Who Are You ??? [Thanh Vũ]
-
Chương 70: Trò hay sắp bắt đầu...
Trải qua chuyện Thôi Mỹ Dung châm ngòi, tình cảm giữa hai anh em Vương gia chẳng những không sứt mẻ, mà ngược lại càng trở nên ngọt ngào hơn, ít nhất thì trong lòng Vương quản gia, tình cảm giữa hai vị thiếu gia là càng ngày càng tốt, chứng minh chính là hai ngày gần đây tâm tình thiếu gia luôn rất tốt, chỉ thiếu mỗi việc ở trên mặt ghi bốn chữ to: "Tôi đang rất vui".
Nhị thiếu gia không hiểu lầm thiếu gia, thật đáng giá để vui mừng; tình cảm của Nhị thiếu gia và thiếu gia lại tăng thêm một bậc, càng đáng giá để vui mừng, quản gia nhìn thiệp mời trong tay, chính là cái thiệp mời này của Thôi gia lại làm cho người ta không thể vui mừng nổi.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước mới vừa chạy tới châm ngòi ly gián hai vị thiếu gia, bây giờ lại còn chạy tới mời hai vị thiếu gia tham gia tiệc. Tuy ông biết rõ người trên thương trường từ trước đến nay da mặt đều rất dày, nhưng cũng không nghĩ đến lại có người da mặt dày đến mức này.
Tuy không thích mấy người của Thôi gia, nhưng làm một quản gia có trách nhiệm, trong mấy chuyện như thế này không thể vì thù riêng mà hành sự, vì vậy sau khi hai anh em Vương gia ăn cơm tối xong, quản gia vẫn đem cái thiệp mời thiếp vàng này để trên bàn sách của Vương Thanh.
Vương Thanh tựa tiếu phi tiếu cầm lấy cái thiệp mời này, mấy ngày trước Thôi Mỹ Dung đã dùng danh nghĩa tới đưa thiệp mời mà đến đây một lần, hôm nay lão nhân của Thôi gia lại gửi thêm một cái tới, nếu anh không đi, người khác chẳng phải sẽ nói anh tự cao tự đại sao?
Thôi gia thật sự muốn mời mình đi, hay là muốn nhìn xem lời mấy hôm trước của Thôi Mỹ Dung có phải đã làm hai anh em sứt đầu mẻ trán hay không?! Đem thiệp mời vứt lại trên bàn, Vương Thanh cười lạnh, chuyện của Vương gia lại để cho bọn họ xem sao? Bọn họ đã muốn nhìn, vậy liền cho những người này biết rõ, anh em Vương gia không bao giờ tính toán lẫn nhau, dù cho có người châm ngòi ly gián.
"Thiếu gia, cái này..." quản gia thấy thần sắc Vương Thanh hỉ nộ khó phân biệt, biết rõ hành động tối hôm trước của Thôi Mỹ Dung đã chọc giận tới anh, vì vậy hơi cúi đầu nói: "Tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai vị thiếu gia." Những chuyện này thiếu gia so với mình càng biết rõ hơn phải nên làm như thế nào.
"Vương thúc thúc, khuya hôm nay cháu muốn ăn bài cốt diện (1 loại phở Trung Quốc), đừng cho quá nhiều ớt nhé." Nãy giờ vẫn luôn đem sự chú ý đặt vào máy vi tính, Kiến Vũ nghe được hai chữ "ăn khuya", liền nhô đầu lên khỏi màn hình: "Mà thúc nhớ cho thêm nhiều rau một chút."
Bài cốt diện mà cho nhiều rau, vẫn còn gọi là bài cốt diện sao? quản gia nghĩ lại, bất quá Nhị thiếu gia nhà bọn họ cũng thật ngoan, biết rõ ăn nhiều rau là tốt cho thân thể, không giống mấy thiếu gia tiểu thư nhà khác, thích cơm kiêng rau, hoặc là gầy giống như que diêm, hoặc là béo như lợn. Nghĩ vậy, quản gia cười ha hả gật đầu, đi đến trước cửa, mới nhớ tới không hỏi Vương Thanh: "Thiếu gia, cậu có muốn cho thêm rau không?"
"A?" Vương Thanh ngẩn người: "Không cần, tùy ý là được." Bây giờ ngay cả mấy câu hỏi mình muốn ăn gì cũng bị lược bớt đi sao? Vương Thanh gục đầu, thôi, tốt xấu gì mình vẫn còn có quyền lợi lựa chọn số lượng món ăn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang mang vẻ mặt chuyên chú cùng bạn đánh cờ online, Vương Thanh cười cười, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn.
Duy nhất đáng thương, chính là tấm thiệp mời thiếp vàng bị bỏ quên cô đơn trong góc bàn.
Buổi tối hôm đó, Vương nhị thiếu gia đánh bại mười ba kì thủ, ăn một bát bài cốt diện đầy rau, sau khi đánh răng tắm rửa, thì sung sướng trèo lên giường Vương Thanh.
Vì vậy Vương Thanh cũng rất sung sướng hôn hôn sờ sờ Kiến Vũ một lát, liền ôm cậu an tâm thoả mãn thiếp đi. (vậy mà anh cũng thỏa mãn rùi sao @@)
...
Hai ngày sau, hai anh em Vương gia trải qua quãng thời gian vô cùng nồng ấm. quản gia cũng quả thật rất đắc ý, bởi vì có quản gia của mấy nhà đến lôi kéo làm quen với ông, nguyên nhân chính là chủ nhân mấy nhà đó muốn mua tranh chữ của Nhị thiếu gia, chỉ là không biết làm cách nào.
Nhớ tới cả thùng (rác) tranh chữ mà Nhị thiếu gia tùy ý vứt bỏ trong thư phòng, lại nhìn mấy vị đồng nghiệp vẻ mặt chờ mong trước mắt, quản gia dưới đáy lòng khinh thường hừ lạnh, thứ Nhị thiếu gia nhà chúng ta không để vào mắt, mấy người nhiệt tình cái gì, không phải chỉ là tranh chữ thôi sao? Nhị thiếu gia nhà chúng ta cái gì cũng giỏi, mấy người muốn hâm mộ thì cũng phải xếp hàng.
quản gia cao hứng, tiền lương của đám người hầu ở Vương gia từ trên xuống dưới cũng được tăng lên một chút. Bây giờ vật giá tăng cao đang ảnh hưởng tới tiền lương, vậy mà Vương gia lại tăng tiền lương cho bọn họ, khiến bọn họ mừng rỡ, vì vậy Vương gia từ trên xuống dưới đều tràn ngập tiếng ca hát vui vẻ, có thể so với chuyện cuối năm nhận được tiền lì xì còn rộn ràng hơn.
...
Thôi Thuỷ Nguyên từ hôm đó vẫn luôn lo lắng những lời kia của chị mình sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai anh em Vương gia, cho đến buổi chiều khi ra cổng trường thấy Vương Thanh xuất hiện ở Đại học B, hắn mới thở phào một hơi, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút thất vọng, thì ra tình cảm hai anh em Vương gia lại thật sự tốt như vậy, tốt đến mức sẽ không bao giờ hoài nghi đối phương.
Ma xui quỷ khiến khiến hắn dừng bước lại, thấy Kiến Vũ từ trong khu nhà học đi ra, theo phía sau cậu còn có Phác gia Nhị thiếu gia cùng Lương gia thiếu gia.
Thấy Kiến Vũ sau khi tạm biệt hai người họ, liền vội vã đi về phía Vương Thanh, nhìn thần sắc của cậu ta, tựa hồ như không chịu nửa điểm ảnh hưởng từ những lời kia của chị hắn, một người cho dù là đang diễn trò, nhưng vẫn không thể che giấu hết cảm tình được, vậy nhưng hắn lại không thấy được nửa phần tâm tình không ổn trên người Kiến Vũ, ngược lại là vẻ tràn đầy tín nhiệm đối với Vương Thanh.
Hắn không chỉ một lần chứng kiến Vương Thanh thay Kiến Vũ cài dây bảo hiểm, nhưng mỗi lần bắt gặp động tác này của Vương Thanh, đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi Vương Thanh lại có thể làm ra loại động tác này.
Hắn nghe chị mình nhiều lần kể về Vương Thanh, nhưng nghe được nhiều nhất chính là một kẻ tỉnh táo, giảo hoạt, rồi lại đạm mạc, một người như vậy, sao có thể làm ra được động tác ôn nhu cùng nhuần nhuyễn như vậy, chuyện đó, không giống như là chuyện mà Vương Thanh nên làm, Vương Thanh hẳn so với Kiến Vũ càng phải là người muôn vàn tính toán, sau khi có được thứ mình muốn, thì ngay lập tức sẽ không thèm để ý tới kẻ vô dụng kia nữa.
Nhưng đó dù sao cũng chỉ là "nếu", mà sự thật, Kiến Vũ là người quan trọng nhất của Vương Thanh, dù cho đó sẽ là nhược điểm duy nhất của Vương Thanh.
"Xe đã đi, cậu còn nhìn sao?" Phác Hữu Thiên đi đến bên người Thôi Thuỷ Nguyên, trong mắt dấu diếm một tia trào phúng, chuyện Thôi gia và đại ca hắn, hắn biết rõ, cho nên đối với Thôi Thuỷ Nguyên, hắn cũng sẽ không thân thiện quá mức: "Nghe nói mấy ngày trước đây chị cậu và cậu tới thăm Vương gia, không biết tình huống như thế nào?" Hai ngày gần đây, Vương gia đột nhiên đình chỉ hết thảy hoạt động buôn bán có quan hệ với Thôi gia, ngay cả một ít buôn bán nhỏ cũng đã dừng lại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Thôi gia hẳn là đã đắc tội với Vương gia.
Trên đời không có bức tường nào mà gió không thổi qua được, cho nên rất nhanh đã có người biết rõ, việc này phát sinh sau khi hai chị em Thôi gia tới Vương gia.
Đối với Phác Hữu Thiên mà nói, Thôi Thuỷ Nguyên giống như một vị thiếu gia được bảo vệ trong lồng kính, có lẽ bởi vì Thôi gia chỉ có một đứa con trai là hắn, cho nên hắn không hiểu được cạnh tranh là như thế nào. Thôi Thuỷ Nguyên và Kiến Vũ về mặt nào đó thì là giống nhau, đều là những người được bảo vệ quá mức. Nhưng chỉ cần tiếp xúc với hai người vài lần, sẽ phát hiện ra chỗ khác nhau giữa hai người họ. Kiến Vũ tùy ý, là vì rất nhiều chuyện cậu ta không thèm để ý, nhưng lại có năng lực quan sát rất mạnh, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn thì biếng nhác, nhưng mỗi lần người khác có chủ tâm dò xét cậu ta thì sẽ phát hiện, từ trong miệng Kiến Vũ, không thể dò xét ra được một chút tin tức dù bé bằng cái móng tay.
Thôi Thuỷ Nguyên thì lại có tính tình của Đại thiếu gia, mà không có thủ đoạn của một người thừa kế xứng đáng của gia tộc.
Người khờ dại, luôn là người thua.
Phác Hữu Thiên cười lạnh, một gia tộc như vậy, anh trai hắn lại vọng tưởng lợi dụng nó để đấu với hắn, có phải là đã quá coi thường hắn rồi hay không?
...
Tối thứ bảy, tại biệt thự lớn của Thôi gia vô cùng náo nhiệt, các vị khách nối nhau không dứt, trên danh nghĩa là một bữa tiệc sinh nhật của Thôi gia đại tiểu thư, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều hiểu, đây bất quá chỉ là thủ đoạn muốn gia nhập thị trường của Thôi gia, nếu không sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại tổ chức tiệc tới tận hai lần.
Có một số người tới là để phát triển quan hệ, có một số người là tới góp vui, mà có một số người lại là đến xem náo nhiệt.
Rất nhiều người cũng biết lần này Thôi gia mời Vương gia, nhưng rất nhiều người cũng biết, hai chị em Thôi gia đã đắc tội với Vương Thanh, không biết lần này Vương Thanh có tới góp mặt hay không?
Lúc mọi người ở đây đang có những suy nghĩ khác nhau, chợt nghe thấy tiếng xôn xao ở phía cửa, Vương Thanh đã đến đây, hơn nữa càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, ngay cả Vương nhị thiếu gia không thích tham gia tiệc tùng cũng cùng đến với Vương Thanh.
Mọi người ngỡ ngàng, hai anh em Vương gia đang định làm gì?
Nhị thiếu gia không hiểu lầm thiếu gia, thật đáng giá để vui mừng; tình cảm của Nhị thiếu gia và thiếu gia lại tăng thêm một bậc, càng đáng giá để vui mừng, quản gia nhìn thiệp mời trong tay, chính là cái thiệp mời này của Thôi gia lại làm cho người ta không thể vui mừng nổi.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước mới vừa chạy tới châm ngòi ly gián hai vị thiếu gia, bây giờ lại còn chạy tới mời hai vị thiếu gia tham gia tiệc. Tuy ông biết rõ người trên thương trường từ trước đến nay da mặt đều rất dày, nhưng cũng không nghĩ đến lại có người da mặt dày đến mức này.
Tuy không thích mấy người của Thôi gia, nhưng làm một quản gia có trách nhiệm, trong mấy chuyện như thế này không thể vì thù riêng mà hành sự, vì vậy sau khi hai anh em Vương gia ăn cơm tối xong, quản gia vẫn đem cái thiệp mời thiếp vàng này để trên bàn sách của Vương Thanh.
Vương Thanh tựa tiếu phi tiếu cầm lấy cái thiệp mời này, mấy ngày trước Thôi Mỹ Dung đã dùng danh nghĩa tới đưa thiệp mời mà đến đây một lần, hôm nay lão nhân của Thôi gia lại gửi thêm một cái tới, nếu anh không đi, người khác chẳng phải sẽ nói anh tự cao tự đại sao?
Thôi gia thật sự muốn mời mình đi, hay là muốn nhìn xem lời mấy hôm trước của Thôi Mỹ Dung có phải đã làm hai anh em sứt đầu mẻ trán hay không?! Đem thiệp mời vứt lại trên bàn, Vương Thanh cười lạnh, chuyện của Vương gia lại để cho bọn họ xem sao? Bọn họ đã muốn nhìn, vậy liền cho những người này biết rõ, anh em Vương gia không bao giờ tính toán lẫn nhau, dù cho có người châm ngòi ly gián.
"Thiếu gia, cái này..." quản gia thấy thần sắc Vương Thanh hỉ nộ khó phân biệt, biết rõ hành động tối hôm trước của Thôi Mỹ Dung đã chọc giận tới anh, vì vậy hơi cúi đầu nói: "Tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai vị thiếu gia." Những chuyện này thiếu gia so với mình càng biết rõ hơn phải nên làm như thế nào.
"Vương thúc thúc, khuya hôm nay cháu muốn ăn bài cốt diện (1 loại phở Trung Quốc), đừng cho quá nhiều ớt nhé." Nãy giờ vẫn luôn đem sự chú ý đặt vào máy vi tính, Kiến Vũ nghe được hai chữ "ăn khuya", liền nhô đầu lên khỏi màn hình: "Mà thúc nhớ cho thêm nhiều rau một chút."
Bài cốt diện mà cho nhiều rau, vẫn còn gọi là bài cốt diện sao? quản gia nghĩ lại, bất quá Nhị thiếu gia nhà bọn họ cũng thật ngoan, biết rõ ăn nhiều rau là tốt cho thân thể, không giống mấy thiếu gia tiểu thư nhà khác, thích cơm kiêng rau, hoặc là gầy giống như que diêm, hoặc là béo như lợn. Nghĩ vậy, quản gia cười ha hả gật đầu, đi đến trước cửa, mới nhớ tới không hỏi Vương Thanh: "Thiếu gia, cậu có muốn cho thêm rau không?"
"A?" Vương Thanh ngẩn người: "Không cần, tùy ý là được." Bây giờ ngay cả mấy câu hỏi mình muốn ăn gì cũng bị lược bớt đi sao? Vương Thanh gục đầu, thôi, tốt xấu gì mình vẫn còn có quyền lợi lựa chọn số lượng món ăn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiến Vũ đang mang vẻ mặt chuyên chú cùng bạn đánh cờ online, Vương Thanh cười cười, tiếp tục xử lý văn kiện trên bàn.
Duy nhất đáng thương, chính là tấm thiệp mời thiếp vàng bị bỏ quên cô đơn trong góc bàn.
Buổi tối hôm đó, Vương nhị thiếu gia đánh bại mười ba kì thủ, ăn một bát bài cốt diện đầy rau, sau khi đánh răng tắm rửa, thì sung sướng trèo lên giường Vương Thanh.
Vì vậy Vương Thanh cũng rất sung sướng hôn hôn sờ sờ Kiến Vũ một lát, liền ôm cậu an tâm thoả mãn thiếp đi. (vậy mà anh cũng thỏa mãn rùi sao @@)
...
Hai ngày sau, hai anh em Vương gia trải qua quãng thời gian vô cùng nồng ấm. quản gia cũng quả thật rất đắc ý, bởi vì có quản gia của mấy nhà đến lôi kéo làm quen với ông, nguyên nhân chính là chủ nhân mấy nhà đó muốn mua tranh chữ của Nhị thiếu gia, chỉ là không biết làm cách nào.
Nhớ tới cả thùng (rác) tranh chữ mà Nhị thiếu gia tùy ý vứt bỏ trong thư phòng, lại nhìn mấy vị đồng nghiệp vẻ mặt chờ mong trước mắt, quản gia dưới đáy lòng khinh thường hừ lạnh, thứ Nhị thiếu gia nhà chúng ta không để vào mắt, mấy người nhiệt tình cái gì, không phải chỉ là tranh chữ thôi sao? Nhị thiếu gia nhà chúng ta cái gì cũng giỏi, mấy người muốn hâm mộ thì cũng phải xếp hàng.
quản gia cao hứng, tiền lương của đám người hầu ở Vương gia từ trên xuống dưới cũng được tăng lên một chút. Bây giờ vật giá tăng cao đang ảnh hưởng tới tiền lương, vậy mà Vương gia lại tăng tiền lương cho bọn họ, khiến bọn họ mừng rỡ, vì vậy Vương gia từ trên xuống dưới đều tràn ngập tiếng ca hát vui vẻ, có thể so với chuyện cuối năm nhận được tiền lì xì còn rộn ràng hơn.
...
Thôi Thuỷ Nguyên từ hôm đó vẫn luôn lo lắng những lời kia của chị mình sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai anh em Vương gia, cho đến buổi chiều khi ra cổng trường thấy Vương Thanh xuất hiện ở Đại học B, hắn mới thở phào một hơi, nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy có chút thất vọng, thì ra tình cảm hai anh em Vương gia lại thật sự tốt như vậy, tốt đến mức sẽ không bao giờ hoài nghi đối phương.
Ma xui quỷ khiến khiến hắn dừng bước lại, thấy Kiến Vũ từ trong khu nhà học đi ra, theo phía sau cậu còn có Phác gia Nhị thiếu gia cùng Lương gia thiếu gia.
Thấy Kiến Vũ sau khi tạm biệt hai người họ, liền vội vã đi về phía Vương Thanh, nhìn thần sắc của cậu ta, tựa hồ như không chịu nửa điểm ảnh hưởng từ những lời kia của chị hắn, một người cho dù là đang diễn trò, nhưng vẫn không thể che giấu hết cảm tình được, vậy nhưng hắn lại không thấy được nửa phần tâm tình không ổn trên người Kiến Vũ, ngược lại là vẻ tràn đầy tín nhiệm đối với Vương Thanh.
Hắn không chỉ một lần chứng kiến Vương Thanh thay Kiến Vũ cài dây bảo hiểm, nhưng mỗi lần bắt gặp động tác này của Vương Thanh, đều cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi Vương Thanh lại có thể làm ra loại động tác này.
Hắn nghe chị mình nhiều lần kể về Vương Thanh, nhưng nghe được nhiều nhất chính là một kẻ tỉnh táo, giảo hoạt, rồi lại đạm mạc, một người như vậy, sao có thể làm ra được động tác ôn nhu cùng nhuần nhuyễn như vậy, chuyện đó, không giống như là chuyện mà Vương Thanh nên làm, Vương Thanh hẳn so với Kiến Vũ càng phải là người muôn vàn tính toán, sau khi có được thứ mình muốn, thì ngay lập tức sẽ không thèm để ý tới kẻ vô dụng kia nữa.
Nhưng đó dù sao cũng chỉ là "nếu", mà sự thật, Kiến Vũ là người quan trọng nhất của Vương Thanh, dù cho đó sẽ là nhược điểm duy nhất của Vương Thanh.
"Xe đã đi, cậu còn nhìn sao?" Phác Hữu Thiên đi đến bên người Thôi Thuỷ Nguyên, trong mắt dấu diếm một tia trào phúng, chuyện Thôi gia và đại ca hắn, hắn biết rõ, cho nên đối với Thôi Thuỷ Nguyên, hắn cũng sẽ không thân thiện quá mức: "Nghe nói mấy ngày trước đây chị cậu và cậu tới thăm Vương gia, không biết tình huống như thế nào?" Hai ngày gần đây, Vương gia đột nhiên đình chỉ hết thảy hoạt động buôn bán có quan hệ với Thôi gia, ngay cả một ít buôn bán nhỏ cũng đã dừng lại, người sáng suốt đều nhìn ra được, Thôi gia hẳn là đã đắc tội với Vương gia.
Trên đời không có bức tường nào mà gió không thổi qua được, cho nên rất nhanh đã có người biết rõ, việc này phát sinh sau khi hai chị em Thôi gia tới Vương gia.
Đối với Phác Hữu Thiên mà nói, Thôi Thuỷ Nguyên giống như một vị thiếu gia được bảo vệ trong lồng kính, có lẽ bởi vì Thôi gia chỉ có một đứa con trai là hắn, cho nên hắn không hiểu được cạnh tranh là như thế nào. Thôi Thuỷ Nguyên và Kiến Vũ về mặt nào đó thì là giống nhau, đều là những người được bảo vệ quá mức. Nhưng chỉ cần tiếp xúc với hai người vài lần, sẽ phát hiện ra chỗ khác nhau giữa hai người họ. Kiến Vũ tùy ý, là vì rất nhiều chuyện cậu ta không thèm để ý, nhưng lại có năng lực quan sát rất mạnh, biểu hiện bên ngoài thoạt nhìn thì biếng nhác, nhưng mỗi lần người khác có chủ tâm dò xét cậu ta thì sẽ phát hiện, từ trong miệng Kiến Vũ, không thể dò xét ra được một chút tin tức dù bé bằng cái móng tay.
Thôi Thuỷ Nguyên thì lại có tính tình của Đại thiếu gia, mà không có thủ đoạn của một người thừa kế xứng đáng của gia tộc.
Người khờ dại, luôn là người thua.
Phác Hữu Thiên cười lạnh, một gia tộc như vậy, anh trai hắn lại vọng tưởng lợi dụng nó để đấu với hắn, có phải là đã quá coi thường hắn rồi hay không?
...
Tối thứ bảy, tại biệt thự lớn của Thôi gia vô cùng náo nhiệt, các vị khách nối nhau không dứt, trên danh nghĩa là một bữa tiệc sinh nhật của Thôi gia đại tiểu thư, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều hiểu, đây bất quá chỉ là thủ đoạn muốn gia nhập thị trường của Thôi gia, nếu không sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại tổ chức tiệc tới tận hai lần.
Có một số người tới là để phát triển quan hệ, có một số người là tới góp vui, mà có một số người lại là đến xem náo nhiệt.
Rất nhiều người cũng biết lần này Thôi gia mời Vương gia, nhưng rất nhiều người cũng biết, hai chị em Thôi gia đã đắc tội với Vương Thanh, không biết lần này Vương Thanh có tới góp mặt hay không?
Lúc mọi người ở đây đang có những suy nghĩ khác nhau, chợt nghe thấy tiếng xôn xao ở phía cửa, Vương Thanh đã đến đây, hơn nữa càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, ngay cả Vương nhị thiếu gia không thích tham gia tiệc tùng cũng cùng đến với Vương Thanh.
Mọi người ngỡ ngàng, hai anh em Vương gia đang định làm gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook