Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
-
Chương 25: Đàm Thị Thành Gà Rớt Vào Nồi Canh
Đàm thị hung hăng nhổ nước bọt, cắt ngang lời Tôn thị: “Ngươi không phải loại người như vậy thì là loại gì? Mẹ chồng bị ngã ngay bên cạnh còn không đỡ dậy. Loại độc phụ, tâm nhãn có điểm nào tốt? Ta khinh, đừng có đem bộ dạng õng ẹo với con trai ta ra, lão nương không nuốt nổi bộ dạng này của ngươi!”
Tôn thị dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã, may bám được vào cây hòe già bên cạnh, tức giận lấy tay che ngực, nhưng lại là nửa câu đều nói không nên lời.
Bên này, Dương Nhược Tình mới vừa về đến cửa phòng, liền nghe được đoạn tra khảo phía sau.
Nàng có chút muốn bật cười, thậm chí còn hoài nghi mình có phải là con giun trong bụng Đàm thị hay không, sao có thể đoán được chuẩn như vậy đâu!
Ở cửa nhà bếp, Đàm thị nhìn thấy bóng dáng Dương Nhược Tình, cho rằng Mập Mạp vừa ăn vụng xong nên chột dạ, ánh mắt lạnh buốt chợt lóe, đối với Dương Nhược Tình lưng hùm vai gấu quát to một tiếng: “Mập Mạp, đừng có mà trốn tránh trong phòng ngươi, đi ra đây cho ta!”
Dương Nhược Tình xoay người lại, đã thấy Đàm thị nhấc đôi chân nhỏ tự mình đi tới trước mặt nàng, mặt mày đều dựng lên: “Mập Mạp, ngươi cùng bà nội nói thật, hôm nay nương ngươi đã cho ngươi ăn gì? Ngươi mà không nói thật, ta liền lột da của ngươi, đem ngươi nhốt ở trong phòng tối, thả chuột đi vào gặm đầu ngón chân của ngươi!”
“Có ai bà nội lại như ngươi? Luôn hù dọa hài tử như vậy, giống cái dạng gì!”
Thanh âm Lão Dương đột nhiên từ cửa viện bên kia vang lên, trên đầu đội một chiếc mũ rơm quen thuộc của nông dân, đeo đôi giầy rơm, ống quần xắn tới tận đầu gối, trên bắp chân dính đầy bùn.
Đàm thị quay đầu liếc lão Dương một cái, tức giận nói: “Giờ mới nửa ngày, ông không theo chân bọn họ ở ngoài ruộng gặt lúa, lại chạy về nhà làm gì?”
“Lão đại làm việc không đáng tin cậy, hôm qua bảo hắn chuẩn bị nhiều dây thừng rơm để bó lúa, nhưng lại bị thiếu một mảng lớn, ta phải trở về lấy thêm một bó đây! Ngươi đừng ở đây quát mắng linh tinh nữa, nhanh đi mặt sau tìm rơm cho ta.”
“Chờ đã, ta trước tiên phải đem chuyện này làm rõ! Phòng ngày phòng đêm, nhưng cướp nhà khó phòng! Dám nhân lúc ta không ở nhà lén ăn vụng, thật to gan!”
Nói xong, Đàm thị không hề để ý tới lão Dương ở bên kia nhíu mày, tiếp tục đe dọa Dương Nhược Tình: “Còn không mau nói, nương ngươi cho ngươi cái gì?”
Dương Nhược Tình nhìn Đàm thị một bộ dáng hung thần ác sát, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng trề môi, bày ra bộ dáng bị dọa sợ, thân mình rụt lại một chút, giơ tay run rẩy chỉ vào bên trong phòng của mình.
“Nương…… cho……”
Nương cho?
Đàm thị đôi mắt tức khắc sáng ngời, không uổng công chính mình vội vàng chạy trở về, tang vật còn không có bị tiêu hủy.
Quay đầu đắc ý trừng mắt nhìn lão Dương một cái, bà giơ tay đẩy mành cửa phòng Dương Nhược Tình sang một bên, lắc mình liền tiến vào.
Trong tây sương phòng, thức ăn hay chén đũa gì đó đều không có, chăn đệm trên giường đã được đem ra ngoài phơi nắng, trừ bỏ một chiếc bồn tắm cực lớn, nước bên trong đục ngàu, trong phòng cũng chẳng có địa phương nào có thể giấu được đồ.
Đàm thị liếc mắt một cái liền đem mọi góc trong phòng xem xét qua một lượt, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.
“Mập mạp, đồ vật nương cho ngươi đâu?” Đàm thị tóm lấy tay Dương Nhược Tình đang theo bà vào trong phòng, trừng mắt hỏi.
Dương Nhược Tình lúc này lại không sợ, dùng bên tay còn lại khuấy nước trong bồn tắm, nghe được Đàm thị hỏi, nàng cười hắc hắc: “Tắm tắm…… cho tắm……”
Rào………
Đàm thị còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị tạt một gáo nước lạnh thấu tim.
Nàng kêu lên một tiếng, buông cánh tay Dương Nhược Tình ra, dưới chân liên tục lui hai bước.
Dương Nhược Tình lại nổi lên tâm tư chơi đùa, ngồi xổm bên chậu nước, đôi tay khuấy khuấy, đem nước trong bồn tắm hất hết ra ngoài, cười đến không nhìn thấy đôi mắt đâu, trong miệng còn phát ra âm thanh mơ hồ: “Bà nội…… Tắm tắm vui…… Hô hô……”
Cuối cùng, vẫn là lão Dương tiến vào, đem Đàm thị ướt như con gà bị rớt vào nồi canh kéo ra ngoài. Ở bên kia, Tôn thị đã kịp phục hồi tinh thần liền cũng mang Dương Nhược Tình ra sân, che chở sau người.
Tôn thị run rẩy giải thích: “Nương, sáng nay ống khói trong nhà có khói, là do con đun nước tắm cho Tình Nhi. Con thấy hôm nay trời ấm áp, đứa nhỏ này lại lâu rồi chưa tắm rửa…”
Nghe được lời giải thích của Tôn thị, lão Dương tức khắc minh bạch mọi việc, khuôn mặt tức khắc đen thành đáy nồi.
“Ngươi hơn nửa ngày cứ dằn vặt con cháu vì lý do gì? Trẻ con đi tắm rửa một cái, ngươi liền nghi thần, nghi quỷ! Còn đem chính mình biến thành bộ dạng lôi thôi, lục tung mọi thứ, đây là muốn xét nhà sao?” Lão Dương tức giận răn dạy hành vi của Đàm thị một hồi.
Đàm thị một bụng bị đè nén, nhưng lại tìm không ra cớ để phát tiết, bị đứa cháu gái ngốc nghếch hất bát nước tắm ướt từ chân đến đầu, hiện tại, còn bị lão Dương chỉ vào mũi giáo huấn, khuôn mặt già nua trở lên nóng rát.
Bà xoay mặt đi, không thèm để ý đến thần sắc của lão Dương, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Dương Nhược Tình đang được Tôn thị bảo vệ phía sau người.
Dương Nhược Tình từ sau lưng Tôn thị nhô đầu ra, hướng về phía Đàm thị làm mặt quỷ, le lưỡi, trợn trắng mắt, khiến Đàm thị tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, thiếu chút nữa phun ra máu.
“Còn ở nơi này làm chi? Sao chưa đi hậu viện xoắn dây thừng cùng ta, ngoài ruộng còn đang cần sử dụng gấp đây!”
Lão Dương kéo Đàm thị đi ra sau nhà, kết cấu dãy nhà của Dương gia bao gồm ba sân bốn dãy phòng nhỏ (tam tiến tiểu tứ hợp viện), ở sân trước bao gồm phòng của gia đình lão đại cùng lão nhị, hai vợ chồng lão Dương cùng lão ngũ Dương Hoa Châu ở sân giữa, còn lại là lục Dương Hoa Mai, cùng với tam phòng, tứ phòng.
Nhà bếp cùng nhà ăn cũng thiết lập tại viện này, viện này mặt sau còn có một cái sân nhỏ tương tự, mặt phía đông của sân này có ba gian nhỏ, dùng để cất đồ đạc linh tinh. Liền sau đó là chuồng heo, chuồng gà, chuồng bò, nhà xí, vài miếng đất trống bên cạnh, đều được xới lên để trồng rau.
Đàm thị một bên bị lão Dương túm đi, còn nhịn không được quay đầu hồ nghi nhìn bóng dáng Tôn thị đang mang Dương Nhược Tình vào tây sương phòng.
“Ngươi còn nhìn cái gì?” Lão Dương bất mãn nói.
“Ai, Cha Mai nhi, ngươi phát hiện không, Mập Mạp từ khi hôm qua tỉnh lại, cả người nhìn có chút không giống!” Đàm thị vẻ mặt nghi hoặc nói.
Lão Dương đã đến trước cửa phòng để đồ, ngồi xuống mặt đất, lấy tới một bó rơm, một mặt dùng chân đạp chặt chẽ lại, nhổ một miếng nước bọt vào tay, đem rơm rạ phân đều ra ba phần, mặt khác lại nhanh nhẹn xoắn thành dây thừng, vừa làm vừa nâng mí mắt lên hỏi Đàm thị: “Có gì khác nhau? Còn không phải vẫn là đứa nhỏ điên điên khùng khùng, không hiểu chuyện!”
“Trước kia Mập Mạp điên điên khùng khùng, nhưng cũng không dám cùng ta đối nghịch!” Đàm thị bất mãn hét lên. Trước kia, chỉ cần chính mình ném qua một ánh mắt, Mập Mạp bảo đảm sợ tới khóc thét lên!
Nhưng một hai ngày nay, bà liên tiếp bị nàng trêu cợt. Đêm qua bị trét bùn lên mặt, sáng hôm nay bị mảnh sành cắm vào tay, vừa nãy lại bị dội ướt cả nửa người,……
“Không đúng, không đúng, ta đảo cảm Mập Mạp nó biến đổi. Biết vì nương của nàng mà ra mặt!” Đàm thị vỗ đùi, giữa mày căng thẳng, nghĩ đến mới vừa rồi Mập Mạp hướng về phía mình làm mặt quỷ, càng hận đến ngứa răng.
Tôn thị dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa té ngã, may bám được vào cây hòe già bên cạnh, tức giận lấy tay che ngực, nhưng lại là nửa câu đều nói không nên lời.
Bên này, Dương Nhược Tình mới vừa về đến cửa phòng, liền nghe được đoạn tra khảo phía sau.
Nàng có chút muốn bật cười, thậm chí còn hoài nghi mình có phải là con giun trong bụng Đàm thị hay không, sao có thể đoán được chuẩn như vậy đâu!
Ở cửa nhà bếp, Đàm thị nhìn thấy bóng dáng Dương Nhược Tình, cho rằng Mập Mạp vừa ăn vụng xong nên chột dạ, ánh mắt lạnh buốt chợt lóe, đối với Dương Nhược Tình lưng hùm vai gấu quát to một tiếng: “Mập Mạp, đừng có mà trốn tránh trong phòng ngươi, đi ra đây cho ta!”
Dương Nhược Tình xoay người lại, đã thấy Đàm thị nhấc đôi chân nhỏ tự mình đi tới trước mặt nàng, mặt mày đều dựng lên: “Mập Mạp, ngươi cùng bà nội nói thật, hôm nay nương ngươi đã cho ngươi ăn gì? Ngươi mà không nói thật, ta liền lột da của ngươi, đem ngươi nhốt ở trong phòng tối, thả chuột đi vào gặm đầu ngón chân của ngươi!”
“Có ai bà nội lại như ngươi? Luôn hù dọa hài tử như vậy, giống cái dạng gì!”
Thanh âm Lão Dương đột nhiên từ cửa viện bên kia vang lên, trên đầu đội một chiếc mũ rơm quen thuộc của nông dân, đeo đôi giầy rơm, ống quần xắn tới tận đầu gối, trên bắp chân dính đầy bùn.
Đàm thị quay đầu liếc lão Dương một cái, tức giận nói: “Giờ mới nửa ngày, ông không theo chân bọn họ ở ngoài ruộng gặt lúa, lại chạy về nhà làm gì?”
“Lão đại làm việc không đáng tin cậy, hôm qua bảo hắn chuẩn bị nhiều dây thừng rơm để bó lúa, nhưng lại bị thiếu một mảng lớn, ta phải trở về lấy thêm một bó đây! Ngươi đừng ở đây quát mắng linh tinh nữa, nhanh đi mặt sau tìm rơm cho ta.”
“Chờ đã, ta trước tiên phải đem chuyện này làm rõ! Phòng ngày phòng đêm, nhưng cướp nhà khó phòng! Dám nhân lúc ta không ở nhà lén ăn vụng, thật to gan!”
Nói xong, Đàm thị không hề để ý tới lão Dương ở bên kia nhíu mày, tiếp tục đe dọa Dương Nhược Tình: “Còn không mau nói, nương ngươi cho ngươi cái gì?”
Dương Nhược Tình nhìn Đàm thị một bộ dáng hung thần ác sát, chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng trề môi, bày ra bộ dáng bị dọa sợ, thân mình rụt lại một chút, giơ tay run rẩy chỉ vào bên trong phòng của mình.
“Nương…… cho……”
Nương cho?
Đàm thị đôi mắt tức khắc sáng ngời, không uổng công chính mình vội vàng chạy trở về, tang vật còn không có bị tiêu hủy.
Quay đầu đắc ý trừng mắt nhìn lão Dương một cái, bà giơ tay đẩy mành cửa phòng Dương Nhược Tình sang một bên, lắc mình liền tiến vào.
Trong tây sương phòng, thức ăn hay chén đũa gì đó đều không có, chăn đệm trên giường đã được đem ra ngoài phơi nắng, trừ bỏ một chiếc bồn tắm cực lớn, nước bên trong đục ngàu, trong phòng cũng chẳng có địa phương nào có thể giấu được đồ.
Đàm thị liếc mắt một cái liền đem mọi góc trong phòng xem xét qua một lượt, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc.
“Mập mạp, đồ vật nương cho ngươi đâu?” Đàm thị tóm lấy tay Dương Nhược Tình đang theo bà vào trong phòng, trừng mắt hỏi.
Dương Nhược Tình lúc này lại không sợ, dùng bên tay còn lại khuấy nước trong bồn tắm, nghe được Đàm thị hỏi, nàng cười hắc hắc: “Tắm tắm…… cho tắm……”
Rào………
Đàm thị còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị tạt một gáo nước lạnh thấu tim.
Nàng kêu lên một tiếng, buông cánh tay Dương Nhược Tình ra, dưới chân liên tục lui hai bước.
Dương Nhược Tình lại nổi lên tâm tư chơi đùa, ngồi xổm bên chậu nước, đôi tay khuấy khuấy, đem nước trong bồn tắm hất hết ra ngoài, cười đến không nhìn thấy đôi mắt đâu, trong miệng còn phát ra âm thanh mơ hồ: “Bà nội…… Tắm tắm vui…… Hô hô……”
Cuối cùng, vẫn là lão Dương tiến vào, đem Đàm thị ướt như con gà bị rớt vào nồi canh kéo ra ngoài. Ở bên kia, Tôn thị đã kịp phục hồi tinh thần liền cũng mang Dương Nhược Tình ra sân, che chở sau người.
Tôn thị run rẩy giải thích: “Nương, sáng nay ống khói trong nhà có khói, là do con đun nước tắm cho Tình Nhi. Con thấy hôm nay trời ấm áp, đứa nhỏ này lại lâu rồi chưa tắm rửa…”
Nghe được lời giải thích của Tôn thị, lão Dương tức khắc minh bạch mọi việc, khuôn mặt tức khắc đen thành đáy nồi.
“Ngươi hơn nửa ngày cứ dằn vặt con cháu vì lý do gì? Trẻ con đi tắm rửa một cái, ngươi liền nghi thần, nghi quỷ! Còn đem chính mình biến thành bộ dạng lôi thôi, lục tung mọi thứ, đây là muốn xét nhà sao?” Lão Dương tức giận răn dạy hành vi của Đàm thị một hồi.
Đàm thị một bụng bị đè nén, nhưng lại tìm không ra cớ để phát tiết, bị đứa cháu gái ngốc nghếch hất bát nước tắm ướt từ chân đến đầu, hiện tại, còn bị lão Dương chỉ vào mũi giáo huấn, khuôn mặt già nua trở lên nóng rát.
Bà xoay mặt đi, không thèm để ý đến thần sắc của lão Dương, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Dương Nhược Tình đang được Tôn thị bảo vệ phía sau người.
Dương Nhược Tình từ sau lưng Tôn thị nhô đầu ra, hướng về phía Đàm thị làm mặt quỷ, le lưỡi, trợn trắng mắt, khiến Đàm thị tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, thiếu chút nữa phun ra máu.
“Còn ở nơi này làm chi? Sao chưa đi hậu viện xoắn dây thừng cùng ta, ngoài ruộng còn đang cần sử dụng gấp đây!”
Lão Dương kéo Đàm thị đi ra sau nhà, kết cấu dãy nhà của Dương gia bao gồm ba sân bốn dãy phòng nhỏ (tam tiến tiểu tứ hợp viện), ở sân trước bao gồm phòng của gia đình lão đại cùng lão nhị, hai vợ chồng lão Dương cùng lão ngũ Dương Hoa Châu ở sân giữa, còn lại là lục Dương Hoa Mai, cùng với tam phòng, tứ phòng.
Nhà bếp cùng nhà ăn cũng thiết lập tại viện này, viện này mặt sau còn có một cái sân nhỏ tương tự, mặt phía đông của sân này có ba gian nhỏ, dùng để cất đồ đạc linh tinh. Liền sau đó là chuồng heo, chuồng gà, chuồng bò, nhà xí, vài miếng đất trống bên cạnh, đều được xới lên để trồng rau.
Đàm thị một bên bị lão Dương túm đi, còn nhịn không được quay đầu hồ nghi nhìn bóng dáng Tôn thị đang mang Dương Nhược Tình vào tây sương phòng.
“Ngươi còn nhìn cái gì?” Lão Dương bất mãn nói.
“Ai, Cha Mai nhi, ngươi phát hiện không, Mập Mạp từ khi hôm qua tỉnh lại, cả người nhìn có chút không giống!” Đàm thị vẻ mặt nghi hoặc nói.
Lão Dương đã đến trước cửa phòng để đồ, ngồi xuống mặt đất, lấy tới một bó rơm, một mặt dùng chân đạp chặt chẽ lại, nhổ một miếng nước bọt vào tay, đem rơm rạ phân đều ra ba phần, mặt khác lại nhanh nhẹn xoắn thành dây thừng, vừa làm vừa nâng mí mắt lên hỏi Đàm thị: “Có gì khác nhau? Còn không phải vẫn là đứa nhỏ điên điên khùng khùng, không hiểu chuyện!”
“Trước kia Mập Mạp điên điên khùng khùng, nhưng cũng không dám cùng ta đối nghịch!” Đàm thị bất mãn hét lên. Trước kia, chỉ cần chính mình ném qua một ánh mắt, Mập Mạp bảo đảm sợ tới khóc thét lên!
Nhưng một hai ngày nay, bà liên tiếp bị nàng trêu cợt. Đêm qua bị trét bùn lên mặt, sáng hôm nay bị mảnh sành cắm vào tay, vừa nãy lại bị dội ướt cả nửa người,……
“Không đúng, không đúng, ta đảo cảm Mập Mạp nó biến đổi. Biết vì nương của nàng mà ra mặt!” Đàm thị vỗ đùi, giữa mày căng thẳng, nghĩ đến mới vừa rồi Mập Mạp hướng về phía mình làm mặt quỷ, càng hận đến ngứa răng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook