Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
-
Chương 127: Đưa tiễn
Edit: Luoicon27
Beta: Luoicon27, Melodysoyani
Đứng ở trên đường hẹp quanh co, cánh tay mảnh khảnh nắm chặt gối đồ, nàng nhíu nhíu mày, liếc nhìn hai người đệ đệ khóc đến hồ đồ cùng đệ tức (em dâu) lần đầu tiên lộ ra thần sắc quan tâm, trong lòng không khỏi có chút cảm động, tất cả mọi người đều bởi vì Lộ Nhi mà thay đổi, đến cả mình cho là phải nữ giả nam trang cả đời cũng muốn vì hắn mà khôi phục lại phận nữ nhi.
"Bảo Nhi, ngươi thật quyết định muốn đi?" Đông Công Bằng một tay che ánh mặt trời, nhìn về phía Mặc Sơn, lúc nhỏ mình từng đi qua nơi đó mấy lần, sau lại bị gia gia biết, về sau không dám lén đi chơi, nhưng...... "Không phải đạo sĩ kia là lừa gạt ngươi chứ? Ta đã ở Mặc Sơn kia chơi mấy lần, nơi đó làm gì có Phượng Hoàng nào, cũng chưa thấy có ai nói đến chuyện này."
Nàng khẽ mỉm cười, có một vài việc,không nói thì tốt hơn, ít nhất còn để bọn họ cho là mình bị người ta lừa, còn hơn là để họ nghĩ mình phải đi chịu chết.
"Đại ca, ngươi...... Trên đường đi ngươi phải bảo trọng, mặc dù ta không biết rốt cuộc đại ca cùng Lộ Nhi có quan hệ gì, cũng không biết đại ca có phải là thật sự bị đoạn tụ hay không, nhưng mà, chỉ cần là lựa chọn của đại ca, chúng ta đều nhất định ủng hộ ngươi." Kim Chuyên nghẹn ngào, cùng nương tử của mình ôm nhau, khóc đến mắt sưng thành hột đào.
Khóe miệng Kim Bảo Nhi giật hai cái, miễn cưỡng chống đỡ, Tam đệ đúng là luôn nói những lời nói kinh người, mặc dù mình không có khả năng “cưới” và ở cạnh Đông Công Bằng, huống chi bọn họ quên Lộ Nhi rồi sao, làm sao sẽ nói ra hai chữ đoạn tụ này.
"Kim Quáng, đại ca không có ở đây, chăm sóc thật tốt mọi người,các ngươi đều đã lớn, đại ca cũng yên tâm nhiều." Vỗ vỗ bả vai nhị đệ, ngược lại nàng có chút an ủi.
Ít nhất, sẽ không giống trước kia, ngay cả việc giao phòng bếp cho hắn đều phải lo lắng đề phòng.
Cắn răng, Kim Quáng mạnh mẽ gật đầu, một hàng lệ đảo quanh hốc mắt, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu muốn được ở bên Kim Bảo Nhi, mình phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đổ máu chứ không đổ lệ.
"Bảo Nhi tỷ tỷ!" Lưu Vân đi tới từ trên đường mòn, vội vàng gọi lại Kim Bảo Nhi đang muốn rời đi.
Lưu Vân muội muội! Nàng kinh ngạc, dừng bước, nhìn về phía Lưu Vân búi tóc phụ nữ, càng thêm kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ lúc đó Đông Công Bằng không có đuổi theo Lưu Vân?
Nhưng mà, mình cũng không nghe thấy tin Lưu Vân gả cho công tử Vương gia, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hơn nữa, trong miệng nàng gọi, hẳn là hai chữ tỷ tỷ!
"Tỷ tỷ?" Tất nhiên hai người Kim Quáng cùng Kim Chuyên cũng nghe rất rõ ràng, lập tức trợn tròn hai mắt, chỉ biết là lúc Lưu Vân tức giận thì sẽ nổi điên, không ngờ khi bình thường cũng sẽ kêu loạn?
"Vân muội muội, sao ngươi lại tới đây?" Kim Bảo Nhi tiến lên, không khỏi nghiêng mắt liếc Đông Công Bằng phía dưới, cho là hắn sẽ lúng túng, nhưng không ngờ, trên mặt của hắn lại là nụ cười ấm áp, không hề giống với bộ dáng cà lơ phất phơ trước đó, cái loại ngọt ngào đó, quả thật làm nàng nổi lên một trận da gà.
Chẳng lẽ hôm nay Đông Công Bằng là bị trúng tà? Còn có thể cười được? Sẽ không sợ Lưu Vân lột da nàng?
"Nghe tướng công nói chuyện của ngươi, Bảo Nhi tỷ tỷ, không ngờ ngươi là cô nương kiên cường như vậy, Vân rất bội phục, mặc kệ Lộ Nhi là người hay là yêu, nhưng ở trong mắt của ta, hắn là một đứa trẻ tốt, một học trò giỏi, Vân ủng hộ ngươi!" Nói xong, để bánh rán trong tay vào ngực Bảo Nhi.
...... Tướng công? Lưu Vân thật là gả đi? Nhưng là, sao tướng công của nàng biết mình là nữ nhi?
Chẳng lẽ...... Nàng hoài nghi nhìn về phía Đông Công Bằng đang cười khúc khích, chẳng lẽ hắn, là......tướng công của Lưu Vân? Cũng chỉ có hắn và Lộ Nhi mới biết thân phận nữ nhi của mình, về phần Mạc lão bản, hắn đang ăn cơm trong ngục giam, hơn nữa Lưu Vân cũng tuyệt đối không tìm hắn!
"Ngươi?" Nàng đưa ngón trỏ chỉ Đông Công Bằng.
"Chuyện nói rất dài dòng, nói rất dài dòng. " Vuốt vuốt cổ, hắn cười ngượng ngùng:"Khi nào ngươi trở về, ta sẽ nói cho ngươi, bởi vì ngươi bị thương, cho nên hai ngày nay không có quấy nhiễu ngươi, đi Mặc Sơn chỉ mất mấy giờ, nhiều nhất thì ngày mai là ngươi có thể về, hay là chờ ngươi trở lại rồi hẵng nói."
Hắn thật sự cho rằng mình đi du ngoạn? Nàng lập tức nghẹn, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Thế nhưng Lưu Vân biết mình là nữ nhi, nàng bước lên ôm Lưu Vân, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng nói một câu, lập tức, hai gò má của Lưu Vân đỏ bừng, vừa muốn cười lại cố nén cười gật đầu.
Nghiêng mắt nhìn Đông Công Bằng đang tò mò nhìn về phía bên này, Kim Bảo Nhi sâu kín cười cất bước rời đi.
"Nàng ta nói với cái gì với nàng vậy?" Đông Công Bằng hỏi.
"Không có gì." Lưu Vân lập tức cơ trí lắc đầu, bày tỏ cái gì cũng không nói, dù sao, cũng chỉ là một "khuyết điểm nhỏ" của hắn, là Bảo Nhi tỷ tỷ tự nói với mình, thời khắc mấu chốt rất có hiệu quả.
Thật sao? Nghi ngờ nhìn bộ dáng thần bí của nàng, rất muốn biết, nhưng lại hiểu rõ tính tình của nàng, chỉ cần không muốn nói, là tuyệt đối thủ khẩu như bình.(giữ kín như bưng)
Nhưng mà, tại sao trên người mình lại nổi lên một tầng da gà? Nghĩ đến lúc dẫn Lưu Vân trở về, không biết gia gia biết mình đã cưới nương tử, người sẽ có phản ứng gì? Chẳng lẽ là cầm gậy đuổi mình? Hắn lắc đầu cười nhẹ, nhìn bóng dáng Bảo Nhi biến mất, đang muốn lôi kéo Lưu Vân trở về thì bị bốn bóng dáng chặn lại.
"Ngươi nói, đại ca là tỷ tỷ?" Y Đình trợn to mắt mãnh liệt nháy mắt: "Tại sao đại ca lại là tỷ tỷ?"
"Các ngươi, còn không biết?" Lưu Vân giật mình, cuống quýt che miệng.
Chẳng lẽ là mình đã tiết lộ bí mật của Bảo Nhi, nhiều năm như vậy, nàng đều không có nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả hai huynh đệ Kim Quáng cùng Kim Chuyên cũng không biết, bởi vì hai người bọn họ vẫn muốn tài sản Kim gia, đây là chuyện người người ở trấn Lạc Thu đều biết, nhưng bây giờ bị mình không cẩn thận nói ra miệng, phải làm sao đây?
Thấy bộ dáng của nàng, đám người Kim Quáng nhất thời hiểu rõ, bọn họ không có nghe lầm, Lưu Vân gọi đại ca đích xác là "tỷ tỷ".
"Đông Công Bằng công tử, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao đại ca phải đi liều mạng vì Xà Yêu, còn nữa, nàng nói chúng ta quên mất, rốt cuộc chúng ta quên mất cái gì? Hôm đó trên bãi đất trống, trong lúc mơ hồ ta nghe được con rắn yêu kia khiến đại ca không cần hy sinh tánh mạng vô ích vì Tử Huân, ngươi biết những chuyện gì, nói cho ta biết nhanh lên." Kim Quáng gãi gãi đầu, nghĩ như thế nào cũng không thông, mấy ngày nay, gần như là hắn nghĩ đến muốn bể đầu.
"Cái gì? Tử Huân?" Đông Công Bằng đột nhiên tức giận: "Thằng nhóc kia, thế nhưng khiến Bảo Nhi mang thai cốt nhục của hắn, ta nhất định phải đi làm thịt hắn!"
Beta: Luoicon27, Melodysoyani
Đứng ở trên đường hẹp quanh co, cánh tay mảnh khảnh nắm chặt gối đồ, nàng nhíu nhíu mày, liếc nhìn hai người đệ đệ khóc đến hồ đồ cùng đệ tức (em dâu) lần đầu tiên lộ ra thần sắc quan tâm, trong lòng không khỏi có chút cảm động, tất cả mọi người đều bởi vì Lộ Nhi mà thay đổi, đến cả mình cho là phải nữ giả nam trang cả đời cũng muốn vì hắn mà khôi phục lại phận nữ nhi.
"Bảo Nhi, ngươi thật quyết định muốn đi?" Đông Công Bằng một tay che ánh mặt trời, nhìn về phía Mặc Sơn, lúc nhỏ mình từng đi qua nơi đó mấy lần, sau lại bị gia gia biết, về sau không dám lén đi chơi, nhưng...... "Không phải đạo sĩ kia là lừa gạt ngươi chứ? Ta đã ở Mặc Sơn kia chơi mấy lần, nơi đó làm gì có Phượng Hoàng nào, cũng chưa thấy có ai nói đến chuyện này."
Nàng khẽ mỉm cười, có một vài việc,không nói thì tốt hơn, ít nhất còn để bọn họ cho là mình bị người ta lừa, còn hơn là để họ nghĩ mình phải đi chịu chết.
"Đại ca, ngươi...... Trên đường đi ngươi phải bảo trọng, mặc dù ta không biết rốt cuộc đại ca cùng Lộ Nhi có quan hệ gì, cũng không biết đại ca có phải là thật sự bị đoạn tụ hay không, nhưng mà, chỉ cần là lựa chọn của đại ca, chúng ta đều nhất định ủng hộ ngươi." Kim Chuyên nghẹn ngào, cùng nương tử của mình ôm nhau, khóc đến mắt sưng thành hột đào.
Khóe miệng Kim Bảo Nhi giật hai cái, miễn cưỡng chống đỡ, Tam đệ đúng là luôn nói những lời nói kinh người, mặc dù mình không có khả năng “cưới” và ở cạnh Đông Công Bằng, huống chi bọn họ quên Lộ Nhi rồi sao, làm sao sẽ nói ra hai chữ đoạn tụ này.
"Kim Quáng, đại ca không có ở đây, chăm sóc thật tốt mọi người,các ngươi đều đã lớn, đại ca cũng yên tâm nhiều." Vỗ vỗ bả vai nhị đệ, ngược lại nàng có chút an ủi.
Ít nhất, sẽ không giống trước kia, ngay cả việc giao phòng bếp cho hắn đều phải lo lắng đề phòng.
Cắn răng, Kim Quáng mạnh mẽ gật đầu, một hàng lệ đảo quanh hốc mắt, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nếu muốn được ở bên Kim Bảo Nhi, mình phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đổ máu chứ không đổ lệ.
"Bảo Nhi tỷ tỷ!" Lưu Vân đi tới từ trên đường mòn, vội vàng gọi lại Kim Bảo Nhi đang muốn rời đi.
Lưu Vân muội muội! Nàng kinh ngạc, dừng bước, nhìn về phía Lưu Vân búi tóc phụ nữ, càng thêm kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ lúc đó Đông Công Bằng không có đuổi theo Lưu Vân?
Nhưng mà, mình cũng không nghe thấy tin Lưu Vân gả cho công tử Vương gia, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hơn nữa, trong miệng nàng gọi, hẳn là hai chữ tỷ tỷ!
"Tỷ tỷ?" Tất nhiên hai người Kim Quáng cùng Kim Chuyên cũng nghe rất rõ ràng, lập tức trợn tròn hai mắt, chỉ biết là lúc Lưu Vân tức giận thì sẽ nổi điên, không ngờ khi bình thường cũng sẽ kêu loạn?
"Vân muội muội, sao ngươi lại tới đây?" Kim Bảo Nhi tiến lên, không khỏi nghiêng mắt liếc Đông Công Bằng phía dưới, cho là hắn sẽ lúng túng, nhưng không ngờ, trên mặt của hắn lại là nụ cười ấm áp, không hề giống với bộ dáng cà lơ phất phơ trước đó, cái loại ngọt ngào đó, quả thật làm nàng nổi lên một trận da gà.
Chẳng lẽ hôm nay Đông Công Bằng là bị trúng tà? Còn có thể cười được? Sẽ không sợ Lưu Vân lột da nàng?
"Nghe tướng công nói chuyện của ngươi, Bảo Nhi tỷ tỷ, không ngờ ngươi là cô nương kiên cường như vậy, Vân rất bội phục, mặc kệ Lộ Nhi là người hay là yêu, nhưng ở trong mắt của ta, hắn là một đứa trẻ tốt, một học trò giỏi, Vân ủng hộ ngươi!" Nói xong, để bánh rán trong tay vào ngực Bảo Nhi.
...... Tướng công? Lưu Vân thật là gả đi? Nhưng là, sao tướng công của nàng biết mình là nữ nhi?
Chẳng lẽ...... Nàng hoài nghi nhìn về phía Đông Công Bằng đang cười khúc khích, chẳng lẽ hắn, là......tướng công của Lưu Vân? Cũng chỉ có hắn và Lộ Nhi mới biết thân phận nữ nhi của mình, về phần Mạc lão bản, hắn đang ăn cơm trong ngục giam, hơn nữa Lưu Vân cũng tuyệt đối không tìm hắn!
"Ngươi?" Nàng đưa ngón trỏ chỉ Đông Công Bằng.
"Chuyện nói rất dài dòng, nói rất dài dòng. " Vuốt vuốt cổ, hắn cười ngượng ngùng:"Khi nào ngươi trở về, ta sẽ nói cho ngươi, bởi vì ngươi bị thương, cho nên hai ngày nay không có quấy nhiễu ngươi, đi Mặc Sơn chỉ mất mấy giờ, nhiều nhất thì ngày mai là ngươi có thể về, hay là chờ ngươi trở lại rồi hẵng nói."
Hắn thật sự cho rằng mình đi du ngoạn? Nàng lập tức nghẹn, chỉ đành phải gật đầu một cái.
Thế nhưng Lưu Vân biết mình là nữ nhi, nàng bước lên ôm Lưu Vân, nhẹ nhàng ghé vào tai nàng nói một câu, lập tức, hai gò má của Lưu Vân đỏ bừng, vừa muốn cười lại cố nén cười gật đầu.
Nghiêng mắt nhìn Đông Công Bằng đang tò mò nhìn về phía bên này, Kim Bảo Nhi sâu kín cười cất bước rời đi.
"Nàng ta nói với cái gì với nàng vậy?" Đông Công Bằng hỏi.
"Không có gì." Lưu Vân lập tức cơ trí lắc đầu, bày tỏ cái gì cũng không nói, dù sao, cũng chỉ là một "khuyết điểm nhỏ" của hắn, là Bảo Nhi tỷ tỷ tự nói với mình, thời khắc mấu chốt rất có hiệu quả.
Thật sao? Nghi ngờ nhìn bộ dáng thần bí của nàng, rất muốn biết, nhưng lại hiểu rõ tính tình của nàng, chỉ cần không muốn nói, là tuyệt đối thủ khẩu như bình.(giữ kín như bưng)
Nhưng mà, tại sao trên người mình lại nổi lên một tầng da gà? Nghĩ đến lúc dẫn Lưu Vân trở về, không biết gia gia biết mình đã cưới nương tử, người sẽ có phản ứng gì? Chẳng lẽ là cầm gậy đuổi mình? Hắn lắc đầu cười nhẹ, nhìn bóng dáng Bảo Nhi biến mất, đang muốn lôi kéo Lưu Vân trở về thì bị bốn bóng dáng chặn lại.
"Ngươi nói, đại ca là tỷ tỷ?" Y Đình trợn to mắt mãnh liệt nháy mắt: "Tại sao đại ca lại là tỷ tỷ?"
"Các ngươi, còn không biết?" Lưu Vân giật mình, cuống quýt che miệng.
Chẳng lẽ là mình đã tiết lộ bí mật của Bảo Nhi, nhiều năm như vậy, nàng đều không có nói cho bất luận kẻ nào, ngay cả hai huynh đệ Kim Quáng cùng Kim Chuyên cũng không biết, bởi vì hai người bọn họ vẫn muốn tài sản Kim gia, đây là chuyện người người ở trấn Lạc Thu đều biết, nhưng bây giờ bị mình không cẩn thận nói ra miệng, phải làm sao đây?
Thấy bộ dáng của nàng, đám người Kim Quáng nhất thời hiểu rõ, bọn họ không có nghe lầm, Lưu Vân gọi đại ca đích xác là "tỷ tỷ".
"Đông Công Bằng công tử, rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao đại ca phải đi liều mạng vì Xà Yêu, còn nữa, nàng nói chúng ta quên mất, rốt cuộc chúng ta quên mất cái gì? Hôm đó trên bãi đất trống, trong lúc mơ hồ ta nghe được con rắn yêu kia khiến đại ca không cần hy sinh tánh mạng vô ích vì Tử Huân, ngươi biết những chuyện gì, nói cho ta biết nhanh lên." Kim Quáng gãi gãi đầu, nghĩ như thế nào cũng không thông, mấy ngày nay, gần như là hắn nghĩ đến muốn bể đầu.
"Cái gì? Tử Huân?" Đông Công Bằng đột nhiên tức giận: "Thằng nhóc kia, thế nhưng khiến Bảo Nhi mang thai cốt nhục của hắn, ta nhất định phải đi làm thịt hắn!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook