Lúc Mao Tuệ Châu rời nhà hàng về công ty tâm trạng không tồi, mặc dù cô biết bước vào cửa sẽ có rất nhiều công việc bận rộn còn đang chờ. Nhưng nói thật quen với công việc được mấy năm rồi, dù phải giải quyết các dạng công việc khác nhau, ngồi trong phòng làm việc sẽ cảm thấy tâm trạng bình tĩnh.

Cô có tâm trạng không tệ là vì Cừu Chính Khanh, mặc dù hôm nay bất ngờ xuất hiện một cô gái toàn thân hàng hiệu sáng chói tuyên chiến với cô, nhưng thái độ của Cừu Chính Khanh khiến cô vừa lòng, cho dù cuối cùng anh không chọn cô, nhưng ít nhất bây giờ anh tôn trọng cô làm cô cảm thấy mình không quyết định sai.

Mới vừa vào phòng làm việc, Ngô Phi liền hỏi: “ Chị Zoe, chị đã đến rồi.”

“ Sự tình thế nào?”

Ngô Phi là trợ lý của Tổng Giám đốc Thôi Ứng Vĩ, cùng Mao Tuệ Châu quen thuộc rất nhiều trong công việc, bình thường được Mao Tuệ Châu chỉ điểm rất nhiều, cho nên dù không phải là cấp dưới trực tiếp của Mao Tuệ Châu, có chuyện gì đều thích tìm Mao Tuệ Châu xin ý kiến. Nghe được Mao Tuệ Châu hỏi, vội vàng nói một chút về tình huống sửa chữa báo cáo công tác với Mao Tuệ Châu. Sau đó nói sếp Tổng Thôi Ứng Vĩ anh ta sẽ đến muộn một chút, trước khi đến sân bay đón người, muốn xem qua báo cáo.

“ Cuối cùng anh ấy gấp cái gì?” Mao Tuệ Châu vô cùng bất mãn. Tuy là tổng bộ bất ngờ kiểm tra, cũng không cần cẩn thận ứng phó khoa trương như vậy, công việc bình thường đều ổn thỏa, lại không làm việc gì đuối lý, sợ cái gì.

“ Nếu không, chị Zoe chị có thể xem trước một chút hay không?”

“ Được.” Mao Tuệ Châu đi vào văn phòng của cô, Ngô Phi quay về chỗ ngồi gửi báo cáo điện tử vào hòm thư của Mao Tuệ Châu, lại ôm một ít giấy tờ báo cáo, vội vã đặt lên bàn của Mao Tuệ Châu.

“ Đây là Peter yêu cầu làm trước. Cái khác em còn đang làm.”

“ Tốt.” Mao Tuệ Châu nhận, Ngô Phi vội vàng đi làm việc tiếp. Trước tiên Mao Tuệ Châu gọi điện thoại cho cấp dưới của cô mang đến báo cáo cô cần để xác nhận tình hình thật tốt, sau đó bắt đầu nhìn của Ngô Phi.

Phần lớn các hạng mục Ngô Phi làm cô cũng biết, nhưng cũng có mấy cái không quá quen, không quá quen có nghĩa là biết nội dung nhưng không rõ ràng chi tiết. Đó đều là những hạng mục Thôi Ứng Vĩ trực tiếp phụ trách. Bọn họ phân công rất rõ ràng.

Mao Tuệ Châu xem hết mấy phần báo cáo rất nhanh, cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng một phần cuối cùng cô do dự một chút, số liệu có điểm lạ. Cũng không phải số liệu trong trương mục lạ, mà là không cùng một kiểu so với số liệu mà cô biết. Nhưng vấn đề như vậy cũng không lớn, cô nhìn xem mấy báo cáo quan trọng. Lúc này mới phát hiện ra có ba phần liên quan trong đó có vấn đề. Cô gọi Ngô Phi tới, hỏi những báo cáo này tỉ mỉ một lần. Sau đó cô nói Ngô Phi chuyển tài liệu có sẵn đến đây.

Sau khi cho Ngô Phi mang đến, cô để Ngô Phi tiếp tục làm việc, chính cô đối chứng một lần. Sau đó cô lại gọi Ngô Phi vào.

“ Ba mục này, vì sao trong tài liệu đều là cậu đại diện? Peter ký tên đâu?”

Ngô Phi cẩn thận nhớ lại: “ Lúc đó anh ấy rất vội, nên bảo em đi ký một lần.”

“ Molly đâu?” Mao Tuệ Châu hỏi. Molly là một trợ lý khác của Thôi Ứng Vĩ, có thâm niên so với Ngô Phi, việc ký hợp đồng này nên là Molly đi làm.

Ngô Phi không hiểu, lại vì mình giải thích: “ Peter là muốn cho em cơ hội để tôi luyện, cho nên anh ấy lót đường xong xuôi, để cho em xử lý xong chuyện, rồi ký hợp đồng. Em hoàn hành, không có phức tạp.”

Mao Tuệ Châu nhìn nhìn cậu ta, gật gật đầu. Ngô Phi đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi cô: “ Chị Zoe, có vấn đề gì sao?”

Mao Tuệ Châu nghĩ một chút, lắc lắc đầu, để cho cậu đi ra ngoài.

Mao Tuệ Châu tỉ mỉ nhìn lại tư liệu một lần, sau đó xác định. Cô nhịn không được rút điếu thuốc ra, châm, dùng sức hít một hơi. Không có suy nghĩ gì, trong đầu trống trơn, cô hít một ngụm khói sâu hơn, lại thở ra. Khói bay lên, che mờ hai mắt của cô, cô vẫy vẫy tay, xua khói tan đi.

Lúc cô hút xong điếu thuốc này thi Thôi Ứng Vĩ đi vào công ty. Mao Tuệ Châu nghe được Thôi Úng Vĩ nói to bảo Ngô Phi đưa văn kiện cho anh ta xem. Mao Tuệ Châu ấn tắt tàn thuốc trong gạt tàn, sau đó vẫy vẫy tay với Ngô Phi đang đi tới lấy văn kiện: “ Tôi đưa cho anh ta, cậu làm việc của cậu đi.”

Ngô Phi nói cảm ơn. Cậu phát hiện có gì đó không đúng, vừa đi vừa quay lại nhìn Mao Tuệ Châu vài lần.

Mao Tuệ Châu cẩm tài liệu kia, đi vào văn phòng của Thôi Ứng Vĩ, yên lặng đặt văn kiên lên bàn làm việc của anh ta. Thôi Ứng Vĩ thấy cô tới đây thì ngạc nhiên một chút. Mao Tuệ Châu không đợi anh ta nói chuyện, ngồi xuống ghế trong văn phòng anh ta.

Thôi Ứng Vĩ nhìn văn kiện, lại nhìn Mao Tuệ Châu, hỏi cô: “ Zoe, tư liệu báo cáo bên kia cần cô chuẩn bị tốt chưa?”

“ Không sai biệt lắm đi.”

“ Vậy là tốt rồi, vậy một lúc nữa đến giờ đi sân bay tôi sẽ gọi cô, chúng ta cùng đi.”

Mao Tuệ Châu không vòng vo với anh ta, hỏi trực tiếp anh ta: “ Anh định làm như thế nào? Việc này thẩm tra một lần nhất định sẽ điều tra ra.” Cô dùng cằm chỉ chỉ những tài liệu kia.

Trên mặt Thôi Ứng Vĩ hiện lên chút kinh ngạc và hốt hoảng, sau đó khôi phục rất nhanh như không có việc gì, sau lại cố ý tỏ vẻ ngạc nhiên: “ Cái gì? Cô nói tìm ra cái gì?”

Mao Tuệ Châu nhìn thẳng anh ta, nhìn một lúc lâu, cười cười: “ Văn kiện làm được rất tốt.”

Thôi Ứng Vĩ cũng cười: “ Zoe, cô luôn thật thông minh. Cho nên cô nói cô muốn về trong nước phát triển, tôi đã nghĩ biện pháp cho cô một vị trí, hiện tại chứng minh, ánh mắt của tôi không sai, lựa chọn của cô cũng không sai. Chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất tốt.”

Mao Tuệ Châu gật đầu: “ Tôi về văn phòng trước, lúc xuất phát anh gọi tôi.”

Thôi Ứng Vĩ đồng ý. Mao Tuệ Châu đi ra ngoài, anh ta đứng lên, đi đến của phòng làm việc, nhìn Mao Tuệ Châu đi vào phòng làm việc của mình.

Mao Tuệ Châu ở văn phòng ngồi một lúc, sau đó gửi tin nhắn vào điện thoại của Ngô Phi. Cô nói cho cậu ta biết, ba hạng mục kia có vấn đề, nghi ngờ có người trái luật tham ô. Tất cả hợp đồng cùng văn kiện đều là cậu ta ký tên, cho nên oan ức này cậu ta phải chịu rồi. Nói cho cậu ta không được lộ ra, điện tín, tin nhắn cùng tài liệu có thể cất giữ khác có liên quan mang ra chuẩn bị.

Ngô Phi thấy tin nhắn hoảng sợ. Cậu không dám quay đầu nhìn văn phòng Thôi Ứng Vĩ, cũng không dám nhìn văn phòng Mao Tuệ Châu. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Mao Tuệ Châu, lại nhớ lại một lần mấy người … hạng mục kia, mồ hôi lạnh toát ra. Cậu gửi tin nhắn trả lời Mao Tuệ Châu: “Nhưng mà, chủ yếu là chỉ thị miệng. Em tìm một chút đã.”

Mao Tuệ Châu nhìn tin nhắn, lại châm một điếu thuốc. Đoán cũng đoán được, nếu anh ta có âm mưu trước, không muốn lưu lại nhược điểm là đương nhiên. Khẳng định cấp trên cũng nhận ra cái gì nên mới kiểm tra đột xuất. Nếu như cô làm như không biết, với cô việc này sẽ không có nửa điểm phiền toái. Nhưng cô thật sự muốn vờ như không biết?

Cô hút thuốc, nhìn ra ngoài. Chỗ ngồi của Ngô Phi ở giữa văn phòng của cô và Thôi Ứng Vĩ, qua của kính văn phòng cô có thể nhìn thấy cậu ta. Cậu ta mới hai mười sáu tuổi, nhiệt tình có đủ, thật sự cố gắng, khiêm tốn lại lễ phép, là một thanh niên cô rất thưởng thức. Hiện tại nam sinh kiên định cố gắng như vậy không nhiều lắm, ít nhất cô gặp được, tốt nghiệp trường tốt, gia cảnh tốt còn làm việc khiêm tốn như vậy thật không nhiều lắm. Thích bốc phét tự cho là giỏi thì rất nhiều.

Cô lại gửi một tin nhắn cho Ngô Phi: “ Có thể sửa sang được bao nhiêu thì bao nhiêu, bao gồm tư liệu hạng mục hai xí nghiệp đưa cho cậu, bưu kiện đợi chút, nếu có thể, lục soát bối cảnh của bọn họ một chút.” Cô đã từng dạy Ngô Phi điều này, uy tín của một công ty, không phải dựa vào danh thiếp cùng công ty giới thiệu màu sắc bề ngoài, có thể tìm xem bối cảnh cùng danh dự. Có thể điều tra, cô đều đã dạy cậu ta. Lần đó cậu gặp một công ty muốn hợp tác, nhưng cậu ta không biết đối phương, không dám tiến một bước đưa tư liệu trao đổi một cách dễ dàng. Mao Tuệ Châu đoán hai xí nghiệp này là do Thôi Ứng Vĩ an bài, cho nên căn bản Ngô Phi không hề điều tra.

Ngô Phi trả lời rất nhanh: “ Tốt.”

Sau đó Mao Tuệ Châu không để ý Ngô Phi nữa, mà trước khi cùng Thôi Ứng Vĩ đi sân bay đón người, cô thừa dịp Thôi Ứng Vĩ ra cửa trước không nhìn thấy, nói với Ngô Phi một câu: “ Có tình hình gì, buổi tối cậu gọi điện thoại cho tôi.” Sau đó cô bước đi.

Quá trình đón máy bay thật thuận lợi, Thôi Ứng Vĩ làm như chưa xảy ra chuyện gì, cùng đại biểu của tổng bộ cười nói, Mao Tuệ Châu phối hợp rất tốt. Nếu là chuyện Thôi Ứng Vĩ không biết, cô lại càng không biết. Nhưng nhìn từ biểu hiện của đại biểu, đúng là bọn họ cho rằng trong công ty xuất hiện vấn đề. Nói chuyện rất ân cần, cũng yêu cầu chín giờ sáng ngày mai họp, khiến cho Thôi Ứng Vĩ buổi tối gửi văn kiện cho anh ta.

Thôi Ứng Vĩ đồng ý một tiếng, Mao Tuệ Châu yên lặng không biến sắc.

Đối phương khẩn cấp như vậy, chắc là trong lòng có tính toán, không muốn cho các người có thời gian động tay lên văn kiện. Cô cũng biết, ngày mai mới là mấu chốt.

Dàn xếp cho các đại biểu cơm nước xong đến khách sạn, khi Thôi Ứng Vĩ cùng Mao Tuệ Châu quay lại công ty liền nói: “ Zoe, tôi ở công ty đã hai mươi năm rồi, từ tầng giữa đến chức vị cao nhất trong nước, công ty vô cùng tin tưởng đối với tôi. Từ trước đến nay tôi đối với cấp dưới dìu dắt trân trọng, đối với công ty trung thành, cùng hợp tác tốt với tôi, trong công ty này tiền đồ vô lượng. Phía tổng bộ cũng coi trọng năng lực của cô. Tôi tuổi cũng lớn, về sau, vị trí này không chừng là của cô.”

Mao Tuệ Châu cười cười, cảm ơn anh ta. Hai người nói chuyện khác, về tới công ty.

Mao Tuệ Châu không lên lầu, cô trực tiếp ở gara mở cửa xe đi về nhà. Trên đường cô nhận được điện thoại của Ngô Phi: “ Chị Zoe, Peter đã trở lại. Anh ta gọi em qua hỏi vài câu công việc, lại thông báo cho những người khác sáng mai chín giờ họp, sau đó bước đi.”

“ Ừ.” Mao Tuệ Châu do dự mười giây, sau đó nói: “ Cậu mang theo tất cả tư liệu có thể tìm thấy, đến nhà của tôi. Chúng ta xem qua tất cả mọi việc một lần. Ngày mai sẽ rất quan trọng.”

Mao Tuệ Châu về nhà, rót một ly rượu uống, nhìn xem thời gian, cô gọi đienj cho thủ trưởng cũ ở Mỹ.

“ Sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi?”

Mao Tuệ Châu lại uống một ngụm rượu, nói chuyện cô gặp phải.

Đối pương thật kinh ngạc, hỏi cô: “ Vậy cô định làm như thế nào?”

“ Ten, nếu tôi mất đi những gì hiện có thì phải làm thế nào bây giờ?” Mao Tuệ Châu hỏi lại.

Ten không nói thật lâu, sau đó nói: “ Cô biết, cô quyết định tôi sẽ ủng hộ. Lúc trước cô nói muốn về nước, mặc dù tôi luyến tiếc, nhưng vẫn để cô đi. Cô luôn luôn biết mình muốn gì, sau khi trở về hoàn cảnh tất nhiên không tốt như bên này, nhưng không phải cô nói chưa bao giờ hối hận sao?”

“ Đúng vậy.”

“ Cho nên cô định làm thế nào đây? Chuyện này không có quan hệ gì với cô, cô hoàn toàn có thể không cần mất đi bất kỳ cái gì.”

Lúc này đến lượt Mao Tuệ Châu không nói rất lâu, cách thật lâu cô mới nói: “ Ten, anh có biết tôi cố gắng rất nhiều, mà vì sao tôi cố gắng, không phải vì vẽ đường cho hươu chạy. Đương nhiên tôi sẽ mất đi vài thứ, cái đó gọi là lương tri.”

“ Vậy thiện ý nhắc nhở cô không quay về được, cô không có đường lui.”

“ Ừ, tôi biết.” Lần này Zoe đáp rất nhanh.

“ Chúc cô may mắn.”

Đêm nay Mao Tuệ Châu cùng Ngô Phi họp rất lâu. Cô cùng Ngô Phi phân tích thôi diễn chuyện này bằng rất nhiều cách thức. Tổng bộ bên kia sẽ hỏi như thế nào, Thôi Ứng Vĩ sẽ phản ứng sẽ phản ứng như thế nào, mà Ngô Phi muốn ứng đối như thế nào, hai người thương thảo hồi lâu.

“ Cậu thiếu kinh nghiệm, từng trải kém, không có tâm đề phòng, anh ta nhìn trúng điểm này. Những tài liệu trên tay cậu này đều không chứng minh được cậu không có ưu việt gì bên trong, cũng không chứng minh được là một tay anh ta sắp xếp. Anh ta lấy cớ tốt nhất chính là anh ta đối với cậu rất tin tưởng cho nên không lưu ý, nên cậu thừa dịp có cơ hội. Nhưng nhược điểm lớn nhất của anh ta chính là anh ta là cấp trên của cậu, cậu phạm bất kì lỗi gì anh ta cũng phải có trách nhiệm. Cho nên anh ta cũng sẽ cầu nguyện tốt nhất là không bị phát hiện. Cho dù bị phát hiện anh ta cũng sẽ cố gắng hết sức giảm bớt tội cho cậu. Ví dụ như sẽ không báo cảnh sát, lấy cớ là sợ phương diện có liên quan mượn cơ hội thanh tra công ty tìm công ty gây phiền toái, lại có ảnh hưởng đến danh dự công ty đối với việc sắp tới chính phủ đấu thầu hai hạng mục.”

Ngô Phi thật khẩn trương, gật đầu, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

“ Trương mục cá nhân của anh ta chắc chắn cũng xử lý trước. Kết quả xấu nhất, tôi đoán cậu nhất định bị khai trừ.”

Ngô Phi hơi nhếch môi, cực kỳ tức giận. Công việc này rất tốt, đương nhiên cậu không muốn chịu tiếng oan bị người đá đi. Hơn nữa vòng luẩn quẩn rất nhỏ, cậu chịu tội danh này, về sau tìm công việc tốt như thế nào đây?

“ Nhưng là có một chút, anh ta cũng không chứng minh được, đối với việc này anh ta hoàn toàn không biết.” Mao Tuệ Châu nói xong. Nếu có người nghi ngờ mãnh liệt, như vậy Thôi Ứng Vĩ cũng rất khó đổ trách nhiệm lên người cấp dưới. “ Tôi liên hệ với một người bạn luật sư.” Mao Tuệ Châu đưa danh thiếp người bạn cho Ngô Phi. “ Một lúc sau khi cậu trở về gọi điện cho anh ta, có thể ủy thác anh ta xử lý chuyện này. Sau đó sáng sớm ngày mai cậu đi tìm Peter, nói cho anh ta biết cậu đã phát hiện, nói cho anh ta biết cậu tìm luật sư.”

Ngô Phi cảm kích đầy cõi lòng tiếp nhận danh thiếp. “ Nhưng mà, anh ta sẽ biết có người trong công ty ở sau lưng giúp em.”

“ Anh ta nhất định biết là tôi. Một khi làm sáng tỏ việc này, tôi sẽ không để anh ta tùy ý trợn mắt nói dối hắt nước bẩn vào người khác.” Ngô Phi hơi nhếch môi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói một câu: “ Cảm ơn.”

Ngô Phi đi, Mao Tuệ Châu không có biện pháp ngủ, cô không biết có thể hối hận hay không, cô cũng hy vọng mọi chuyện không đến mức xấu như vậy. Cô cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, nhưng vừa nhìn thơi gian, quá muộn, coi như xong.

Cừu Chính Khanh lúc này còn không ngủ. Anh tắm rửa xong đi ra, xem lại hòm thư một chút, không có bưu kiện mới.

Thứ hai.

Một ngày này, thật khó khăn đối với rất nhiều người.

Theo thường lệ Cừu Chính Khanh đến công ty sớm. Kết quả thấy Tần Vũ Phi tự nhiên đi làm. Quả thật mặt trời mọc hướng tây. Nhưng mà cô trang điểm đậm, mà trang điểm tươi đẹp đều không che được sắc mặt đen. Cừu Chính Khanh quyết định, chỉ cần cô không gây ảnh hưởng công việc sẽ không để ý cô.

Không nghĩ Tần Vũ Phi giống như uống nhầm thuốc chăm chỉ làm mạnh đất nước, thật sự làm việc. Cừu Chính Khanh tương đối hoang mang.

Sau đó Cố Anh Kiệt gọi điện thoại cho Cừu Chính Khanh, hỏi anh tình hình của Tần Vũ Phi. Thì ra là hai người kia cãi nhau, Cố Anh Kiệt cầu hòa mãi không có kết quả, vì thế lại xin Cừu Chính Khanh giúp đỡ.

Cừu Chính Khanh đau đầu, anh hoàn toàn không có hứng thú xử lý chuyện như vậy, cũng căn bản không am hiểu vấn đề tình cảm làm bà mối. Cho nên anh mới cảm thấy không cần thiết phải yêu, chỉ cần kết hôn là tốt rồi. Nhưng cũng không thể từ chối Cố Anh Kiệt nói anh không muốn quan tâm. Cừu Chính Khanh bỗng nhiên suy nghĩ vừa động: “ Cậu có thể hỏi tiểu Đình, cô ấy cùng Tần Vũ Phi quan hệ tốt, có lẽ cô ấy biết làm thế nào để dỗ.”

“ A, đúng, tôi tìm tiểu Đình, tiểu Đình là Thiên Sứ, sẽ có biện pháp.” Cố Anh Kiệt cảm ơn, cúp điện thoại.

Tiểu Đình là Thiên Sứ, lời này nói đúng. Cừu Chính Khanh chậm rãi buông điện thoại, sau đó nhớ tới Doãn Đình khen Cố Anh Kiệt là Bạch Mã Vương Tử.

Hai người kia, thưởng thức lẫn nhau như vậy thích hợp sao? Thật sự là rất không nên.

Sau đó đến trưa anh đều để ý thư điện tử. Thời gian anh làm việc có rất nhiều thư điện tử, nhưng không có cái nào của Doãn Đình. Thật sự vô cùng kỳ lạ, cô gái này cuối cùng muốn gửi thư nội dung gì cho anh.

Giữa trưa ăn cơm xong, sắp 1 giờ thì Cừu Chính Khanh nhận được điện thoại của Mao Tuệ Châu. Giọng nói cô mệt mỏi.

Cô họp cho đến trưa, trên cuộc họp còn không có liên lụy đến… hạng mục của mấy người kia. Nhưng Thôi Ứng Vĩ đã bắt đầu nhằm vào cô khắp nơi. Có lẽ anh ta mong gặp may mắn áp chế được chuyện hạng mục này, có lẽ sẽ không. Nhưng Mao Tuệ Châu biết vô luận kết quả như thế nào, từ nay về sau ngày của cô không dễ qua. Nhưng cô không sợ, cô rất mạnh mẽ, trên cuộc họp anh ta đâm tới mỗi một đao cô đều đáp lễ một kiếm.

Chính là sau khi họp cô cảm thấy mệt chết đi, cô rút một điếu thuốc, một lúc còn phải tiếp tục họp, cô cảm thấy cô cần phải tìm người trò chuyện, cô cần một lực lượng chống đỡ, cô không thể lúng túng, cô phải ổn định. Vì thế cô gọi cho Cừu Chính Khanh.

Mao Tuệ Châu không có nhiều thời gian, nói được không nhiều lắm, nhưng Cừu Chính Khanh nghe hiểu được công việc của cô có lẽ sẽ có thay đổi quanh co, mà tuy rằng cô mạnh miệng, nhưng thật ra khẩn trương không yên.

Cừu Chính Khanh vừa nghe cô nói chuyện vừa nhìn máy tính. Lúc này máy tính báo có thư điện tử mới nhận được. Người gửi là Đình Đình Ngọc Lập 413. Cừu Chính Khanh giật thót trong lòng, còn không kịp ấn xem hòm thư, bởi vì bên này Mao Tuệ Châu đang đợi anh nói, mà cô lại chuẩn bị tiếp tục đi họp.

Cừu Chính Khanh cũng không biết phải làm sao, anh hỏi Mao Tuệ Châu: “ Cô có biết vì sao trăng có lúc tròn lúc khuyết?”

“ Bởi vì người có tụ tán ly hợp sao?” Mao Tuệ Châu hỏi lại.

Cừu Chính Khanh cười ha ha, nghĩ đến cũng có thể là đáp án này, quay lại sẽ nói cùng Doãn Đình.

“ Tôi vẫn nên trả lời khoa học một chút, là do liên quan đến việc quay quanh trái đất?”

Cừu Chính Khanh tiếp tục cười.

Mao Tuệ Châu cũng cười. Cừu Chính Khanh như vậy làm cho cô cảm thấy thoải mái một chút.

“ Bởi vì thay đổi cũng rất đẹp. Cho nên đừng sợ thay đổi.” Cừu Chính Khanh nói. “Đây là ngày hôm qua có người bạn nhỏ nói cho tôi biết.”

Mao Tuệ Châu im lặng vài giây, cười ha hả: “ Cảm ơn anh.”

Thay đổi cũng sẽ rất đẹp…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương