Khấu một chút đó.
Ánh mắt Mã Sơn Phong rất độc, nhìn người rất chuẩn. Ông chưa từng gặp Lục Tu Chi, chỉ dựa theo phản ứng của Khấu Tuyên Linh và cách ứng xử của Lục Tu Chi đã đoán ra đối phương có vấn đề. Hiện tại chưa thể xác định được mục đích của đối phương nhưng chú ý nhiều hơn cũng không sai.
Trần Dương trả lời một dấu OK, sau đó miêu tả ngoại hình và khí chất của Lục Tu Chi: Thoạt nhìn không giống người xấu, mặt mày thản nhiên ung dung, không giống người bạo lực. Ánh mắt bình tĩnh, không giống loại rắp tăm hại người.
Quan trọng nhất là mỗi khi Khấu Tuyên Linh nói gì đó, Lục Tu Chi đều nghiêng tai lắng nghe, ánh mắt nhìn Khấu Tuyên Linh đầy ý cười. Khấu Tuyên Linh nhìn Lục Tu Chi cũng đầy ý cười mà chính hắn cũng không phát hiện. Hai người này đã nhanh chóng đẩy Trần Dương ra khỏi bầu không khí của họ.
Đến sân bay, Khấu Tuyên Linh đi lấy vé, Trần Dương và Lục Tu Chi đứng trông hành lý. Cậu thử trò chuyện với Lục Tu Chi, không liên quan đến Khấu Tuyên Linh mà chỉ bàn về Đạo thuật. Bất tri bất giác càng trò chuyện càng nhập tâm, dường như hắn rất quen thuộc thuật pháp Quỷ đạo, khiến Trần Dương có chút kinh hỉ. Lúc này Khấu Tuyên Linh gọi hai người đi gửi hành lý.
Sau khi gửi hành lý xong, ba người cầm thẻ lên máy bay. Khấu Tuyên Linh đưa thẻ cho Trần Dương: "Chỗ ngồi của cậu không gần chúng tôi, cách ba bốn hàng ghế. Vốn muốn ba chỗ kế nhau nhưng chỉ có tối đa hai ghế liền nhau thôi."
Trần Dương nhận thẻ lên máy bay, nhìn Khấu Tuyên Linh không hề suy nghĩ đã quyết định ngồi cạnh Lục Tu Chi, rồi lại nhìn Lục Tu Chi nghe xong vị trí chỗ ngồi liền nở nụ cười, cậu hơi nhíu mày: "Không sao."
Trần Dương vào cabin, bùm bùm gõ chữ nhắn tin trong nhóm chat, vạch trần bản chất trọng sắc khinh bạn của lão Khấu.
Còn ai dám nói lão Khấu là thẳng nam sắt thép, rõ ràng cấp bậc rất cao.
Mọi người trong group thở dài, không ngờ lão Khấu lại là người như thế, cũng bày tỏ cần chứng cứ đầy đủ, giao trọng trách vạch trần lão Khấu cho Trần Dương. Cậu tắt điện thoại lên máy bay, phát hiện miêu tả vừa nãy của Khấu Tuyên Linh rất hàm súc, chỗ ngồi của cậu cách bọn họ há chỉ hai ba hàng ghế. Với khoảng cách này, Trần Dương không tiếp nhận cách nói chỉ là quan hệ "anh em" của Khấu Tuyên Linh.
Máy báy đáp xuống sân bay Bình Thành, sau đó ba người đổi xe đến tổ đình của Khấu gia. Bình Thành là một thành trấn cổ, có rất nhiều cổ trấn. Tổ đình Khấu gia nằm trong Đạo quán ở một thành trấn nhỏ, Đạo quán được xây dựng như một phủ đệ cổ đại, yên tĩnh nằm sâu trong thành trấn nhỏ.
*Tiểu thành trấn, chủ yếu có 4 quan điểm (trong truyện không biết kiểu nào, muốn hiểu sao thì hiểu):
(1) thành trấn nhỏ = thành phố nhỏ + xây dựng chế độ trấn + thị trấn.
(2) thành trấn nhỏ = thành phố nhỏ + xây dựng chế độ trấn.
(3) thành trấn nhỏ = xây dựng chế độ trấn.
(4) thành trấn nhỏ = xây dựng chế độ trấn + thị trấn.
*Bình Thành là tên cũ của Đại Đồng. Đại Đồng (tiếng Trung: 大同市) là một địa cấp thị (thành phố cấp đặc khu) tại tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Dân số 3,11 triệu người. Thành phố được lập với tên là Bình Thành vào năm 200 trước Công nguyên vào thời nhà Hán.
Ba người xuống xe, Khấu Tuyên Linh tiến lên gõ cửa. Có người mở từ bên trong, vừa thấy hắn liền hô: "Khấu ngũ thiếu về rồi?"
"Cháu về rồi, bác Bình." Khấu Tuyên Linh đáp lời, thấy bác Bình định dẫn bọn họ vào, hắn vội nói: "Bác cứ làm việc của bác, cháu dẫn bạn bè đi gặp cha mẹ trước."
Bác Bình cười cười gật đầu, cũng không kiên trì. Khấu Tuyên Linh dẫn hai người từ sân nhà đi vào sảnh trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Bác ấy làm việc ở nhà tôi hơn 20 năm rồi, có thói quen gọi tôi là thiếu gia, thật ra không đúng. Tôi không phải đứng thứ năm, cha mẹ tôi chỉ có hai chị em tôi thôi, nhưng tôi có rất nhiều anh em họ."
Sảnh trước là một đạo tràng, đi qua đó là đến một phòng khách nhỏ, tương đối yên tĩnh. Khấu Tuyên Linh vừa vào phòng, phát hiện toàn bộ người lớn nhà họ Khấu đều đang ở đó, gương mặt ai cũng có vẻ nghiêm trọng. Cha Khấu vừa thấy Khấu Tuyên Linh, vẻ mặt dịu đi không ít nhưng cũng chỉ hỏi han hai câu rồi bảo hắn đứng qua một bên. Ông hỏi thăm Trần Dương thêm vài câu, mấy anh em của ông nhìn thấy Trần Dương đều lộ vẻ ôn hòa.
Nhưng kỳ lạ là sau khi Lục Tu Chi vào phòng, không hiểu sao người ta lại quên đi sự tồn tại của hắn, cứ như hắn không hề có mặt vậy.
Sư tổ của Bắc Thiên Sư Đạo là Khấu Khiêm Chi, sau này ông không còn đệ tử nào xuất sắc, sau đó nữa vì luận pháp thua Phật đạo mà từ từ suy thoái. Bởi vậy Bắc Thiên Sư Đạo phát triển đến nay đã tách ra rất nhiều chi, mà Khấu gia được xem như là thiên sư thế gia trong dòng tộc, đại biểu cho phái Bắc Thiên Sư Đạo.
Thế nên tất cả những người có mặt ở tổ đình đều là người nhà họ Khấu.
Vì có bạn bè Khấu Tuyên Linh đến, mấy người lớn không cau mày ủ dột nữa mà nhiệt tình thiết đãi. Chẳng qua Trần Dương và Khấu Tuyên Linh đều nhìn ra họ đang có tâm sự nặng nề. Đây là chuyện nhà họ Khấu, Trần Dương không tiện hỏi. Đêm đó Khấu Tuyên Linh nói chuyện với cha Khấu một lúc, sau khi ra ngoài hắn cũng cau mày lo lắng.
Trần Dương tắm xong thì lên giường nằm nghỉ ngơi, như thường lệ nhắn tin cho Độ Sóc báo bình an. Nhắn tin xong cậu lại tò mò, không biết ở Phong Đô có tín hiệu hay không, Độ Sóc có nhận được tin nhắn hay không. Chắc là có nhỉ, nếu không sao Độ Sóc có thể lập tức trả lời tin nhắn?
Cậu vừa nghĩ như vậy thì tin nhắn của hắn đã đến, là một dấu chấm tròn.
Trần Dương nhận được tin nhắn trả lời thì yên tâm đặt điện thoại xuống đi ngủ, một đêm vô mộng đến hừng đông. Trời tờ mờ sáng, cậu bỗng nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài, Trần Dương mở mắt xuống giường rồi đi ra mở cửa. Ngay lúc đó Khấu Tuyên Linh mặt mày nghiêm trọng đi tới, bên cạnh hắn là Lục Tu Chi không hề có cảm giác tồn tại.
Trần Dương lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Khấu Tuyên Linh đứng trước mặt Trần Dương: "Bút Giá Sơn xảy ra chuyện, người lớn trong nhà đã đi đến đó xem sao."
Bút Giá Sơn là phần mộ tổ tiên Khấu gia, hầu như tổ tiên nhà họ Khấu đều chôn ở đó. Bút Giá Sơn xảy ra chuyện, thảo nào vẻ mặt Khấu Tuyên Linh nghiêm trọng như vậy. Hôm qua khi cậu gặp người lớn nhà họ Khấu trong phòng khách, gương mặt ai cũng như mây đen che phủ, e rằng nguyên nhân cũng là vì việc này.
Cổ ngữ có nói: vận mệnh của người sống được định bởi việc chôn cất người đã mất. Việc quan trọng nhất trong phong thủy chính là xem phần mộ tổ tiên, huống chi phần mộ tổ tiên của một đại gia tộc như Khấu gia. Ngày nào đó phần mộ tổ tiên xảy ra vấn đế, sợ rằng toàn bộ nhà họ Khấu sẽ rối loạn.
Trần Dương nói: "Tôi cũng đi nhìn xem."
"Ừ, vậy cùng đi." Khấu Tuyên Linh bước lên, nhưng vì đi quá nhanh mà suýt trẹo chân, Lục Tu Chi nhanh chóng đỡ hắn: "Cẩn thận chút, đừng sốt ruột quá." Khấu Tuyên Linh cười cười rồi đi ra ngoài.
Trần Dương nhìn theo bóng lưng Lục Tu Chi, cậu cứ có cảm giác hắn rất quen, không phải ngoại hình hay khí chất mà là cảm giác. Lục Tu Chi bỗng quay đầu đối diện với ánh mắt của cậu, hắn nở nụ cười ôn hòa nhưng có vẻ hơi lạnh nhạt.
Lông mày Trần Dương nhảy một cái, cảm giác này càng lúc càng quen thuộc.
Bút Giá Sơn ở ngoại thành tiểu thành trấn, khoảng cách cũng không xa, đi nửa giờ là đến. Nhìn từ xa, Bút Giá Sơn có hình dáng như pháp sư đang bấm ngón tay làm dấu, trong phong thủy, thế núi này được gọi là Pháp Sư Bút.
Nếu như tổ tiên táng trong bố cục phong thủy Pháp Sư Bút thì trong các đời con cháu sẽ xuất hiện đạo sĩ xuất sắc hoặc cao tăng đắc đạo. Từ trước đến nay, các đời thiên sư thế gia rất thích bố cục phong thủy này.
Xung quanh Bút Giá Sơn có rất nhiều ngọn núi vây quanh, cây cỏ tươi tốt. Ở giữa có dòng thác chảy xuống, trên có thác dưới có sông, nước suối trong suốt. Đứng ở giữa sườn núi nhìn về dãy núi phía xa, dường như có sương mù bao phủ toàn bộ vùng núi xanh biếc. Minh đường rộng lớn, tàng phong tụ khí, phong thủy bảo địa. Dù Bút Giá Sơn không có hình dáng như Pháp Sư Bút thì đây cũng là vùng đất có phong thủy cực tốt.
*Minh đường trong phong thủy là chỉ nơi phía trước huyệt có núi vây quanh, nhiều nước, tụ hợp sinh khí. Minh đường nên phẳng vuông vắn, cần tránh hình dài hẹp nghiêng, núi đá lỏm chởm và loại cây bụi gai. Minh đường có thể phân thành tiểu minh đường, trung minh mường, đại minh đường, lại có cả sự phân biệt giữa nội minh đường và ngoại minh đường. Tất cả những nơi phú quý thì tất bên trong bên ngoài đều đẹp. Minh đường lấy tàng phong tụ khí làm chủ đạo thì cần có các dòng thủy triều hoặc thế không triều tụ, cũng cần phải che chắn thủy khẩu, khóa kết chặt chẽ. Sự rộng hẹp của minh đường có liên quan đến thế long. Thế long càng xa rộng, minh đường nên càng rộng, thế long càng gần, minh đường nên nhỏ. Bên trong khu vực núi non, minh đường nên rộng, nếu không chân khí khó sinh khởi. Nhưng nếu không có sự che chắn thì dù có cũng như không. Nếu ở đồng bằng, minh đường nên hẹp, nếu rộng thì sinh khí dễ lưu tán. Minh đường hẹp thì như ếch ngồi đáy giếng, con cháu khó có thể thành đạt, ngẩng cao đầu.
Ba người Trần Dương đi đến phần mộ tổ tiên của Khấu gia thì thấy hầu như tất cả người nhà họ Khấu từ lớn đến bé đều đã đến. Khấu Tuyên Linh đi đến cạnh cha Khấu. Trần Dương cũng đi theo, thoáng nhìn phần một có dấu hiệu bị sụp xuống. Cậu nhìn kỹ lại, cỏ mọc xung quanh phần mộ đã héo rũ thành màu đen, có thể thấy được sinh khí nơi đây đã bị cắt đứt, đại khí bất vượng.
Nhưng chuyện này không thể xảy ra, vì Bút Giá Sơn có phong thủy tuyệt hảo, tuyệt đối là phong bảo địa. Nhưng nơi khác trên núi vẫn bừng bừng sinh khí, ít nhất trong vòng mấy chục năm không có phát sinh tai họa lớn phá hư phong thủy. Sinh khí, đại khí trên núi tuyệt đối dồi dào. Kiểm tra kỹ lại thì chỉ có khu vực huyệt mộ mới xuất hiện tình huống cỏ xanh bị héo rũ thành màu đen, sinh khí bị cắt đứt.
Phần mộ tổ tiên vô cớ sụp xuống, cây cỏ héo rũ không bình thường, dấu hiệu không rõ.
_____________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trong truyện ngoại trừ rằm tháng 7 là âm lịch, những ngày khác là dương lịch.
______________
A ha ha ha, có người hay vung bánh chó giờ sắp bị nhét bánh chó đầy miệng rồi, ai bảo tạo nghiệt làm chi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook