Vương Gia Tướng Quân Hôm Nay Lại Đuổi Đến Rồi
-
C17: Không an phận-
Khuynh Bảo đi được một đoạn cũng đến là tò mò vật ở bên trong, tiện tay mở ra, Tiêu Tầm cũng chỉ nhìn một cái, đoán ra nó là một chiếc trâm ngọc, Khuynh Bảo chính là lần đầu thấy có loại trâm tinh xảo như vậy tuy hình dáng đơn giản là uốn lượn như sóng nhưng chắc chắn hàng này cũng không phải là thứ đá thô như những thứ kiếp trước y thấy, đích thị là đồ tốt
Có điều, y ghét nhất là mấy thứ phụ kiện này, chi bằng quy ra tiền y còn chấp nhận được, nhưng đây là đồ tốt nha? Mang đi bán không biết giá thì lỗ lớn mất, rồi y để mắt sang nam nhân bên cạnh, cái vị này xét tướng mạo hay khí phách đúng là không hề tầm thường, nếu cài chiếc trâm ngọc này không biết là hình dáng gì? càng nghĩ lại càng phấn khích y lại đưa luôn qua cho hắn
" Này! Tiêu cầm cho ngươi!"
Hắn nhìn chiếc hộp gỗ rồi lại nhìn y lần này chắc chắn là hắn sẽ từ chối, không thể nhận nhiều đồ của y như vậy được
" chủ nhân, ta không thể.."
" sao thế? Ngươi không thích đồ ta tặng sao?" xin đấy vị huynh đài này, ta là đang cố lấy lòng huynh mà!
Tiêu cầm đáp lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên
" thần không phải là ý đó "
Y thấy hắn một mặt khó xử cũng đành thôi, nói tiếp
" vậy thì giữ giúp ta? được không?"
Hắn cũng gật đầu, nhận lấy
" thần bảo đảm nó sẽ nguyên vẹn!"
Y chỉ cười nhìn hắn một cái trong lòng xuề xoà
"dù cho ngươi có làm hỏng thì ta cũng không thèm nhớ tới nó nữa đâu, đồ này nằm trong tay ngươi thì chính là của ngươi."
Cứ thế hai người trở về khi trời đã sập tối
______________________________
Phía bên này một thanh ảnh ẩn khuất trong bón tối, nhanh chóng biến mất
Bầu trời tối đen, trong một căn phòng nào đó, lập loè dưới ánh nến là một nam nhân y phục chỉ đơn giản là khoác một tấm ngoại y, hờ hững lộ ra bờ ngực trắng ngọc, hắn ngáp một cái đôi mắt diễm lệ khép hờ hững bản thân hắn lại ung dung nằm trên ghế
" ngươi là nói Nhàn Vương bỗng dưng không những ham mê lại tửu sắc, còn muốn củng cố tài sản rồi "
Bóng đen nọ chỉ cúi đầu lại càng thấp
" đúng vậy thưa chủ nhân, thuộc hạ còn được biết hắn bên cạnh còn thêm một người hộ vệ, thân thủ không tồi "
Nam nhân nọ tay mân mê viên ngọc trước mắt đến là say mê_ viên ngọc này hình cầu thoạt nhìn màu sắc nâu sẫm tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng khi được rọi vào ánh nến thì lại có một vầng sáng xanh dương rực rỡ nhìn quả thật có chút mê người
" vậy sao "
Hắn lúc này siết chặt viên ngọc vào lòng bàn tay, cũng không biết là phải dùng bao nhiêu lực lại khiến cho nó có thể một hơi vỡ vụn
" xem ra, Hoàng huynh của ta thật sự không coi trọng mạng sống của mình nữa rồi, rất không an phận " hắn chỉ cười, nhưng nụ cười này trông có vẻ ý vị thập phần thâm sâu
_____________________________
hôm sau lại từ sáng sớm đã khởi hành, lần này trên đường đi y đã thoải mái không ít, thì ra mấy cái cơ nghiệp này của cái vị Nhàn vương này cũng không mục nát đến thế, xem ra vẫn còn kẻ dùng được nha!
Vài canh sau, y rơi vào suy sụp, nhìn đám người đang khom người quỳ rạp một chỗ, nộ khí tự nhiên mà toả ra
"***** c**** ta đúng là đần độn khi tin rằng các ngươi không đến nỗi! Nuốt cả mấy cái sản nghiệp một lúc! Các ngươi còn dã man hơn cả tên " béo" trước đó ta gặp nữa!"
Khuynh Bảo sau một hồi xem được sổ sách của vài xưởng gạo, y đến là bực mình, muốn đá cho mỗi tên mấy cái, nhìn đến không nổi nữa, y trực tiếp xử bọn chúng ở đây, một kẻ cũng không bỏ qua!
Sau khi xử lý xong đám người ở xưởng gạo cũng là chập tối, y bước ra ngoài sau khi bàn giao lại hết việc trong đấy, vươn vai một cái
" một đám không ra gì, chỉ khổ cho tổ tông nhà các ngươi sầu não!"
Sau cùng y cũng được gọi là xong việc, lúc này nhàn nhã chạy trên đường, Tiêu Cầm phía sau y lúc này thu hẹp khoảng cách đến gần y hỏi
'' chúng ta trở về sao?'''
y chỉ nhìn hắn cười một cái rồi lắc đầu
'' chưa hết truyện ''
đợi đến khi hai người dừng lại thì đã là trước cửa của ''An Phúc " rồi
thấy người đến là y lý tư một mặt mừng rỡ chạy ra tiếp đón
'' thần tham kiến vương gia "
y thấy lý tư một mặt sáng ngời, quần áo so với hôm trước gặp có vài phần tốt hơn, gọn gàng chỉnh chu, đám người làm thấy y cũng bị doạ, ngoan ngoãn chỉ dám làm việc của mình cũng thành thật chẳng dám hó hé, y một mặt hài lòng nhìn hắn
'' tốt! cứ duy trì phong độ này thì cuối tháng sẽ có khen thưởng! ''
Lý Tư hắn một mặt mờ mịt nhìn y biểu ý " còn có loại chuyện tốt như vậy sao?" lập tức vâng dạ, cúi đầu,sau đó hắn cũng nhanh nhẹn gọi lại một người đưa ít sổ sách hôm trước y giao phó, miệng nhanh nhảu bẩm báo
'' Vương gia, hôm qua tiền công quỹ thu vè được không ít, lại thêm vài bản khế ước gán thân, nếu được xin ngài hãy xem qua!''
y nhận lấy cũng chỉ xem đến vài dòng, thật đúng là một năng lực thiên phú nha? bản báo cáo này cảm thấy còn dễ đọc hơn bản của cấp dưới hắn ở kiếp trước luôn đó? quả thật là người ta chọn! không sai không sai! chính là hắn
lúc này lại có người chạy vào cắt ngang tâm trạng của Khuynh Bảo khiến y cũng phải để ý đến
'' Chủ quản! chủ quản! Cao đại nhân, Vạn đại nhân, Thương đại nhân bảo số ngân lượng này, là số tiền bọn họ trước đó nợ của tiệm, đều mang qua đây trả cho chúng ta''
chưa chờ tên kia nói xong đám người lập tức ập vào, trên tay còn trang trọng cầm cả một đĩa vàng thỏi, ngân lượng nhiều đến nỗi chói mù cái mắt chó này của y
y mới vội lấy tay che bớt chút" hào quang tiền tài "ấy, rồi lại nhìn tên chủ quản Lý Tư y tự tay chọn này, còn đang nở một nụ cười như bản thân hắn đã liệu trước được sự việc vậy
Tám chín phần y cũng không cần hỏi cũng đoán ra, chắc chắn là nhờ phước của tên này, bơm thứ gì ra cho thiên hạ đồn thổi nên mấy tên quan lại kia cũng phải mang tiền đến tận nơi trả, lúc này y hắng giọng
'' ngươi cho người lan truyền ta ở '' An Phúc '' lộng hành rốt cuộc là ra cái dạng gì mà đám quan lại kia nhanh như vậy đã đến tai rồi?''
Lý Tư bỗng dưng sợ hãi vội thanh minh
'' vương gia thật ra thần cũng không có nói cái gì, chỉ đơn giản là sai người bẩm cho họ một câu, rằng ngài đang ở kinh thành, có thẻ sẽ ghé thăm bọn họ, tiện tay đuổi mấy tên vô dụng trong tiệm, để bọn chúng tự động đi rêu rao a, cái này thần thật sự không lường trước được''
Khuynh Bảo bị hắn nói cho buồn cười, ăn nói đến mức này đúng là sắc bén, tuyệt nhiên không nhận rằng bản thân có hành động, chỉ đơn giản đổ hết lên một đám không ra gì của tiệm bị đuổi đi
y mới thầm nghĩ, phải thưởng! phải thưởng! tháng ngày sau " An phúc '' coi như ta đủ an tâm rồi
'' được! vậy còn không mau khiến đám người kia ngâm miệng lại''
nói rồi y dúi vào tay hắn một túi ngân lượng, ngoài mặt bắt hắn thu dọn nhưng thực chất là âm thầm thưởng cho hắn, hai con người não suy nghĩ sâu xa này hình như bắt được sóng của nhau rồi, Lý Tư cũng nhanh chóng tươi cười vâng dạ với y
Tiêu Cầm nhìn một cảnh này có chút hoa mắt khó hiểu, ánh mắt cứ thế dán chặt vào Khuynh Bảo? rốt cuộc y là muốn phạt hay thưởng đây?
Được một hồi thì trời cũng tối hẳn, y mới chợt ý thức được quay ra gọi tiêu cầm đứng bên cạnh
'' phải rồi! Tiêu Cầm chúng ta Quay về thôi "
Có điều, y ghét nhất là mấy thứ phụ kiện này, chi bằng quy ra tiền y còn chấp nhận được, nhưng đây là đồ tốt nha? Mang đi bán không biết giá thì lỗ lớn mất, rồi y để mắt sang nam nhân bên cạnh, cái vị này xét tướng mạo hay khí phách đúng là không hề tầm thường, nếu cài chiếc trâm ngọc này không biết là hình dáng gì? càng nghĩ lại càng phấn khích y lại đưa luôn qua cho hắn
" Này! Tiêu cầm cho ngươi!"
Hắn nhìn chiếc hộp gỗ rồi lại nhìn y lần này chắc chắn là hắn sẽ từ chối, không thể nhận nhiều đồ của y như vậy được
" chủ nhân, ta không thể.."
" sao thế? Ngươi không thích đồ ta tặng sao?" xin đấy vị huynh đài này, ta là đang cố lấy lòng huynh mà!
Tiêu cầm đáp lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên
" thần không phải là ý đó "
Y thấy hắn một mặt khó xử cũng đành thôi, nói tiếp
" vậy thì giữ giúp ta? được không?"
Hắn cũng gật đầu, nhận lấy
" thần bảo đảm nó sẽ nguyên vẹn!"
Y chỉ cười nhìn hắn một cái trong lòng xuề xoà
"dù cho ngươi có làm hỏng thì ta cũng không thèm nhớ tới nó nữa đâu, đồ này nằm trong tay ngươi thì chính là của ngươi."
Cứ thế hai người trở về khi trời đã sập tối
______________________________
Phía bên này một thanh ảnh ẩn khuất trong bón tối, nhanh chóng biến mất
Bầu trời tối đen, trong một căn phòng nào đó, lập loè dưới ánh nến là một nam nhân y phục chỉ đơn giản là khoác một tấm ngoại y, hờ hững lộ ra bờ ngực trắng ngọc, hắn ngáp một cái đôi mắt diễm lệ khép hờ hững bản thân hắn lại ung dung nằm trên ghế
" ngươi là nói Nhàn Vương bỗng dưng không những ham mê lại tửu sắc, còn muốn củng cố tài sản rồi "
Bóng đen nọ chỉ cúi đầu lại càng thấp
" đúng vậy thưa chủ nhân, thuộc hạ còn được biết hắn bên cạnh còn thêm một người hộ vệ, thân thủ không tồi "
Nam nhân nọ tay mân mê viên ngọc trước mắt đến là say mê_ viên ngọc này hình cầu thoạt nhìn màu sắc nâu sẫm tầm thường đến không thể tầm thường hơn, nhưng khi được rọi vào ánh nến thì lại có một vầng sáng xanh dương rực rỡ nhìn quả thật có chút mê người
" vậy sao "
Hắn lúc này siết chặt viên ngọc vào lòng bàn tay, cũng không biết là phải dùng bao nhiêu lực lại khiến cho nó có thể một hơi vỡ vụn
" xem ra, Hoàng huynh của ta thật sự không coi trọng mạng sống của mình nữa rồi, rất không an phận " hắn chỉ cười, nhưng nụ cười này trông có vẻ ý vị thập phần thâm sâu
_____________________________
hôm sau lại từ sáng sớm đã khởi hành, lần này trên đường đi y đã thoải mái không ít, thì ra mấy cái cơ nghiệp này của cái vị Nhàn vương này cũng không mục nát đến thế, xem ra vẫn còn kẻ dùng được nha!
Vài canh sau, y rơi vào suy sụp, nhìn đám người đang khom người quỳ rạp một chỗ, nộ khí tự nhiên mà toả ra
"***** c**** ta đúng là đần độn khi tin rằng các ngươi không đến nỗi! Nuốt cả mấy cái sản nghiệp một lúc! Các ngươi còn dã man hơn cả tên " béo" trước đó ta gặp nữa!"
Khuynh Bảo sau một hồi xem được sổ sách của vài xưởng gạo, y đến là bực mình, muốn đá cho mỗi tên mấy cái, nhìn đến không nổi nữa, y trực tiếp xử bọn chúng ở đây, một kẻ cũng không bỏ qua!
Sau khi xử lý xong đám người ở xưởng gạo cũng là chập tối, y bước ra ngoài sau khi bàn giao lại hết việc trong đấy, vươn vai một cái
" một đám không ra gì, chỉ khổ cho tổ tông nhà các ngươi sầu não!"
Sau cùng y cũng được gọi là xong việc, lúc này nhàn nhã chạy trên đường, Tiêu Cầm phía sau y lúc này thu hẹp khoảng cách đến gần y hỏi
'' chúng ta trở về sao?'''
y chỉ nhìn hắn cười một cái rồi lắc đầu
'' chưa hết truyện ''
đợi đến khi hai người dừng lại thì đã là trước cửa của ''An Phúc " rồi
thấy người đến là y lý tư một mặt mừng rỡ chạy ra tiếp đón
'' thần tham kiến vương gia "
y thấy lý tư một mặt sáng ngời, quần áo so với hôm trước gặp có vài phần tốt hơn, gọn gàng chỉnh chu, đám người làm thấy y cũng bị doạ, ngoan ngoãn chỉ dám làm việc của mình cũng thành thật chẳng dám hó hé, y một mặt hài lòng nhìn hắn
'' tốt! cứ duy trì phong độ này thì cuối tháng sẽ có khen thưởng! ''
Lý Tư hắn một mặt mờ mịt nhìn y biểu ý " còn có loại chuyện tốt như vậy sao?" lập tức vâng dạ, cúi đầu,sau đó hắn cũng nhanh nhẹn gọi lại một người đưa ít sổ sách hôm trước y giao phó, miệng nhanh nhảu bẩm báo
'' Vương gia, hôm qua tiền công quỹ thu vè được không ít, lại thêm vài bản khế ước gán thân, nếu được xin ngài hãy xem qua!''
y nhận lấy cũng chỉ xem đến vài dòng, thật đúng là một năng lực thiên phú nha? bản báo cáo này cảm thấy còn dễ đọc hơn bản của cấp dưới hắn ở kiếp trước luôn đó? quả thật là người ta chọn! không sai không sai! chính là hắn
lúc này lại có người chạy vào cắt ngang tâm trạng của Khuynh Bảo khiến y cũng phải để ý đến
'' Chủ quản! chủ quản! Cao đại nhân, Vạn đại nhân, Thương đại nhân bảo số ngân lượng này, là số tiền bọn họ trước đó nợ của tiệm, đều mang qua đây trả cho chúng ta''
chưa chờ tên kia nói xong đám người lập tức ập vào, trên tay còn trang trọng cầm cả một đĩa vàng thỏi, ngân lượng nhiều đến nỗi chói mù cái mắt chó này của y
y mới vội lấy tay che bớt chút" hào quang tiền tài "ấy, rồi lại nhìn tên chủ quản Lý Tư y tự tay chọn này, còn đang nở một nụ cười như bản thân hắn đã liệu trước được sự việc vậy
Tám chín phần y cũng không cần hỏi cũng đoán ra, chắc chắn là nhờ phước của tên này, bơm thứ gì ra cho thiên hạ đồn thổi nên mấy tên quan lại kia cũng phải mang tiền đến tận nơi trả, lúc này y hắng giọng
'' ngươi cho người lan truyền ta ở '' An Phúc '' lộng hành rốt cuộc là ra cái dạng gì mà đám quan lại kia nhanh như vậy đã đến tai rồi?''
Lý Tư bỗng dưng sợ hãi vội thanh minh
'' vương gia thật ra thần cũng không có nói cái gì, chỉ đơn giản là sai người bẩm cho họ một câu, rằng ngài đang ở kinh thành, có thẻ sẽ ghé thăm bọn họ, tiện tay đuổi mấy tên vô dụng trong tiệm, để bọn chúng tự động đi rêu rao a, cái này thần thật sự không lường trước được''
Khuynh Bảo bị hắn nói cho buồn cười, ăn nói đến mức này đúng là sắc bén, tuyệt nhiên không nhận rằng bản thân có hành động, chỉ đơn giản đổ hết lên một đám không ra gì của tiệm bị đuổi đi
y mới thầm nghĩ, phải thưởng! phải thưởng! tháng ngày sau " An phúc '' coi như ta đủ an tâm rồi
'' được! vậy còn không mau khiến đám người kia ngâm miệng lại''
nói rồi y dúi vào tay hắn một túi ngân lượng, ngoài mặt bắt hắn thu dọn nhưng thực chất là âm thầm thưởng cho hắn, hai con người não suy nghĩ sâu xa này hình như bắt được sóng của nhau rồi, Lý Tư cũng nhanh chóng tươi cười vâng dạ với y
Tiêu Cầm nhìn một cảnh này có chút hoa mắt khó hiểu, ánh mắt cứ thế dán chặt vào Khuynh Bảo? rốt cuộc y là muốn phạt hay thưởng đây?
Được một hồi thì trời cũng tối hẳn, y mới chợt ý thức được quay ra gọi tiêu cầm đứng bên cạnh
'' phải rồi! Tiêu Cầm chúng ta Quay về thôi "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook