Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)
-
Chương 56
- Trịnh Quân Nam, Trịnh đầu thối, Trịnh chết tiệt, ngươi sao có thể là nữ nhân chứ? Ngươi...ngươi đã biết mình là nữ nhân còn muốn đoạt thân của ta...Ta hận chết ngươi! Ta sẽ gϊếŧ hết cả nhà ngươi để trả thù!
Tả gian, trung gian, hữu gian và cả tiểu viện, Trịnh phủ trong một ngày lại ngập tràn tiếng khóc. Không có gϊếŧ chóc, không có sát thương, nhìn vào Trịnh phủ vẫn bình yên, nhưng tại sao lại có không khí thê lương như thế?
Lâm Kỳ Hiên vừa đến. Gã có việc phải rời kinh mấy hôm, khi trở về nghe nói Quân Nam vì kháng chỉ không chịu đi tróc nã cả nhà Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng khiến hoàng thượng rất giận dữ đang muốn hạ lệnh trừng phạt y. Kỳ Hiên vốn đến để thăm hỏi Quân Nam, vô tình gặp phải Hồ Hy Mẫn đang muốn ra ngoài. Sau một hồi khóc lúc, Hy Mẫn quyết định sẽ trở về tướng phủ, xin với phụ thân trị tội Quân Nam. Vừa hay gặp Lâm Kỳ Hiên, nhìn nam nhân này lại có vẻ như cũng rất ghét bỏ mình, nàng nhớ đến những lời nhục mạ của Quân Nam lúc nãy, chợt nhiên nãy ra ác niệm. Nàng liền mời Kỳ Hiên vào nhà, đích thân dẫn y vào đến phòng Quân Nam ở tiểu viện.
- Lâm đại nhân, hi vọng sau khi ngài nhìn thấy thân thể của Quân Nam, sẽ không kinh hãi?
Hy Mẫn đắc ý nhếch môi cười. Lâm Kỳ Hiên giật mình, ngẩn người nhìn nàng một cách kì dị. Nhìn thấy thân thể của Quân Nam là sao? Ta với Quân Nam là huynh đệ, thấy thân thể thì sao chứ? Kỳ Hiên nghĩ đến đây, sực giật mình, không lẽ Quân Nam bị thương quá nặng!
Gã lo lắng liền tông cửa đi vào, đến bên giường, một tay hất chăn của Quân Nam lên. Cảm xúc đầu tiên là kinh hoảng, sau đó là choáng váng.
- Quân Nam hiền đệ của ta...như thế nào...như thế nào...Ta vừa nhìn thấy là điều gì đây?
Hồ Hy Mẫn đứng phía sau gã, đắc ý cười cợt nói:
- Một quái nhân bản lĩnh thật, lừa cả triều đình, cả Đại Việt này đều cho rằng y là một nam nhân bản lĩnh hơn người. Thật không ngờ lại là một nữ nhân hý lộng thiên hạ, giả phượng hư hoàng!
Kỳ Hiên thất kinh nhìn dần lên khuôn mặt của Quân Nam. Y nằm như mê man, tóc tai bị bung ra xõa bừa trên gối. Khuôn mặt này,dường như Kỳ Hiên đã từng gặp qua, là một nữ nhân quen thuộc.
- Lạc Vân Nhi? Ngươi lại chính là Lạc Vân Nhi thê tử mất tích của ta hay sao?
Hồ Hy Mẫn nghe Kỳ Hiên kêu lên, cũng kinh ngạc nhìn sang. Nhìn vẻ mặt bàng hoàng, thống khổ của Kỳ Hiên sao lại giống với vẻ mặt của Quân Nam lúc nãy như vậy. Hồ Hy Mẫn nảy sinh ác ý liền bảo với Kỳ Hiên:
- Ngươi nhận ra nàng ta? Cảm giác bị nàng ta lừa dối có phải khó chịu lắm không? Để ta chỉ ngươi làm sao để giải bỏ cảm giác đó. Nàng ta là thê tử của ngươi mà. Vậy thì người cứ làm một việc đúng nghĩa nam nhân của ngươi đi! Nhưng đừng mất nhiều thời gian quá. Kẻ này khi quân phạm thượng, lừa dối thánh hoàng, thật ra cũng không nên lưu lại trên đời!
Hồ Hy Mẫn nói xong liền ra ngoài, tiện tay còn đóng cửa lại. Kỳ Hiên nhìn khuôn mặt của vị nương tử mất tích của mình mà trong lòng dâng lên bao nhiêu cảm xúc. Đã hơn năm năm không gặp nàng, cứ nghĩ đến ngày thành hôn sẽ hạnh phúc ngập tràn, không ngờ nàng đột nhiên mất tích trong tân phòng. Mấy tháng trời, Kỳ Hiên điên cuồng tìm kiếm đều không thấy tung tích của nàng. Ngay khi gã đã tuyệt vọng thì gặp được người huynh đệ tri kỉ Quân Nam này. Gã xem y là thân tình huynh đệ, luôn nghĩ y là huynh đệ tốt nhất của mình. Vậy mà nào ngờ...Kỳ Hiên kích động liền bước đến gần, cúi xuống mạnh bạo hôn vào môi Quân Nam. Quân Nam mở mắt ra, nhìn thấy Kỳ Hiên, lại ý thức được trên thân thể của mình đang trống trải. Y thở dài, xem như cam chịu số phận. Kỳ Hiên run run giữ chặt lấy cổ tay Quân Nam. Y lần đầu tiên lại run rẩy đến như vậy:
- Ngươi nói, ngươi thật ra là Lạc Vân Nhi, thê tử đã bỏ trốn của ta có phải không?
Quân Nam không nhìn Kỳ Hiên, chỉ lạnh lẽo trả lời:
- Thân thể này đúng thật là của nàng ta. Nhưng ta không phải là Lạc Vân Nhi của huynh. Ta là Trịnh Quân Nam. Lúc ta tỉnh dậy, phát hiện mình không hiểu như thế nào lại ở trong thân xác của Lạc Vân Nhi. Điều đầu tiên ta có thể nghĩ đến là phải bỏ trốn. Lâm đại ca, ta là nam nhân!
Kỳ Hiên bóp chặt cánh tay của Quân Nam gào lên:
- Ngươi nói bậy! Ngươi nói nhảm! Ngươi chính là Lạc Vân Nhi? Ngươi không nguyện ý gả cho ta nên cải trang thành nam nhân? Ngươi làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ là không phải bị gả đi, không phải trở thành nương tử của ta hay sao?
Quân Nam lắc đầu:
- Ta lúc đầu hoàn toàn không quen biết, không có chút ấn tượng về huynh. Lúc hồn của ta đến vào cái thân thể này có lẽ Lạc Vân Nhi cô nương thật sự đã chết rồi. Ta làm bao nhiêu chuyện như vậy, không phải vì huynh mà là bởi vì ta không thể chấp nhận việc mình lại là thân nữ nhân. Ta khẳng định ta chính là Trịnh Quân Nam! Ta là nam nhân!
Lâm Kỳ Hiên đổ sụp xuống đất. Y không dám tin, không dám nhìn những gì trước mắt. Quân Nam lại là thân nữ nhân? Còn lại là thân thể của Lạc Vân Nhi? Điều kì ảo như vậy, quái dị như vậy lại có thể xảy ra hay sao?.
Quân Nam rút thanh bảo kiếm của mình bên thành giường, ném chuôi kiếm vào tay Kỳ Hiên, khẩn thiết nhìn gã nói:
- Lâm đại ca, cầu xin huynh, giúp ta giải thoát đi!
Lâm Kỳ Hiên ngỡ ngàng. Nhận lấy chuôi kiếm trong tay, nhìn sang sắc mặt bình thản của Quân Nam. Y có thể ra tay hay sao? Y có thể nào gϊếŧ được người trước mắt này hay sao? Cho dù y là quái nhân, là yêu quái, hay là ma quỉ gì cũng được. Nhưng thân thể y là thân thể của nữ nhân mà gã yêu nhất. Linh hồn của y lại là người huynh đệ tri âm chí tình chí nghĩa. Y có thể nào hạ thủ được chứ?
Kỳ Hiên giơ thanh kiếm lên cao hướng đến chỗ Quân Nam nhưng sau đó chém thật mạnh vào cái ghế ở đầu giường. Cái ghế vỡ tan từng mảnh, Kỳ Hiên cũng ném kiếm bỏ chạy ra ngoài. Hồ Hy Mẫn vẫn đứng bên ngoài. Vốn là muốn chờ xem cảnh Kỳ Hiên làm nhục thân thể Quân Nam trả thù cho nàng, không ngờ khi nghe tiếng Kỳ Hiên vung kiếm, nàng lại cảm giác tim mình như bị treo lên. Nhát kiếm kia chém xuống tạo ra âm thanh vỡ vụn. Hy Mẫn ruột gan cũng không yên, vội nhìn vào xem thử. Thấy Kỳ Hiên vẻ mặt như phát cuồng đi ra, nàng liền né tránh. Kỳ Hiên bước khỏi chỗ nàng, như sực nhớ điều gì, y dừng lại nói:
- Ta nói cho ngươi biết, không cần biết thật ra Quân Nam là nam hay nữ. Với ta y chính là hảo nhân tri kỉ, là một con người hoàn hảo tốt đẹp nhất thiên hạ này. Ngươi có thể hủy diệt y, nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm được một người thứ hai được như y!
Hồ Hy Mẫn nhếch môi, miễn cưỡng đáp:
- Một kẻ như vậy đáng để ngươi đề cao vậy sao? Ta còn tưởng Lâm Kỳ Hiên ngươi hay lắm. Một thân nữ nhân trước mặt, còn là thê tử thất lạc của mình ngươi vẫn không dám động thủ.
Lâm Kỳ Hiên quay lại bước đến chỗ Hy Mẫn, một tay bóp lấy cổ nàng, trừng mắt giận dữ nói:
- Ngươi quả nhiên là một ác nữ của Hồ Quí Ly. Người như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được thế nào là yêu. Thật đáng tiếc!
Hồ Hy Mẫn bị bàn tay Kỳ Hiên bóp cổ, khó khăn ho mấy hơi, vẫn ngoan cố lên tiếng:
- Ngươi không phải yêu...nàng ta sao...tại sao ngươi...không dám?
- Ta yêu Vân Nhi, nhưng ta càng yêu Quân Nam hơn. Hồ ác nữ nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết. Ta Lâm Kỳ Hiên, ta yêu chính là Trịnh Quân Nam hiền đệ của mình, ngay cả khi ta vẫn nghĩ y là nam nhân. Tại sao phải là nam? Tại sao phải là nữ? Nếu đúng là đã yêu, sao phải chấp nhất nhiều như vậy. Tình cảm thật sự không nhất thiết phải cần người ngoài cảm thấy đúng lẽ hay là sai. Ta chỉ cần biết y chính là người vừa nghĩ đến đã khiến ta cảm thấy hạnh phúc ta liền sẽ yêu. Không cần phải đến thiên hạ này có cho phép hay không. Một kẻ mặt người dạ thú như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được từ yêu, càng sẽ không bao giờ đáng để được yêu!
Kỳ Hiên vung tay ném mạnh nàng xuống đất, quay lưng đi, chỉ để lại một câu phía sau:
- Thiên hạ này sắp thuộc về họ Hồ nhà ngươi. Ta không sợ ngươi, nhưng cũng lười không muốn gϊếŧ ngươi. Nếu thật sự Quân Nam hiền đệ phải chết. Lâm Kỳ Hiên ta nguyện sẽ chết theo. Dù chỉ là một lần gặp lại nơi cửa âm tào ta cũng cam nguyện!
Hồ Hy Mẫn nghe như bị tát vào tai. Lâm Kỳ Hiên lại đi yêu nam nhân? Trịnh Quân Nam cùng với Thiện Nhã, Ngọc Yên và cả An Thụy công chúa Nguyệt Hoa. Tất cả các nàng đều đã từng yêu nhau, đã từng...? Không lẽ bọn họ thật sự chấp nhận tình cảm như vậy với một kẻ thân thể nữ nhân như mình hay sao?
Từng lời của Lâm Kỳ Hiên như sấm bên tai:
- Ngươi có thể hủy diệt y, nhưng ngươi mãi mãi sẽ không thể tìm được một người thứ hai như y.
- ...Tại sao phải là nam? Tại sao phải là nữ? Nếu đúng là yêu, sao phải chấp nhặt nhiều như vậy?..
- ...Ta chỉ cần biết y chính là người vừa nghĩ đến đã khiến ta cảm thấy hạnh phúc ta liền yêu...
- ...Dù chỉ là một lần gặp lại nơi cửa âm tào, ta cũng cam nguyện...
Hồ Hy Mẫn bàng hoàng, chân đứng không vững, quì sụp xuống đất. Nếu y thật sự không còn trên đời này nữa, mình thật sự sẽ thấy vui hơn hay sao?
Một tiếng binh khí bị rơi vang lên trong phòng. Hồ Hy Mẫn cả kinh, vội vã chạy vào. Quân Nam nằm trên giường, trên cổ là một vết cắt. Thanh bảo kiếm dính máu còn rơi trên mặt đất. Hồ Hy Mẫn cảm thấy hồn mình chết lặng. Y điên rồi, y lại muốn tự gϊếŧ chính mình. Không, nàng không thể để y chết. Nếu y chết đi, nàng mãi mãi sẽ không gặp được một Trịnh Quân Nam, Trịnh chết tiệt, Trịnh đầu thối thứ hai nào nữa! Nàng chạy đến giường, lấy khăn cầm máu cho Quân Nam rồi hướng về phía trung viện phía trước kêu to:
- Người đâu! Mau đến cứu người đi!
Tả gian, trung gian, hữu gian và cả tiểu viện, Trịnh phủ trong một ngày lại ngập tràn tiếng khóc. Không có gϊếŧ chóc, không có sát thương, nhìn vào Trịnh phủ vẫn bình yên, nhưng tại sao lại có không khí thê lương như thế?
Lâm Kỳ Hiên vừa đến. Gã có việc phải rời kinh mấy hôm, khi trở về nghe nói Quân Nam vì kháng chỉ không chịu đi tróc nã cả nhà Trần Khát Chân, Trần Nguyên Hãng khiến hoàng thượng rất giận dữ đang muốn hạ lệnh trừng phạt y. Kỳ Hiên vốn đến để thăm hỏi Quân Nam, vô tình gặp phải Hồ Hy Mẫn đang muốn ra ngoài. Sau một hồi khóc lúc, Hy Mẫn quyết định sẽ trở về tướng phủ, xin với phụ thân trị tội Quân Nam. Vừa hay gặp Lâm Kỳ Hiên, nhìn nam nhân này lại có vẻ như cũng rất ghét bỏ mình, nàng nhớ đến những lời nhục mạ của Quân Nam lúc nãy, chợt nhiên nãy ra ác niệm. Nàng liền mời Kỳ Hiên vào nhà, đích thân dẫn y vào đến phòng Quân Nam ở tiểu viện.
- Lâm đại nhân, hi vọng sau khi ngài nhìn thấy thân thể của Quân Nam, sẽ không kinh hãi?
Hy Mẫn đắc ý nhếch môi cười. Lâm Kỳ Hiên giật mình, ngẩn người nhìn nàng một cách kì dị. Nhìn thấy thân thể của Quân Nam là sao? Ta với Quân Nam là huynh đệ, thấy thân thể thì sao chứ? Kỳ Hiên nghĩ đến đây, sực giật mình, không lẽ Quân Nam bị thương quá nặng!
Gã lo lắng liền tông cửa đi vào, đến bên giường, một tay hất chăn của Quân Nam lên. Cảm xúc đầu tiên là kinh hoảng, sau đó là choáng váng.
- Quân Nam hiền đệ của ta...như thế nào...như thế nào...Ta vừa nhìn thấy là điều gì đây?
Hồ Hy Mẫn đứng phía sau gã, đắc ý cười cợt nói:
- Một quái nhân bản lĩnh thật, lừa cả triều đình, cả Đại Việt này đều cho rằng y là một nam nhân bản lĩnh hơn người. Thật không ngờ lại là một nữ nhân hý lộng thiên hạ, giả phượng hư hoàng!
Kỳ Hiên thất kinh nhìn dần lên khuôn mặt của Quân Nam. Y nằm như mê man, tóc tai bị bung ra xõa bừa trên gối. Khuôn mặt này,dường như Kỳ Hiên đã từng gặp qua, là một nữ nhân quen thuộc.
- Lạc Vân Nhi? Ngươi lại chính là Lạc Vân Nhi thê tử mất tích của ta hay sao?
Hồ Hy Mẫn nghe Kỳ Hiên kêu lên, cũng kinh ngạc nhìn sang. Nhìn vẻ mặt bàng hoàng, thống khổ của Kỳ Hiên sao lại giống với vẻ mặt của Quân Nam lúc nãy như vậy. Hồ Hy Mẫn nảy sinh ác ý liền bảo với Kỳ Hiên:
- Ngươi nhận ra nàng ta? Cảm giác bị nàng ta lừa dối có phải khó chịu lắm không? Để ta chỉ ngươi làm sao để giải bỏ cảm giác đó. Nàng ta là thê tử của ngươi mà. Vậy thì người cứ làm một việc đúng nghĩa nam nhân của ngươi đi! Nhưng đừng mất nhiều thời gian quá. Kẻ này khi quân phạm thượng, lừa dối thánh hoàng, thật ra cũng không nên lưu lại trên đời!
Hồ Hy Mẫn nói xong liền ra ngoài, tiện tay còn đóng cửa lại. Kỳ Hiên nhìn khuôn mặt của vị nương tử mất tích của mình mà trong lòng dâng lên bao nhiêu cảm xúc. Đã hơn năm năm không gặp nàng, cứ nghĩ đến ngày thành hôn sẽ hạnh phúc ngập tràn, không ngờ nàng đột nhiên mất tích trong tân phòng. Mấy tháng trời, Kỳ Hiên điên cuồng tìm kiếm đều không thấy tung tích của nàng. Ngay khi gã đã tuyệt vọng thì gặp được người huynh đệ tri kỉ Quân Nam này. Gã xem y là thân tình huynh đệ, luôn nghĩ y là huynh đệ tốt nhất của mình. Vậy mà nào ngờ...Kỳ Hiên kích động liền bước đến gần, cúi xuống mạnh bạo hôn vào môi Quân Nam. Quân Nam mở mắt ra, nhìn thấy Kỳ Hiên, lại ý thức được trên thân thể của mình đang trống trải. Y thở dài, xem như cam chịu số phận. Kỳ Hiên run run giữ chặt lấy cổ tay Quân Nam. Y lần đầu tiên lại run rẩy đến như vậy:
- Ngươi nói, ngươi thật ra là Lạc Vân Nhi, thê tử đã bỏ trốn của ta có phải không?
Quân Nam không nhìn Kỳ Hiên, chỉ lạnh lẽo trả lời:
- Thân thể này đúng thật là của nàng ta. Nhưng ta không phải là Lạc Vân Nhi của huynh. Ta là Trịnh Quân Nam. Lúc ta tỉnh dậy, phát hiện mình không hiểu như thế nào lại ở trong thân xác của Lạc Vân Nhi. Điều đầu tiên ta có thể nghĩ đến là phải bỏ trốn. Lâm đại ca, ta là nam nhân!
Kỳ Hiên bóp chặt cánh tay của Quân Nam gào lên:
- Ngươi nói bậy! Ngươi nói nhảm! Ngươi chính là Lạc Vân Nhi? Ngươi không nguyện ý gả cho ta nên cải trang thành nam nhân? Ngươi làm bao nhiêu chuyện như vậy chỉ là không phải bị gả đi, không phải trở thành nương tử của ta hay sao?
Quân Nam lắc đầu:
- Ta lúc đầu hoàn toàn không quen biết, không có chút ấn tượng về huynh. Lúc hồn của ta đến vào cái thân thể này có lẽ Lạc Vân Nhi cô nương thật sự đã chết rồi. Ta làm bao nhiêu chuyện như vậy, không phải vì huynh mà là bởi vì ta không thể chấp nhận việc mình lại là thân nữ nhân. Ta khẳng định ta chính là Trịnh Quân Nam! Ta là nam nhân!
Lâm Kỳ Hiên đổ sụp xuống đất. Y không dám tin, không dám nhìn những gì trước mắt. Quân Nam lại là thân nữ nhân? Còn lại là thân thể của Lạc Vân Nhi? Điều kì ảo như vậy, quái dị như vậy lại có thể xảy ra hay sao?.
Quân Nam rút thanh bảo kiếm của mình bên thành giường, ném chuôi kiếm vào tay Kỳ Hiên, khẩn thiết nhìn gã nói:
- Lâm đại ca, cầu xin huynh, giúp ta giải thoát đi!
Lâm Kỳ Hiên ngỡ ngàng. Nhận lấy chuôi kiếm trong tay, nhìn sang sắc mặt bình thản của Quân Nam. Y có thể ra tay hay sao? Y có thể nào gϊếŧ được người trước mắt này hay sao? Cho dù y là quái nhân, là yêu quái, hay là ma quỉ gì cũng được. Nhưng thân thể y là thân thể của nữ nhân mà gã yêu nhất. Linh hồn của y lại là người huynh đệ tri âm chí tình chí nghĩa. Y có thể nào hạ thủ được chứ?
Kỳ Hiên giơ thanh kiếm lên cao hướng đến chỗ Quân Nam nhưng sau đó chém thật mạnh vào cái ghế ở đầu giường. Cái ghế vỡ tan từng mảnh, Kỳ Hiên cũng ném kiếm bỏ chạy ra ngoài. Hồ Hy Mẫn vẫn đứng bên ngoài. Vốn là muốn chờ xem cảnh Kỳ Hiên làm nhục thân thể Quân Nam trả thù cho nàng, không ngờ khi nghe tiếng Kỳ Hiên vung kiếm, nàng lại cảm giác tim mình như bị treo lên. Nhát kiếm kia chém xuống tạo ra âm thanh vỡ vụn. Hy Mẫn ruột gan cũng không yên, vội nhìn vào xem thử. Thấy Kỳ Hiên vẻ mặt như phát cuồng đi ra, nàng liền né tránh. Kỳ Hiên bước khỏi chỗ nàng, như sực nhớ điều gì, y dừng lại nói:
- Ta nói cho ngươi biết, không cần biết thật ra Quân Nam là nam hay nữ. Với ta y chính là hảo nhân tri kỉ, là một con người hoàn hảo tốt đẹp nhất thiên hạ này. Ngươi có thể hủy diệt y, nhưng ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm được một người thứ hai được như y!
Hồ Hy Mẫn nhếch môi, miễn cưỡng đáp:
- Một kẻ như vậy đáng để ngươi đề cao vậy sao? Ta còn tưởng Lâm Kỳ Hiên ngươi hay lắm. Một thân nữ nhân trước mặt, còn là thê tử thất lạc của mình ngươi vẫn không dám động thủ.
Lâm Kỳ Hiên quay lại bước đến chỗ Hy Mẫn, một tay bóp lấy cổ nàng, trừng mắt giận dữ nói:
- Ngươi quả nhiên là một ác nữ của Hồ Quí Ly. Người như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được thế nào là yêu. Thật đáng tiếc!
Hồ Hy Mẫn bị bàn tay Kỳ Hiên bóp cổ, khó khăn ho mấy hơi, vẫn ngoan cố lên tiếng:
- Ngươi không phải yêu...nàng ta sao...tại sao ngươi...không dám?
- Ta yêu Vân Nhi, nhưng ta càng yêu Quân Nam hơn. Hồ ác nữ nhà ngươi, ta nói cho ngươi biết. Ta Lâm Kỳ Hiên, ta yêu chính là Trịnh Quân Nam hiền đệ của mình, ngay cả khi ta vẫn nghĩ y là nam nhân. Tại sao phải là nam? Tại sao phải là nữ? Nếu đúng là đã yêu, sao phải chấp nhất nhiều như vậy. Tình cảm thật sự không nhất thiết phải cần người ngoài cảm thấy đúng lẽ hay là sai. Ta chỉ cần biết y chính là người vừa nghĩ đến đã khiến ta cảm thấy hạnh phúc ta liền sẽ yêu. Không cần phải đến thiên hạ này có cho phép hay không. Một kẻ mặt người dạ thú như ngươi sẽ không bao giờ hiểu được từ yêu, càng sẽ không bao giờ đáng để được yêu!
Kỳ Hiên vung tay ném mạnh nàng xuống đất, quay lưng đi, chỉ để lại một câu phía sau:
- Thiên hạ này sắp thuộc về họ Hồ nhà ngươi. Ta không sợ ngươi, nhưng cũng lười không muốn gϊếŧ ngươi. Nếu thật sự Quân Nam hiền đệ phải chết. Lâm Kỳ Hiên ta nguyện sẽ chết theo. Dù chỉ là một lần gặp lại nơi cửa âm tào ta cũng cam nguyện!
Hồ Hy Mẫn nghe như bị tát vào tai. Lâm Kỳ Hiên lại đi yêu nam nhân? Trịnh Quân Nam cùng với Thiện Nhã, Ngọc Yên và cả An Thụy công chúa Nguyệt Hoa. Tất cả các nàng đều đã từng yêu nhau, đã từng...? Không lẽ bọn họ thật sự chấp nhận tình cảm như vậy với một kẻ thân thể nữ nhân như mình hay sao?
Từng lời của Lâm Kỳ Hiên như sấm bên tai:
- Ngươi có thể hủy diệt y, nhưng ngươi mãi mãi sẽ không thể tìm được một người thứ hai như y.
- ...Tại sao phải là nam? Tại sao phải là nữ? Nếu đúng là yêu, sao phải chấp nhặt nhiều như vậy?..
- ...Ta chỉ cần biết y chính là người vừa nghĩ đến đã khiến ta cảm thấy hạnh phúc ta liền yêu...
- ...Dù chỉ là một lần gặp lại nơi cửa âm tào, ta cũng cam nguyện...
Hồ Hy Mẫn bàng hoàng, chân đứng không vững, quì sụp xuống đất. Nếu y thật sự không còn trên đời này nữa, mình thật sự sẽ thấy vui hơn hay sao?
Một tiếng binh khí bị rơi vang lên trong phòng. Hồ Hy Mẫn cả kinh, vội vã chạy vào. Quân Nam nằm trên giường, trên cổ là một vết cắt. Thanh bảo kiếm dính máu còn rơi trên mặt đất. Hồ Hy Mẫn cảm thấy hồn mình chết lặng. Y điên rồi, y lại muốn tự gϊếŧ chính mình. Không, nàng không thể để y chết. Nếu y chết đi, nàng mãi mãi sẽ không gặp được một Trịnh Quân Nam, Trịnh chết tiệt, Trịnh đầu thối thứ hai nào nữa! Nàng chạy đến giường, lấy khăn cầm máu cho Quân Nam rồi hướng về phía trung viện phía trước kêu to:
- Người đâu! Mau đến cứu người đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook