Xe Bus Ma
-
Chương 2: Xe Bus 666
“Đáng lẽ mình phải nhận ra sớm hơn mới đúng, đó là chiếc xe bus ma!"
Lời Cao Phong vừa dứt, chiếc xe bus đột nhiên biến mất như một làn khói. Xe bus đột nhiên biến mất đã kỳ lạ lắm rồi nhưng điều kỳ lại hơn là không một ai thấy chiếc xe bus hay việc xe bus biến mất, đường xá vẫn nhộn nhịp, xe cộ vẫn đông đúc, con người vẫn bon chen xô bồ.
Cao Phong nhìn cô gái rồi lên tiếng:
"Bạn cũng thấy rồi phải không?"
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, không ai biết cô đang nghĩ gì trong đầu nhưng rõ ràng cô đang hoảng sợ.
Cao Phong tiếp tục đưa ra câu hỏi:
"Bạn cũng thấy số xe bus lúc nãy tự thay đổi đúng chứ? Số xe từ 66 biến thành 666?"
Cô gái lại gật đầu, lần này cô cúi gằm mặt xuống đất.
Cao Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán, anh phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm từ lâu. Đúng vậy, chuyện làm anh sợ hãi chính là lúc nãy bước lên xe bus anh ta nhìn thấy số xe dán ở cửa kính đột nhiên từ 66 biến thành 666, xe bus 666 chính là xe bus gặp tai nạn mà lúc nãy Cao Phong thấy được.
Nhưng chuyện đó chưa đủ làm Cao Phong phải sợ hãi, điều làm anh sợ hãi chính là những hành khách trên xe. Gọi là hành khách cũng chưa đúng lắm vì họ giống những cái bóng trắng mặc đồ con người hơn. Những cái bóng trắng có một đôi mắt, nói đúng hơn là hai cái hốc mắt đen ngòm sâu như vực thẳm cùng một cái miệng, miệng của họ cũng như đôi mắt, đen ngòm và sâu như vực thẳm. Những cái miệng như đang khóc nhìn thấy Cao Phong đột nhiên cười toét tận mang tai, nụ cười ghê rợn nhất Cao Phong từng thấy. Cái miệng đen ngòm theo nụ cười chuyển thành đỏ lòm như một chậu máu tươi.
Tất cả hành khách trên xe đều là những cái bóng trắng ngoại trừ một người vẫn có hình dạng con người bình thường, đó là bác tài xế nhưng bác ta không phản ứng gì cả chỉ chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu. À không! Trên xe vẫn còn một người bình thường nữa.
Cao Phong từ từ ổn định tinh thần rồi kéo cô gái ngồi xuống bên cạnh, sau đó anh đem hết mọi chuyện kể lại cho cô nghe. Cô gái trầm ngâm không nói gì nhưng trong ánh mắt của cô Cao Phong thấy được sự sợ hãi, anh ngồi im lặng đợi cô bình tĩnh lại cũng như sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra.
Cao Phong vẫn đang mải suy nghĩ thì cô gái đột nhiên lên tiếng:
"Bạn nói là bạn mơ thấy tương lai?"
Cao Phong gãi gãi cằm:
"Thực ra rốt cuộc là mình mơ thấy tương lai hay nhìn thấy trước tương lai chính mình cũng không rõ nữa, mọi chuyện cứ mơ hồ thế nào ấy mình không nói rõ ràng được. Chỉ biết là khi đi ngang qua bạn trong đầu mình đột nhiên hiện lên những hình ảnh đó thôi."
Cô gái gật gật đầu, nói cũng phải, bản chất giấc mơ đã mơ hồ rồi. Cao Phong thấy cô đã ổn định rồi nên quyết định nói ra những suy nghĩ của mình.
"Bây giờ mình sắp xếp lại một chút nhé, xe bus lúc nãy là xe số 66 theo mình biết cách đây tuần tuần cũng có một xe bus số 66 xảy ra tai nạn với một xe khách giường nằm của hãng Phương Trang, toàn bộ hành khách của hai xe đều tử vong tại chỗ. Theo mình đoán rất có thể xe bus chúng ta vừa thấy là xe bus bị tai nạn và những cái bóng trắng mà mình thấy trên tàu là những hành khách đã chết trong tai nạn đó. Tuy nhiên tại sao số xe bus này lại từ 66 biến thành 666? Để đánh lừa những nạn nhân như bạn? Theo những gì mình nhìn thấy, cứ tạm gọi là mình nhìn thấy đi thì nếu bạn lên xe thì xe bus đó sẽ tông vào cửa hàng bên đường, bạn cũng sẽ chết. Không lẽ xe bus đó muốn gϊếŧ bạn?"
Cao Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Bạn có quen biết bạn nữ nào tóc dài ngang vai, khuôn mặt hơi tròn, hai má đầy tàn nhang à ừm nói sao nhỉ cô ấy mặc áo sơ mi màu xanh? Đúng rồi giống như đồng phục bạn đang mặc vậy!"
Cô gái cúi đầu:
"Thực ra trong tai nạn xe bus số 66, có một hành khách là bạn thân của mình. Cô ấy rất giống những đặc điểm mà bạn vừa miêu tả."
“Vậy thì đúng rồi, giờ nhớ kỹ lại những thứ mình thấy khi đi ngang qua bạn thì trên xe bus chỉ có hai người là có hình dạng là con người một là tài xế hai là một cô gái mình vừa kể. Cô gái đó khi nhìn thấy mình liền liên tục đập tay vào cửa kính và cố nói gì đó với mình. Mình không nghe được nhưng có nhớ khẩu hình của cô ấy. Giờ mình bắt chước lại khẩu hình của cô ấy bạn đoán xem cô ấy nói gì nhé?”
Cao Phong bắt chước theo khẩu hình mà cô gái đó nói cho cô xem, cô nghĩ một hồi rồi nói:
"Mình nghĩ nó giống như cứu tôi với.”
Cao Phong gãi gãi đầu, thực ra anh cũng không nhớ rõ khẩu hình của cô gái trên xe bus nhưng Cao Phong thấy có chút không giống cứu tôi với, hơn nữa cô gái mà Cao Phong thấy có phải là bạn của cô không cũng không có gì chắc chắn. Cao Phong bí quá đành chuyển đề tài:
"Nói chuyện nãy giờ mình vẫn chưa biết tên bạn? Mình tên Phong, Nguyễn Cao Phong, sinh viên năm ba đại học Sài Gòn."
Cô gái cũng đáp lời:
"Mình tên Vy, Nguyễn Ngọc Phương Vy, năm nay mình là sinh viên năm nhất đại học Công Nghiệp Thực Phẩm."
Cao Phong tiếp tục chủ đề còn dang dở:
"Theo những gì mình biết, hồn ma thường ám những người có lên quan tới mình. Mặc dù hơi có lỗi với người đã khuất nhưng có thể bạn của Vy đang tìm cách gϊếŧ Vy, chuyến xe bus lúc nãy cũng có thể là do bạn của Vy bày ra nhưng tại sao cô gái đó lại bảo cứu tôi với nhưng quan trọng là lại nói với mình? Không lẽ cô ấy cũng là nạn nhân? Cứ cho đó là giấc mơ đi tại sao không báo mộng cho Vy lại báo mộng cho mình, một người không liên quan? Nếu đó không phải giấc mơ mà là mình nhìn thấy tương lai thì cô gái đó sao không nói với Vy vì khi đó Vy đã lên xe rồi mà lại đập cửa và cố nói với mình. Chuyện này rối rắm quá!"
Phương Vy suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Phong nói trên xe chỉ có hai người mang hình dáng con người đúng không? Nếu vậy có thể tài xế mới là người chủ mưu còn bạn của Vy cũng chỉ là nạn nhân."
"Giả thuyết này cũng hợp lý nhưng tại sao tài xế đó lại muốn gϊếŧ Vy? Không lẽ... ông ta muốn gϊếŧ tất cả những người có liên quan đến hành khách trên xe?"
Nghĩ đến điều này Cao Phong và Phương Vy đều sợ xanh mặt, nếu đúng là như thế thì đây sẽ là một vụ thảm sát hàng loạt. Cao Phong nói:
"Tuy nhiên những gì chúng ta nghĩ này giờ chỉ là dựa theo những gì mình mơ thấy, những điều này lại không có gì xác thực nên cũng rất khó nói."
Phương Vy gật đầu tán thành, đây cũng là điều mà cô vừa nghĩ tới. Cô nói:
"Nhưng chúng ta có thể khẳng định một điều xe bus số 66 lúc nãy là một chiếc xe bus ma. Nếu có linh hồn nào đó đang cố gϊếŧ mình thì không sớm thì muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra."
Cao Phong đương nhiên đồng ý điểm này, anh bỏ túi đồ xuống vỉa hè rồi quay lại nhìn Phương Vy. Nãy giờ xảy ra nhiều chuyện nên Cao Phong vẫn chưa để ý khuôn mặt của cô, cô có một khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, thân hình cũng đầy đặn, nói tóm lại là một cô gái xinh đẹp. Cao Phong nói:
"Tuy không biết tại sao nhưng có thể nói bây giờ mình cũng là người liên quan rồi. Chỉ sợ chút nữa về nhà…”
Cao Phong nghĩ đến tai nạn mình thấy lúc nãy lại ngập ngừng không dám nói tiếp, Phương Vy liếc nhìn Cao Phong một cái rồi cũng im lặng, một cô gái ở quê lên thành phố học đại học chưa đầy một năm đã gặp chuyện kinh dị như thế này, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Cả hai còn đang suy nghĩ thì lúc này xe bus số 66 đã dừng trước mặt họ, cửa xe mở ra một bà lão bước xuống, người già neo đơn không có con cái chăm sóc muốn đi xa một chút cũng phải bắt xe bus, đúng là tội nghiệp. Phương Vy chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng bước lên xe, Cao Phong thấy vậy vội vàng kéo cô lại rồi trèo lên xe ngó nghiêng mấy lần xác định chắc chắn hành khách trên xe là con người không phải bóng ma mới kéo Phương Vy lên xe.
Cuối tuần nên xe bus cũng khá đông chỉ còn trống dãy ghế cuối, hai người bọn họ ngồi xuống dãy ghế cuối, Cao Phong ngồi sát cửa kính còn Phương Vy ngồi bên cạnh anh, vừa ngồi xuống Phương Vy đã hỏi:
“Bạn cũng đi chuyến này?”
Cao Phong cười gượng:
“Không, phòng trọ mình đi hướng ngược lại chẳng qua mình không yên tâm lắm khi để bạn lên xe này một mình, cha mình dạy đã là con trai thì phải bảo vệ cho con gái, nhất là người con gái mình yêu thương. Dù sao mình cũng là con trai mà!”
Miệng nói cứng thế thôi chứ trong lòng Cao Phong đang run cầm cập, đến lúc xe bus ma lại xuất hiện có khi anh bỏ cô chạy lấy người cũng nên.
Phương Vy mỉm cười không nói gì, cô trong lúc không biết phải làm thế nào nghe anh nói thế dường như tìm được một chỗ để dựa dẫm. Cao Phong nói tiếp:
“Lúc nãy Vy nói Vy năm nhất phải không? Mình năm anh vậy chúng ta xưng hô anh em cho nó thân thiện?”
Phương Vy gật đầu đồng ý, cô có vẻ là trầm tính hoặc cũng có thể cô đang sợ hãi nên không biết nói gì, dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết chưa đầy nửa tiếng. Cao Phong thấy cô im lặng cũng ngại ngùng đành quay sang hướng khác, nhìn dòng người đang hối hả bên ngoài tấm kính xe bus, được một lúc sau Cao Phong dường như nhớ ra cái gì đó vội lên tiếng:
“Nghĩ lại mới nhớ lúc nãy ngoài tai nạn mà anh kể anh còn thấy được xe bus ma đó xuất hiện ở những nơi khác ví dụ đường Nguyễn Thị Minh Khai, Lý Thái Tổ, 3/2, Trường Chinh đó đều là những tuyến đường mà xe bus số 66 đi qua. Nên anh đoán…” Cao Phong hơi ngập ngừng Phương Vy bèn tiếp lời anh:
“Ý anh là…”
“Ý anh là xe bus ma chỉ xuất hiện được trên những tuyến đường mà xe bus 66 đi phải không?”
Cao Phong và Phương Vy giật mình, giọng nói đến từ hàng ghế phía trước. Một cô gái đáng yêu trắng trẻo quay xuống, cô có mái tóc màu hạt dẻ búi cao để lộ vầng trán cao, cô gái không cho Cao Phong và Phương Vy kịp nói đã tuôn ra một tràng:
“Hế lô hai bạn, mình là Trần Khánh Linh năm nay mình mười tám tuổi cái xuân xanh, nhóm máu O, chòm Xử Nữ, hiện tại mình đang là sinh viên năm nhất trường đại học Công Nghiệp Thực Phẩm. A! Tui với bạn mặc đồng phục giống nhau nè! Vậy là mình học chung trường rồi! Nói thêm mình thích nhất là các vấn đề tâm linh ma quái, hiện tại mình cũng là admin của một page chuyên tìm hiểu về các vấn đề tâm linh, page của mình có hơn mười nghìn like rồi nhá!”
Khánh Linh nắm chặt tay Phương Vy như thân thiết đã lâu rồi:
“Lúc này hai người vừa nhắc đến từ ma phải không? Xe bus ma? Tài xế ma? Mau nói cho mình biết chi tiết cụ thể đi, chi tiết nhất có thể! Yên tâm, phương châm của tui là luôn luôn lắng nghe còn lâu mới hiểu!”
Nhắc đến vấn đề tâm linh hai mắt Khánh Linh sáng rực như đèn pha thực sự mà nói sắp làm Cao Phong mù mắt đến nơi rồi.
Phương Vy ngại ngùng nhìn Khánh Linh rồi quay sang nhìn Cao Phong, anh lắc đầu, chuyện này quá nguy hiểm hai người họ bất đắc dĩ mới dính vào tốt nhất không nên kéo thêm người khác. Phương Vy cũng nghĩ như anh nên cô đang định nói thì đã bị Khánh Linh cướp lời:
“Hai người sợ tui nguy hiểm chứ gì? Yên tâm! Yên tâm! Tui có cách để trừ con ma đó.”
Cao Phong tròn mắt kinh ngạc:
“Em có cách tiêu diệt con ma đó?”
Khánh Linh cười tươi gật đầu:
“Đương nhiên rồi em là dân chuyên mà lại.”
Cao Phong và Phương Vy đang định hỏi cách nào để tiêu diệt tài xế ma thì xe bus đã tới gần trường Đại học Công Nghiệp Thực Phẩm, Khánh Linh nhanh nhảu đứng dậy nhấn chuông sau đó quay lại nói với hai người bọn họ:
“Tới nơi rồi, chúng ta vào trường rồi bàn tiếp được không?”
Cao Phong và Phương Vy gật đầu đồng ý sau đó theo Khánh Linh bước vào cổng trường Đại học Công Nghiệp Thực Phẩm.
Cả ba gặp được nhau là định mệnh hay do ma đưa đường quỷ dẫn lối? Cao Phong không ngờ được quyết định của mình hôm nay lại mang đến cho ba người bọn họ một kết cục tàn nhẫn và đau thương không gì tưởng tượng nổi.
Lời Cao Phong vừa dứt, chiếc xe bus đột nhiên biến mất như một làn khói. Xe bus đột nhiên biến mất đã kỳ lạ lắm rồi nhưng điều kỳ lại hơn là không một ai thấy chiếc xe bus hay việc xe bus biến mất, đường xá vẫn nhộn nhịp, xe cộ vẫn đông đúc, con người vẫn bon chen xô bồ.
Cao Phong nhìn cô gái rồi lên tiếng:
"Bạn cũng thấy rồi phải không?"
Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, không ai biết cô đang nghĩ gì trong đầu nhưng rõ ràng cô đang hoảng sợ.
Cao Phong tiếp tục đưa ra câu hỏi:
"Bạn cũng thấy số xe bus lúc nãy tự thay đổi đúng chứ? Số xe từ 66 biến thành 666?"
Cô gái lại gật đầu, lần này cô cúi gằm mặt xuống đất.
Cao Phong đưa tay lau mồ hôi trên trán, anh phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm từ lâu. Đúng vậy, chuyện làm anh sợ hãi chính là lúc nãy bước lên xe bus anh ta nhìn thấy số xe dán ở cửa kính đột nhiên từ 66 biến thành 666, xe bus 666 chính là xe bus gặp tai nạn mà lúc nãy Cao Phong thấy được.
Nhưng chuyện đó chưa đủ làm Cao Phong phải sợ hãi, điều làm anh sợ hãi chính là những hành khách trên xe. Gọi là hành khách cũng chưa đúng lắm vì họ giống những cái bóng trắng mặc đồ con người hơn. Những cái bóng trắng có một đôi mắt, nói đúng hơn là hai cái hốc mắt đen ngòm sâu như vực thẳm cùng một cái miệng, miệng của họ cũng như đôi mắt, đen ngòm và sâu như vực thẳm. Những cái miệng như đang khóc nhìn thấy Cao Phong đột nhiên cười toét tận mang tai, nụ cười ghê rợn nhất Cao Phong từng thấy. Cái miệng đen ngòm theo nụ cười chuyển thành đỏ lòm như một chậu máu tươi.
Tất cả hành khách trên xe đều là những cái bóng trắng ngoại trừ một người vẫn có hình dạng con người bình thường, đó là bác tài xế nhưng bác ta không phản ứng gì cả chỉ chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu. À không! Trên xe vẫn còn một người bình thường nữa.
Cao Phong từ từ ổn định tinh thần rồi kéo cô gái ngồi xuống bên cạnh, sau đó anh đem hết mọi chuyện kể lại cho cô nghe. Cô gái trầm ngâm không nói gì nhưng trong ánh mắt của cô Cao Phong thấy được sự sợ hãi, anh ngồi im lặng đợi cô bình tĩnh lại cũng như sắp xếp lại những chuyện vừa xảy ra.
Cao Phong vẫn đang mải suy nghĩ thì cô gái đột nhiên lên tiếng:
"Bạn nói là bạn mơ thấy tương lai?"
Cao Phong gãi gãi cằm:
"Thực ra rốt cuộc là mình mơ thấy tương lai hay nhìn thấy trước tương lai chính mình cũng không rõ nữa, mọi chuyện cứ mơ hồ thế nào ấy mình không nói rõ ràng được. Chỉ biết là khi đi ngang qua bạn trong đầu mình đột nhiên hiện lên những hình ảnh đó thôi."
Cô gái gật gật đầu, nói cũng phải, bản chất giấc mơ đã mơ hồ rồi. Cao Phong thấy cô đã ổn định rồi nên quyết định nói ra những suy nghĩ của mình.
"Bây giờ mình sắp xếp lại một chút nhé, xe bus lúc nãy là xe số 66 theo mình biết cách đây tuần tuần cũng có một xe bus số 66 xảy ra tai nạn với một xe khách giường nằm của hãng Phương Trang, toàn bộ hành khách của hai xe đều tử vong tại chỗ. Theo mình đoán rất có thể xe bus chúng ta vừa thấy là xe bus bị tai nạn và những cái bóng trắng mà mình thấy trên tàu là những hành khách đã chết trong tai nạn đó. Tuy nhiên tại sao số xe bus này lại từ 66 biến thành 666? Để đánh lừa những nạn nhân như bạn? Theo những gì mình nhìn thấy, cứ tạm gọi là mình nhìn thấy đi thì nếu bạn lên xe thì xe bus đó sẽ tông vào cửa hàng bên đường, bạn cũng sẽ chết. Không lẽ xe bus đó muốn gϊếŧ bạn?"
Cao Phong dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Bạn có quen biết bạn nữ nào tóc dài ngang vai, khuôn mặt hơi tròn, hai má đầy tàn nhang à ừm nói sao nhỉ cô ấy mặc áo sơ mi màu xanh? Đúng rồi giống như đồng phục bạn đang mặc vậy!"
Cô gái cúi đầu:
"Thực ra trong tai nạn xe bus số 66, có một hành khách là bạn thân của mình. Cô ấy rất giống những đặc điểm mà bạn vừa miêu tả."
“Vậy thì đúng rồi, giờ nhớ kỹ lại những thứ mình thấy khi đi ngang qua bạn thì trên xe bus chỉ có hai người là có hình dạng là con người một là tài xế hai là một cô gái mình vừa kể. Cô gái đó khi nhìn thấy mình liền liên tục đập tay vào cửa kính và cố nói gì đó với mình. Mình không nghe được nhưng có nhớ khẩu hình của cô ấy. Giờ mình bắt chước lại khẩu hình của cô ấy bạn đoán xem cô ấy nói gì nhé?”
Cao Phong bắt chước theo khẩu hình mà cô gái đó nói cho cô xem, cô nghĩ một hồi rồi nói:
"Mình nghĩ nó giống như cứu tôi với.”
Cao Phong gãi gãi đầu, thực ra anh cũng không nhớ rõ khẩu hình của cô gái trên xe bus nhưng Cao Phong thấy có chút không giống cứu tôi với, hơn nữa cô gái mà Cao Phong thấy có phải là bạn của cô không cũng không có gì chắc chắn. Cao Phong bí quá đành chuyển đề tài:
"Nói chuyện nãy giờ mình vẫn chưa biết tên bạn? Mình tên Phong, Nguyễn Cao Phong, sinh viên năm ba đại học Sài Gòn."
Cô gái cũng đáp lời:
"Mình tên Vy, Nguyễn Ngọc Phương Vy, năm nay mình là sinh viên năm nhất đại học Công Nghiệp Thực Phẩm."
Cao Phong tiếp tục chủ đề còn dang dở:
"Theo những gì mình biết, hồn ma thường ám những người có lên quan tới mình. Mặc dù hơi có lỗi với người đã khuất nhưng có thể bạn của Vy đang tìm cách gϊếŧ Vy, chuyến xe bus lúc nãy cũng có thể là do bạn của Vy bày ra nhưng tại sao cô gái đó lại bảo cứu tôi với nhưng quan trọng là lại nói với mình? Không lẽ cô ấy cũng là nạn nhân? Cứ cho đó là giấc mơ đi tại sao không báo mộng cho Vy lại báo mộng cho mình, một người không liên quan? Nếu đó không phải giấc mơ mà là mình nhìn thấy tương lai thì cô gái đó sao không nói với Vy vì khi đó Vy đã lên xe rồi mà lại đập cửa và cố nói với mình. Chuyện này rối rắm quá!"
Phương Vy suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Phong nói trên xe chỉ có hai người mang hình dáng con người đúng không? Nếu vậy có thể tài xế mới là người chủ mưu còn bạn của Vy cũng chỉ là nạn nhân."
"Giả thuyết này cũng hợp lý nhưng tại sao tài xế đó lại muốn gϊếŧ Vy? Không lẽ... ông ta muốn gϊếŧ tất cả những người có liên quan đến hành khách trên xe?"
Nghĩ đến điều này Cao Phong và Phương Vy đều sợ xanh mặt, nếu đúng là như thế thì đây sẽ là một vụ thảm sát hàng loạt. Cao Phong nói:
"Tuy nhiên những gì chúng ta nghĩ này giờ chỉ là dựa theo những gì mình mơ thấy, những điều này lại không có gì xác thực nên cũng rất khó nói."
Phương Vy gật đầu tán thành, đây cũng là điều mà cô vừa nghĩ tới. Cô nói:
"Nhưng chúng ta có thể khẳng định một điều xe bus số 66 lúc nãy là một chiếc xe bus ma. Nếu có linh hồn nào đó đang cố gϊếŧ mình thì không sớm thì muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra."
Cao Phong đương nhiên đồng ý điểm này, anh bỏ túi đồ xuống vỉa hè rồi quay lại nhìn Phương Vy. Nãy giờ xảy ra nhiều chuyện nên Cao Phong vẫn chưa để ý khuôn mặt của cô, cô có một khuôn mặt trái xoan, làn da trắng, thân hình cũng đầy đặn, nói tóm lại là một cô gái xinh đẹp. Cao Phong nói:
"Tuy không biết tại sao nhưng có thể nói bây giờ mình cũng là người liên quan rồi. Chỉ sợ chút nữa về nhà…”
Cao Phong nghĩ đến tai nạn mình thấy lúc nãy lại ngập ngừng không dám nói tiếp, Phương Vy liếc nhìn Cao Phong một cái rồi cũng im lặng, một cô gái ở quê lên thành phố học đại học chưa đầy một năm đã gặp chuyện kinh dị như thế này, cô cũng không biết phải làm thế nào.
Cả hai còn đang suy nghĩ thì lúc này xe bus số 66 đã dừng trước mặt họ, cửa xe mở ra một bà lão bước xuống, người già neo đơn không có con cái chăm sóc muốn đi xa một chút cũng phải bắt xe bus, đúng là tội nghiệp. Phương Vy chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng bước lên xe, Cao Phong thấy vậy vội vàng kéo cô lại rồi trèo lên xe ngó nghiêng mấy lần xác định chắc chắn hành khách trên xe là con người không phải bóng ma mới kéo Phương Vy lên xe.
Cuối tuần nên xe bus cũng khá đông chỉ còn trống dãy ghế cuối, hai người bọn họ ngồi xuống dãy ghế cuối, Cao Phong ngồi sát cửa kính còn Phương Vy ngồi bên cạnh anh, vừa ngồi xuống Phương Vy đã hỏi:
“Bạn cũng đi chuyến này?”
Cao Phong cười gượng:
“Không, phòng trọ mình đi hướng ngược lại chẳng qua mình không yên tâm lắm khi để bạn lên xe này một mình, cha mình dạy đã là con trai thì phải bảo vệ cho con gái, nhất là người con gái mình yêu thương. Dù sao mình cũng là con trai mà!”
Miệng nói cứng thế thôi chứ trong lòng Cao Phong đang run cầm cập, đến lúc xe bus ma lại xuất hiện có khi anh bỏ cô chạy lấy người cũng nên.
Phương Vy mỉm cười không nói gì, cô trong lúc không biết phải làm thế nào nghe anh nói thế dường như tìm được một chỗ để dựa dẫm. Cao Phong nói tiếp:
“Lúc nãy Vy nói Vy năm nhất phải không? Mình năm anh vậy chúng ta xưng hô anh em cho nó thân thiện?”
Phương Vy gật đầu đồng ý, cô có vẻ là trầm tính hoặc cũng có thể cô đang sợ hãi nên không biết nói gì, dù sao hai người cũng chỉ mới quen biết chưa đầy nửa tiếng. Cao Phong thấy cô im lặng cũng ngại ngùng đành quay sang hướng khác, nhìn dòng người đang hối hả bên ngoài tấm kính xe bus, được một lúc sau Cao Phong dường như nhớ ra cái gì đó vội lên tiếng:
“Nghĩ lại mới nhớ lúc nãy ngoài tai nạn mà anh kể anh còn thấy được xe bus ma đó xuất hiện ở những nơi khác ví dụ đường Nguyễn Thị Minh Khai, Lý Thái Tổ, 3/2, Trường Chinh đó đều là những tuyến đường mà xe bus số 66 đi qua. Nên anh đoán…” Cao Phong hơi ngập ngừng Phương Vy bèn tiếp lời anh:
“Ý anh là…”
“Ý anh là xe bus ma chỉ xuất hiện được trên những tuyến đường mà xe bus 66 đi phải không?”
Cao Phong và Phương Vy giật mình, giọng nói đến từ hàng ghế phía trước. Một cô gái đáng yêu trắng trẻo quay xuống, cô có mái tóc màu hạt dẻ búi cao để lộ vầng trán cao, cô gái không cho Cao Phong và Phương Vy kịp nói đã tuôn ra một tràng:
“Hế lô hai bạn, mình là Trần Khánh Linh năm nay mình mười tám tuổi cái xuân xanh, nhóm máu O, chòm Xử Nữ, hiện tại mình đang là sinh viên năm nhất trường đại học Công Nghiệp Thực Phẩm. A! Tui với bạn mặc đồng phục giống nhau nè! Vậy là mình học chung trường rồi! Nói thêm mình thích nhất là các vấn đề tâm linh ma quái, hiện tại mình cũng là admin của một page chuyên tìm hiểu về các vấn đề tâm linh, page của mình có hơn mười nghìn like rồi nhá!”
Khánh Linh nắm chặt tay Phương Vy như thân thiết đã lâu rồi:
“Lúc này hai người vừa nhắc đến từ ma phải không? Xe bus ma? Tài xế ma? Mau nói cho mình biết chi tiết cụ thể đi, chi tiết nhất có thể! Yên tâm, phương châm của tui là luôn luôn lắng nghe còn lâu mới hiểu!”
Nhắc đến vấn đề tâm linh hai mắt Khánh Linh sáng rực như đèn pha thực sự mà nói sắp làm Cao Phong mù mắt đến nơi rồi.
Phương Vy ngại ngùng nhìn Khánh Linh rồi quay sang nhìn Cao Phong, anh lắc đầu, chuyện này quá nguy hiểm hai người họ bất đắc dĩ mới dính vào tốt nhất không nên kéo thêm người khác. Phương Vy cũng nghĩ như anh nên cô đang định nói thì đã bị Khánh Linh cướp lời:
“Hai người sợ tui nguy hiểm chứ gì? Yên tâm! Yên tâm! Tui có cách để trừ con ma đó.”
Cao Phong tròn mắt kinh ngạc:
“Em có cách tiêu diệt con ma đó?”
Khánh Linh cười tươi gật đầu:
“Đương nhiên rồi em là dân chuyên mà lại.”
Cao Phong và Phương Vy đang định hỏi cách nào để tiêu diệt tài xế ma thì xe bus đã tới gần trường Đại học Công Nghiệp Thực Phẩm, Khánh Linh nhanh nhảu đứng dậy nhấn chuông sau đó quay lại nói với hai người bọn họ:
“Tới nơi rồi, chúng ta vào trường rồi bàn tiếp được không?”
Cao Phong và Phương Vy gật đầu đồng ý sau đó theo Khánh Linh bước vào cổng trường Đại học Công Nghiệp Thực Phẩm.
Cả ba gặp được nhau là định mệnh hay do ma đưa đường quỷ dẫn lối? Cao Phong không ngờ được quyết định của mình hôm nay lại mang đến cho ba người bọn họ một kết cục tàn nhẫn và đau thương không gì tưởng tượng nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook