Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây
-
Chương 33
Mộ Dung Triệt ngồi trên long ỷ, toàn thân long bào hoàng kim chói mắt, bàn tay đặt lên long trác, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Hắn không ngờ Mộ Dung Phong đã biết bí mật đó. Hắn cũng không muốn giấu đệ đệ mình nữa, mà cho dù có giấu cũng không giấu nổi. Nghĩ vậy, Mộ Dung Triệt chậm rãi kể hết mọi chuyện cho Mộ Dung Phong biết.
Mộ Dung Phong nghe xong không hề phản ứng gì, cứ trầm ngâm chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Lát sau, hắn ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Mộ Dung Triệt làm bạn hoàng đế có chút giật mình.
- Hoàng huynh. Huynh có biết đệ vào trong rừng tìm được thứ gì không?
Mộ Dung Triệt hiếu kì nhìn Mộ Dung Phong, lắc đầu. Mộ Dung Phong cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói :
- Hỏa kiếm, binh khí thần của U Linh thần, cũng là thứ mà Vân quốc muốn lấy từ tay chúng ta.
Mộ Dung Triệt vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hỏa kiếm là có thật trên đời, hắn vẫn cho rằng nó vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mộ Dung Phong cầm thanh kiếm bên cạnh đưa cho Mộ Dung Triệt. Mộ Dung Triệt vươn tay đón lấy, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt liền chuyển xấu. Nặng và nóng. Quả là Hỏa kiếm trong truyền thuyết. Toàn thân kiếm phát ra một ánh sáng đỏ rực cùng ánh vàng nhạt như ngọn lửa cháy. Mộ Dung Phong trở về chỗ ngồi xuống, tự mình rót một ly trà.
- Đệ sao mà thấy nó, nghe nói có mãng thần bảo vệ nó không cho kẻ khác cướp lấy mà.-Mộ Dung Triệt tò mò hỏi.
Mộ Dung Phong lắc đầu cười :
- Hoàng huynh, đệ là ai?
Hắn liếc mắt về phía Mộ Dung Triệt. Một câu này của Mộ Dung Phong làm hoàng đế của chúng ta sững sờ. Đúng vậy, hoàng đệ hắn là ai? Chẳng phải là U Linh thần sao. Vị trí kiếm cùng kẻ bảo hộ là do hắn sắp xếp, chẳng lẽ lại không lấy được. Nhưng nói như vậy, lẽ nào Mộ Dung Phong lấy lại được tất cả kí ức của kiếp trước? Vậy đứng trước mặt Mộ Dung Triệt lúc này là đệ đệ hắn hay U Linh thần?
- Ta phải gọi đệ thế nào đây?- Mộ Dung Triệt cười khổ nói, ánh mắt có chút bi thương. Đệ đệ của hắn có còn là tiểu Phong mà hắn biết, mà hắn yêu thương không? Hay đã lột xác thành một vị thần vĩ đại mà cũng nổi tiếng bạo tàn, nhẫn tâm rồi.
Mộ Dung Phong có chút ngây người, hắn nhíu chặt chân mày, không vui nói :
- Huynh nói thế là sao? Ta là Mộ Dung Phong. Huynh nhớ chưa? Ta là tiểu Phong, là đệ đệ của huynh, là con cháu của Mộ Dung gia.- Mộ Dung Phong gằn giọng khẳng định.- Chỉ có điều, Mộ Dung Phong trước mắt huynh không phải là thằng ngốc thần trí như trẻ con mà là một nam nhân trưởng thành.
- Nói như vậy là đệ…đệ khỏi bệnh?- Thanh âm của Mộ Dung Triệt có hơi run run.
Mộ Dung Phong không trả lời. Những kí ức kiếp trước có tác dụng rất lớn để hắn nhận thức được bản thân mình. Không còn là Mộ Dung Phong ngây ngô suốt ngày quanh quẩn trong vương phủ nghịch ngợm. Không còn là oa nhi không hiểu chuyện, hay trẻ con giận dỗi, nông cạn nữa. Hắn đã khôn lớn rồi. Nhưng tại sao lúc này hắn mới nhận thức được mọi thứ, chẳng phải hắn cũng trải qua những chuyện này từ rất lâu rồi sao? Đó là do nàng, nàng làm hắn phá lệ không giết người hắn gặp trong đêm đó, nàng làm cho sự tuần hoàn kia bị thay đổi nên trong hắn phát sinh biến hóa. Hơn nữa, hắn lại tìm được Hỏa kiếm- thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với việc thức tỉnh hắn. Vậy nên, U Linh thần hay Mộ Dung Phong cũng được, đang có sự dung hòa và thay đổi về mọi mặt, kể cả tính cách. Tuy vậy, có một thứ mà không thể đổi thay, là tình cảm.
Mặc dù Mộ Dung Phong có được kí ức kiếp trước gần như hoàn hảo nhưng lại có những miền kí ức bị phong ấn hắn không thể mở được ra.
Mộ Dung Triệt vừa mừng vừa lo. Hắn vui mừng vì đệ đệ hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh, hoàn toàn trưởng thành rồi. Tuy nhiên, hắn sợ rằng đệ đệ hắn sẽ bị nhiễm thói xấu là cuồng sát và tàn nhẫn như U Linh thần. Nếu vậy, thì hắn phải làm thế nào để ngăn cản Mộ Dung Phong? Haizz, ông trời thật muốn đày đọa con người mà.
***
Huỳnh Hiểu tỉnh dậy, nhìn căn phòng trống trơn, nàng đoán Mộ Dung Phong đã rời đi đâu đó rồi. Nàng xuống giường, cẩn thận mặc y phục rồi đi tắm rửa một chút. Lát sau, có một nha hoàn tới gõ cửa :
- Vương phi, vương gia cho mời người ra hoa viên phía nam.
Huỳnh Hiểu đang ngồi bên cửa sổ, nghe vậy liền cùng nàng ta rời đi. Trong lòng nàng có điểm thắc mắc, không rõ Mộ Dung Phong định làm gì. Vì cá tính kì quặc của Mộ Dung Phong mà nha hoàn thường không hay lui đến biệt viện của hắn. Hơn nữa, hắn không có thói quen sai khiến người khác, hắn có chuyện gì cũng sẽ tự mình thông báo với nàng. Nàng vừa bước ra ngoài cửa, đi chưa tới hai bước thì trước mắt tối sầm ngất lịm đi. Nha hoàn kia trông nhỏ bé vậy mà biết võ, nàng ta vừa đập vào gáy Huỳnh Hiểu một cái sau đó đỡ lấy bóng dáng ảnh nhỏ bé, dùng khinh công bay đi.
Huỳnh Hiểu ở trong một căn phòng rất lạ, hai tay, hai chân đều bị trói. Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa mắt quan sát xung quanh. Phía trước có hai nam nhân cao lớn đứng canh chừng nàng, ánh mắt rất lạnh lùng hờ hững.
Cửa ngoài bỗng chốc mở ra, một nam nhân tướng mạo rất ưa nhìn đi vào, hai nam nhân trong phòng cung kính cúi đầu với hắn. Y đường hoàng bước vào trong, ngồi lên chiếc ghế ở giữa phòng, đưa mắt đánh giá nàng. Trước ánh mắt soi mói của y, Huỳnh Hiểu có chút khó chịu.
- Một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc thế này, thảo nào Tiêu Dao Vương say mê đến thế.
Huỳnh Hiểu không bận tâm lời nói của y, nàng trừng mắt hỏi :
- Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta tới đây?
- Ây, tiểu mĩ nhân, đừng có nóng mà.- Y cợt nhả nói.- Thực ra ta là người rất biết thương hoa tiếc ngọc. Chỉ là lần này có việc nên mới tạm trói nàng tới đây thôi.
Huỳnh Hiểu nhăn mày, việc mà y nói là việc gì? Có hay chăng liên quan tới Mộ Dung Phong?
Phủ Tiêu Dao Vương
Mộ Dung Phong từ hoàng cung trở về liền lập tức tìm nhân nhi của hắn. Nhưng mà người đâu? Chẳng lẽ nàng lại xuống bếp làm bánh cho hắn? Mộ Dung Phong tức tốc đi tìm nàng nhưng tìm khắp cả vương phủ đều không thấy bóng dáng nàng đâu.
-Vương gia...Có...có người đem thư tới.- Lão quản gia hớt hải chạy vào bẩm báo. Đối với vị vương gia tính tình có chút cổ quái này, lão nhân gia như hắn cũng e ngại vài phần. Chỉ mong bẩm báo cho nhanh rồi chuồn sớm, nếu không, vương gia nhìn lâu thấy ghét, liền một cước đạp đi thì lão đi đời.
Mộ Dung Phong bực mình giật lấy bức thư trong tay quản gia. Hừ, thư từ cái khỉ gì? Từ xưa đến nay hắn có giao du với ai đâu mà lại có thư cho hắn? Mộ Dung Phong không kiên nhẫn xé bì thư, rút ra một mảnh giấy nhỏ bên trong. Đọc xong, hắn tức giận bóp nát lá thư trong tay, gương mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận. To gan lắm. Dám bắt cóc vương phi của hắn. Hừ, hắn nhất định phải băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh.
Mộ Dung Phong nghe xong không hề phản ứng gì, cứ trầm ngâm chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Lát sau, hắn ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Mộ Dung Triệt làm bạn hoàng đế có chút giật mình.
- Hoàng huynh. Huynh có biết đệ vào trong rừng tìm được thứ gì không?
Mộ Dung Triệt hiếu kì nhìn Mộ Dung Phong, lắc đầu. Mộ Dung Phong cười nhạt một tiếng, chậm rãi nói :
- Hỏa kiếm, binh khí thần của U Linh thần, cũng là thứ mà Vân quốc muốn lấy từ tay chúng ta.
Mộ Dung Triệt vô cùng kinh ngạc, không ngờ Hỏa kiếm là có thật trên đời, hắn vẫn cho rằng nó vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Mộ Dung Phong cầm thanh kiếm bên cạnh đưa cho Mộ Dung Triệt. Mộ Dung Triệt vươn tay đón lấy, mày kiếm nhíu lại, sắc mặt liền chuyển xấu. Nặng và nóng. Quả là Hỏa kiếm trong truyền thuyết. Toàn thân kiếm phát ra một ánh sáng đỏ rực cùng ánh vàng nhạt như ngọn lửa cháy. Mộ Dung Phong trở về chỗ ngồi xuống, tự mình rót một ly trà.
- Đệ sao mà thấy nó, nghe nói có mãng thần bảo vệ nó không cho kẻ khác cướp lấy mà.-Mộ Dung Triệt tò mò hỏi.
Mộ Dung Phong lắc đầu cười :
- Hoàng huynh, đệ là ai?
Hắn liếc mắt về phía Mộ Dung Triệt. Một câu này của Mộ Dung Phong làm hoàng đế của chúng ta sững sờ. Đúng vậy, hoàng đệ hắn là ai? Chẳng phải là U Linh thần sao. Vị trí kiếm cùng kẻ bảo hộ là do hắn sắp xếp, chẳng lẽ lại không lấy được. Nhưng nói như vậy, lẽ nào Mộ Dung Phong lấy lại được tất cả kí ức của kiếp trước? Vậy đứng trước mặt Mộ Dung Triệt lúc này là đệ đệ hắn hay U Linh thần?
- Ta phải gọi đệ thế nào đây?- Mộ Dung Triệt cười khổ nói, ánh mắt có chút bi thương. Đệ đệ của hắn có còn là tiểu Phong mà hắn biết, mà hắn yêu thương không? Hay đã lột xác thành một vị thần vĩ đại mà cũng nổi tiếng bạo tàn, nhẫn tâm rồi.
Mộ Dung Phong có chút ngây người, hắn nhíu chặt chân mày, không vui nói :
- Huynh nói thế là sao? Ta là Mộ Dung Phong. Huynh nhớ chưa? Ta là tiểu Phong, là đệ đệ của huynh, là con cháu của Mộ Dung gia.- Mộ Dung Phong gằn giọng khẳng định.- Chỉ có điều, Mộ Dung Phong trước mắt huynh không phải là thằng ngốc thần trí như trẻ con mà là một nam nhân trưởng thành.
- Nói như vậy là đệ…đệ khỏi bệnh?- Thanh âm của Mộ Dung Triệt có hơi run run.
Mộ Dung Phong không trả lời. Những kí ức kiếp trước có tác dụng rất lớn để hắn nhận thức được bản thân mình. Không còn là Mộ Dung Phong ngây ngô suốt ngày quanh quẩn trong vương phủ nghịch ngợm. Không còn là oa nhi không hiểu chuyện, hay trẻ con giận dỗi, nông cạn nữa. Hắn đã khôn lớn rồi. Nhưng tại sao lúc này hắn mới nhận thức được mọi thứ, chẳng phải hắn cũng trải qua những chuyện này từ rất lâu rồi sao? Đó là do nàng, nàng làm hắn phá lệ không giết người hắn gặp trong đêm đó, nàng làm cho sự tuần hoàn kia bị thay đổi nên trong hắn phát sinh biến hóa. Hơn nữa, hắn lại tìm được Hỏa kiếm- thứ có sức ảnh hưởng lớn nhất đối với việc thức tỉnh hắn. Vậy nên, U Linh thần hay Mộ Dung Phong cũng được, đang có sự dung hòa và thay đổi về mọi mặt, kể cả tính cách. Tuy vậy, có một thứ mà không thể đổi thay, là tình cảm.
Mặc dù Mộ Dung Phong có được kí ức kiếp trước gần như hoàn hảo nhưng lại có những miền kí ức bị phong ấn hắn không thể mở được ra.
Mộ Dung Triệt vừa mừng vừa lo. Hắn vui mừng vì đệ đệ hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh, hoàn toàn trưởng thành rồi. Tuy nhiên, hắn sợ rằng đệ đệ hắn sẽ bị nhiễm thói xấu là cuồng sát và tàn nhẫn như U Linh thần. Nếu vậy, thì hắn phải làm thế nào để ngăn cản Mộ Dung Phong? Haizz, ông trời thật muốn đày đọa con người mà.
***
Huỳnh Hiểu tỉnh dậy, nhìn căn phòng trống trơn, nàng đoán Mộ Dung Phong đã rời đi đâu đó rồi. Nàng xuống giường, cẩn thận mặc y phục rồi đi tắm rửa một chút. Lát sau, có một nha hoàn tới gõ cửa :
- Vương phi, vương gia cho mời người ra hoa viên phía nam.
Huỳnh Hiểu đang ngồi bên cửa sổ, nghe vậy liền cùng nàng ta rời đi. Trong lòng nàng có điểm thắc mắc, không rõ Mộ Dung Phong định làm gì. Vì cá tính kì quặc của Mộ Dung Phong mà nha hoàn thường không hay lui đến biệt viện của hắn. Hơn nữa, hắn không có thói quen sai khiến người khác, hắn có chuyện gì cũng sẽ tự mình thông báo với nàng. Nàng vừa bước ra ngoài cửa, đi chưa tới hai bước thì trước mắt tối sầm ngất lịm đi. Nha hoàn kia trông nhỏ bé vậy mà biết võ, nàng ta vừa đập vào gáy Huỳnh Hiểu một cái sau đó đỡ lấy bóng dáng ảnh nhỏ bé, dùng khinh công bay đi.
Huỳnh Hiểu ở trong một căn phòng rất lạ, hai tay, hai chân đều bị trói. Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra, đưa mắt quan sát xung quanh. Phía trước có hai nam nhân cao lớn đứng canh chừng nàng, ánh mắt rất lạnh lùng hờ hững.
Cửa ngoài bỗng chốc mở ra, một nam nhân tướng mạo rất ưa nhìn đi vào, hai nam nhân trong phòng cung kính cúi đầu với hắn. Y đường hoàng bước vào trong, ngồi lên chiếc ghế ở giữa phòng, đưa mắt đánh giá nàng. Trước ánh mắt soi mói của y, Huỳnh Hiểu có chút khó chịu.
- Một tiểu mĩ nhân như hoa như ngọc thế này, thảo nào Tiêu Dao Vương say mê đến thế.
Huỳnh Hiểu không bận tâm lời nói của y, nàng trừng mắt hỏi :
- Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta tới đây?
- Ây, tiểu mĩ nhân, đừng có nóng mà.- Y cợt nhả nói.- Thực ra ta là người rất biết thương hoa tiếc ngọc. Chỉ là lần này có việc nên mới tạm trói nàng tới đây thôi.
Huỳnh Hiểu nhăn mày, việc mà y nói là việc gì? Có hay chăng liên quan tới Mộ Dung Phong?
Phủ Tiêu Dao Vương
Mộ Dung Phong từ hoàng cung trở về liền lập tức tìm nhân nhi của hắn. Nhưng mà người đâu? Chẳng lẽ nàng lại xuống bếp làm bánh cho hắn? Mộ Dung Phong tức tốc đi tìm nàng nhưng tìm khắp cả vương phủ đều không thấy bóng dáng nàng đâu.
-Vương gia...Có...có người đem thư tới.- Lão quản gia hớt hải chạy vào bẩm báo. Đối với vị vương gia tính tình có chút cổ quái này, lão nhân gia như hắn cũng e ngại vài phần. Chỉ mong bẩm báo cho nhanh rồi chuồn sớm, nếu không, vương gia nhìn lâu thấy ghét, liền một cước đạp đi thì lão đi đời.
Mộ Dung Phong bực mình giật lấy bức thư trong tay quản gia. Hừ, thư từ cái khỉ gì? Từ xưa đến nay hắn có giao du với ai đâu mà lại có thư cho hắn? Mộ Dung Phong không kiên nhẫn xé bì thư, rút ra một mảnh giấy nhỏ bên trong. Đọc xong, hắn tức giận bóp nát lá thư trong tay, gương mặt tuấn tú tràn ngập lửa giận. To gan lắm. Dám bắt cóc vương phi của hắn. Hừ, hắn nhất định phải băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook