Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây
-
Chương 34
- Ai, tiểu mĩ nhân à. Nàng biết trong tay Mộ Dung Triệt có một bảo vật gọi là Hỏa kiếm chứ? Ài, bọn ta ban đầu định bắt cóc Mộ Dung Phong để trao đổi lấy Hỏa kiếm. Nhưng mà vương gia của nàng thật khó đối phó, chúng ta đã phái bao nhóm sát thủ tới mà vẫn không thể bắt được hắn. Vậy nên đành dùng nàng làm điều kiện trao đổi vậy.
Nam nhân kia nói, ánh mắt tham lam nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải vì nàng là con tin quan trọng, y nhất định đem nàng xơi tái. Nhìn tiểu mĩ nhân xinh đẹp trước mắt kia mà không ăn được vào bụng, tâm tình y có chút không vui.
Trước ánh mắt háo sắc của nam nhân kia, Huỳnh Hiểu có điểm sợ hãi, toàn thân co rúm lại. Nàng cắn cắn môi, vô cùng chán ghét y. Nàng thầm cầu nguyện Mộ Dung Phong nhanh chóng tới cứu nàng, nếu không chỉ sợ tên khốn kia sẽ giở trò với nàng mất.
Truyền thuyết nói rằng, ai có Hỏa kiếm trong tay, thiên hạ chắc chắn thuộc về người đó. Tuy nhiên không phải ai cũng biết đến truyền thuyết này, kể cả Mộ Dung Triệt và Mộ Dung Phong. Vì lẽ đó mà Vân quốc tìm mọi cách để lấy được Hỏa kiếm phía Mộ Dung Triệt với tham vọng một ngày nào đó thống nhất thiên hạ, tự mình làm bá chủ. Nhưng chúng không hề biết rằng chủ nhân thực sự của Hỏa kiếm là Mộ Dung Phong và chỉ có hắn mới điều khiển được nó. Hỏa kiếm là binh khí thần của U Linh thần kiếm, không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng được. Bởi lẽ, Hỏa kiếm có linh tính, nó chỉ quy phục duy nhất chủ nhân của nó thôi. Bất cứ kẻ nào khác, đừng mơ có thể đụng đến nó, nếu không nói là nó có thể lập tức lấy mạng kẻ đó.
***
Vệ Ảnh cùng Mộ Dung Phong tức tốc dẫn binh đi cứu Huỳnh Hiểu. Mộ Dung Phong nắm chặt dây cương, thúc ngựa phi rất nhanh. Lòng hắn nóng như lửa đốt, Hiểu Hiểu của hắn đang bị người khác bắt giữ, Hiểu Hiểu của hắn của bình an không? Bọn chúng có thừa dịp khi dễ nàng không? Hắn vừa lo lắng vừa tức giận. Hắn thề nếu chúng dám động đến một cọng lông của nàng, hắn sẽ khiến chúng sống không bằng chết.
Tới chỗ hẹn, mấy hắc y nhân cao lớn đã chờ sẵn tại đó. Thấy đoàn người của Mộ Dung Phong tới, chúng lập tức sai người đi báo cho thủ lĩnh.
Trong căn phòng giam giữ Huỳnh Hiểu, nam nhân cầm đầu sau khi nghe tin vội vã đứng dậy bước ra ngoài. Trước khi đi y căn dặn hai thuộc hạ còn lại trong phòng phải canh giữ nàng thật cẩn thận.
Nam nhân kia tiêu sái bước đi, y ngạo mạn nhìn Mộ Dung Phong, lớn tiếng nói :
- Tiêu Dao Vương, mau giao Hỏa kiếm ra đây. Sau đó chúng ta sẽ thả người.
Mộ Dung Phong định quăng Hỏa kiếm về phía chúng nhưng Vệ Ảnh nhanh chóng ngăn lại :
-Vương gia, hãy khoan đưa cho chúng.
Sau đó hắn hướng đám người kia nói :
- Không được. Các ngươi phải giao người chúng ta mới giao kiếm.
Mộ Dung Phong nhìn Vệ Ảnh lắc đầu tỏ ý không cần. Hắn phi nhanh Hỏa kiếm tới, thanh kiếm lao đến với tốc độ vô cùng nhanh rồi tự động chém tới mấy hắc y nhân kia. Chúng không kịp phản ứng lần lượt bị thương ngã xuống. Tất cả những người có mặt đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi. Hỏa kiếm lượn một vòng trên trời rồi cắm thẳng xuống đất, toàn thân phát ra ánh lửa chói mắt. Không hổ danh thần kiếm, có linh tính cao như vậy. Mộ Dung nhảy xuống ngựa, túm lấy một tên sát thủ, cất giọng lạnh băng :
- Nói cho ta biết, người đâu?
Tên đó hừ lạnh quay mặt đi. Y cho rằng con tin vẫn nằm trong tay mình Mộ Dung Phong chắc chắn không dám giết y. Trong mắt Mộ Dung Phong lóe lên một tia tức giận, hắn cười lạnh một tiếng. Dám đối chọi hắn, hắn cho chúng biết kết cục đối đầu với hắn là thế nào. Mộ Dung Phong nhấc tên sát thủ lên, quắc mắt nhìn đồng bọn của hắn, gằn giọng :
- Các ngươi nhìn cho kĩ. Đây là hậu quả của việc chọc giận tới ta.
Nói rồi Mộ Dung Phong ném nam nhân trong tay lên cao, nắm lấy Hỏa kiếm vung lên chém vài đường, tốc độ nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy bóng dáng của hắn. Chỉ sau vài giây hắn dừng lại, nam nhân kia đã bị chém tan nát, máu thịt lẫn lộn văng khắp xung quanh. Đám sát thủ kinh hoàng nhìn thủ lĩnh bị giết một cách dã man như thế, da đầu không khỏi run lên. Mộ Dung Phong y phục đã vương không ít máu, hắn đem ánh mắt sắc lạnh quét về phía mấy tên còn lại :
- Nhìn rõ chưa? Giờ ta hỏi các ngươi, người đâu? Kẻ nào nói cho ta biết ta sẽ tha chết cho kẻ đó.
Mộ Dung Phong lúc này giống như ác ma Tula dưới địa ngục, toàn thân đẫm máu, lạnh lùng tàn ác. Hắn cắm mũi kiếm xuống đất, gương mặt tuyệt mĩ bao phủ bởi một mảnh hàn sương. Ánh mắt lạnh lẽo không giấu sát ý cuồn cuộn.
***
Huỳnh Hiểu ngồi trong phòng, nàng cố giãy dụahai tay mong sao có thể làm lỏng dây trói mà thoát được nhưng vô ích, ở hai cổ tay truyền đến cảm giác vô cùng đau rát. Đúng lúc này, một đạo quang màu vàng xuất hiện, một nam nhân có bộ dáng mờ ảo hiện ra. Hai tên sát thủ canh giữ Huỳnh Hiểu không hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của nam nhân kia. Chúng rút đao ra xông tới định giết chết nam nhân đó. Nhưng người này đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, bàn tay khẽ búng một cái, hai luồng sáng màu vàng bay ra đâm thẳng vào hai kẻ ngu ngốc kia.
Phụt…phụt…Máu tanh bắt ra, hai nam nhân to lớn kia chết không kịp nhắm mắt. Huỳnh Hiểu nhìn tên lạ hoắc kia một lúc, sau đó mắt nàng sáng lên, mừng rỡ kêu một tiếng :
- A, tên quái thai...à quên Dạ thần.
Dạ thần mỉm cười, lão ta biết nàng sẽ nhận ra mình. Lão vung tay một cái, dây trói trên người nàng lập tức rơi xuống. Huỳnh Hiểu vội vã đứng dậy, xoa xoa cổ tay nhăn mặt nói :
- Dạ thần à. Sao ông không xuất hiện sớm một chút? Có biết ta bị trói đau lắm không hả?
Dạ thần không đáp lại nàng. Lão ta ném cho nàng một bộ y phục kêu nàng đi thay. Huỳnh Hiểu nhìn quần áo trong ngực thắc mắc , đây chẳng phải quần áo ở hiện đại của nàng sao?
- Mau thay đi.- Dạ thần nói.
- Ngươi đứng đây làm sao mà ta thay được.
Dạ thần bĩu môi bước ra khỏi phòng :
- Làm như ngươi đẹp lắm ấy. Lão gia đây không thèm để ý tới ngươi.
Huỳnh Hiểu le lưỡi, bà cô ngươi đây có đẹp hay không không đến lượt ngươi bình phẩm đâu. Nàng nhanh chóng đổi y phục rồi ra ngoài gặp lão. Dạ thần cầm tay nàng, phóng ra một đạo quang ôm lấy toàn thân hai người.
“Bùm”
Huỳnh Hiểu xuất hiện trên một con đường vô cùng quen thuộc. Đây chính là đường dẫn đến cô nhi viện ở thế kỉ XXI. Dưới chân còn có va li của nàng khi nàng rời đi nữa. Huỳnh Hiểu ngạc nhiên hỏi Dạ thần :
- Tại sao lại đem ta đến đây? Chẳng lẽ…
- Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Giờ ta trả ngươi về đúng thế giới của mình.- Dạ thần bình thản đáp lại.
Nam nhân kia nói, ánh mắt tham lam nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống. Nếu không phải vì nàng là con tin quan trọng, y nhất định đem nàng xơi tái. Nhìn tiểu mĩ nhân xinh đẹp trước mắt kia mà không ăn được vào bụng, tâm tình y có chút không vui.
Trước ánh mắt háo sắc của nam nhân kia, Huỳnh Hiểu có điểm sợ hãi, toàn thân co rúm lại. Nàng cắn cắn môi, vô cùng chán ghét y. Nàng thầm cầu nguyện Mộ Dung Phong nhanh chóng tới cứu nàng, nếu không chỉ sợ tên khốn kia sẽ giở trò với nàng mất.
Truyền thuyết nói rằng, ai có Hỏa kiếm trong tay, thiên hạ chắc chắn thuộc về người đó. Tuy nhiên không phải ai cũng biết đến truyền thuyết này, kể cả Mộ Dung Triệt và Mộ Dung Phong. Vì lẽ đó mà Vân quốc tìm mọi cách để lấy được Hỏa kiếm phía Mộ Dung Triệt với tham vọng một ngày nào đó thống nhất thiên hạ, tự mình làm bá chủ. Nhưng chúng không hề biết rằng chủ nhân thực sự của Hỏa kiếm là Mộ Dung Phong và chỉ có hắn mới điều khiển được nó. Hỏa kiếm là binh khí thần của U Linh thần kiếm, không phải bất cứ ai cũng có thể sử dụng được. Bởi lẽ, Hỏa kiếm có linh tính, nó chỉ quy phục duy nhất chủ nhân của nó thôi. Bất cứ kẻ nào khác, đừng mơ có thể đụng đến nó, nếu không nói là nó có thể lập tức lấy mạng kẻ đó.
***
Vệ Ảnh cùng Mộ Dung Phong tức tốc dẫn binh đi cứu Huỳnh Hiểu. Mộ Dung Phong nắm chặt dây cương, thúc ngựa phi rất nhanh. Lòng hắn nóng như lửa đốt, Hiểu Hiểu của hắn đang bị người khác bắt giữ, Hiểu Hiểu của hắn của bình an không? Bọn chúng có thừa dịp khi dễ nàng không? Hắn vừa lo lắng vừa tức giận. Hắn thề nếu chúng dám động đến một cọng lông của nàng, hắn sẽ khiến chúng sống không bằng chết.
Tới chỗ hẹn, mấy hắc y nhân cao lớn đã chờ sẵn tại đó. Thấy đoàn người của Mộ Dung Phong tới, chúng lập tức sai người đi báo cho thủ lĩnh.
Trong căn phòng giam giữ Huỳnh Hiểu, nam nhân cầm đầu sau khi nghe tin vội vã đứng dậy bước ra ngoài. Trước khi đi y căn dặn hai thuộc hạ còn lại trong phòng phải canh giữ nàng thật cẩn thận.
Nam nhân kia tiêu sái bước đi, y ngạo mạn nhìn Mộ Dung Phong, lớn tiếng nói :
- Tiêu Dao Vương, mau giao Hỏa kiếm ra đây. Sau đó chúng ta sẽ thả người.
Mộ Dung Phong định quăng Hỏa kiếm về phía chúng nhưng Vệ Ảnh nhanh chóng ngăn lại :
-Vương gia, hãy khoan đưa cho chúng.
Sau đó hắn hướng đám người kia nói :
- Không được. Các ngươi phải giao người chúng ta mới giao kiếm.
Mộ Dung Phong nhìn Vệ Ảnh lắc đầu tỏ ý không cần. Hắn phi nhanh Hỏa kiếm tới, thanh kiếm lao đến với tốc độ vô cùng nhanh rồi tự động chém tới mấy hắc y nhân kia. Chúng không kịp phản ứng lần lượt bị thương ngã xuống. Tất cả những người có mặt đều há hốc mồm nhìn cảnh tượng vừa rồi. Hỏa kiếm lượn một vòng trên trời rồi cắm thẳng xuống đất, toàn thân phát ra ánh lửa chói mắt. Không hổ danh thần kiếm, có linh tính cao như vậy. Mộ Dung nhảy xuống ngựa, túm lấy một tên sát thủ, cất giọng lạnh băng :
- Nói cho ta biết, người đâu?
Tên đó hừ lạnh quay mặt đi. Y cho rằng con tin vẫn nằm trong tay mình Mộ Dung Phong chắc chắn không dám giết y. Trong mắt Mộ Dung Phong lóe lên một tia tức giận, hắn cười lạnh một tiếng. Dám đối chọi hắn, hắn cho chúng biết kết cục đối đầu với hắn là thế nào. Mộ Dung Phong nhấc tên sát thủ lên, quắc mắt nhìn đồng bọn của hắn, gằn giọng :
- Các ngươi nhìn cho kĩ. Đây là hậu quả của việc chọc giận tới ta.
Nói rồi Mộ Dung Phong ném nam nhân trong tay lên cao, nắm lấy Hỏa kiếm vung lên chém vài đường, tốc độ nhanh đến nỗi không ai nhìn thấy bóng dáng của hắn. Chỉ sau vài giây hắn dừng lại, nam nhân kia đã bị chém tan nát, máu thịt lẫn lộn văng khắp xung quanh. Đám sát thủ kinh hoàng nhìn thủ lĩnh bị giết một cách dã man như thế, da đầu không khỏi run lên. Mộ Dung Phong y phục đã vương không ít máu, hắn đem ánh mắt sắc lạnh quét về phía mấy tên còn lại :
- Nhìn rõ chưa? Giờ ta hỏi các ngươi, người đâu? Kẻ nào nói cho ta biết ta sẽ tha chết cho kẻ đó.
Mộ Dung Phong lúc này giống như ác ma Tula dưới địa ngục, toàn thân đẫm máu, lạnh lùng tàn ác. Hắn cắm mũi kiếm xuống đất, gương mặt tuyệt mĩ bao phủ bởi một mảnh hàn sương. Ánh mắt lạnh lẽo không giấu sát ý cuồn cuộn.
***
Huỳnh Hiểu ngồi trong phòng, nàng cố giãy dụahai tay mong sao có thể làm lỏng dây trói mà thoát được nhưng vô ích, ở hai cổ tay truyền đến cảm giác vô cùng đau rát. Đúng lúc này, một đạo quang màu vàng xuất hiện, một nam nhân có bộ dáng mờ ảo hiện ra. Hai tên sát thủ canh giữ Huỳnh Hiểu không hiểu chuyện gì xảy ra, vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của nam nhân kia. Chúng rút đao ra xông tới định giết chết nam nhân đó. Nhưng người này đến một cái liếc mắt cũng không thèm liếc, bàn tay khẽ búng một cái, hai luồng sáng màu vàng bay ra đâm thẳng vào hai kẻ ngu ngốc kia.
Phụt…phụt…Máu tanh bắt ra, hai nam nhân to lớn kia chết không kịp nhắm mắt. Huỳnh Hiểu nhìn tên lạ hoắc kia một lúc, sau đó mắt nàng sáng lên, mừng rỡ kêu một tiếng :
- A, tên quái thai...à quên Dạ thần.
Dạ thần mỉm cười, lão ta biết nàng sẽ nhận ra mình. Lão vung tay một cái, dây trói trên người nàng lập tức rơi xuống. Huỳnh Hiểu vội vã đứng dậy, xoa xoa cổ tay nhăn mặt nói :
- Dạ thần à. Sao ông không xuất hiện sớm một chút? Có biết ta bị trói đau lắm không hả?
Dạ thần không đáp lại nàng. Lão ta ném cho nàng một bộ y phục kêu nàng đi thay. Huỳnh Hiểu nhìn quần áo trong ngực thắc mắc , đây chẳng phải quần áo ở hiện đại của nàng sao?
- Mau thay đi.- Dạ thần nói.
- Ngươi đứng đây làm sao mà ta thay được.
Dạ thần bĩu môi bước ra khỏi phòng :
- Làm như ngươi đẹp lắm ấy. Lão gia đây không thèm để ý tới ngươi.
Huỳnh Hiểu le lưỡi, bà cô ngươi đây có đẹp hay không không đến lượt ngươi bình phẩm đâu. Nàng nhanh chóng đổi y phục rồi ra ngoài gặp lão. Dạ thần cầm tay nàng, phóng ra một đạo quang ôm lấy toàn thân hai người.
“Bùm”
Huỳnh Hiểu xuất hiện trên một con đường vô cùng quen thuộc. Đây chính là đường dẫn đến cô nhi viện ở thế kỉ XXI. Dưới chân còn có va li của nàng khi nàng rời đi nữa. Huỳnh Hiểu ngạc nhiên hỏi Dạ thần :
- Tại sao lại đem ta đến đây? Chẳng lẽ…
- Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Giờ ta trả ngươi về đúng thế giới của mình.- Dạ thần bình thản đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook