Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 24: Ăn Vụng
“Không cần, không cần. Chỗ xiêm y này nương chỉ mất một nén nhang liền giặt xong.” Tôn thị xua xua tay, ngẩng đầu nhìn thời tiết khá tốt bèn nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, hôm nay khá tốt, nồi nước ấm trong nhà bếp còn khá nhiều, nương đi múc cho con tắm rửa nhé?”
Nghe Tôn thị nhắc, Dương Nhược Tình bèn nâng cánh tay lên ngửi ngửi, đôi mày tức khắc nhíu chặt.
Má ơi, mùi gì mà hôi thế, buồn nôn gần chết!
Tôn thị nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng vui vẻ, nhịn không được cười ra tiếng.
Dương Nhược Tình ngẩn ra, không nghĩ tới nương khi cười rộ lên, thực xinh đẹp!
Lại nói, nàng từ sau khi xuyên qua đây, gặp một đống chuyện lớn, cũng chưa từng tắm rửa qua!
Tôn thị đem quần áo tạm ngâm trong nước, đứng dậy trở về sương phòng của mình, bưng bồn tắm gỗ lớn sang phòng của Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình đi theo Tôn thị vào nhà bếp, nhà bếp đen tuyền, bệ bếp được đắp dựa trên một vách tường, hai chiếc nồi to, bên trong nấu nước, nấu cơm, bên ngoài xào rau, xung quanh hai chiếc nồi to được bố trí khu vực để giá lớn, giá bé, ấm sành các loại.
Góc tủ bát khá giản dị, xếp một hàng chén bằng gốm đất cùng các đôi đũa, một bên của tủ bát đặt một chiếc lu nước to, lu nước không có nắp, mặt nước nổi lơ lửng một chiếc gáo hồ lô dùng để múc nước.
Hai bên tường đất đỏ có treo những chiếc cọc gỗ, trên cọc gỗ treo giỏ tre, giỏ trúc, cái sàng đủ loại kích cỡ lớn nhỏ.
Tôn thị lập tức đi qua mở vung nồi to lên, thò tay vào kiểm tra độ nóng của nước, sau đó lại đậy vung, đi vòng đến cửa bếp, lột một nắm vỏ thông ném vào.
Sau vài tiếng nổ tanh tách, lửa trong lòng bếp sáng lên, Tôn thị lại nhét thêm củi vào trong, trong chốc lát, chung quanh chiếc nồi to một làn hơi nước màu trắng lượn lờ bay lên.
Hai mẹ con hợp lực đổ đầy tràn một thùng nước ấm trong phòng Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, con tắm một mình có được không? Thật sự không cần nương giúp con kỳ lưng?” Tôn thị lau mồ hôi trên trán, mỉm cười dò hỏi lần nữa.
Dương Nhược Tình đỏ mặt lên, vội vàng lắc đầu: “Thật không cần, nương, con có thể tự mình tắm được, ngài cứ làm việc của ngài đi!”
“Được rồi, vậy nương ở trong sân giặt đồ, con có việc gì cần cứ gọi nương một tiếng nhé!”
“Vâng, được rồi!”
Sau khi Tôn thị rời đi, Dương Nhược Tình đóng cửa sổ lại, nhanh nhẹn cởi đám xiêm y không còn phân biệt nổi màu sắc trên người xuống, khom lưng ngồi lên thành bồn gỗ, soi mình xuống dưới mặt nước.
Béo!
Xấu!
Đen!
Ngũ quan đều bị đè ép đến thay đổi hình dạng, cằm hai ngấn, nhìn không thấy cổ đâu. Nàng nhếch môi cười, miệng đầy răng vàng, đầu tóc so với tổ chim còn rối hơn……
Ta đi chết đây!
Ngoại hình này quá đặc biệt đi?
Tỷ tỷ đây có một trái tim mạnh mẽ của điệp viên, nhưng khi nhìn thấy bản thân thế này cũng thấy mất cả khuynh hướng. Đáng thương cho mắt của cha mẹ, thực là một sự khảo nghiệm lớn!
Nàng giơ tay gãi gãi tóc, tóc này, đều dính hết lại với nhau, chỉ gội trong thùng sợ là không được, phải đi đến hồ gột rửa mới xong.
Được rồi, trước mắt cứ tắm rửa cho cơ thể sạch sẽ đã.
Dương Nhược Tình ngồi vào trong bồn, đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm túc.
Thời đại này, không có sữa tắm, không có xà phòng thơm, sao có thể rửa sạch được?
Ánh mắt nhìn khắp chốn, cuối cùng thấy được dụng cụ tắm rửa mà Tôn thị đã chuẩn bị cho nàng.
Một chậu tro bếp, một cái xơ mướp.
Dương Nhược Tình trợn tròn mắt, được rồi, nhập gia tùy tục, liền như vậy dùng đi!
Xơ mướp lâu lăm nhìn qua như sợi dây thép, khi cọ sát ở trên người liền phát ra tiếng vang, khiến Dương Nhược Tình không khỏi nghĩ tới người ta quất da heo trong lò sát sinh……
Khóe miệng hơi kéo ra, ông trời thật biết cách trêu người. Nàng ở kiếp trước, dù sao cũng là một ngự tỷ tiêu chuẩn, nhân vật cấp bậc nữ thần đấy!
Hiện tại ban cho nàng tạo hình này, thật không dám nhìn thẳng!
Một hồi điên cuồng kỳ cọ, thiếu chút đem hai cân thịt trên người rớt ra, nàng vẫn cảm thấy tắm rửa không được tận hứng. Nhưng nước trong bồn đều đã đục ngàu, quấy quấy mấy cái, thậm chí có thể cắm chiếc đũa đứng thẳng lên!
Nàng đứng dậy, lau khô thân mình, mặc vào bộ xiêm y có vài mụn vá đã được chuẩn bị trước.
Bên này mới vừa thu thập thỏa đáng, nàng gọi Tôn thị lại đây định nhờ bà giúp đổ nước tắm, thì bên ngoài tiểu viện, Đàm thị khuôn mặt hùng hổ, ầm ầm tiến vào.
Đàm thị không thèm nhìn Dương Nhược Tình một cái, lập tức dời cặp chân nhỏ hướng nhà bếp đi đến. Thời điểm trên đường đi qua Tôn thị, Đàm thị hung hăng nhổ một bãi nước bọt.
Tôn thị trong lòng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đôi tay lau lung tung vài cái vào quần áo trên người, nhìn đến chiếc tay quấn lấy băng trắng của Đàm thị, khóe môi ngập ngừng không biết nên hỏi thăm như thế nào. Một phút do dự này, Đàm thị đã vén mành nhà bếp bước vào phòng.
Bên trong nhà bếp, truyền đến tiếng một hồi tạp âm lách cách lang cang.
Trong viện, Tôn thị chỉ dám đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm phương hướng của nhà bếp, vẻ mặt khó hiểu.
Dương Nhược Tình đã đi tới bên cạnh Tôn thị, cũng hướng nhà bếp nhìn, khóe môi gợi lên một nụ cười ẩn ý, đè thấp thanh âm nói với Tôn thị: “Nương, bà nội lục tung nhà bếp, chắc là đang tìm chứng cứ hai ta ăn vụng!”
“Cái gì?” Tôn thị cả kinh, đầy mặt không thể tưởng tượng.
“Bây giờ còn chưa tới giờ cơm đâu, ăn vụng cái gì chứ? Tình Nhi con đừng đoán mò, nếu bà nội con nghe được, lại không vui.” Tôn thị nhỏ giọng dặn dò.
“Nương, con có đoán mò hay không, ngài đợi một lát nữa liền hiểu.” Dương Nhược Tình cười cười nói, nói xong, xoay người đi về sương phòng phía tây của mình.
Tôn thị nhìn theo bóng dáng Dương Nhược Tình, hơi hơi hé miệng, lại không nói gì nữa.
Từ khi mình gả vào cửa Dương gia đến nay, cũng đã mười mấy năm , xưa nay tuy không ít lần bị mẹ chồng mắng, nhưng sự việc như ăn vụng này, mẹ chồng chưa từng nói qua nàng.
Vì sao?
Vì nàng là người thành thật, không giống nhị tẩu, lão Dương gia tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều sáng tỏ.
Chính vì như thế, việc nấu ăn cho cả nhà, mẹ chồng từ xưa đến nay đều giao cho chính mình xử lý, đây là tín nhiệm!
Nghĩ như vậy, Tôn thị càng thêm tự tin, đang muốn xoay người đi giặt đồ tiếp, thì ở cửa nhà bếp, Đàm thị đã vén mành lên, một khuôn mặt đen xì hướng tới Tôn thị bên này quát mắng:
“Một đôi lười biếng, phá hoại, ăn sạch sẽ, một ít cặn bã cũng tìm không ra!”
Tôn thị dừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nương, ý ngài là gì?”
“Giương cái lỗ tai lên nghe mà không hiểu tiếng người à?” Đàm thị hung hăng lườm Tôn thị một cái: “Ta đi từ đầu thôn bên kia lại đây, từ xa đã thấy khói đen bay ra từ ống khói của nhà. Ngươi cái loại độc phụ lười biếng, nhân lúc ta không ở nhà, liền ăn vụng còn không chịu thừa nhận?”
Tôn thị vừa nghe lời này, mặt đều đỏ hết lên, nước mắt lưng tròng.
“Nương, thật sự không có, con đâu phải là loại người này ……”
Nghe Tôn thị nhắc, Dương Nhược Tình bèn nâng cánh tay lên ngửi ngửi, đôi mày tức khắc nhíu chặt.
Má ơi, mùi gì mà hôi thế, buồn nôn gần chết!
Tôn thị nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng vui vẻ, nhịn không được cười ra tiếng.
Dương Nhược Tình ngẩn ra, không nghĩ tới nương khi cười rộ lên, thực xinh đẹp!
Lại nói, nàng từ sau khi xuyên qua đây, gặp một đống chuyện lớn, cũng chưa từng tắm rửa qua!
Tôn thị đem quần áo tạm ngâm trong nước, đứng dậy trở về sương phòng của mình, bưng bồn tắm gỗ lớn sang phòng của Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình đi theo Tôn thị vào nhà bếp, nhà bếp đen tuyền, bệ bếp được đắp dựa trên một vách tường, hai chiếc nồi to, bên trong nấu nước, nấu cơm, bên ngoài xào rau, xung quanh hai chiếc nồi to được bố trí khu vực để giá lớn, giá bé, ấm sành các loại.
Góc tủ bát khá giản dị, xếp một hàng chén bằng gốm đất cùng các đôi đũa, một bên của tủ bát đặt một chiếc lu nước to, lu nước không có nắp, mặt nước nổi lơ lửng một chiếc gáo hồ lô dùng để múc nước.
Hai bên tường đất đỏ có treo những chiếc cọc gỗ, trên cọc gỗ treo giỏ tre, giỏ trúc, cái sàng đủ loại kích cỡ lớn nhỏ.
Tôn thị lập tức đi qua mở vung nồi to lên, thò tay vào kiểm tra độ nóng của nước, sau đó lại đậy vung, đi vòng đến cửa bếp, lột một nắm vỏ thông ném vào.
Sau vài tiếng nổ tanh tách, lửa trong lòng bếp sáng lên, Tôn thị lại nhét thêm củi vào trong, trong chốc lát, chung quanh chiếc nồi to một làn hơi nước màu trắng lượn lờ bay lên.
Hai mẹ con hợp lực đổ đầy tràn một thùng nước ấm trong phòng Dương Nhược Tình.
“Tình Nhi, con tắm một mình có được không? Thật sự không cần nương giúp con kỳ lưng?” Tôn thị lau mồ hôi trên trán, mỉm cười dò hỏi lần nữa.
Dương Nhược Tình đỏ mặt lên, vội vàng lắc đầu: “Thật không cần, nương, con có thể tự mình tắm được, ngài cứ làm việc của ngài đi!”
“Được rồi, vậy nương ở trong sân giặt đồ, con có việc gì cần cứ gọi nương một tiếng nhé!”
“Vâng, được rồi!”
Sau khi Tôn thị rời đi, Dương Nhược Tình đóng cửa sổ lại, nhanh nhẹn cởi đám xiêm y không còn phân biệt nổi màu sắc trên người xuống, khom lưng ngồi lên thành bồn gỗ, soi mình xuống dưới mặt nước.
Béo!
Xấu!
Đen!
Ngũ quan đều bị đè ép đến thay đổi hình dạng, cằm hai ngấn, nhìn không thấy cổ đâu. Nàng nhếch môi cười, miệng đầy răng vàng, đầu tóc so với tổ chim còn rối hơn……
Ta đi chết đây!
Ngoại hình này quá đặc biệt đi?
Tỷ tỷ đây có một trái tim mạnh mẽ của điệp viên, nhưng khi nhìn thấy bản thân thế này cũng thấy mất cả khuynh hướng. Đáng thương cho mắt của cha mẹ, thực là một sự khảo nghiệm lớn!
Nàng giơ tay gãi gãi tóc, tóc này, đều dính hết lại với nhau, chỉ gội trong thùng sợ là không được, phải đi đến hồ gột rửa mới xong.
Được rồi, trước mắt cứ tắm rửa cho cơ thể sạch sẽ đã.
Dương Nhược Tình ngồi vào trong bồn, đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm túc.
Thời đại này, không có sữa tắm, không có xà phòng thơm, sao có thể rửa sạch được?
Ánh mắt nhìn khắp chốn, cuối cùng thấy được dụng cụ tắm rửa mà Tôn thị đã chuẩn bị cho nàng.
Một chậu tro bếp, một cái xơ mướp.
Dương Nhược Tình trợn tròn mắt, được rồi, nhập gia tùy tục, liền như vậy dùng đi!
Xơ mướp lâu lăm nhìn qua như sợi dây thép, khi cọ sát ở trên người liền phát ra tiếng vang, khiến Dương Nhược Tình không khỏi nghĩ tới người ta quất da heo trong lò sát sinh……
Khóe miệng hơi kéo ra, ông trời thật biết cách trêu người. Nàng ở kiếp trước, dù sao cũng là một ngự tỷ tiêu chuẩn, nhân vật cấp bậc nữ thần đấy!
Hiện tại ban cho nàng tạo hình này, thật không dám nhìn thẳng!
Một hồi điên cuồng kỳ cọ, thiếu chút đem hai cân thịt trên người rớt ra, nàng vẫn cảm thấy tắm rửa không được tận hứng. Nhưng nước trong bồn đều đã đục ngàu, quấy quấy mấy cái, thậm chí có thể cắm chiếc đũa đứng thẳng lên!
Nàng đứng dậy, lau khô thân mình, mặc vào bộ xiêm y có vài mụn vá đã được chuẩn bị trước.
Bên này mới vừa thu thập thỏa đáng, nàng gọi Tôn thị lại đây định nhờ bà giúp đổ nước tắm, thì bên ngoài tiểu viện, Đàm thị khuôn mặt hùng hổ, ầm ầm tiến vào.
Đàm thị không thèm nhìn Dương Nhược Tình một cái, lập tức dời cặp chân nhỏ hướng nhà bếp đi đến. Thời điểm trên đường đi qua Tôn thị, Đàm thị hung hăng nhổ một bãi nước bọt.
Tôn thị trong lòng hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, đôi tay lau lung tung vài cái vào quần áo trên người, nhìn đến chiếc tay quấn lấy băng trắng của Đàm thị, khóe môi ngập ngừng không biết nên hỏi thăm như thế nào. Một phút do dự này, Đàm thị đã vén mành nhà bếp bước vào phòng.
Bên trong nhà bếp, truyền đến tiếng một hồi tạp âm lách cách lang cang.
Trong viện, Tôn thị chỉ dám đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm phương hướng của nhà bếp, vẻ mặt khó hiểu.
Dương Nhược Tình đã đi tới bên cạnh Tôn thị, cũng hướng nhà bếp nhìn, khóe môi gợi lên một nụ cười ẩn ý, đè thấp thanh âm nói với Tôn thị: “Nương, bà nội lục tung nhà bếp, chắc là đang tìm chứng cứ hai ta ăn vụng!”
“Cái gì?” Tôn thị cả kinh, đầy mặt không thể tưởng tượng.
“Bây giờ còn chưa tới giờ cơm đâu, ăn vụng cái gì chứ? Tình Nhi con đừng đoán mò, nếu bà nội con nghe được, lại không vui.” Tôn thị nhỏ giọng dặn dò.
“Nương, con có đoán mò hay không, ngài đợi một lát nữa liền hiểu.” Dương Nhược Tình cười cười nói, nói xong, xoay người đi về sương phòng phía tây của mình.
Tôn thị nhìn theo bóng dáng Dương Nhược Tình, hơi hơi hé miệng, lại không nói gì nữa.
Từ khi mình gả vào cửa Dương gia đến nay, cũng đã mười mấy năm , xưa nay tuy không ít lần bị mẹ chồng mắng, nhưng sự việc như ăn vụng này, mẹ chồng chưa từng nói qua nàng.
Vì sao?
Vì nàng là người thành thật, không giống nhị tẩu, lão Dương gia tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều sáng tỏ.
Chính vì như thế, việc nấu ăn cho cả nhà, mẹ chồng từ xưa đến nay đều giao cho chính mình xử lý, đây là tín nhiệm!
Nghĩ như vậy, Tôn thị càng thêm tự tin, đang muốn xoay người đi giặt đồ tiếp, thì ở cửa nhà bếp, Đàm thị đã vén mành lên, một khuôn mặt đen xì hướng tới Tôn thị bên này quát mắng:
“Một đôi lười biếng, phá hoại, ăn sạch sẽ, một ít cặn bã cũng tìm không ra!”
Tôn thị dừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
“Nương, ý ngài là gì?”
“Giương cái lỗ tai lên nghe mà không hiểu tiếng người à?” Đàm thị hung hăng lườm Tôn thị một cái: “Ta đi từ đầu thôn bên kia lại đây, từ xa đã thấy khói đen bay ra từ ống khói của nhà. Ngươi cái loại độc phụ lười biếng, nhân lúc ta không ở nhà, liền ăn vụng còn không chịu thừa nhận?”
Tôn thị vừa nghe lời này, mặt đều đỏ hết lên, nước mắt lưng tròng.
“Nương, thật sự không có, con đâu phải là loại người này ……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook