Vượt Mệnh (Nam Biến Nữ)
-
Chương 57
Bên ngoài cửa phòng, Hồ Hy Mẫn đứng vịn cửa nhìn vào. Nàng thật sự rất lo lắng, rất sợ Quân Nam sẽ không tỉnh lại. Nhưng bản thân vẫn còn chút tự đại, lại cảm thấy nếu trước mắt hai nữ nhân của Quân Nam mà nàng quan tâm y sẽ rất xấu hổ.
Quân Nam khẽ cựa mình, toàn thân vô lực cố gắng mở mắt ra để trấn định mình. Nguyệt Hoa bên cạnh liền vuốt nhẹ khuôn mặt y, mỉm cười ấm áp:
- Chàng tỉnh rồi? Tỉnh lại là tốt rồi!
Quân Nam âu yếm đặt tay lên bàn tay nàng, dùng ánh mắt thể hiện tia yêu thương với nàng. Nguyệt Hoa sực nhớ điều gì, liền muốn đứng dậy:
- Để thiếp mang thuốc đến cho chàng. Chàng nhất định phải mau hồi phục lại!...
Quân Nam giữ tay nàng lại, khẽ lắc đầu:
- Nguyệt Hoa, nàng nghe ta, không cần làm gì nữa.
Nguyệt Hoa ngạc nhiên nhìn y. Có lẽ do y không muốn nàng rời đi. Nàng mỉm cười nhẹ, ngồi xuống bàn tay mân mê trên lớp vải băng vết thương trên cổ kia:
- Chàng sao ngốc như vậy, lại tự đi tìm cái chết? Chàng nghĩ chàng chết đi rồi, thiếp...bọn thiếp có thể sống một mình hay sao?
Quân Nam thâm tình nhìn nàng thật lâu. Nàng là công chúa, vương triều của nàng sắp bị lật đổ, số phận nàng sẽ thế nào đây? Quân Nam khẽ nuốt một ngụm thật khó khăn. Cảm giác vừa đắng, vừa đau, vừa nghẹn vừa uất chặn lại ở cổ. Quân Nam cảm giác mình lúc này thật vô dụng, ngoài đôi mắt ra, cơ thể này dường như không nghe theo ý y nữa rồi. Lấy hết tinh lực, y nghiêm cẩn từng lời nói với nàng:
- Nguyệt Hoa, nghe lời ta. Nàng lập tức rời khỏi đây, đến một nơi yên tĩnh nào đó tạm lánh. Hồ...Hồ Quí Ly mà tạo phản, hoàng huynh của nàng không được...cũng không ai bảo vệ được cho nàng...
Nước mặt Nguyệt Hoa rơi lả chả, nàng nắm chặt hay bàn tay Quân Nam:
- Không. Chàng thế mà lại muốn ta bỏ đi một mình hay sao? Ta không cần chàng làm gì cả, nếu không thể cùng sống với chàng, chàng bắt ta phải cả đời này trốn chui trốn nhũi mà sống cô độc như vậy hay sao? Phu quân! Ta không đi. Nếu chàng không đi, ta cũng không đi. Sống thì cùng sống, chết thì Trần Nguyệt Hoa thiếp cũng muốn cùng chết với chàng!
Quân Nam ứa nước mắt, y gượng cười, nhưng thực ra là y đang khóc.
- Ngốc quá! Nàng nghĩ chúng ta lại có thể bên nhau cả đời hay sao? Công chúa à, nàng muốn ta cưới nàng cũng là vì không muốn gả cho Hồ Hán Thương. Ta thực hiện lời hứa với nàng cũng chỉ vì lòng tốt. Chẳng lẽ nàng nghĩ một nữ nhân có thể đời đời kiếp kiếp đi yêu một nữ nhân khác hay sao?
Nguyệt Hoa kinh ngạc, không dám tin những lời kia là Quân Nam nói:
- Ta trước là thương hại nàng, sau là cũng chỉ muốn trêu đùa nàng. Còn những chuyện giữa chúng ta với nhau, thật ra chỉ là một kiểu trò chơi, nàng hiểu không? Thật ra là ta muốn thử cảm nhận thân thể của một công chúa sẽ...
Một cái tát rơi xuống khuôn mặt Quân Nam. Sau đó là một nụ hôn thật nồng nhiệt. Nguyệt Hoa giữ chặt Quân Nam. Lần đầu tiên nàng chủ động hôn Quân Nam ngay khi trong phòng vẫn còn có người.
Ngọc Yên và Hy Mẫn bên ngoài, không nghe rõ những gì Nguyệt Hoa và Quân Nam thì thầm với nhau, nhưng hành động kia thì bọn họ thấy rõ. Nguyệt Hoa tát y, rồi lại hôn y, phải chăng y lại nói những gì khiến Nguyệt Hoa tức giận? Ngọc Yên vô tình đảo mắt, lại chạm phải ánh mắt tương tự của Hy Mẫn. Hai nữ nhân vốn xem nhau như kẻ địch lúc này lại có chung một cảm xúc. Lại cùng chung một nỗi lo lắng cho một nữ nhân mà họ yêu.
- Quân Nam, ta nói cho chàng nghe rõ đây! Không cần biết chàng nói gì, chàng làm gì. Trần Nguyệt Hoa ta xin thề ta sẽ mãi mãi không cho chàng rời xa ta. Dù chàng sống cũng được, chết cũng được. Chàng chính là phu quân của ta, mãi mãi cũng phải là phu quân của ta!
Quân Nam cười như khóc:
- Điên cuồng, thật là điên cuồng! Tình cảm nam nữ là thuận theo ý trời còn không thể chắn chắn mãi mãi trường tồn. Huống chi còn là tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân. Nguyệt Hoa cô nương à, nàng tỉnh lại đi!
Tiếng cười của Quân Nam lúc này lại nghe như tiếng khóc đau đớn thê lương. Y đau lòng, Nguyệt Hoa đau lòng, Ngọc Yên cũng đau lòng. Hồ Hy Mẫn cũng nghẹn ngào thắt dạ thắt tim. Vẫn chưa phải là lúc sinh ly tử biệt, cớ gì mọi người lại thê lương đến thế này?
Hàng loạt tiếng bước chân gấp gáp tiến vào tiểu viện. Hồ Hy Mẫn và Ngọc Yên kinh ngạc vội bước ra nhìn xem. Một đám binh sĩ lăm lăm vũ khí tiến vào. Đi sau chỉ huy là một người cả Vương Ngọc Yên cũng không ngờ đến:
- Phụ thân, người sao lại đến đây?
Vương thượng thư không trả lời nàng, chỉ đứng bên ngoài chỉ tay vào trong phòng ra lệnh:
- Người đâu, bắt Trịnh Quân Nam giải ra đây, lục soát toàn bộ Trịnh phủ này, một góc nhỏ một cục gạch cũng không được bỏ qua!
Ngọc Yên cả kinh, nàng chạy đến chỗ cha, kéo tay áo ông năn nĩ:
- Phụ thân, người sao có thể làm như vậy? Phu quân....Quân Nam bệnh nặng chưa khỏi, người còn muốn bắt chàng?
Trịnh Quân Nam bị lính nhấc lên kéo ra bên ngoài. Toàn thân y vô lực, thân thể nhẹ tênh trong bộ trường bào xanh nhạt. Thật sự không còn nhìn ra một võ trạng nguyên oai phong lẫm lẫm của ngày nào. Vương thượng thư nhìn Quân Nam bị bắt quì trên đất, ngay cả khí lực để quì thẳng người cũng không có. Ông nhếch môi, vuốt mũi cười khẩy:
- Thật là không ngờ! Ài, nữ nhi à, như vậy thật không tốt. Phu quân của con từ lúc nào lại trở nên bạc nhược yếu hèn như thế? Xem ra cái mạng còi của hắn cũng sắp không được rồi. Hay là như vầy, Trịnh Quân Nam trước khi ngươi chết, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi giao thiên thư cho ta, đồng thời viết luôn từ thư với Ngọc Yên, ta liền để cho ngươi ra đi thanh thản!
- Phụ thân!
Ngọc Yên bật khóc. Nàng quì xuống, giữ ống tay áo của phụ thân, mắt lại nhìn về phía Quân Nam mà rơi lệ. Hồ Hy Mẫn và Nguyệt Hoa bị binh sĩ canh giữ trong phòng, không cách nào đến gần Quân Nam, nhìn y suy kiệt khổ sở, các nàng rơi lệ thảm thiết.
- Vương thượng thư, Quân Nam thật sự có điều không hiểu. Ông cũng không có khả năng tạo phản. Ông làm bao nhiêu chuyện, hại Trần Khát Chân cùng Trần Nguyên Hãng đại nhân phải chết. Còn muốn hủy diệt ta. Làm bao nhiêu chuyện, nhưng cũng không phải muốn làm hoàng đế, vậy ông muốn có thiên thư để làm gì?
Quân Nam nửa quì nửa nằm trên mặt đất. Vương thượng thư vuốt râu, khoái trá trước bộ dạng này của y, ngồi xuống trước y cười cợt bảo:
- Ngươi cũng không sống được bao lâu, ta cũng không ngại cho ngươi biết. Ta không tham như Hồ Quí Ly, muốn mưu phản soán vị. Ta cũng không có con trai để lưu truyền hậu thế, tội tình gì phải làm việc mưu nghịch để tiếng xấu muôn đời. Điều mà ta muốn chỉ là vị trí nhất đại quyền thần, nắm giữ trọn vẹn quyền lực của thiên hạ. Vì vậy ta hợp mưu cùng Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng muốn ám sát Hồ Quí Ly sau đó ta sẽ thay thế vị trí đó của hắn. Nhưng không ngờ ngươi, tên vô tri không biết điều ngươi lại đi nói gì với Trần Khát Chân khiến hắn dao động không chịu ra tay. Lúc đó ta mới âm thầm cho người điều tra mới biết thì ra thực tế Hồ Quí Ly và Hồ Nguyên Trừng đã nắm được toàn bộ binh quyền. Ngoài trừ Long Tiệp quân của Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng, còn lại cấm quân và tất thảy các vệ quân khác đều ngầm ủng hộ cho Hồ Quí Ly. Ta biết lúc này đại thế đã mất. Dù lúc này ta có gϊếŧ được Hồ Quí Ly cũng không cản được họ Hồ đoạt ngôi. Cho nên ta hi sinh Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng, thúc ép bọn họ ám sát Hồ Quí Ly. Sau đó lại mật báo cho Hồ Quí Ly, lấy được lòng tin của hắn.
Vương thượng thư vừa nói, vừa đắc ý cười:
- Nói ra thì cũng không nên oán trách ta. Hoàng tộc suy kém nhân tài đến như vậy, hoàng đế thì vô tri, hoàng thân thì vô dụng. Ta dù cho có nắm được đại quyền cũng không chắc sẽ thay đổi được thế cuộc. Thôi thì thuận theo số trời qui mệnh Hồ gia, giữ lại chút quyền hành an hưởng tuổi già!
Quân Nam không bất ngờ, chỉ đưa đôi mắt thương hại và xem thường nhìn lão. Một ông già mưu mô thấy lợi quên nghĩa, lại còn vênh mặt không chút xấu hổ nói thẳng ra với hậu bối như mình. Chợt nhớ lại điều gì, Quân Nam hỏi:
- Ông nói ông mật báo cho Hồ Quí Ly việc bị ám sát. Như vậy bút tích của Thiện Nhã...
Vương Ngọc Yên liền tái mặt, nàng cúi đầu, không dám nhìn Quân Nam. Vương thượng thư cười lớn:
- Tin tức là do Ngọc Yên thay ta gửi đi. Còn việc bút tích của ai, ta không quan tâm đến.
Quân Nam liền bật cười thật to, cười như thể y chưa bao giờ cười. Cười đến mức khiến người ta kinh hãi và lo lắng.
- Được, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Vương thượng thư, nữ nhi của ông là một đại tài nữ, thật sự không đáng phải chịu ủy khuất gả cho Quân Nam này. Sẵn ta đây cũng không còn sống nữa, ta viết từ thư cho ông. Ta học viết chữ không được bao lâu, không ngờ chữ đầu tiên ta viết sẽ là từ thư!
Ngọc Yên hoảng sợ vội quì gối lếch đến chỗ Quân Nam giữ chặt tay y, không cho y hạ bút:
- Quân Nam, ta xin chàng, chàng đừng viết! Ngọc Yên không thể mất chàng. Xin chàng đừng bỏ thiếp! Đừng mà phu quân!
Quân Nam rút mạnh tay, cười nhạt nhìn Ngọc Yên:
- Vương tiểu thư, Quân Nam này là một kẻ hèn hạ bẩn thỉu. Xin ngươi tự quí lấy mình, đừng để chạm vào ta kẻo lại vấy bẩn thân phận tôn quí của nàng!
Ngọc Yên quyết không buông tay, hai tay ôm chặt lấy lưng Quân Nam, áp mặt vào lưng y khóc nấc:
- Phu quân chàng đừng viết! Ngọc Yên biết lỗi rồi! Thiếp không nên hại chàng, không nên khiến chàng hiểu lầm Thiện Nhã! Thiếp thật sự biết lỗi rồi, cầu xin chàng thương tình đừng bỏ thiếp, phu quân!
Quân Nam muốn hạ bút mà người phía sau cứ giằng co. Vương thượng thư thấy vậy, liền ra hiệu cho hai binh sĩ. Hai binh sĩ liền đến kéo Ngọc Yên ra. Quân Nam được rãnh tay liền cúi đầu hí hoáy viết. Học chữ Hán bao lâu, lần đầu áp dụng thật không ngờ thứ phải viết lại là thư bỏ vợ. Y tự cười chính mình, viết tên xong đưa lên cho Vương thượng thư. Vương thượng thư tiếp nhận, giao lại cho một binh sĩ giữ lấy rồi tiếp tục việc chính:
- Vậy còn thiên thư? Ngươi giấu thiên thư ở đâu?
- Thiên thư? Ngài nghĩ ta sẽ có thiên thư cho ngài sao?
Quân Nam làm như kinh ngạc hỏi lại.
- Lần cuối cùng ngươi đến chỗ Trần Khát Chân, ngươi có mang theo Huyền Môn Ngọc thạch. Nếu không phải ngươi đi lấy thiên thư, mang theo nó để làm gì?
Quân Nam nhếch cười, ánh mắt cũng vô tình liếc nhìn sang Ngọc Yên. Quả nhiên nàng báo cáo chi tiết với cha mình đến như vậy.
- Ngài tin cũng được, không tin cũng được. Nếu ta có thiên thư thật, tội gì ta phải ở lại đây cho các người đến bắt? Có thiên thư trong tay, ta có thể nhờ vào nó mà tự lập thiên hạ tự làm hoàng đế không phải hay sao? - Quân Nam cao giọng đáp.
- Ngươi có đến bản lĩnh đó hay sao?
Người đi vào, không ngờ lại là Hồ Quí Ly. Hồ Quí Ly dừng bước ngang mặt Vương thượng thư, nheo nheo ánh mắt dò xét nhìn Vương thượng thư. Vương thượng thư liền khép mình, hành lễ với Quí Ly:
- Hạ quan tham kiến thừa tướng!
Hồ Quí Ly vuốt râu, cười nhạt đáp:
- Vương thượng thư, ta còn tưởng ngài nghe hiền tế bệnh nặng, nóng lòng đến thăm. Không ngờ ngài đến không phải là ép y viết từ thư, thì cũng là dò hỏi chuyện thiên thư. Vương đại nhân, ngài quả nhiên là người nhanh nhẹn và biết nắm chắc tình thế!
Vương thượng thư cả sợ liền chắp tay:
- Thừa tướng đại nhân quá lời! Hạ quan cũng vì.....vì nghĩ cho nữ nhi của mình.
Hồ Quí Ly hừ lạnh, lại bước đến trước Quân Nam cười cười:
- Hiền tế, con vất vã rồi. Thiên thư có phải đã nên giao lại cho nhạc phụ hay không?
Quân Nam cười:
- Nhạc phụ? Hồ thừa tướng thật sự xem Quân Nam là hiền tế hay sao? Tại sao ngài không hỏi nữ nhi yêu quí của ngài xem ta và nàng ấy là phu thê kiểu gì?
Hồ Hy Mẫn cả kinh. Y nói như vậy là đang chọc tức mình. Y muốn mình công khai thân phận y là nữ tử hay sao? Hồ Hy Mẫn liền đẩy binh sĩ đang giữ mình ra, đi đến chỗ giữa phụ thân và Quân Nam, ngồi xuống nhìn y nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói lung tung. Nếu không thì Nguyệt Hoa An Thụy công chúa hay Vương Ngọc Yên và cả Lâm Kỳ Hiên, tất cả những người liên quan với ngươi ta đều sẽ gϊếŧ hết.
Quân Nam kinh ngạc nhìn nàng. Nàng liền đứng dậy, nắm tay Hồ Quí Ly lay lay làm nũng:
- Phụ thân à, người xem phu quân của Mẫn nhi đang bệnh suy yếu đến như vậy mà lão Vương thượng thư này còn cho binh sĩ bắt chàng ra đây. Phụ thân xin hãy ra mặt cho Mẫn nhi. Trước tiên cho phu quân vào nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt rồi muốn hỏi gì đó thì hỏi có được không?
Hồ Quí Ly cười nhẹ, nhìn sang Quân Nam:
- Hiền tế, xem ra ngươi và nữ nhi của ta vốn là rất ân ái. Ta cũng không đành lòng để nữ nhi của mình phải góa bụa. Ngươi còn không mau nói ra. Ngươi cũng biết ta không có kiên nhẫn, cũng không có nhiều thời gian với ngươi!
Quân Nam gượng chống tay ngồi dậy. Hồ Hy Mẫn thấy y chật vật, liền đỡ y. Không ngờ y đẩy nàng ra, dùng ánh mắt lạnh lùng căm ghét ném về phía nàng, nói với Hồ Quí Ly:
- Hồ lão tặc! Ngươi muốn làm phản, còn muốn đoạt được thiên thư nhận ân trời phù hộ hay sao? Thật nực cười! Ngươi muốn có thiên thư có phải muốn biết chuyện tương lai của ngươi hay sao. Vậy thì để ta nói cho ngươi biết. Hồ Quí Ly ngươi sắp tới sẽ lật đổ Trần Thuận Tông, sau đó ngươi sẽ soán ngôi thành công, lại truyền ngôi cho Hồ Hán Thương. Nhưng những chuyện ngươi làm người trời đều phẫn nộ. Vương triều của ngươi không đến sáu năm sẽ bị Trung Quốc Minh triều sang xâm chiếm. Hồ Quí Ly, ngươi sẽ chịu tiếng xấu muôn đời!
Hồ Quí Ly cả giận chỉ tay hét to:
- Ngươi.....ngươi.....kẻ nghịch thần này dám nói ra lời cuồng ngôn vu khống bổn tướng! Quân đâu! Đưa hắn ra...đưa ra giữa chợ...ngũ mã phanh thây!
Cả Nguyệt Hoa, Ngọc Yên và Hồ Hy Mẫn đều kinh hoàng. Hồ Hy Mẫn khóc lóc ôm lấy Hồ Quí Ly cầu xin. Vương Ngọc Yên thì như đã chết rồi, nằm trên đất bò theo theo bóng Quân Nam bị binh sĩ kéo đi. Nguyệt Hoa cũng đứng không vững ngã quị xuống mặt cho binh sĩ vẫn ngăn nàng không cho đuổi theo Quân Nam.
Quân Nam khẽ cựa mình, toàn thân vô lực cố gắng mở mắt ra để trấn định mình. Nguyệt Hoa bên cạnh liền vuốt nhẹ khuôn mặt y, mỉm cười ấm áp:
- Chàng tỉnh rồi? Tỉnh lại là tốt rồi!
Quân Nam âu yếm đặt tay lên bàn tay nàng, dùng ánh mắt thể hiện tia yêu thương với nàng. Nguyệt Hoa sực nhớ điều gì, liền muốn đứng dậy:
- Để thiếp mang thuốc đến cho chàng. Chàng nhất định phải mau hồi phục lại!...
Quân Nam giữ tay nàng lại, khẽ lắc đầu:
- Nguyệt Hoa, nàng nghe ta, không cần làm gì nữa.
Nguyệt Hoa ngạc nhiên nhìn y. Có lẽ do y không muốn nàng rời đi. Nàng mỉm cười nhẹ, ngồi xuống bàn tay mân mê trên lớp vải băng vết thương trên cổ kia:
- Chàng sao ngốc như vậy, lại tự đi tìm cái chết? Chàng nghĩ chàng chết đi rồi, thiếp...bọn thiếp có thể sống một mình hay sao?
Quân Nam thâm tình nhìn nàng thật lâu. Nàng là công chúa, vương triều của nàng sắp bị lật đổ, số phận nàng sẽ thế nào đây? Quân Nam khẽ nuốt một ngụm thật khó khăn. Cảm giác vừa đắng, vừa đau, vừa nghẹn vừa uất chặn lại ở cổ. Quân Nam cảm giác mình lúc này thật vô dụng, ngoài đôi mắt ra, cơ thể này dường như không nghe theo ý y nữa rồi. Lấy hết tinh lực, y nghiêm cẩn từng lời nói với nàng:
- Nguyệt Hoa, nghe lời ta. Nàng lập tức rời khỏi đây, đến một nơi yên tĩnh nào đó tạm lánh. Hồ...Hồ Quí Ly mà tạo phản, hoàng huynh của nàng không được...cũng không ai bảo vệ được cho nàng...
Nước mặt Nguyệt Hoa rơi lả chả, nàng nắm chặt hay bàn tay Quân Nam:
- Không. Chàng thế mà lại muốn ta bỏ đi một mình hay sao? Ta không cần chàng làm gì cả, nếu không thể cùng sống với chàng, chàng bắt ta phải cả đời này trốn chui trốn nhũi mà sống cô độc như vậy hay sao? Phu quân! Ta không đi. Nếu chàng không đi, ta cũng không đi. Sống thì cùng sống, chết thì Trần Nguyệt Hoa thiếp cũng muốn cùng chết với chàng!
Quân Nam ứa nước mắt, y gượng cười, nhưng thực ra là y đang khóc.
- Ngốc quá! Nàng nghĩ chúng ta lại có thể bên nhau cả đời hay sao? Công chúa à, nàng muốn ta cưới nàng cũng là vì không muốn gả cho Hồ Hán Thương. Ta thực hiện lời hứa với nàng cũng chỉ vì lòng tốt. Chẳng lẽ nàng nghĩ một nữ nhân có thể đời đời kiếp kiếp đi yêu một nữ nhân khác hay sao?
Nguyệt Hoa kinh ngạc, không dám tin những lời kia là Quân Nam nói:
- Ta trước là thương hại nàng, sau là cũng chỉ muốn trêu đùa nàng. Còn những chuyện giữa chúng ta với nhau, thật ra chỉ là một kiểu trò chơi, nàng hiểu không? Thật ra là ta muốn thử cảm nhận thân thể của một công chúa sẽ...
Một cái tát rơi xuống khuôn mặt Quân Nam. Sau đó là một nụ hôn thật nồng nhiệt. Nguyệt Hoa giữ chặt Quân Nam. Lần đầu tiên nàng chủ động hôn Quân Nam ngay khi trong phòng vẫn còn có người.
Ngọc Yên và Hy Mẫn bên ngoài, không nghe rõ những gì Nguyệt Hoa và Quân Nam thì thầm với nhau, nhưng hành động kia thì bọn họ thấy rõ. Nguyệt Hoa tát y, rồi lại hôn y, phải chăng y lại nói những gì khiến Nguyệt Hoa tức giận? Ngọc Yên vô tình đảo mắt, lại chạm phải ánh mắt tương tự của Hy Mẫn. Hai nữ nhân vốn xem nhau như kẻ địch lúc này lại có chung một cảm xúc. Lại cùng chung một nỗi lo lắng cho một nữ nhân mà họ yêu.
- Quân Nam, ta nói cho chàng nghe rõ đây! Không cần biết chàng nói gì, chàng làm gì. Trần Nguyệt Hoa ta xin thề ta sẽ mãi mãi không cho chàng rời xa ta. Dù chàng sống cũng được, chết cũng được. Chàng chính là phu quân của ta, mãi mãi cũng phải là phu quân của ta!
Quân Nam cười như khóc:
- Điên cuồng, thật là điên cuồng! Tình cảm nam nữ là thuận theo ý trời còn không thể chắn chắn mãi mãi trường tồn. Huống chi còn là tình cảm giữa nữ nhân với nữ nhân. Nguyệt Hoa cô nương à, nàng tỉnh lại đi!
Tiếng cười của Quân Nam lúc này lại nghe như tiếng khóc đau đớn thê lương. Y đau lòng, Nguyệt Hoa đau lòng, Ngọc Yên cũng đau lòng. Hồ Hy Mẫn cũng nghẹn ngào thắt dạ thắt tim. Vẫn chưa phải là lúc sinh ly tử biệt, cớ gì mọi người lại thê lương đến thế này?
Hàng loạt tiếng bước chân gấp gáp tiến vào tiểu viện. Hồ Hy Mẫn và Ngọc Yên kinh ngạc vội bước ra nhìn xem. Một đám binh sĩ lăm lăm vũ khí tiến vào. Đi sau chỉ huy là một người cả Vương Ngọc Yên cũng không ngờ đến:
- Phụ thân, người sao lại đến đây?
Vương thượng thư không trả lời nàng, chỉ đứng bên ngoài chỉ tay vào trong phòng ra lệnh:
- Người đâu, bắt Trịnh Quân Nam giải ra đây, lục soát toàn bộ Trịnh phủ này, một góc nhỏ một cục gạch cũng không được bỏ qua!
Ngọc Yên cả kinh, nàng chạy đến chỗ cha, kéo tay áo ông năn nĩ:
- Phụ thân, người sao có thể làm như vậy? Phu quân....Quân Nam bệnh nặng chưa khỏi, người còn muốn bắt chàng?
Trịnh Quân Nam bị lính nhấc lên kéo ra bên ngoài. Toàn thân y vô lực, thân thể nhẹ tênh trong bộ trường bào xanh nhạt. Thật sự không còn nhìn ra một võ trạng nguyên oai phong lẫm lẫm của ngày nào. Vương thượng thư nhìn Quân Nam bị bắt quì trên đất, ngay cả khí lực để quì thẳng người cũng không có. Ông nhếch môi, vuốt mũi cười khẩy:
- Thật là không ngờ! Ài, nữ nhi à, như vậy thật không tốt. Phu quân của con từ lúc nào lại trở nên bạc nhược yếu hèn như thế? Xem ra cái mạng còi của hắn cũng sắp không được rồi. Hay là như vầy, Trịnh Quân Nam trước khi ngươi chết, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Ngươi giao thiên thư cho ta, đồng thời viết luôn từ thư với Ngọc Yên, ta liền để cho ngươi ra đi thanh thản!
- Phụ thân!
Ngọc Yên bật khóc. Nàng quì xuống, giữ ống tay áo của phụ thân, mắt lại nhìn về phía Quân Nam mà rơi lệ. Hồ Hy Mẫn và Nguyệt Hoa bị binh sĩ canh giữ trong phòng, không cách nào đến gần Quân Nam, nhìn y suy kiệt khổ sở, các nàng rơi lệ thảm thiết.
- Vương thượng thư, Quân Nam thật sự có điều không hiểu. Ông cũng không có khả năng tạo phản. Ông làm bao nhiêu chuyện, hại Trần Khát Chân cùng Trần Nguyên Hãng đại nhân phải chết. Còn muốn hủy diệt ta. Làm bao nhiêu chuyện, nhưng cũng không phải muốn làm hoàng đế, vậy ông muốn có thiên thư để làm gì?
Quân Nam nửa quì nửa nằm trên mặt đất. Vương thượng thư vuốt râu, khoái trá trước bộ dạng này của y, ngồi xuống trước y cười cợt bảo:
- Ngươi cũng không sống được bao lâu, ta cũng không ngại cho ngươi biết. Ta không tham như Hồ Quí Ly, muốn mưu phản soán vị. Ta cũng không có con trai để lưu truyền hậu thế, tội tình gì phải làm việc mưu nghịch để tiếng xấu muôn đời. Điều mà ta muốn chỉ là vị trí nhất đại quyền thần, nắm giữ trọn vẹn quyền lực của thiên hạ. Vì vậy ta hợp mưu cùng Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng muốn ám sát Hồ Quí Ly sau đó ta sẽ thay thế vị trí đó của hắn. Nhưng không ngờ ngươi, tên vô tri không biết điều ngươi lại đi nói gì với Trần Khát Chân khiến hắn dao động không chịu ra tay. Lúc đó ta mới âm thầm cho người điều tra mới biết thì ra thực tế Hồ Quí Ly và Hồ Nguyên Trừng đã nắm được toàn bộ binh quyền. Ngoài trừ Long Tiệp quân của Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng, còn lại cấm quân và tất thảy các vệ quân khác đều ngầm ủng hộ cho Hồ Quí Ly. Ta biết lúc này đại thế đã mất. Dù lúc này ta có gϊếŧ được Hồ Quí Ly cũng không cản được họ Hồ đoạt ngôi. Cho nên ta hi sinh Trần Khát Chân và Trần Nguyên Hãng, thúc ép bọn họ ám sát Hồ Quí Ly. Sau đó lại mật báo cho Hồ Quí Ly, lấy được lòng tin của hắn.
Vương thượng thư vừa nói, vừa đắc ý cười:
- Nói ra thì cũng không nên oán trách ta. Hoàng tộc suy kém nhân tài đến như vậy, hoàng đế thì vô tri, hoàng thân thì vô dụng. Ta dù cho có nắm được đại quyền cũng không chắc sẽ thay đổi được thế cuộc. Thôi thì thuận theo số trời qui mệnh Hồ gia, giữ lại chút quyền hành an hưởng tuổi già!
Quân Nam không bất ngờ, chỉ đưa đôi mắt thương hại và xem thường nhìn lão. Một ông già mưu mô thấy lợi quên nghĩa, lại còn vênh mặt không chút xấu hổ nói thẳng ra với hậu bối như mình. Chợt nhớ lại điều gì, Quân Nam hỏi:
- Ông nói ông mật báo cho Hồ Quí Ly việc bị ám sát. Như vậy bút tích của Thiện Nhã...
Vương Ngọc Yên liền tái mặt, nàng cúi đầu, không dám nhìn Quân Nam. Vương thượng thư cười lớn:
- Tin tức là do Ngọc Yên thay ta gửi đi. Còn việc bút tích của ai, ta không quan tâm đến.
Quân Nam liền bật cười thật to, cười như thể y chưa bao giờ cười. Cười đến mức khiến người ta kinh hãi và lo lắng.
- Được, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử. Vương thượng thư, nữ nhi của ông là một đại tài nữ, thật sự không đáng phải chịu ủy khuất gả cho Quân Nam này. Sẵn ta đây cũng không còn sống nữa, ta viết từ thư cho ông. Ta học viết chữ không được bao lâu, không ngờ chữ đầu tiên ta viết sẽ là từ thư!
Ngọc Yên hoảng sợ vội quì gối lếch đến chỗ Quân Nam giữ chặt tay y, không cho y hạ bút:
- Quân Nam, ta xin chàng, chàng đừng viết! Ngọc Yên không thể mất chàng. Xin chàng đừng bỏ thiếp! Đừng mà phu quân!
Quân Nam rút mạnh tay, cười nhạt nhìn Ngọc Yên:
- Vương tiểu thư, Quân Nam này là một kẻ hèn hạ bẩn thỉu. Xin ngươi tự quí lấy mình, đừng để chạm vào ta kẻo lại vấy bẩn thân phận tôn quí của nàng!
Ngọc Yên quyết không buông tay, hai tay ôm chặt lấy lưng Quân Nam, áp mặt vào lưng y khóc nấc:
- Phu quân chàng đừng viết! Ngọc Yên biết lỗi rồi! Thiếp không nên hại chàng, không nên khiến chàng hiểu lầm Thiện Nhã! Thiếp thật sự biết lỗi rồi, cầu xin chàng thương tình đừng bỏ thiếp, phu quân!
Quân Nam muốn hạ bút mà người phía sau cứ giằng co. Vương thượng thư thấy vậy, liền ra hiệu cho hai binh sĩ. Hai binh sĩ liền đến kéo Ngọc Yên ra. Quân Nam được rãnh tay liền cúi đầu hí hoáy viết. Học chữ Hán bao lâu, lần đầu áp dụng thật không ngờ thứ phải viết lại là thư bỏ vợ. Y tự cười chính mình, viết tên xong đưa lên cho Vương thượng thư. Vương thượng thư tiếp nhận, giao lại cho một binh sĩ giữ lấy rồi tiếp tục việc chính:
- Vậy còn thiên thư? Ngươi giấu thiên thư ở đâu?
- Thiên thư? Ngài nghĩ ta sẽ có thiên thư cho ngài sao?
Quân Nam làm như kinh ngạc hỏi lại.
- Lần cuối cùng ngươi đến chỗ Trần Khát Chân, ngươi có mang theo Huyền Môn Ngọc thạch. Nếu không phải ngươi đi lấy thiên thư, mang theo nó để làm gì?
Quân Nam nhếch cười, ánh mắt cũng vô tình liếc nhìn sang Ngọc Yên. Quả nhiên nàng báo cáo chi tiết với cha mình đến như vậy.
- Ngài tin cũng được, không tin cũng được. Nếu ta có thiên thư thật, tội gì ta phải ở lại đây cho các người đến bắt? Có thiên thư trong tay, ta có thể nhờ vào nó mà tự lập thiên hạ tự làm hoàng đế không phải hay sao? - Quân Nam cao giọng đáp.
- Ngươi có đến bản lĩnh đó hay sao?
Người đi vào, không ngờ lại là Hồ Quí Ly. Hồ Quí Ly dừng bước ngang mặt Vương thượng thư, nheo nheo ánh mắt dò xét nhìn Vương thượng thư. Vương thượng thư liền khép mình, hành lễ với Quí Ly:
- Hạ quan tham kiến thừa tướng!
Hồ Quí Ly vuốt râu, cười nhạt đáp:
- Vương thượng thư, ta còn tưởng ngài nghe hiền tế bệnh nặng, nóng lòng đến thăm. Không ngờ ngài đến không phải là ép y viết từ thư, thì cũng là dò hỏi chuyện thiên thư. Vương đại nhân, ngài quả nhiên là người nhanh nhẹn và biết nắm chắc tình thế!
Vương thượng thư cả sợ liền chắp tay:
- Thừa tướng đại nhân quá lời! Hạ quan cũng vì.....vì nghĩ cho nữ nhi của mình.
Hồ Quí Ly hừ lạnh, lại bước đến trước Quân Nam cười cười:
- Hiền tế, con vất vã rồi. Thiên thư có phải đã nên giao lại cho nhạc phụ hay không?
Quân Nam cười:
- Nhạc phụ? Hồ thừa tướng thật sự xem Quân Nam là hiền tế hay sao? Tại sao ngài không hỏi nữ nhi yêu quí của ngài xem ta và nàng ấy là phu thê kiểu gì?
Hồ Hy Mẫn cả kinh. Y nói như vậy là đang chọc tức mình. Y muốn mình công khai thân phận y là nữ tử hay sao? Hồ Hy Mẫn liền đẩy binh sĩ đang giữ mình ra, đi đến chỗ giữa phụ thân và Quân Nam, ngồi xuống nhìn y nói:
- Ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói lung tung. Nếu không thì Nguyệt Hoa An Thụy công chúa hay Vương Ngọc Yên và cả Lâm Kỳ Hiên, tất cả những người liên quan với ngươi ta đều sẽ gϊếŧ hết.
Quân Nam kinh ngạc nhìn nàng. Nàng liền đứng dậy, nắm tay Hồ Quí Ly lay lay làm nũng:
- Phụ thân à, người xem phu quân của Mẫn nhi đang bệnh suy yếu đến như vậy mà lão Vương thượng thư này còn cho binh sĩ bắt chàng ra đây. Phụ thân xin hãy ra mặt cho Mẫn nhi. Trước tiên cho phu quân vào nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt rồi muốn hỏi gì đó thì hỏi có được không?
Hồ Quí Ly cười nhẹ, nhìn sang Quân Nam:
- Hiền tế, xem ra ngươi và nữ nhi của ta vốn là rất ân ái. Ta cũng không đành lòng để nữ nhi của mình phải góa bụa. Ngươi còn không mau nói ra. Ngươi cũng biết ta không có kiên nhẫn, cũng không có nhiều thời gian với ngươi!
Quân Nam gượng chống tay ngồi dậy. Hồ Hy Mẫn thấy y chật vật, liền đỡ y. Không ngờ y đẩy nàng ra, dùng ánh mắt lạnh lùng căm ghét ném về phía nàng, nói với Hồ Quí Ly:
- Hồ lão tặc! Ngươi muốn làm phản, còn muốn đoạt được thiên thư nhận ân trời phù hộ hay sao? Thật nực cười! Ngươi muốn có thiên thư có phải muốn biết chuyện tương lai của ngươi hay sao. Vậy thì để ta nói cho ngươi biết. Hồ Quí Ly ngươi sắp tới sẽ lật đổ Trần Thuận Tông, sau đó ngươi sẽ soán ngôi thành công, lại truyền ngôi cho Hồ Hán Thương. Nhưng những chuyện ngươi làm người trời đều phẫn nộ. Vương triều của ngươi không đến sáu năm sẽ bị Trung Quốc Minh triều sang xâm chiếm. Hồ Quí Ly, ngươi sẽ chịu tiếng xấu muôn đời!
Hồ Quí Ly cả giận chỉ tay hét to:
- Ngươi.....ngươi.....kẻ nghịch thần này dám nói ra lời cuồng ngôn vu khống bổn tướng! Quân đâu! Đưa hắn ra...đưa ra giữa chợ...ngũ mã phanh thây!
Cả Nguyệt Hoa, Ngọc Yên và Hồ Hy Mẫn đều kinh hoàng. Hồ Hy Mẫn khóc lóc ôm lấy Hồ Quí Ly cầu xin. Vương Ngọc Yên thì như đã chết rồi, nằm trên đất bò theo theo bóng Quân Nam bị binh sĩ kéo đi. Nguyệt Hoa cũng đứng không vững ngã quị xuống mặt cho binh sĩ vẫn ngăn nàng không cho đuổi theo Quân Nam.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook