Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!
-
Chương 128: Hỏa phượng hoàng
Edit: Luoicon27
Beta: Luoicon27, Melodysoyani
Dọc theo đường núi gấp khúc cỏ dại mọc thành bụi, mặc dù đã đến gần trấn Lạc Thu, nhưng tiều phu cũng chỉ đến giữa sườn núi đốn củi liền rời đi, trừ một vài dấu vết của động vật nhỏ dẫm đạp lên, dân cư thưa thớt, ngay cả hài tử nghịch ngợm cũng sẽ không leo lên núi cao như vậy.
"Chắc phải leo đến đỉnh núi thì trời cũng tối." Xoa mồ hôi trên mặ một chút t, thấy bốn bề vắng lặng, nàng dứt khoát dùng ống tay áo rộng quạt gió, nhìn đám sương mù trên đỉnh núi, không khỏi cắn răng lại tiếp tục đi lên.
Đi được mấy bước, cảm thấy có cái gì đó không đúng, hình như có cái gì đi theo sau lưng, bụi cỏ phát ra tiếng vang "rầm rầm rào rào", tâm run lên, nàng rút ra chủy thủ đã chuẩn bị sẵn ở bắp chân, quay đầu lại liền sẽ đâm, nhưng mới xoay người, liền cứng đờ ở nơi đó.
Gà con lông vàng nhạt đang vui vẻ đạp hai chân nhỏ đi theo mình, hai mắt tròn tròn ti hí nhay nháy, cực kỳ đáng yêu.
"Gà con?" Nàng cười khổ không thôi, thu hồi chủy thủ, ngồi xổm người xuống, không ngờ nó lại hoàn toàn không sợ, nhảy vào lòng bàn tay Kim Bảo Nhi: "Làm sao ngươi lại chạy từ phía núi sâu tới, không phải là lạc đường mới đi theo ta chứ?" Nàng nhìn gà con lầm bầm lầu bầu.
Nghiêng đầu một chút, hình như nó nghe không hiểu lời của nàng..., chỉ là tò mò trợn to đôi mắt ti hí lên, đột nhiên, nhìn chăm chú vào vòng tay Băng Lam trên cổ tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng bước nhỏ một nhẹ nhàng tới gần, rất có địch ý mổ vòng tay một cái, lúc này, kì lạ chính là, xung quanh vòng tay nổi lên lãnh khí ngay sau đó lại biến mất.
Khóe miệng Kim Bảo Nhi cứng đờ, kinh ngạc nhìn vòng tay, nàng chưa bao giờ nghe Lộ Nhi nói vòng tay còn có thể tản mát ra lãnh khí, chỉ biết là mùa hè có thể giảm nhiệt.
Bị giật mình, gà con cũng không để ý cái gì nữa, dùng hai chân nhỏ nhảy xuống bàn tay của nàng, chui vào trong bụi cỏ, kêu "chít chít".
"Đợi đã nào...!" Nàng thấy gọi không gọi được nó, không khỏi vội vàng đi theo: "Bé con đừng chạy lung tung, chờ ta một chút."
Một gà một người, cứ biến mất ở trong bụi cỏ như vậy.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện, nhìn về phía nàng chạy trốn, không khỏi nhíu mày, đó là phương hướng đi đến chỗ Phượng Hoàng.
"Ngươi muốn đi theo?" Một lão giả mặc đạo bào xanh xám xuất hiện, gương mặt nặng nề: "Hiện tại chuyện ngươi tránh thiên kiếp cũng không chuẩn bị xong, còn muốn quản chuyện của nàng?"
"Bản công tử tự có kế hoạch, không cần ngươi phí tâm." Mắt hoa đào của Lộ Nhi híp lại, lạnh lùng nói.
Thiên kiếp, hắn vốn cho là Bảo nhi có thể sinh Tử Huân trước khi thiên kiếp đến, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, thế nhưng Thiên kiếp tới hơn nửa năm, đoán chừng cũng là phía trên nghe được tin tức gì đó?
Hắn hơi cáu mím mím môi, gương mặt như ngọc lộ ra một chút tức giận.
"Ngưu Tị Tử, ngươi nhìn ra được việc lạ gì sao? Con gà con kia, Bản công tử nhìn, không có yêu khí, nhưng cũng không giống một con gà con bình thường, nếu không, vòng Băng Lam sẽ không phát ra lãnh khí." Chỉ khi nào gặp kẻ địch, nó mới có thể tản ra khí thể.
Lão Đạo Sĩ cau mày, một tay vuốt chòm râu trắng xóa, nghĩ sâu xa chốc lát, lắc đầu.
"Lão phu không nhìn ra, nhưng cũng không cảm thấy tà khí, không chừng chỉ là một con gà con lạc đường, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, phương hướng nàng đi qua cũng không sai, nơi Hỏa Phượng Hoàng sinh ra, không có yêu tà, ngươi có thể yên tâm, cho dù con gà con là yêu ma biến thành,cũng sẽ không dẫn nàng chạy tới chỗ của Hỏa phượng hoàng." Hắn trực tiếp bỏ qua ba chữ "Ngưu Tị Tử", Lão Đạo Sĩ nơi nơi là một bộ dáng thần tiên.
Gió nhẹ nhàng thổi, bóng dáng mặc áo màu xanh ngọc đứng yên ở chỗ đó, vạt áo tung bay, khí chất quanh người trở nên lạnh lẽo, sắc mặt hắn trở lên lạnh lùng.
Sau đó, bóng dáng di động, đuổi theo phương hướng nàng biến mất.
Đuổi theo được nửa khắc, trên Mặc Sơn, chỉ thấy một mảnh bụi cỏ cao tới thắt lưng, bao phủ dấu vết của nàng.
Làm sao có thể! Thế nhưng mình lại không đuổi kịp nàng! Sắc mặt hắn đen xì, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của vòng Băng Lam khi con gà đụng phải, sẽ không phải là......
Hắn cứng đờ người, sau đó cười khổ hai tiếng, Bảo Nhi, ngươi nhất định phải sống sót!
Chạy theo gà con khoảng một canh giờ, Bảo Nhi mệt đến hai chân muốn xụi lơ, gà con thì vẫn tinh thần phấn chấn chạy trốn, nàng cũng chỉ đành đi theo, đừng nhìn hai chân gà con vừa nhỏ lại vừa ngắn, ở trong bụi cỏ cao rõ ràng là như cá gặp nước, toàn chui vào chỗ nàng không thấy, một lúc sau lại xuất hiện trước mắt nàng rồi lại chạy đến phương hướng khác.
"Làm sao ngươi lại giống trẻ con chơi trốn tìm như vậy, đừng chạy nữa, khụ, trời tối rồi, lần này thì xong rồi, đều tại ngươi mà ta không xuống núi được." Nàng thấy hơi mệt chống chân, dừng bước nhìn về phía con gà nói.
Lấy ra một cái túi mềm từ cái sọt sau người, uống một ngụm nước, lúc này mới hơi dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi có uống không?" Đưa túi mềm ra phía trước,nàng không khỏi cười thầm, sao gà con lại nghe hiểu được mình nói, đều là bởi vì Lộ Nhi, khiến cho mình nhìn thấy thịt gà hay thịt heo cũng không muốn ăn, đó cũng chính là một sinh mạng.
Cũng là bởi vì như vậy, mới có thể làm cho thân thể mình suy yếu như thế.
Không ngờ, gà con lại lấy ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm nàng, miệng nhỏ giơ lên, như đang cười nhạo chuyện gì đó.
Lúng túng cầm túi mềm, nàng ấm ức rút tay trở về,không uống thì cất đi, dù sao khát nước cũng không phải là mình, nói cho cùng nếu không phải vì nó thì mình cũng không cần chạy lọan khắp núi như vậy.
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ tới mục đích mình lên núi, không khỏi mắng thầm trong lòng mình bị một con gà quấy rối.
Lấy lại tinh thần, vội vàng quan sát bốn phía, nàng kinh ngạc mở to mắt, nơi này là nơi nào? Bốn phía là toàn cây cỏ to bao xung quanh, ở giữa lại là một mảnh đất trống, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy trên đất trống có một chỗ phát ra ánh sáng, không khỏi hiếu kỳ bước về phía trước.
"Đi một bước nữa, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn." Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, làm nàng một trận sởn gai ốc.
Giọng nói kia, mang theo một chút khàn khàn, giống như giọng nói phát ra khi cổ họng bị cắt, khó nghe cùng chói tai, nhưng lại có chứa bá đạo kèm theo lạnh lẽo.
Quay đầu lại, bụi cỏ lay động, không có một bóng người.
"Ngươi là ai?" Lùi lại một bước,nàng đột nhiên nghĩ đến gà con đáng yêu: "Gà con, gà con, ngươi ở đâu? Mau ra đây."
Cây cỏ vẫn lay động, nhưng gà con đã sớm không biết tung tích, chỉ là nhìn đến ánh sáng giữa đất trống làm nàng có chút hưng phấn, cỏ Phượng Hoàng, chỉ có cỏ Phượng Hoàng mới có thể sinh trưởng ở nơi không có một ngọn cỏ, nàng nhìn kỹ lại lần nữa, ánh sáng kia chính là cỏ Phượng Hoàng!
"Gà con? Hừ!" Giõng nói kia rất bất mãn, cười nhạo nói: "Ngươi lại dám gọi đường đường là Phượng Hoàng là gà con? Còn muốn sống mà đi ra Mặc Sơn sao?"
Gà con, là Phượng Hoàng? Hai mắt nàng hoang mang, kinh ngạc che miệng sợ mình phát ra tiếng hét chói tai.
Beta: Luoicon27, Melodysoyani
Dọc theo đường núi gấp khúc cỏ dại mọc thành bụi, mặc dù đã đến gần trấn Lạc Thu, nhưng tiều phu cũng chỉ đến giữa sườn núi đốn củi liền rời đi, trừ một vài dấu vết của động vật nhỏ dẫm đạp lên, dân cư thưa thớt, ngay cả hài tử nghịch ngợm cũng sẽ không leo lên núi cao như vậy.
"Chắc phải leo đến đỉnh núi thì trời cũng tối." Xoa mồ hôi trên mặ một chút t, thấy bốn bề vắng lặng, nàng dứt khoát dùng ống tay áo rộng quạt gió, nhìn đám sương mù trên đỉnh núi, không khỏi cắn răng lại tiếp tục đi lên.
Đi được mấy bước, cảm thấy có cái gì đó không đúng, hình như có cái gì đi theo sau lưng, bụi cỏ phát ra tiếng vang "rầm rầm rào rào", tâm run lên, nàng rút ra chủy thủ đã chuẩn bị sẵn ở bắp chân, quay đầu lại liền sẽ đâm, nhưng mới xoay người, liền cứng đờ ở nơi đó.
Gà con lông vàng nhạt đang vui vẻ đạp hai chân nhỏ đi theo mình, hai mắt tròn tròn ti hí nhay nháy, cực kỳ đáng yêu.
"Gà con?" Nàng cười khổ không thôi, thu hồi chủy thủ, ngồi xổm người xuống, không ngờ nó lại hoàn toàn không sợ, nhảy vào lòng bàn tay Kim Bảo Nhi: "Làm sao ngươi lại chạy từ phía núi sâu tới, không phải là lạc đường mới đi theo ta chứ?" Nàng nhìn gà con lầm bầm lầu bầu.
Nghiêng đầu một chút, hình như nó nghe không hiểu lời của nàng..., chỉ là tò mò trợn to đôi mắt ti hí lên, đột nhiên, nhìn chăm chú vào vòng tay Băng Lam trên cổ tay nàng, ở trong lòng bàn tay nàng bước nhỏ một nhẹ nhàng tới gần, rất có địch ý mổ vòng tay một cái, lúc này, kì lạ chính là, xung quanh vòng tay nổi lên lãnh khí ngay sau đó lại biến mất.
Khóe miệng Kim Bảo Nhi cứng đờ, kinh ngạc nhìn vòng tay, nàng chưa bao giờ nghe Lộ Nhi nói vòng tay còn có thể tản mát ra lãnh khí, chỉ biết là mùa hè có thể giảm nhiệt.
Bị giật mình, gà con cũng không để ý cái gì nữa, dùng hai chân nhỏ nhảy xuống bàn tay của nàng, chui vào trong bụi cỏ, kêu "chít chít".
"Đợi đã nào...!" Nàng thấy gọi không gọi được nó, không khỏi vội vàng đi theo: "Bé con đừng chạy lung tung, chờ ta một chút."
Một gà một người, cứ biến mất ở trong bụi cỏ như vậy.
Một bóng dáng lặng lẽ xuất hiện, nhìn về phía nàng chạy trốn, không khỏi nhíu mày, đó là phương hướng đi đến chỗ Phượng Hoàng.
"Ngươi muốn đi theo?" Một lão giả mặc đạo bào xanh xám xuất hiện, gương mặt nặng nề: "Hiện tại chuyện ngươi tránh thiên kiếp cũng không chuẩn bị xong, còn muốn quản chuyện của nàng?"
"Bản công tử tự có kế hoạch, không cần ngươi phí tâm." Mắt hoa đào của Lộ Nhi híp lại, lạnh lùng nói.
Thiên kiếp, hắn vốn cho là Bảo nhi có thể sinh Tử Huân trước khi thiên kiếp đến, đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, thế nhưng Thiên kiếp tới hơn nửa năm, đoán chừng cũng là phía trên nghe được tin tức gì đó?
Hắn hơi cáu mím mím môi, gương mặt như ngọc lộ ra một chút tức giận.
"Ngưu Tị Tử, ngươi nhìn ra được việc lạ gì sao? Con gà con kia, Bản công tử nhìn, không có yêu khí, nhưng cũng không giống một con gà con bình thường, nếu không, vòng Băng Lam sẽ không phát ra lãnh khí." Chỉ khi nào gặp kẻ địch, nó mới có thể tản ra khí thể.
Lão Đạo Sĩ cau mày, một tay vuốt chòm râu trắng xóa, nghĩ sâu xa chốc lát, lắc đầu.
"Lão phu không nhìn ra, nhưng cũng không cảm thấy tà khí, không chừng chỉ là một con gà con lạc đường, cần gì suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa, phương hướng nàng đi qua cũng không sai, nơi Hỏa Phượng Hoàng sinh ra, không có yêu tà, ngươi có thể yên tâm, cho dù con gà con là yêu ma biến thành,cũng sẽ không dẫn nàng chạy tới chỗ của Hỏa phượng hoàng." Hắn trực tiếp bỏ qua ba chữ "Ngưu Tị Tử", Lão Đạo Sĩ nơi nơi là một bộ dáng thần tiên.
Gió nhẹ nhàng thổi, bóng dáng mặc áo màu xanh ngọc đứng yên ở chỗ đó, vạt áo tung bay, khí chất quanh người trở nên lạnh lẽo, sắc mặt hắn trở lên lạnh lùng.
Sau đó, bóng dáng di động, đuổi theo phương hướng nàng biến mất.
Đuổi theo được nửa khắc, trên Mặc Sơn, chỉ thấy một mảnh bụi cỏ cao tới thắt lưng, bao phủ dấu vết của nàng.
Làm sao có thể! Thế nhưng mình lại không đuổi kịp nàng! Sắc mặt hắn đen xì, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của vòng Băng Lam khi con gà đụng phải, sẽ không phải là......
Hắn cứng đờ người, sau đó cười khổ hai tiếng, Bảo Nhi, ngươi nhất định phải sống sót!
Chạy theo gà con khoảng một canh giờ, Bảo Nhi mệt đến hai chân muốn xụi lơ, gà con thì vẫn tinh thần phấn chấn chạy trốn, nàng cũng chỉ đành đi theo, đừng nhìn hai chân gà con vừa nhỏ lại vừa ngắn, ở trong bụi cỏ cao rõ ràng là như cá gặp nước, toàn chui vào chỗ nàng không thấy, một lúc sau lại xuất hiện trước mắt nàng rồi lại chạy đến phương hướng khác.
"Làm sao ngươi lại giống trẻ con chơi trốn tìm như vậy, đừng chạy nữa, khụ, trời tối rồi, lần này thì xong rồi, đều tại ngươi mà ta không xuống núi được." Nàng thấy hơi mệt chống chân, dừng bước nhìn về phía con gà nói.
Lấy ra một cái túi mềm từ cái sọt sau người, uống một ngụm nước, lúc này mới hơi dễ chịu hơn một chút.
"Ngươi có uống không?" Đưa túi mềm ra phía trước,nàng không khỏi cười thầm, sao gà con lại nghe hiểu được mình nói, đều là bởi vì Lộ Nhi, khiến cho mình nhìn thấy thịt gà hay thịt heo cũng không muốn ăn, đó cũng chính là một sinh mạng.
Cũng là bởi vì như vậy, mới có thể làm cho thân thể mình suy yếu như thế.
Không ngờ, gà con lại lấy ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm nàng, miệng nhỏ giơ lên, như đang cười nhạo chuyện gì đó.
Lúng túng cầm túi mềm, nàng ấm ức rút tay trở về,không uống thì cất đi, dù sao khát nước cũng không phải là mình, nói cho cùng nếu không phải vì nó thì mình cũng không cần chạy lọan khắp núi như vậy.
Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên nhớ tới mục đích mình lên núi, không khỏi mắng thầm trong lòng mình bị một con gà quấy rối.
Lấy lại tinh thần, vội vàng quan sát bốn phía, nàng kinh ngạc mở to mắt, nơi này là nơi nào? Bốn phía là toàn cây cỏ to bao xung quanh, ở giữa lại là một mảnh đất trống, trong mơ hồ, nàng nhìn thấy trên đất trống có một chỗ phát ra ánh sáng, không khỏi hiếu kỳ bước về phía trước.
"Đi một bước nữa, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn." Đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, làm nàng một trận sởn gai ốc.
Giọng nói kia, mang theo một chút khàn khàn, giống như giọng nói phát ra khi cổ họng bị cắt, khó nghe cùng chói tai, nhưng lại có chứa bá đạo kèm theo lạnh lẽo.
Quay đầu lại, bụi cỏ lay động, không có một bóng người.
"Ngươi là ai?" Lùi lại một bước,nàng đột nhiên nghĩ đến gà con đáng yêu: "Gà con, gà con, ngươi ở đâu? Mau ra đây."
Cây cỏ vẫn lay động, nhưng gà con đã sớm không biết tung tích, chỉ là nhìn đến ánh sáng giữa đất trống làm nàng có chút hưng phấn, cỏ Phượng Hoàng, chỉ có cỏ Phượng Hoàng mới có thể sinh trưởng ở nơi không có một ngọn cỏ, nàng nhìn kỹ lại lần nữa, ánh sáng kia chính là cỏ Phượng Hoàng!
"Gà con? Hừ!" Giõng nói kia rất bất mãn, cười nhạo nói: "Ngươi lại dám gọi đường đường là Phượng Hoàng là gà con? Còn muốn sống mà đi ra Mặc Sơn sao?"
Gà con, là Phượng Hoàng? Hai mắt nàng hoang mang, kinh ngạc che miệng sợ mình phát ra tiếng hét chói tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook