*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu ngực trắng nõn, hoa huyệt siết chặt, tiếng nước mập mờ, nhiệt độ trong xe ngày càng tăng, ... Mọi thứ dường như không thể khống chế được.

Lúc Thang Nguyên rêи rỉ lên cao trào lần đầu tiên, Chúc Già quyết định đêm nay có thể qua đêm ở nhà cô, dù sao, ngày này anh mong chờ đã lâu lắm rồi, không phải sao?

Môi mỏng của anh khẽ chuyển động, đang muốn mở miệng nói, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ.

Nhạc chuông ấu trĩ vô cùng, là bài hát phim hoạt hình Doraemon.

Chúc Già muốn với tay sang tắt nó đi nhưng mà ngẫm lại nghề nghiệp của Thang Nguyên, cuối cùng anh cũng cố gắng nhịn xuống.

"Alo."

Tiếng điện thoại giống như có ma lực, Thang Nguyên vừa mới nhận cuộc gọi, giọng nói liền nghiêm túc vài phần. Bộ dạng kiều mị đắm chìm trong ɖu͙ƈ vọng lúc nãy đã biến mất không chút tăm hơi.

"Viên Tử, lại có chuyện xảy ra." (Viên tử: nghĩa là bánh trôi nước nha.)

Đầu bên kia điện thoại là đồng nghiệp Trương Đào của cô.

Lại ...

Nghe vậy tâm Thang Nguyên liền trầm xuống.

"Địa chỉ ở đâu? Tôi tới ngay."

"Đã gửi qua điện thoại cho cô, nhanh lên một chút."

Vội vã tắt điện thoại, cô đang muốn mở miệng lại phát hiện không biết từ lúc nào Chúc Già đã rút tay về, còn chủ động giúp cô sửa sang lại áo ngực, kéo áo T-shirt xuống cho cô.

Cẩn thận tỉ mỉ lại thỏa đáng thích hợp.

"Có án tử?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, tựa hồ còn mang theo chút ɖu͙ƈ niệm.

Lại nhìn giữa hai chân thon dài của anh, túp lều nhô cao kia thật làm cho người khác muốn xem nhẹ cũng khó.

Sau khi tỉnh táo lại, Thang Nguyên hoàn toàn không dám nhìn anh.



Cô không thể tin được người lúc nãy lớn gan không biết xấu hổ rêи rỉ là mình.

"Ừ."

Cô rũ mắt, gật gật đầu:

"Tôi phải đi."

"Ở đâu? Tôi đưa em đi."

"Không cần, anh đi không tiện."

Hiện trường vụ án không thể xuất hiện người khác ngoài nhân viên cảnh sát.

"Được, vậy chúng ta sẽ hẹn hò sau, tôi chờ tin nhắn của em."

"Ừ."

Xuống xe, Thang Nguyên liền vội vàng gọi xe, đi đến địa chỉ mà Trương Đào đã gửi.

Hiện tường vụ án nằm ở tiểu khu cũ kỹ của Thành Tây. Lúc cô đến, những người khác trong đội và pháp y đều đã đến.

Mới bước vào cửa, một mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi. Trêи thấm thảm trải ở trong phòng khách là thi thể một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ, hạ thân cô ta chảy rất nhiều máu. Hai pháp y đang tiến hành khám nghiệm tử thi sơ bộ.

"Viên Tử."

Trương Đào đi đến, vẻ mặt ngưng trọng.

"Tình huống thế nào?"

"Bước đầu suy đoán thời gian tử vong là 10 giờ đến 12 giờ tối hôm qua. Người chết là Tôn Diễm, nữ, 23 tuổi, độc thân, thuê nhà chung với người bạn, nghề nghiệp phục vụ nhà hàng. Qua điều tra được biết hôm qua tan làm sớm, 6 giờ tối đã tan làm, còn về phần sau khi tan làm trực tiếp về nhà hay đi nơi nào khác nữa thì vẫn đang còn điều tra."

"Ừ."

Thang Nguyên nhíu mày, nhìn cô gái xinh đẹp nằm trêи mặt đất kia, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút thương xót.



Mấy năm làm nghề cảnh sát, cô đã sớm không còn là tay mơ nhìn thấy thi thể liền nôn mửa, nhưng mà liên tiếp mấy ngày nhìn thấy người chết đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp như hoa, trong lòng cô không nhịn được tràn ngập tức giận.

Nắm tay siết chặt dần buông ra, cô nhẹ giọng hỏi đồng nghiệp:

"Cậu nghĩ là hắn ta sao?"

Hắn ta là ai, hai người bọn họ đều rất rõ ràng.

Tiểu khu cũ kỹ, không có camera, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đêm khuya ở trong nhà bị cưỡng gian rồi giết chết, cùng một loại kiểu dáng áo ngủ tơ tằm, ...

Tính toán, đây cũng đã là nạn nhân thứ ba.

Hai án tử trước mắt, hung thủ còn chưa bắt được, không có ADN, cũng không có nhân chứng, giữa các nạn nhân cũng không phát hiện bất kỳ liên hệ nào.

Trước mắt nhìn thấy mờ mịt, giống như đang đứng trong sương mù dày đặc.

"Trước làm nhiệm vụ đi đã, trở về rồi họp thảo luận sau. Đêm nay tăng ca."

Trương Đào vỗ vỗ bả vai cô.

Thu thập chứng cứ, lấy khẩu cung, xem camera đoạn đường gần nhất ở đây. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, trở về cục cảnh sát đã hơn 10h khuya.

Thang Nguyên đã sớm có thói quen chịu đựng từng cơn đau dạ dày, giờ phút này, thật sự cô không có chút tâm tình nào để ăn cơm.

Những người khác trong đội cũng như vậy. Trong cuộc họp, mỗi người đều vội vàng tổng hợp lại tất cả những manh mối mà mình thu thập được. Nhưng tất cả đều làm mọi người chán nản, giống như hai vụ án trước, hung thủ làm việc rất cẩn thận tỉ mỉ. Dấu vân tay, ADN, camera, hành trình di chuyển của hung thủ, tất cả đều hoàn toàn không có gì.

Lúc cuộc họp gần kết thúc, cục trưởng đi đến, hạ tử lệnh.

"Mọi người, thành phố rất coi trọng vụ án giết người hàng loạt này, mệnh lệnh chúng ta nội trong mười ngày phải phá được án. Kể từ bây giờ, mọi người phải tập trung nâng cao tinh thần lên cho tôi. Nhanh chóng bắt được tên hung thủ này!"

Dừng một chút, ông ta nói:

"Đương nhiên, tôi hy vọng càng nhanh càng tốt!"

Tan họp, người trong đội đều bắt đầu bận rộn, Thang Nguyên cũng không ngoại lệ.

Bận rộn một cái là làm liên tục không nghỉ đến đêm ngày hôm sau.

truyện Đam Mỹ



Mắt thấy sắc mặt nữ cảnh sát duy nhất trong đội trắng đến dọa người, Hành hình sự trưởng hạ lệnh:

"Lập tức về nhà nghỉ ngơi, phải ngủ đủ 6 tiếng mới được quay lại đây!"

Đúng lúc Trương Đào cũng muốn về nhà tắm rửa thay áo quần nên thuận tiện đưa Thang Nguyên về.

Trêи đường, hai người tất nhiên nói về vụ án.

Lúc xe đến dưới lầu nhà Thang Nguyên, Trương Đào bỗng hỏi cô:

"Chiếc xe kia là của người tiểu khu cô sao? Sao chưa thấy bao giờ vậy?"

Thang Nguyên nghe vậy, nhìn qua.

A, nhớ không lầm thì đây chẳng phải là xe của Chúc Già sao?

Giờ này anh ấy ở đây làm gì?

Đang suy nghĩ, người bên trong chiếc xe phía trước đã bước xuống.

Dưới bóng đêm, người đàn ông mặc áo kẻ sọc màu trắng xanh, quần sooc và giày thể thao. Rõ ràng chỉ là một bộ đồ mà trạch nam hay mặc nhưng ở trêи người anh lại làm cho người ta không nhịn được phải liếc nhìn.

Thang Nguyên vừa nhìn thấy gương mặt của anh, trong đầu liền nhớ đến hình ảnh khiến người khác tim đập mặt đỏ. "Đùng" một tiếng, hai gò má bỗng đỏ lên.

"Hình như là tìm cô, anh ta đang đi về hướng chúng ta.""

Lúc Trương Đào đang nói chuyện, Chúc Già đã đi đến phía cửa phó lái.

"Đã về rồi?"

Chúc Già mỉm cười mở cửa xe, vươn tay về phía Thang Nguyên, ý muốn đỡ cô xuống xe.

Trương Đào: "!!!!!"

Mợ nó!!!! Ai có thể nói cho hắn biết đây là tình huống gì không???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương