Xin Anh Đứng Đắn Một Chút
-
Chương 13
Cừu Chính Khanh đưa Doãn Đình về nhà.
Đây là lần thứ hai anh đưa cô về nhà. Lần đầu tiên đưa cô về là thời điểm hai người mới quen nhau, cũng chính là lúc Tần Vũ Phi nhờ cô đến công ty mời Cố Anh Kiệt ăn cơm. Lần đó Cừu Chính Khanh cùng Cố Anh Kiệt đang nói chuyện phiếm trong phòng họp, hội nghị chính thức đã họp xong nhưng bọn họ cảm thấy còn có rất nhiều đề tài cần thảo luận, vì vậy hai người ở lại phòng họp bàn bạc một chút. Doãn Đình giống như là tình cờ đi ngang qua rồi gõ cửa vào phòng họp.
Một lần khác cô cùng ăn cơm với bọn họ đều chính là phong cách này, ừ, chính là vẫn bị vị đại thần không tim không phổi gắt gao ôm chặt lấy... Phong cách.
Không giải thích được rồi lại hình như thấy có chút hợp lý.
Nghĩ tới đây, Cừu Chính Khanh liền nghĩ tới lời Tần Vũ Phi nói với anh. Cô hi vọng anh đừng hiểu lầm Doãn Đình có ý gì với anh. Thật ra lúc đó anh cảm thấy Doãn Đình có ý tứ với Cố Anh Kiệt. Nhưng bây giờ Tần Vũ Phi lại đang yêu đương với Cố Anh Kiệt.
Cừu Chính Khanh đắn đo một hồi, có chút ý định thử dò xét, anh hỏi Doãn Đình: "Đúng rồi, cô cảm thấy Cố Anh Kiệt là người như thế nào?"
"Cậu ta rất được a." Doãn Đình nói không một chút xấu hổ, "Trong cảm nhận của tôi bạch mã hoàng tử chính là giống như cậu ta vậy."
". . . . . ." Cừu Chính Khanh không lên tiếng, tình huống có chút ngượng ngùng. Doãn Đình nói vậy là cô thích Cố Anh Kiệt sao? Nhưng Cố Anh Kiệt đã có đối tượng trong lòng rồi. Nếu như Doãn Đình biết, cô có đau lòng không? Cô cùng Tần Vũ Phi là bạn bè thân thiết, sẽ không vì chuyện này mà xảy ra xích mích chứ?
Cừu Chính Khanh đang do dự, Doãn Đình đã chủ động nói: "Tôi đã từng muốn theo đuổi Cố Anh Kiệt, chỉ là không theo đuổi được, người ta không có ý tứ gì với tôi. Nhưng cậu ta rất có phong độ của bậc nam nhi. Chẳng qua Vũ Phi vì giúp tôi, cùng Cố Anh Kiệt cáu kỉnh, làm cho hai người có chút kỳ cục, tôi cảm thấy như vậy cũng thật ngại quá."
Cô thật ngu ngốc. Người ta ngọt ngọt ngào ngào, cô không biết xấu hổ ở đấy mà ngại ngùng cái gì.
Cừu Chính Khanh không thể nhịn được nữa, đầu óc nóng lên, nói: "Tần Vũ Phi nói cho tôi biết, cô ấy đang yêu đương với Cố Anh Kiệt."
"Cái gì?" Doãn đình trợn to hai mắt.
Cừu Chính Khanh có chút hối hận, không thể thu hồi lời mới nói, hiện tại anh phải giả đang chuyên tâm lái xe không thể nói chuyện phiếm nếu không sẽ xảy ra tai nạn xe cộ thì sao?
"Vũ Phi cùng Cố thiếu đang yêu nhau sao?" Doãn Đình hướng tới anh xác nhận, giọng điệu lên thật cao, thái độ rất kinh ngạc.
"Ừ." Cừu Chính Khanh phát ra âm thanh hơi nhỏ một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhìn, anh đang nghiêm túc lái xe, thật không tốt để nói chuyện phiếm đâu.
"Bọn họ cư nhiên đang yêu nhau?" Cừu Chính Khanh nghe mà không xác định chắc chắn Doãn Đình đang nói chuyện với anh hay là đang lầm bầm lầu bầu.
"Ha ha, thật tốt quá!"
Xong rồi, Cừu Chính Khanh nghĩ thầm thật hỏng bét, đây là bị kích thích không chịu nổi nên bộc phát sao?
"Bọn họ là ai bắt ai trước?"
Hỏi vấn đề này mặc dù giọng nói có phần ngọt ngào, nhưng trong đầu Cừu Chính Khanh đã tự động hiện lên vẻ mặt Doãn Đình uất ức cắn răng. Anh than thở, không thể không quay đầu nhìn Doãn Đình một cái, để tránh sự tưởng tượng của mình là thật.
Cũng may, cô cũng không có uất ức đến nỗi cắn răng, ánh mắt của cô tròn xoe vẻ mặt tò mò. A, trước không có chú ý tới thì ra là ánh mắt của cô rất lớn a, rất đẹp nha. Dừng lại, bây giờ không phải thời điểm để quan sát diện mạo.
"Cái gì?" Anh không phải giả ngu, anh thật sự quên cô vừa mới hỏi cái gì rồi?
"Hai người bọn họ là ai bắt ai? Bắt ở đây chính là người nào theo đuổi người nào trước." Doãn Đình cho là anh không biết từ ngữ phổ thông mà các cô hay dùng.
"À. Tôi không biết." Cừu Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm, thật may là anh không biết.
“Anh thật sự không biết?" Doãn Đình rất kinh ngạc.
"Đúng vậy a." Cừu Chính Khanh trả lời rất nghiêm túc, anh đang muốn nói anh không có nghe qua, Tần Vũ Phi chỉ là thuận miệng nói với anh thôi, cho nên anh thật sự không biết.
"Bắt chính là theo đuổi đó, rất dễ hiểu a."
". . . . . ."
Tay lái thiếu chút tụt xuống. Cho nên hai người bọn họ đang nói hai chuyện khác nhau sao? Đại thần không tim không phổi, làm phiền ngài buông tha tiểu thư Doãn Đình một lát, một lát là tốt lắm rồi. Để cho ta khai thông nàng mấy câu, sau đó tùy ngài ôm nàng đến trời đất mù mịt cũng không quan hệ. Ok?
Cừu Chính Khanh hít thở sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Tôi nói là tôi không biết hai người bọn họ người nào ‘bắt’ người nào."
"A. Ta đoán là Vũ Phi." Doãn Đình cười híp mắt.
Cừu Chính Khanh nhìn nàng một cái, sau đó nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe. Đây không phải giận quá thành cười chứ, anh cảm thấy khả năng này rất có thể. Khóe mắt nhìn thấy Doãn đình lấy điện thoại di động ra nghịch nghịch, cuối cùng để lại chỗ cũ .
"Làm sao vậy?" Anh không muốn bát quái, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Muốn hỏi Vũ Phi một chút, nhưng mà hôm nay lại là chủ nhật rồi, bọn họ nhất định đang hẹn hò, tôi tốt nhất không nên quấy rầy. Đợi ngày mai hỏi vậy."
Nhìn qua thật không giống như là có vẻ gì tức giận. Cừu Chính Khanh tiếp tục nhịn không được hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Tại sao lại hỏi vậy?" Doãn Đình không hiểu, cô rất ổn a, đâu có chỗ nào không ổn?
"Tôi nói là cô không phải vừa mới nói cô thích Cố Anh kiệt sao."
"Đúng vậy a, đó là chuyện đã qua. Cậu ta không thích tôi...tôi liền từ bỏ rồi.”
"À." Cừu Chính Khanh im lặng, không biết nên nói gì. Có vẻ như anh lại hỏi chuyện ngu ngốc. Anh quả nhiên không thích hợp cùng người khác thảo luận vấn đề tình cảm, vẫn là bàn chuyện công việc cùng chuyện buôn bán anh còn có chút hứng thú.
"Anh có biết tại sao xe phải rẽ ngoặt không?"
Cừu Chính Khanh đang thất thần, nghe được lời này cho là cô muốn quay đầu xe, đang đi đến đoạn đường giao nhau, theo bản năng đánh tay lái, xoay xe sang chỗ khác sau mới phản ứng được cô mới vừa rồi nhất định là đang hỏi "Vấn đề quan trọng thuận theo việc lái xe". Anh nhìn Doãn Đình một cái, mặt Doãn Đình vô tội, hiển nhiên đối với anh đột nhiên chuyển hướng xoay đầu xe có chút kinh ngạc.
Cừu Chính Khanh than thở, bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao?"
Doãn Đình suy nghĩ một chút, quyết định không nhắc nhở anh đi luẩn quẩn đường xa. Sau đó cô đáp: "Bởi vì đổi lại phương hướng luôn có đường đi, không cần thiết cùng đường mà vẫn liều chết đâm đầu vào."
Được rồi, thật ra cô chính là muốn nói Cố Anh Kiệt không thích mình, cho nên cô không có ý định trói chặt mình trên một cái cây, vì vậy cô vui sướng bỏ lại Cố Anh Kiệt đi tìm cây đại thụ tiếp theo. Như vậy mọi chuyện thật đơn giản, tại sao cô lại muốn dùng khúc cua để ví von làm nhiễm bầu không khí trong lành đây? Cừu Chính Khanh lại muốn than thở rồi.
"Anh cảm thấy Zoe tốt hay là May tốt hơn?" Doãn đình lại hỏi.
Cừu Chính Khanh lần này thở một hơi dài tức giận.
"Làm gì?" Doãn Đình trừng anh.
"Nói chuyện với cô thật không thể theo kịp, cô chuyển chủ đề nhanh quá."
"Ta có hả." Doãn Đình cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi nói Cố thiếu không thích tôi, cho nên tôi liền đi đường vòng tìm ra đường mới, bây giờ trước mặt anh xuất hiện hai con đường, tôi tò mò anh tính toán đi đường nào, chẳng những chuyển tiếp mà còn rất trôi chảy, hơn nữa luôn xoay quanh trọng tâm câu chuyện, không một chút làm gián đoạn ."
Cừu Chính Khanh há hốc miệng, thế nhưng, anh không có cách nào phản bác.
Một lát sau, Doãn Đình hỏi: "Vậy rốt cuộc anh chọn con đường nào?"
Cừu Chính Khanh không muốn cùng cô tán gẫu chuyện này, nhưng anh nghĩ nếu như mình đáp qua loa, cô có thể hay không cho là anh không muốn kết hôn rồi lại thật tâm khuyên anh thời gian trôi qua rất nhanh, chờ già nua rồi mới có con hay sao? "Cô tại sao lại muốn nghe?" Cuối cùng anh hỏi, hỏi xong cảm giác mình rất lanh trí. Vấn đề này vô luận cô đáp thế nào, anh đều có biện pháp ngăn cản trở về.
"Tôi là cảm thấy, chúng ta nên giúp đỡ nhau, nói không chừng tôi có thể giúp anh tham khảo. Dù sao anh quá nghiêm túc, loại kinh nghiệm này cũng không nhiều. Chúng ta không giống nhau, tôi có kinh nghiệm yêu đương tương đối nhiều."
"Đơn phương yêu mến sau đó theo đuổi bất thành cũng gọi là kinh nghiệm sao?" Nói vừa xong Cừu Chính liền hối hận, nói chuyện như vậy thật không có phong độ, đây không phải là phong cách của anh a.
Chỉ là Doãn Đình không để ý, cô đáp: "Thất tình càng nhiều càng tổng kết ra nhiều kinh nghiệm, mỗi một lần thất bại cũng có ý nghĩa." Nói xong rồi cô còn đặc biệt có tinh thần nói tiếp: "Cho nên anh bây giờ sẽ để cho những thứ ý nghĩa này phát huy tác dụng của nó."
“Anh quá chững chạc, không có tích cực yêu đương gì hết."
Lời này Logic không đúng lắm a, thôi, chắc chắn cô không phát hiện được, Cừu Chính Khanh nghĩ như vậy.
Doãn Đình quả nhiên không có phát hiện, cô chỉ cố châm chọc anh: "Anh không cần xem thường việc tôi thất tình, anh đổi lại góc độ mà nghĩ, tôi đây không gọi là thất tình, tôi đây là không có yêu đương, so với anh tình huống đều giống nhau. Chỉ là tôi chạy ở tiền tuyến, mà anh lại ở tại chỗ. A, thật sự là như vậy, thì ra là chúng ta đều là ‘đồng minh cùng một trận tuyến không tình yêu ’, khó trách cảm thấy anh rất hợp ý, đặc biệt thân thiết."
". . . . . ." Cô chạy ở tiền tuyến, mà anh lại ở tại chỗ, bọn họ tất cả đều là không có tình yêu. Thật là không giải thích được lại có chút hợp lý. Cừu Chính Khanh nhếch miệng, anh thế nhưng lại không có cách nào phản bác.
Vẫn là nên đổi đề tài thôi.
Cừu Chính Khanh hắng giọng: "Cô tính cùng Tần Vũ Phi nói như thế nào?"
"Cái gì nói thế nào?"
"Cô ấy không phải biết cô đã từng thích Cố Anh Kiệt sao."
"Đúng rồi, nhưng cô ấy sớm biết tôi rẽ hướng khác rồi."
"À."
"Hơn nữa cô ấy quá tuyệt vời, cô ấy cùng Cố thiếu yêu nhau thật sự là quá tốt đấy."
"Tại sao?" Cừu Chính Khanh thật sự không hiểu, theo lý thuyết, nam sinh mình thích cùng cô gái khác yêu đương, không phải trong lòng nên khổ sở sao?
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài a. Cố thiếu đàn ông ưu tú như vậy, cuối cùng rơi vào tay Vũ Phi, tôi cũng cảm thấy mở mày mở mặt. May không thể cười nhạo tôi rồi."
Cừu Chính Khanh vẫn không thể hiểu. Người ta Tần Vũ Phi cùng Cố Anh Kiệt yêu thương, cô mở mày mở mặt cái gì? Cũng không phải là cô theo đuổi Cố Anh Kiệt, đến thời điểm này cô cũng không có theo đuổi người nào, tại sao Thẩm Giai Kỳ không thể cười nhạo cô nữa?
Logic ở nơi nào? Nhưng Cừu Chính Khanh không có ý định hỏi nữa. Anh sợ anh càng hỏi càng không hiểu. Thế giới của Doãn Đình có một bộ lý luận riêng của cô, cùng thế giới của anh không giống nhau.
Bên này điện thoại di động của Doãn Đình nhận được tin nhắn, cô bắt đầu vội vàng hồi phục lại trạng thái. Cừu Chính Khanh yên lặng lái xe, vừa lái vừa không biết mình đang suy nghĩ gì. Không bao lâu, đến chung cư của Doãn Đình. Cừu Chính Khanh chậm rãi ngừng xe đến ven đường, Doãn Đình nhìn ngoài cửa xe một chút, quay đầu lại cười với anh một tiếng, đang muốn tạm biệt, Cừu Chính Khanh chợt nghĩ ra anh nghĩ cái gì.
Anh hỏi cô: "Tiểu Đình, cô từng có quá khứ khổ sở sao?"
Xe hư không khó chịu, không về nhà được không khó chịu, thất tình không khó chịu. . . . . . Cô hình như cái gì cũng không khổ sở. Đại khái mỗi ngày đều sẽ ăn được mấy viên thuốc "Tôi mỗi ngày đều thật vui mừng".
"Có a." Doãn Đình đáp. Cô suy nghĩ một chút "Lúc mẹ mất, tôi rất khổ sở."
Cừu Chính Khanh sững sờ, "Thật xin lỗi." Anh vô ý đâm vào vết thương của cô.
Doãn Đình lắc đầu một cái: "Mẹ tôi biết bà không qua được, gọi tôi đến bên cạnh. Tôi liều mạng khóc, khóc suốt. Mẹ tôi đã nói, đứa nhỏ ngốc, có một số chuyện phát sinh, khóc không thể ngăn cản được. Không thể ngăn cản, con phải đối mặt với nó. Mẹ chỉ là đổi chỗ ở, giống như đi công tác vậy. Đây là cơ hội tốt để con học tập độc lập biểu hiện sự dũng cảm, con có thể làm được, mẹ sẽ cảm thấy rất vui vẻ." Cô ngừng lại một chút, rồi nói: "Tôi khi đó không hiểu lắm. Sau khi trưởng thành, từ từ đã hiểu. Tôi muốn mẹ mãi vui vẻ."
Cô quay đầu nhìn Cừu Chính Khanh một chút. Cừu Chính Khanh thấy hốc mắt nàng hơi đỏ, hai con mắt ươn ướt, nhất thời hối hận đã hỏi cái vấn đề ngu ngốc này. Doãn Đình tiếp tục nói với anh: "Mẹ chỉ là đổi chỗ ở khác, chỉ là không có cách nào gặp mặt, không thể kể cho tôi thêm nhiều chuyện xưa. Lúc tôi còn nhỏ, bà mỗi ngày đều kể chuyện xưa cho tôi nghe. Bà nhất định rất đau lòng nếu tôi khổ sở. Cho nên, tôi không nên khổ sở, đúng không?"
Cừu Chính Khanh vừa định nói "Đối với", Doãn Đình lại hít mũi một cái, đoạt trước nói: "Tôi phải đi. Cám ơn anh đưa tôi về."
Là nên đi, cũng đã đến nhà rồi. Cừu Chính Khanh không biết có thể nói cái gì, anh nhìn Doãn Đình đẩy cửa xuống xe, nghe được cô nói "Gặp lại", anh cũng đáp lại một câu "Gặp lại". Sau đó, cô rời đi .
Cừu Chính Khanh thở ra một hơi, anh ngồi yên một chỗ ngẩn người. Cô mới vừa rồi là muốn khóc sao? Anh thật hối hận, tại sao lại đổi chủ đề làm gì, dáng vẻ cô rất muốn khóc, làm cho lòng anh cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên một bóng đen bất ngờ nhào tới bên cửa xe, Cừu Chính Khanh giật mình. Quay đầu nhìn, là Doãn Đình.
"Tôi sẽ gửi bưu phẩm cho anh." Cô lớn tiếng tuyên bố, trên mặt lại có nụ cười, sau đó hoạt động mười phần tinh thần phấn chấn chạy mất.
Cừu Chính Khanh sững sờ nhìn chằm chằm cửa sổ xe, gửi bưu phẩm là muốn làm gì? Anh lại không hiểu. Anh lại nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không biết cô có thể đột nhiên lại nhào tới cửa xe không, đợi một hồi lâu không thấy cô trở lại. Anh không thể nói rõ là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh quyết định thở ra một hơi. Đột nhiên nhào tới thật sự rất dọa người, thật sự không đáng mong chờ.
Cừu Chính Khanh lái xe về nhà. Bốn phòng gồm một phòng khách gần hai trăm thước vuông mà phòng ốc lại trống rỗng, anh nằm ở trên ghế sa lon, suy nghĩ có phải hay không vật dụng không đủ nhiều, cho nên phòng ốc mới có loại cảm giác này. Anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra hộp thư, không có thư nào mới cả.
Anh vứt di động qua một bên. Nếu không, rút ra chút thời gian mua ít đồ trang trí cho nhà mới. Ai nha, anh quên đi siêu thị rồi! . . .
Đây là lần thứ hai anh đưa cô về nhà. Lần đầu tiên đưa cô về là thời điểm hai người mới quen nhau, cũng chính là lúc Tần Vũ Phi nhờ cô đến công ty mời Cố Anh Kiệt ăn cơm. Lần đó Cừu Chính Khanh cùng Cố Anh Kiệt đang nói chuyện phiếm trong phòng họp, hội nghị chính thức đã họp xong nhưng bọn họ cảm thấy còn có rất nhiều đề tài cần thảo luận, vì vậy hai người ở lại phòng họp bàn bạc một chút. Doãn Đình giống như là tình cờ đi ngang qua rồi gõ cửa vào phòng họp.
Một lần khác cô cùng ăn cơm với bọn họ đều chính là phong cách này, ừ, chính là vẫn bị vị đại thần không tim không phổi gắt gao ôm chặt lấy... Phong cách.
Không giải thích được rồi lại hình như thấy có chút hợp lý.
Nghĩ tới đây, Cừu Chính Khanh liền nghĩ tới lời Tần Vũ Phi nói với anh. Cô hi vọng anh đừng hiểu lầm Doãn Đình có ý gì với anh. Thật ra lúc đó anh cảm thấy Doãn Đình có ý tứ với Cố Anh Kiệt. Nhưng bây giờ Tần Vũ Phi lại đang yêu đương với Cố Anh Kiệt.
Cừu Chính Khanh đắn đo một hồi, có chút ý định thử dò xét, anh hỏi Doãn Đình: "Đúng rồi, cô cảm thấy Cố Anh Kiệt là người như thế nào?"
"Cậu ta rất được a." Doãn Đình nói không một chút xấu hổ, "Trong cảm nhận của tôi bạch mã hoàng tử chính là giống như cậu ta vậy."
". . . . . ." Cừu Chính Khanh không lên tiếng, tình huống có chút ngượng ngùng. Doãn Đình nói vậy là cô thích Cố Anh Kiệt sao? Nhưng Cố Anh Kiệt đã có đối tượng trong lòng rồi. Nếu như Doãn Đình biết, cô có đau lòng không? Cô cùng Tần Vũ Phi là bạn bè thân thiết, sẽ không vì chuyện này mà xảy ra xích mích chứ?
Cừu Chính Khanh đang do dự, Doãn Đình đã chủ động nói: "Tôi đã từng muốn theo đuổi Cố Anh Kiệt, chỉ là không theo đuổi được, người ta không có ý tứ gì với tôi. Nhưng cậu ta rất có phong độ của bậc nam nhi. Chẳng qua Vũ Phi vì giúp tôi, cùng Cố Anh Kiệt cáu kỉnh, làm cho hai người có chút kỳ cục, tôi cảm thấy như vậy cũng thật ngại quá."
Cô thật ngu ngốc. Người ta ngọt ngọt ngào ngào, cô không biết xấu hổ ở đấy mà ngại ngùng cái gì.
Cừu Chính Khanh không thể nhịn được nữa, đầu óc nóng lên, nói: "Tần Vũ Phi nói cho tôi biết, cô ấy đang yêu đương với Cố Anh Kiệt."
"Cái gì?" Doãn đình trợn to hai mắt.
Cừu Chính Khanh có chút hối hận, không thể thu hồi lời mới nói, hiện tại anh phải giả đang chuyên tâm lái xe không thể nói chuyện phiếm nếu không sẽ xảy ra tai nạn xe cộ thì sao?
"Vũ Phi cùng Cố thiếu đang yêu nhau sao?" Doãn Đình hướng tới anh xác nhận, giọng điệu lên thật cao, thái độ rất kinh ngạc.
"Ừ." Cừu Chính Khanh phát ra âm thanh hơi nhỏ một chút, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhìn, anh đang nghiêm túc lái xe, thật không tốt để nói chuyện phiếm đâu.
"Bọn họ cư nhiên đang yêu nhau?" Cừu Chính Khanh nghe mà không xác định chắc chắn Doãn Đình đang nói chuyện với anh hay là đang lầm bầm lầu bầu.
"Ha ha, thật tốt quá!"
Xong rồi, Cừu Chính Khanh nghĩ thầm thật hỏng bét, đây là bị kích thích không chịu nổi nên bộc phát sao?
"Bọn họ là ai bắt ai trước?"
Hỏi vấn đề này mặc dù giọng nói có phần ngọt ngào, nhưng trong đầu Cừu Chính Khanh đã tự động hiện lên vẻ mặt Doãn Đình uất ức cắn răng. Anh than thở, không thể không quay đầu nhìn Doãn Đình một cái, để tránh sự tưởng tượng của mình là thật.
Cũng may, cô cũng không có uất ức đến nỗi cắn răng, ánh mắt của cô tròn xoe vẻ mặt tò mò. A, trước không có chú ý tới thì ra là ánh mắt của cô rất lớn a, rất đẹp nha. Dừng lại, bây giờ không phải thời điểm để quan sát diện mạo.
"Cái gì?" Anh không phải giả ngu, anh thật sự quên cô vừa mới hỏi cái gì rồi?
"Hai người bọn họ là ai bắt ai? Bắt ở đây chính là người nào theo đuổi người nào trước." Doãn Đình cho là anh không biết từ ngữ phổ thông mà các cô hay dùng.
"À. Tôi không biết." Cừu Chính Khanh thở phào nhẹ nhõm, thật may là anh không biết.
“Anh thật sự không biết?" Doãn Đình rất kinh ngạc.
"Đúng vậy a." Cừu Chính Khanh trả lời rất nghiêm túc, anh đang muốn nói anh không có nghe qua, Tần Vũ Phi chỉ là thuận miệng nói với anh thôi, cho nên anh thật sự không biết.
"Bắt chính là theo đuổi đó, rất dễ hiểu a."
". . . . . ."
Tay lái thiếu chút tụt xuống. Cho nên hai người bọn họ đang nói hai chuyện khác nhau sao? Đại thần không tim không phổi, làm phiền ngài buông tha tiểu thư Doãn Đình một lát, một lát là tốt lắm rồi. Để cho ta khai thông nàng mấy câu, sau đó tùy ngài ôm nàng đến trời đất mù mịt cũng không quan hệ. Ok?
Cừu Chính Khanh hít thở sâu một hơi, kiên nhẫn nói: "Tôi nói là tôi không biết hai người bọn họ người nào ‘bắt’ người nào."
"A. Ta đoán là Vũ Phi." Doãn Đình cười híp mắt.
Cừu Chính Khanh nhìn nàng một cái, sau đó nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe. Đây không phải giận quá thành cười chứ, anh cảm thấy khả năng này rất có thể. Khóe mắt nhìn thấy Doãn đình lấy điện thoại di động ra nghịch nghịch, cuối cùng để lại chỗ cũ .
"Làm sao vậy?" Anh không muốn bát quái, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Muốn hỏi Vũ Phi một chút, nhưng mà hôm nay lại là chủ nhật rồi, bọn họ nhất định đang hẹn hò, tôi tốt nhất không nên quấy rầy. Đợi ngày mai hỏi vậy."
Nhìn qua thật không giống như là có vẻ gì tức giận. Cừu Chính Khanh tiếp tục nhịn không được hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Tại sao lại hỏi vậy?" Doãn Đình không hiểu, cô rất ổn a, đâu có chỗ nào không ổn?
"Tôi nói là cô không phải vừa mới nói cô thích Cố Anh kiệt sao."
"Đúng vậy a, đó là chuyện đã qua. Cậu ta không thích tôi...tôi liền từ bỏ rồi.”
"À." Cừu Chính Khanh im lặng, không biết nên nói gì. Có vẻ như anh lại hỏi chuyện ngu ngốc. Anh quả nhiên không thích hợp cùng người khác thảo luận vấn đề tình cảm, vẫn là bàn chuyện công việc cùng chuyện buôn bán anh còn có chút hứng thú.
"Anh có biết tại sao xe phải rẽ ngoặt không?"
Cừu Chính Khanh đang thất thần, nghe được lời này cho là cô muốn quay đầu xe, đang đi đến đoạn đường giao nhau, theo bản năng đánh tay lái, xoay xe sang chỗ khác sau mới phản ứng được cô mới vừa rồi nhất định là đang hỏi "Vấn đề quan trọng thuận theo việc lái xe". Anh nhìn Doãn Đình một cái, mặt Doãn Đình vô tội, hiển nhiên đối với anh đột nhiên chuyển hướng xoay đầu xe có chút kinh ngạc.
Cừu Chính Khanh than thở, bất đắc dĩ hỏi: "Tại sao?"
Doãn Đình suy nghĩ một chút, quyết định không nhắc nhở anh đi luẩn quẩn đường xa. Sau đó cô đáp: "Bởi vì đổi lại phương hướng luôn có đường đi, không cần thiết cùng đường mà vẫn liều chết đâm đầu vào."
Được rồi, thật ra cô chính là muốn nói Cố Anh Kiệt không thích mình, cho nên cô không có ý định trói chặt mình trên một cái cây, vì vậy cô vui sướng bỏ lại Cố Anh Kiệt đi tìm cây đại thụ tiếp theo. Như vậy mọi chuyện thật đơn giản, tại sao cô lại muốn dùng khúc cua để ví von làm nhiễm bầu không khí trong lành đây? Cừu Chính Khanh lại muốn than thở rồi.
"Anh cảm thấy Zoe tốt hay là May tốt hơn?" Doãn đình lại hỏi.
Cừu Chính Khanh lần này thở một hơi dài tức giận.
"Làm gì?" Doãn Đình trừng anh.
"Nói chuyện với cô thật không thể theo kịp, cô chuyển chủ đề nhanh quá."
"Ta có hả." Doãn Đình cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tôi nói Cố thiếu không thích tôi, cho nên tôi liền đi đường vòng tìm ra đường mới, bây giờ trước mặt anh xuất hiện hai con đường, tôi tò mò anh tính toán đi đường nào, chẳng những chuyển tiếp mà còn rất trôi chảy, hơn nữa luôn xoay quanh trọng tâm câu chuyện, không một chút làm gián đoạn ."
Cừu Chính Khanh há hốc miệng, thế nhưng, anh không có cách nào phản bác.
Một lát sau, Doãn Đình hỏi: "Vậy rốt cuộc anh chọn con đường nào?"
Cừu Chính Khanh không muốn cùng cô tán gẫu chuyện này, nhưng anh nghĩ nếu như mình đáp qua loa, cô có thể hay không cho là anh không muốn kết hôn rồi lại thật tâm khuyên anh thời gian trôi qua rất nhanh, chờ già nua rồi mới có con hay sao? "Cô tại sao lại muốn nghe?" Cuối cùng anh hỏi, hỏi xong cảm giác mình rất lanh trí. Vấn đề này vô luận cô đáp thế nào, anh đều có biện pháp ngăn cản trở về.
"Tôi là cảm thấy, chúng ta nên giúp đỡ nhau, nói không chừng tôi có thể giúp anh tham khảo. Dù sao anh quá nghiêm túc, loại kinh nghiệm này cũng không nhiều. Chúng ta không giống nhau, tôi có kinh nghiệm yêu đương tương đối nhiều."
"Đơn phương yêu mến sau đó theo đuổi bất thành cũng gọi là kinh nghiệm sao?" Nói vừa xong Cừu Chính liền hối hận, nói chuyện như vậy thật không có phong độ, đây không phải là phong cách của anh a.
Chỉ là Doãn Đình không để ý, cô đáp: "Thất tình càng nhiều càng tổng kết ra nhiều kinh nghiệm, mỗi một lần thất bại cũng có ý nghĩa." Nói xong rồi cô còn đặc biệt có tinh thần nói tiếp: "Cho nên anh bây giờ sẽ để cho những thứ ý nghĩa này phát huy tác dụng của nó."
“Anh quá chững chạc, không có tích cực yêu đương gì hết."
Lời này Logic không đúng lắm a, thôi, chắc chắn cô không phát hiện được, Cừu Chính Khanh nghĩ như vậy.
Doãn Đình quả nhiên không có phát hiện, cô chỉ cố châm chọc anh: "Anh không cần xem thường việc tôi thất tình, anh đổi lại góc độ mà nghĩ, tôi đây không gọi là thất tình, tôi đây là không có yêu đương, so với anh tình huống đều giống nhau. Chỉ là tôi chạy ở tiền tuyến, mà anh lại ở tại chỗ. A, thật sự là như vậy, thì ra là chúng ta đều là ‘đồng minh cùng một trận tuyến không tình yêu ’, khó trách cảm thấy anh rất hợp ý, đặc biệt thân thiết."
". . . . . ." Cô chạy ở tiền tuyến, mà anh lại ở tại chỗ, bọn họ tất cả đều là không có tình yêu. Thật là không giải thích được lại có chút hợp lý. Cừu Chính Khanh nhếch miệng, anh thế nhưng lại không có cách nào phản bác.
Vẫn là nên đổi đề tài thôi.
Cừu Chính Khanh hắng giọng: "Cô tính cùng Tần Vũ Phi nói như thế nào?"
"Cái gì nói thế nào?"
"Cô ấy không phải biết cô đã từng thích Cố Anh Kiệt sao."
"Đúng rồi, nhưng cô ấy sớm biết tôi rẽ hướng khác rồi."
"À."
"Hơn nữa cô ấy quá tuyệt vời, cô ấy cùng Cố thiếu yêu nhau thật sự là quá tốt đấy."
"Tại sao?" Cừu Chính Khanh thật sự không hiểu, theo lý thuyết, nam sinh mình thích cùng cô gái khác yêu đương, không phải trong lòng nên khổ sở sao?
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài a. Cố thiếu đàn ông ưu tú như vậy, cuối cùng rơi vào tay Vũ Phi, tôi cũng cảm thấy mở mày mở mặt. May không thể cười nhạo tôi rồi."
Cừu Chính Khanh vẫn không thể hiểu. Người ta Tần Vũ Phi cùng Cố Anh Kiệt yêu thương, cô mở mày mở mặt cái gì? Cũng không phải là cô theo đuổi Cố Anh Kiệt, đến thời điểm này cô cũng không có theo đuổi người nào, tại sao Thẩm Giai Kỳ không thể cười nhạo cô nữa?
Logic ở nơi nào? Nhưng Cừu Chính Khanh không có ý định hỏi nữa. Anh sợ anh càng hỏi càng không hiểu. Thế giới của Doãn Đình có một bộ lý luận riêng của cô, cùng thế giới của anh không giống nhau.
Bên này điện thoại di động của Doãn Đình nhận được tin nhắn, cô bắt đầu vội vàng hồi phục lại trạng thái. Cừu Chính Khanh yên lặng lái xe, vừa lái vừa không biết mình đang suy nghĩ gì. Không bao lâu, đến chung cư của Doãn Đình. Cừu Chính Khanh chậm rãi ngừng xe đến ven đường, Doãn Đình nhìn ngoài cửa xe một chút, quay đầu lại cười với anh một tiếng, đang muốn tạm biệt, Cừu Chính Khanh chợt nghĩ ra anh nghĩ cái gì.
Anh hỏi cô: "Tiểu Đình, cô từng có quá khứ khổ sở sao?"
Xe hư không khó chịu, không về nhà được không khó chịu, thất tình không khó chịu. . . . . . Cô hình như cái gì cũng không khổ sở. Đại khái mỗi ngày đều sẽ ăn được mấy viên thuốc "Tôi mỗi ngày đều thật vui mừng".
"Có a." Doãn Đình đáp. Cô suy nghĩ một chút "Lúc mẹ mất, tôi rất khổ sở."
Cừu Chính Khanh sững sờ, "Thật xin lỗi." Anh vô ý đâm vào vết thương của cô.
Doãn Đình lắc đầu một cái: "Mẹ tôi biết bà không qua được, gọi tôi đến bên cạnh. Tôi liều mạng khóc, khóc suốt. Mẹ tôi đã nói, đứa nhỏ ngốc, có một số chuyện phát sinh, khóc không thể ngăn cản được. Không thể ngăn cản, con phải đối mặt với nó. Mẹ chỉ là đổi chỗ ở, giống như đi công tác vậy. Đây là cơ hội tốt để con học tập độc lập biểu hiện sự dũng cảm, con có thể làm được, mẹ sẽ cảm thấy rất vui vẻ." Cô ngừng lại một chút, rồi nói: "Tôi khi đó không hiểu lắm. Sau khi trưởng thành, từ từ đã hiểu. Tôi muốn mẹ mãi vui vẻ."
Cô quay đầu nhìn Cừu Chính Khanh một chút. Cừu Chính Khanh thấy hốc mắt nàng hơi đỏ, hai con mắt ươn ướt, nhất thời hối hận đã hỏi cái vấn đề ngu ngốc này. Doãn Đình tiếp tục nói với anh: "Mẹ chỉ là đổi chỗ ở khác, chỉ là không có cách nào gặp mặt, không thể kể cho tôi thêm nhiều chuyện xưa. Lúc tôi còn nhỏ, bà mỗi ngày đều kể chuyện xưa cho tôi nghe. Bà nhất định rất đau lòng nếu tôi khổ sở. Cho nên, tôi không nên khổ sở, đúng không?"
Cừu Chính Khanh vừa định nói "Đối với", Doãn Đình lại hít mũi một cái, đoạt trước nói: "Tôi phải đi. Cám ơn anh đưa tôi về."
Là nên đi, cũng đã đến nhà rồi. Cừu Chính Khanh không biết có thể nói cái gì, anh nhìn Doãn Đình đẩy cửa xuống xe, nghe được cô nói "Gặp lại", anh cũng đáp lại một câu "Gặp lại". Sau đó, cô rời đi .
Cừu Chính Khanh thở ra một hơi, anh ngồi yên một chỗ ngẩn người. Cô mới vừa rồi là muốn khóc sao? Anh thật hối hận, tại sao lại đổi chủ đề làm gì, dáng vẻ cô rất muốn khóc, làm cho lòng anh cảm thấy khó chịu.
Đột nhiên một bóng đen bất ngờ nhào tới bên cửa xe, Cừu Chính Khanh giật mình. Quay đầu nhìn, là Doãn Đình.
"Tôi sẽ gửi bưu phẩm cho anh." Cô lớn tiếng tuyên bố, trên mặt lại có nụ cười, sau đó hoạt động mười phần tinh thần phấn chấn chạy mất.
Cừu Chính Khanh sững sờ nhìn chằm chằm cửa sổ xe, gửi bưu phẩm là muốn làm gì? Anh lại không hiểu. Anh lại nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không biết cô có thể đột nhiên lại nhào tới cửa xe không, đợi một hồi lâu không thấy cô trở lại. Anh không thể nói rõ là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh quyết định thở ra một hơi. Đột nhiên nhào tới thật sự rất dọa người, thật sự không đáng mong chờ.
Cừu Chính Khanh lái xe về nhà. Bốn phòng gồm một phòng khách gần hai trăm thước vuông mà phòng ốc lại trống rỗng, anh nằm ở trên ghế sa lon, suy nghĩ có phải hay không vật dụng không đủ nhiều, cho nên phòng ốc mới có loại cảm giác này. Anh lấy điện thoại di động ra kiểm tra hộp thư, không có thư nào mới cả.
Anh vứt di động qua một bên. Nếu không, rút ra chút thời gian mua ít đồ trang trí cho nhà mới. Ai nha, anh quên đi siêu thị rồi! . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook