Vương Gia! Vương Phi Đến Kìa!!
-
Chương 8: Hắn là phu... phu quân???!!
Hoa chẳng phải hoa, sương cũng chẳng,
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.
Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,
Đi như mấy sớm không tăm dạng.
( Hoa phi vụ - Nguyên tác: Ngư Huyền Cơ)
Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỉ đa thì,
Khứ tự triều vân vô mịch xứ.
-.-.-.-.-
Hoa điêu hoa lung, sương mai nặng hạt.
Ánh dương đã len lỏi đến bên cửa sổ, một ngày nữa lại qua đi. Thu lại tầm mắt Lãnh Cô Hạo di chuyển đôi con ngươi đến bên nữ nhân đang ngủ bên mép giường mình.
Tiếng thở thật đều, nàng ngủ cũng thật say. Lãnh Cô Hạo nghĩ thầm.
Cơn đau trước ngực đã gần như hết hẳn, lần bệnh này cũng đã qua; bây giờ nhìn hắn không giống gì người bị bệnh nặng cả thay vào đó là thần sắc tươi sáng, nhìn vào đôi con ngươi nhu tình nhìn nữ nhân bên giường đủ thấy tâm trạng hắn tốt cỡ nào.
Hôm qua hắn mơ màng cảm nhận được có người đang chăm sóc mình, từ lúc ba tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Dù cho đại ca hắn có tốt như thế nào thì hắn cũng cảm thấy thiếu thốn sự dịu dàng của nữ nhân. Lúc đó hắn đã định đẩy nàng ra vì hắn sợ cái cảm giác này sẽ vụt mất lúc nào không hay, thà mất đi từ lúc đầu còn hơn sau khi đã thành thói quen, nhưng không ngờ khi bàn tay kia chạm vào mặt hắn để xoa dịu cơn nóng thì hắn lại quyến luyến không rời. Con người đúng là sinh vật kì lạ!!!
Gương mặt trắng nõn nà, mi thục thanh tú nhăn lại, hàng mi khép hờ khẽ rung nhẹ như biểu thị chủ nhân đang khó chịu. Lãnh Cô Hạo nhìn Tiêu Khiết Lam nhăn mày thì khẽ đưa tay chạm vào mi tâm, xoa a xoa.
“ Không nên nhíu mi” Lãnh Cô Hạo lẩm bẩm nói.
Như nghe được lời nói vừa rồi, mày Tiêu Khiết Lam khẽ giãn ra rồi một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.
Lãnh Cô Hạo nhìn tay mình rồi nhìn lại gương mặt khuynh thành của Tiêu Khiết Lam đang ngủ thì di chuyển người tới gần Tiêu Khiết Lam hơn. Bàn tay to chai sần vì luyện võ mà mất đi sự mềm mịn nâng đầu Tiêu Khiết Lam lên rồi điều chỉnh cả thân mình của Tiêu Khiết Lam bế lên giường. Đặt một nụ hôn lên mi tâm của giai nhân trong lòng, Lãnh Cô Hạo đắp chăn cho Tiêu Khiết Lam rồi bước ra khỏi phòng.
“Cạch” Cánh cửa vừa khép lại, mi mắt vốn đang nhắm mở ra, nhìn vào đôi con ngươi cũng khiến người ta xao xuyến lòng.
Tiêu Khiết Lam nhìn cánh cửa đóng lại nhưng người ngoài vẫn chưa đi nhớ lại cảm giác vừa rồi thì trên mặt liền xuất hiện hai rặng mây đỏ, trong càng thêm mê người.
Tiếng nói bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên: “ Vũ!”
Không lâu sau có tiếng nam nhân đáp lại: “ Là! Chủ nhân!!”
“ Đi báo với quản gia nói ngự trù chuẩn bị điểm tâm mang đến cho vương phi!” Lãnh Cô Hạo đạm mạc lên tiếng. Vì người ở Bắc Tri viện này sớm đã bị đuổi không còn một móng nên hắn đành gọi ám vệ.
Tiếng nam nhân đáp là một tiếng nhưng hình như băn khoăn hỏi tiếp: “ Mang đến đây hay ở Đông Tri viện ạ?” Thật bi ai cho hắn mà, là ám vệ xuất sắc được đi theo bên cạnh chủ tử cư nhiên thành một hạ nhân. Bi ai a!!!
Một lâu sau, sau khi suy nghĩ Lãnh Cô Hạo nói: “ Mang đến Bắc Tri viện này!”
Sau khi nghe cuộc đối thoại trên Tiêu Khiết Lam thẫn người suy nghĩ: “Ơ? Vừa nãy mình không nghe nhầm hắn ta gọi mình là gì nhỉ? Vương... vương phi? Bắc Tri viện???”
“ Ơ! Vậy là phu quân...” Tiêu Khiết Lam nói ra tiếng, tuy mấy ngày nay ở trong phòng đến nổi mốc nhưng nàng cũng có nghe sơ qua cuộc nói chuyện của các a hoàn. Bởi vậy nàng biết Bắc Tri viện là viện của phu quân nàng, viện của nàng là Đông Tri viện – là nơi ở của chính thất; còn Nam Tri viện là nơi ở của thiếp thất nhưng phu quân nàng không có thiếp thất hay nha hoàn thông phòng nào cả nên Nam Tri viện được đổi thành nơi dành cho khách. Tây Tri viện làm gì thì nàng cũng không biết, nghe nói ở Tây Tri viện chỉ có người có phận sự mới được vào. Nàng không ngở mình lại vào Bắc Tri viện và người ngoài kia chính là... là phu quân nàng?
Tiêu Khiết Lam chưa nói hết ý thì giọng nói trầm ấm đã chen ngang vào: “ Tỉnh?”
Giọng nói trầm thấp mang theo ba phần dụ hoặc bảy phần vui đùa khiến gương mặt của Tiêu Khiết Lam ngay phút chóc đỏ bừng.
Tiêu Khiết Lam ngồi xoay lưng lại với cửa ra vào nên bây giờ nàng cảm nhận được người đang đi tới phí mình từ phía sau.
Trong đầu Tiêu Khiết Lam rối bời, gương mặt lãnh đạm bởi vậy mà bối rối thể hiện chút cảm xúc hiếm có. Nàng phải giải thích như thế nào đây? Vào lộn phòng? Ơ không được? Lúc đó hắn còn ở trong phòng kia mà sao mà vào lộn được? Nhỡ hắn phạt mình vì không tuân theo lệnh thì sao? Ơ ơ ơ?
Khi Tiêu Khiết Lam suy nghĩ thì bất thình lình một bàn tay nắm lấy vai nàng xoay người nàng đối mặt với hắn. Không suy nghĩ mắt Tiêu Khiết Lam nhắm tịt lại, đưa tay ôm mặt mình.
Lãnh Cô Hạo chỉ định xem Tiêu Khiết Lam bị gì không nhưng thấy biểu hiện của nàng thì đầy tức cười. Hắn có phải là người xấu hay sói đói đâu chứ! Làm gì phản ứng dữ vậy? (MiH: sói đói ấy chứ!!! – Hạo: *liếc*)
Tiếu dung cong lên, con ngươi tà mị tiến sát đến bên người Tiêu Khiết Lam, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đến điều khó nói.
Không khí như bị rút sạch khi hơi thở nam nhân phả vào cổ nàng, Tiêu Khiết Lam co rúm mình lên, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Mắt vẫn nhắm không dám mở ra.
Nhìn phản ứng của Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo thích thú muốn đùa bỡn một phen; dựa sát hơn hít lấy hương thơm thanh lãnh trên người nàng, môi mỏng mở, tiếng nói tà mị rơi vào tai ai đó đang đỏ bừng lên kia: “ Nương tử?” Khi nói đến âm cuối như khéo dài lên, Tiêu Khiết Lam đầy hoảng hốt di chuyển gương mặt mình lùi về phía sau, giọng lí nhí vang lên: “ Ách! Phu... phu quân?”
Khi nói Tiêu Khiết Lam khẽ mở mắt ra, bàn tay che trước mặt mở ra vài đốt đủ cho con ngươi nhìn lên nam tử trước mặt.
“ Ha... ha... ha” Bị chính bộ dạng đáng yêu của Tiêu Khiết Lam chọc cười, Lãnh Cô Hạo vui vẻ đến gần nàng hơn, đang trong lúc Tiêu Khiết Lam còn mắt to mắt nhỏ nhìn mình thì áp môi mình lên mi tâm nàng một cái.
“ Chụt”
1... 2... 3 “ ầm” Đại não Tiêu Khiết Lam đang bị đình chỉ.... Đang bị đình chỉ.... Vui lòng chờ trong chóc lát.
Nhìn gương mặt không có phản ứng gì của Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo đành than ngắn thở dài trong lòng. " A, cần bồi dưỡng thêm mới được. Nương tử của hắn vẫn chưa qua giai đoạn phản ứng. Hazz đợi đến giai đoạn phản kháng thì chắc còn xa a" Lãnh Cô Hạo thở dài nhìn gương mặt lãnh đạm nhưng đầy cứng nhắc của Tiêu Khiết Lam.
Tạm thời gác lại việc của cặp đôi này, có một việc rất quan trọng mà Lãnh Cô Hạo và Tiêu Khiết Lam quên bén đó chính là....
LẠI MẶT!!!
Trong hoàng cung xa hoa lỗng lẫy.
Ngự thư phòng.
“A” Một tiếng hét vang lên, đàn chim vừa di cư đến đậu trên ngói cũng phải bay xa một đoạn mới dừng lại. Còn những con chim sống ở đây từ lâu thì đầy thông cảm nhìn đàn chim kia, tụi nó ở đây đã lâu nên đã quá quen với tiếng hét như lợn bị chọc tiết kia rồi. Chiếp chiếp!! ( tiếng chim ^^)
“ Lão tam!!!! sao ngươi chưa mang muội phu đến bái phỏng ta hả??” Giọng nói đầy ai oán vang lên. Gương mặt có nét gần giống Lãnh Cô Hạo đầy vẻ tủi thân.
Nữ nhân bên cạnh đang mài mực như làm lơ, Vân Nhu – hoàng hậu Phong Định quốc nổi danh mỹ nữ của La Đô thành, năm mười lăm tuổi vào cung rồi gây nên một hồi phong ba!! Độc chiếm thánh sủng, hoàng thượng – Lãnh Cô Phong vừa lên ngôi đã xóa bỏ hậu cung chỉ độc sủng một mình Vân Nhu. Đó chính là giai thoại một thời mà thôi...
“ Thiếp vừa nhận được thư tín từ Vũ! Tam vương gia vừa hết bệnh, đợt bệnh lần này cũng bất ngờ nên không kịp chuẩn bị. May mà thần y vẫn chưa đi xa nên thân thể đã bình phục...” nhìn người nằm trên thư án bất động, Vân Nhu nói tiếp đầy vẻ mị hoặc: “ Tam vương gia vẫn chưa động phòng!”
Câu nói vừa dứt như giáng xuống đầu Lãnh Cô Phong, xoay đầu nhìn ái thê của mình con mắt sáng rực lên sau đó thì cười như điên...
Đàn chim bên ngoài ngoái đầu nhìn rồi làm ngơ.
Tiêu phủ.
Chính đường.
Tiêu Khắc Minh vẫn đạm mạc thưởng trà nhưng người bên cạnh – Vũ Tình Nhi, chính thê của ông sớm đã giận nóng mặt. Nói toàn những lời nhục mạ Tiêu Khiết Lam không có gia giáo, con hoang,...
Khẽ xoa thái dương, Tiêu Khắc Minh thở dài nhìn Vũ Tình Nhi rồi bỏ đi, ông không cho nữ nhi mình tình thân thì ông cũng đáng bị như vậy mà. Hazz....
Thời gian chuyển động, thiên nhiên thay đổi, con người... liệu có đổi thay?
Đêm nửa đêm rồi, trời đã sáng.
Đến như xuân mộng chẳng bao lâu,
Đi như mấy sớm không tăm dạng.
( Hoa phi vụ - Nguyên tác: Ngư Huyền Cơ)
Hoa phi hoa, vụ phi vụ,
Dạ bán lai, thiên minh khứ.
Lai như xuân mộng kỉ đa thì,
Khứ tự triều vân vô mịch xứ.
-.-.-.-.-
Hoa điêu hoa lung, sương mai nặng hạt.
Ánh dương đã len lỏi đến bên cửa sổ, một ngày nữa lại qua đi. Thu lại tầm mắt Lãnh Cô Hạo di chuyển đôi con ngươi đến bên nữ nhân đang ngủ bên mép giường mình.
Tiếng thở thật đều, nàng ngủ cũng thật say. Lãnh Cô Hạo nghĩ thầm.
Cơn đau trước ngực đã gần như hết hẳn, lần bệnh này cũng đã qua; bây giờ nhìn hắn không giống gì người bị bệnh nặng cả thay vào đó là thần sắc tươi sáng, nhìn vào đôi con ngươi nhu tình nhìn nữ nhân bên giường đủ thấy tâm trạng hắn tốt cỡ nào.
Hôm qua hắn mơ màng cảm nhận được có người đang chăm sóc mình, từ lúc ba tuổi đến giờ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm của người khác. Dù cho đại ca hắn có tốt như thế nào thì hắn cũng cảm thấy thiếu thốn sự dịu dàng của nữ nhân. Lúc đó hắn đã định đẩy nàng ra vì hắn sợ cái cảm giác này sẽ vụt mất lúc nào không hay, thà mất đi từ lúc đầu còn hơn sau khi đã thành thói quen, nhưng không ngờ khi bàn tay kia chạm vào mặt hắn để xoa dịu cơn nóng thì hắn lại quyến luyến không rời. Con người đúng là sinh vật kì lạ!!!
Gương mặt trắng nõn nà, mi thục thanh tú nhăn lại, hàng mi khép hờ khẽ rung nhẹ như biểu thị chủ nhân đang khó chịu. Lãnh Cô Hạo nhìn Tiêu Khiết Lam nhăn mày thì khẽ đưa tay chạm vào mi tâm, xoa a xoa.
“ Không nên nhíu mi” Lãnh Cô Hạo lẩm bẩm nói.
Như nghe được lời nói vừa rồi, mày Tiêu Khiết Lam khẽ giãn ra rồi một lần nữa chìm sâu vào giấc ngủ.
Lãnh Cô Hạo nhìn tay mình rồi nhìn lại gương mặt khuynh thành của Tiêu Khiết Lam đang ngủ thì di chuyển người tới gần Tiêu Khiết Lam hơn. Bàn tay to chai sần vì luyện võ mà mất đi sự mềm mịn nâng đầu Tiêu Khiết Lam lên rồi điều chỉnh cả thân mình của Tiêu Khiết Lam bế lên giường. Đặt một nụ hôn lên mi tâm của giai nhân trong lòng, Lãnh Cô Hạo đắp chăn cho Tiêu Khiết Lam rồi bước ra khỏi phòng.
“Cạch” Cánh cửa vừa khép lại, mi mắt vốn đang nhắm mở ra, nhìn vào đôi con ngươi cũng khiến người ta xao xuyến lòng.
Tiêu Khiết Lam nhìn cánh cửa đóng lại nhưng người ngoài vẫn chưa đi nhớ lại cảm giác vừa rồi thì trên mặt liền xuất hiện hai rặng mây đỏ, trong càng thêm mê người.
Tiếng nói bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên: “ Vũ!”
Không lâu sau có tiếng nam nhân đáp lại: “ Là! Chủ nhân!!”
“ Đi báo với quản gia nói ngự trù chuẩn bị điểm tâm mang đến cho vương phi!” Lãnh Cô Hạo đạm mạc lên tiếng. Vì người ở Bắc Tri viện này sớm đã bị đuổi không còn một móng nên hắn đành gọi ám vệ.
Tiếng nam nhân đáp là một tiếng nhưng hình như băn khoăn hỏi tiếp: “ Mang đến đây hay ở Đông Tri viện ạ?” Thật bi ai cho hắn mà, là ám vệ xuất sắc được đi theo bên cạnh chủ tử cư nhiên thành một hạ nhân. Bi ai a!!!
Một lâu sau, sau khi suy nghĩ Lãnh Cô Hạo nói: “ Mang đến Bắc Tri viện này!”
Sau khi nghe cuộc đối thoại trên Tiêu Khiết Lam thẫn người suy nghĩ: “Ơ? Vừa nãy mình không nghe nhầm hắn ta gọi mình là gì nhỉ? Vương... vương phi? Bắc Tri viện???”
“ Ơ! Vậy là phu quân...” Tiêu Khiết Lam nói ra tiếng, tuy mấy ngày nay ở trong phòng đến nổi mốc nhưng nàng cũng có nghe sơ qua cuộc nói chuyện của các a hoàn. Bởi vậy nàng biết Bắc Tri viện là viện của phu quân nàng, viện của nàng là Đông Tri viện – là nơi ở của chính thất; còn Nam Tri viện là nơi ở của thiếp thất nhưng phu quân nàng không có thiếp thất hay nha hoàn thông phòng nào cả nên Nam Tri viện được đổi thành nơi dành cho khách. Tây Tri viện làm gì thì nàng cũng không biết, nghe nói ở Tây Tri viện chỉ có người có phận sự mới được vào. Nàng không ngở mình lại vào Bắc Tri viện và người ngoài kia chính là... là phu quân nàng?
Tiêu Khiết Lam chưa nói hết ý thì giọng nói trầm ấm đã chen ngang vào: “ Tỉnh?”
Giọng nói trầm thấp mang theo ba phần dụ hoặc bảy phần vui đùa khiến gương mặt của Tiêu Khiết Lam ngay phút chóc đỏ bừng.
Tiêu Khiết Lam ngồi xoay lưng lại với cửa ra vào nên bây giờ nàng cảm nhận được người đang đi tới phí mình từ phía sau.
Trong đầu Tiêu Khiết Lam rối bời, gương mặt lãnh đạm bởi vậy mà bối rối thể hiện chút cảm xúc hiếm có. Nàng phải giải thích như thế nào đây? Vào lộn phòng? Ơ không được? Lúc đó hắn còn ở trong phòng kia mà sao mà vào lộn được? Nhỡ hắn phạt mình vì không tuân theo lệnh thì sao? Ơ ơ ơ?
Khi Tiêu Khiết Lam suy nghĩ thì bất thình lình một bàn tay nắm lấy vai nàng xoay người nàng đối mặt với hắn. Không suy nghĩ mắt Tiêu Khiết Lam nhắm tịt lại, đưa tay ôm mặt mình.
Lãnh Cô Hạo chỉ định xem Tiêu Khiết Lam bị gì không nhưng thấy biểu hiện của nàng thì đầy tức cười. Hắn có phải là người xấu hay sói đói đâu chứ! Làm gì phản ứng dữ vậy? (MiH: sói đói ấy chứ!!! – Hạo: *liếc*)
Tiếu dung cong lên, con ngươi tà mị tiến sát đến bên người Tiêu Khiết Lam, nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đến điều khó nói.
Không khí như bị rút sạch khi hơi thở nam nhân phả vào cổ nàng, Tiêu Khiết Lam co rúm mình lên, mặt đã đỏ đến tận mang tai. Mắt vẫn nhắm không dám mở ra.
Nhìn phản ứng của Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo thích thú muốn đùa bỡn một phen; dựa sát hơn hít lấy hương thơm thanh lãnh trên người nàng, môi mỏng mở, tiếng nói tà mị rơi vào tai ai đó đang đỏ bừng lên kia: “ Nương tử?” Khi nói đến âm cuối như khéo dài lên, Tiêu Khiết Lam đầy hoảng hốt di chuyển gương mặt mình lùi về phía sau, giọng lí nhí vang lên: “ Ách! Phu... phu quân?”
Khi nói Tiêu Khiết Lam khẽ mở mắt ra, bàn tay che trước mặt mở ra vài đốt đủ cho con ngươi nhìn lên nam tử trước mặt.
“ Ha... ha... ha” Bị chính bộ dạng đáng yêu của Tiêu Khiết Lam chọc cười, Lãnh Cô Hạo vui vẻ đến gần nàng hơn, đang trong lúc Tiêu Khiết Lam còn mắt to mắt nhỏ nhìn mình thì áp môi mình lên mi tâm nàng một cái.
“ Chụt”
1... 2... 3 “ ầm” Đại não Tiêu Khiết Lam đang bị đình chỉ.... Đang bị đình chỉ.... Vui lòng chờ trong chóc lát.
Nhìn gương mặt không có phản ứng gì của Tiêu Khiết Lam, Lãnh Cô Hạo đành than ngắn thở dài trong lòng. " A, cần bồi dưỡng thêm mới được. Nương tử của hắn vẫn chưa qua giai đoạn phản ứng. Hazz đợi đến giai đoạn phản kháng thì chắc còn xa a" Lãnh Cô Hạo thở dài nhìn gương mặt lãnh đạm nhưng đầy cứng nhắc của Tiêu Khiết Lam.
Tạm thời gác lại việc của cặp đôi này, có một việc rất quan trọng mà Lãnh Cô Hạo và Tiêu Khiết Lam quên bén đó chính là....
LẠI MẶT!!!
Trong hoàng cung xa hoa lỗng lẫy.
Ngự thư phòng.
“A” Một tiếng hét vang lên, đàn chim vừa di cư đến đậu trên ngói cũng phải bay xa một đoạn mới dừng lại. Còn những con chim sống ở đây từ lâu thì đầy thông cảm nhìn đàn chim kia, tụi nó ở đây đã lâu nên đã quá quen với tiếng hét như lợn bị chọc tiết kia rồi. Chiếp chiếp!! ( tiếng chim ^^)
“ Lão tam!!!! sao ngươi chưa mang muội phu đến bái phỏng ta hả??” Giọng nói đầy ai oán vang lên. Gương mặt có nét gần giống Lãnh Cô Hạo đầy vẻ tủi thân.
Nữ nhân bên cạnh đang mài mực như làm lơ, Vân Nhu – hoàng hậu Phong Định quốc nổi danh mỹ nữ của La Đô thành, năm mười lăm tuổi vào cung rồi gây nên một hồi phong ba!! Độc chiếm thánh sủng, hoàng thượng – Lãnh Cô Phong vừa lên ngôi đã xóa bỏ hậu cung chỉ độc sủng một mình Vân Nhu. Đó chính là giai thoại một thời mà thôi...
“ Thiếp vừa nhận được thư tín từ Vũ! Tam vương gia vừa hết bệnh, đợt bệnh lần này cũng bất ngờ nên không kịp chuẩn bị. May mà thần y vẫn chưa đi xa nên thân thể đã bình phục...” nhìn người nằm trên thư án bất động, Vân Nhu nói tiếp đầy vẻ mị hoặc: “ Tam vương gia vẫn chưa động phòng!”
Câu nói vừa dứt như giáng xuống đầu Lãnh Cô Phong, xoay đầu nhìn ái thê của mình con mắt sáng rực lên sau đó thì cười như điên...
Đàn chim bên ngoài ngoái đầu nhìn rồi làm ngơ.
Tiêu phủ.
Chính đường.
Tiêu Khắc Minh vẫn đạm mạc thưởng trà nhưng người bên cạnh – Vũ Tình Nhi, chính thê của ông sớm đã giận nóng mặt. Nói toàn những lời nhục mạ Tiêu Khiết Lam không có gia giáo, con hoang,...
Khẽ xoa thái dương, Tiêu Khắc Minh thở dài nhìn Vũ Tình Nhi rồi bỏ đi, ông không cho nữ nhi mình tình thân thì ông cũng đáng bị như vậy mà. Hazz....
Thời gian chuyển động, thiên nhiên thay đổi, con người... liệu có đổi thay?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook