Xe Bus Ma
-
Chương 3: Thầy Trừ Tà
Trường đại học Công Nghiệp Thực phẩm, ngày 9 tháng 12 năm 2017.
Ba người Cao Phong, Phương Vy và Khánh Linh bước vào bên trong khuôn viên trường, họ chọn một góc vắng vẻ để tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Khánh Linh nhanh nhảu lên tiếng trước:
“Trước khi tui nói cách trừ ma thì hai người phải kể cho tui nghe câu chuyện của hai bạn trước đã!”
Vừa nói cô nàng vừa lấy ra một quyển sổ tay màu hồng chuẩn bị ghi chép, bộ dạng cực kỳ chăm chú.
Cao Phong nhìn Phương Vy cười khổ rồi đem mọi chuyện kể hết cho Khánh Linh nghe, Khánh Linh nghe đến mức nhập tâm, mắt chữ o mồm chữ a còn tay thì vẫn liến thoắng ghi ghi chép chép. Kể xong Cao Phong và Phương Vy nhìn Khánh Linh rồi nói:
“Giờ em nói cho bọn anh biết cách trừ ma được rồi!”
Khánh Linh cười gượng, cô gãi đầu:
“Thật ra em chỉ thích nghiên cứu những vấn đề tâm linh thôi chứ em không biết cách trừ ma! Xin lỗi! Xin lỗi nha!”
Cao Phong bặm môi búng trán một cái “cốc” làm cô nàng nhảy dựng lên kêu oai oái, Cao Phong nhìn về phía Phương Vy như muốn nói “Giờ tính sao đây?” Cô mỉm cười như trả lời “Em cũng không biết!”
Khánh Linh xoa xoa trán:
“Em không biết cách trừ ma nhưng em cũng có thể giúp hai người mà?”
Phương Vy hỏi:
“Bà có thể giúp được tụi tui những gì?”
Phương Vy và Khánh Linh bằng tuổi nên cô xưng hô bà tui, cô đối với người lạ hoặc mới quen thường dùng bạn mình có lẽ do tính cách cởi mở của Khánh Linh nên cô cũng bị ảnh hưởng.
Khánh Linh ngước mặt lên trời chỉ thiếu chút nữa là ngã luôn ra sau, bộ dạng vênh vênh tự đắc:
“Tui không chỉ xinh đẹp đáng yêu bình tĩnh lạnh lùng quyết đoán mạnh mẽ gan dạ dũng cảm (lược bớt một ngàn từ) mà còn có quan hệ rộng rãi, kiến thức tâm linh siêu nhiên uyên thâm (lượt bớt thêm một ngàn từ) hơn nữa còn có fage với hơn một triệu lượt like, kênh You Tube một tỷ lượt theo dõi chỉ cần up video lên là view tăng vù vù... (lượt bỏ… À mà thôi, tác giả mệt rồi, không muốn viết thêm nữa)”
Cao Phong và Phương Vy nghe mà choáng váng, hoạt ngôn của Khánh Linh đúng là lợi hại, anh ta chỉ có thể nói hai chữ: “Cạn lời!”
Sau khi kết thúc phần “tự sướng” kéo dài gần nửa tiếng Khánh Linh lật quyển sổ ghi chép tổng kết lại mọi chuyện:
“Nói tóm lại câu chuyện là thế này, xe bus 66 tuần trước bị tai nạn, tất cả hành khách trên xe đều tử vong tại chỗ. Giả thuyết hiện tại là tài xế xe bus 66 đã chết lái chiếc xe bus có thể biến số xe từ 66 thành 666 trên tuyến đường của xe bus 66 nhằm gϊếŧ tất cả những người liên quan đến hành khách trên xe bị tai nạn. Và người mà ông ta nhắm đến lần này là cô bạn Phương Vy xinh xắn đáng yêu của chúng ta nhưng vì anh Phong soái ca khi tiếp xúc với Vy thấy được tương lai nên đã cứu Vy thoát chết trong gang tấc nhưng vấn đề ở đây là tại sao cô bạn của Vy lại cầu cứu anh Phong?”
Cao Phong gật gù, câu chuyện ma quái này hiện tại vẫn còn rất nhiều bí ẩn thực sự hiện tại anh cũng mơ hồ không biết mình phải làm gì tiếp theo. Phương Vy nhìn Cao Phong và Khánh Linh, cô mỉm cười, hai con người này nửa tiếng trước với cô vẫn còn là người xa lạ nhưng bây giờ lại đang đau đầu vì chuyện của cô. Cô đột nhiên hỏi:
“Ma thực sự có tồn tại? Ma rốt cuộc là cái gì?”
Cao Phong và Khánh Linh nhìn nhau rồi lại nhìn Phương Vy, có lẽ cô vẫn còn chưa kịp thích ứng với mấy chuyện ma quỷ thế này, điều này cũng bình thường vì không phải ai cũng tin ma quỷ có thật. Khánh Linh là fan cuồng tâm linh siêu nhiên nên đương nhiên tin ma có thật còn Cao Phong không hiểu sao mình lại tin ma có thật hơn nữa chuyện nhìn thấy ma với cậu hình như hơi bị quen thuộc. Cao Phong trả lời:
“Mọi người thường nghĩ con người sau khi chết linh hồn sẽ biến thành ma, thực sự chưa đúng lắm bởi vì linh hồn gồm hai phần là hồn và phách như các cụ có câu ba hồn bảy phách, sau khi chết phần hồn sẽ biến mất chỉ còn lại phần phách nếu phách không được vô thường dẫn xuống địa ngục thì sẽ dần dần tích tụ oán khí của trần gian hóa thành ma, thậm chí các hồn ma còn ăn thịt lẫn nhau để có thể sống sót...”
Khánh Linh đột nhiên ngắt lời Cao Phong:
“Khoan đã! Sao các hồn ma phải ăn thịt lẫn nhau để sống sót?”
Cao Phong gãi gãi đầu sau đó nói tiếp:
“Cái này hơi rắc rối một chút vì nó liên quan đến linh lực…”
Cao Phong giơ tay cản không cho Khánh Linh ngắt lời mình vì cậu biết thể nào cô cũng tiếp tục tò mò sau đó cậu nói tiếp:
“Linh lực là thuật ngữ mà các thầy trừ tà ngày xưa hay dùng để chỉ năng lượng của linh hồn, mọi vật bên trong đều chứa một lượng năng lượng nhất định, linh hồn cũng không ngoại lệ hơn nữa linh hồn còn chứa một năng lượng cực kỳ to lớn thậm chí có những linh hồn khi bùng nổ có thể hủy diệt cả một thành phố.”
Cao Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Bây giờ chúng ta tiếp tục tại sao các hồn ma phải ăn thịt lẫn nhau để tồn tại, theo thuyết âm dương thì vạn vật muốn tồn tại phải đạt được sự cân bằng âm dương, thể xác thuộc dương còn linh hồn thuộc âm cho nên hồn ma không thể tồn tại bên ngoài thể xác được, dù tồn tại được sớm muộn cũng tiêu tan. Trong trường hợp đó các hồn ma sẽ làm gì? Cách thứ nhất chính là chọn một “vật chủ”, vật chủ ở đây có thể là con người hoặc động thực vật, hồn ma có thể nhập vào ai đó và sống ký sinh bên trong cơ thể đó nhưng một cơ thể không thể chứa cùng lúc hai linh hồn được nên sau đó sẽ có một linh hồn bị linh hồn kia nuốt chửng thường thì linh hồn của vật chủ sẽ bị nuốt. Cách thứ hai là tăng cường linh lực hồn ma đến một mức độ nào đó có thể tồn tại bên ngoài cơ thể con người và cách phổ biến nhất để tăng linh lực chính là hấp thụ một hồn ma khác, hấp thụ càng nhiều linh hồn thì linh lực càng lớn và càng có thể tồn tại lâu hơn. Quan trọng nhất là linh hồn khi rời khỏi thể xác thì linh lực cũng sẽ dần dần tiêu biến nên muốn tồn tại hồn ma phải không ngừng ăn thịt các linh hồn khác, dù là ở đâu vẫn là mạnh được yếu thua.”
Phương Vy và Khánh Linh tròn mắt nghe Cao Phong giảng giải, lúc này trong mắt Khánh Linh thì anh ta tỏa sáng như một vị thần. Khánh Linh ngay cả ghi chép cũng quên mất, cô nhìn Cao Phong một lượt từ trên xuống từ dưới lên rồi từ trái sang phải từ phải sang trái sau đó tấm tắc khen anh không ngớt:
“Phong ốp la à (ở đây Trần Khánh Linh muốn nói là oppa nhưng không hiểu sao bị trẹo lưỡi) không ngờ anh lại hiểu biết về thế giới tâm linh rộng và sâu như thế (từ rộng và sâu ở đây cô cố tình kéo dài thật dài) Thật khiến tại hạ bội phục! Bội phục!”
Khánh Linh chắp hai tay như trong phim kiếm hiệp còn giọng thì nhái người lồng tiếng trong phim Châu Tinh Trì làm cho Phương Vy cười ngất. Nguyễn Cao Phong cũng nhái giọng chắp hai tay đáp trả:
“Không dám! Không dám!”
Khánh Linh ngay lập tức đổi sắc mặt, trợn mắt bặm môi:
“Anh nói nghe hay lắm nhưng mấy cái đó ở đâu ra? Anh bịa ra phải không?”
Cao Phong lắc đầu:
“Thật ra dòng họ anh làm nghề thầy trừ tà cũng mấy ngàn năm rồi nên anh cũng biết một chút kiến thức về hồn ma nhưng…”
“Nhưng cái đầu anh…” Khánh Linh mừng rỡ như bắt được vàng:
“Nếu dòng họ anh làm nghề thầy trừ tà thì anh cũng phải biết cách trừ ma phải không? Dù anh nhìn ốm yếu thế này chắc cũng phải biết vài câu thần chú như úm ba la xì bùa cà na hột me hột é gì đó đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Khánh Linh lại liến thoắng làm Cao Phong phải bịt mồm cô lại, anh nói rất chậm rãi và từ tốn:
“Nghe này chị hai của tôi ơi, anh đúng là sinh ra trong dòng họ có truyền thống làm thầy trừ tà hơn nữa anh là con trưởng nhưng do từ nhỏ sinh ra thể chất đã yếu nên không thể làm thầy trừ tà được. Vả lại anh không thích làm thầy trừ tà nên chẳng biết cách trừ tà hay thần chú gì cả. Okay chưa?”
Nói xong Cao Phong mới thả tay bịt mồm Khánh Linh ra, cô nàng vò đầu bứt tai lồng lộn cả lên:
“Tại sao? Tại sao? Tại sao anh sinh ra trong gia đình có truyền thống mà anh không học được cái củ cải gì vậy? Mục đích đến trái đất của anh là gì? Anh đến để mang lại cho em hy vọng rồi chà đạp lên trái tim mỏng manh nhỏ bé ngây thơ trong trắng của em à? (lúc này thực sự Cao Phong rất rất muốn bịt mồm cô lại nhưng sợ cô ngộp thở chết ngắc nên đành thôi) Mà khoan đã trên đời này thực sự có nghề thầy trừ tà? Thời đại này vẫn còn tồn tại thầy trừ tà? Nếu có thì công việc của họ là gì? Bọn họ sử dụng cách gì để trừ tà? Khoan, khoan đã! Nếu dòng họ anh biết trừ tà thì mau mời họ ào đây để trừ đi con ma tài xế xe bus đi! Mau! Anh không gọi cho họ hàng được thì để em… ư... ư…”
Cao Phong cuối cùng cũng không chịu nổi phải bịt mồm Khánh Linh lại kết quả là bị cô cắn một cái thật đau. Cao Phong giơ hai tay đầu hàng, anh thầm kêu khổ năm nhất bây giờ đáng sợ quá, có khi sau này anh ta vì Khánh Linh mà chết cũng nên, chết do nghe quá nhiều.
“Được rồi, thế này nhé bà nội của anh, giờ em lên chức bà nội của anh luôn rồi. Về mấy thứ liên quan đén thầy trừ tà sau này anh sẽ kể chi tiết cho hai đứa nghe còn dòng họ của anh những người có thể trừ tà đều mất hết rồi, gia đình anh chỉ có ông nội anh là biết trừ tà nhưng ông mất lúc anh mới sinh còn cha anh lại có thể chất đặc biệt nên không làm thầy trừ tà mặc dù cha anh cũng có thể tiêu diệt ma quỷ nhưng cha anh là ngư dân hiện tại đang ở ngoài biển, không liên lạc được, nửa tháng sau mới về nhà.”
Khánh Linh phồng má:
“Vậy là bây giờ dòng họ anh không có ai có thể giúp được chứ gì? Chúng ta phải làm sao đây?”
Cô ôm chầm lấy Phương Vy, đầu dụi dụi vào ngực cô:
“Chúng ta phải làm sao đây Vy?”
Phương Vy vẫn mỉm cười, cô xoa đầu Khánh Linh, mặc dù hai người cùng tuổi nhưng cô chín chắn hơn nhiều.
Thả dê chán chê Khánh Linh thả Phương Vy ra, cô vỗ vỗ lên mặt mình như để cảnh tỉnh bản thân rồi nói:
“Hiện tại chiếc xe bus 66 vẫn còn nhiều bí ẩn, em có khá nhiều người quen tai to mặt lớn con ông cháu cha nên nhiệm vụ của em là sẽ điều tra những thứ liên quan đến chuyến xe bus 66 bị tai nạn tuần trước. Bây giờ chứng ta trao đổi số điện thoại với facebook zalo đi, khi có tin tức gì mới chúng ta sẽ hẹn nhau ở quán trà sữa nào đó kín đáo bàn bạc, ok không?”
Hai người Phong Vy gật đầu đồng ý, bọn họ trao đổi số điện thoại với nhau lúc này Cao Phong mới sực nhớ ra:
“Nhiệm vụ của em là đi điều tra xe bus bị tai nạn còn nhiệm vụ của bọn anh là gì đây?”
Khánh Linh mỉm cười đầy tinh nghịch rồi cầm tay Cao Phong đặt lên tay của Phương Vy làm cô giật bắn người vội vàng hất tay anh ra, Khánh Linh làm như không thấy gì nói:
“Nhiệm vụ của anh Phong vô vô cùng quan trọng nhất đó chính là bảo vệ cho bạn Vy xinh xắn đáng yêu nhà ta! Mục tiêu mới nhất của tài xế ma là Vy nhưng bị hụt nên khả năng rất cao hắn ta sẽ lại nhắm đến bạn ấy. Hơn nữa Vy mỗi ngày đều đi học trên tuyến đường của xe bus 66, nguy cơ phải nói là luôn rình rập quanh Vy. Anh hiểu chưa?”
Cao Phong gật đầu: “Anh hiểu rồi!”
Khánh Linh nắm chặt hai tay Phương Vy, khuôn mặt tinh nghịch lúc nãy đã biến mất thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng cô nghe tha thiết như khẩn cầu:
“Còn Vy, nhiệm vụ của Vy là phải tự chăm sóc bản thân, tự bảo vệ bản thân, nhiệm vụ của Vy là dù bất kể thế nào cũng không được bị thương lại càng không được... Nếu có gì cứ a lô cho mình hoặc anh Phong. Bạn nhớ chưa?”
Phương Vy gật đầu, mắt cô đã hơi đỏ:
“Tui nhớ rồi!”
Khánh Linh cười hì hì:
“Vậy giờ mình vào học nào, hôm nay mình có tiết Triết. Mình căm thù ông nào đã tạo ra môn Triết nếu có cỗ máy thời gian bla bla... Vy với mình học cùng lớp phải không? Anh Phong cũng vào luôn, anh đã bảo vệ thì phải kè kè theo sát con người ta biết chưa?”
Nói xong nhanh nhảu chạy đi trước, Cao Phong và Phương Vy bước theo sau. Cô cười nhẹ nhàng:
“Cô ấy đúng là người tốt nhỉ?”
Cao Phong cũng mỉm cười:
“Đúng vậy! Cô ấy đúng là người tốt!”
Lúc này không hiểu sao đầu anh lại văng vẳng lên câu nói của cha mình:
“Người tốt thường chết sớm.”
Ba người Cao Phong, Phương Vy và Khánh Linh bước vào bên trong khuôn viên trường, họ chọn một góc vắng vẻ để tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Khánh Linh nhanh nhảu lên tiếng trước:
“Trước khi tui nói cách trừ ma thì hai người phải kể cho tui nghe câu chuyện của hai bạn trước đã!”
Vừa nói cô nàng vừa lấy ra một quyển sổ tay màu hồng chuẩn bị ghi chép, bộ dạng cực kỳ chăm chú.
Cao Phong nhìn Phương Vy cười khổ rồi đem mọi chuyện kể hết cho Khánh Linh nghe, Khánh Linh nghe đến mức nhập tâm, mắt chữ o mồm chữ a còn tay thì vẫn liến thoắng ghi ghi chép chép. Kể xong Cao Phong và Phương Vy nhìn Khánh Linh rồi nói:
“Giờ em nói cho bọn anh biết cách trừ ma được rồi!”
Khánh Linh cười gượng, cô gãi đầu:
“Thật ra em chỉ thích nghiên cứu những vấn đề tâm linh thôi chứ em không biết cách trừ ma! Xin lỗi! Xin lỗi nha!”
Cao Phong bặm môi búng trán một cái “cốc” làm cô nàng nhảy dựng lên kêu oai oái, Cao Phong nhìn về phía Phương Vy như muốn nói “Giờ tính sao đây?” Cô mỉm cười như trả lời “Em cũng không biết!”
Khánh Linh xoa xoa trán:
“Em không biết cách trừ ma nhưng em cũng có thể giúp hai người mà?”
Phương Vy hỏi:
“Bà có thể giúp được tụi tui những gì?”
Phương Vy và Khánh Linh bằng tuổi nên cô xưng hô bà tui, cô đối với người lạ hoặc mới quen thường dùng bạn mình có lẽ do tính cách cởi mở của Khánh Linh nên cô cũng bị ảnh hưởng.
Khánh Linh ngước mặt lên trời chỉ thiếu chút nữa là ngã luôn ra sau, bộ dạng vênh vênh tự đắc:
“Tui không chỉ xinh đẹp đáng yêu bình tĩnh lạnh lùng quyết đoán mạnh mẽ gan dạ dũng cảm (lược bớt một ngàn từ) mà còn có quan hệ rộng rãi, kiến thức tâm linh siêu nhiên uyên thâm (lượt bớt thêm một ngàn từ) hơn nữa còn có fage với hơn một triệu lượt like, kênh You Tube một tỷ lượt theo dõi chỉ cần up video lên là view tăng vù vù... (lượt bỏ… À mà thôi, tác giả mệt rồi, không muốn viết thêm nữa)”
Cao Phong và Phương Vy nghe mà choáng váng, hoạt ngôn của Khánh Linh đúng là lợi hại, anh ta chỉ có thể nói hai chữ: “Cạn lời!”
Sau khi kết thúc phần “tự sướng” kéo dài gần nửa tiếng Khánh Linh lật quyển sổ ghi chép tổng kết lại mọi chuyện:
“Nói tóm lại câu chuyện là thế này, xe bus 66 tuần trước bị tai nạn, tất cả hành khách trên xe đều tử vong tại chỗ. Giả thuyết hiện tại là tài xế xe bus 66 đã chết lái chiếc xe bus có thể biến số xe từ 66 thành 666 trên tuyến đường của xe bus 66 nhằm gϊếŧ tất cả những người liên quan đến hành khách trên xe bị tai nạn. Và người mà ông ta nhắm đến lần này là cô bạn Phương Vy xinh xắn đáng yêu của chúng ta nhưng vì anh Phong soái ca khi tiếp xúc với Vy thấy được tương lai nên đã cứu Vy thoát chết trong gang tấc nhưng vấn đề ở đây là tại sao cô bạn của Vy lại cầu cứu anh Phong?”
Cao Phong gật gù, câu chuyện ma quái này hiện tại vẫn còn rất nhiều bí ẩn thực sự hiện tại anh cũng mơ hồ không biết mình phải làm gì tiếp theo. Phương Vy nhìn Cao Phong và Khánh Linh, cô mỉm cười, hai con người này nửa tiếng trước với cô vẫn còn là người xa lạ nhưng bây giờ lại đang đau đầu vì chuyện của cô. Cô đột nhiên hỏi:
“Ma thực sự có tồn tại? Ma rốt cuộc là cái gì?”
Cao Phong và Khánh Linh nhìn nhau rồi lại nhìn Phương Vy, có lẽ cô vẫn còn chưa kịp thích ứng với mấy chuyện ma quỷ thế này, điều này cũng bình thường vì không phải ai cũng tin ma quỷ có thật. Khánh Linh là fan cuồng tâm linh siêu nhiên nên đương nhiên tin ma có thật còn Cao Phong không hiểu sao mình lại tin ma có thật hơn nữa chuyện nhìn thấy ma với cậu hình như hơi bị quen thuộc. Cao Phong trả lời:
“Mọi người thường nghĩ con người sau khi chết linh hồn sẽ biến thành ma, thực sự chưa đúng lắm bởi vì linh hồn gồm hai phần là hồn và phách như các cụ có câu ba hồn bảy phách, sau khi chết phần hồn sẽ biến mất chỉ còn lại phần phách nếu phách không được vô thường dẫn xuống địa ngục thì sẽ dần dần tích tụ oán khí của trần gian hóa thành ma, thậm chí các hồn ma còn ăn thịt lẫn nhau để có thể sống sót...”
Khánh Linh đột nhiên ngắt lời Cao Phong:
“Khoan đã! Sao các hồn ma phải ăn thịt lẫn nhau để sống sót?”
Cao Phong gãi gãi đầu sau đó nói tiếp:
“Cái này hơi rắc rối một chút vì nó liên quan đến linh lực…”
Cao Phong giơ tay cản không cho Khánh Linh ngắt lời mình vì cậu biết thể nào cô cũng tiếp tục tò mò sau đó cậu nói tiếp:
“Linh lực là thuật ngữ mà các thầy trừ tà ngày xưa hay dùng để chỉ năng lượng của linh hồn, mọi vật bên trong đều chứa một lượng năng lượng nhất định, linh hồn cũng không ngoại lệ hơn nữa linh hồn còn chứa một năng lượng cực kỳ to lớn thậm chí có những linh hồn khi bùng nổ có thể hủy diệt cả một thành phố.”
Cao Phong ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Bây giờ chúng ta tiếp tục tại sao các hồn ma phải ăn thịt lẫn nhau để tồn tại, theo thuyết âm dương thì vạn vật muốn tồn tại phải đạt được sự cân bằng âm dương, thể xác thuộc dương còn linh hồn thuộc âm cho nên hồn ma không thể tồn tại bên ngoài thể xác được, dù tồn tại được sớm muộn cũng tiêu tan. Trong trường hợp đó các hồn ma sẽ làm gì? Cách thứ nhất chính là chọn một “vật chủ”, vật chủ ở đây có thể là con người hoặc động thực vật, hồn ma có thể nhập vào ai đó và sống ký sinh bên trong cơ thể đó nhưng một cơ thể không thể chứa cùng lúc hai linh hồn được nên sau đó sẽ có một linh hồn bị linh hồn kia nuốt chửng thường thì linh hồn của vật chủ sẽ bị nuốt. Cách thứ hai là tăng cường linh lực hồn ma đến một mức độ nào đó có thể tồn tại bên ngoài cơ thể con người và cách phổ biến nhất để tăng linh lực chính là hấp thụ một hồn ma khác, hấp thụ càng nhiều linh hồn thì linh lực càng lớn và càng có thể tồn tại lâu hơn. Quan trọng nhất là linh hồn khi rời khỏi thể xác thì linh lực cũng sẽ dần dần tiêu biến nên muốn tồn tại hồn ma phải không ngừng ăn thịt các linh hồn khác, dù là ở đâu vẫn là mạnh được yếu thua.”
Phương Vy và Khánh Linh tròn mắt nghe Cao Phong giảng giải, lúc này trong mắt Khánh Linh thì anh ta tỏa sáng như một vị thần. Khánh Linh ngay cả ghi chép cũng quên mất, cô nhìn Cao Phong một lượt từ trên xuống từ dưới lên rồi từ trái sang phải từ phải sang trái sau đó tấm tắc khen anh không ngớt:
“Phong ốp la à (ở đây Trần Khánh Linh muốn nói là oppa nhưng không hiểu sao bị trẹo lưỡi) không ngờ anh lại hiểu biết về thế giới tâm linh rộng và sâu như thế (từ rộng và sâu ở đây cô cố tình kéo dài thật dài) Thật khiến tại hạ bội phục! Bội phục!”
Khánh Linh chắp hai tay như trong phim kiếm hiệp còn giọng thì nhái người lồng tiếng trong phim Châu Tinh Trì làm cho Phương Vy cười ngất. Nguyễn Cao Phong cũng nhái giọng chắp hai tay đáp trả:
“Không dám! Không dám!”
Khánh Linh ngay lập tức đổi sắc mặt, trợn mắt bặm môi:
“Anh nói nghe hay lắm nhưng mấy cái đó ở đâu ra? Anh bịa ra phải không?”
Cao Phong lắc đầu:
“Thật ra dòng họ anh làm nghề thầy trừ tà cũng mấy ngàn năm rồi nên anh cũng biết một chút kiến thức về hồn ma nhưng…”
“Nhưng cái đầu anh…” Khánh Linh mừng rỡ như bắt được vàng:
“Nếu dòng họ anh làm nghề thầy trừ tà thì anh cũng phải biết cách trừ ma phải không? Dù anh nhìn ốm yếu thế này chắc cũng phải biết vài câu thần chú như úm ba la xì bùa cà na hột me hột é gì đó đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Khánh Linh lại liến thoắng làm Cao Phong phải bịt mồm cô lại, anh nói rất chậm rãi và từ tốn:
“Nghe này chị hai của tôi ơi, anh đúng là sinh ra trong dòng họ có truyền thống làm thầy trừ tà hơn nữa anh là con trưởng nhưng do từ nhỏ sinh ra thể chất đã yếu nên không thể làm thầy trừ tà được. Vả lại anh không thích làm thầy trừ tà nên chẳng biết cách trừ tà hay thần chú gì cả. Okay chưa?”
Nói xong Cao Phong mới thả tay bịt mồm Khánh Linh ra, cô nàng vò đầu bứt tai lồng lộn cả lên:
“Tại sao? Tại sao? Tại sao anh sinh ra trong gia đình có truyền thống mà anh không học được cái củ cải gì vậy? Mục đích đến trái đất của anh là gì? Anh đến để mang lại cho em hy vọng rồi chà đạp lên trái tim mỏng manh nhỏ bé ngây thơ trong trắng của em à? (lúc này thực sự Cao Phong rất rất muốn bịt mồm cô lại nhưng sợ cô ngộp thở chết ngắc nên đành thôi) Mà khoan đã trên đời này thực sự có nghề thầy trừ tà? Thời đại này vẫn còn tồn tại thầy trừ tà? Nếu có thì công việc của họ là gì? Bọn họ sử dụng cách gì để trừ tà? Khoan, khoan đã! Nếu dòng họ anh biết trừ tà thì mau mời họ ào đây để trừ đi con ma tài xế xe bus đi! Mau! Anh không gọi cho họ hàng được thì để em… ư... ư…”
Cao Phong cuối cùng cũng không chịu nổi phải bịt mồm Khánh Linh lại kết quả là bị cô cắn một cái thật đau. Cao Phong giơ hai tay đầu hàng, anh thầm kêu khổ năm nhất bây giờ đáng sợ quá, có khi sau này anh ta vì Khánh Linh mà chết cũng nên, chết do nghe quá nhiều.
“Được rồi, thế này nhé bà nội của anh, giờ em lên chức bà nội của anh luôn rồi. Về mấy thứ liên quan đén thầy trừ tà sau này anh sẽ kể chi tiết cho hai đứa nghe còn dòng họ của anh những người có thể trừ tà đều mất hết rồi, gia đình anh chỉ có ông nội anh là biết trừ tà nhưng ông mất lúc anh mới sinh còn cha anh lại có thể chất đặc biệt nên không làm thầy trừ tà mặc dù cha anh cũng có thể tiêu diệt ma quỷ nhưng cha anh là ngư dân hiện tại đang ở ngoài biển, không liên lạc được, nửa tháng sau mới về nhà.”
Khánh Linh phồng má:
“Vậy là bây giờ dòng họ anh không có ai có thể giúp được chứ gì? Chúng ta phải làm sao đây?”
Cô ôm chầm lấy Phương Vy, đầu dụi dụi vào ngực cô:
“Chúng ta phải làm sao đây Vy?”
Phương Vy vẫn mỉm cười, cô xoa đầu Khánh Linh, mặc dù hai người cùng tuổi nhưng cô chín chắn hơn nhiều.
Thả dê chán chê Khánh Linh thả Phương Vy ra, cô vỗ vỗ lên mặt mình như để cảnh tỉnh bản thân rồi nói:
“Hiện tại chiếc xe bus 66 vẫn còn nhiều bí ẩn, em có khá nhiều người quen tai to mặt lớn con ông cháu cha nên nhiệm vụ của em là sẽ điều tra những thứ liên quan đến chuyến xe bus 66 bị tai nạn tuần trước. Bây giờ chứng ta trao đổi số điện thoại với facebook zalo đi, khi có tin tức gì mới chúng ta sẽ hẹn nhau ở quán trà sữa nào đó kín đáo bàn bạc, ok không?”
Hai người Phong Vy gật đầu đồng ý, bọn họ trao đổi số điện thoại với nhau lúc này Cao Phong mới sực nhớ ra:
“Nhiệm vụ của em là đi điều tra xe bus bị tai nạn còn nhiệm vụ của bọn anh là gì đây?”
Khánh Linh mỉm cười đầy tinh nghịch rồi cầm tay Cao Phong đặt lên tay của Phương Vy làm cô giật bắn người vội vàng hất tay anh ra, Khánh Linh làm như không thấy gì nói:
“Nhiệm vụ của anh Phong vô vô cùng quan trọng nhất đó chính là bảo vệ cho bạn Vy xinh xắn đáng yêu nhà ta! Mục tiêu mới nhất của tài xế ma là Vy nhưng bị hụt nên khả năng rất cao hắn ta sẽ lại nhắm đến bạn ấy. Hơn nữa Vy mỗi ngày đều đi học trên tuyến đường của xe bus 66, nguy cơ phải nói là luôn rình rập quanh Vy. Anh hiểu chưa?”
Cao Phong gật đầu: “Anh hiểu rồi!”
Khánh Linh nắm chặt hai tay Phương Vy, khuôn mặt tinh nghịch lúc nãy đã biến mất thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng cô nghe tha thiết như khẩn cầu:
“Còn Vy, nhiệm vụ của Vy là phải tự chăm sóc bản thân, tự bảo vệ bản thân, nhiệm vụ của Vy là dù bất kể thế nào cũng không được bị thương lại càng không được... Nếu có gì cứ a lô cho mình hoặc anh Phong. Bạn nhớ chưa?”
Phương Vy gật đầu, mắt cô đã hơi đỏ:
“Tui nhớ rồi!”
Khánh Linh cười hì hì:
“Vậy giờ mình vào học nào, hôm nay mình có tiết Triết. Mình căm thù ông nào đã tạo ra môn Triết nếu có cỗ máy thời gian bla bla... Vy với mình học cùng lớp phải không? Anh Phong cũng vào luôn, anh đã bảo vệ thì phải kè kè theo sát con người ta biết chưa?”
Nói xong nhanh nhảu chạy đi trước, Cao Phong và Phương Vy bước theo sau. Cô cười nhẹ nhàng:
“Cô ấy đúng là người tốt nhỉ?”
Cao Phong cũng mỉm cười:
“Đúng vậy! Cô ấy đúng là người tốt!”
Lúc này không hiểu sao đầu anh lại văng vẳng lên câu nói của cha mình:
“Người tốt thường chết sớm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook