Who Are You ??? [Thanh Vũ]
-
Chương 71: Ngoài ý muốn ...
Từ lúc Kiến Vũ tới thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu tham dự tiệc ở đây, tuy nói kiếp trước cậu đã từng tham dự các loại yến tiệc trong cung, cho dù phải diện kiến long nhan cũng không mắc nửa điểm thất lễ, nhưng trong lòng cậu cũng hiểu, quy củ ở mỗi nơi luôn khác nhau, cho nên khi đến đây, cậu chỉ cần trưng ra phong độ của mình, nhìn nhiều nói ít là được, chuyện làm ăn của Vương Thanh, cậu cũng không biết nhiều, cho nên không thể bởi vì mình nhiều lời mà mang lại phiền toái cho anh.
"Vũ, đây cũng chỉ là một bữa tiệc bình thường, em không cần quá để ý đâu." Vương Thanh thấp giọng ghé vào bên tai Kiến Vũ nói một câu, cũng không muốn cậu bởi vì những người này mà phải chịu ủy khuất gì.
Mọi người nhìn thấy hai anh em sóng vai bước vào cửa, hơn nữa Vương Thanh còn vừa ghé đầu nói gì đó vào tai Kiến Vũ, cả lời nói và hành động đều vô cùng thân mật, đủ biết những lời đồn đại gần đây không phải là giả, tự trong lòng họ đều đã có suy tính riêng.
Tuổi Vương Thanh mặc dù không lớn, nhưng trên thương trường đã là một con hồ ly nổi danh(=.,=), có một số việc không thể ra tay với Vương Thanh, như vậy chỉ còn có thể ra tay với Vương nhị thiếu gia, người trước kia chỉ biết ăn uống chơi bời, hiện tại lại đang được Vương Thanh bảo vệ.
Thôi Mỹ Dung với cách ăn mặc chói lọi thấy hai anh em Vương gia cùng nhau xuất hiện, sắc mặt thoáng thay đổi, dù cô đã cố che giấu, nhưng trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, Kiến Vũ tuy thoạt nhìn không thích nhúng tay vào chuyện của Vương gia, nhưng không phải một bao cỏ cái gì cũng không biết, chẳng lẽ thù giết mẹ còn không đủ để khiến hai anh em họ trở mặt thành thù?
"Xem kìa, có trò hay để xem rồi." Hạ Quân đứng bên cạnh Phác Hữu Thiên, hạ giọng nói: "Hành động lần này của Vương Thanh, chỉ sợ là muốn để người của Thôi gia nhìn, chỉ là không biết hai chị em Thôi gia này đến tột cùng đã gây ra chuyện gì, khiến Vương Thanh phải ra tay hung ác như vậy."
Phác Hữu Thiên liếc mắt nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Thôi Mỹ Dung, nheo mắt, biểu hiện như vậy đối với chuyện hai anh em Vương gia ngoài ý muốn đồng thời xuất hiện quả thực hơi phô trương, nghĩ lại tin tức sáng nay nói Vương gia đoạt một vụ làm ăn của Thôi gia, trong lòng cậu cũng có chút nghi hoặc, vụ làm ăn này đối với Vương Thanh mà nói, cũng chẳng đáng gì, anh ta làm vậy, hiển nhiên là muốn dồn Thôi gia vào chỗ chết, nhìn có vẻ như Thôi gia đã đắc tội không nhỏ với Vương Thanh.
Hai chị em Thôi gia mặc dù không phải là người thông minh, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại có thể chọc giận Vương Thanh đến mức độ này? Bằng không dựa vào trình độ giảo hoạt của Vương Thanh, sao có thể làm ra hành vi trả thù trực tiếp nhưng chẳng mang lại bao nhiêu lợi ích cho mình như vậy?
Lúc Phác Hữu Thiên còn đang trái lo phải nghĩ, Vương Thanh đã mang theo Kiến Vũ đến trước mặt lão nhân của Thôi gia chào hỏi, thấy nụ cười cứng ngắc trên mặt Thôi lão gia, Vương Thanh cười lạnh.
"Thì ra vị này chính là em trai của Vương tổng, tôi thường được nghe người ta nhắc đến tài hoa của cậu ấy, hôm nay được gặp mặt, quả thực suất khí như lời đồn." Thôi Xâm lắc đầu thở dài: "Chẳng bù cho tiểu tử nhà chúng tôi, cái gì cũng không biết, Nhị thiếu gia tài giỏi như vậy, sau này tốt nghiệp, nhất định có thể là cánh tay đắc lực của Vương tổng."
Đối với những lời âm thầm châm ngòi này của Thôi Xâm, Vương Thanh cười mà không nói, ngược lại Kiến Vũ lại cười mở miệng: "Cảm ơn Thôi bá phụ đã khích lệ, tôi bất quá chỉ là chơi bời lêu lổng không lý tưởng thôi, đâu có thể so với quý công tử, nếu anh trai nguyện ý nuôi tôi cả đời tôi cũng không ngại."
"Ha ha." Thôi Xâm cười vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Người trẻ tuổi khiêm nhường như vậy thực khó mà có được." Nói rồi, liếc mắt nhìn Vương Thanh: "Vương tổng là một người tài giỏi trên thương trường, ngay cả lão già khọm tôi đây so ra cũng không sánh bằng cậu ấy. Có một anh trai lợi hại như vậy, Nhị thiếu gia làm sao lại không phải là người tài giỏi."
Kiến Vũ lắc đầu: "Có lẽ là tôi bị anh trai làm hư, bất quá nhà chúng tôi có anh trai lợi hại là đủ rồi, bản thân tôi chỉ muốn để anh trai nuôi cả đời thôi."
Thôi Xâm thấy vẻ mặt thành thật của Kiến Vũ, trong lòng thầm nói, tên Vương gia Nhị tiểu tử này là ngốc thật hay giả ngốc đây. Nếu là giả ngốc, vậy thật sự đã diễn quá giỏi, nếu là ngốc thật, vậy cũng chẳng có tiền đồ gì. Anh trai như vậy, làm em lại chỉ biết ăn không ngồi rồi, cũng không ngại người khác chỉ chỏ, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao? Người trẻ tuổi nào cũng không thể chịu được việc bị người ta nói khích, như thế nào đem áp dụng lên người Vương gia Nhị thiếu gia, lại khiến cho người ta cảm thấy vô lực?
Thôi gia đương gia cho đến lúc này, cuối cùng đã biết được cảm giác bị knocout, nghĩ đến món lợi sáng nay bị Vương Thanh cướp đi, trong lòng Thôi Xâm khó nguôi được tức giận, cách làm này của Vương Thanh cũng thực quá tàn nhẫn.
Kiến Vũ nhìn người trước mắt, trong lòng lại âm thầm thở dài, dùng chút thủ đoạn như vậy đã muốn châm ngòi ly gián, những đại a đầu tranh đấu tình cảm trong Vương gia kia đều lợi hại hơn nhiều, xem ra người ở đây kỳ thật vẫn rất đơn thuần, xem vị đại bá này, châm ngòi ly gián cũng lộ liễu như vậy, còn đắc tội với anh trai, thật không có lời.
Vương Thanh phát hiện ý đồng tình ở sâu trong đáy mắt Kiến Vũ, uống một ngụm champagne che dấu vui vẻ trên khóe miệng, liếc mắt sang bên cạnh lại thấy Thôi Thuỷ Nguyên đang đi về phía này, con mắt Vương Thanh trở nên thâm sâu.
"Vương tổng." Thôi Thuỷ Nguyên cùng Vương Thanh chạm ly, sau đó mới nhìn về phía Kiến Vũ, hắn chưa từng thấy cậu mặc lễ phục chính thức, hôm nay thấy cậu mặc một thân vest trắng, đem đến cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, tựa như ốc đảo giữa sa mạc, tươi mát lại ôn hòa: "Hoan nghênh hai người đã đến."
"Cảm ơn." Vương Thanh vươn tay nắm lấy vai Kiến Vũ, lịch sự cười với Thôi Thuỷ Nguyên.
Thôi Mỹ Dung không tin những lời của mình lại không có nửa phần tác dụng, nhưng làm diễn viên chính của bữa tiệc hôm nay, cô vẫn rất lễ phép đi đến bên cạnh hai người, khách khách khí khí nói lời cảm tạ.
"Rất cảm ơn hai người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi." Thôi Mỹ Dung cùng hai người chạm ly, đôi mắt đẹp quét qua, liền rơi trên người Kiến Vũ, thấp giọng cười nói: "Nhị thiếu gia quả nhiên có phong thái." Không nghĩ tới Vương gia Nhị thiếu gia này lại có thể bất hiếu đến mức này, ngay cả người đã giết mẹ mình, cũng có thể ở chung mà không hề lăn tăn.
"Thôi tiểu thư quá khen, hôm nay cô mới là người rực rỡ nhất." Kiến Vũ hơi gật đầu, cứ như đã quên những lời mà mấy ngày trước Thôi Mỹ Dung đã nói với mình.
Điều này làm cho Thôi Thuỷ Nguyên đứng ở một bên lại âm thầm kinh hãi, nếu như hắn là Kiến Vũ, giờ phút này nhất định sẽ không giữ được sắc mặt tốt như vậy mà nói chuyện với chị mình, không nghĩ tới Kiến Vũ lại biểu hiện được tự nhiên như vậy, chính là nếu Kiến Vũ có thể nhẫn nhịn như vậy, vì cái gì lại đem tất cả cổ phần công ty có trong tay giao lại cho Vương Thanh, chẳng lẽ cậu ta không nghĩ gì tới chuyện sau này?
Vương Thanh không muốn để cho Kiến Vũ cứ phải nghe mấy người Thôi gia nói nhảm, huống chi tên thiếu gia Thôi gia này tâm tư tựa hồ không trong sáng lắm, nghĩ vậy, Vương Thanh ghé đầu nói với Kiến Vũ: "Em qua bên kia đi, anh thấy thiếu gia Phác gia cùng Lý gia đang đứng ở đó, bọn em là bạn thân, có thể cùng nhau tâm sự."
Sắc mặt Thôi Thuỷ Nguyên hơi thay đổi, lời này của Vương Thanh là muốn nói mình không phải bạn của Kiến Vũ?
Nhẹ gật đầu, Kiến Vũ cười cười với ba người của Thôi gia, liền đi về phía Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên đang đứng ở góc, cậu đối với những người muốn đến kiếm chuyện kia cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Đại sảnh có người thấy Kiến Vũ một mình rời đi, nhưng đều rất thông minh mà không tiến lên bắt chuyện, dù sao đây cũng là buổi tiệc của Thôi gia.
...
" cậu bị anh trai đuổi đi à?" Hạ Quân thấy Kiến Vũ đi tới, cười đến nhìn có chút hả hê.
Kiến Vũ đặt ly lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh Phác Hữu Thiên, nheo mắt nhìn đám người ăn mặc gọn gàng lịch sự trước mặt, cũng không để ý tới những lời này của Hạ Quân, chỉ nói với Phác Hữu Thiên: "Cậu sẽ thắng."
Phác Hữu Thiên cười cười, nhưng không khỏi bởi vì một câu đột ngột như vậy của Kiến Vũ mà cảm thấy nghi hoặc: "Cậu khẳng định như vậy?"
Kiến Vũ gật đầu, hạ giọng nói: "Người thông minh, sẽ biết rõ phải chọn đối tượng nào để hợp tác, người nông nổi, mới có thể để ý tới món lợi nhỏ trước mắt, cái nhìn của cậu so với hắn xa hơn."
Hạ Quân sau khi nghe được lời này của Kiến Vũ, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, hắn không ngờ Vương Thanh lại thật sự sẽ giúp Phác Hữu Thiên, điều này làm hắn cảm thấy rất kinh ngạc, Vương Thanh là hồ ly, một con hồ ly giảo hoạt, luôn đem lợi ích đặt lên hàng đầu, nhưng lần này Vương Thanh lại không làm như vậy, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là bởi vì Kiến Vũ?
Nhớ tới một màn mà mình đã từng bắt gặp ở trường (hình như là cảnh Thanh ca lau miệng cho Vũ Vũ:)), đôi mắt Hạ Quân lóe lóe quang.
"Vương nhị thiếu gia." Một giọng nam trầm thấp vang lên ở sau lưng, Kiến Vũ xoay người nhìn lại, đập vào mắt chính là một người đàn ông có dung mạo ba phần tương tự với Phác Hữu Thiên, cậu lại liếc mắt nhìn Phác Hữu Thiên, phát hiện đối phương mặt vô biểu tình, liền đoán được người trước mắt là ai, cậu cười cười với người vừa tới, trầm mặc không nói.
"Thật không ngờ Vương tổng tài lại chịu để Vương nhị thiếu gia lộ diện, thật sự là làm cho người ta không ngờ được." Phác Hàn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Kiến Vũ cẩn thận đánh giá, bất quá chỉ là tên tiểu tử bộ dáng không tồi mà thôi, Vương Thanh bảo hộ như vậy cũng không biết là vì cái gì, muốn tìm bé trai xinh đẹp không phải rất dễ dàng sao, cũng chỉ phải cho thêm chút tiền mà thôi, chẳng lẽ Vương gia Nhị thiếu gia này thực sự có chỗ nào đặc biệt, bằng không sao lại khiến một con hồ ly biến thành một con trung khuyển.
"Tôi mỗi ngày đều ra ngoài mà, anh trai tôi vì cái gì không muốn để cho tôi đi ra?" Kiến Vũ nghi hoặc nhìn về phía Phác Hàn, khó hiểu hỏi: "Anh là anh trai của Phác Hữu Thiên, chẳng lẽ anh không cho cậu ta ra khỏi cửa?" Nói rồi, còn thương cảm nhìn về phía Phác Hữu Thiên: "Lần sau anh trai cậu không cho cậu ra khỏi cửa, cậu gọi điện thoại báo cảnh sát đi, đây là giam giữ phi pháp."
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân nhất tề im lặng, bọn họ đột nhiên cảm thấy, Kiến Vũ trước kia toàn nói những chuyện khiến bọn họ tức nghẹn nhất định là cố ý, bằng không cái tư duy logic này cũng quá đáng sợ.
"Miệng lưỡi của Nhị thiếu gia thật đúng là lợi hại." Phác Hàn liếc nhìn Phác Hữu Thiên: "Có một người bạn như cậu, thật sự là phúc phận của em trai tôi."
Kiến Vũ gật đầu đồng tình: "Ưm, tôi cũng cảm thấy như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy cùng tôi làm bạn là may mắn."
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân đồng loạt nhìn xuống chăm chú quan sát màu sắc và hoa văn của đống điểm tâm trước mắt.
Nụ cười của Phác Hàn cứng đờ: "Nhị thiếu gia thật đúng là rất tự tin."
"Không phải anh nói may mắn sao?" Kiến Vũ mờ mịt chớp mắt: "Chẳng lẽ lời này của anh chỉ là khách sáo thôi sao?"
Hạ Quân sờ sờ cái mũi, Vương nhị thiếu gia, lời của người ta không phải khách sáo, là châm chọc a.
"Đương nhiên không phải lời khách sáo." Phác Hàn cười đến nghiến răng nghiến lợi, giỏi cho một tên Vương gia Nhị thiếu gia, đúng là cùng một loại với tên anh trai hồ ly của hắn: "Như vậy các cậu cứ nói chuyện thong thả, thứ lỗi tôi không tiếp được."
Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng Phác Hàn, cười tủm tỉm quay sang Phác Hữu Thiên nói: "Anh trai nhà cậu cũng thật xấu tính giống cậu, tôi đều chiếu theo lời anh ta mà nói, vậy mà còn bất mãn gì chứ."
Phác Hữu Thiên mặt vô biểu tình uống một ngụm champagne: "A, thật xin lỗi, trước kia lúc chưa chơi với cậu, tính tình tôi cũng tốt lắm."
"Không sao, tôi rất độ lượng." Kiến Vũ vỗ vỗ vai Phác Hữu Thiên.
Phác Hữu Thiên run rẩy cầm chén rượu trong tay.
Hạ Quân nhìn chút nét cười trên mặt Kiến Vũ, đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, người này đến tột cùng là có bao nhiêu không biết xấu hổ mới có thể nói ra những loại lời này.
Nhìn bạn tốt của mình sắc mặt khó coi, Hạ Quân sờ sờ cái mũi, chắc mình nên giả bộ như cái gì cũng không thấy được có lẽ an toàn hơn một chút.
Đúng lúc này, nghe thấy đại sảnh truyền đến một hồi huyên náo, ba người nhìn lại, chỉ thấy Vương Thanh một tay ôm một nữ nhân, mà trên mặt đất, còn có vài ly rượu vỡ, bên cạnh có một nam nhân mặc trang phục bồi bàn đang không ngừng xin lỗi.
Trong thoáng chốc, cảnh nam nữ ôm nhau kia hơi có chút hương vị hoàng tử và công chúa.
Nụ cười trên mặt Kiến Vũ dần dần biến mất, híp mắt nhìn về phía nữ nhân đang tựa trong ngực Vương Thanh kia.
"Vũ, đây cũng chỉ là một bữa tiệc bình thường, em không cần quá để ý đâu." Vương Thanh thấp giọng ghé vào bên tai Kiến Vũ nói một câu, cũng không muốn cậu bởi vì những người này mà phải chịu ủy khuất gì.
Mọi người nhìn thấy hai anh em sóng vai bước vào cửa, hơn nữa Vương Thanh còn vừa ghé đầu nói gì đó vào tai Kiến Vũ, cả lời nói và hành động đều vô cùng thân mật, đủ biết những lời đồn đại gần đây không phải là giả, tự trong lòng họ đều đã có suy tính riêng.
Tuổi Vương Thanh mặc dù không lớn, nhưng trên thương trường đã là một con hồ ly nổi danh(=.,=), có một số việc không thể ra tay với Vương Thanh, như vậy chỉ còn có thể ra tay với Vương nhị thiếu gia, người trước kia chỉ biết ăn uống chơi bời, hiện tại lại đang được Vương Thanh bảo vệ.
Thôi Mỹ Dung với cách ăn mặc chói lọi thấy hai anh em Vương gia cùng nhau xuất hiện, sắc mặt thoáng thay đổi, dù cô đã cố che giấu, nhưng trong lòng cô không khỏi nghi ngờ, Kiến Vũ tuy thoạt nhìn không thích nhúng tay vào chuyện của Vương gia, nhưng không phải một bao cỏ cái gì cũng không biết, chẳng lẽ thù giết mẹ còn không đủ để khiến hai anh em họ trở mặt thành thù?
"Xem kìa, có trò hay để xem rồi." Hạ Quân đứng bên cạnh Phác Hữu Thiên, hạ giọng nói: "Hành động lần này của Vương Thanh, chỉ sợ là muốn để người của Thôi gia nhìn, chỉ là không biết hai chị em Thôi gia này đến tột cùng đã gây ra chuyện gì, khiến Vương Thanh phải ra tay hung ác như vậy."
Phác Hữu Thiên liếc mắt nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Thôi Mỹ Dung, nheo mắt, biểu hiện như vậy đối với chuyện hai anh em Vương gia ngoài ý muốn đồng thời xuất hiện quả thực hơi phô trương, nghĩ lại tin tức sáng nay nói Vương gia đoạt một vụ làm ăn của Thôi gia, trong lòng cậu cũng có chút nghi hoặc, vụ làm ăn này đối với Vương Thanh mà nói, cũng chẳng đáng gì, anh ta làm vậy, hiển nhiên là muốn dồn Thôi gia vào chỗ chết, nhìn có vẻ như Thôi gia đã đắc tội không nhỏ với Vương Thanh.
Hai chị em Thôi gia mặc dù không phải là người thông minh, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, sao lại có thể chọc giận Vương Thanh đến mức độ này? Bằng không dựa vào trình độ giảo hoạt của Vương Thanh, sao có thể làm ra hành vi trả thù trực tiếp nhưng chẳng mang lại bao nhiêu lợi ích cho mình như vậy?
Lúc Phác Hữu Thiên còn đang trái lo phải nghĩ, Vương Thanh đã mang theo Kiến Vũ đến trước mặt lão nhân của Thôi gia chào hỏi, thấy nụ cười cứng ngắc trên mặt Thôi lão gia, Vương Thanh cười lạnh.
"Thì ra vị này chính là em trai của Vương tổng, tôi thường được nghe người ta nhắc đến tài hoa của cậu ấy, hôm nay được gặp mặt, quả thực suất khí như lời đồn." Thôi Xâm lắc đầu thở dài: "Chẳng bù cho tiểu tử nhà chúng tôi, cái gì cũng không biết, Nhị thiếu gia tài giỏi như vậy, sau này tốt nghiệp, nhất định có thể là cánh tay đắc lực của Vương tổng."
Đối với những lời âm thầm châm ngòi này của Thôi Xâm, Vương Thanh cười mà không nói, ngược lại Kiến Vũ lại cười mở miệng: "Cảm ơn Thôi bá phụ đã khích lệ, tôi bất quá chỉ là chơi bời lêu lổng không lý tưởng thôi, đâu có thể so với quý công tử, nếu anh trai nguyện ý nuôi tôi cả đời tôi cũng không ngại."
"Ha ha." Thôi Xâm cười vỗ vỗ vai Kiến Vũ: "Người trẻ tuổi khiêm nhường như vậy thực khó mà có được." Nói rồi, liếc mắt nhìn Vương Thanh: "Vương tổng là một người tài giỏi trên thương trường, ngay cả lão già khọm tôi đây so ra cũng không sánh bằng cậu ấy. Có một anh trai lợi hại như vậy, Nhị thiếu gia làm sao lại không phải là người tài giỏi."
Kiến Vũ lắc đầu: "Có lẽ là tôi bị anh trai làm hư, bất quá nhà chúng tôi có anh trai lợi hại là đủ rồi, bản thân tôi chỉ muốn để anh trai nuôi cả đời thôi."
Thôi Xâm thấy vẻ mặt thành thật của Kiến Vũ, trong lòng thầm nói, tên Vương gia Nhị tiểu tử này là ngốc thật hay giả ngốc đây. Nếu là giả ngốc, vậy thật sự đã diễn quá giỏi, nếu là ngốc thật, vậy cũng chẳng có tiền đồ gì. Anh trai như vậy, làm em lại chỉ biết ăn không ngồi rồi, cũng không ngại người khác chỉ chỏ, chẳng lẽ không biết xấu hổ sao? Người trẻ tuổi nào cũng không thể chịu được việc bị người ta nói khích, như thế nào đem áp dụng lên người Vương gia Nhị thiếu gia, lại khiến cho người ta cảm thấy vô lực?
Thôi gia đương gia cho đến lúc này, cuối cùng đã biết được cảm giác bị knocout, nghĩ đến món lợi sáng nay bị Vương Thanh cướp đi, trong lòng Thôi Xâm khó nguôi được tức giận, cách làm này của Vương Thanh cũng thực quá tàn nhẫn.
Kiến Vũ nhìn người trước mắt, trong lòng lại âm thầm thở dài, dùng chút thủ đoạn như vậy đã muốn châm ngòi ly gián, những đại a đầu tranh đấu tình cảm trong Vương gia kia đều lợi hại hơn nhiều, xem ra người ở đây kỳ thật vẫn rất đơn thuần, xem vị đại bá này, châm ngòi ly gián cũng lộ liễu như vậy, còn đắc tội với anh trai, thật không có lời.
Vương Thanh phát hiện ý đồng tình ở sâu trong đáy mắt Kiến Vũ, uống một ngụm champagne che dấu vui vẻ trên khóe miệng, liếc mắt sang bên cạnh lại thấy Thôi Thuỷ Nguyên đang đi về phía này, con mắt Vương Thanh trở nên thâm sâu.
"Vương tổng." Thôi Thuỷ Nguyên cùng Vương Thanh chạm ly, sau đó mới nhìn về phía Kiến Vũ, hắn chưa từng thấy cậu mặc lễ phục chính thức, hôm nay thấy cậu mặc một thân vest trắng, đem đến cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, tựa như ốc đảo giữa sa mạc, tươi mát lại ôn hòa: "Hoan nghênh hai người đã đến."
"Cảm ơn." Vương Thanh vươn tay nắm lấy vai Kiến Vũ, lịch sự cười với Thôi Thuỷ Nguyên.
Thôi Mỹ Dung không tin những lời của mình lại không có nửa phần tác dụng, nhưng làm diễn viên chính của bữa tiệc hôm nay, cô vẫn rất lễ phép đi đến bên cạnh hai người, khách khách khí khí nói lời cảm tạ.
"Rất cảm ơn hai người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi." Thôi Mỹ Dung cùng hai người chạm ly, đôi mắt đẹp quét qua, liền rơi trên người Kiến Vũ, thấp giọng cười nói: "Nhị thiếu gia quả nhiên có phong thái." Không nghĩ tới Vương gia Nhị thiếu gia này lại có thể bất hiếu đến mức này, ngay cả người đã giết mẹ mình, cũng có thể ở chung mà không hề lăn tăn.
"Thôi tiểu thư quá khen, hôm nay cô mới là người rực rỡ nhất." Kiến Vũ hơi gật đầu, cứ như đã quên những lời mà mấy ngày trước Thôi Mỹ Dung đã nói với mình.
Điều này làm cho Thôi Thuỷ Nguyên đứng ở một bên lại âm thầm kinh hãi, nếu như hắn là Kiến Vũ, giờ phút này nhất định sẽ không giữ được sắc mặt tốt như vậy mà nói chuyện với chị mình, không nghĩ tới Kiến Vũ lại biểu hiện được tự nhiên như vậy, chính là nếu Kiến Vũ có thể nhẫn nhịn như vậy, vì cái gì lại đem tất cả cổ phần công ty có trong tay giao lại cho Vương Thanh, chẳng lẽ cậu ta không nghĩ gì tới chuyện sau này?
Vương Thanh không muốn để cho Kiến Vũ cứ phải nghe mấy người Thôi gia nói nhảm, huống chi tên thiếu gia Thôi gia này tâm tư tựa hồ không trong sáng lắm, nghĩ vậy, Vương Thanh ghé đầu nói với Kiến Vũ: "Em qua bên kia đi, anh thấy thiếu gia Phác gia cùng Lý gia đang đứng ở đó, bọn em là bạn thân, có thể cùng nhau tâm sự."
Sắc mặt Thôi Thuỷ Nguyên hơi thay đổi, lời này của Vương Thanh là muốn nói mình không phải bạn của Kiến Vũ?
Nhẹ gật đầu, Kiến Vũ cười cười với ba người của Thôi gia, liền đi về phía Hạ Quân cùng Phác Hữu Thiên đang đứng ở góc, cậu đối với những người muốn đến kiếm chuyện kia cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Đại sảnh có người thấy Kiến Vũ một mình rời đi, nhưng đều rất thông minh mà không tiến lên bắt chuyện, dù sao đây cũng là buổi tiệc của Thôi gia.
...
" cậu bị anh trai đuổi đi à?" Hạ Quân thấy Kiến Vũ đi tới, cười đến nhìn có chút hả hê.
Kiến Vũ đặt ly lên bàn, ngồi xuống chiếc ghế chân cao bên cạnh Phác Hữu Thiên, nheo mắt nhìn đám người ăn mặc gọn gàng lịch sự trước mặt, cũng không để ý tới những lời này của Hạ Quân, chỉ nói với Phác Hữu Thiên: "Cậu sẽ thắng."
Phác Hữu Thiên cười cười, nhưng không khỏi bởi vì một câu đột ngột như vậy của Kiến Vũ mà cảm thấy nghi hoặc: "Cậu khẳng định như vậy?"
Kiến Vũ gật đầu, hạ giọng nói: "Người thông minh, sẽ biết rõ phải chọn đối tượng nào để hợp tác, người nông nổi, mới có thể để ý tới món lợi nhỏ trước mắt, cái nhìn của cậu so với hắn xa hơn."
Hạ Quân sau khi nghe được lời này của Kiến Vũ, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, hắn không ngờ Vương Thanh lại thật sự sẽ giúp Phác Hữu Thiên, điều này làm hắn cảm thấy rất kinh ngạc, Vương Thanh là hồ ly, một con hồ ly giảo hoạt, luôn đem lợi ích đặt lên hàng đầu, nhưng lần này Vương Thanh lại không làm như vậy, chẳng lẽ tất cả chuyện này đều là bởi vì Kiến Vũ?
Nhớ tới một màn mà mình đã từng bắt gặp ở trường (hình như là cảnh Thanh ca lau miệng cho Vũ Vũ:)), đôi mắt Hạ Quân lóe lóe quang.
"Vương nhị thiếu gia." Một giọng nam trầm thấp vang lên ở sau lưng, Kiến Vũ xoay người nhìn lại, đập vào mắt chính là một người đàn ông có dung mạo ba phần tương tự với Phác Hữu Thiên, cậu lại liếc mắt nhìn Phác Hữu Thiên, phát hiện đối phương mặt vô biểu tình, liền đoán được người trước mắt là ai, cậu cười cười với người vừa tới, trầm mặc không nói.
"Thật không ngờ Vương tổng tài lại chịu để Vương nhị thiếu gia lộ diện, thật sự là làm cho người ta không ngờ được." Phác Hàn tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Kiến Vũ cẩn thận đánh giá, bất quá chỉ là tên tiểu tử bộ dáng không tồi mà thôi, Vương Thanh bảo hộ như vậy cũng không biết là vì cái gì, muốn tìm bé trai xinh đẹp không phải rất dễ dàng sao, cũng chỉ phải cho thêm chút tiền mà thôi, chẳng lẽ Vương gia Nhị thiếu gia này thực sự có chỗ nào đặc biệt, bằng không sao lại khiến một con hồ ly biến thành một con trung khuyển.
"Tôi mỗi ngày đều ra ngoài mà, anh trai tôi vì cái gì không muốn để cho tôi đi ra?" Kiến Vũ nghi hoặc nhìn về phía Phác Hàn, khó hiểu hỏi: "Anh là anh trai của Phác Hữu Thiên, chẳng lẽ anh không cho cậu ta ra khỏi cửa?" Nói rồi, còn thương cảm nhìn về phía Phác Hữu Thiên: "Lần sau anh trai cậu không cho cậu ra khỏi cửa, cậu gọi điện thoại báo cảnh sát đi, đây là giam giữ phi pháp."
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân nhất tề im lặng, bọn họ đột nhiên cảm thấy, Kiến Vũ trước kia toàn nói những chuyện khiến bọn họ tức nghẹn nhất định là cố ý, bằng không cái tư duy logic này cũng quá đáng sợ.
"Miệng lưỡi của Nhị thiếu gia thật đúng là lợi hại." Phác Hàn liếc nhìn Phác Hữu Thiên: "Có một người bạn như cậu, thật sự là phúc phận của em trai tôi."
Kiến Vũ gật đầu đồng tình: "Ưm, tôi cũng cảm thấy như vậy, rất nhiều người đều cảm thấy cùng tôi làm bạn là may mắn."
Phác Hữu Thiên cùng Hạ Quân đồng loạt nhìn xuống chăm chú quan sát màu sắc và hoa văn của đống điểm tâm trước mắt.
Nụ cười của Phác Hàn cứng đờ: "Nhị thiếu gia thật đúng là rất tự tin."
"Không phải anh nói may mắn sao?" Kiến Vũ mờ mịt chớp mắt: "Chẳng lẽ lời này của anh chỉ là khách sáo thôi sao?"
Hạ Quân sờ sờ cái mũi, Vương nhị thiếu gia, lời của người ta không phải khách sáo, là châm chọc a.
"Đương nhiên không phải lời khách sáo." Phác Hàn cười đến nghiến răng nghiến lợi, giỏi cho một tên Vương gia Nhị thiếu gia, đúng là cùng một loại với tên anh trai hồ ly của hắn: "Như vậy các cậu cứ nói chuyện thong thả, thứ lỗi tôi không tiếp được."
Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng Phác Hàn, cười tủm tỉm quay sang Phác Hữu Thiên nói: "Anh trai nhà cậu cũng thật xấu tính giống cậu, tôi đều chiếu theo lời anh ta mà nói, vậy mà còn bất mãn gì chứ."
Phác Hữu Thiên mặt vô biểu tình uống một ngụm champagne: "A, thật xin lỗi, trước kia lúc chưa chơi với cậu, tính tình tôi cũng tốt lắm."
"Không sao, tôi rất độ lượng." Kiến Vũ vỗ vỗ vai Phác Hữu Thiên.
Phác Hữu Thiên run rẩy cầm chén rượu trong tay.
Hạ Quân nhìn chút nét cười trên mặt Kiến Vũ, đột nhiên cảm thấy rợn tóc gáy, người này đến tột cùng là có bao nhiêu không biết xấu hổ mới có thể nói ra những loại lời này.
Nhìn bạn tốt của mình sắc mặt khó coi, Hạ Quân sờ sờ cái mũi, chắc mình nên giả bộ như cái gì cũng không thấy được có lẽ an toàn hơn một chút.
Đúng lúc này, nghe thấy đại sảnh truyền đến một hồi huyên náo, ba người nhìn lại, chỉ thấy Vương Thanh một tay ôm một nữ nhân, mà trên mặt đất, còn có vài ly rượu vỡ, bên cạnh có một nam nhân mặc trang phục bồi bàn đang không ngừng xin lỗi.
Trong thoáng chốc, cảnh nam nữ ôm nhau kia hơi có chút hương vị hoàng tử và công chúa.
Nụ cười trên mặt Kiến Vũ dần dần biến mất, híp mắt nhìn về phía nữ nhân đang tựa trong ngực Vương Thanh kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook