Thang Nguyên nhìn ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của Trương Đào liền biết anh ta đang hiểu lầm.

Muốn mở miệng giải thích nhưng không biết phải nói như thế nào.

Liên tục bốn mươi giờ đồng hồ chưa nghỉ ngơi, dạ dày lại có chút khó chịu, lúc này đầu óc của cô thực sự rất loạn.

Nửa ngày, cô chỉ bỏ lại một câu "Tôi về trước" rồi bước xuống xe.

So với sự hoảng loạn của cô, Chúc Già thật sự rất thản nhiên. Anh gật đầu với Trương Đào một cái, sau đó cầm túi cho Thang Nguyên, rất tự nhiên nắm cả hông của cô, đi về phía trước.

"Sao anh lại đến đây?"

"Anh đã thấy tin tức, lo lắng cho em."

Liên tục xảy ra ba vụ án giết người, quả thực là tin tức lớn.

"Tôi không sao."

Tuy nói như vậy nhưng lúc nghe được câu "Lo lắng cho em", trong lòng cảm thấy khá tốt. Thì ra tư vị yêu đương là như thế này, thảo nào bạn bè của cô đều trọng sắc khinh bạn.

Đến nhà, Thang Nguyên mở đèn, thấy căn phòng lộn xộn, trong lòng liền hối hận sáng sớm hôm qua trước khi ra ngoài vì sao không dọn dẹp một chút.

Cái này cũng không thể trách cô, ai mà biết bỗng nhiên cô có thể tìm được một người bạn trai, đồng thời người bạn trai này mới ngày thứ hai quen biết đã tiến triển sâu như vậy được?

"Cái kia, thật xin lỗi, nhà có chút loạn. Ách, khuya lắm rồi, hay là anh đi về trước đi."

Nghe vậy, Chúc Già nhướng mày.

Anh không lên tiếng, ánh mắt lạnh nhạt quét nhìn căn phòng của cô.

Là một căn nhà phổ thông, một phòng ngủ, một phòng khách. Phòng khách chất đầy áo quần, đồ dùng hàng ngày của cô và đồ ăn vặt mới ăn được một nửa. Kệ giày đặt ở một bên nhưng giày dép thì loạn thành một đống, những chỗ khác trong phòng cũng không tốt hơn, trong phòng bếp còn có chén bát chưa rửa.



Lại cúi đầu nhìn, trước mắt là cô gái đang bận rộn dọn dẹp.

Cô gái nhỏ có gương mặt tròn trịa trong trí nhớ kia sớm đã thay đổi hình dáng.

Tóc dài, buộc tóc đuôi ngựa ở phía sau, gương mặt phúng phính nhưng ngũ quan đã trưởng thành, dù vậy cô vẫn rất đẹp.

Thân thể thì sao? Hắn nhìn cũng đã nhìn qua, sờ cũng sờ rồi, bộ ngực no đủ, eo thon, hai chân dài hữu lực. So với những cô gái kiên trì tập luyện thể thao, ăn uống điều độ là không giống nhau. Đường cong trêи cơ thể cô là do rèn luyện lâu dài mà thành, thậm chí còn có chút cơ bụng. Đó chính là vẻ đẹp của sức khỏe, của thanh xuân.

Chỉ là hiện tại trêи mặt cô mang chút uể oải, còn có bộ đồ cô mặc từ hôm qua đến giờ còn chưa thay, điều này rõ ràng chứng minh thân thể cô hiện tại không tốt.

Yêu thương từ đáy mắt tràn ra lại bị anh mạnh mẽ giấu kín. Chúc Già đè bàn tay của cô gái đang không ngừng dọn dẹp căn phòng lại, nhẹ giọng nói:

"Đừng làm nữa, em có mệt không? Trước tiên em đi tắm đi. Anh đợi em tắm xong rồi đi."

"Nhưng mà ..."

Dù sao thì anh cũng là khách, như vậy hình như không thích hợp lắm?

Từ nhỏ tính cách Thang Nguyên có chút tùy tiện nhưng hoàn cảnh gia đình rất tốt, lễ phép nên có cô đều biết.

"Anh là bạn trai của em, không phải người ngoài."

"..."

Chuyện này, Thang Nguyên hoàn toàn không biết phải nói như thế nào cho phải, vì vậy theo lẽ thường, cô trốn vào nhà vệ sinh.

Tốc độ của cô rất nhanh, tắm rửa xong liền đi ra. Nhìn thấy ghế salon đã được dọn dẹp sạch sẽ, Chúc Già đang ở trong phòng bếp, không biết đang làm gì.

Giống như nghe thấy động tĩnh của cô, anh không quay đầu lại nhưng mở miệng nói:



"Đi ngủ đi, anh đang nấu chút cháo cho em."

Giọng nói không cho phép cự tuyệt nhưng lại rất quan tâm, thân thiết.

Trong lòng Thang Nguyên ấm áp. Sau khi tắm rửa xong, cả người đều thư thái, cơn buồn ngủ kéo đến, không có khí lực khách sáo với anh, vì vậy cô trở về phòng, lên giường ngủ.

Mười mấy phút sau, Chúc Già đi qua nhìn, quả nhiên cô đang ngủ.

Anh cười khẽ, điều chỉnh nhiệt độ máy điều hòa, đắp chăn cho cô, sau đó anh cũng lên giường.

Thang Nguyên ngủ đủ giấc, tinh thần rất tốt. Tỉnh lại, cô đi làm, trêи đường đến cục cảnh sát rất thuận lợi, đi qua hẻm nhỏ này sẽ đến cục cảnh sát. Mắt thấy sắp đến, bỗng miệng mũi của cô bị người phía sau bịt lại.

Tỉnh lại lần nữa thì thấy một người đàn ông đứng trước mặt cô, hắn đang gặm cắn bầu ngực trắng noãn của cô. Hình dáng người đàn ông không thấy rõ, chỉ lộ ra một đôi mắt điên cuồng, lạnh lẽo, bệnh hoạn, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi ra vậy, cực kỳ đáng sợ.

Thang Nguyên muốn đẩy hắn ra nhưng tay chân lại mềm nhũn, tứ chi vô lực, hoàn toàn không cử động được.

Trong đầu trống rỗng nháy mắt cô nhớ đến vụ án của ba cô gái kia, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Không cần ... Đừng đụng vào tôi ..."

Người đàn ông không để ý đến cô, mắt thấy hắn muốn cởi quần lấy thứ xấu xí kia ra, muốn hành hung cô, đúng lúc này cổ tay của cô bị ai đó nắm lấy, có người nói nhỏ bên tai cô:

"Đừng sợ, em đang nằm mơ thôi."

Mơ?

Thoáng cái, Thang Nguyên liền mở mắt ra.

Đôi mắt của cô hơi ẩm ướt, trêи mặt còn mang theo biểu tình kinh sợ. Nhưng mà nghề nghiệp nhiều năm, năng lực tâm lý chịu đựng vượt xa những cô gái bình thường, khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, cô ngay lập tức trấn định lại.

Chỉ là, người trước mắt ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương